Bất Diệt Thánh Linh

Quyển 4 - Chương 194: Võ đạo xu thế



"Ách! ? Đó là. . ."

"Thần binh! ? Thực sự tất cả đều là thần binh! ? Ta nhất định bị hoa mắt rồi! Nhất định là thế!"

"Rất nhiều bách luyện thần binh, còn có thiên luyện thần binh! ? Ta. . . Ta có phải bị ma độc công tâm, xuất hiện ảo giác hay không?"

"Thần binh! Thật sự là thần binh! Vân Phàm tông sư không gạt chúng ta, ha ha ha!"

"Thật! Thật rồi!"

. . .

Chốc lát thất thần, chúng võ giả kinh ngạc rống lên , hưng phấn mừng rỡ, ngay cả Túc Không cùng mấy vị võ đạo đại tông sư cũng khó mà nén cảm xúc kích động, tay chân không tự chủ phát run, suýt nữa tâm thần thất thủ.

Thần binh! Đây chính là thần binh a! Hơn nữa còn có hơn ngàn thanh, có thể nào không làm cho người ta nổi điên lên sao.

Từ thượng cổ sau khi tiên ma chi tranh chấm dứt, võ đạo truyền thừa cơ hồ đoạn tuyệt, phương pháp tế luyện thần binh đã sớm biến mất trong lịch sử trường hà. Chỉ có số ít di tích xuất hiện thần binh, bởi vậy có thể hiểu được thần binh ít ỏi đến mức nào, từ ý nào đó mà nói, tuyệt đối quý hiếm hơn cực phẩm hồn bảo.

Sở dĩ tiên đạo mạnh mẽ, trừ thọ nguyên dài ra, còn có các loại tiên thuật hồn bảo, thủ đoạn biến ảo vô cùng, có thể ứng phó với đa số các loại nguy cơ.

So sánh ra võ đạo suy bại đến nay, trừ lực lượng cùng ý chí ra, không có thủ đoạn nào khác, tự nhiên yếu ớt đáng thương.

Tại thượng cổ thời khắc võ đạo còn chưa suy sụp, phần lớn võ giả cả đời chỉ luyện một loại thần binh, chuyên chú vào việc lực lượng và binh khí kết hợp hoàn mỹ, võ giả thường thường coi thần binh như sinh mạng thứ hai của mình.

Vì vậy thần binh đối với võ giả mà nói càng thêm quan trọng.

. . .

"Ong ong ông! ! !"

Thần binh có linh, nhận chủ mà kêu.

Tâm niệm cảm ứng, từng thanh thần binh bay đến trước mặt võ giả, phát ra tiếng kêu vui sướng.

Phong ấn vạn năm, thần binh thừa kế ý chí của võ đạo tiên liệt, chém chết yêu ma trong thiên hạ. Mà những võ giả này chiến đấu với yêu ma, ý chí cùng thần binh cũng có thể phù hợp, cho nên rất dễ dàng nhận được sự tán thành của thần binh.

Lơ lửng trước mặt Túc Không chính là một thanh trường đao, dài bảy thước bảy, rộng bằng hai cánh tay, khí phách dữ tợn, trên thân đao hiện đầy thiên luyện binh văn phong cách cổ xưa cũ kỹ, tràn đầy lực lượng huyền diệu thần bí!

Ở chuôi đao, có khắc hai cái cổ văn "Chiến Phách", thần binh Chiến Phách!

Thiên luyện thần binh! ? Nó lại là một thanh thiên luyện thần binh! !

Túc Không vui mừng quá đỗi, tay cầm trường đao, cảm giác huyết mạch tương liên tự nhiên trào dâng.

"Hảo hảo hảo! Hay cho một thanh thần binh Chiến Phách! Ha ha ha —— "

Trong lòng vô cùng sướng khoái, Túc Không không nhịn được hét lên , khí thế ý chí chợt bộc phát, vượt xa dĩ vãng, đã vô hạn tiếp cận khí thế vương giả!

Khiến người cảm thấy ngạc nhiên chính là Thu Nghi Nhiên vừa bước vào thượng vị tông sư, lại cũng nhận được một thanh thiên luyện thần binh tán thành. Đó là một thanh kiếm xích vuông vắn, không mũi nhọn cũng không có lưỡi, lại là một trong những thanh thần binh khí tức cường đại nhất, tên là "Phương Chính" .

Được thần binh tương trợ , thực lực Thu Nghi Nhiên trong nháy mắt vượt xa thiên vị tông sư, cực kỳ cường hãn!

Ngay sau đó, mỗi một vị võ giả cũng nhận được thần binh, trong lòng kích động vui sướng khó có thể kìm nén. Rồi sau đó, Vân Phàm đem thần binh còn lại thu hồi vào càn khôn trạc.

"Vân Phàm tông sư, thần binh của ngươi là gì?"

Túc Không thấy hai tay Vân Phàm trống trơn, không khỏi hiếu kỳ, ngay cả hắn còn nhận được thiên luyện thần binh tán thành, huống chi là Vân Phàm.

Nhưng Vân Phàm lại lắc đầu: "Những thanh thần binh này quá nhẹ, không thích hợp với ta."

"Quá. . . Quá nhẹ ư! ?"

Túc Không kinh ngạc sau đó cười khổ trong lòng.

Thần binh nặng, nặng tới ngàn quân, đừng nói võ giả bình thường, cho dù võ đạo tông sư cũng không thể vũ động tự nhiên.

