BẤT HỦ ĐẠI HOÀNG ĐẾ

Chương 4: Cuộc Chiến Nơi Cửa Thành



Mấy người này vừa đi, đại điện mấy trăm mét vuông đột nhiên yên tĩnh lại, chỉ còn lại một người Dương Mộc lẻ loi.

Ngẫm lại liền cảm thấy uất ức. Thật vất vả mới xuyên qua thành Hoàng Đế, coi như không có tam cung lục viện thất thập nhị phi, nhưng ít ra cũng phải được ăn no chờ chết, không có chuyện gì thì cải trang vi hành chứ?

Nhưng lại làm Hoàng đế của một quốc gia nhỏ, bố trí đến thấp nhất, ngay cả thời gian còn lại của game cũng không nhiều.

Dù cho người chơi trâu bò cũng không thể cứu vãn nổi.

- Mặc kệ, đã đến rồi thì nên ở lại. Kiếp trước làm lưu manh hai mươi mấy năm, đã sắp qua thời thanh niên cũng không kiếm được chút thành tựu gì, cũng coi như là uất ức tới cực điểm. Đi tới nơi này, ít nhất vẫn được tặng một cái lão bà, làm Hoàng Đế. Trời cao nếu đã cho ta một cơ hội, phải nên quý trọng mới đúng.

Dương Mộc cảm khái, cắn răng một cái, nhấc áo choàng lên đi ra khỏi Hướng điện.

Sau đó hắn được bảo vệ bởi một tiểu đội hộ vệ, leo lên Long liễn, đi thẳng đến cửa thành.

Một đường đi nhanh. Long liễn chính là một chiếc xe ngựa kéo, còn xóc nảy hơn cả xe công cộng. Dương Mộc vén rèm xe lên nhìn về phía ngoài cửa sổ, có thể nói là khắp thành đều đang kinh hoảng, trên đường cái phồn hoa bây giờ khắp nơi đều bừa bộn, nhà nhà đóng chặt cửa. Không nói tới đầy tớ người hầu, ngay cả một con chó cũng không thấy.

Ước chừng sau hai mươi mấy phút, rốt cuộc cũng đến được cửa thành.

- Đây chính là tường thành?

Dương Mộc cau mày. Hoàn toàn khác biệt so với sự cao vót hiểm trở trong tưởng tượng, nhìn qua giống như được dựng lên để quay phim, thậm chí còn thấp hơn.

- Mạt tướng Tư Mã Hoành, tham kiến bệ hạ.

Một tướng quân mặc giáp trụ chạy tới, quỳ một chân trên đất.

- Tình hình như thế nào?

Dương Mộc hỏi.

- Bẩm báo bệ hạ, quân địch đóng quân cách ba dặm ngoài thành, hiện giờ đang nấu ăn. Tên Đại tướng tiên phong đã mấy lần suất quân đến quấy nhiễu dưới thành, tuyên bố buổi chiều sẽ công thành.

- Có từng trắng trợn chặt cây cối, xây dựng doanh trại chưa?

- Chưa từng… quân địch rất vội vàng, binh sĩ ăn ở đều ngoài trời, tình thế bắt buộc phải chiếm được thành trì của ta.

Dương Mộc gật đầu. Tam hoàng tử phía địch quốc này xác thực là cuồng ngạo đến cực điểm, ngay cả doanh trại cũng không bố trí tốt. Xem ra trước lúc trời tối sẽ công thành, sau khi cướp đốt giết ở trong thành liền qua đêm ở đây.

- Đi, lên tường thành nhìn xem.

- Bệ hạ, không thể được!

Tư Mã Hoành ngăn cản hắn, lo lắng khuyên can:

- Bệ hạ thứ tội, xin nghe mạt tướng nói. Bên dưới thành có thám báo đang dò xét trong bóng tối, bệ hạ nếu leo lên cửa thành tất sẽ bị phát hiện, quân địch chắc chắn sẽ dũng mãnh xông vào. Bây giờ quân ta đang mệt mỏi, Vệ lão tướng quân lại điều đi ba ngàn binh tướng rồi. Quân địch nếu có dị động, chúng ta sẽ không thể chống đỡ được đâu.

- Tướng quân không cần lo lắng, Vệ lão tướng quân điều binh đi là ý chỉ của trẫm, trẫm đã có bố trí.

- Ý chỉ của bệ hạ?

Tư Mã Hoành sững sờ. Mặc dù hắn là một quân nhân, nhưng ít nhiều vẫn nghe được một số chuyện của Hoàng Đế bệ hạ. Nói cho dễ nghe là vô năng, kỳ thực chính là một hôn quân. Trong lúc sống còn này, Vệ tướng quân làm sao lại nghe theo lệnh của Hoàng Đế? Vì sao lại điều hết tướng sĩ đi, vào lúc này việc quan trọng nhất chẳng phải là thủ thành sao?

Nhìn vẻ mặt tràn đầy mờ mịt và không hiểu của tướng quân Tư Mã Hoành này, Dương Mộc yên lặng thở dài một hơi. Xem ra lại phải phí miệng lưỡi một phen nữa rồi.

Dương Mộc lại lần nữa đảm nhiệm thần côn, thần thần bí bí kể lại câu chuyện do chính mình bịa ra một cách sinh động như thật.

Quả nhiên, Tư Mã Hoành vừa nghe xong thì phản ứng giống như Vệ Trung Toàn, kích động đến tột đỉnh, hô thẳng vạn tuế.

Dương Mộc rất hài lòng đối với phản ứng của hắn, lại dặn dò một phen, nói kế sách cho hắn, sau đó leo lên thành lầu.

Dưới bức tường thành cao năm, sáu mét có một sông đào uốn lượn bảo vệ thành, xa xa là một mảnh đất trống trải hoang dã, một đám thám báo bên quân địch đang cưỡi ngựa phân tán tuần tra ở khắp nơi.

Dương Mộc vừa mới leo lên thành không lâu đã thấy một thám báo trong đó giục ngựa mà đi, hiển nhiên là đi báo tin.

- Bệ hạ, hay là người xuống dưới thành lầu đi, để ngừa quân địch đâm sau lưng?

Tư Mã Hoành ở một bên cẩn thận nói.

- Không sao, khoảng cách xa như vậy, cho dù quân địch có dũng tướng bắn được bách phát bách trúng, cũng không đả thương được trẫm.

Dương Mộc khoát tay áo một cái rồi nói:

- Khanh lập tức phân phó người gỡ bỏ hết tinh kỳ, phái nhiều binh sĩ đi lại trên tường thành, tạo nên cảnh tượng giả cho bọn chúng xem. Những người còn lại giữ đúng trách nhiệm, dù gặp phải bất cứ tình huống gì cũng không được phép lớn tiếng. Người trái lệnh, chém!

- Mạt tướng lĩnh mệnh.

Tư Mã Hoành vâng mệnh, dặn dò lính liên lạc. Mệnh lệnh được truyền đi dọc theo tường thành.

Trong chốc lát, tiểu thái giám Thẩm An đầu đầy mồ hôi chạy tới, sau lưng còn có mấy người, mang theo một cây cầm và những dụng cụ khác.

Dương Mộc gật đầu, bắt đầu bố trí hương án, ngồi dựa vào lan can, bắt đầu giả vờ giả vịt đánh đàn.

Ước chừng ba mươi phút sau, chỉ thấy bụi mù cuồn cuộn bốc lên từ khe núi phía xa, một đại quân mênh mông cuồn cuộn đang chạy tới, trên cờ lớn viết một chữ phồn thể "Trịnh". Phía sau theo sát hơn bốn mươi Phương Trận, mỗi Phương Trận có khoảng bốn đến năm trăm người. Chiến xa, phiên kỳ, trường mâu, tất cả đặt ở bên ngoài sông đào, giống như là một cuộc duyệt binh.

Chỉ có điều, so với duyệt binh trên TV thì quân kỷ của 2 vạn đại quân này còn kém quá xa. Động tác của các binh sĩ không đồng nhất, nghiêng trái ngã phải, còn có người ở trong đội ngũ nói chuyện, nhìn không khác gì một cái chợ.

Nói dễ nghe là 2 vạn đại quân, nhưng thật ra chính là mấy ngàn quân chính quy dẫn theo một đoàn nông binh mà thôi.

Một chiếc chiến xa chậm rãi đi ra, đứng ở phía trước Quân Trận.

- Tiểu hoàng đế, hôm nay chính là ngày mà Thương Quốc của ngươi diệt vong, mau mau mở thành đầu hàng đi. Nếu có thể khiến bổn hoàng tử cao hứng, sẽ tạm tha cho mạng chó của nhà ngươi.

Trịnh Khang ngồi ở trên chiến xa, cực kỳ hung hăng hướng về phía tường thành kêu gọi đầu hàng.

- Cheng!

- Buồn cười.

Tư Mã Hoành giận dữ rút bảo kiếm ra, vẻ mặt phẫn hận:

- Bệ hạ, xin chuẩn cho thần một nhánh tinh binh ra ngoài thành đánh, quyết một trận tử chiến với tặc tử này.

- Lui ra.

- Nhưng… Bệ hạ, chủ nhục thần chết. Tặc này chưa trừ, Tư Mã Hoành thần không mặt mũi nào sống trên đời.

- Hành sự theo kế sách.

Dương Mộc bình tĩnh nói.

Cả người Tư Mã Hoành chấn động, lúc này mới nhớ tới chuyện mà Hoàng Đế bệ hạ giao phó. Sau đó tra bảo kiếm vào vỏ, ngượng ngùng đứng ở một bên.

Kỳ thực, đối sách của Dương Mộc rất đơn giản, chỉ có một chữ —— Chờ.

Nếu quân địch là kiêu binh, vậy thì nghĩ biện pháp chọc tức bọn hắn. Chủ tướng quân địch nếu là người chí lớn nhưng tài mọn, mắt cao hơn đầu, vậy thì chỉ cần cứ một mực làm ra dáng vẻ coi khinh hắn là được.

Một đám người đánh mất lý trí, hơn nữa nếu thống lĩnh cũng mất đi lí trí, chắn chắn sẽ cách diệt vong không xa. Tùy tiện bày ra một cái túi vải, cũng có thể khiến bọn chúng nhảy vào đó.

Sự thực chứng minh, một chiêu này quả nhiên rất có hiệu quả. Lúc này trên chiến xa bên dưới thành, Trịnh Khang đã sớm tức đến run cả người, giận đến nỗi không thể nhịn được nữa.

Ở trong mắt Trịnh Khang, một tiểu hoàng đế sắp vong quốc thì có tư cách gì kiêu ngạo như vậy? Không trả lời cũng thôi đi, lại vẫn như không có chuyện gì xảy ra ngồi ở trên thành lầu nhàn nhã đốt hương đánh đàn.

Trong mắt còn có 2 vạn đại quân của bổn hoàng tử hay không?

Trịnh Khang rút trường kiếm ra, muốn hạ lệnh công thành.

- Chậm đã! Tam hoàng tử điện hạ bớt giận.

Lúc này, quân sư bên cạnh đứng dậy ngăn hắn lại.

- Quân sư, cớ gì ngăn trở? Chẳng lẽ muốn thấy bổn hoàng tử bị chê cười sao.

Trịnh Khang hừ lạnh một tiếng. Quân sư này là phụ hoàng sai khiến đi giúp hắn, mấy ngày nay cứ ghé vào lỗ tai hắn líu ra líu ríu, chỉ chỉ trỏ trỏ, thật là đáng ghét.

- Điện hạ, cẩn thận chiêu trò của quân địch.

Quân sư đầy vẻ ưu lo, khuyên can nói:

- Nghe nói tiểu hoàng đế của Thương Quốc là người vô học, lại nhát như chuột, là một tên hôn quân. Nhưng bây giờ lại ở trên thành lầu đốt hương đánh đàn, coi đại quân hùng mạnh của ta như không, chẳng phải là rất lạ sao?

Trịnh Khang hơi nhướng mày. Quân sư nói không sai, chỉ là trên thành lâu không có tinh kỳ, nhưng mơ hồ vẫn có binh sĩ đi lại, hình như là có mai phục.

- Được rồi, bổn hoàng tử đã thấy, không cần ngươi lắm miệng.

Trịnh Khang thiếu kiên nhẫn phất tay, hạ lệnh toàn quân đứng tại chỗ, trước tiên quan sát một chút rồi hành động cũng không muộn.

Một canh giờ nữa trôi qua, mắt thấy đã đến giữa trưa, mặt trời lên cao, quân sĩ dưới trướng đều đầy mồ hôi. Giờ vẫn chưa được ăn cơm trưa, tiếng oán giận nổi lên bốn phía, Trịnh Khang không khỏi có chút nóng nảy.

- Quân sư, ngươi nghe cho rõ ràng một chút, cẩu Hoàng Đế kia ở trên thành lầu, rốt cuộc đang đánh cái gì?

- Trước mắt, tiểu hoàng đế Thương Quốc đã cùng đường mạt lộ, tiếng đàn gảy ra cũng lộn xộn theo, trong miệng xướng lên cái gì mà… Ta yêu thiên nhai mênh mông, dưới chân thanh sơn hoa đang nở.

- -------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện