Bất Du, Không Thay Đổi
Chương 32
Trời mưa gần ba tiếng, giữa chừng ngớt một hồi, khiến người ta tưởng rằng đến thế là dừng, ai biết được chưa qua mấy chốc, mưa lại rền rĩ triền miên hạ xuống.
Trận đầu mưa đến là to, cục cằn, chưa chuẩn bị đã ào ào mãnh liệt, trận sau thì thư thả hơn nhiều, khống chế tiết tấu, thay đổi rõ điêu luyện, thong dong mà thỏa thuê.
Một trận mưa tuyệt vời. Đúng là không ngờ tới.
Lặng người nghe, tiếng mưa bên ngoài tắt dần, không khí ẩm ướt trong lành. Phân tử nước vận động theo gió, màu mây xám tro, lề mề du tẩu quanh đỉnh tòa nhà. Ấy mà chỗ sâu tận cùng lại hé một kẽ hở, để lọt đường ánh sáng dát vàng.
Sắc trời dần sáng lên.
Cảnh Doãn khom lưng ngồi ở góc giường, gập một chân, co gót lên mép giường, để đầu gối trong ngực. Y trần trụi, đưa tay ghém tóc, dùng thun buộc tóc màu đen buộc túm tóc thành một đuôi, để lộ cái cổ mảnh khảnh.
Cả người y nóng hực, gờn gợn run, đắm chìm trong dư vị tình sự. Y kéo chiếc chăn đơn màu trắng khoác lên vai, che kín lưng, cuộn mình như bé cừu non.
Khang Sùng cong ngón tay, dùng mặt trái đốt tay vuốt ve hai má Cảnh Doãn, thử nhiệt độ cơ thể, tiện đà nhích người xuống giường, nhặt bừa cái quần ở nhà rộng thùng thình lên mặc, đi phòng bếp rót nước uống.
Y duỗi thắt lưng kiệt sức, xoa bóp cơ thịt cứng ngắc bên gáy, gần xương quai xanh còn rải rác mấy dấu hôn đỏ thẫm. Y qua chỗ đầu giường, cầm mấy cực giấy vo viên lẫn áo mưa đã dùng lên đi vứt.
Trong phòng ngủ nồng vị tanh ngọt mục ruỗng, bị gió thổi nhạt bớt.
Khang Sùng mang cốc nước đun ấm qua, đưa Cảnh Doãn, mình cũng ké bên mép giường ngồi xuống. Hai người chẳng nói chẳng rằng, tận đến khi uống sạch nước.
Cảnh Doãn cầm cái cốc không, liếm liếm nước bên khóe miệng, thế rồi xoay nửa người trên, dùng sức hôn Khang Sùng, sức lớn đến mức Khang Sùng hơi ngửa ra sau. Môi va nhau đau đau, một lần tập kích vừa tới.
Hôn xong y cũng chẳng nói năng gì, trông vẫn còn chút bối rối, tùy tiện quơ đại cái áo chòng qua đầu, chui xong mới phát hiện mặc nhầm rồi, là áo ngủ của Khang Sùng, vải vóc mềm mại, bị vò nhăn hết cả.
Mà người y đã quyện lẫn mùi của Khang Sùng, chẳng cần cởi ra làm gì.
“… Điều tiếp theo này không được làm sai đâu ha.”
Khang Sùng ôm em cách lớp áo ngủ, chắc nịch chứng minh, mười ngón tay giao triền quanh eo em, hai chân dài vòng lại bao lấy em, chóp mũi mơn trớn vành tai em.
“Tôi là của em, từ hôm nay trở đi nhớ kĩ nhé.”
Gom hết quần áo bẩn nhét vào máy giặt, hai người tắm rửa trong tiếng trục quay và thoát nước, dùng sữa tắm mới mua, sấy khô tóc cho nhau, cùng ra ngoài sau cơn mưa đầu thu đi mua nguyên liệu nấu cơm. Tối nay muốn ở nhà tự nấu.
Hiện giờ nhiệt độ ngoài trời vẫn mặc áo ngắn tay được, dù mưa đã ngừng, nhưng chẳng biết chừng sẽ còn đổ tiếp, cho nên hai người cầm ô theo, cất di động, ví tiền, khóa cửa nhà, đi bộ ra một hãng siêu thị có chuỗi quy mô khá lớn gần đấy.
Thật ra lái xe cũng được, nhưng mà thời tiết thế này, đi bộ thoải mái hơn nhiều.
“Làm gà nấu bao tử với cơm niêu ha?” Cảnh Doãn hỏi Khang Sùng.
“Được luôn!”
Trên lối đi bộ thi thoảng có vài vũng nước, phản chiếu ảnh ngược của người lẫn cảnh vật xung quanh, trên mặt nước lơ lửng cánh hoa bị mưa táp rụng. Cảnh Doãn bước qua, đỉnh đầu chạm phải tán tường vi vươn ra, nhành cây tích mưa bị xao động, lộp độp rơi vào gáy y, y rụt cổ lại, “shh” một cái kêu lạnh.
Khang Sùng chẳng làm thế nào rời mắt khỏi em được, nếp nhăn nho nhỏ trên sống mũi với đuôi mắt phiêm phiếm hồng, sau khi kề cận da thịt, những dáng vẻ cử chỉ bình thường nhất dường như đều nhuốm đầy sự ẩn dụ dẫn hướng. Tư thế đứng biếng nhác, cánh tay buông thõng, các đốt ngón tay nhô lên, đến cả nét buồn ngủ lẫn mỉm cười mệt mỏi đều trở nên có thâm ý, liên tưởng đến những chuyện đã làm với thân thể này, thành ám hiệu ngầm giữa hai người.
Y chọn một gói lạp xưởng Quảng Đông, bỏ vào giỏ đồ Khang Sùng cầm, đề nghị: “Hay là gọi cho Cam tử? Hồi trước con bé bảo muốn qua nhà chơi còn gì.”
“À ừ.” Khang Sùng lấy di động ra: “Tôi gọi.”
Trong lúc đợi em gái nghe điện, hai người dạo qua tủ giữ lạnh, thấy bảng giảm giá sữa chua, Cảnh Doãn đưa tay lấy một chai, hỏi Khang Sùng muốn vị nào, gã hất cằm chỉ chỉ vị dâu.
“À lố? Anh à?” Trần Mật Cam nhận điện bảo: “Em vừa tan tầm, sao đấy?”
“Đến cọ cơm không?” Khang Sùng đi thẳng vào vấn đề, quả nhiên bân kia tích cực hưởng ứng: “Nhất định rồi! Các anh nấu cơm ở nhà hả? Muốn em mua tí gì mang qua không?”
Cảnh Doãn đứng trước quầy lạnh thịt gà, Khang Sùng áp điện thoại lên tai y, cả người y nghiêng qua, nói: “Mang tí rau trộn oke không? Chay đấy, củ sen váng đậu đều được, em chọn rồi mua nhá.”
“Okela!” Trần Mật Cam đồng ý xong, bỗng nhiên đổi giọng, gào: “Anh, anh ngủ với Khang Sùng rồi hả! Cổ họng dính nị thế kia!”
“…” Cảnh Doãn cầm dạ dày bò lánh dần ra xa: “Cúp đi.”
Khang Sùng nghẹn cười, theo em đi tính tiền.
Chắc chắn là ngủ rồi!
Trần Mật Cam đắc ý ném di động vào túi xách, lộ trình tạm thời thay đổi, cô nàng xuống tàu trước năm trạm, nghĩ xem đi đâu mua rau trộn, cuối cùng quyết định qua quán ăn nhanh hay ăn kia, hương vị đảm bảo, phát huy ổn định.
Nhân viên cửa hàng gặp nhiều lần thế là quen mặt cô nàng luôn, thấy cô vừa vào đã đã khen hết lời: “Lại đẹp hơn rồi nha”. Cô cười đáp, định tám mấy câu thì đột nhiên phát hiện một khuôn mặt như đã từng quen biết.
Người đàn ông ngồi ở góc cầm iPad làm việc chờ cơm cũng nhận ra cô, kính mắt xanh phản quang, gần như đồng thời, ánh mắt hai người giao nhau.
Ôi duyên phận.
Là người đàn ông từng hỏi cô phương thức liên lạc lúc ngồi ghép bàn.
Có khách vào sau len qua người cô, cô nhường đường, lại quay qua nhìn, không hề e dè.
Cô nghe tiếng mình nuốt nước bọt, đại não chưa biết làm gì tiếp, giày cao gót đã tự thúc cô đi đến.
Cô đẩy ghế dựa, hùng hổ ngồi xuống.
“Chào anh.” Cô nói: “Lại gặp mặt rồi.”
“… Chào cô.”
Người đàn ông đẩy kính mắt, cười ngượng một cái, nhìn cô một lần rồi cúi đầu né tránh. Con ngươi màu trà, lông mi không dày nhưng khá cong, trông có vẻ nhỏ tuổi hơn cô, giống sinh viên mới ra trường.
Công tác chuẩn bị mất nửa phút, hắn mới nói: “Cô quả thật… Lại đẹp hơn rồi.”
Trần Mật Cam muốn cười, đành quay mặt đi, nhìn phố xá ngoài cửa sổ.
Cô nàng hỏi: “Tôi còn cơ hội làm quen cậu không?”
Hết chương 32. Chính văn hoàn.
Trận đầu mưa đến là to, cục cằn, chưa chuẩn bị đã ào ào mãnh liệt, trận sau thì thư thả hơn nhiều, khống chế tiết tấu, thay đổi rõ điêu luyện, thong dong mà thỏa thuê.
Một trận mưa tuyệt vời. Đúng là không ngờ tới.
Lặng người nghe, tiếng mưa bên ngoài tắt dần, không khí ẩm ướt trong lành. Phân tử nước vận động theo gió, màu mây xám tro, lề mề du tẩu quanh đỉnh tòa nhà. Ấy mà chỗ sâu tận cùng lại hé một kẽ hở, để lọt đường ánh sáng dát vàng.
Sắc trời dần sáng lên.
Cảnh Doãn khom lưng ngồi ở góc giường, gập một chân, co gót lên mép giường, để đầu gối trong ngực. Y trần trụi, đưa tay ghém tóc, dùng thun buộc tóc màu đen buộc túm tóc thành một đuôi, để lộ cái cổ mảnh khảnh.
Cả người y nóng hực, gờn gợn run, đắm chìm trong dư vị tình sự. Y kéo chiếc chăn đơn màu trắng khoác lên vai, che kín lưng, cuộn mình như bé cừu non.
Khang Sùng cong ngón tay, dùng mặt trái đốt tay vuốt ve hai má Cảnh Doãn, thử nhiệt độ cơ thể, tiện đà nhích người xuống giường, nhặt bừa cái quần ở nhà rộng thùng thình lên mặc, đi phòng bếp rót nước uống.
Y duỗi thắt lưng kiệt sức, xoa bóp cơ thịt cứng ngắc bên gáy, gần xương quai xanh còn rải rác mấy dấu hôn đỏ thẫm. Y qua chỗ đầu giường, cầm mấy cực giấy vo viên lẫn áo mưa đã dùng lên đi vứt.
Trong phòng ngủ nồng vị tanh ngọt mục ruỗng, bị gió thổi nhạt bớt.
Khang Sùng mang cốc nước đun ấm qua, đưa Cảnh Doãn, mình cũng ké bên mép giường ngồi xuống. Hai người chẳng nói chẳng rằng, tận đến khi uống sạch nước.
Cảnh Doãn cầm cái cốc không, liếm liếm nước bên khóe miệng, thế rồi xoay nửa người trên, dùng sức hôn Khang Sùng, sức lớn đến mức Khang Sùng hơi ngửa ra sau. Môi va nhau đau đau, một lần tập kích vừa tới.
Hôn xong y cũng chẳng nói năng gì, trông vẫn còn chút bối rối, tùy tiện quơ đại cái áo chòng qua đầu, chui xong mới phát hiện mặc nhầm rồi, là áo ngủ của Khang Sùng, vải vóc mềm mại, bị vò nhăn hết cả.
Mà người y đã quyện lẫn mùi của Khang Sùng, chẳng cần cởi ra làm gì.
“… Điều tiếp theo này không được làm sai đâu ha.”
Khang Sùng ôm em cách lớp áo ngủ, chắc nịch chứng minh, mười ngón tay giao triền quanh eo em, hai chân dài vòng lại bao lấy em, chóp mũi mơn trớn vành tai em.
“Tôi là của em, từ hôm nay trở đi nhớ kĩ nhé.”
Gom hết quần áo bẩn nhét vào máy giặt, hai người tắm rửa trong tiếng trục quay và thoát nước, dùng sữa tắm mới mua, sấy khô tóc cho nhau, cùng ra ngoài sau cơn mưa đầu thu đi mua nguyên liệu nấu cơm. Tối nay muốn ở nhà tự nấu.
Hiện giờ nhiệt độ ngoài trời vẫn mặc áo ngắn tay được, dù mưa đã ngừng, nhưng chẳng biết chừng sẽ còn đổ tiếp, cho nên hai người cầm ô theo, cất di động, ví tiền, khóa cửa nhà, đi bộ ra một hãng siêu thị có chuỗi quy mô khá lớn gần đấy.
Thật ra lái xe cũng được, nhưng mà thời tiết thế này, đi bộ thoải mái hơn nhiều.
“Làm gà nấu bao tử với cơm niêu ha?” Cảnh Doãn hỏi Khang Sùng.
“Được luôn!”
Trên lối đi bộ thi thoảng có vài vũng nước, phản chiếu ảnh ngược của người lẫn cảnh vật xung quanh, trên mặt nước lơ lửng cánh hoa bị mưa táp rụng. Cảnh Doãn bước qua, đỉnh đầu chạm phải tán tường vi vươn ra, nhành cây tích mưa bị xao động, lộp độp rơi vào gáy y, y rụt cổ lại, “shh” một cái kêu lạnh.
Khang Sùng chẳng làm thế nào rời mắt khỏi em được, nếp nhăn nho nhỏ trên sống mũi với đuôi mắt phiêm phiếm hồng, sau khi kề cận da thịt, những dáng vẻ cử chỉ bình thường nhất dường như đều nhuốm đầy sự ẩn dụ dẫn hướng. Tư thế đứng biếng nhác, cánh tay buông thõng, các đốt ngón tay nhô lên, đến cả nét buồn ngủ lẫn mỉm cười mệt mỏi đều trở nên có thâm ý, liên tưởng đến những chuyện đã làm với thân thể này, thành ám hiệu ngầm giữa hai người.
Y chọn một gói lạp xưởng Quảng Đông, bỏ vào giỏ đồ Khang Sùng cầm, đề nghị: “Hay là gọi cho Cam tử? Hồi trước con bé bảo muốn qua nhà chơi còn gì.”
“À ừ.” Khang Sùng lấy di động ra: “Tôi gọi.”
Trong lúc đợi em gái nghe điện, hai người dạo qua tủ giữ lạnh, thấy bảng giảm giá sữa chua, Cảnh Doãn đưa tay lấy một chai, hỏi Khang Sùng muốn vị nào, gã hất cằm chỉ chỉ vị dâu.
“À lố? Anh à?” Trần Mật Cam nhận điện bảo: “Em vừa tan tầm, sao đấy?”
“Đến cọ cơm không?” Khang Sùng đi thẳng vào vấn đề, quả nhiên bân kia tích cực hưởng ứng: “Nhất định rồi! Các anh nấu cơm ở nhà hả? Muốn em mua tí gì mang qua không?”
Cảnh Doãn đứng trước quầy lạnh thịt gà, Khang Sùng áp điện thoại lên tai y, cả người y nghiêng qua, nói: “Mang tí rau trộn oke không? Chay đấy, củ sen váng đậu đều được, em chọn rồi mua nhá.”
“Okela!” Trần Mật Cam đồng ý xong, bỗng nhiên đổi giọng, gào: “Anh, anh ngủ với Khang Sùng rồi hả! Cổ họng dính nị thế kia!”
“…” Cảnh Doãn cầm dạ dày bò lánh dần ra xa: “Cúp đi.”
Khang Sùng nghẹn cười, theo em đi tính tiền.
Chắc chắn là ngủ rồi!
Trần Mật Cam đắc ý ném di động vào túi xách, lộ trình tạm thời thay đổi, cô nàng xuống tàu trước năm trạm, nghĩ xem đi đâu mua rau trộn, cuối cùng quyết định qua quán ăn nhanh hay ăn kia, hương vị đảm bảo, phát huy ổn định.
Nhân viên cửa hàng gặp nhiều lần thế là quen mặt cô nàng luôn, thấy cô vừa vào đã đã khen hết lời: “Lại đẹp hơn rồi nha”. Cô cười đáp, định tám mấy câu thì đột nhiên phát hiện một khuôn mặt như đã từng quen biết.
Người đàn ông ngồi ở góc cầm iPad làm việc chờ cơm cũng nhận ra cô, kính mắt xanh phản quang, gần như đồng thời, ánh mắt hai người giao nhau.
Ôi duyên phận.
Là người đàn ông từng hỏi cô phương thức liên lạc lúc ngồi ghép bàn.
Có khách vào sau len qua người cô, cô nhường đường, lại quay qua nhìn, không hề e dè.
Cô nghe tiếng mình nuốt nước bọt, đại não chưa biết làm gì tiếp, giày cao gót đã tự thúc cô đi đến.
Cô đẩy ghế dựa, hùng hổ ngồi xuống.
“Chào anh.” Cô nói: “Lại gặp mặt rồi.”
“… Chào cô.”
Người đàn ông đẩy kính mắt, cười ngượng một cái, nhìn cô một lần rồi cúi đầu né tránh. Con ngươi màu trà, lông mi không dày nhưng khá cong, trông có vẻ nhỏ tuổi hơn cô, giống sinh viên mới ra trường.
Công tác chuẩn bị mất nửa phút, hắn mới nói: “Cô quả thật… Lại đẹp hơn rồi.”
Trần Mật Cam muốn cười, đành quay mặt đi, nhìn phố xá ngoài cửa sổ.
Cô nàng hỏi: “Tôi còn cơ hội làm quen cậu không?”
Hết chương 32. Chính văn hoàn.
Bình luận truyện