Bất Sát

Chương 5-7



Chương 7: Cách nướng thịt bằng đấu khí

"Choáng! Chẳng lẽ viện thuật sĩ đều là giả heo ăn thịt cọp sao?"

Đây là khi Keisy từ bên Bạch Thiên nghe được, bọn họ rốt cuộc là làm sao đánh bại học viện Tử La Lan, Keisy há hốc mồm khó có thể tin nói, đương nhiên, lý do há hốc mồm còn có một cái khác, đó chính là, bọn họ đang ở nhà hàng thịt nướng thơm ngon, mà thịt nướng Leola vừa mới để xuống bốc mùi thơm ngào ngạt, Keisy dứt khoát lợi dụng cơ hội miệng há hốc vì kinh ngạc, thuận tiện ném thêm mấy miếng thịt vào trong thực quản của mình.

"Quá lợi hại rồi, tôi bây giờ mới biết thuật sĩ là lợi hại như thế, tôi lúc trước thật là quá nông cạn." Bạch Thiên hưng phấn trả lời, nói lên tình huống lúc đó...

"Lúc chúng tôi đến học viện Tử La Lan, mới phát hiện Tử La Lan đã chuẩn bị sẵn mọi thứ, cả tòa học viện từ trên xuống dưới dựng lên vô số cự pháo trang giáp hạng nặng, đúng là lo liệu chu đáo, mà Y Trụ thì ra là đợi ở học viện Tử La Lan phòng thủ, sóng Thủy Long mà con Thủy Long kia của hắn phát ra cũng thật lợi hại."

"Đủ rồi! Nói trọng điểm, đừng cứ mãi khen ngợi người khác! Anh cái đồ tự diệt uy phong này." Keisy bốc đầu lên rống giận.

"Ặc... tóm lại, bởi vì vô số cự pháo đó, viện kỵ sĩ chúng tôi chẳng những không tấn công vào được, số người có thể tác chiến thậm chí giảm thiểu liên tục, ở lúc chúng tôi bó tay không còn cách nào, chỉ có thể khốn khổ chống đỡ, những thuật sĩ kia đột nhiên nói với chúng tôi, muốn tất cả những kỵ sĩ chở theo thuật sĩ đều xếp thành hình tròn, đồng thời để cho Mai Nam tạm thời dựng vòng bảo hộ, ngăn chặn cự pháo của học viện Tử La Lan công kích, haiz, vòng bảo hộ của Mai Nam đúng là lợi hại nhất tôi từng thấy, pháo nổ đủ mười lăm phút cũng không thể khiến vòng bảo hộ sụp đổ."

Mai Nam bên cạnh mắc cỡ đỏ mặt, vội vàng xua tay nói: "Nếu không phải Bạch Thiên cậu ngăn chặn Y Trụ, không để cho hắn chém tôi, bằng không vòng bảo hộ của tôi có lợi hại cũng vô dụng."

"Bạch Thiên khiêm tốn cười cười, dưới ánh mắt thôi thúc của Keisy tiếp tục nói, mười lăm phút sau, ở giữa những thuật sĩ vây thành hình tròn thật sự xuất hiện một cái ma pháp trận hình tròn, trong ma pháp trận hình tròn đột nhiên vọt ra mấy chục dòng điện khổng lồ, sau đó dòng diện tất cả đều đánh về phía học viện Tử La Lan..."

"Sau đó thì sao? Sau đó thì sao?" Keisy chưa được thỏa mãn cao giọng hỏi.

"Sau đó chúng tôi liền bắt đầu nhiệm vụ giải cứu học sinh học viện Tử La Lan." Bạch Thiên thành thật nói: "Học viện Tử La Lan sập một nửa, học sinh bên trong kêu rên không ngớt, không ít người còn bị trọng thương, nhưng machine trong phòng liệu thương của bọn họ đều bị dòng diện làm hỏng rồi, cho nên chúng tôi đành mang họ về học viện Acalane liệu thương."

"Đây chính là vì sao tôi và Leola cuối cùng lại nhìn thấy các người chở theo một đống học sinh của học viện Tử La Lan, sau đó rải máu dọc đường mà trở về Acalane." Keisy hài lòng nghe xong câu chuyện.

"Tâm địa của Bạch Thiên đúng là tốt nhất, lúc đó rất nhiều kỵ sĩ đều không muốn quản học sinh của Tử La Lan đây, vẫn là Bạch Thiên dùng tinh thần kỵ sĩ để khuyên nhủ bọn họ, mọi người mới chịu giúp mang người bị thương về."

Ánh mắt sùng bái kia của Thanh Thanh không chút che giấu bắn lên người Bạch Thiên, thấy vậy người sau có chút mắc cỡ, đồng thời nói: "Mỗi một người nhìn thấy tình huống hiện trường đều sẽ lựa chọn làm như vậy."

"Phải không? Tôi làm sao cảm thấy tôi sẽ lựa chọn tiến lên đạp mấy tên khốn kia thêm mấy cước?" Keisy lẩm bẩm, đồng thời trên mặt xuất hiện biểu tình khinh thường, đối với người mang đến phiền toái cho cậu, cần gì phải khách khí đây?

"Này, Bảo Lợi Long, ngươi là heo hả! Một dĩa thịt lớn vừa lại bị ngươi ăn sạch rồi!"

Keisy bất mãn rống lên với Bảo Lợi Long đang cắn xé miếng thịt nướng lớn nhất, mà Bảo Lợi Long đang ăn một cách cao hứng chẳng thèm ngó ngàng Keisy, dù sao sau khi Keisy giành giật một miếng thịt từ trong miệng nó, lại bị nó giựt diện đến lông toàn thân từ trên xuống dưới đều dựng lên, từ đó Keisy đã hiểu rõ một cách sâu sắc, giành thịt trong miệng rồng tuyệt đối là hành động bất trí, đồng thời cũng có khả năng khiến cho mình "bất trị". (bất trí: không sáng suốt; bất trị: hết cứu)

"Leola! Nướng thêm dĩa thịt... AHH, đừng nghịch đấu khí của chính mình nữa."

Keisy vừa mới quay đầu rống sát thủ, lại nhìn thấy Leola đang ngây ngẩn nhìn đấu khí màu máu của mình, lông mày hơi hơi nhíu cho thấy trong lòng hắn đang có nghi hoặc, nghe thấy rống giận của Keisy, Leola chỉ là ngẩng đầu lên nhìn Keisy một cái, sau đó nhanh chóng hất lên một miếng thịt lớn nhất, lúc miếng thịt rơi xuống, hai tay của Leola phát ra đấu khí màu đỏ bao cả miếng thịt vào giữa.

Lần này không chỉ có miệng Keisy há lên rất lớn, mọi người đều bắt đầu hoài nghi Leola là nghịch đấu khí nghịch đến nghiền luôn rồi, không thể công kích người, chỉ có thể lấy thịt để xả xả... Chẳng qua hành động tiếp đến khiến mọi người biết rằng, sát thủ là không phải đùa nghịch, nhất là Leola, hắn chỉ chú trọng "công dụng thực tế".

Miếng thịt to bằng đầu người rốt cuộc rơi vào trong dĩa mà Leola đã đặt sẵn, miếng thịt không biến thành một cục than như mọi người tưởng, mà là được nướng một cách bóng loáng mỡ, từng đợt mùi thơm có thể câu đi mũi người không ngừng khiêu chiến lực nhẫn nại của mọi người, Leola cầm lên con dao xắt thịt bên cạnh, sau khi chỉ thấy mấy ánh đao lóe ra, khối thịt to bằng đầu người kia đã được cắt thành từng lát từng lát rồi.

"Đấu khí... nướng thịt?" Biểu tình của Bạch Thiên hết sức chấn động, thân là kỵ sĩ đối với đấu khí của mình đương nhiên là hết sức tự hào, ai lại lấy đấu khí của mình đi nướng thịt bao giờ?

Leola tỉ mỉ quan sát mặt cắt của khối thịt kia, thịt có hơi ửng đỏ cho thấy khối thịt này không phải chín mười phần mười, xem ra còn phải dùng thêm một chút đấu khí, Leola cấp tốc tính toán tỉ lệ giữa độ lớn nhỏ của khối thịt và nhiều ít của đấu khí, đồng thời đem khối thịt chê không chín nhưng lại đúng lúc là thịt tái mà một con rồng thích nhất này, ném cho Bảo Lợi Long đang nhào tới.

"Khoa trương quá đi! Thịt nướng bằng đấu khí đó! Tôi đời này đều chưa từng ăn qua." Keisy nhảy lên, gào thét: "Tôi muốn ăn thịt nướng bằng đấu khí, Leola mau dùng đấu khí nướng thịt cho tôi."

"Thanh Thanh cũng muốn!" Thanh Thanh cũng không nhịn được bật dậy.

Mai Nam mặc dù có chút bận tâm hình tượng của mình, không có nhảy lên gào hét tôi muốn thịt, nhưng trong ánh mắt lấp la lấp lánh kia lại đang viết thịt, thịt, thịt!

Leola cũng không để bạn bè thất vọng, hắn đem mấy khối thịt nhỏ hơn thảy từng cái lên trời, sau đó tay trái phải cùng vươn ra, trong không trung nhất thời lóe lên ánh sáng đỏ, cuối cùng khối thịt yên ổn rớt vào dĩa mà Leola trong chớp mắt để lên bàn, mọi người nhìn thấy thịt thơm ngào ngạt này, tất cả đều không khỏi hoan hô đấu khí vạn tuế!

Leola lại vẫn không bưng thịt cho mọi người, mà là với lấy một bó rau xanh ném lên trời.

"Oh oh, Thanh Thanh thích ăn rau xanh!" Thanh Thanh reo hò.

"Ăn rau tốt, ăn rau khỏe mạnh!" Mai Nam cũng quên mất mình có cái thứ gọi là hình tượng này, reo hò theo Thanh Thanh.

Cũng là mấy ánh sáng đỏ giống vậy lóe lên, rau xanh cũng giống như thịt... không, trên không trung sớm đã không có tồn tại của rau xanh, mọi người chỉ nhìn thấy một đống bột phấn đen thui rất bi thảm rơi lên thịt mà bọn họ thèm thuồng, trực tiếp phủ lên miếng thịt thơm ngào ngạt một lớp bột than, miếng thịt đen xì xì như thể đang nói với bọn họ: Ăn tôi đê, không muốn ăn tôi à? Dám ăn thì cứ tới đê...

Reo hò của mọi người cứng đờ, Leola cũng lặng lẽ nhìn mấy miếng thịt phủ bột than đó, lặng lẽ trần thật sự thực: "Thất bại rồi."

Qua một hồi, Keisy rốt cuộc khôi phục lại từ trong cái đả kích này, ra vẻ ung dung nói: "Nướng thêm một dĩa chẳng phải là được rồi sao? Nói trước nhá, tôi không muốn rau xanh!"

Thanh Thanh và Mai Nam cũng ra sức lắc đầu la lên: "Không muốn rau xanh không muốn rau xanh."

Leola còn chưa kịp giải thích mình chỉ là vẫn chưa nắm được bí quyết, cho nên mới làm hỏng rau, lần này nhất định sẽ không vậy nữa, nhưng tiếng nói như sấm vang mà lại hình như cố tình dịu dàng của bác gái lại đã vang lên rung trời: "Mấy bé con ~~ mau, mau, lãnh tụ các quốc đều đến trường học các ngươi rồi, tiểu Bar đã dùng machine thông tin thúc giục ta đưa toàn bộ đồ ăn đến học viện, một tuần lễ bắt đầu từ bây giờ, toàn trường học các ngươi đều dành cho quốc gia chiêu đãi khách, tiểu Bar nói toàn bộ học sinh đều phải làm nhân viên phục vụ miễn phí."

"Lão già chết tiệt này, nhất định ém hết phí nhân viên phục vụ rồi." Keisy lẩm bẩm.

"Ta đã nói với tiểu Bar, phái toàn bộ các ngươi đến làm nhân viên phục vụ phòng ăn rồi." Bác Gái sốt ruột giẫm chân: "Ai da, không biết có đủ nhân thủ hay không?"

"Chúng ta phụ trách cung cấp đồ ăn?" Bạch Thiên có chút kỳ quái hỏi, mặc dù nói thịt Leola nướng ra đích xác không tệ, nhưng lại cũng không coi là món ăn tinh mỹ, muốn ở loại trường hợp quan trọng như tụ tập lãnh tụ này cung cấp đồ ăn, hình như làm sao cũng không tới lượt nhà hàng thịt nướng thơm ngon.

"Đúng thế, được rồi, mọi người mau theo ta đi lấy thịt tốt nhất, chúng ta phải chuẩn bị xuất phát thôi."

Âm thanh như cái chiêng của Bác Gái vừa vang lên, mọi người cũng đành ngoan ngoãn nghe lời, rối rít trở nên bận rộn, đi theo Bác Gái tiến vào kho lạnh đông lấy thịt, vừa lại vất vả mang thịt lên machine phụ trách vận chuyển, tới tới lui lui vận chuyển rất nhiều chuyến, dưới tình huống mọi người đều sắp mệt phờ ra, Bạch Thiên lại có chút nghi hoặc, mặc dù nói hiện trường chỉ có sáu bảy người vận chuyển, nhưng sức lực của hắn, Leola và Bác Gái đều vượt xa người thường, một mình Bạch Thiên một chuyến có thể khiêng hai trăm ký thịt, Leola càng kinh người, nếu không phải trên người không treo thêm nổi cái gì nữa, hắn một lần có thể khiêng sợ rằng còn vượt xa không chỉ ngừng ở ba trăm ký này, mà Bác Gái lại đã vượt quá tưởng tượng của người thường rồi, thể tích lớn, trọng lượng khiêng vừa lại nhiều, một chuyến của Bác Gái khoảng chừng ngang bằng với mọi người cộng lại rồi.

Đống thịt cao như núi này thật sự có phải hơi quá nhiều rồi đi? Đây là nghi hoặc sâu nhất của Bạch Thiên khi hắn ngẩng đầu cao nhất mới có thể nhìn thấy đỉnh núi thịt.

"Được rồi, ta sẽ lái machine đến học viện các ngươi, các ngươi cứ đi bộ tập họp với Bác Gái đi." Bác Gái nhảy lên khoang điều khiển hai người ngồi, khi khoang điều khiển bị nhồi nhét đến ngay cả nhét thêm Thanh Thanh nhỏ gầy cũng không thể, mọi người chỉ đành gật đầu đáp ứng thôi.

Khi mọi người đi ra khỏi nhà hàng thịt nướng thơm ngon, mới biết bên ngoài sớm đã nhốn nháo đến lật trời, sóng người như thủy triều bạt mạng chen về phía học viện Acalane, mà cùng với một hàng chấm nhỏ trên không trung chầm chậm từ xa xa cho tới rốt cuộc nhìn ra đó là cả một hàng rồng, đoàn người cũng trở nên càng ngày càng điên cuồng, rất nhiều người đều la lớn: "Long Hoàng kìa, là Long Hoàng đến rồi!"

Bạch Thiên mắt thấy trước mặt thật sự là chen không qua nổi, đành thở dài, ở trong lòng kêu gọi Liệt Diễm, mà Liệt Diễm đang ngoan ngoãn ở trong túc xá vừa nghe thấy kêu gọi của chủ nhân, lập tức từ cửa sổ bay vọt ra, đúng lúc cứ như thế bay qua phía trên một hàng rồng vừa mới đổ bộ.

"Hồng Long rất không tệ mà, màu sắc xinh đẹp, tư thế phi hành cũng rất mỹ lệ, xem ra có cái chủ nhân tốt đây."

Phía dưới một người nam mặc kỵ sĩ phục vân vàng màu trắng ở lúc nhảy xuống rồng của mình, vừa vặn nhìn thấy cảnh Liệt Diễm bay qua, hắn cười hào sảng chiêm ngưỡng cảnh tượng Liệt Diễm bay qua.

"GẦMM ~"Ai ngờ rồng bên cạnh người nam này lại bất mãn, phát ra tiếng rồng rống rung trời, còn bạt mạng dùng đầu rồng to lớn húc chủ nhân của mình, rất trùng hợp chính là, con rồng này cũng là một con Hồng Long.

Người nam không nhịn được bật cười, vỗ vỗ đầu rồng nói: "Biết rồi, Tiểu Hỏa Cầu là Hồng Long tuyệt vời nhất, thế này được chưa?"

"Hoàng đệ, xin chú ý hành vi của đệ." Một người nam khác mặc kỵ sĩ phục vân vàng màu đen, thoạt nhìn uy nghiêm trầm ổn, người này lại rất không chấp nhận hành động dễ dãi của người trước.

"Oh, biết rồi, nhị hoàng huynh." Người nam được gọi là hoàng đệ vừa bị chỉ trích như thế, lập tức thu lại tươi cười một chút, chỉ là thấy hắn vẫn giơ khóe miệng lên, có thể thấy người này chỉ là ra vẻ cho huynh trưởng xem mà thôi, quả không ngoài dự đoán, huynh trưởng vừa mới quay đầu đi, người nam này liền bắt đầu dùng chân đá đá Tiểu Hỏa Cầu hoặc dùng tay kéo kéo râu rồng của Tiểu Hỏa Cầu, quậy phá đến Tiểu Hỏa Cầu trái lại đối với hành vi trẻ con của chủ nhân mình dở khóc dở cười.

Mười mấy Long kỵ sĩ trên mặt đất đều nín thở chờ đợi nhân vật quan trọng nhất, chỉ thấy trên không trung xuất hiện một con Bạch Long trắng như tuyết đang chầm chậm hạ xuống, tư thái ưu nhã của Bạch Long khiến chúng rồng đều có chút lu mờ, mà người phía trên càng khiến chúng kỵ sĩ phía dưới đều lộ ra thần tình kính sợ.

Một người nam tuy là kỵ sĩ lại không có mặc kỵ sĩ phục, mà là mặc một bộ trường bào màu tím cao nhã lẳng lặng đứng sừng sững ở trên lưng rồng, tóc dài màu bạc buộc ở phía sau một cách đơn giản, mà một đôi mắt màu tím còn mỹ lệ hơn quần áo trên người đang nhàn nhạt nhìn ra xa, khuôn mặt dị thường thanh tú của hắn tuy khiến người hết sức hoài nghi thân phận của hắn, nhưng mũ miện hình rồng trên đầu không cho phép mọi người hoài nghi thân phận nào khác, chính là lãnh tụ của Long Hoàng đế quốc —- Long Hoàng.

Khi Bạch Long trắng như tuyết chầm chậm hạ xuống mặt đất, mọi Long kỵ sĩ đều gập gối nửa quỳ xuống, mà hai người nam mặc kỵ sĩ phục vân vàng vừa rồi cũng bước nhanh tiến lên, cung kính vái chào, đồng thời đồng thanh hô lên: "Cung nghênh phụ hoàng."

"Uh." Long Hoàng hình như có chút lơ đãng, chỉ là thuận miệng trả lời: "Đứng lên đi."

Mọi người dưới một câu nói của Long Hoàng, tất cả đều lần nữa đứng lên, người hầu hai bên vội vàng tiến tới, đem một cuộn thảm màu trắng cầm trong tay trải lên mặt đất, cuộn thảm đó một mạch lăn đến cửa chính của tòa nhà, mà cửa bỗng nhiên đã đứng rất nhiều người, Jones và ba người khác mặc các màu quân phục đứng sóng vai, mà Barbarise thì đứng ở phía trước để nghênh đón Long Hoàng.

Long Hoàng lúc này mới rốt cuộc thu hồi ánh mắt, bước xuống Bạch Long, chậm rãi đi lên thảm trải màu trắng, lúc đi qua hai người con trai của mình, đuôi mắt của hắn nhìn về hướng ngực của con trai thứ hai, khi hắn nhìn thấy một sợi dây chuyền hình thập tự, đồng thời ở giữa có cánh rồng, Long Hoàng liếc mắt nhìn hướng con thứ hai của mình, nhưng nhị hoàng tử lại hơi lộ ra biểu tình quật cường, Long Hoàng nhàn nhạt thu hồi ánh mắt, không nói cái gì, chỉ là tiếp tục đi về phía đoàn người Jones.

Nhị hoàng tử lộ ra mỉm cười nhàn nhạt, như thể đang tuyên bố thắng lợi của mình, mà tam hoàng tử thì vừa tò mò vừa lo lắng nhìn nhị hoàng huynh của mình và sợi dây chuyền Long thập tự trước ngực hắn.

Barbarise và Jones cũng nhìn thấy sợi dây chuyền kia và phản ứng của Long Hoàng, trong lòng đồng thời suy nghĩ, thì ra Lancelot thật sự không phải phụng mệnh Long Hoàng cướp đoạt, mà là mệnh lệnh của nhị hoàng tử.

Trong lòng đang nghĩ chuyện khác, nhưng bề ngoài cũng không thể sơ suất với Long Hoàng của Long Hoàng đế quốc, hiện trường thế nhưng là có năm kỵ sĩ vân vàng và mười kỵ sĩ vân bạc, thế trận này tỏ rõ cho dù là muốn san bằng thủ đô Acalane cũng được, Barbarise vội vàng tiến lên nghênh đón, trên mặt là mỉm cười, trong miệng không ngừng nói: "Long Hoàng đại nhân, hôm nay ngài đại giá quang lâm, khiến cửa hiệu nhỏ... không, là khiến trường học nhỏ này thật vinh dự."

Jones nhẫn nhịn xúc động muốn một đấm đánh rớt tươi cười trên mặt Barbarise, giữ vững khí thế mình cũng là thủ tướng một quốc, không kiêu không hèn cao giọng nói: "Rất lâu không gặp rồi, Long Hoàng bệ hạ."

Ánh mắt của Long Hoàng chuyển về phía Jones, lộ ra biểu tình đầu tiên của hôm nay, mỉm cười nói: "Đúng là rất lâu không gặp, thủ tướng Acalane, còn có tam đại thống lĩnh của liên minh Thương Tế."

Người đàn ông cao lớn mặc quân phục màu vàng dùng giọng hào sảng trả lời: "Đây vẫn là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Long Hoàng, quả nhiên có khí thế của đại nhân vật."

Người đàn ông nhỏ gầy trong quân phục màu lục thì cười ngại ngùng, còn có chút lắp ba lắp bắp nói: "Xin, xin chào, Long Hoàng bệ hạ."

Cuối cùng một người phụ nữ mặc quân phục đỏ tươi có chút hoạt bát nở nụ cười: "Trước giờ đã nghe thấy từ hình dung của Long Hoàng chính là hết sức uy nghiêm, có phong phạm hoàng gia, hôm nay vừa gặp, lại có thể là là một cậu bé thanh tú, chẳng giống người cha có mấy đứa con chút nào đây!"

Nghe thấy lời nói không trang trọng này, chúng kỵ sĩ phía sau Long Hoàng không khỏi lộ ra thần tình tức giận, tay tới tấp gác ở trên bảo kiếm, nhưng Long Hoàng chỉ là nhàn nhạt cười cười, tùy ý phất tay ngăn cản động tác của kỵ sĩ phía sau.

"Nghe nói thống lĩnh Áo Đỏ tính cách thẳng thắn hào phóng, hôm nay


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện