Bát Tại Tường Đầu Đẳng Hồng Hạnh

Chương 41: Động phòng (thượng)



Nha hoàn thiêu lên chúc tâm (ngọn nến), long phượng hoa chúc (ta hok hiểu cái này lắm, có lẽ là nến hình long phượng ?) vang lên một chút, ngọn lửa càng thêm thịnh vượng.

Bên trong gian phòng tràn ngập hỉ khí dương dương (không khí vui sướng, hân hoan), trướng màn thêu hình long phượng trình tường đoàn tụ, mâm trái cây đựng kim tảo (táo), hoa sinh (đậu phộng), long nhãn, hạt dẻ đặt ở trên tấm vải thêu hình uyên ương.

Người ở trên giường dáng vẻ không an phận chút nào, nàng một chốc thì duỗi vai, một chốc lại duỗi chân, tựa hồ là cực kỳ mệt mỏi. Hỉ mạt (khăn che mặt) trên đầu lung lay lung lay, nàng tựa hồ là rất không quen với việc bị che khuất tầm mắt, nên cố sức dùng miệng thổi thổi hỉ mạt ra.

Hỉ nương thấy vậy liền khẩn trương chặn lại, nói:

– Ai u! Công chúa của ta a, người đừng náo loạn. Chờ một lát phò mã sẽ tới ngay!

– Chờ chờ chờ! Ngươi chỉ biết bảo ta chờ!

Hỉ nương vội vàng ôn nhu nói:

– Công chúa, người chờ một chút nữa thôi, phò mã sẽ tới ngay lập tức mà!

An Minh Hiên dựa vào cửa, có chút buồn cười nhìn cái công chúa đang phát giận kia. Hắn loạng choạng tiến vào, phất phất tay, ra hiệu cho nha hoàn đừng lên tiếng, tất cả đều lui xuống.

Hắn chậm rãi tới gần người toàn thân hồng thường đang ngồi ở trên giường kia.

– Hỉ nương? Hỉ nương?!

Người nọ kêu một tiếng.

An Minh Hiên cười nói:

– Hỉ nương sẽ không có, nhưng tướng công thì thật ra lại có một!

– An Minh Hiên? Là ngươi?!

– Phải gọi là phu quân mới đúng a, đến đến đến, để cho vi phu nhìn hoa dung nguyệt mạo của nương tử một chút nào.

An Minh Hiên vừa nói vừa dùng một tay đem hỉ mạt xả xuống.

Một khuôn mặt hơi kinh hoảng nhưng phần lớn là mang theo phẫn nộ xuất hiện trước mắt của An Minh Hiên.

Phượng quan hà bí (khăn che trên phượng quan, ta nghĩ đó là mấy cái dải tua rua ở trên mũ phượng ý, các nàng xem phim cổ trang TQ chắc cũng bik ak~) cũng không thể che giấu được vẻ đẹp chim sa cá lặn của nàng, một đôi phượng nhãn phi dương thon dài (phi dương = hào hứng, phấn khởi, bay lên???), đôi môi anh đào đỏ hồng kiều diễm ướt át, mặt như phù dung, mi như liễu. (ta hok giỏi về tả mấy cái nì =.= nếu hok được xuôi, mong các nàng đừng trách :-s)

An Minh Hiên lắc đầu, dụi dụi mắt một chút, không phải là bản thân hoa mắt chứ, tại sao lại cảm thấy người này có vài phần tương tự với tiểu Hồng Hạnh vậy?

Nàng cũng giống y đều mặc hồng thường, đều phẫn nộ nhìn hắn.

An Minh Hiên nhìn chằm chằm khuôn mặt này, chậm rãi vươn tay ra muốn đụng thử vào để xem đây rốt cuộc là chân thật hay chỉ là mộng ảo. Hắn dừng một chút, cười cười tự giễu, sao có thể là y chứ, y là duy nhất trên thế giới này, bất luận kẻ nào cũng không thể so sánh với vẻ đẹp của y được.

Công chúa dị quốc cảnh giác nhìn An Minh Hiên.

An Minh Hiên ngồi ở bên cạnh nàng, cường thế đem nàng ôm vào trong lòng.

Nàng giãy giụa nhảy dựng lên, vốn nàng không biết võ công nhưng mà hiện giờ An Minh Hiên đã bắt đầu ngà ngà say nên không kịp đề phòng để cho nàng đào thoát.

An Minh Hiên ngã xuống giường, mâm đựng trái cây với ngụ ý sớm sinh quý tử rơi lả tả, từng quả từng quả lăn xuống.

– Có cái gì mà xấu hổ chứ? Ngươi là Vương phi của ta.

An Minh Hiên nói, đáy mắt hiện lên một tia tiếu ý.

Nàng phẫn nộ hét lớn một tiếng nói:

– Ta không phải là nữ nhân! Ta là nam nhân! Ngươi nhìn rõ ràng đi! Bỉ Lô quốc của chúng ta không có công chúa, ta là thất hoàng tử, chỉ bất quá là từ nhỏ đã bị nuôi dưỡng thành nữ hài! Nhưng mà ta thực sự là nam nhân!

An Minh Hiên nhìn hình dạng cực kỳ phẫn nộ của hắn, chỉ cảm thấy vô cùng buồn cười, nam tử này lớn lên quả thực là tinh xảo, thật giống nữ tử, vóc người cũng khá là nhỏ nhắn xinh xắn, thanh âm cũng có chút điềm mỹ (ngọt ngào), nếu như không nói, thật đúng là nhìn không ra đây là một nam nhân.

An Minh Hiên cười nói:

– Chẳng lẽ ngươi không biết Vương gia ta thích nam sắc sao? Ngươi là nam tử thì càng tốt, sau này gia ta sẽ không cần phải tìm một nam sủng nữa.

Mới vừa rồi hắn là nàng (ý nói lúc nãy anh í là thân phận nữ tử), hiện giờ hắn đã nói bản thân mình là một nam tử rồi, nhưng thật không nghĩ tới An Minh Hiên dĩ nhiên lại nói ra những lời này. Hắn trợn to mắt nhìn An Minh Hiên, thậm chí không cách nào mở miệng nổi.

An Minh Hiên trông thấy bộ dạng này của hắn, càng nổi lên tâm muốn chơi đùa. Kéo hắn còn đang chưa hết kinh ngạc qua, xoay người đặt ở dưới thân, mũ phượng rớt xuống bên cạnh, mái tóc dài của hắn bị xõa ra, dĩ nhiên lại không phải thuần màu đen mà là có một chút ám hồng, từng sợi tóc dài phát tán trên cẩm thượng thêu uyên ương, An Minh Hiên nhất thời nhìn đến ngây dại.

Đôi môi không kiềm chế liền ấn xuống phía dưới.

Hắn mở to hai mắt nhìn, cái nam nhân trên người mình dĩ nhiên lại đang hôn mình? Hắn dùng sức giãy giụa cố gắng tránh né.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện