Bắt Nạt Tướng Quân Đến Phát Khóc

Chương 73



Chuyển ngữ: Gà - LQĐ

“Ngươi nói cái gì?” Trình Thiên Diệp kinh ngạc buông sách gỗ xuống.

Trình Phượng cẩn thận kể lại mọi chuyện mà y đã nghe và đã thấy ở Tống quốc.

Đối với Trình Phượng, bất luận là vì lý do gì, phàm là người ruồng bỏ Chúa công của y, y cũng sẽ không có thiện cảm. Vì thế, y chẳng mảy may đồng tình với Chu Tử Khê, quá lắm chỉ cảm thấy thái tử Tống quốc kia quả là vô cùng ngoan độc mà thôi.

Trình Thiên Diệp lại khác y. Là một người hiện đại, tuy lúc Chu Tử Khê trốn đi, nàng cũng khá tức giận nhưng nàng không phải không thể hiểu được hành vi của Chu Tử Khê.

Mới chỉ ở cùng nhau vài ngày thôi, y vì mẫu thân mình mà trốn đi, hoặc là vì lựa chọn của bản thân mà trốn đi cũng chẳng phải là tội ác tày trời gì với Trình Thiên Diệp.

Thế nhưng, việc nàng bắt y về, tuy vô ý nhưng trên thực tế đã dẫn đến kết cục tàn phế của y.

Trình Thiên Diệp và Chu Tử Khê chỉ ở cùng nhau trong khoảng thời gian rất ngắn.

Nàng xem trọng tài năng của Chu Tử Khê, muốn dùng năng lực của y.

Tuy vậy, dường như Chu Tử Khê vẫn chưa hoàn toàn tín nhiệm nàng. Vả lại, nàng cũng chưa có tình cảm sâu sắc nào với Chu Tử Khê.

Vì thế, sau khi Chu Tử Khê bỏ trốn, nàng không suy nghĩ nhiều, cứ thế dùng phương thức thô bạo và trực tiếp, chỉ cần mau chóng bắt người trở về là được.

Nếu trước đó ta có thể tìm hiểu sơ tình huống, hiểu rõ loại người như Cơ Ngang, suy nghĩ cẩn thận một chút, chứ không phải đưa một phong quốc thư qua rồi thẳng thừng đòi người, có lẽ y sẽ không đến mức thân tàn.

Trình Thiên Diệp thở dài.

Việc đã rồi, suy nghĩ nhiều vô ích. Ta vẫn nên đi thăm y thôi.

“Đi, dẫn ta đi gặp hắn.” Trình Thiên Diệp đứng dậy.

Hai người tiến vào phòng, đại phu đang băng bó chân cho Chu Tử Khê.

Trình Thiên Diệp nhìn nam tử trẻ tuổi kia ngồi lặng trên giường, trong nội tâm chợt thấy khó chịu.

Người này vốn là một viên kim cương vô cùng lóa mắt.

Dù y từ vũng bùn bò lên nhưng vẫn sáng rỡ.

Y đã kinh qua nước bùn hôi thối không sạch sẽ nhất nhưng vẫn không để lại vết nhơ ở đáy lòng y. Trình Thiên Diệp thậm chí không hề thấy trạng thái oán hận và âm u trên người y.

Y mang theo tài hoa khiến người kinh diễm và nét kiêu ngạo của văn nhân, nhấp nháy ánh hào quang trước mắt Trình Thiên Diệp.

Nhưng hôm nay, ánh hào quang trên người y đã biến mất.

Sương mù bao phủ, không có dấu hiệu của sự sống.

Thấy họ vào nhà, Chu Tử Khê cực kỳ chậm rãi vươn tay, cúi đầu thi lễ rồi từ từ buông tay, không nói gì.

Trình Thiên Diệp ngồi xuống cái ghế trước giường bệnh của y, hỏi thăm đại phu về bệnh tình: “Tiên sinh, thế nào rồi? Có hi vọng phục hồi như cũ không?”

Đại phu thở dài. Ông nhìn Trình Thiên Diệp khẽ lắc đầu.

Ông băng bó kỹ miệng vết thương, thu dọn đồ đạc rồi cáo từ rời đi.

Trình Thiên Diệp im lặng một lát.

“Tử Khê.” Nàng nói: “Việc này là ta suy nghĩ không chu đáo, không thể ngờ được lại liên lụy ngươi ra nông nỗi này.”

“Chủ nhân, cớ sao lại nói vậy? “ Chu Tử Khê cười khổ: “Ta có thể trách rất nhiều người, cũng có thể trách bản thân mình, nhưng dù thế nào cũng không trách chủ nhân.”

“Nếu đã trở lại, ngươi đừng sầu lo nữa.” Trình Thiên Diệp an ủi: “Trước tiên, ngươi nên an tâm dưỡng thương. Ta sẽ tiếp tục tìm danh y cho ngươi, có lẽ còn có cơ hội trị hết bệnh đấy.”

“Cả đời này, ta chưa bao giờ làm việc gì thẹn với người khác.” Chu Tử Khê cúi đầu xuống: “Duy chỉ có đối với chủ nhân, ta rất tự vấn lương tâm.”

“Ngài chẳng những cứu ta trong lúc nguy nan, còn đối đãi khách khí với ta. Ta lại vong ân phụ nghĩa, không từ mà biệt.”

Y ngẩng đầu, nhìn Trình Thiên Diệp: “Sở dĩ ta giữ lại cái mạng này, là muốn để cho ngài tự mình xử lý.”

“Thân tàn của ta sớm đã dơ bẩn, cần gì phải lưu lại thế gian. Kính xin ngài đừng tiếp tục thương cảm một tên đào nô như ta nữa. Ngài ban thưởng cho ta cái chết là mong muốn trong lòng ta.”

Tuy Chu Tử Khê là nô lệ của Trình Thiên Diệp, nhưng y vẫn rất ít chủ động xưng Trình Thiên Diệp là chủ nhân.

Hôm nay, y đã hèn mọn xưng hô như vậy, là muốn chuộc lại sai lầm của y trước khi chết.

Trong một đêm, mất đi người yêu, thân thể tàn tật, thậm chí ngay cả mẫu thân cũng không còn hi vọng cứu trợ.

Bị đả kích không ngừng, rốt cuộc đã đánh sụp ý chí của kẻ quân tử này, khiến y mất đi nguyện vọng sống sót.

“Ngươi...”

Trình Thiên Diệp không biết phải trấn an một người muốn chết thế nào: “Nếu ngươi không cần mạng mình nữa, có thể giao nó cho ta không?”

Chu Tử Khê tỏ vẻ khó hiểu.

“Tử Khê.” Trình Thiên Diệp cầm tay y. Tay y lạnh lẽo, gần không có độ ấm.

“Ngươi có nghĩ tới, mọi khổ đau mà ngươi phải chịu là từ đâu không?” Trình Thiên Diệp nhìn y rồi nói.

“Là vì Cơ Ngang vô liêm sỉ kia, hay vì các chủ nhân trước của ngươi? Hay do những gã buôn nô lệ kia?”

“Ngươi và A Dương cô nương vốn có thể sống một cuộc sống bình thường, sống tự do và có tôn nghiêm, không phải trải qua khoảng thời gian mặc cho người định đoạt như vậy. Tất cả mọi chuyện này đều đến từ cái chế độ nô lệ đáng kinh tởm đó.”

Ánh mắt tro tàn của Chu Tử Khê dần dần có tiêu cự.

“Tuy ta chưa đủ năng lực nhưng trong lòng của ta đã nguyện, muốn cho chế độ nô lệ bất bình đẳng này biến mất khỏi thế gian.” Trình Thiên Diệp nắm chặt tay y, nhìn ánh mắt y: “Tử Khê, ngươi giúp ta, hỗ trợ ta, được không?”

Chu Tử Khê dừng mắt nhìn Trình Thiên Diệp, môi khẽ động.

“Đừng vội, ngươi cứ dưỡng thương thật tốt, chờ ngươi nghĩ thông suốt thì lại cho ta một câu trả lời thuyết phục.” Trình Thiên Diệp đứng dậy: “Nhưng dù thế nào, không có sự cho phép của ta, ngươi không thể chết được.”

Trước khi đi, Trình Thiên Diệp vỗ vai Trình Phượng, nhìn y.

“Phái người chăm sóc tốt cho hắn.”

Trình Phượng đã đọc hiểu ý nàng.

Ta muốn dùng người này. Ngươi phải giám hộ hắn, đừng cho hắn chết.

Trình Phượng nhìn thoáng qua Chu Tử Khê vẫn đang ngồi trên giường thẫn thờ.

“Ngươi may đấy, gặp được Chúa công. Thiên hạ có nhiều người đáng thương không kể xiết, nhưng có bao nhiêu người có thể được chết tử tế?” Trình Phượng hừ lạnh, quen thói dùng lời nói ác độc của y để an ủi người khác: “Đừng có mà ngu ngốc tái phạm nữa, mặc dù chân bị phế, có thể ở bên Chúa công, cũng tốt hơn so với trước đây ngươi mặc người ta đùa bỡn.”

Sau một đêm, Trình Thiên Diệp triệu kiến Thôi Hựu Ngư, đưa cho hắn một bản vẽ tay.

Thôi Hựu Ngư nhìn bản vẽ, liên tục tán thưởng: “Cấu tứ thật tinh diệu, chẳng biết do ai vẽ ra? Lại do vị đại gia lần trước sao?”

“Ngươi đừng quản là ai thiết kế nữa.” Trình Thiên Diệp ho khan: “Đây gọi là xe lăn, ngươi nói xem có thể làm ra được không? Nếu có thể làm, ngươi mau chóng tìm một vài thợ thủ công khéo tay nhanh chóng làm ra giúp ta.”

“Được rồi, việc này để vi thần. Mặc dù có khá ít linh kiện, không cách nào làm ra nó thật hoàn mỹ, nhưng chỉ cần thay thế một vài chỗ hẳn sẽ không có vấn đề lớn.” Xưa nay, đối với mấy việc khéo tay này, Thôi Hựu Ngư cảm thấy rất hứng thú, có được bản vẽ như nhặt được chí bảo, vội vàng cất vào trong ngực áo.

Hắn hành lễ với Trình Thiên Diệp: “Chúa công, lần trước ngài cho thần bản vẽ cần cẩu, thần đã sai người chế tạo ra rồi. Thần nhiều lần thử nghiệm, cũng mời mấy vị tướng quân bình luận, quả là thực tế và khéo léo hơn so với phương pháp vận chuyển truyền thống.”

“Mặt khác, những cầu xếp, cự thạch pháo (máy bắn đá) cũng đã được làm ra, thật sự là cấu tạo xảo diệu. Vi thần, Du tướng quân và Hạ Lan tướng quân đã thương lượng với nhau, đều cảm thấy có thể đưa vào chiến trường để sử dụng.”

Hắn xoa xoa đôi bàn tay, áy náy nói: “Thần thật sự rất muốn làm quen với vị kỳ nhân tài hoa này. Không biết vì sao Chúa công cứ giấu giếm không cho hắn gặp ai vậy chứ?”

Trình Thiên Diệp bóp trán, lại một lần nữa hiểu thêm vị “Thôi cọc gỗ” không biết giữ miệng, thẳng như ruột ngựa này.

Lúc trước, Trình Thiên Diệp ngẫu nhiên đang tuần tra quân bị thì nhìn thấy khí cụ công thành, hóa ra nó là tiền thân của thang mây sau này.

Nàng nhận ra lúc này thang mây [1] rất cứng ngắc và cồng kềnh.

[1] Ngày xưa được làm từ gỗ, sau này được chế tạo lại thành thang cao, thường được dùng trong các tình huống chữa cháy.

Là một nhân sĩ mang tri thức của hơn mấy ngàn năm lịch sử rồi xuyên không đến, nàng nhất thời hứng khởi bỏ ra vài ngày, vắt hết kiến thức vật lý máy móc cỏn con mới vẽ được một bản thiết kế về cần cẩu đã được cải tiến, giao cho Thôi Hựu Ngư.

Việc này dẫn đến Thôi Hựu Ngư vô cùng niềm nở.

Hắn gần như đã thoát khỏi vẻ ngượng ngùng và câu nệ của ngày xưa mỗi khi yết kiến Trình Thiên Diệp. Hắn bắt đầu quấn lấy Trình Thiên Diệp thảo luận về việc thay đổi thiết bị quân nhu, thậm chí cả chuyện khí cụ dân dụng.

Mỗi ngày muốn Trình Thiên Diệp dẫn vị “thợ tài hoa” có thể thiết kế ra mấy thiết bị siêu việt kia đến.

Trình Thiên Diệp vẽ những cái này cũng chỉ là ngẫu nhiên, không thể mỗi ngày đều phải bỏ ra nhiều tinh lực cùng Thôi Hựu Ngư vẽ vời.

Lúc đầu nàng không nói, là chẳng muốn dựa vào đạo văn mà lấy được tiếng thơm. Sau đó là, nàng hoàn toàn sợ sự nhiệt tình này của Thôi Hựu Ngư.

“Hựu Ngư.” Trình Thiên Diệp nhìn người trước mắt làm việc chỉ có dùng cơ bắp mà hơi buồn rầu: “Ta biết rõ ngươi rất có hứng thú với những việc nghiên cứu thế này. Thế này rất tốt nhưng ngươi cũng phải biết phân rõ chủ yếu và thứ yếu.”

“Ngươi bây giờ là Tư không của chúng ta Biện Châu. Tương lai, ngươi còn rất có thể là Đại Tư không của Tấn quốc chúng ta. Chúng ta cần kiến thiết tường thành, mở kênh đào, hoàn thiện quân bị, thay đổi nông cụ.... Con người tinh lực có hạn, ta hoặc ngươi, đều khó có thể tự thân làm hết mọi việc.”

Nàng nhìn thấy, Thôi Hựu Ngư vốn đang hào hứng thoáng chốc đã ỉu xìu đi, ủ rũ đứng đó. Nàng chợt thấy buồn cười: “Được rồi, ta sẽ cố dành cho ngươi một khoản. Ngươi tổ chức một nhóm người, thành lập một bộ tư tạo, chuyên phụ trách nghiên cứu phát triển những thứ này. Nghiên cứu và phát minh ra thành quả, phàm là qua thử nghiệm thì chính ngươi phụ trách mở rộng sử dụng trong phạm vi quân dân cả nước.”

Thôi Hựu Ngư lại hưng phấn trở lại. Hắn vô cùng vui mừng quỳ xuống đất hành lễ, lắp bắp: “Chúa, Chúa công, hành động này quả thật là phúc của Đại Tấn ta. Vi thần, vi thần sẽ không phụ sự tín nhiệm của Chúa công.”

Trình Thiên Diệp chỉ chỉ hắn: “Ngươi cũng có thể nói mấy lời tán dương này à. Gì mà phúc của Đại Tấn, chẳng qua là trúng tim đen của ngươi mà thôi. Ta nhắc nhở ngươi, ngươi làm người phụ trách bộ tư tạo, ngươi phải cố gắng nghĩ ra quá trình kiểm nghiệm quy phạm, kiểm định chất lượng sản phẩm. Không được chỉ lo vùi đầu nghiên cứu mà để kẻ dưới qua mặt.”

“Ngươi phải biết rằng, những thứ này đều liên quan đến tính mạng của các tướng sĩ trên chiến trường. Nếu một mình ngươi làm không xuể thì phải tìm người giúp ngươi.”

Thôi Hựu Ngư phấn khởi rời đi.

Chỉ qua hai ba ngày, hắn đã dâng lên một chiếc xe lăn chuyển động khá trơn tru cho Trình Thiên Diệp.

Trình Thiên Diệp đẩy thử vài vòng. Tuy nó kém linh hoạt và tân tiến như xe lăn hiện đại, nhưng ngoại trừ phương diện giảm xóc không đạt được hiệu quả như mong đợi ra thì những công năng cơ bản đều ổn cả.

Trong phòng của Chu Tử Khê.

Chu Tử Khê đang chuyển hai chân mình xuống khỏi giường. Người hầu chịu trách nhiệm chăm sóc y vội vàng bước lên giúp đỡ.

“Làm phiền rồi.” Chu Tử Khê từ chối khéo: “Làm ơn đưa hai cây gậy cho ta với, ta muốn tự mình đi thử.”

Lúc này, ngoài cửa vang lên những tiếng động lạ, như là có bánh xe gỗ đang lăn trên sàn nhà.

Người trong nhà ngẩng đầu nhìn.

Y thấy Trình Thiên Diệp tự mình đẩy một chiếc xe lăn bằng gỗ xuất hiện ở cửa.

Nàng giơ ngón tay lên gõ cửa.

“Ta cố ý làm cho ngươi, có muốn thử một chút không?”

Chu Tử Khê được nâng lên chiếc ghế đặc chế đó.

Ghế này được thiết kế rất “lạ”, có bốn bánh gồm hai lớn hai nhỏ. Người ngồi ở phía trên dù cho hai chân tàn phế, cũng có thể hành động tương đối tự do.

Trình Thiên Diệp tự mình giúp y đi ra khỏi cửa.

Chu Tử Khê phát hiện, chẳng biết lúc nào, bậc cửa đều đã bị dỡ bỏ, trên cầu thang cũng trải một tấm ván gỗ giúp “xe lăn” di chuyển dễ dàng hơn.

Xe lăn lăn trên hành lang gỗ, phát ra tiếng vang có tiết tấu.

Trình Thiên Diệp vừa đi, vừa nói chuyện với y: “Ngươi thấy thế nào, có chỗ nào cần sửa không?”

“Miễn cưỡng cũng tạm được nhỉ? Vì vẽ cái này mà ta đã cả đêm không ngủ đấy. Ta muốn nhanh chóng làm ra nó.”

“Ngươi đừng bận lòng chuyện nương của ngươi. Ta đã phái người gặp Tống tương Công đòi người rồi. Lần này, ta rất chú ý. Hôm nay, ta nhận được tuyến báo rằng đã đón được phu nhân bình an trở ra. Ít ngày nữa, bà ấy sẽ cùng Mặc tướng quân về nước.”

Trình Thiên Diệp đẩy xe lăn, chậm rãi đi xuống hành lang, đi vào đình viện.

Bóng lưng ngồi ở xe lăn, dần dần khôi phục vẻ lộng lẫy, lộ ra viền vàng lóa mắt.

Một giọng nam trầm thấp vang lên: “Từ nay về sau, mạng này của ta chính là của ngài rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện