Bất Sát

Chương 3-1



Chương 1: Thầy trò gặp gỡ

"Học sinh của viện thuật sĩ tìm tôi?" Bạch Thiên rất cảm thấy kỳ quái, hắn và viện thuật sĩ trước giờ không có cùng xuất hiện, làm sao lại có học sinh của viện thuật sĩ đến tìm hắn đây?

"Đúng thế, Bạch Thiên, không biết bọn họ vì sao tìm cậu, mau đi giải quyết bọn họ cho nhanh." Trên mặt học sinh thông báo cho Bạch Thiên tràn ngập khinh thường, hình như vô cùng bất mãn đối với việc Bạch Thiên dính dáng quan hệ với viện thuật sĩ.

Bạch Thiên gật đầu, ôm theo câu hỏi đi về phía đại sảnh của viện kỵ sĩ, dọc đường nhìn thấy không ít học sinh viện kỵ sĩ trên mặt mang theo bất mãn, hơn nữa những học sinh này đều là từ hướng đại sảnh đến, chuyện Barbarise dẫn dắt viện thuật sĩ đại náo viện kỵ sĩ lúc trước sợ rằng khiến cho sự chán ghét của viện kỵ sĩ đối với viện thuật sĩ càng thêm chồng chất, chúng kỵ sĩ chỉ là ở cùng một cái đại sảnh với viện thuật sĩ đã cảm thấy là sỉ nhục to lớn.

Bạch Thiên ôm theo hoài nghi vừa bước vào đại sảnh, trong đại sảnh trống rỗng, chỉ có ba học sinh viện thuật sĩ đang cau mày ưu tư, trên mặt tràn ngập thê lương, nữ học sinh trong đó trên mặt thậm chí sớm đã vương đầy nước mắt, còn không ngừng lau nước mắt, Bạch Thiên hơi hơi trợn lớn mắt, hoàn toàn không hiểu trước mắt rốt cuộc là tình huống gì.

Ba học sinh này khỏi nghĩ cũng biết, chính là Keisy, Thanh Thanh và Mai Nam, trong đó Keisy không ngừng nhéo mu bàn tay của Thanh Thanh, đau đến Thanh Thanh rớt nước mắt không ngừng, mà bàn chân của Mai Nam cũng bị Keisy đạp đến suýt nữa biến dạng, Mai Nam đáng thương lại không thể kêu la, chỉ có thể không ngừng lắc đầu, trên mặt lộ ra biểu tình cố nhẫn nhịn đau đớn.

"Bạch Thiên kỵ sĩ đại nhân, chúng tôi cuối cùng cũng đợi được ngài rồi." Hai tay của Keisy mở rộng hô lên, còn cố muốn nhào vào trong lòng Bạch Thiên, dọa cho Bạch Thiên liên tục lùi mấy bước, vất vả né tránh nanh vuốt ma quỷ của Keisy.

"Các cậu tìm tôi có chuyện gì không?" Bạch Thiên vừa lại lùi mấy bước, thấy Keisy không có tiếp tục áp sát, mới dám ngừng lại hỏi.

Keisy lộ ra biểu tình đau đớn không chịu được, vừa khóc nức nở vừa nói: "Bạch Thiên kỵ sĩ đại nhân, kỳ thực chúng tôi là vì học trò cưng duy nhất của Quang Minh kỵ sĩ đại nhân, Mặt Nạ Bạc, mà đến tìm ngài."

Bạch Thiên vốn có chút ngượng ngùng đối với xưng hô "Bạch Thiên kỵ sĩ đại nhân" của Keisy, vừa nghe thấy ba chữ Mặt Nạ Bạc, liền vội vàng hỏi: "Mặt Nạ Bạc tìm tôi? Có chuyện gì sao? Muốn tái quyết đấu lần nữa sao?" Nói đến quyết đấu, ánh mắt của Bạch Thiên càng ngày càng sáng, giống như là không thể chờ được mà muốn rút kiếm.

Keisy dùng tay che mặt, giả vờ nức nở hai tiếng thực ra là thầm cười hai tiếng, sau đó kêu rên ra tiếng: "Mặt Nạ Bạc đại nhân sợ rằng không bao giờ có thể cũng ngài quyết đấu nữa!"

"Vì sao? Anh ta không muốn quyết đấu với tôi nữa?" Mặt của Bạch Thiên biến sắc.

"Không phải, Mặt Nạ Bạc đại nhân cũng rất muốn cùng ngài luận bàn lần nữa, nhưng lại bị Quang Minh kỵ sĩ đại nhân phái đi trừng gian diệt ác rồi." Keisy lắc đầu thở dài.

"Oh." Bạch Thiên nhẹ cả người ngơ ngác nói: "Trừng gian diệt ác tốt lắm mà, tôi có thể chờ anh ta trở về rồi quyết đấu."

Cá lớn cắn câu rồi, Keisy điên cuồng cười ở đáy lòng, trên mặt lại là bộ mặt bố-chết-hơn-nữa-di-sản-còn-bị-quyên-góp-cho-khoa-học, âm thanh kêu rên có thể sánh ngang với năm đứa con khóc mộ: "Chỉ sợ Mặt Nạ Bạc kỵ sĩ đại nhân không còn trở về được nữa."

"Cậu nói lời này là ý gì?" Bạch Thiên cực kỳ chấn động.

"Chúng tôi nhận được tin tức, Mặt Nạ Bạc đại nhân bất cẩn trúng phải gian kế của kẻ địch, bây giờ bị bắt rồi, hơn nữa tính mạng đang một sớm một chiều! Nhưng chúng tôi lại bó tay không thể làm gì, ngay cả Mặt Nạ Bạc đại nhân bị nhốt ở đâu cũng không biết nữa!" Keisy như bệnh tâm thần mà hét lên xong, sau đó vừa lại che mặt "khóc lóc", còn vừa từ kẽ ngón tay nhìn lén phản ứng của Bạch Thiên.

Bạch Thiên vừa nghe thấy tin tức này, vừa chấn động vừa lo lắng, sau đó bắt đầu suy nghĩ, cuối cùng nói với ba người Keisy: "Các cậu theo tôi."

Sau đó Bạch Thiên đầu cũng không quay lại liền đi ra ngoài, vội đến ngay cả tốc độ đi đường cũng trở nên nhanh như bay.

Keisy dào dạt đắc ý liếc nhìn Thanh Thanh đang trợn mắt líu lưỡi và Mai Nam vẻ mặt khó có thể tin, sau đó vừa lắc đầu vừa thấp giọng nói: "Ôi, làm sao đơn giản như thế đã lừa được rồi, hại tôi chẳng cảm thấy chút thách thức nào."

Bạch Thiên đi được mười mấy bước sốt ruột hô lên: "Các cậu mau qua đây, tình huống của Mặt Nạ Bạc rất nguy cấp, không thể chờ nữa."

Keisy vừa cười thầm, vừa trả lời và đi theo.

"Giải thích với các cậu một chút, giữa rồng và rồng có loại năng lực có thể cảm ứng lẫn nhau, liên đới với nó, giữa Long kỵ sĩ cũng có thể cảm ứng lẫn nhau, chỉ là không mạnh bằng phản ứng giữa rồng và rồng, cho nên tôi hẳn là có thể cảm ứng được chỗ ở của Mặt Nạ Bạc, nếu như Mặt Nạ Bạc có mang rồng ở bên cạnh anh ta, vậy thì càng tốt." Bạch Thiên vừa nói, vừa đi đến bãi tập gần nhất, hai tay ở không trung vẽ một cái ma pháp trận, ma pháp trận phát ánh sáng trong chớp mắt khoách tán ra, sau đó một con Hỏa Long lóe theo quang huy ngọn lửa từ ma pháp trận xuất hiện với tiếng kêu dài.

Điều này chúng tôi biết hết rồi, nếu không tìm anh làm gì hả... ba người Keisy thầm nghĩ trong lòng.

Bạch Thiên khẽ chạm vào bạn nhóm tín nhiệm nhất của mình, đồng thời nói: "Liệt Diễm, kỵ sĩ lần trước quyết đấu cùng chúng ta lâm vào trong nguy hiểm, ta muốn ngươi tìm ra chỗ ở của anh ta, có thể không?"

Hỏa Long khẽ gật đầu, sau đó nhắm mắt chuyên tâm tìm kiếm, Bạch Thiên và ba người Keisy đều trông mong nhìn Hỏa Long, mà Hỏa Long lúc thì ngẩng đầu, lúc thì từ lỗ mũi phun ra rất nhiều hơi nhiệt, hình như hết sức phẫn nộ, cuối cùng Hỏa Long mở mắt, sau đó cụng trán lên trán của Bạch Thiên.

Hỏa Long truyền cảnh tượng nhìn thấy trong đầu sang đầu của Bạch Thiên, Bạch Thiên sau khi nhìn thấy tình huống lập tức hít mạnh một hơi, tới lượt vẻ mặt hắn tràn ngập phẫn nộ và lo lắng, hắn lập tức quay đầu nhìn hướng ba người Keisy: "Hoàn cảnh của Mặt Nạ Bạc vô cùng gay go, tôi muốn lập tức đi cứu anh ta, các cậu..." Bạch Thiên do dự nhìn ba người Keisy, cảm thấy chiến lực của ba người này hình như còn cần phải bàn bạc.

"Chúng tôi muốn đi cứu Mặt Nạ Bạc!" Thanh Thanh không chút do dự trả lời, mà Keisy và Mai Nam cũng lộ ra biểu tình kiên quyết.

"Được thôi, vậy chúng ta đi..." Lời của Bạch Thiên nói đến dở chừng, lại bị một giọng nói cắt ngang.

"Các người nói Mặt Nạ Bạc làm sao rồi?" Lansecy sắc mặt tái nhợt đứng ở rìa bãi tập, ở đại sảnh nghe thấy tên của Mặt Nạ Bạc, Lansecy liền vội vàng đi theo, ai ngờ lại có thể nghe thấy tin dữ của Mặt Nạ Bạc, bây giờ trong đầu của Lansecy cứ mãi vang vọng lời của Bạch Thiên, hoàn cảnh của Mặt Nạ Bạc vô cùng gay go...

"Lansecy kỵ sĩ?" Bạch Thiên sau khi hơi giật mình, thành thật báo cáo: "Mặt Nạ Bạc bởi vì chấp hành nhiệm vụ của Quang Minh kỵ sĩ, thất thủ bị bắt, bây giờ đang toàn thân đẫm máu, bị lớp lớp xích sắt trói giữ còn bị nhốt ở trong lồng."

"Cái gì?" Nghe thấy tin tức này, Lansecy cảm thấy một cơn choáng váng, mà ba người Keisy cũng lộ ra biểu tình giật mình, bọn họ hoàn toàn không có ngờ đến tình huống của Leola lại gay go như thế.

"Tình huống tôi nhìn thấy thật sự rất gay go, không thể kéo dài nữa, chúng ta phải lập tức xuất phát đi cứu viện." Sắc mặt Bạch Thiên nghiêm túc.

"Tôi cũng muốn đi!" Lansecy và ba người Keisy đồng thanh nói.

Bạch Thiên gật đầu, sau khi lưu loát nhảy lên lưng Liệt Diễm, nói với bốn người: "Leo lên đi, chúng ta trực tiếp đi cứu Mặt Nạ Bạc."

Lansecy khẽ nhún chân, phi thân lên lưng rồng, mà ba người Keisy thì ba tay bốn chân bò lên lưng rồng, biểu tình của ba người đều vô cùng hoài nghi vừa lại sợ hãi, ba người đều từng có kinh nghiệm cưỡi rồng vô cùng không tốt, đương nhiên, cho bọn họ kinh nghiệm không tốt chính là con rồng duy nhất bên cạnh bọn họ, Bảo Lợi Long.

Không chờ ba người kia thích ứng một chút, Bạch Thiên đã để cho Hỏa Long vỗ cánh bay cao, hơn nữa dưới lo lắng Bạch Thiên không ngừng thúc dục Hỏa Long bay nhanh hơn, chỉ có ba người Keisy sợ đến gần chết liều mạng bám người phía trước, Mai Nam bạt mạng bám Keisy, Keisy ôm chặt eo của Thanh Thanh, mà Thanh Thanh đã sắp ghì gãy cổ của Bạch Thiên rồi, chỉ có Lansecy ngồi ở bên cạnh Bạch Thiên, còn không ngừng hô mau lên mau lên.

Bạch Thiên chỉ có thể vừa thúc giục Hỏa Long mau lên, vừa kéo cánh tay của Thanh Thanh ra, sau đó thừa dịp hít thở, tránh cho mình ra quân chưa kịp thắng đã chết mất.

◊◊◊◊

Nếu thời gian đã sắp đến rồi, Leola vẫn luôn không làm sao suy nghĩ cũng không thể không bắt đầu nghĩ, mình rốt cuộc là muốn từ đây kết thúc một đời, hay là muốn gia nhập phe cánh của Mirrodin, nhưng Leola lại phát giác cái trước hình như hấp dẫn hơn cái sau, Leola không khỏi thở dài, vừa lại theo thói quen xấu không thể tự mình quyết định, lại hỏi: "Bảo Lợi Long, ngươi có muốn ta gia nhập bên của papa ngươi không?"

Bảo Lợi Long chỉ là khóc nức nở: "Thanh Thanh đang ở đâu? Bảo Lợi Long rất muốn ăn thịt."

Leola trầm mặc, nhất thời sơ suất khiến cho Bảo Lợi Long chịu đói ba ngày, chuyện này khiến cho Leola tự trách mãi không thôi, lúc bấy giờ, sau cửa truyền đến tiếng bước chân, một bó râu trắng dài cũng từ cửa chính lộ ra, sau đó là khuôn mặt cười nịnh nọt rất khiến người muốn đánh rớt răng cửa kia của lão già râu trắng.

"Chủ nhân của tiểu chủ nhân, xin hỏi ngài đã quyết định xong chưa?" Lão già râu trắng nhún nhường cung kính hỏi.

Leola vẫn như cũ bảo trì trầm mặc tiếp nối trầm mặc, trong lòng một cỗ cảm giác bi quan tự nhiên nảy sinh, cuối cùng Leola chỉ là nhàn nhạt nói: "Muốn giết thì giết, nhớ bảo Mirrodin tìm chủ nhân tốt cho Bảo Lợi long."

Lão già râu trắng đại khái cũng không ngờ đến Leola lại có thể cho ra loại đáp án này, vội vàng cấp thiết nói: "Chờ một chút, ngài không suy nghĩ thêm một chút sao? Suy nghĩ thêm một chút nhé? Không vội, bọn tôi không vội, cho ngài suy nghĩ thêm ba ngày nhé?"

"Không nghĩ ngợi, ngươi động thủ đi." Leola lạnh lùng trả lời, đói thêm ba ngày, nói không chừng Bảo Lợi Long sẽ bắt đầu ăn đồ ăn duy nhất nó chạm đến được — papa mới của Bảo Lợi Long, rất bất hạnh, chính là bản thân Leola.

"Papa!" Bảo Lợi Long lập tức vùng vẫy lên, bạt mạng la hét: "Không muốn! Bảo Lợi Long không muốn papa mới! Lông Trắng không được giết papa, Bảo Lợi Long sẽ xơi tái ngươi đó!"

Nghe thấy trả lời hoàn toàn tương phản của một người một rồng này, sắc mặt của lão già râu trắng đột nhiên trắng toát, vừa phát run vừa nói: "Chủ nhân của tiểu chủ nhân, ngài suy nghĩ thêm một chút đi, tôi cầu xin ngài đó, tôi còn phải theo đại nhân Mirrodin chinh phục thế giới, không thể bị tiểu chủ nhân xơi tái ở đây à."

"Không nghĩ ngợi! Giết đi." Leola lần thứ ba lạnh lùng trả lời.

"Không được giết, Bảo Lợi Long sẽ xơi tái ngươi đó!" Bảo Lợi Long phát ra từng tiếng rồng rống, mười phần uy hiếp.

Lão già râu trắng bị song phương bức bách, cái môi đỏ vùi ở trong râu của hắn run lên, sau đó phát ra tiếng khóc hu hu xông ra bên ngoài cửa: "Hu hu hu, các ngươi bức ta, không tới nữa, người ta không chơi nữa đâu."

Leola không nói gì nhìn lão già râu trắng khóc xông ra ngoài cửa, mà Bảo Lợi Long trong lòng khẽ khóc một cách vô tội: "Papa, Bảo Lợi Long đói rồi."

"Ừ, chúng ta ra ngoài." Ánh mắt Leola lóe qua một tia tinh quang, trải qua ba ngày tĩnh dưỡng, Leola sớm đã lợi dụng chân khí trị lành thương thế, chỉ còn lại một ít thương da thịt, mặc dù bề ngoài xem ra vẫn thảm không nỡ nhìn.

Vốn định gạt lão già mở lồng sắt, đáng tiếc lão già đó lại không chịu giết mình, Leola có chút tiếc nuối, xem ra hắn chỉ có thể lấy cứng chọi cứng với lồng sắt không rõ năng lực rồi, chân khí Leola siết lại, cơ bắp toàn thân toàn bộ co rút, nhất thời cả người Leola giống như thu nhỏ một cỡ, xích sắt vốn trói rất chặt cũng nới lỏng mắc ở trên người Leola.

Thân hình Leola trượt một cái, luồn ra khỏi xích sắt trói chặt tầng tầng lớp lớp, nhưng hắn vẫn nhẹ nhàng mà bám ở trên xích sắt, đồng thời cẩn thận xem xét năng lượng kèm theo trên lồng sắt, Leola theo trực giác muốn rút Toái Ngân trong giày, nhưng trong giày lại không có vật nào, Leola cũng không bất ngờ, chỉ là đổi lại túm lấy xích sắt, sau đó ném về phía lồng sắt, trong khoảng khắc xích sắt và lồng sắt va chạm, một luồng khói xanh kỳ quái bốc lên.

Leola kéo xích sắt trở về, phát giác xích sắt bị tan chảy một góc, Leola kéo thêm càng nhiều xích sắt, sau đó xoay vòng sợi xích, cuối cùng dùng sức ném vào lồng sắt, cái lồng bị lõm một góc, Leola vừa lại đạp mạnh một cái vào lồng sắt, bởi vì có xích sắt cách trở, chân của Leola cũng không có bốc khói xanh, mà lồng sắt cũng bị Leola đạp gẫy một cây lan can sắt, Leola nghiêng người trượt xuống, thoát thân khỏi lồng sắt một cách hoàn mỹ.

"Papa có đồ ăn để ăn chưa?" Mặc dù không còn xích sắt nữa, Bảo Lợi Long vẫn dựa sát ở trước ngực papa, ngẩng cái đầu nho nhỏ đáng thương hỏi Leola.

"Chờ một chút." Leola quyết định phải giải quyết chuyện này, nếu không sợ rằng mình sẽ vĩnh viễn không có ngày yên ổn, huống chi Toái Ngân của hắn vẫn còn ở trong tay những thuật sĩ kia, Leola nói cái gì cũng không thể bỏ đi tỉnh bơ như thế.

Leola như con mèo vô thanh vô tức đi ở hành lang, tìm kiếm hướng đi của đám người lão già râu trắng, mà mấy âm thanh nghe lên như đang tranh luận từ chỗ không xa truyền tới, Leola không chút tốn sức tìm được nơi phát ra âm thanh, một căn phòng cửa khép hờ trên hành lang đang tiết ra ánh sáng, thân ảnh của Leola trượt đến phía sau cửa, ghé một con mắt quan sát từ phía sau cửa.

"Làm sao bây giờ? Chủ nhân của tiểu chủ nhân không chịu gia nhập phe cánh của Mirrodin đại nhân." Lão già râu trắng bất đắc dĩ hỏi những thuật sĩ khác, toàn bộ đều là những thuật sĩ ba hôm trước trói buộc Leola.

"Giết hắn đi." Một thuật sĩ tương đối trẻ tuổi trong đó lạnh lùng nói.

"Nhưng Mirrodin đại nhân nói cố sức mời hắn gia nhập, hắn đích xác là người có thực lực cao cường, đối với Mirrodin đại nhân rất có ích." Một thuật sĩ khác tuổi tác thoạt nhìn xấp xỉ râu trắng lại ôm quan điểm khác."

"Nhưng hắn lại không chịu gia nhập! Vẫn là giết hắn đi, sau đó mang tiểu chủ nhân trở về." Thuật sĩ trẻ tuổi kịch liệt phản ứng.

Râu trắng mặt mày đăm chiêu nói: "Tiểu chủ nhân nói muốn xơi người giết Leola, các người ai muốn xung phong đi giết Leola?"

Lời này vừa ra, ngay cả thuật sĩ trẻ tuổi cũng ngượng ngùng ngồi xuống, chúng thuật sĩ đều cau mày ưu tư, trong đó có người lẩm nhẩm oán giận: "Nhưng chúng ta không thể mang theo lồng sắt lớn như thế trở về căn cứ, nhất là Barbarise và Hắc Ám kỵ sĩ đã phát hiện chuyện Leola mất tích, tôi thấy không lâu sau, bọn họ nhất định sẽ phát hiện chỗ dừng chân này, dù sao ở đây cũng cách học viện Acalane không xa."

Giết cũng không được, không giết cũng không được, hoàn cảnh đáng thương của chúng thuật sĩ ngay cả Leola ở ngoài cửa cũng vì bọn họ lắc đầu, chẳng qua nguyên nhân Leola lắc đầu là, Mirrodin làm sao lại phái một đám ngu xuẩn như thế để đối phó hắn, càng khiến Leola tự chán ghét chính là, hắn lại có thể bị một đám người thế này bắt, gần như có thể coi là một sự sỉ nhục to lớn.

"Papa, Bảo Lợi Long có thể xơi bọn họ không?" Bảo Lợi Long nhìn mọi người trong phòng, giống như thể nhìn thấy rất nhiều khối thịt nằm ở trước mắt, khiến Bảo Lợi Long không ngừng nuốt nuốt nước miếng.

Câu nói mang tính uy hiếp này giống như là bom nổ oanh tạc những người trong phòng, mỗi một thuật sĩ đều như bị lửa đốt đít mà từ trên ghế nhảy dựng lên, túm lấy ma trượng của mình đồng loạt nhắm vào cửa, đáng tiếc động tác của thuật sĩ có nhanh, cũng không nhanh bằng đệ nhất sát thủ, Leola sớm ở lúc Bảo Lợi Long lên tiếng, đã trượt vào phòng, thân ảnh như quỷ mị trong chớp mắt xuất hiện ở sau lưng mọi người, mọi người chỉ cảm thấy sau cổ tê rần, sau đó một đôi mắt màu bạc lạnh lùng liền xuất hiện ở trước mắt râu trắng, một bàn tay có nhiệt độ thấp hơn người bình thường (bởi vì ba ngày đã ăn miếng nào đâu!) cũng bóp lấy cổ họng của râu trắng.

"Chủ nhân... của tiểu chủ nhân, ngài, ngài là làm sao trốn ra được?"

Ở lúc lão già râu trắng hỏi câu này, chúng thuật sĩ sau lưng Leola tất cả đều ngã xuống cùng một lúc, râu trắng rốt cuộc cũng hiểu mình tuyệt đối không thể dùng nổi nửa câu chú ngữ trước khi Leola khiến hắn ngã xuống, lão già râu trắng chỉ có thể toàn thân phát run mà giao tính mạng vào tay Leola.

"Ngươi đánh giá ta quá thấp rồi." Leola bình tĩnh nói.

Lão già râu trắng cười khổ: "Ta cũng nghĩ vậy, bây giờ ngươi muốn giết sạch bọn ta sao?"

Leola lạnh


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện