Chương 11-8
Chương 8: Lạc đường, là điềm báo của lang thang
"Papa, nhóm Keisy ở bên nào?" Bảo Lợi Long bay một hồi, đột nhiên có chút bối rối ngừng lại, nó giống như không biết Keisy ở bên nào.
Leola ngẩn người, cúi đầu hỏi: "Ta tưởng ngươi biết."
"Bảo Lợi Long không biết à!"
Bảo Lợi Long quay đầu lại, dùng một đôi mắt hồng to như nắm tay của Leola, vô tội nhìn hắn, Leola cũng ngỡ ngàng nhìn kẻ trước, hắn trước giờ chưa từng đặc biệt tìm đường, trầm tư một hồi, Leola ngẩng đầu nhìn đại lục mênh mông và bầu trời trong xanh, hướng gió hình như thay đổi rồi.
"Thuận theo gió đi đi." Leola dễ dãi hạ quyết định.
Bảo Lợi Long lớn tiếng nói được, tiếp đến, cao cao hứng hứng thuận theo gió chơi trò chao lượn, trên đường, hướng gió không biết đã đổi bao nhiêu lần, Bảo Lợi Long cũng ngây thơ cho rằng, bất luận hướng gió đổi thế nào, dù sao papa là nói thuận theo gió đi, vậy thì thuận theo gió đi là được rồi.
Một con rồng đối với cái chữ "đường" này không có lấy một chút quan niệm, cộng thêm một người chưa từng tự mình tìm đường, hai người cứ như thế để gió quyết định con đường mình muốn đi...
Một người một rồng cũng thật tùy tính đến cực điểm, trên đường khát thì tìm con sông lấy nước, đói thì hạ xuống mặt đất ghé qua thảo nguyên và rừng cây xung quanh, Leola luôn có thể tìm ra đồ ăn, đồng thời ngay cả nhóm lửa cũng không cần, đấu khí vừa phát, thịt liền nướng chín rồi.
Hơn nữa những thịt này thông thường đều là lấy từ trên người động vật vô cùng lớn, ví dụ như một con á long cao ba tầng lầu. Kết quả Bảo Lợi Long trái lại ăn được cũng muốn no đủ hơn trước kia, cũng liền không nhớ Thanh Thanh như thế nữa.
Một người một rồng cứ như thế quanh quẩn không biết bao nhiêu ngày, cuộc sống vậy mà cũng trải qua một cách hết sức nhàn nhã tùy ý, cho đến khi Leola đột ngột ngẩng đầu nhìn thấy một tòa thành thị xa lạ, suy nghĩ một chút... kỳ thực, cũng chính là ngẩn ngơ một hồi, sau đó dưới đề nghị nói muốn ăn đồ ngọt của Bảo Lợi Long, quyết định nhập thành rồi.
Bởi vì không có quần áo cho Bảo Lợi Long mặc, Leola cũng liền để cho Bảo Lợi Long bảo trì hình thái rồng nhỏ cùng hắn vào thành, dọc đường đi, trong thành nho nhỏ vậy mà chen chúc đầy người, hơn nữa đều là bao lớn bao nhỏ, giống như toàn bộ gia sản đều mang ở trên người, thậm chí có người vàng bạc trong bao đồ nhiều đến tràn ra ngoài, nhưng người quanh thân lại hoàn toàn không lộ ra thần sắc tham lam đối với những vàng bạc đó, trái lại là...
Leola nhíu mày, hình như ánh mắt của mọi người đều tụ tập ở bên cạnh hắn rồi? Hắn thuận thế nhìn sang bên cạnh, ngoại trừ Bảo Lợi Long đang nỗ lực cắn một miếng thịt nướng, cái gì cũng không có mới phải, chẳng lẽ là Bảo Lợi Long quá đặc biệt rồi? Leola suy nghĩ một chút, cũng liền thả lỏng, Thần Thánh Bạch Long khẳng định là rất hiếm thấy.
Leola vừa đi, càng cảm thấy có chút kỳ quái, trước kia ở thủ đô Acalane nhìn thấy được đều là những người ngăn nắp sáng sủa, nhưng trong tòa thành này lại hoàn toàn không phải chuyện đó, quần áo của mọi người đều vừa rách vừa bẩn, bên đường nằm đầy người xanh xao vàng vọt, cả tòa thành giống như là một đoàn tị nạn lớn.
"Chà! Chà! Ở đây có một kỵ sĩ nè, nhìn người ta xem, quần áo đẹp đẽ biết bao, cả người cứ giống như vương tử không bằng."
Một người dân tị nạn bên cạnh thoạt nhìn còn rất có tinh thần lớn tiếng nói, ngữ khí nghe ra được là vô cùng trào phúng, chỉ là không có người biết, hắn vừa vặn đánh trúng trọng tâm, Leola đích đích xác xác chính là một vương tử.
Leola khó hiểu nhìn người đó, có chút không rõ ý trong lời hắn nói, nghĩ thầm, chẳng lẽ người này đã nhận ra hắn là Ngân Nguyệt vương tử của Long Hoàng đế quốc?
"Mama, con đói quá, con muốn ăn thịt!" Một đứa trẻ bên cạnh lớn tiếng òa khóc.
"Đừng khóc, ở đây còn có một miếng bánh quy, nào, ăn mau một chút."
Người mẹ theo dắt đứa con nhỏ đó đau lòng từ trong bao đồ lấy ra một túi thứ gì đó vỡ vụn đến nhìn không ra là miếng bánh, đưa lên tay đứa trẻ, đứa trẻ nhận lấy bánh, mắt lại nhìn chằm chằm vào thịt nướng trong miệng Bảo Lợi Long, nếu không phải người mẹ căng thẳng ôm chặt nó, sợ rằng đứa trẻ này đã nhào lên giành ăn với rồng rồi.
Nhìn đến đây, Leola hình như đã lĩnh hội cái gì, hắn đi về phía đứa trẻ nhỏ, người mẹ đó lập tức căng thẳng giấu đứa trẻ vào trong lòng của mình, vẻ mặt sợ hãi nhìn Leola đi tới, dân tị nạn xung quanh có người vội vàng tránh né, cũng có người vẻ mặt âm trầm đến gần, trong quần chúng đến gần, dẫn đầu chính là người vừa mới mở miệng trào phúng.
Chớp mắt, đôi mẹ con đó đã được mười mấy dân chúng che chắn, Leola cảm thấy rất kỳ quái, nhíu mày nói: "Xin để cho tôi qua."
Người cầm đầu che chắn hình như có chút kinh ngạc, vì một chữ "xin" kia mà kinh ngạc, hắn suy nghĩ một hồi, cẩn thận hỏi: "Trên quần áo của ngươi làm sao không có đường vân? Ngươi là kỵ sĩ cấp nào?"
Leola cúi đầu nhìn kỵ sĩ phục màu đen của mình một chút, trên kỵ sĩ phục cũng không có hoa văn đại biểu giai cấp kỵ sĩ như thông lệ, chỉ có văn sức hình rồng đại biểu Long Hoàng đế quốc mà thôi, nếu người trước mắt là người của Long Hoàng đế quốc, vậy chỉ nhìn thấy văn sức hình rồng, liền sẽ biết người trước mắt có chảy huyết thống hoàng thất Long Hoàng, mà căn cứ vào màu sắc của văn sức liền có thể phán đoán ra trước mắt là người nào trong hoàng thất.
Đương kim Long Hoàng là lấy rồng tím trang sức, đại hoàng tử là rồng đen, nhị hoàng tử đã bỏ mình, nhưng khi còn sống là dùng rồng vàng, tam hoàng tử sử dụng màu đỏ để đại biểu Hỏa Long của mình, Lansecy công chúa duy nhất thì thích màu lam, mà trên người Leola thì là rồng bạc, chẳng những đại biểu màu sắc mắt đặc biệt của hắn, đồng thời cũng phản ánh cái tên Ngân Nguyệt của hắn.
Nhưng, thành viên hoàng thất Long Hoàng lại cực ít xuất hiện trước mặt dân chúng bình thường, cho dù là nhân dân của Đại Lục Rồng cũng chưa chắc biết dung mạo của thành viên hoàng thất, chỉ là từng nghe nói màu sắc long sức đại biểu mà thôi, càng đừng nói đến dân chúng của đại lục Acalane.
Leola nhíu mày, không biết nên trả lời hắn là cấp bậc nào, kỵ sĩ phát triển ra đấu khí riêng của mình trước giờ đã được cho là kỵ sĩ có giai cấp siêu việt, thông thường cũng đều là tiếng tăm lừng lẫy, như Quang Minh và Hắc Ám kỵ sĩ, bọn họ chỉ cần báo ra danh hiệu là được, nào có người sẽ còn hỏi cái chuyện cấp bậc này.
"Tôi... là vân bạc." Leola không biết làm sao, báo ra cấp bậc thấp hơn thực lực chân thực, có lẽ là bởi vì Mặt Nạ Bạc từng làm kỵ sĩ vân bạc một thời gian đi.
Kỵ sĩ vân bạc... Người ở đây đều nuốt nuốt nước miếng, bọn họ rất minh xác biết rằng, thực lực của một kỵ sĩ vân bạc muốn thu dọn mười mấy người ở hiện trường, là có thừa sức rồi, mười mấy người vốn che chắn đôi mẹ con kia đều lộ ra thần sắc do dự.
"Ngươi là một kỵ sĩ, sẽ không làm hại dân chúng bình thường đi?" Người dẫn đầu kia hiển nhiên rất hiểu rõ kỵ sĩ nên tuân thủ chuyện gì, lập tức chụp mũ xuống đầu Leola.
Leola lắc lắc đầu, hắn đương nhiên sẽ không vô cớ làm hại người bình thường.
Người dẫn đầu đó do dự một chút, chậm rãi lui ra, mà người khác thấy vậy cũng rối rít lùi lại bước chân, giữa đôi mẹ con đó và Leola, lần nữa không còn trở ngại, Leola cất bước chân, đi về phía đôi mẹ con đó.
Người mẹ hiển nhiên hết sức hoảng loạn, căng thẳng vội vàng xin lỗi: "Xin, xin lỗi, kỵ sĩ đại nhân, con của tôi không phải cố ý nhìn chằm chằm vào rồng của ngài."
Leola lúc này đã đi đến trước mặt đôi mẹ con kia, hắn đối với lời của người mẹ nói rất là khó hiểu, nhưng vẫn tiếp tục động tác hắn muốn làm, hắn từ trong người móc ra một thứ được lá sen bao gói, chậm rãi đưa đến trước mặt đứa trẻ kia.
Lúc này, mọi người đều không biết kỵ sĩ này rốt cuộc muốn làm cái gì, ngơ ngác nhìn gói lá sen kia, đứa trẻ sợ hãi rúc vào trong lòng của mẹ, người mẹ đó lại cũng hoang mang hoảng hốt, không biết phản ứng làm sao.
"Cho ngươi." Leola vừa lại đẩy đẩy gói lá sen lên phía trước.
Người mẹ còn có chút ngỡ ngàng, nhưng đứa trẻ hình như đã phát giác cái gì, vội vàng vùng khỏi lòng của mẹ, một phát đoạt lấy gói lá sen trên tay của Leola, dưới vài lần xé đã xé bỏ lá sen bao bên ngoài, lập tức cắn xé thứ bên trong. Người mẹ thấy vậy, kinh ngạc đoạt lấy thứ trên tay đứa trẻ, rất sợ đứa trẻ ăn nhầm cái thứ chết người gì, nhưng vừa đoạt lấy mới phát hiện, đó vậy mà là một miếng thịt béo đến chảy mỡ, lớn bằng ba nắm tay của người trưởng thành.
"Mama! Con muốn ăn!" Đứa trẻ đói đến đoạt lấy thịt trên tay mẹ, vừa lại bắt đầu cắn xé.
Người mẹ và dân chúng xung quanh đều lộ ra thần sắc kinh ngạc, thấy bộ dạng đứa trẻ ăn một cách cao hứng thích thú, mọi người đều yên tâm, nghĩ đến kỵ sĩ này cũng không có ác ý, đồng thời cũng đều lộ ra vẻ mặt thèm thuồng, chỉ là miễn cường đè nén đói bụng, một mặt không muốn giành ăn với trẻ con, mặt khác, kỵ sĩ vân bạc còn ở đây, nếu đoạt đồ ăn hắn cho đứa trẻ này, chẳng khác nào là vung một cái tát tàn bạo lên mặt kỵ sĩ, loại chuyện ngu xuẩn này thế nhưng không có người nguyện ý làm.
Đứa trẻ gặm một hồi, giương mắt nhìn, chỉ thấy mẹ bên cạnh lộ ra thần sắc có chút đói bụng, trong lòng nó không khỏi có chút áy náy, lập tức đưa thịt cho mẹ, nói: "Mama, thịt này rất ngon, trước giờ chưa từng ăn qua thịt ngon như thế đó, mẹ ăn thử xem."
Người mẹ nuốt nuốt nước miếng, nói: "Con ăn trước, ăn không nổi rồi cho mama sau."
"Mama, con đã ăn không nổi rồi." Đứa trẻ trên miệng nói như thế, lại khắc chế không được thần sắc đói bụng trên mặt.
Leola nhìn cảnh tượng này, ngực có loại cảm giác nói không ra lời, thật giống như là cái ôm ấm áp dính đầy máu của Mocha cho hắn, ấm áp mang theo cảm giác bi thương...
Một gói lá sen lần nữa xuất hiện phía trước người mẹ và đứa con, hai người ngẩng đầu nhìn, kỵ sĩ trẻ tuổi đưa gói lá sen đang mang nụ cười nhàn nhạt, nụ cười thoạt nhìn trong suốt như thế, giống như là ánh trăng nhu hòa chỉ đường cho những người lữ hành ở trong đêm, khiến người bất giác cũng cười theo.
Người mẹ vươn tay nhận lấy gói lá sen kia, mở ra nhìn, quả nhiên cũng là một miếng thịt, cô rưng rưng mắt, chậm rãi bắt đầu ăn thịt, cũng không biết có phải là mình đói quá rồi không, cô luôn cảm thấy miếng thịt này đặc biệt thơm ngon, đặc biệt mềm mại mọng nước, bất tri bất giác, người mẹ càng ăn càng nhanh, gần như ăn đến quên mình rồi, cho đến khi xung quanh truyền đến tiếng nuốt nước miếng không ngừng, cô mới rốt cuộc dừng lại động tác gặm ăn.
Nhìn quần người xung quanh, cô nhớ tới mười mấy người vừa rồi che chắn ở trước mặt mình và con, do dự một chút, cô nhìn hướng Leola, dè dặt hỏi: "Xin, xin hỏi, chúng tôi có thể chia thịt cho người khác không? Bọn họ cũng đều đói rất lâu rồi."
Leola nhìn quần người xung quanh, rốt cuộc hiểu rõ thần sắc trên mặt bọn họ là đói bụng, hắn suy nghĩ một chút, nói: "Không cần."
Người mẹ ngẩn người, không cần? Cô còn muốn hỏi câu này là ý gì, nhưng kỵ sĩ trẻ tuổi xoay người gọi tiểu bạch long của mình, tiểu long bay lên giữa không trung, sau đó trong chớp mắt biến thành đại long, mọi người nào có từng nhìn thấy một con rồng biến lớn biến nhỏ, tất cả đều kinh ngạc đến trợn mắt há hốc mồm, người mẹ cũng không ngoại lệ, đợi khi cô hồi thần, kỵ sĩ và rồng sớm đã trở thành một điểm nhỏ ở phương xa rồi.
Cô có chút không biết nên làm sao, cô muốn chia thịt cho người khác, vừa lại sợ kỵ sĩ sẽ tức giận, không biết hắn có vòng lại hay không?
Người cầm đầu cũng nhìn ra lúng túng của người mẹ, hắn sau khi nuốt nuốt nước miếng, nói: "Cô không cần lo lắng, đó là của kỵ sĩ cho bọn cô, chúng tôi sẽ không giành."
Nghe thấy lời này, người mẹ càng áy náy, lấy thịt ra, khuyên bảo: "Hay là mọi người chia đi, hai mẹ con chúng tôi ăn không nổi miếng thịt lớn như thế."
Mọi người nghe xong, mặc dù muốn tỏ ra anh hùng, nhưng bụng lại không nghe lời lớn tiếng kêu vang, đoàn người xấu hổ nhìn nhau, người mẹ rốt cuộc bật cười, đưa thịt ra, nói: "Nào, mọi người cùng ăn đi."
Mọi người cuối cùng cũng không kiên trì nữa, người cầm đầu rút đao ra, chia miếng thịt lớn bằng mấy nắm tay thành từng miếng từng miếng nhỏ, mỗi người cuối cùng được chia, chẳng qua là một miếng cỡ ngón tay mà thôi, đây vẫn là chỉ có chia cho mười mấy người vừa rồi dũng cảm đứng ra, nếu muốn chia cho mọi người ở trên đường phố này, sợ rằng mỗi một người ngay cả xơ thịt cũng không tới.
Mọi người quý trọng ăn miếng thịt nhỏ nhoi, con người của người cầm đầu trái lại thẳng thắn, vẫn một hơi ngốn lấy miếng thịt kia, chỉ là không ngừng nhai trong miệng, chậm chạp không nỡ nuốt xuống, hắn vừa nhai, vừa blah nói: "Không ngờ trong kỵ sĩ cũng có người tốt à."
Một người khác nghe xong, cũng là lắc đầu cảm thán: "Kỵ sĩ bây giờ khác với trước kia rồi, kỵ sĩ trước kia là nhìn thấy cái gì cũng muốn giúp, đoàn người nhìn thấy kỵ sĩ liền vội vàng hỏi xem kết hôn chưa, nếu chưa có, vậy khẳng định có em gái thì lôi em gái, không có thì lôi em họ, chỉ mong nước phù sa không rơi vào ruộng người khác..."
"Hừ! Nếu em gái tôi muốn gả cho một kỵ sĩ, ông đây đánh gãy chân của nó cho bằng được." Không biết là ai nói câu này, nhưng lời này vừa ra, người bên cạnh liền nhao nhao khinh thường phụ họa.
"Mọi người đừng nói như thế, vị kỵ sĩ vừa rồi rất tốt." Người mẹ vội vàng giúp kỵ sĩ làm sáng tỏ, chỉ bởi vì kỵ sĩ này đã cho cô và đứa con hai miếng thịt.
"Ờ thì tốt, ít nhất so với những kỵ sĩ đuổi chúng ta ra khỏi nhà cửa tốt hơn gấp trăm lần."
Nhắc đến nhà cửa, mọi người đều trầm mặc, ở đây cách thủ đô Acalane nói xa không xa, bởi vậy đã tụ tập rất nhiều người vốn sống ở trong thủ đô, cộng với dân chúng xung quanh, mọi người mới đầu nghe nói Long Hoàng đế quốc đã thu phục thủ đô, đều cao hứng đến chỉ thiếu mỗi việc không quỳ xuống cảm tạ hoàng ân, nhưng về đến ngoài cổng thủ đô, lại bị ngăn chặn không cho nhập thành, thậm chí ngay cả dân chúng của mấy tòa thành xung quanh thủ đô cũng bị đuổi khỏi nhà cửa.
Mặc dù nghe nói là bởi vì trong quần người có trà trộn gián điệp của Hắc Long Vương, nhưng càng nhiều người lại phát ra nghi vấn: "Bảo hộ chúng ta không phải là trách nhiệm của kỵ sĩ sao? Bởi vì gián diệp, liền đuổi chúng ta ra, đây tính là gì?"
"Đuổi chúng ta ra, cứ như thế mặc kệ, nếu Hắc Long Vương phái mấy con phi long đến đồ sát thành, vậy chúng ta nên làm sao?"
Vấn đề lớn hơn là nguồn thức ăn, bây giờ đại lục Acalane bất luận là thương nghiệp hay là nông nghiệp, có thể nói là hoàn toàn đình trệ rồi, đồng thời bởi vì Hắc Long Vương chiếm đóng phương bắc, cho nên lượng lớn dân tị nạn tuôn vào phương nam, bây giờ có thể nói là chỉ dựa vào lương thực tích trữ của phương nam để nuôi sống người của cả khối đại lục, vấn đề lương thực rất căng thẳng, dù có tiền cũng chưa chắc mua được, cho nên mới xuất hiện cảnh tượng người ôm đầy vàng bạc lại chết đói đầu phố.
"Ôi, những ngày này đến lúc nào mới chấm dứt đây? Thật hoài niệm thủ tướng Jones đại nhân..."
Mọi người đều không khỏi sụt sịt, nhao nhao nhớ tới lợi ích lúc thủ tướng còn tại vị.
"Mama, rồng trở về rồi.
Đứa trẻ ngây thơ vừa lại cao hứng chỉ vào bầu trời, mọi người vừa nghe, tất cả đều ngẩng đầu nhìn, quả nhiên là con Bạch Long nổi bật kia, lần này, đoàn người thế nhưng căng thẳng rồi, rối rít nhét miếng thịt vừa rồi còn luyến tiếc vào trong miệng, chỉ sợ kỵ sĩ phát hiện mình đã ăn thịt của hắn cho người phụ nữ, mà không cao hứng.
Người mẹ cũng hết sức sợ hãi, vừa lại lo lắng những người khác sẽ bị kỵ sĩ hiểu lầm là cướp thịt, cô nâng lên dũng khí, định biện giải cho người khác, chỉ là rồng bay càng gần, cô không khỏi kinh ngạc há hốc miệng.
Con Bạch Long đó vậy mà cắn theo một con á long, á long sớm đã bất động rồi, mắt thấy là chết rồi, Bạch Long chậm rãi hạ xuống, để cho dân chúng phía dưới có thời gian tránh ra, vừa hạ xuống mặt đất, Bạch Long rầm một tiếng bỏ á long xuống, sau đó trong chớp mắt biến thành tiểu long.
Kỵ sĩ mặc kỵ sĩ phục màu đen thì ở lúc Bạch Long biến nhỏ, lưu loát nhảy xuống thân rồng, bây giờ đang đứng bên cạnh á long, đôi con ngươi bạc đặc thù nhìn về hướng đám người chỗ người mẹ.
"A, a!" Bị đôi mắt bạc kia quét đến, người mẹ nhảy lên giống như điện giật, hoảng loạn giải thích: "Tôi, a là tôi chia thịt cho mọi người, bọn họ không có cướp, xin đừng hiểu lầm."
Kỵ sĩ nhíu mày đối với giải thích của người phụ nữ, đây khiến người khác nhất thời trở nên căng thẳng, nhưng kỵ sĩ sau đó vừa lại gật đầu, mọi người vừa lại yên tâm...
Kỵ sĩ từ trong giày ống rút ra một cây gậy bạc, cạch một tiếng rút ra một lưỡi dao mảnh, mọi người đều ngơ ngác nhìn động tác của kỵ sĩ, không hiểu hắn muốn làm cái gì, thân ảnh của kỵ sĩ phiêu lên, không sai, đích xác là phiêu lên, một cái giơ tay một cái nhấc chân đều giống
Bình luận truyện