Trường đao trong tay Túc Không, kiếm xích của Thu Nghi Nhiên, đã nặng vài ngàn quân. . . Dù vậy, Vân Phàm vẫn cảm giác thần binh này vẫn còn quá nhẹ.

Nhưng cẩn thận suy nghĩ, Túc Không cũng cảm thấy không có gì lạ. Vân Phàm căn cơ thâm hậu, trời sanh thần lực, lại được long khí tẩy lễ, lực lượng đã vượt xa thiên vị tông sư, thậm chí có thể so với vương giả, thần binh quá nhẹ ngược lại không thích hợp để Vân Phàm thi triển.

Hôm nay võ đạo nhất phương toàn thân thực lực, đâu chỉ tăng lên gấp hai chứ, hiện tại cùng tiên đạo so sánh cũng không kém bao nhiêu.

"Ha ha ha!"

"Thần binh tốt! Thần binh tốt a!"

"Giết giết giết!"

"Giết —— "

. . .

Chúng võ giả khí thế tăng vọt, mọi người lao khỏi phạm vi đao trận của Vân Phàm, bắt đầu ra sức đánh chết yêu ma.

Có thần binh trợ giúp, lực lượng cùng ý chí của võ giả nhận được tăng cường, chém giết yêu ma giống như cắt rau củ thức ăn, coi như huyết yêu cũng bị phong mang của thần binh phá hủy tâm hạch, cả người nổ tung, không còn cơ hội sống lại.

Nếu như mệt mỏi, trở về trong đao trận nghỉ ngơi.

Nếu bị đả thương, một đạo Hồi Quang Tiên thuật liền xuất hiện.

Được Vân Phàm bảo vệ, chúng võ giả hoàn toàn không còn lo lắng, càng giết càng mạnh mẽ, càng đánh càng hăng.

. . .

Thấy cảnh tượng như vậy, người của tiên đạo thế lực sắc mặt âm trầm, phảng phất như thấy được cảnh tượng võ đạo quật khởi.

Đặc biệt là Hoắc Thiên Hùng cùng Diêm Địch, thân là võ giả, chỉ sợ bị người ta thi triển nô ấn trên người, nhưng đáy lòng khát vọng đối với thần binh không giảm, thậm chí vọng động muốn trở về võ đạo nhất phương.

Kỳ Liên Sơn đứng trong tiên đạo thế lực, khó khăn chống đỡ yêu ma công kích, thỉnh thoảng hâm mộ nhìn một chút trong đao trận khuôn mặt thích ý Thiên Âm lão quái, đủ loại tư vị xông lên đầu.

Lúc trước Thiên Âm lão quái âm thầm truyền âm, hi vọng Kỳ Liên Sơn có thể giúp võ đạo một tay, đáng tiếc bị Kỳ Liên Sơn lạnh lùng cự tuyệt, mà nay nhìn lại, quyết định ban đầu của Thiên Âm lão quái sáng suốt tới cỡ nào.

. . .

Thánh Địa nhất phương, không khí thâm trầm.

Ai có thể ngờ tới, Vân Phàm dùng sức một mình nâng đỡ cả võ đạo, hiện tại chỉ sợ Thánh Địa cùng tiên đạo không ra tay, dựa vào Vân Phàm cùng đám võ giả này, cũng có thể bảo vệ hoàng tộc an toàn tu bổ phong ấn.

"Khương sư huynh, bây giờ nên làm gì, ngươi phải nói một tiếng chứ?"

Tiêu Dật Long rõ ràng cảm giác được thực lực của Vân Phàm càng thêm cường đại, sắc mặt âm trầm đáng sợ, cho nên hướng về phía Khương Thừa Tổ hô lên.

Khương Thừa Tổ khẽ nhíu nhíu mày, vốn dĩ không muốn để ý tới Tiêu Dật Long, nhưng đối phương quá mức dây dưa, đành phải lạnh lùng trả lời một câu: "Có người ra mặt, sớm ngày tu bổ phong ấn chẳng lẽ không ổn hay sao? Tiêu sư đệ còn muốn ra tay vào lúc này, kết thúc ân oán giữa Vân Phàm cùng Thánh Địa ư? Đến lúc đó phong ấn xảy ra vấn đề, có phải ngươi sẽ tới chịu trách nhiệm hay không?"

"Ta. . ."

Tiêu Dật Long muốn phản bác, nhưng lại không biết lấy lý do nào. Hắn cũng ước mong phong ấn xảy ra vấn đề, nhưng nếu nói ra lời như vậy chắc chắn không ổn chút nào

Khương Thừa Tổ không để ý tới đối phương, nhìn Vân Phàm thi triển đao trận lốc xoáy.

Trận pháp chi đạo, hắn cũng có biết chút ít, thậm chí trên người hắn có một tấm trận đồ uy lực cường đại, đó là thủ đoạn cuối cùng Thánh chủ ban thưởng cho mấy người bọn hắn. Nhưng hắn chưa từng thấy trận thế bén nhọn như của Vân Phàm, công kích sắc bén, lấy công thay thủ, không chỉ có trận pháp, còn là do bổn mạng hồn bảo tạo thành trận pháp.

Đem bổn mạng hồn bảo luyện thành trận bảo, thủ đoạn như vậy cũng không phải tiên đạo tu sĩ bình thường có thể làm được.

Khương Thừa Tổ cau mày, trong mắt hiện lên kiêng kỵ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện