BẤT HỦ ĐẠI HOÀNG ĐẾ
Chương 16: Hoàng Thành Sôi Trào
Mọi người hoài nghi cũng không phải là không có nguyên nhân. Sống cả đời, lại chưa từng nghe nói sự việc hoang đường như vậy. Trồng trọt thu hoạch nhiều có thưởng, có nhiều hài tử có thưởng, khai hoang nhiều cũng có thưởng... Ngân khố nhà Hoàng Đế giàu đến nứt vỡ, nhiều tiền đến mức vậy sao?
Phải biết, một nửa tiền tài của một gia đình bình thường đều dùng để nộp thuế, sau khi miễn trừ thuế thân thì chẳng khác nào miễn giảm ba phần mười thuế má. Đợi qua mùa xuân, tháng tiếp theo sẽ không còn khó khăn như vậy nữa. Cuộc sống mọi người sẽ tốt hơn một chút, ngày lễ ngày tết có thể ăn một bữa cơm no, hài tử được sinh ra cũng không cần ngậm nước mắt mà chết...
Một ít nhà có người đi bộ đội, thì lại quan tâm quân công thụ tước. Vạn nhất nam nhân hoặc nhi tử của mình hết thời gian đi lính trở về nhà, nếu có thể tự mình đạt được tước vị, đây không chỉ làm rạng rỡ tổ tông mà mấy đời sau của gia tộc cũng không cần lo lắng.
Chỉ là, tất cả những thứ này đều là thật sao?
- Quan lão gia, quan phủ tại sao lại đưa ra bố cáo như vậy, chẳng lẽ đang dùng chúng ta làm trò tiêu khiển?
Có người lá gan hơi lớn một chút, bên trong sự hoài nghi đó là cõi lòng đầy khát vọng.
- Nhớ kỹ đây là chiếu lệnh, là chiếu lệnh của Hoàng Đế bệ hạ, không phải cái gì mà bố cáo quan phủ.
Tiểu Lại nghiêm túc đính chính, sau đó nói tiếp:
- Hoàng Đế bệ hạ thương cảm dân tình, quan tâm rộng rãi tới bình dân khổ cực. Đây là thiên ân cuồn cuộn, không phải là điều mà quan phủ có thể làm được.
Hoàng Đế bệ hạ?
Theo nhắc nhở của Tiểu Lại, tất cả mọi người đều hai mặt nhìn nhau. Chính là Tân Hoàng Đế được thần tiên quan tâm, dẫn quân đẩy lùi quân đội Trịnh Quốc?
Trong lúc nhất thời, mọi người đều không để ý tới lễ nghi gì cả, đều mồm năm miệng mười hỏi đến. Đối với vị Hoàng Đế tràn ngập sắc thái thần bí vừa đăng cơ không lâu này, mấy ngày nay dân gian đã lưu truyền đủ loại truyền thuyết. Nếu như đúng là chính lệnh do Tân Hoàng phổ biến thì hơn phân nửa chính là sự thật.
Sau khi kịch liệt thảo luận, Tiểu Lại một lần lại một lần kiên trì giải thích, tình cảnh đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Sau đó, là một loạt tiếng reo hò dữ dội.
- Được cứu rồi, chúng ta được cứu rồi.
- Trời xanh có mắt! Ngày hôm nay đã qua.
- Nhanh! Nhanh đi nói cho lão nương trên giường bệnh, để trước khi đi nương có thể ăn một bữa cơm thật no.
Đoàn người kích động, giống như tiếng gà gáy buổi sáng vậy, phấn khởi sục sôi. Có người ngửa mặt lên trời mà khóc, có người điên cuồng gào thét, có người ôm nhau cười to, cũng có người hồn bay phách lạc thật lâu sau cũng không cách nào hoàn hồn. Mỗi người đều dùng một phương thức không giống nhau để biểu đạt niềm vui sướng của mình.
Dù sao từ thiên cổ tới nay, đây là lần đầu tiên nghe thấy chuyện tốt như vậy. Đối với dân chúng mà nói, mỗi một điều đều liên quan thiết thân, là thật sự có lợi cho bọn họ.
- Bệ hạ! Chúng ta nên cảm tạ bệ hạ, người đã cứu chúng ta khỏi cảnh dầu sôi lửa bỏng.
Trong đám người, đột nhiên có người gào khóc, hô to một câu.
Tất cả mọi người đều phản ứng lại, nghe nói Hoàng Đế bệ hạ đã kiên trì trước sự phản đối và cản trở của các thế gia, thi hành mấy cái chính lệnh này. Đây thực sự chân chính toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho dân.
- Bệ hạ vạn tuế, Thương Quốc vạn năm.
- Bệ hạ vạn tuế, Thương Quốc vạn năm.
- Bệ hạ vạn tuế, Thương Quốc vạn năm.
Tất cả mọi người đều quỳ xuống, nút hét biển gầm, thanh thế cuồn cuộn, khí hướng tận trời. Ngay sau đó từ trong một ngõ hẻm ở phía đông Hoàng Thành lại truyền tới âm thanh đồng dạng, hô ứng lẫn nhau.
Cùng lúc đó, một màn như vậy cũng phát sinh ở khắp Hoàng Thành. Mọi người đều có cảm xúc mãnh liệt, loan truyền khắp nơi, một truyền mười, mười truyền trăm. Tam đại chính lệnh cuối cùng lấy một tốc độ mà quan phủ đều phải kinh ngạc truyền đi khắp toàn thành, khiến những người như Tiểu Lại đang chuẩn bị đi tuyên giải đều phải trợn mắt há mồm.
Có điều ngẫm lại cũng đúng, tam đại chính lệnh chỉ tổn hại tới lợi ích của thế tộc môn phiệt. Quý tộc bình thường và Tiểu Lại đều là dựa vào môn phiệt mà sinh tồn, nhưng ngay cả bọn họ còn được lợi từ chính lệnh này, càng khỏi nói đến bình dân đang giãy dụa trên bờ vực tử vong.
Ban ngày không hiểu đêm tối, quý tộc không hiểu cực khổ của bình dân.
Thương Quốc sôi trào. Đến buổi tối, toàn bộ Hoàng Thành đèn đuốc sáng trưng, tựa như một toà thành không đêm, tất cả đều đang đắm chìm trong sự reo hò của lão bách tính.
Dồn dập đi ra đường lớn, mọi nhà đều mở rộng cửa, cầu xin trời cao, tế bái tổ tiên, bày ra tất cả đồ ăn mình có. Hàng xóm tụ tập lại dấy lên lửa trại, vừa múa vừa hát, náo nhiệt hơn so với bất kỳ ngày lễ nào.
Ngay cả những nô lệ sớm đã bị hành hạ đến mất cảm giác kia, sau khi nghe nói về tin tức này đều thả chậm công việc trong tay, nghe các nơi truyền đến tiếng hoan hô, trên mặt đều lộ vẻ ao ước.
Tam đại chính lệnh ban bố, không chỉ có bình dân được lợi, những nô lệ còn đê tiện hơn so với bình dân như bọn họ cũng đã tìm được lối thoát từ trong tuyệt vọng.
Bởi vì, chế độ công huân tước cũng bao hàm cả giai cấp nô lệ. Tuy rằng ở vào tầng lớp thấp nhất, thế nhưng cũng có thể thông qua tiền tài để tự chuộc lỗi, hoặc là đi bộ đội kiến công, như vậy có thể có cơ hội thoát khỏi nô lệ trở thành bình dân bình thường.
Nói chung, tháng ngày sau này đều có hi vọng. Bất kể là bình dân hay là tiện nô, đều tràn ngập hi vọng đối với tương lai.
Đối với sự náo nhiệt ở trong Hoàng Thành, quan phủ cũng khá là đau đầu. Trong tình huống bình thường, toàn bộ thành đều cấm đi lại vào ban đêm, ngoại trừ phu canh thì tất cả mọi người đều không được phép đi lại. Thế nhưng đêm nay lại ngoại lệ, chính là vô pháp trách phạt, cũng chỉ có thể buông xuôi bỏ mặc, phái thêm một ít nhân thủ phòng ngừa có người đục nước béo cò, nhân cơ hội nhiễu loạn trị an, hoặc đi trộm cướp.
Điều ngoài ý muốn là trị an của đêm nay lại quá tốt. Nha môn phụ trách hình phòng và Tiểu Lại đều ngủ gà ngủ gật, nhưng lại không có một người nào tới báo án cả.
Vào lúc canh ba, cũng không biết là người phương nào khởi xướng, dân chúng lại tự nhiên không hẹn mà cùng khua chiêng gõ trống, thổi sáo tấu nhạc, vừa đi vừa múa điệu Hỏa Long đến bên ngoài hoàng cung, quỳ trên mặt đất lễ bái với trong cung, giống như đang hoàn thành nghi thức nào đó. Sau khi cảm tạ ân đức xong liền dồn dập tản đi.
Do vậy, sáng sớm hôm sau lúc Dương Mộc tỉnh lại thì ngáp không ngừng, thấy rõ cả hai vành mắt đen.
Cơ Linh Nhi ở một bên hầu hạ hắn mặc quần áo, một bên hé miệng cười trộm.
- Ngươi nếu còn cười, có tin trẫm liền đem ngươi xử lý tại chỗ không.
Dương Mộc làm ra vẻ hung ác, trên thực tế trong lòng cũng khá bất đắc dĩ, phỏng chừng tối hôm qua trong cung cũng không có mấy người ngủ được. Tiếng hô rung trời bên ngoài hoàng cung thổi bay lo lắng, dù là ai cũng phải mất ngủ.
Cơ Linh Nhi nghe vậy liền vội vã cúi đầu, gò má đỏ chót giống như bị thiêu. Nàng đương nhiên biết Dương Mộc nói xử lý tại chỗ là có ý gì, mấy ngày nay đều nghe tới không ít lần.
- Đúng rồi, bách tính ngoài thành thật sự hưng phấn như vậy sao?
Dương Mộc đang rửa mặt, đột nhiên hỏi.
Cơ Linh Nhi gật gù:
- Bệ hạ nhân đức, cứu vớt bách tính khỏi tình cảnh nước sôi lửa bỏng, bách tính tự nhiên là mừng rỡ như điên. Bên ngoài hoàng cung hiện tại vẫn còn không ít người đang quỳ tạ ân, bệ hạ có muốn đi ra quan sát thử không?
Quan sát? Nhìn cái gì? Nhìn bọn họ quỳ lạy dập đầu, hay là dạy mọi người hát Đông Phương Hồng, Thái Dương Thăng, Thương quốc xuất hiện chúa cứu thế?
Dương Mộc suy nghĩ một chút rồi lắc đầu. Dưới cái nhìn của hắn, tam đại chính lệnh ở thời kỳ văn minh phong kiến kỳ thực chỉ là một giọt nước bé nhỏ không đáng kể, căn bản trong căn bản.
Chỉ có điều, đối với bách tính phải chịu đủ nghiền ép và áp bức trong thế giới này mà nói, đúng là như đại hạn gặp mưa lớn. Những dân chúng kia mừng rỡ như điên cũng là bình thường, nhưng nếu như ngay cả người rõ ràng mọi thứ như hắn cũng nghĩ như thế, thì đây lại là kiêu ngạo tự mãn, bảo thủ, con đường cải cách sẽ đến đây là kết thúc.
Là một người thống trị thời phong kiến, nhất định phải duy trì đầu óc thanh tỉnh, tuyệt không thể sa vào bên trong màn ca tụng công đức này.
- À, đúng rồi. Ba Vương gia được phong ấp hôm qua đã đến Hoàng Thành, ước chừng cũng đã được một ngày. Ngươi lập tức truyền chỉ xuống, triệu tập ba Vương gia, trọng thần lục bộ, Hữu tướng, Vệ Trung Toàn và Tư Mã Hoành, sau một canh giờ nữa tới Tử Thần Điện nghị sự.
- -------------------------
Phải biết, một nửa tiền tài của một gia đình bình thường đều dùng để nộp thuế, sau khi miễn trừ thuế thân thì chẳng khác nào miễn giảm ba phần mười thuế má. Đợi qua mùa xuân, tháng tiếp theo sẽ không còn khó khăn như vậy nữa. Cuộc sống mọi người sẽ tốt hơn một chút, ngày lễ ngày tết có thể ăn một bữa cơm no, hài tử được sinh ra cũng không cần ngậm nước mắt mà chết...
Một ít nhà có người đi bộ đội, thì lại quan tâm quân công thụ tước. Vạn nhất nam nhân hoặc nhi tử của mình hết thời gian đi lính trở về nhà, nếu có thể tự mình đạt được tước vị, đây không chỉ làm rạng rỡ tổ tông mà mấy đời sau của gia tộc cũng không cần lo lắng.
Chỉ là, tất cả những thứ này đều là thật sao?
- Quan lão gia, quan phủ tại sao lại đưa ra bố cáo như vậy, chẳng lẽ đang dùng chúng ta làm trò tiêu khiển?
Có người lá gan hơi lớn một chút, bên trong sự hoài nghi đó là cõi lòng đầy khát vọng.
- Nhớ kỹ đây là chiếu lệnh, là chiếu lệnh của Hoàng Đế bệ hạ, không phải cái gì mà bố cáo quan phủ.
Tiểu Lại nghiêm túc đính chính, sau đó nói tiếp:
- Hoàng Đế bệ hạ thương cảm dân tình, quan tâm rộng rãi tới bình dân khổ cực. Đây là thiên ân cuồn cuộn, không phải là điều mà quan phủ có thể làm được.
Hoàng Đế bệ hạ?
Theo nhắc nhở của Tiểu Lại, tất cả mọi người đều hai mặt nhìn nhau. Chính là Tân Hoàng Đế được thần tiên quan tâm, dẫn quân đẩy lùi quân đội Trịnh Quốc?
Trong lúc nhất thời, mọi người đều không để ý tới lễ nghi gì cả, đều mồm năm miệng mười hỏi đến. Đối với vị Hoàng Đế tràn ngập sắc thái thần bí vừa đăng cơ không lâu này, mấy ngày nay dân gian đã lưu truyền đủ loại truyền thuyết. Nếu như đúng là chính lệnh do Tân Hoàng phổ biến thì hơn phân nửa chính là sự thật.
Sau khi kịch liệt thảo luận, Tiểu Lại một lần lại một lần kiên trì giải thích, tình cảnh đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Sau đó, là một loạt tiếng reo hò dữ dội.
- Được cứu rồi, chúng ta được cứu rồi.
- Trời xanh có mắt! Ngày hôm nay đã qua.
- Nhanh! Nhanh đi nói cho lão nương trên giường bệnh, để trước khi đi nương có thể ăn một bữa cơm thật no.
Đoàn người kích động, giống như tiếng gà gáy buổi sáng vậy, phấn khởi sục sôi. Có người ngửa mặt lên trời mà khóc, có người điên cuồng gào thét, có người ôm nhau cười to, cũng có người hồn bay phách lạc thật lâu sau cũng không cách nào hoàn hồn. Mỗi người đều dùng một phương thức không giống nhau để biểu đạt niềm vui sướng của mình.
Dù sao từ thiên cổ tới nay, đây là lần đầu tiên nghe thấy chuyện tốt như vậy. Đối với dân chúng mà nói, mỗi một điều đều liên quan thiết thân, là thật sự có lợi cho bọn họ.
- Bệ hạ! Chúng ta nên cảm tạ bệ hạ, người đã cứu chúng ta khỏi cảnh dầu sôi lửa bỏng.
Trong đám người, đột nhiên có người gào khóc, hô to một câu.
Tất cả mọi người đều phản ứng lại, nghe nói Hoàng Đế bệ hạ đã kiên trì trước sự phản đối và cản trở của các thế gia, thi hành mấy cái chính lệnh này. Đây thực sự chân chính toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho dân.
- Bệ hạ vạn tuế, Thương Quốc vạn năm.
- Bệ hạ vạn tuế, Thương Quốc vạn năm.
- Bệ hạ vạn tuế, Thương Quốc vạn năm.
Tất cả mọi người đều quỳ xuống, nút hét biển gầm, thanh thế cuồn cuộn, khí hướng tận trời. Ngay sau đó từ trong một ngõ hẻm ở phía đông Hoàng Thành lại truyền tới âm thanh đồng dạng, hô ứng lẫn nhau.
Cùng lúc đó, một màn như vậy cũng phát sinh ở khắp Hoàng Thành. Mọi người đều có cảm xúc mãnh liệt, loan truyền khắp nơi, một truyền mười, mười truyền trăm. Tam đại chính lệnh cuối cùng lấy một tốc độ mà quan phủ đều phải kinh ngạc truyền đi khắp toàn thành, khiến những người như Tiểu Lại đang chuẩn bị đi tuyên giải đều phải trợn mắt há mồm.
Có điều ngẫm lại cũng đúng, tam đại chính lệnh chỉ tổn hại tới lợi ích của thế tộc môn phiệt. Quý tộc bình thường và Tiểu Lại đều là dựa vào môn phiệt mà sinh tồn, nhưng ngay cả bọn họ còn được lợi từ chính lệnh này, càng khỏi nói đến bình dân đang giãy dụa trên bờ vực tử vong.
Ban ngày không hiểu đêm tối, quý tộc không hiểu cực khổ của bình dân.
Thương Quốc sôi trào. Đến buổi tối, toàn bộ Hoàng Thành đèn đuốc sáng trưng, tựa như một toà thành không đêm, tất cả đều đang đắm chìm trong sự reo hò của lão bách tính.
Dồn dập đi ra đường lớn, mọi nhà đều mở rộng cửa, cầu xin trời cao, tế bái tổ tiên, bày ra tất cả đồ ăn mình có. Hàng xóm tụ tập lại dấy lên lửa trại, vừa múa vừa hát, náo nhiệt hơn so với bất kỳ ngày lễ nào.
Ngay cả những nô lệ sớm đã bị hành hạ đến mất cảm giác kia, sau khi nghe nói về tin tức này đều thả chậm công việc trong tay, nghe các nơi truyền đến tiếng hoan hô, trên mặt đều lộ vẻ ao ước.
Tam đại chính lệnh ban bố, không chỉ có bình dân được lợi, những nô lệ còn đê tiện hơn so với bình dân như bọn họ cũng đã tìm được lối thoát từ trong tuyệt vọng.
Bởi vì, chế độ công huân tước cũng bao hàm cả giai cấp nô lệ. Tuy rằng ở vào tầng lớp thấp nhất, thế nhưng cũng có thể thông qua tiền tài để tự chuộc lỗi, hoặc là đi bộ đội kiến công, như vậy có thể có cơ hội thoát khỏi nô lệ trở thành bình dân bình thường.
Nói chung, tháng ngày sau này đều có hi vọng. Bất kể là bình dân hay là tiện nô, đều tràn ngập hi vọng đối với tương lai.
Đối với sự náo nhiệt ở trong Hoàng Thành, quan phủ cũng khá là đau đầu. Trong tình huống bình thường, toàn bộ thành đều cấm đi lại vào ban đêm, ngoại trừ phu canh thì tất cả mọi người đều không được phép đi lại. Thế nhưng đêm nay lại ngoại lệ, chính là vô pháp trách phạt, cũng chỉ có thể buông xuôi bỏ mặc, phái thêm một ít nhân thủ phòng ngừa có người đục nước béo cò, nhân cơ hội nhiễu loạn trị an, hoặc đi trộm cướp.
Điều ngoài ý muốn là trị an của đêm nay lại quá tốt. Nha môn phụ trách hình phòng và Tiểu Lại đều ngủ gà ngủ gật, nhưng lại không có một người nào tới báo án cả.
Vào lúc canh ba, cũng không biết là người phương nào khởi xướng, dân chúng lại tự nhiên không hẹn mà cùng khua chiêng gõ trống, thổi sáo tấu nhạc, vừa đi vừa múa điệu Hỏa Long đến bên ngoài hoàng cung, quỳ trên mặt đất lễ bái với trong cung, giống như đang hoàn thành nghi thức nào đó. Sau khi cảm tạ ân đức xong liền dồn dập tản đi.
Do vậy, sáng sớm hôm sau lúc Dương Mộc tỉnh lại thì ngáp không ngừng, thấy rõ cả hai vành mắt đen.
Cơ Linh Nhi ở một bên hầu hạ hắn mặc quần áo, một bên hé miệng cười trộm.
- Ngươi nếu còn cười, có tin trẫm liền đem ngươi xử lý tại chỗ không.
Dương Mộc làm ra vẻ hung ác, trên thực tế trong lòng cũng khá bất đắc dĩ, phỏng chừng tối hôm qua trong cung cũng không có mấy người ngủ được. Tiếng hô rung trời bên ngoài hoàng cung thổi bay lo lắng, dù là ai cũng phải mất ngủ.
Cơ Linh Nhi nghe vậy liền vội vã cúi đầu, gò má đỏ chót giống như bị thiêu. Nàng đương nhiên biết Dương Mộc nói xử lý tại chỗ là có ý gì, mấy ngày nay đều nghe tới không ít lần.
- Đúng rồi, bách tính ngoài thành thật sự hưng phấn như vậy sao?
Dương Mộc đang rửa mặt, đột nhiên hỏi.
Cơ Linh Nhi gật gù:
- Bệ hạ nhân đức, cứu vớt bách tính khỏi tình cảnh nước sôi lửa bỏng, bách tính tự nhiên là mừng rỡ như điên. Bên ngoài hoàng cung hiện tại vẫn còn không ít người đang quỳ tạ ân, bệ hạ có muốn đi ra quan sát thử không?
Quan sát? Nhìn cái gì? Nhìn bọn họ quỳ lạy dập đầu, hay là dạy mọi người hát Đông Phương Hồng, Thái Dương Thăng, Thương quốc xuất hiện chúa cứu thế?
Dương Mộc suy nghĩ một chút rồi lắc đầu. Dưới cái nhìn của hắn, tam đại chính lệnh ở thời kỳ văn minh phong kiến kỳ thực chỉ là một giọt nước bé nhỏ không đáng kể, căn bản trong căn bản.
Chỉ có điều, đối với bách tính phải chịu đủ nghiền ép và áp bức trong thế giới này mà nói, đúng là như đại hạn gặp mưa lớn. Những dân chúng kia mừng rỡ như điên cũng là bình thường, nhưng nếu như ngay cả người rõ ràng mọi thứ như hắn cũng nghĩ như thế, thì đây lại là kiêu ngạo tự mãn, bảo thủ, con đường cải cách sẽ đến đây là kết thúc.
Là một người thống trị thời phong kiến, nhất định phải duy trì đầu óc thanh tỉnh, tuyệt không thể sa vào bên trong màn ca tụng công đức này.
- À, đúng rồi. Ba Vương gia được phong ấp hôm qua đã đến Hoàng Thành, ước chừng cũng đã được một ngày. Ngươi lập tức truyền chỉ xuống, triệu tập ba Vương gia, trọng thần lục bộ, Hữu tướng, Vệ Trung Toàn và Tư Mã Hoành, sau một canh giờ nữa tới Tử Thần Điện nghị sự.
- -------------------------
Bình luận truyện