BẤT HỦ ĐẠI HOÀNG ĐẾ
Chương 14: Đạo Chính Lệnh Đầu Tiên
Một lúc lâu sau, rốt cuộc Hoàng Hậu đã biết Lỗ Tấn là người thế nào.
Thì ra, ngoài “Tây Du Ký”, người này còn có mấy tác phẩm như “Hồng Lâu Mộng”, “Liêu Trai Chí Dị”, “Nghìn Lẻ Một Đêm”. Đồng thời, nàng cũng nhận được lời hứa hẹn của Dương Mộc, sau này sẽ kể hết những câu truyện này cho nàng.
Lại nói đến “Nghìn Lẻ Một Đêm”, tương truyền có một vị Quốc Vương tính tình tàn bạo đố kỵ, mỗi ngày cưới một thiếu nữ, sáng sớm hôm sau liền giết chết. Mãi đến nữ tử thứ một ngàn, nàng dùng phương pháp kể truyện để hấp dẫn Quốc Vương. Mỗi đêm nàng đều kể truyện, đến phần đặc sắc nhất thì trời vừa sáng, khiến cho Quốc Vương không đành lòng giết nàng, cho phép nàng đêm hôm sau lại kể tiếp. Nàng kể suốt một ngàn lẻ một đêm, rốt cuộc Quốc Vương đã cảm động, cùng nàng bạch đầu giai lão.
Dương Mộc nghĩ thầm, tại sao câu chuyện này có phần giống với hoàn cảnh của mình. Hậu thế chắc sẽ ghi lại, thời cổ có Hoàng Đế Thương Quốc bị lão bà bắt nạt, đành uỷ khuất cầu toàn, mỗi ngày đều phải kể truyện cho Hoàng Hậu, đến đêm thứ một ngàn lẻ một đã khiến cho Hoàng Hậu cảm động, từ đó chỉ hận gặp nhau quá muộn… kết làm huynh muội?
Đương nhiên đây chỉ là phán đoán của Dương Mộc, sau khi thành công kéo Hoàng Hậu lên thuyền giặc, hắn sẽ quay lại vấn đề cũ, để Hoàng Hậu kể chuyện của nàng cho mình.
Ai ngờ Hoàng Hậu lạnh mặt im lặng.
Dương Mộc bất đắc dĩ, muốn quỵt nợ? Một phen miệng đắng lưỡi khô vừa rồi phải phí không sao?
Hắn ấp ủ cảm xúc, thận trọng suy nghĩ tìm từ, chuẩn bị phát biểu khiển trách một cách mãnh liệt mà lại an toàn, thì thấy Hoàng Hậu đột nhiên nghiêng mặt qua, đôi mắt đẹp như điện dừng lại trên khuôn mặt hắn.
Ồ, xem ra đã bị tài hoa của trẫm tin phục, chuẩn bị thẳng thắn rồi.
- Có biết Thánh Nữ Sơn không?
Đột nhiên Hoàng Hậu hỏi.
Dương Mộc sững sờ, lục tìm ký ức trong đầu, sau đó lắc lắc đầu.
- Thánh Nữ Sơn cũng không biết, xứng nghe chuyện của ta sao?
Dương Mộc á khẩu.
Khả năng hôm nay không thể nói chuyện được rồi. Dương Mộc hiểu được, nữ tử trước mặt này, nhìn thì như một tiên tử cao ngạo, nhưng trên thực tế chỉ là một nữ tử không hiểu gì về nhân tình thế sự, rất ít khi giao lưu với bên ngoài. Dù sao người thế này cũng khó nói chuyện với người khác, nói hai câu là có thể nói chết người ta, ngươi đã từng gặp ai như thế chưa?
Thế là, đang chuẩn bị rời đi, Dương Mộc lại hỏi một câu mà hắn vẫn nghi ngờ:
- Nàng… hẳn là cố ý bị cướp tới?
Hoàng Hậu gật gật đầu.
Dương Mộc ngạc nhiên, thừa nhận dứt khoát như vậy sao? Tốt xấu gì cũng nên che giấu một chút chứ, như thế thật sự tổn thương đến lòng tự tôn của người khác. Chỉ có kẻ ngu như heo mới thấy một mỹ nữ mà không rời nổi mắt, mời một Mẫu Dạ Xoa trở về, còn hấp tấp sắc phong Hoàng Hậu, bị chơi xỏ còn dương dương tự đắc.
- Nếu ngươi còn nhìn ta chằm chằm nữa, có tin ta lập tức móc mắt ngươi ra không?
Hoàng Hậu lạnh lùng nói.
- Ha ha, đừng nóng đừng nóng. Đàn ông mà, nhìn mỹ nữ đến mức không rời nổi mắt là chuyện bình thường, chỉ có thể trách dung mạo nàng quá xinh đẹp.
Dương Mộc ngượng ngùng cười gượng, lại cẩn thận hỏi:
- Ta đoán nhé, không phải nàng bị cừu gia truy sát rồi cố ý bị ta cướp về, tránh né tai hoạ chứ?
- Đúng vậy.
Hoàng Hậu trả lời gọn gàng, không hề quanh co lòng vòng.
Dương Mộc mắng thầm trong bụng, chủ nhân thân thể này là heo sao? Quá xui xẻo, không chỉ bị người ta lừa một vố, mà còn vì thế mà trúng ám thương, bị người khác chiếm thân thể.
Có điều, đây cũng chỉ là nhân tố khách quan. Dù không giành được vị Hoàng Hậu này, quân đội của Trịnh Khang xuôi nam thì Thương Quốc cũng vong quốc, Hoàng Đế sẽ phải chết, còn không bằng tiện nghi chính mình.
Hình dung thế nào nhỉ? Nhà có mẫu hổ ngửi tường vi?
Cuối cùng, Dương Mộc uể oải phát hiện ra, có lẽ mình không đủ tư cách thật. Dù hắn dẫn dụ dò hỏi thế nào Hoàng Hậu cũng không chịu lộ ra nửa phần.
Chẳng thể làm gì khác, ở lại Dục Linh Cung một hồi hắn cũng đành rời đi. Sau đó lệnh cho Cơ Linh Nhi tìm vài bộ đồ vừa người đưa qua, cho nàng tùy ý sinh hoạt.
Chỉ tiếc là, một miếng thịt thiên nga lớn ngon miệng như thế, đến bên mép rồi còn bay mất.
Sáng sớm hôm sau, một đám triều thần cùng nhau đi tới Tử Thần Điện, quân thần cùng thương nghị về chức quan và chế độ huân tước mới.
Đồng thời bắt đầu phổ biến ba chính lệnh lớn.
Chế độ mười hai bộ của Dương Mộc rất đơn giản, chính là phỏng theo tam tỉnh lục bộ của thời Tùy Đường. Thiết lập sáu bộ ngành là Lại Bộ, Hộ Bộ, Lễ Bộ, Binh Bộ, Hình Bộ, Công Bộ. Lại xây dựng thêm Bộ Ngoại Giao, Bộ Y Dược, Bộ Giáo Dục, Bộ Công Thương, Bộ Khoa Kỹ, Bộ Giám Sát.
Có điều, ba tỉnh trong số đó được cắt đi.
Vì chế độ tam tỉnh lục bộ xuất hiện, thực ra chính là kết quả của việc Hoàng quyền ăn mòn Tướng quyền, chẳng khác gì chia Tướng quyền làm ba bộ phận. Lúc đầu thiết lập mười hai bộ, quyền lợi của các đại gia tộc môn phiệt đã bị suy yếu, nếu huỷ luôn cả Tả Hữu Thừa Tướng sẽ tạo ra phản ứng mãnh liệt. Dù Hoàng Đế có không sợ, nhưng không có người đọc sách xử lý chính vụ, ai sẽ tới giúp quản lý quốc gia? Dạng này, được không bù nổi mất.
Mặt khác, từ góc độ lịch sử mà nhìn thì chế độ tam tỉnh cũng có hạn chế cực lớn. Trung Thư Tỉnh là nơi quyết sách, chế định ra các loại chính lệnh, sau khi được Hoàng Đế chấp nhận sẽ chuyển giao cho Môn Hạ Tỉnh thẩm tra. Nếu thông qua, sẽ được chuyển cho Thượng Thư Tỉnh phân xuống, giao cho lục bộ đi chấp hành.
Bởi vậy, có thể thấy được tác dụng có tính quyết định của Trung Thư Tỉnh và Môn Hạ Tỉnh với chính lệnh. Khi chế định chính sách, thường thường Hoàng Đế chỉ triệu tập các trưởng quan hai tỉnh Trung Thư và Môn Hạ cùng thương nghị, trưởng quan hai tỉnh này thực sự được coi là Tể Tướng, không khác nhiều với chế độ Tả Hữu Thừa Tướng của Thương Quốc hiện tại, cũng chỉ là thay đổi hình thái thôi, còn không bằng cứ giữ chế độ hiện tại.
Dương Mộc khá bất ngờ là, sau khi xác định chức quan và chế độ này đã nhận được khá nhiều tiếng khen hay.
Ví dụ như Hữu Thừa Tướng Phạm Hoành Tể, sau một lúc suy nghĩ đã hô to “Diệu”, gật đầu không thôi.
- Cớ gì Hữu Thừa Tướng lại như vậy?
Dương Mộc rất kinh ngạc hỏi.
- Bệ Hạ, xin thứ cho lão thần thất thố, thực sự là chế độ này quá tinh diệu.
Phạm Hoành Tế vuốt vuốt sợi râu, tán thán:
- Trước mắt quan chức Thương Quốc ta phong phú, chức trách giữa các quan viên không rõ rệt, thường xuyên đùn đẩy lẫn nhau. Mà chế độ này phân công rõ ràng, vừa vặn có thể sắp xếp chức trách chư quan, quy về một bộ quản hạt, tăng thêm hiệu suất làm việc của quan phủ.
Dương Mộc gật đầu, trong lòng thầm vui mừng. Xem ra trên triều đình vẫn có người biết việc, trên thực tế đây cũng là một trong các bối cảnh đản sinh ra chế độ lục bộ trong lịch sử.
- Có điều… lão thần có một nghi hoặc, xin Bệ Hạ chỉ giáo.
Phạm Hoành Tể ngẫm nghĩ, cau mày nói.
- Mời Hữu Tướng nói.
- Sáu bộ phía trước hoàn toàn có thể bao quát quốc sự, mà sáu bộ hai chữ sau đó đến cùng có hàm nghĩa gì. Lão thần nghĩ mãi mà không rõ.
Hữu Tướng vừa dứt lời, lập tức đưa tới những quan viên khác phụ hoạ. Trên thực tế, có rất nhiều người cũng cực kỳ thắc mắc điều này, cho rằng hoàn toàn không cần thiết.
Trong lòng Dương Mộc rất rõ ràng. Với Thương Quốc trước mắt, sáu bộ ngành là Bộ Ngoại Giao, Bộ Y Dược, Bộ Giáo Dục, Bộ Thương Vụ, Bộ Khoa Kỹ, Bộ Giám Sát này quả thực không thấy được có ích lợi gì. Nhưng Dương Mộc biết về lịch sử thì hiểu, thiết lập những bộ ngành này cực kỳ cần thiết với Thương Quốc, về sau nhất định sẽ rực rỡ hào quang.
Nhưng vẻn vẹn chỉ có mình hắn cho rằng cần thiết thì không thể được, nhất định phải khiến cho mọi người cũng tiếp nhận.
Dương Mộc trầm ngâm một hồi, đột nhiên mở to hai mắt chỉ vào mình, thành thật nói:
- Các khanh nhìn xem, có phải tinh thần của trẫm không tốt lắm không? Hai mắt thâm quầng, dáng vẻ còn chưa tỉnh ngủ?
- Bệ Hạ vất vả vì nước là phúc của Thương Quốc, là may mắn của xã tắc!
Trong lòng quần thần đều nghi ngờ, không biết ý Bệ Hạ thế nào.
Dương Mộc khoát tay, nói:
- Không phải, hai ngày nay trẫm nghỉ ngơi rất tốt. Chỉ là đêm qua, lão thần tiên lại báo mộng cho trẫm!
Báo mộng?
Lại báo mộng sao?
Quần thần lập tức lên tinh thần. Trải qua chuyện lần trước, bọn họ đã hoàn toàn tin tưởng vào việc thần tiên báo mộng. Vị Thuỷ Tổ Hoa Hạ - Hoàng Đế gì đó, tuyệt đối là thần tiên chân chính!
- Thật ra trẫm cũng rất nghi hoặc, nhưng Hoàng Đế lão nhân gia đã nói, mười hai bộ này, không thể thiếu bộ nào, về sau nhất định sẽ là trụ cột quốc gia. Nhưng mà, cân nhắc đến hiện trạng, trước mắt chỉ cần sáu bộ một chữ là được, tạm thời chưa cần đặt ra sáu bộ hai chữ. Về sau đến lúc sẽ đưa ra bàn bạc ở trên triều với chư vị.
Cùng bàn bạc?
Quân thần yên tâm. Bọn họ lo nhất là Hoàng Đế đặt ra những chức quan kỳ kỳ quái quái này để xếp một lượng lớn người vào, bỏ qua các thế gia môn phiệt, sau này cùng bàn bạc thì không thể tốt hơn rồi.
Lúc này, do Hữu Thừa Tướng Phạm Hoành Tế khởi thảo, triều đình định ra đạo chính lệnh đầu tiên. Quy định hủy bỏ tất cả chức quan hiện tại, căn cứ vào tài năng của quan viên mà chia lại vào lục bộ, mỗi một bộ đặt ra một Thượng Thư và Tả Hữu Thị Lang.
Trong đó, Lại Bộ phụ trách việc nhận đuổi, khảo hạch, thăng giáng, điều động, phân bổ quan văn trong cả nước và phân phối các chức quan. Hộ Bộ phụ trách quản lý hộ tịch, thuế má, tiền lương và các công việc tài chính. Lễ Bộ phụ trách chủ trì tế tự, tuyên chính. Binh Bộ chưởng quản việc nhận đuổi, chiêu binh quan võ cả nước, quản vũ khí, chuyện hậu cần, tuyên bố quân lệnh. Hình Bộ phụ trách vận chuyển cơ cấu tư pháp và ban bố pháp lệnh trên cả nước, có thể trực tiếp thẩm tra xử lý các vụ án quan trọng. Công Bộ phụ trách các hạng mục công trình, thợ thủ công, đồn điền, thuỷ lợi, giao thông,…
Đồng thời, trong mỗi toà thành trong cả nước thiết lập ba chức Huyện Lệnh, Huyện Thừa và Huyện Úy, trong đó lấy Huyện Lệnh đứng đầu. Đều là mệnh quan triều đình, chức trách ba người phân biệt chia làm chủ chính một phương, phụ tá huyện lệnh và thống lĩnh binh mã một huyện. Lai phỏng theo triều đình, thiết lập sáu cơ cấu Lại, Hộ, Lễ, Binh, Hình, Công, xưng là sáu phòng, nhân viên làm việc xưng là lại, cũng do triều đình nhận đuổi, phát bổng lộc. Dưới lại có vài tạp dịch, là do trong huyện căn cứ vào tình hình thực tế của mình mà tuyển thêm hoặc cắt giảm.
- -------------------------
Thì ra, ngoài “Tây Du Ký”, người này còn có mấy tác phẩm như “Hồng Lâu Mộng”, “Liêu Trai Chí Dị”, “Nghìn Lẻ Một Đêm”. Đồng thời, nàng cũng nhận được lời hứa hẹn của Dương Mộc, sau này sẽ kể hết những câu truyện này cho nàng.
Lại nói đến “Nghìn Lẻ Một Đêm”, tương truyền có một vị Quốc Vương tính tình tàn bạo đố kỵ, mỗi ngày cưới một thiếu nữ, sáng sớm hôm sau liền giết chết. Mãi đến nữ tử thứ một ngàn, nàng dùng phương pháp kể truyện để hấp dẫn Quốc Vương. Mỗi đêm nàng đều kể truyện, đến phần đặc sắc nhất thì trời vừa sáng, khiến cho Quốc Vương không đành lòng giết nàng, cho phép nàng đêm hôm sau lại kể tiếp. Nàng kể suốt một ngàn lẻ một đêm, rốt cuộc Quốc Vương đã cảm động, cùng nàng bạch đầu giai lão.
Dương Mộc nghĩ thầm, tại sao câu chuyện này có phần giống với hoàn cảnh của mình. Hậu thế chắc sẽ ghi lại, thời cổ có Hoàng Đế Thương Quốc bị lão bà bắt nạt, đành uỷ khuất cầu toàn, mỗi ngày đều phải kể truyện cho Hoàng Hậu, đến đêm thứ một ngàn lẻ một đã khiến cho Hoàng Hậu cảm động, từ đó chỉ hận gặp nhau quá muộn… kết làm huynh muội?
Đương nhiên đây chỉ là phán đoán của Dương Mộc, sau khi thành công kéo Hoàng Hậu lên thuyền giặc, hắn sẽ quay lại vấn đề cũ, để Hoàng Hậu kể chuyện của nàng cho mình.
Ai ngờ Hoàng Hậu lạnh mặt im lặng.
Dương Mộc bất đắc dĩ, muốn quỵt nợ? Một phen miệng đắng lưỡi khô vừa rồi phải phí không sao?
Hắn ấp ủ cảm xúc, thận trọng suy nghĩ tìm từ, chuẩn bị phát biểu khiển trách một cách mãnh liệt mà lại an toàn, thì thấy Hoàng Hậu đột nhiên nghiêng mặt qua, đôi mắt đẹp như điện dừng lại trên khuôn mặt hắn.
Ồ, xem ra đã bị tài hoa của trẫm tin phục, chuẩn bị thẳng thắn rồi.
- Có biết Thánh Nữ Sơn không?
Đột nhiên Hoàng Hậu hỏi.
Dương Mộc sững sờ, lục tìm ký ức trong đầu, sau đó lắc lắc đầu.
- Thánh Nữ Sơn cũng không biết, xứng nghe chuyện của ta sao?
Dương Mộc á khẩu.
Khả năng hôm nay không thể nói chuyện được rồi. Dương Mộc hiểu được, nữ tử trước mặt này, nhìn thì như một tiên tử cao ngạo, nhưng trên thực tế chỉ là một nữ tử không hiểu gì về nhân tình thế sự, rất ít khi giao lưu với bên ngoài. Dù sao người thế này cũng khó nói chuyện với người khác, nói hai câu là có thể nói chết người ta, ngươi đã từng gặp ai như thế chưa?
Thế là, đang chuẩn bị rời đi, Dương Mộc lại hỏi một câu mà hắn vẫn nghi ngờ:
- Nàng… hẳn là cố ý bị cướp tới?
Hoàng Hậu gật gật đầu.
Dương Mộc ngạc nhiên, thừa nhận dứt khoát như vậy sao? Tốt xấu gì cũng nên che giấu một chút chứ, như thế thật sự tổn thương đến lòng tự tôn của người khác. Chỉ có kẻ ngu như heo mới thấy một mỹ nữ mà không rời nổi mắt, mời một Mẫu Dạ Xoa trở về, còn hấp tấp sắc phong Hoàng Hậu, bị chơi xỏ còn dương dương tự đắc.
- Nếu ngươi còn nhìn ta chằm chằm nữa, có tin ta lập tức móc mắt ngươi ra không?
Hoàng Hậu lạnh lùng nói.
- Ha ha, đừng nóng đừng nóng. Đàn ông mà, nhìn mỹ nữ đến mức không rời nổi mắt là chuyện bình thường, chỉ có thể trách dung mạo nàng quá xinh đẹp.
Dương Mộc ngượng ngùng cười gượng, lại cẩn thận hỏi:
- Ta đoán nhé, không phải nàng bị cừu gia truy sát rồi cố ý bị ta cướp về, tránh né tai hoạ chứ?
- Đúng vậy.
Hoàng Hậu trả lời gọn gàng, không hề quanh co lòng vòng.
Dương Mộc mắng thầm trong bụng, chủ nhân thân thể này là heo sao? Quá xui xẻo, không chỉ bị người ta lừa một vố, mà còn vì thế mà trúng ám thương, bị người khác chiếm thân thể.
Có điều, đây cũng chỉ là nhân tố khách quan. Dù không giành được vị Hoàng Hậu này, quân đội của Trịnh Khang xuôi nam thì Thương Quốc cũng vong quốc, Hoàng Đế sẽ phải chết, còn không bằng tiện nghi chính mình.
Hình dung thế nào nhỉ? Nhà có mẫu hổ ngửi tường vi?
Cuối cùng, Dương Mộc uể oải phát hiện ra, có lẽ mình không đủ tư cách thật. Dù hắn dẫn dụ dò hỏi thế nào Hoàng Hậu cũng không chịu lộ ra nửa phần.
Chẳng thể làm gì khác, ở lại Dục Linh Cung một hồi hắn cũng đành rời đi. Sau đó lệnh cho Cơ Linh Nhi tìm vài bộ đồ vừa người đưa qua, cho nàng tùy ý sinh hoạt.
Chỉ tiếc là, một miếng thịt thiên nga lớn ngon miệng như thế, đến bên mép rồi còn bay mất.
Sáng sớm hôm sau, một đám triều thần cùng nhau đi tới Tử Thần Điện, quân thần cùng thương nghị về chức quan và chế độ huân tước mới.
Đồng thời bắt đầu phổ biến ba chính lệnh lớn.
Chế độ mười hai bộ của Dương Mộc rất đơn giản, chính là phỏng theo tam tỉnh lục bộ của thời Tùy Đường. Thiết lập sáu bộ ngành là Lại Bộ, Hộ Bộ, Lễ Bộ, Binh Bộ, Hình Bộ, Công Bộ. Lại xây dựng thêm Bộ Ngoại Giao, Bộ Y Dược, Bộ Giáo Dục, Bộ Công Thương, Bộ Khoa Kỹ, Bộ Giám Sát.
Có điều, ba tỉnh trong số đó được cắt đi.
Vì chế độ tam tỉnh lục bộ xuất hiện, thực ra chính là kết quả của việc Hoàng quyền ăn mòn Tướng quyền, chẳng khác gì chia Tướng quyền làm ba bộ phận. Lúc đầu thiết lập mười hai bộ, quyền lợi của các đại gia tộc môn phiệt đã bị suy yếu, nếu huỷ luôn cả Tả Hữu Thừa Tướng sẽ tạo ra phản ứng mãnh liệt. Dù Hoàng Đế có không sợ, nhưng không có người đọc sách xử lý chính vụ, ai sẽ tới giúp quản lý quốc gia? Dạng này, được không bù nổi mất.
Mặt khác, từ góc độ lịch sử mà nhìn thì chế độ tam tỉnh cũng có hạn chế cực lớn. Trung Thư Tỉnh là nơi quyết sách, chế định ra các loại chính lệnh, sau khi được Hoàng Đế chấp nhận sẽ chuyển giao cho Môn Hạ Tỉnh thẩm tra. Nếu thông qua, sẽ được chuyển cho Thượng Thư Tỉnh phân xuống, giao cho lục bộ đi chấp hành.
Bởi vậy, có thể thấy được tác dụng có tính quyết định của Trung Thư Tỉnh và Môn Hạ Tỉnh với chính lệnh. Khi chế định chính sách, thường thường Hoàng Đế chỉ triệu tập các trưởng quan hai tỉnh Trung Thư và Môn Hạ cùng thương nghị, trưởng quan hai tỉnh này thực sự được coi là Tể Tướng, không khác nhiều với chế độ Tả Hữu Thừa Tướng của Thương Quốc hiện tại, cũng chỉ là thay đổi hình thái thôi, còn không bằng cứ giữ chế độ hiện tại.
Dương Mộc khá bất ngờ là, sau khi xác định chức quan và chế độ này đã nhận được khá nhiều tiếng khen hay.
Ví dụ như Hữu Thừa Tướng Phạm Hoành Tể, sau một lúc suy nghĩ đã hô to “Diệu”, gật đầu không thôi.
- Cớ gì Hữu Thừa Tướng lại như vậy?
Dương Mộc rất kinh ngạc hỏi.
- Bệ Hạ, xin thứ cho lão thần thất thố, thực sự là chế độ này quá tinh diệu.
Phạm Hoành Tế vuốt vuốt sợi râu, tán thán:
- Trước mắt quan chức Thương Quốc ta phong phú, chức trách giữa các quan viên không rõ rệt, thường xuyên đùn đẩy lẫn nhau. Mà chế độ này phân công rõ ràng, vừa vặn có thể sắp xếp chức trách chư quan, quy về một bộ quản hạt, tăng thêm hiệu suất làm việc của quan phủ.
Dương Mộc gật đầu, trong lòng thầm vui mừng. Xem ra trên triều đình vẫn có người biết việc, trên thực tế đây cũng là một trong các bối cảnh đản sinh ra chế độ lục bộ trong lịch sử.
- Có điều… lão thần có một nghi hoặc, xin Bệ Hạ chỉ giáo.
Phạm Hoành Tể ngẫm nghĩ, cau mày nói.
- Mời Hữu Tướng nói.
- Sáu bộ phía trước hoàn toàn có thể bao quát quốc sự, mà sáu bộ hai chữ sau đó đến cùng có hàm nghĩa gì. Lão thần nghĩ mãi mà không rõ.
Hữu Tướng vừa dứt lời, lập tức đưa tới những quan viên khác phụ hoạ. Trên thực tế, có rất nhiều người cũng cực kỳ thắc mắc điều này, cho rằng hoàn toàn không cần thiết.
Trong lòng Dương Mộc rất rõ ràng. Với Thương Quốc trước mắt, sáu bộ ngành là Bộ Ngoại Giao, Bộ Y Dược, Bộ Giáo Dục, Bộ Thương Vụ, Bộ Khoa Kỹ, Bộ Giám Sát này quả thực không thấy được có ích lợi gì. Nhưng Dương Mộc biết về lịch sử thì hiểu, thiết lập những bộ ngành này cực kỳ cần thiết với Thương Quốc, về sau nhất định sẽ rực rỡ hào quang.
Nhưng vẻn vẹn chỉ có mình hắn cho rằng cần thiết thì không thể được, nhất định phải khiến cho mọi người cũng tiếp nhận.
Dương Mộc trầm ngâm một hồi, đột nhiên mở to hai mắt chỉ vào mình, thành thật nói:
- Các khanh nhìn xem, có phải tinh thần của trẫm không tốt lắm không? Hai mắt thâm quầng, dáng vẻ còn chưa tỉnh ngủ?
- Bệ Hạ vất vả vì nước là phúc của Thương Quốc, là may mắn của xã tắc!
Trong lòng quần thần đều nghi ngờ, không biết ý Bệ Hạ thế nào.
Dương Mộc khoát tay, nói:
- Không phải, hai ngày nay trẫm nghỉ ngơi rất tốt. Chỉ là đêm qua, lão thần tiên lại báo mộng cho trẫm!
Báo mộng?
Lại báo mộng sao?
Quần thần lập tức lên tinh thần. Trải qua chuyện lần trước, bọn họ đã hoàn toàn tin tưởng vào việc thần tiên báo mộng. Vị Thuỷ Tổ Hoa Hạ - Hoàng Đế gì đó, tuyệt đối là thần tiên chân chính!
- Thật ra trẫm cũng rất nghi hoặc, nhưng Hoàng Đế lão nhân gia đã nói, mười hai bộ này, không thể thiếu bộ nào, về sau nhất định sẽ là trụ cột quốc gia. Nhưng mà, cân nhắc đến hiện trạng, trước mắt chỉ cần sáu bộ một chữ là được, tạm thời chưa cần đặt ra sáu bộ hai chữ. Về sau đến lúc sẽ đưa ra bàn bạc ở trên triều với chư vị.
Cùng bàn bạc?
Quân thần yên tâm. Bọn họ lo nhất là Hoàng Đế đặt ra những chức quan kỳ kỳ quái quái này để xếp một lượng lớn người vào, bỏ qua các thế gia môn phiệt, sau này cùng bàn bạc thì không thể tốt hơn rồi.
Lúc này, do Hữu Thừa Tướng Phạm Hoành Tế khởi thảo, triều đình định ra đạo chính lệnh đầu tiên. Quy định hủy bỏ tất cả chức quan hiện tại, căn cứ vào tài năng của quan viên mà chia lại vào lục bộ, mỗi một bộ đặt ra một Thượng Thư và Tả Hữu Thị Lang.
Trong đó, Lại Bộ phụ trách việc nhận đuổi, khảo hạch, thăng giáng, điều động, phân bổ quan văn trong cả nước và phân phối các chức quan. Hộ Bộ phụ trách quản lý hộ tịch, thuế má, tiền lương và các công việc tài chính. Lễ Bộ phụ trách chủ trì tế tự, tuyên chính. Binh Bộ chưởng quản việc nhận đuổi, chiêu binh quan võ cả nước, quản vũ khí, chuyện hậu cần, tuyên bố quân lệnh. Hình Bộ phụ trách vận chuyển cơ cấu tư pháp và ban bố pháp lệnh trên cả nước, có thể trực tiếp thẩm tra xử lý các vụ án quan trọng. Công Bộ phụ trách các hạng mục công trình, thợ thủ công, đồn điền, thuỷ lợi, giao thông,…
Đồng thời, trong mỗi toà thành trong cả nước thiết lập ba chức Huyện Lệnh, Huyện Thừa và Huyện Úy, trong đó lấy Huyện Lệnh đứng đầu. Đều là mệnh quan triều đình, chức trách ba người phân biệt chia làm chủ chính một phương, phụ tá huyện lệnh và thống lĩnh binh mã một huyện. Lai phỏng theo triều đình, thiết lập sáu cơ cấu Lại, Hộ, Lễ, Binh, Hình, Công, xưng là sáu phòng, nhân viên làm việc xưng là lại, cũng do triều đình nhận đuổi, phát bổng lộc. Dưới lại có vài tạp dịch, là do trong huyện căn cứ vào tình hình thực tế của mình mà tuyển thêm hoặc cắt giảm.
- -------------------------
Bình luận truyện