Chương 11-6
Chương 6: Cứu viện
Ngân Nguyệt thái tử trong lúc chiếm đóng thủ đô Acalane, tra ra thích khách và Hắc Long Vương có liên quan, tỏ rõ thế lực của Hắc Long Vương không chỉ có bầy rồng mà thôi, càng có khả năng đã thẩm thấu vào trong quần người, để tránh cho thế lực của Hắc Long Vương thẩm thấu, Ngân Nguyệt thái tử cự tuyệt để cho dân chúng nhập thành, đồng thời phái ra kỵ sĩ dốc sức tìm kiếm thích khách, một khi phát hiện có móc nối với Hắc Long Vương, hết thảy giết không tha, nhất thời, đại lục Acalane gió rít hạc kêu, phụ cận thủ đô ngoại trừ kỵ sĩ của Long Hoàng đế quốc, có thể nói là không một bóng người...
"Leola..."
Lansecy nhìn phần tin tức trên tay, tay lại không ngừng phát run, duy nhất nghĩ đến chính là, chờ sau khi Leola khôi phục thần trí, hắn sẽ biết bao thống khổ và hối hận, cho dù đây đều không phải lỗi của hắn...
"Long Hoàng thật quá đáng ghét!" Jasmine lại sau khi nhìn thấy phần tin tức này, kích động đến gần như không thể kiềm chế nói: "Như vậy, cho dù Leola khôi phục rồi, cũng nhất định sẽ bị mọi người thống hận! Cậu, cậu ấy sẽ không đường để đi, ngoại trừ ở Đại Lục Rồng làm hoàng tử..."
Lansecy hít mạnh một hơi, cô chỉ nghĩ đến Leola sẽ hối hận và thống khổ, lại không có nghĩ đến, người không biết chân tướng sẽ đối đãi Leola làm sao, mà hoàn cảnh của Leola sẽ trở nên gay go cỡ nào.
"Phải mau chóng đi cứu cậu ấy!" Jasmine ngẩng đầu lên, sốt ruột nói.
"Không được!" Lansecy có chút sốt ruột, lúc này mới nhớ tới, hai bọn họ lại có thể thảo luận công khai như thế, trời ơi! Phụ hoàng đều vẫn luôn nắm hoàng cung trong tay, cô vội vàng phát ra tiếng xuỵt.
"Hai người cũng thật là lơ mơ, chờ hai người bây giờ nhớ tới, sớm đã không kịp rồi."
Lansecy và Jasmine ngẩn người, quay đầu nhìn, người phát ra âm thanh vậy mà là người bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới sẽ xuất hiện ở hoàng cung, đại hoàng tử Mocha.
Mocha khoác một bộ trường bào lết đất chậm rãi đi tới, có chút hoài niệm nói: "Thật sự rất lâu không có bước vào đây rồi."
"Đại ca! Anh làm sao tới đây?" Lansecy kinh hô.
"Tới thông báo các em, giữa trưa ngày mai, bên Mirrodin sẽ đột nhiên xảy ra trạng huống, Long Hoàng không thể không đích thân đi qua, lúc đó, liên hệ đối với giới bên ngoài của hắn sẽ cắt đứt toàn diện, và dài đến ba giờ, ba giờ này sẽ quyết định mọi thứ." Mocha nhàn nhạt nói xong, lại không có nói kết quả ra khỏi miệng.
Hai cô gái hít mạnh một hơi, đồng thanh nói: "Em lập tức đi nói cho những người khác."
"Muội muội, chờ một chút." Mocha đột nhiên lên tiếng gọi Lansecy đang muốn rời khỏi.
Hai cô gái vẫn luôn cùng nhau hành động đều lập tức dừng lại, quay đầu nhìn Mocha. Mocha nhàn nhạt cười, nói: "Để cho Jasmine đi nói đi, ta muốn cùng muội muội em nói chuyện một chút."
Jasmine ngẩn người, ý nghĩ vừa vận chuyển, đã hiểu rõ Mocha muốn nói chuyện riêng với Lansecy, mà mục đích... thực sự quá minh xác rồi, khẳng định có liên quan với chuyện Mocha lúc trước từng nói, Lansecy sẽ có nguy hiểm tính mạng. Jasmine ngẫm nghĩ Mocha khẳng định là muốn khuyên Lansecy, chính cô kỳ thực cũng rất hi vọng Lansecy đừng đi mạo hiểm, bởi thế, cô gật đầu, liền tự mình rời khỏi, đi thông báo những người khác chuyện này.
Hiện trường chỉ còn lại Mocha và Lansecy, Lansecy nhàn nhạt cười cười, nói: "Nếu như hoàng huynh là muốn khuyên em đừng đi, vậy thì trước tiên nói cho em, nếu như em không đi, sự tình có thành công không?"
Mocha hiển nhiên không ngờ đến Lansecy sẽ hỏi như thế, sau khi ngẩn người, thở một hơi thật dài, nói: "Lansecy, ta muốn hỏi em, cho dù Leola khôi phục thần trí, khi nó phát hiện em lại bởi thế mà chết, nó sẽ có phản ứng gì đây?"
Thân thể của Lansecy cứng đờ, nói: "Cậu ấy sẽ tự trách... nhưng đến lúc đó cậu ấy ít nhất còn có thể tự trách, không phải sao? Mà không phải như bây giờ, hoàn toàn không có cảm tình."
"Không có cảm tình, có đôi khi cũng là một loại hạnh phúc." Mocha giọng mang ai thương mờ nhạt nói: "Ta đã nhìn thấy... nước mắt của nó. Muội muội, em không hiểu, tồn tại của em đối với nó mà nói, không chỉ là đại biểu chính em mà thôi, còn có Anse từng tồn tại, hóa thân của Bạch Nhụy... cái chết của em chính là đả kích lớn nhất của nó."
"Nhưng cậu ấy vẫn là đã đứng lên, không phải sao?" Lansecy lắc đầu, cô cho rằng Leola nhất định có thể bò dậy lần nữa.
"Đúng vậy." Mocha nhìn về phương xa, giống như đang nhìn cái hình ảnh nào đó, ngữ khí trống rỗng làm sao: "Sau đó, nó lần nữa đâm kiếm vào ngực của phụ hoàng, là phụ hoàng chân chính... Coffee. Cái hình ảnh đó, nụ cười ngờ nghệch đó, ta sẽ không nhận lầm, đó đích xác là Coffee, mà không phải Long Hoàng."
"Mà trên mặt của đệ đệ, là nước mắt thống khổ tột đỉnh." Mocha buông tầm mắt, có chút không đành lòng nói: "Mỗi khi ta hồi tưởng cái thần tình đó, liền sẽ hoài nghi, có lẽ không có cảm tình đối với nó mà nói, kỳ thực là một loại hạnh phúc..."
Lansecy cũng trầm mặc, rất lâu sau, rốt cuộc mở miệng nói: "Xin lỗi, đại ca, nếu như em thật sự không thể trở về, xin anh giúp em nói cho Leola, là em quá nhu nhược, em không muốn vĩnh viễn nhìn cậu ấy không có cảm tình như thế, cho nên, xin cậu ấy đừng quá tự trách, mọi thứ đều là tự em lựa chọn."
"Mọi thứ đều tự em lựa chọn sao?" Mocha dịu dàng nhìn em gái của mình: "Được thôi, ta biết rồi, cũng sẽ không ngăn cản em nữa, chỉ là xin cẩn thận một chút, ta vô cùng hi vọng dự ngôn của ta sẽ thất bại."
"Biết rồi, đại ca." Lansecy ngẩng đầu lên, nụ cười xán lạn giống như ánh mặt trời: "Yên tâm đi, muội muội không yếu ớt như thế, đại ca anh lần này nhất định đoán sai rồi!"
Mocha gật đầu nói: "Đúng vậy, ta sẽ đoán sai. Vậy thì, chờ mong lần sau gặp lại, muội muội thân ái."
"Đại ca!"
Lansecy đột nhiên nhào lên, ôm lấy anh trai ruột của mình, nhất thời khiến Mocha kinh ngạc đến ngây ngẩn. Đây là lần đầu tiên cô cùng đại ca thân mật như thế, trước kia, cô luôn là đối với đại ca người suốt ngày sống ở tháp chiêm tinh này cảm thấy sợ hãi, thậm chí đến mức độ chán ghét, nhưng bây giờ, cô rốt cuộc hiểu rõ thống khổ và khó xử trong lòng đại ca, cũng liền không ghét Mocha nữa, thậm chí không khỏi tự trách thái độ kém cỏi của mình đối với đại ca trước kia.
"Muội muội..." Mocha chậm rãi khẽ sờ vào đầu của Lansecy, mái tóc vàng kem mỹ lệ này là không nên rơi rụng...
"Đại ca, em đi trước đây, em sợ nếu còn không đi, nhóm Jasmine sợ rằng sẽ bỏ lại em, len lén chạy mất đây."
Lansecy tinh nghịch le lưỡi, rời khỏi ôm ấp của đại ca, sau khi vẫy vẫy tay với Mocha, khẩn trương gia tốc phóng đi mất, rất sợ mình thật sự bị bỏ lại.
Mocha lặng lẽ đứng ở tại chỗ rất lâu, cuối cùng cất bước rời khỏi, chỉ để lại một câu chậm rãi biến mất ở trong không khí.
"Em gái và em trai, nên hi sinh là ai đây?"
◊◊◊◊
"Ta muốn gặp thái tử điện hạ."
Y Trụ nhíu mày, trong lòng cảm giác có chút kỳ quái, muốn gặp thái tử, hẳn nên đi tìm Flower và Y Vũ mới phải, mọi người đều biết hắn từ trước tới nay, đều chỉ lo rèn luyện năng lực, cực hiếm khi bước vào phòng hội nghị Acalane chỗ của thái tử.
Vừa xoay người, Y Trụ lập tức đấm tay phải lên ngực trái, làm lễ tiết kỵ sĩ. Tuy nói hắn chỉ là kỵ sĩ vân bạc, nhưng bởi vì thân là kỵ sĩ trực thuộc của hoàng thất, kỳ thực là được đặc biệt cho phép không cần hành lễ đối với kỵ sĩ cao giai hơn hắn, bởi vì kỵ sĩ trực thuộc thường thường đang làm việc cho hoàng thất, cũng đại biểu hoàng thất truyền đạt mệnh lệnh, đã là đại biểu hoàng thất, nếu như hành lễ đối với kỵ sĩ khác, đó đơn giản là dở dở ương ương rồi.
Nhưng, người trước mắt tuyệt đối là ngoại lệ, cho dù là hoàng tử và công chúa của hoàng thất, cũng luôn là lấy lễ tiết kỵ sĩ để biểu đạt kính ý đối với hai người.
Bọn họ là — Quang Minh kỵ sĩ, Lancelot, cộng với Hắc Ám kỵ sĩ, Huyết Lang.
Huyết Lang mang theo nụ cười có chút lưu manh thuận miệng hỏi: "Ngươi là kỵ sĩ trực thuộc của Ngân Nguyệt đi?"
Y Trụ gật đầu.
"Nói cho ngươi, chúng ta bây giờ đang chấp hành mệnh lệnh bí mật của Long Hoàng, càng ít người biết càng tốt."
Huyết Lang nhướn nhướn mày, nheo mắt cảnh cáo: "Cũng chính là nói, ngoại trừ ngươi, không thể nói tin tức chúng ta đến cho bất cứ người nào! Bao gồm hai kỵ sĩ trực thuộc kia, hiểu không?"
Y Trụ nhíu mày, theo phản xạ nhìn hướng Quang Minh kỵ sĩ.
Huyết Lang thấy vậy, lập tức kêu réo: "Này! Ngươi nhìn Lance làm gì? Ngươi là không tin tưởng ta đúng không?"
Y Trụ do dự một chút, sau đó gật đầu.
"Shit! Ngươi vẫn thật sự gật đầu, đâu ra kỵ sĩ dở hơi vậy hả." Huyết Lang mặt khốn khổ, chẳng lẽ hắn không đáng tin cậy như thế sao? Mặc dù nói, hắn hiện tại đích xác là đang gạt người...
Lancelot lắc lắc đầu, gã Huyết Lang này, rõ ràng biết thời gian cấp bách, còn thong dong trêu đùa kỵ sĩ này như thế, haiz!
"Làm theo như Huyết Lang nói." Lancelot vội vàng lên tiếng thúc giục.
"Nghe thấy chưa, làm theo ta nói là được rồi!" Huyết Lang lấy tư thái kiêu ngạo cáo mượn oai hùm: "Ngươi nói cho Ngân Nguyệt, Long Hoàng bệ hạ đối với việc đối phó Hắc Long Vương có cái kế hoạch bí mật, cho nên muốn bọn ta trước hết tới tìm Ngân Nguyệt, cùng nhau tiến đến Thương Lan thành, chỉ là cái kế hoạch này tất phải hoàn toàn bảo mật. Ngươi hãy nói với Ngân Nguyệt, chúng ta ở chỗ không xa phía bắc ngoại thành thủ đô chờ hắn."
Y Trụ suy nghĩ một chút, dù nói làm sao hai vị kỵ sĩ Quang Minh và Hắc Ám đồng thời xuất hiện rồi, mặc dù cái mệnh lệnh này hơi quái, nhưng hắn cũng không có nổi lên bất cứ hoài nghi nào, chỉ là hơi âm thầm suy đoán, có lẽ Long Hoàng muốn để cho hai vị kỵ sĩ truyền kỳ và thái tử cùng nhau đi ám sát Hắc Long Vương đi.
"Đi mau, thời gian cấp bách!" Lancelot nhíu mày nói.
"Vâng." Y Trụ lần nữa hành lễ tiết kỵ sĩ, sau đó xoay người bước nhanh rời khỏi.
Cho đến khi thân ảnh của Y Trụ biến mất, Lancelot có chút thắc mắc hỏi: "Lời nói dối này hình như có chút thô thiển, điện hạ thật sự sẽ trúng kế sao?"
"Đương nhiên sẽ không." Huyết Lang biếng nhác trả lời: "Ngân Nguyệt chỉ là không có cảm tình, thế nhưng không phải không có não, mặc dù nói hắn bây giờ và Long Hoàng không thể lấy được liên hệ, nhưng không thể không sinh nghi."
"Mà thực lực chân chính của gã Leola kia rốt cuộc có mạnh hơn chúng ta hay không, tôi là không biết, chẳng qua, tốc độ và cảnh giác của hắn, tôi dám nói, trên cái thế giới này, nếu hắn tự xưng thứ hai, không có người dám xưng thứ nhất. Nếu như hắn sinh nghi, vậy căn bản không thể bắt được hắn."
"Muốn chế phục hắn, thì chỉ có lợi dụng thứ hắn không quen thuộc nhất — ma pháp, trong chớp mắt chế phục hắn, nếu không, hắn cho dù đánh không thắng, cũng nhất định chạy thoát được."
"Cho nên?" Lancelot nghe cả buổi, vẫn là không nghe đến trọng điểm. Lời nói dối này có liên quan gì với ma pháp?
"Cho nên tôi vừa rồi ở trên người tên kỵ sĩ dở hơi kia, len lén phóng ma pháp trận dịch chuyển tức thời của Cappuccino lúc trước cho tôi, đồng thời thiết định lời khởi động chính là bốn chữ 'Quang Minh kỵ sĩ', một khi Y Trụ nói ra bốn chữ này, sinh vật trong vòng bán kính mười mét đều sẽ bị di động đến bên cạnh một cái ma pháp trận khác trên tay tôi. Thế nào? Thú vị chứ?"
Lancelot trầm mặc một chút nói: "Ở đây cách chỗ của tam hoàng tử và công chúa mai phục có mấy chục km."
"Tôi đương nhiên biết, tôi thế nhưng không phải mù đường." Huyết Lang nhướn mày nói.
"Nhưng, ở đây cách phòng hội nghị Acalane cùng lắm chỉ có một km." Lancelot cố nhẫn nhịn lửa giận.
"Tôi biết, thậm chí còn có thể nhìn thấy nóc nhà của phòng hội nghị đây." Huyết Lang nghiêm túc trả lời.
Nhẫn nại của Lancelot hình như đã đến cực hạn, ngữ khí nói chuyện cũng có chút sắp muốn phun lửa rồi: "Vậy cậu cảm thấy chúng ta có khả năng ở trước khi Y Trụ nói ra bốn chữ 'Quang Minh kỵ sĩ', chạy đến bên chỗ công chúa và hoàng tử không?"
"Oh!" Huyết Lang lộ ra biểu tình nghiêm túc: "Thế này phải xem, là dùng công cụ giao thông gì rồi... 'Lancelot cố chấp như cục đá trong hố phân'!"
Lancelot ngẩn người, không biết Huyết Lang làm sao đột nhiên bốc ra câu này... lúc này, một hào quang tuôn ra, chớp mắt cắn nuốt hai người, khi hào quang biến mất, Lancelot lập tức phát hiện cảnh vật khác rồi, vừa nhìn trái phải, Cappuccino, Lansecy và Jasmine đều đang trợn lớn mắt nhìn bọn họ, hiển nhiên cảm thấy kinh ngạc đối với xuất hiện đột ngột của bọn họ.
"Chà chà, thật thú vị." Huyết Lang lộ ra một mỉm cười lưu manh, đối với thần sắc nghi hoặc của Lancelot, hắn rất khoái chí giải thích: "Quên nói cho cậu, Cappuccino tổng cộng cho tôi hai cái ma pháp trận, tôi vừa rồi đã đem cái kia cho Cappuccino, câu 'cục đá trong hố phân' đó chính là lời khởi động!"
Lancelot lắc lắc đầu, Huyết Lang quả thật chính là Huyết Lang, đã là lúc nào rồi, hắn còn ung dung như thế.
"Được rồi, tôi thấy nhịp bước của tên tiểu tử Y Trụ kia không chậm, xấp xỉ cũng sắp đến trước mặt Leola rồi, đến lúc bố trí một chút rồi." Huyết Lang nhíu mày, tiếp tục nói: "Chỉ là Misery không biết bị Long Hoàng nhốt đi đâu rồi, nếu không lấy ma pháp trọng lực của hắn đơn giản chính là khắc tinh của Leola, nếu có hắn kiềm chế tốc độ của Leola, hai chúng ta chừng như có thể bắt gã kia dễ dàng như bắt con chuột rồi."
Lancelot không có nói nhảm với Huyết Lang, một phát rút ra bảo kiếm của mình, trên mặt sớm đã là thần sắc nghiêm túc. Huyết Lang gãi gãi mặt, một cây trường thương màu đen được hắn xoay chuyển mấy vòng, sau đó vững vàng nắm ở trong tay.
"Được rồi! Cappuccino, ngươi bay lên trời, nếu như Leola muốn chạy trốn, ngươi liền để cho Tiểu Hỏa Cầu phun mấy quả hỏa cầu trở ngại tốc độ chạy trốn của hắn."
"Về phần hai cô gái, nói thật, các cô bây giờ vẫn không đủ tiêu chuẩn giao thủ với đẳng cấp như bọn ta, đứng xa chút đi." Huyết Lang thấy trên mặt hai cô gái đều hiện lên giận dữ, vội vàng bổ sung: "Yên tâm! Nhất định có chỗ cho các cô xuất trận, chờ khi Leola bị bọn ta bắt được, Lancelot muốn giải khai thôi miên của hắn, còn phải dựa vào công kích dịu dàng của hai cô đây."
Sắc mặt của hai cô gái hơi chút hòa hoãn, chỉ là trong lòng vẫn có chút không cam lòng, nếu mình mạnh thêm một chút...
◊◊◊◊
Y Trụ bước nhanh đi về phía phòng hội nghị Acalane, mặc dù nói, vừa rồi đích xác không có sinh nghi, nhưng trong quá trình đi đường ngắn ngủi, hắn ít nhất nghĩ đến mấy cái nghi điểm. Vì sao tìm tới hắn? Quang Minh kỵ sĩ và Hắc Ám kỵ sĩ có thể như đi vào chỗ không người mà trực tiếp vọt đến trước mặt điện hạ, sợ rằng cũng không có lấy nửa người dám hỏi một câu.
Nếu như nói là vì để giấu diếm gián điệp của Mirrodin, vậy vì sao không thể nói cho hai kỵ sĩ trực thuộc khác? Dù nói làm sao, bọn họ cũng là kẻ hiệu trung linh hồn của thái tử.
Đông đúc nghi điểm nổi lên trong lòng của Y Trụ, chỉ là hắn làm sao cũng sẽ không nghĩ đến, hai vị Quang Minh và Hắc Ám kỵ sĩ vậy mà là vì muốn lừa thái tử ra ngoài. Dù sao lấy uy danh lan xa của hai kỵ sĩ, đối với những kỵ sĩ mà nói, muốn hoài nghi hai người này sẽ làm ra chuyện phản bội gì, đó chừng như là không thể tin.
Y Trụ lập tức quyết định, vẫn là trực tiếp nói chuyện này cho thái tử điện hạ, để cho điện hạ tự mình định đoạt.
Hắn trực tiếp đi vào phòng hội nghị, trải qua sự kiện bị ám sát, trước sau phòng hội nghị bất cứ lúc nào cũng có mấy chục kỵ sĩ đang tuần tra, chỉ là vừa nhìn thấy kỵ sĩ trực thuộc của thái tử, cũng không có hỏi gì nhiều, trực tiếp để cho Y Trụ một mạch đi đến căn phòng chỗ thái tử một cách suông sẻ.
"Vào đi."
Y Trụ vừa mới định vị ở trước cửa phòng, bên trong liền truyền đến tiếng của Ngân Nguyệt, hắn không chút hoài nghi thái tử đã phát hiện hắn, trực tiếp đẩy cửa mà vào.
"Chuyện gì."
Ngân Nguyệt đối lưng với hắn, ngay cả đầu cũng không có quay lại, chỉ là nhàn nhạt hỏi.
Y Trụ gật đầu, báo cáo: "Điện hạ, Quang Minh kỵ sĩ và Hắc Ám..."
Cho dù cảnh giác của Ngân Nguyệt có cao, nhưng ma pháp luôn luôn đều là góc chết của hắn. Đồng thời, cho dù Y Trụ nghĩ đến rất nhiều nghi điểm, nhưng cũng không có ngờ đến, sự tình lại có thể
Bình luận truyện