Bất Khả Kháng Lực - Uncontrolled Love

Chương 19



Thư Niệm ra khỏi cửa rồi liền cắm đầu cắm cổ lao một mạch về phía trước. Dường

như chỉ cần thân thể cứ gấp gáp chuyển động thì đầu óc cậu có thể dừng hoạt động, thì có thể không phải nhớ đến bất kỳ điều gì nữa.

Không phải nhớ đến người kia đã không chút lưu tình tặng cậu một cái tát, mắng cậu

“Tiện nhân”.

Không phải nhớ đến tối qua, trong cơn đau quặn thắt cậu vẫn không ngừng gọi tên

người kia.

Không phải nhớ đến mười mấy năm cậu đã dồn hết tình cảm cho người kia.

Không phải nhớ tới một chút dịu dàng, một chút lập lờ của người kia đã an ủi cậu suốt

chừng ấy năm.

Không phải nhớ đến thứ hạnh phúc hư ảo chỉ tồn tại trong khoảnh khắc ngắn ngủi

vào lần đầu tiên được người kia ôm chặt trong lòng.

Không phải nhớ đến ngày đầu tiên gặp mặt, người kia véo mặt cậu bằng những ngón

tay trẻ thơ ngỗ ngược.

Không phải nhớ đến buổi chiều hôm ấy, người kia đã in sâu trong đáy mắt cậu một

khuôn mặt rạng rỡ xán lạn.

Dường như chỉ cần không ngừng bước tới là có thể đem những ký ức có bóng dáng

người kia, từ quá khứ tới hiện tại, từ buổi ban đầu đến phút sau cùng, từng chút từng chút xóa sạch đi.

Thế thì cậu sẽ không phải ảo vọng gì nữa, cũng không phải vấn vương gì nữa.

“Tiểu Niệm”

Đàn ông đã bước qua tuổi này rồi còn y chang con nít, toàn tâm toàn ý khát vọng tình

yêu gì nữa. Cậu cũng thật là ngốc tới lạ.

Nói ra thể nào cũng sẽ bị người ta chê cười.

“Tiểu Niệm”

Tâm sớm đã chết, nên an phận thủ thường sống lần hồi nốt quãng thời gian còn lại.

“Tiểu Niệm!”

Một đôi tay từ phía sau ôm ghì lấy cậu, bấy giờ Thư Niệm mới choàng tỉnh, đứng

khựng lại. Trong nháy mắt cũng có phần hoảng hốt, nhưng cậu lại cảm giác như người đang

ôm mình là Tạ Viêm, liền không thể chế ngự được trái tim nhảy tâng lên trong ***g ngực.

“Tiểu Niệm”

Chẳng lẽ là

Nếu như là

“Xin lỗi anh Xin lỗi anh mà, là tại tôi không tốt, anh đừng như vậy nữa”

“ Tôi biết tôi sai rồi, nhưng tôi không còn cách nào khác”

“Tôi thích anh mà”

Quả thật hệt như đang nằm mơ ấy.

Những lời này, nếu thật sự thốt ra từ miệng Tạ Viêm, cậu có chết cũng cam tâm.

(Chòi oi, mỗi lần đọc tới đoạn này, đoạn này nà, là muốn xử đẹp ss Lâm kinh khủng

<đúng là mẹ kế mừ>. Vì đã cho ta bay lên 9 tầng mây, chưa kịp hưởng thụ đã rớt xuống cái phịch, ko kịp thắng. Nói chung vừa wê độ vì hố hàng vừa hụt hẫng dã man TA MUỐN GIẾT NGƯỜI!!! Đọc cứ thấy số em Niệm khổ sao ấy, đã biết hy vọng rồi cũng vỡ mộng, mà lại không

ngăn được hy vọng, anh Viêm mà ko iu em thì đời em bế tắc wóa >”<) Thư Niệm mỉm cười tự giễu mình, mắt cậu đã ươn ướt. Người phía sau vẫn đang ra sức ghì chặt, giống như sợ cậu sẽ bỏ chạy: "Xin lỗi anh, xin lỗi Anh muốn trách tôi thế nào cũng được, muốn đánh tôi mắng tôi thế nào cũng không sao hết, xin anh đừng bỏ rơi tôi" Là Kha Lạc. Dĩ nhiên chỉ có thể là Kha Lạc. Làm gì có chuyện người kia lại đuổi theo cậu, lo cho cậu. "Thật xin lỗi Tôi thích anh" Thư Niệm đứng đờ ra, không nhẫn tâm vùng vẫy, cũng không đáp lại. "Tôi thích anh thích anh thật lòng mà Anh đừng như vậy Nhìn tôi một lần đi, có được không?" "Tôi thích anh Tôi chỉ cần anh thôi không thể không có anh được tôi thích anh đừng thờ ơ với tôi, anh nói một câu đi được không? Tôi thích anh.,. Mặc kệ anh chạy tới đâu, tôi cũng cướp anh lại Tôi thích anh" Lời tỏ tình cứ lặp đi lặp lại trong tiếng nức nở của cậu nhóc khiến lòng cậu đau xót. Đứng lặng thật lâu, từ cổ họng cậu mới phát ra một tiếng "A" mơ hồ như có như không. Ngay tức khắc, Kha Lạc gần như muốn bẻ đôi cậu ra, dùng hết sức bình sinh liều mạng ôm chặt cậu, làm cậu không thể động đậy. Cảm nhận thấy sự ẩm ướt trên vai, cậu mủi lòng muốn khuyên giải y, nhưng ý thức mỗi lúc một rời rạc, cuối cùng vẫn nhắm mắt lại cam chịu. ~~~ "Tiểu Niệm, hôm nay có khá hơn chút nào không?" Không biết vì lẽ gì, Kha Lạc bắt đầu gọi cậu là "Tiểu Niệm". Lối xưng hô thân mật này làm cậu cứ có ảo giác như đang nằm mơ, dường như giống người kia đang đứng đối diện nói chuyện cùng cậu. Nhưng khi mở mắt ra, trước mặt cậu vẫn là khuôn mặt khôi ngô, thanh tú của Kha Lạc. Nằm trên giường tới hôm nay cũng đã được vài ngày. Ngủ trên giường Kha Lạc, để Kha Lạc chăm sóc từng li từng tí, thật tình thì cậu không được tự tại lắm, chỉ thầm mong sớm đỡ bệnh, không phải tiếp tục nán lại đây nữa. Đáng tiếc là thân thể chẳng thèm đếm xỉa gì tới ý nguyện trong đầu, cơn sốt hầm hầm vẫn không thuyên giảm, làm cả ngày cậu hết nóng lại lạnh, mơ mơ màng màng, chỉ có thể nhờ Kha Lạc bón thuốc, ba bữa cơm bưng đến tận giường chờ cậu ăn xong, giúp cậu lau người, khi ngủ tay cũng ở bên cạnh vuốt ve khắp mặt cậu. Dục vọng rõ mồn một trong đôi mắt nóng bỏng của Kha Lạc quả thật khiến cậu thấy xấu hổ ghê gớm. Quá lắm y cũng chỉ vuốt ve tới cổ cậu, động tác lại nhẹ nhàng dè dặt, nhưng vẫn khiến cậu cho dù cố tâm giả ngủ, vẫn không chế ngự được từng cơn run rẩy trên lưng. Kha Lạc đã trang trọng cam đoan hết lần này đến lần khác là tuyệt đối sẽ không cưỡng bách cậu nữa, nhưng cũng khăng khăng tỏ ý tuyệt đối sẽ không buông tha cậu. Cậu đã già thế này rồi, rốt cuộc thì thật ra có gì tốt đâu? (ek, mí 30 mừh già zì chòi!!!) "Tôi mua cháo cá về rồi, anh muốn nếm thử chút không? Ngon lắm nha. Nếu anh thấy nhạt miệng, tôi còn mua nhiều thứ khác nữa nè, anh coi thích ăn món nào?" Thư Niệm đã vật lộn trong cơn ác mộng không biết bao lâu rồi, đầu đau muốn nứt ra. Cậu yếu ớt mở mắt ngồi dậy, đón lấy tô cháo trong tay y, nhìn y mỉm cười hiền hòa. Chuyện tối đó nên quên hết đi, dù sao Kha Lạc cũng còn trẻ con Có lúc không hiểu chuyện cũng không nên trách y. Khi đó chỉ là nhất thời kích động thôi. "Vẫn không thoải mái lắm sao?" Ngón tay thon dài mát lạnh với tới vén mớ tóc đẫm mồ hôi của cậu ra, tay y áp lên trán cậu đo nhiệt, "Tôi kêu bác sĩ tới khám cho anh lần nữa nha?" "Thôi khỏi." Thư Niệm lắc đầu, bệnh đi như tơ nhả, chẳng qua chỉ cần thời gian thôi, dăm hôm nữa sẽ khá ngay. Kha Lạc đắn đo, rồi cũng không dùng dằng nữa, chỉ ngồi cạnh cậu, dán mắt chăm chú nhìn cậu chậm rãi húp cháo. Truy rằng đã sớm quen với ánh mắt của Kha Lạc, nhưng bất luận là ai, lúc đang ăn cứ bị nhìn chòng chọc đều cảm thấy mất tự nhiên. Ăn qua loa vài muỗng đã muốn buông thìa, nhưng lại sợ Kha Lạc lo lắng, cậu đành phải cắm đầu xuống từ tốn múc cháo. Khóe miệng đột nhiên nong nóng, cậu chưa kịp khôi phục tinh thần, ngơ ngác để Kha Lạc dùng ngón tay lau miệng mình. "Dính đồ ăn nè." Trên khuôn mặt xinh xắn nở ra một nụ cười dịu dàng, đôi mắt cũng ánh lên sự cuồng nhiệt không đè nén được. Thư Niệm xấu hổ đờ người ra, giờ thì đúng thực là bất kể thế nào cũng ăn không vô. "Không ăn nữa sao?" "Ưhm Ừ Tôi thấy hơi mệt" Nhân lúc buông tô cháo xuống, cậu nghiêng gương mặt đã hơi đỏ hồng đi. Có lẽ bản thân đã lớn tuổi thật rồi, có phần lúng túng không biết nên làm thế nào để ở chung với cậu thiếu niên tuổi mới lớn tình cảm nồng nhiệt. "Ngủ nhiều quá không tốt đâu, tôi mở cửa sổ cho anh hít thở thêm chút không khí trong lành nha." Vì muốn cậu nghỉ ngơi thật tốt, y vén bức rèm dày kịt đang buông xuống lên, căn phòng vốn khá u tối tức thời sáng bừng lên. Thư Niệm hơi kinh ngạc: "Bây giờ mấy giờ?" "Còn sớm chán, nên anh đừng có ngủ nữa" "Vậy sao cậu về sớm thế? Cậu lại trốn học?!" Mặt Kha Lạc lập tức đỏ gay, giống như vừa bị lật tẩy, rút bàn tay đang đút trong túi quần ra, bứt rứt: "Tôi lo cho anh ở nhà có một mình " "Lo cái gì? Tôi có chuyện gì hệ trọng đâu!" Thư Niệm thở dốc. Tâm tình cậu chẳng khác chi tất cả các bậc cha mẹ thí sinh trên đời, "Bớt kiếm cớ trốn học đi! Sắp thi tới rồi còn không lo học bài cho tốt?! Còn không mau quay về trường cho tôi?! Cậu muốn chọc cho tôi tức chết phải không?!" "Tôi không muốn." Kha Lạc khẽ nhíu mày, mím môi ngang bướng ngồi lại bên giường. "Cậu có đi hay không?" Nếu như có khả năng bò dậy, Thư Niệm chắc chắn sẽ giống ông bố túm lấy thằng con trai đang cúp học, nổi đóa lên xách cổ nó lôi tới trường cho kì được. "Không đi." Thư Niệm tức giận tối tăm cả mặt mày: "Cậu, cậu" "Tôi không đi." Kha Lạc khẽ dướn mày, cắn môi để lại những dấu răng mờ mờ, "Tôi rất sợ lúc trở về không thấy anh đâu nữa." "" (ek, trúng tim đen) "Anh vẫn muốn bỏ đi, đúng không?" "" (chẹp chẹp chẹp, chuẩn không cần chỉnh) "Tôi biết anh không thích tôi Nhưng mà tôi cần anh." Đầu Thư Niệm va mạnh vào tường, vang lên một tiếng "bộp" (chậc, nghĩ mãi mí ra là bị em Lạc đè zô tường, mí đầu đọc QT câu này đơ luôn). Cậu nuốt nước bọt, nhìn khuôn mặt phóng đại của Kha Lạc hiện ngay trước mắt, tay chân cũng cuống lên. "Tôi sẽ không để anh đi đâu," mặt y trơ ra, mang theo vẻ uất ức, ngữ khí cũng đầy cương quyết, "Tôi thà để anh ốm mãi, thì anh mới ở đây mỗi ngày, để cho tôi chăm sóc anh Trừ tôi, ai khác cũng không thể chạm tới anh" Thư Niệm hết đường lui, lại không còn hơi sức đẩy ra, chỉ còn biết gồng lưng mặc cho làn môi ấm áp của y dán lên, miết lấy cậu, cọ xát lung tung một hồi lâu, dường như y phải cực lực khắc chế lại mới buông cậu ra. Bốn mắt nhìn nhau một lúc, Kha Lạc khum tay ôm lấy mặt cậu, tuyệt vọng nói: "Xin lỗi" Tuy rằng chỉ là nụ hôn lướt nhẹ trên môi mà thôi, nhưng Thư Niệm biết khuôn mặt căng thẳng quá mức của mình nhất định đang cứng đờ rất khó coi. "Xin lỗi" Thiếu niên ghé sát môi cậu, nhỏ giọng thì thào, "Chẳng qua là tôi không kiềm chế được Tôi sẽ không ép buộc anh đâu, thật đó" Tối đến, nằm trên giường ngủ, Thư Niệm không tài nào chợp mắt được. Nhiều ngày cứ thế trôi qua, vào khoảng thời gian này mà cậu vẫn giữ được sự tỉnh táo thì đây là lần đầu tiên, có lẽ là bởi vì cơn khó chịu trong dạ dày. Vừa uống xong cử thuốc trước khi ngủ, cậu liền thấy buồn nôn, nhịn không được nhổ ra hết. May là không bị Kha Lạc phát hiện. Bỏ bớt cử thuốc cũng không hề gì, dù sao uống nhiều ngày rồi cũng không thấy hiệu quả chi. Giờ này chắc là Kha Lạc đang trùm chăn ngủ trên ghế sô pha trong phòng khách. Kha Lạc thật tâm đối tốt với cậu. Nhưng đây hẳn không phải là yêu nhỉ? Sự cố chấp của Kha Lạc với cậu chẳng qua vì từ trước tới nay y thiếu người quan tâm, muốn tìm chút hơi ấm nơi cậu mà thôi. Kha Lạc còn trẻ người non dạ, không phân được lằn ranh mỏng manh của những cảm xúc, gây ra chuyện này với cậu, đều chỉ vì xúc động nhất thời, vả lại tính y hãy còn con nít Bất thình lình, tiếng cánh cửa khe khẽ mở ra cắt ngang chuỗi ý nghĩ miên man không có điểm dừng, cứ quẩn quanh tâm trí cậu. Không cần nghĩ cũng biết, người vừa mở cửa chính là Kha Lạc. Thư Niệm vội nhắm tịt mắt, giả ngủ để khỏi phải nghe giọng điệu lải nhải giống hệt ông cụ non của y. Tiếng bước chân rón rén dừng lại nơi góc giường, sau một thoáng lặng im, một bàn tay vuốt nhẹ lên mặt cậu. Thư Niệm không nhúc nhích, tiếp tục trò giả ngủ của mình. Bàn tay vuốt ve nấn ná thêm chốc lát rồi ngừng lại. Cậu nghe rất rõ tiếng thở dài của Kha Lạc. "Tại sao anh không chịu thích tôi vậy? Có phải tại anh thấy tôi quá nhỏ tuổi? Hay tại tôi là con trai? Nhưng mà tôi sẽ đối xử với anh thật là tốt Tốt hơn bất kì ai khác Thật đó Tôi đã trưởng thành rồi Anh muốn gì tôi cũng có thể cho anh mà Nên anh thích tôi đi, được không?" (Tội lỗi ngập đầu ùi Niệm Niệm a = =") Sự im lặng tiếp diễn thêm một lúc, cậu bỗng cảm thấy Kha Lạc nhẹ nhàng xốc chăn bò vào, sau đó ôm ghịt lấy mình. "Từ giờ đến sáng còn năm tiếng nữa, tôi có thể ôm anh thêm năm tiếng nữa Mỗi ngày sau này đều thấy thật hạnh phúc" Giọng y si ngốc, "Sao anh lại sợ tôi thế chứ Tôi sẽ không làm gì anh nữa đâu, lần đó là tôi không đúng Bây giờ tôi chỉ cần được ôm anh là tốt rồi Nhưng anh nhất định đâu chịu để tôi ôm, đúng không? Vì sao vậy?.. Tôi thích anh mà" "Ngày nào từ trường về tôi cũng rất sợ, sợ đẩy cửa vào nhà không thấy anh nằm trên giường May mà bây giờ anh vẫn còn ở lại Tôi xin lỗi, không phải tôi cố ý muốn trộn thuốc ngủ vào thuốc anh uống đâu Chỉ vì tôi sợ anh sẽ thừa lúc tôi không có ở đây rồi lẻn đi mất Tôi không thể sống thiếu anh đâu Tôi thích anh Anh không hiểu đâu, tôi thích anh thật lòng mà" (ek, để ta chuẩn bịn cho, em méc bịn cuồng Tiểu Niệm ùi, hem sao, chúng ta đồng bệnh tương liên mừh >.<) “Tôi cứ mong bệnh của anh đừng có khỏi Như vậy thì ngày nào anh cũng nằm trong này, để tôi chăm sóc anh Mãi mãi cũng không rời xa tôi, những người khác đều không được chạm vào anh Xin lỗi, tôi biết tôi nghĩ thế là quá quắt lắm. Mang bệnh thật không dễ chịu Nhưng nếu anh bỏ tôi đi, tôi sẽ càng khó chịu hơn anh bây giờ cả vạn lần Anh là đồ ngốc, sao lại không hiểu tôi yêu anh” Cậu nhóc oán trách một cách ấm ức và trẻ con, còn mang chút nghẹn ngào. Sau đó môi lại có cảm giác mềm mại nóng rực quen thuộc, Thư Niệm bất ngờ không kịp đề phòng, đờ người ra, làm Kha Lạc đang cắm cúi hôn cậu bị dọa thót người, buông tay ngay tắp lự, cả buổi mới ấp úng: “Anh Anh còn chưa ngủ sao?” “Ơ” Vào thời điểm như thế này, thật khó mà nói ai mới là người xấu hổ hơn. “Xin lỗi” Tiếng y nghe như sắp khóc, “Anh đừng giận Tôi, tôi thật sự không kìm được Tôi muốn ôm anh” (thẳng thắn ghia nha TT^TT) May sao trong bóng tối không nhìn thấy đối phương, bằng không Thư Niệm thật không biết bản thân nên dùng vẻ mặt gì đối diện y. Đôi cánh tay đang ôm lấy thắt lưng cậu xiết lại thật chặt, cảm thấy thân người cao gầy nhưng lại đưa đến cảm giác vô cùng áp bách đè lên mình, Thư Niệm vội vung tay định đẩy y ra: “Không được, cậu” “Hôn một cái là được rồi Chỉ là một cái hôn thôi mà được không?” Thư Niệm giữ yên tư thế đẩy người, nhưng cuối cùng lại không đành lòng đẩy y ra. Đầu tiên, môi y ghé lên trán cậu, tiếp đó từ từ dời xuống. Từng chút từng chút, hôn lên hàng lông mày, rồi đôi mắt cậu giống như hôn báu vật, tinh tế đến nỗi cả nửa phần da thịt cũng không bỏ qua, trân trọng lặp lại những nụ hôn từ tốn mà sâu lắng. Rốt cuộc khi hôn tới môi, cách y ngậm môi cậu điên cuồng mút mát khiến cậu có ảo giác như sắp bị nuốt gọn lấy. Khớp hàm bị tách ra, đầu lưỡi kiên quyết tiến vào tham dò cứ dây dưa đảo quanh, mạnh mẽ xâm lược cậu. Bàn tay đặt trên lưng cậu cũng ra sức xoa nắn vuốt ve, kiên quyết ép chặt cậu vào thân thể trẻ trung hừng hực ấy. (chik mất, hun gì mừh đặc tả thía? ;___; ) Hơi thở đậm mùi dục vọng và thứ cương cứng đè trên bụng khiến cậu không khỏi căng thẳng lên, nhưng chỉ có thể bị động khẽ nhếch môi mặc cho Kha Lạc hôn sâu. Chờ đến khi nụ hôn nồng nhiệt dài bất tận ấy rốt cuộc cũng chấm dứt, cả đầu cậu đã ngập mồ hôi lạnh. Kha Lạc tựa như nhẫn nhịn rời môi đi, khẽ thở hào hển, vẫn chưa chịu buông tha, tiếp tục nhanh tay giữ lấy thắt lưng cậu: “Để tôi ôm anh ngủ được không? (zị ai dám ngủ chòi) Tôi sẽ không làm gì hết Cho tôi ôm anh là được rồi Có được không?” Ngữ khí dè dặt kiểu đấy làm lòng cậu đau đớn một trận. Cậu vẫn thương Kha Lạc như trước đây, vẫn không muốn Kha Lạc sống một cuộc đời như mình, hy vọng Kha Lạc có thể tìm được thứ hạnh phúc xa vời mà cậu không dám mơ tới, nỗ lực muốn đem điều tốt đẹp nhất đến cho Kha Lạc Biết đâu chừng Nếu như cậu có thể mang tới hạnh phúc cho Kha Lạc Biết đâu chừng Chỉ cần một mình cậu chịu khổ là đủ rồi? (chòi, pó tay vs Niệm Niệm, hên mà nó chỉ dừng ở mức ý tưởng, chứ còn hiện thực, em làm ứ nổi a = =”) Thư Niệm nhắm mắt lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện