Bất Thuyết Ái Đích Nam Nhân

Quyển 2 - Chương 19



Bên ngoài gió lạnh thấu xương, trên người Tô Vũ vẫn chỉ là một cái áo len hệt như ngày hôm qua lúc đi ra khỏi nhà, nhưng y tựa hồ không cảm thấy lạnh, chỉ mải miết đi thật nhanh, càng đi càng nhanh, cho đến khi người đầy mồ hôi, y mới đi vào một siêu thị lớn bên đường.

Siêu thị mở hệ thống sưởi hơi, lại đông người, không khí nóng hừng hực lại ồn ào, ở chỗ gần cửa ra vào, có xếp hai hàng ghế dài chuyên dùng cho người lớn tuổi ngồi nghỉ chân, Tô Vũ cũng không sợ mất mặt, chọn  một chỗ thoải mái ngồi xuống, sau đó lấy di động ra, chậm rãi xem.

Không có cuộc gọi lỡ.

Nói cách khác, y rời biệt thự một ngày một đêm, Bùi Văn thế nhưng thật sự không có ý định đi tìm y, thậm chí ngay cả gọi một cú điện thoại hỏi y đang ở đâu đều không có.

Tô Vũ tâm lạnh, có lẽ lần này là y tự mình đa tình, còn tưởng rằng Bùi Văn đem y mang về nhà hắn, chứng tỏ mình cùng những người tình trước của hắn có chút bất đồng.

Đỗ Nhược Hàn nói đúng, Bùi Văn là kẻ chưa từng yêu, cho dù có, sợ cũng chính là toàn bộ đều đặt trên người Đỗ Nhược Hàn.

Năm đó, cũng là Bùi Văn đem Đỗ Nhược Hàn bên người y rời đi, Trời mới biết Bùi Văn có biết sự tồn tại của y hay không, Tô Vũ cảm thấy được, Bùi Văn hơn phân nửa là biết, nam nhân này từ trước đến nay làm việc gì đều luôn tỉ mỉ, năm đó nếu tìm được Đỗ Nhược Hàn rồi, làm sao mà không đem tình hình của Đỗ Nhược Hàn hỏi thăm rõ ràng.

Lúc trước, Trịnh Thế Đồng nói, là Bùi Văn chủ động tỏ vẻ có hứng thú với y, Trịnh Thế Đồng mới đem mình giới thiệu cho Bùi Văn, nói không chừng khi đó Bùi Văn căn bản là đã biết y chính là Hạ Sùng Vũ năm đó, cho nên mới tiên hạ thủ vi cường, ngăn chặn khả năng y cùng Đỗ Nhược Hàn nối lại tình cũ.

Nghĩ đến đây, Tô Vũ nhịn không được đau khổ cười. Cho dù không có Bùi Văn, y cùng Đỗ Nhược Hàn, cũng không có có khả năng, Tô Vũ là một nam nhân không bao giờ quay đầu lại, vô luận người kia có xuất sắc bao nhiêu, yêu y đến cỡ nào.

Quên đi, y cũng không muốn tái kiến Bùi Văn, y sợ y nhịn không được chất vấn Bùi Văn, có một số việc y thà rằng trong lòng tự hiểu, cũng không muốn nghe Bùi Văn chính miệng thừa nhận, y tình nguyện tin tưởng Bùi Văn là xuất phát từ hứng thú đối với y mà mới cùng y cùng một chỗ, mà không phải có mục đích riêng, khiến cho hết thảy chấm dứt ở một cái kết cục tương đối mỹ mãn, y không muốn biết chuyện kia lúc bắt đầu có bao nhiêu bất kham.

“Tiểu Đan, cháu mang theo giấy chứng minh cùng chi phiếu của ta lại đây, đừng cho Trịnh tiên sinh biết.”

Tô Vũ gọi cho Tô Đan, sau khi chỉ vị trí, liền ngắt điện thoại.

Lúc này, y mới mừng thầm rằng mình trừ bỏ một cái máy tính xách tay cùng vài món quần áo, cái gì cũng chưa mang qua nhà Bùi Văn, vài thứ đó, không lấy lại được thì bỏ, không có gì quan trọng lắm.

Tô Đan phi thường mẫn cảm, mặc dù ngữ khí của Tô Vũ thật bình thản, cậu vẫn có thể phát hiện ra gì đó, không nói hai lời liền xin phép công ty, vội vàng lái xe chạy tới.

“Chú, đã xảy ra chuyện gì?”

Đối diện Tô Đan mang vẻ mặt lo lắng, Tô Vũ lộ ra một nụ cười nhu hòa, nói: “Không có gì, thất tình mà thôi, chú của cháu quyết định đi du lịch vài ngày, giải sầu.”

“Chú, cháu đi cùng chú!” Tô Đan cũng không ngăn cản, ngược lại yêu cầu cùng đi.

Tô Vũ xua tay, cười mắng: “Cháu còn có công việc, hơn nữa cháu theo ta đi rồi, ta sợ Trịnh tiên sinh vác đao hai vạn dặm truy sát ta.”

“Nhưng mà......”

“Nhưng mà cái gì? Cháu a, càng lớn càng giống gà mẹ, ta cũng không phải lần đầu tiên thất tình, trước kia thất tình như thế nào không thấy cháu quan tâm ta như vậy?”

Tô Đan vẫn hùng hồn: “Trước kia là chú vứt bỏ người ta, hiện tại là người ta vứt bỏ chú.”

Tô Vũ chán nản, đá cậu một cước, mắng: “Cháu nha, con mắt nào nhìn thấy ta bị người ta quăng? Tức chết ta, cháu rốt cuộc là tới an ủi hay là tới chọc tức ta? Nhìn cháu như vậy, ta càng không thể mang theo cháu đi du lịch giải sầu, chỉ sợ nửa đường bị cháu làm cho tức chết.”

Nghe y còn mắng chửi người khác khí thế mười phần, Tô Đan thế nhưng nở nụ cười, cũng yên tâm, nói: “Chú chừng nào thì đi?”

“Đem giấy chứng minh cùng chi phiếu đưa cho ta, ta hôm nay đi, nơi thương tâm này, không muốn ở lại chút nào, ta hận không thể ngay lập tức mọc cánh mà bay đi.” Tô Vũ xòe tay nói.

Tô Đan đem đồ vật này nọ đưa cho Tô Vũ, có chút kinh ngạc: “Gấp như vậy? Chú, không phải là chú trộm đồ quý giá ở Bùi gia rồi giờ tìm đường chạy trốn chứ?”

“Mau cút!” Tô Vũ tức điên, nhịn không được đá Tô Đan một cái.

Tô Đan cười hi hi ha ha né tránh, nhìn nhìn thời gian, thấy phải quay về công ty ngay, bởi vậy dù chưa hỏi cho ra lẽ, liền phải vội vàng đi rồi. Trước kia Tô Vũ mỗi lần thất tình, liền lấy lấy cớ đi ra ngoài chơi vài ngày, cho nên Tô Đan cũng không lo lắng lắm, thầm nghĩ  chờ Tô Vũ giải sầu trở về, cậu hảo hảo bồi chú vài ngày.

Tô Vũ cười nhìn cậu rời đi, vẫy vẫy tay, chờ xe Tô Đan đi rồi, Tô Vũ liền thu lại nụ cười, quay vào siêu thị mua áo khoác cùng khăn quàng cổ, còn có một cái máy tính xách tay đời mới nhất, ra khỏi siêu thị, kêu xe, nói một vị trí.

Trên đường, Tô Vũ lại lấy di động ra, do dự một lát, y gửi cho Tô Đan một tin nhắn, bảo cậu phải hảo hảo hưởng thụ cuộc sống với Trịnh Thế Đồng, sau đó lại gửi cho Bùi Văn một tin, chỉ có ngắn ngủn hai chữ: Tạm biệt.

Gửi tin nhắn xong, vừa lúc đi ngang qua một cây cầu, y tắt máy, vung tay một cái, di động theo cửa kính xe bay ra ngoài, rơi vào dòng sông dưới cây cầu.

Lái xe kỳ quái nhìn y một cái, y cười cười, nói: “Ta cùng quá khứ nói lời từ biệt.”

“Vậy thì nên đổi sim thôi, đừng ném máy đi, đốt tiền.” Lái xe không dám gật bừa.

Tô Vũ chỉ cười cười, cũng không nhắc lại.

Lúc Bùi Văn phát hiện chuyện Tô Vũ mất tích, là ba tiếng sau khi Tô Vũ vứt điện thoại di động đi. Không phải hắn không quan tâm Tô Vũ, mà là mấy ngày nay, hắn một mực vì chuyện của Đỗ Nhược Hàn mà bận rộn.

Trước khi nghĩ ra được biện pháp giải quyết, hắn cần yên tĩnh, hắn muốn một mình chậm rãi suy nghĩ.

Kỳ thật từ trước lúc mang Tô Vũ đi Nhật Bản tắm suối nước nóng, Bùi Văn cũng đã phát giác tình cảm của chính mình đối với Tô Vũ, tựa hồ từ trước đó, cũng đã bắt đầu nảy sinh, đến khi hắn phát hiện, chút nảy sinh nho nhỏ sớm đã bắt đầu sinh trưởng, chính là hắn không biết đã đến mức độ nào.

Chấp nhất khác thường của Đỗ Nhược Hàn đối với Tô Vũ làm cho Bùi Văn bắt đầu tâm phiền ý loạn, lại không biết mình đến tột cùng là để tâm Đỗ Nhược Hàn hay là Tô Vũ, thẳng đến khi Đỗ Nhược Hàn nói ra sự thật.

Thì ra, Tô Vũ thế nhưng chính là nam nhân năm đó.

Đỗ Nhược Hàn có lỗi với Tô Vũ, chuyện năm đó, Bùi Văn biết rõ ràng, chẳng qua hắn xuất phát từ ghen tị, cố ý mang Đỗ Nhược Hàn đi nhưng không hề nhắc nhở Đỗ Nhược Hàn lúc ấy đã muốn hãm sâu vào sợ hãi hẳn là nên bồi thường cho Tô Vũ.

Bùi Văn có thể tưởng tượng được, cuộc sống Tô Vũ sau đó có bao nhiêu vất vả, nhưng là ở trên người Tô Vũ hiện nay, hắn không thể nhìn ra dấu vết gì mà cuộc sống gian khổ lưu lại, trừ bỏ bệnh bao tử không thể trị tận gốc kia.

Tô Vũ đúng là ôn hòa, nhưng ở một số chuyện y có nguyên tắc riêng của mình, y biết cách hưởng thụ cuộc sống, chưa bao giờ vì khó khăn của chính mình mà gây rắc rối cho người khác, Bùi Văn thậm chí có thể từ trên người y cảm giác được sự ấm áp, giống như lá non vừa mới đâm chồi trên nhánh cây mùa xuân nhiệt tình mạnh mẽ.

Rõ ràng chính là dựa vào việc được bao dưỡng để duy trì cuộc sống yên ổn hưởng thụ, chính là trên người Tô Vũ, không có loại cảm giác sa sút cùng lẳng lơ, Bùi Văn trước kia từng bao dưỡng qua mấy thiếu niên trẻ tuổi, một đám đem thanh xuân và sinh mệnh của mình, đổi lấy cuộc sống vật chất phong phú, mà Tô Vũ lại hoàn toàn tương phản với bọn họ, y vừa dùng thân thể mình cùng cảm tình một chút lại một chút nuôi dưỡng cuộc sống, sau đó lại dùng khoái hoạt có được trong cuộc sống chăm sóc cho tình cảm của chính mình.

Bùi Văn có thể cảm nhận được sự săn sóc cẩn thận chưa bao giờ nói ra miệng của Tô Vũ, một ly cà phê khi mệt nhọc, một chút tươi cười khi phiền lòng, còn có vì gia tăng tình thú mà cố ý tạo ra một chút tùy hứng.

Tô Vũ cũng không hỏi hắn vì sự tình gì tình mà phiền não, chỉ nói rằng ở chỗ y, hắn có thể hoàn toàn thả lỏng, cho dù là Bùi Văn thỉnh thoảng gắt gỏng, y cũng cười cười chấp nhận, chính là bởi vì y có thể hiểu được tình nhân cần phát tiết.

Tô Vũ là khác biệt, không chỉ với những người tình trẻ trước của hắn, cho dù là so với Đỗ Nhược Hàn hắn từng yêu, ở trong lòng Bùi Văn, Tô Vũ vẫn hoàn toàn khác biệt.

Trên đời này chỉ có một Tô Vũ. Ngay cả vì Tô Vũ mà đánh nhau với Đỗ Nhược Hàn, hắn cũng thật sự cao hứng.

Đúng vậy, hắn từng yêu Đỗ Nhược Hàn, nhưng chút tình yêu này đã thực xa xôi, lắng đọng lại cho đến bây giờ, phần tình cảm này đã trở thành tình bằng hữu cách cái mức tình yêu xa lắm, mà Tô Vũ...... Có lẽ, hắn tại trên người nam nhân này, một lần nữa thu được một phần tình cảm.

Này phần tình cảm này không bằng khi niên thiếu với Đỗ Nhược Hàn nhiệt liệt khắc sâu, chính là lại có một loại ấm áp nhu hòa, kéo không dứt, chỉ cần nhớ tới Tô Vũ, tâm Bùi Văn tựa như một mớ kẹo dẻo, chẳng những mềm mại, lại còn ngọt thanh, loại tâm tình này khi hiện  ra trên mặt, liền biến thành câu “Ánh mắt của ngươi lại câu hồn” của Tô Vũ.

Cho nên, hắn đem Tô Vũ về nhà chính, không phải vì đề phòng Đỗ Nhược Hàn, mà là hắn muốn cho Tô Vũ chính thức tham dự vào cuộc sống của mình, Bùi Văn chưa hề nói với Tô Vũ yêu hay không yêu, hắn biết Tô Vũ là người thông minh, có thể từ hành động của mình mà nhìn ra được rất nhiều chuyện, nếu Tô Vũ là nam nhân không muốn nói yêu, như vậy hắn phối hợp một chút, coi như là phu xướng phu tùy.

Hết thảy đều thật thuận lợi, nếu không phải Đỗ Nhược Hàn đột nhiên nổi điên nói cái gì lấy thân thay thế.

Bùi Văn bị dọa rồi, hắn chưa bao giờ nhìn thấy bộ dáng Đỗ Nhược Hàn điên cuồng như vậy, có chút hoài nghi Đỗ Nhược Hàn có phải hay không có cùng tính cách cực đoan giống mẹ hắn, cho nên mấy ngày này Bùi Văn đi sớm về muộn, không phải muốn trốn Tô Vũ, mà là trốn Đỗ Nhược Hàn, hắn không muốn làm cho Đỗ Nhược Hàn biết hắn đem Tô Vũ mang về nhà mình.

Hắn thậm chí điện thoại di động cũng tắt hết, ngay cả điện thoại của thư kí cũng ngắt luôn, chuyện công ty đều giao cho cấp dưới xử lí, chính hắn vài ngày này tìm rất nhiều chuyên gia tâm lý, làm cố vấn phân tích tình huống của Đỗ Nhược Hàn.

Đúng vậy, Bùi Văn là muốn dưới tình huống không thương tổn Đỗ Nhược Hàn, đem chuyện này giải quyết.

Nhưng là, hắn trăm triệu lần không thể tưởng được, chính là ngay lúc sự việc rối ren như thế này, Tô Vũ mất tích.

Hắn không biết Tô Vũ nhắn tin cho hắn, hôm nay hắn mệt mỏi trở lại biệt thự, còn chưa kịp ngồi xuống, đã bị Ngưu thẩm hai mắt đỏ hồng làm cho hoảng sợ.

Lúc này hắn mới biết được Tô Vũ đã một ngày một đêm không trở về, Ngưu thẩm gấp muốn chết, gọi điện thoại cho hắn không được, đến công ty tìm hắn cũng không thấy. Nếu Bùi Văn còn không trở về, Ngưu thẩm đã chuẩn bị đi báo án.

Bùi Văn vội vàng mở di động, phát hiện Tô Vũ ba tiếng trước có gửi tin nhắn cho hắn, chỉ có hai chữ “Tạm biệt”, không thêm một lời nào nữa, chính là hai chữ này, làm hắn thấy được sự quyết tuyệt ẩn trong tâm Tô Vũ.

Đã xảy ra chuyện gì?

Sau khi làm thế nào cũng không gọi được cho Tô Vũ, Bùi Văn hệt như bị nện một cú vào đầu, cơ hồ thổ huyết, nhất thời thấp thỏm nôn nóng, thiếu chút nữa lập tức lao ra đường tìm người. Cũng may tính tình hắn vẫn là bình tĩnh, biết rằng làm như vậy cũng không được gì.

Hắn đem chính mình nhốt tại thư phòng suy nghĩ nửa ngày, đồ đạc của Tô Vũ vẫn còn đây, này chứng minh Tô Vũ không phải cố ý tận lực rời đi, mà là quyết định nhất thời, mấu chốt vấn đề chính là một ngày một đêm này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Kỳ thật người đầu tiên Bùi Văn nghi ngờ chính là Đỗ Nhược Hàn, hắn thậm chí đoán rằng có phải Đỗ Nhược Hàn giam lỏng Tô Vũ, sau đó thay thế Tô Vũ gửi tin nhắn này. Chính là nghi ngờ dù sao cũng là nghi ngờ, hắn không thể không có chứng cứ mà đi tìm Đỗ Nhược Hàn chất vấn.

Vì thế, Bùi Văn bắt đầu bố trí nhân thủ, mục đích chỉ có một, mỗi một động tĩnh của Tô Vũ ngày hôm qua từ lúc rời khỏi biệt thự về sau, hắn đều phải biết được rành mạch.

Này cũng không khó tra ra, Tô Vũ ngày hôm qua rời khỏi biệt thự cho đến lúc y gửi tin nhắn cho Bùi Văn, còn gọi hai cuộc điện thoại, một là cho Lạc Trữ, một là Tô Đan, Bùi Văn thật dễ dàng là có thể tra được nhật kí cuộc gọi, vì thế hắn dựa theo trình tự của Tô Vũ, gọi cho Lạc Trữ trước.

Lạc Trữ lúc này đang mơ mơ hồ hồ, bởi vì vài phút trước khi nhận được điện thoại của Bùi Văn, cậu vừa mới gọi cho Tô Vũ, muốn xin lỗi chuyện ngày hôm qua cậu phải về trước, sau đó lại hẹn Tô Vũ ra ngoài chơi, không ngờ điện thoại Tô Vũ gọi không được.

Chẳng lẽ lại đổi số? Khi Lạc Trữ còn đang bối rối, tiếng chuông điện thoại lại vang lên, cậu vừa thấy một dãy số lạ, vốn không muốn nghe, nhưng là ngón tay cũng đã theo thói quen đặt trên phím nhận cuộc gọi.

“Là Lạc Trữ phải không? Tôi là Bùi Văn.”

Thanh âm truyền ra từ ống nghe làm cho Lạc Trữ càng mơ hồ.

“Bùi...... thì ra là Bùi tổng...... chào ngài......” Ngẩn người cứng lưỡi nói xong câu chào hỏi, Lạc Trữ mới phản ứng được, Bùi Văn vì cái gì mà gọi cho cậu?

“Tô Vũ ngày hôm qua tìm cậu, có thể kể lại tỉ mỉ mọi chuyện khi đó không?” khẩu khí Bùi Văn thực nhu hòa, nhưng ngay sau đó liền trở nên cực kì áp bách: “Hy vọng cậu có thể không sót một chữ toàn bộ kể ra, Tô Vũ đã mất tích.”

“Cái gì?” Lạc Trữ cực kì sợ hãi.

Sự tình sau đó thì trở nên dễ dàng, Lạc Trữ vừa đem chuyện ở câu lạc bộ kể xong, Bùi Văn liền đem mục tiêu trực tiếp tập trung vào Nhạc Minh, vì thế khẩu khí liền dịu đi, nhờ Lạc Trữ mời Nhạc Minh ra gặp hắn.

Trong lúc chờ đợi, Bùi Văn lại gọi điện cho Tô Đan, không ngờ Tô Đan âm dương quái khí nói một câu: “Ồ, ra là đại danh đỉnh đỉnh “Bùi nhất đao” nha!”

Sau đó cậu cạch một tiếng cúp điện thoại, Bùi Văn có gọi mấy cũng không ai tiếp máy nữa.

Đối với tính tình Tô Đan, Bùi Văn cũng không có biện pháp gì, vì mặt mũi của Tô Vũ, hắn cũng không thể gây khó xử cho Tô Đan, đành phải gọi cho Trịnh Thế Đồng, nhờ hắn giúp dò hỏi Tô Đan một chút.

Trịnh Thế Đồng không hề biết chuyện này, nghe vậy liền kinh ngạc, đáp ứng nếu có tin tức sẽ liên lạc ngay với Bùi Văn.

Nửa giờ sau, Lạc Trữ đem Nhạc Minh đến.

Nhạc Minh tựa hồ cũng không ý thức được tính nghiêm trọng của sự tình, sau khi ngồi xuống, nhìn Bùi Văn cười đến cực kỳ quyến rũ, nói: “Bùi thiếu gia, ngưỡng mộ đã lâu.”

Bùi Văn sắc mặt trầm xuống, nói: “Ngươi đem Tô Vũ đưa đến đâu?”

Ngữ khí của hắn không cứng rắn, nhưng là ánh mắt lại cực kì sắc bén, giống hệt một cây đao, đe dọa đặt sát trên cổ Nhạc Minh.

Nhạc Minh rùng mình, nét tươi cười trên mặt đã muốn không còn giữ được, nói: “Bùi thiếu gia, ngài sao lại hỏi như vậy?”

Lạc Trữ ở bên cạnh thấy sắc mặt Bùi Văn không tốt, thấp giọng nói: “Nhạc Minh, ngươi nói thật đi, Bùi tổng rất coi trọng chú Vũ, hiện tại chú ấy mất tích, ngươi không đảm đương nổi.”

Nhạc Minh sắc mặt khẽ đổi, suy nghĩ một lát, mới nói: “Là Đỗ thiếu gia bảo ta chuốc say rồi đem người đến chỗ ngài ấy......”

Xoảng!

Lời còn chưa dứt, Nhạc Minh liền tận mắt thấy ly cà phê trong tay Bùi Văn, bị bóp mạnh tới vỡ tan, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.

Bùi Văn chậm rãi lấy khăn lau lau tay, dường như không có việc gì gọi phục vụ tính tiền, sau đó hướng bọn họ gật gật đầu hai cái, đứng dậy bỏ đi.

“Không phải người ta thường nói Bùi thiếu gia là người rất ôn nhu sao?” Nhạc Minh cảm thấy được lòng bàn tay đổ mồ hôi, nhịn không được nghi hoặc hỏi Lạc Trữ.

Lạc Trữ liếc trắng cậu ta một cái, nói: “Hy vọng chú Vũ không có việc gì...... Nhạc Minh, ngươi này ngu ngốc, người của Bùi tổng cũng dám động, thật sự là bị ngươi hại chết.”

“Chính là Đỗ thiếu gia...... không phải cùng Bùi thiếu gia quan hệ cũng tốt lắm sao?”

Hiển nhiên, Nhạc Minh còn không ý thức được bất ổn trong chuyện này, trong nhận thức của cậu ta, hai nam nhân có tiền lại có quan hệ tốt cùng sở hữu một tình nhân là chuyện bọn họ đã nhìn quen rồi.

Lạc Trữ chán nản, lười nhiều lời với cậu ta.

Có xác nhận của Nhạc Minh, Bùi Văn lần này không nói hai lời, đi tìm Đỗ Nhược Hàn, vừa thấy mặt, hắn liền một đấm nện vào quai hàm Đỗ Nhược Hàn, làm được cái chuyện Tô Vũ muốn làm mà không làm được.

“Đỗ Nhược Hàn, ngươi là tên hỗn đản!” Bùi Văn căm hận nói.

Đỗ Nhược Hàn trong miệng ho ra một búng máu, hắn sờ sờ hàm răng bị Bùi Văn đánh cho cơ hồ lung lay, ngược lại lại nở nụ cười.

“Ngươi bị lọt bẫy à? ” Nói xong, hắn dùng đôi mắt phượng mang theo tơ máu kia liếc nhìn Bùi Văn: “Là a Vũ bảo ngươi đến đánh ta, hay là tự ngươi muốn đánh ta?”

Bùi Văn cơ hồ muốn đấm hắn một cái nữa, nhưng là hắn nhịn xuống, đánh nhau không thể giải quyết vấn đề, mục đích của hắn là tìm Tô Vũ về.

“Đỗ Nhược Hàn, a Vũ mất tích, ngươi rốt cuộc làm cái gì với anh ấy? Anh ấy không có quay về chỗ ta, chỉ nhắn cho ta một tin, người lại không thấy tăm hơi.”

“Không thấy...... Ha ha ha, ta biết, anh ấy không muốn gặp lại ngươi, ngươi có biết vì sao không?” Đỗ Nhược Hàn cười như điên, ánh mắt hắn mơ hồ, quả thực bộ dáng có điểm thần trí không thanh tỉnh: “Ta nói với anh ấy, ta thật sự yêu anh ấy, vẫn luôn luôn thật yêu anh ấy...... Ta còn nói cho anh ấy biết, năm đó, là ngươi mang ta rời khỏi anh ấy...... Ha ha ha...... Ngươi đoán, anh ấy có hận ngươi hay không? Có hận hay không? Có hận hay không?”

Bốp!

Bùi Văn nhịn không được lại một quyền đánh qua.

Đỗ Nhược Hàn đầu ngửa lên trời, ngã lên sô pha, không nhúc nhích, Bùi Văn đi tới, nắm áo hắn, đang muốn nhắm ngay mũi hắn mà tung một đấm nữa, hắn lại đột nhiên nói: “Anh ấy nói...... A Vũ nói, một dao trên bụng anh ấy là tự anh ấy đâm, ngay trước mặt Lý Duệ......”

Bùi Văn ngẩn ra, động tác đình chỉ.

Ánh mắt Đỗ Nhược Hàn xuyên qua hắn, hướng về trần nhà, thanh âm buồn bã nói: “Anh ấy giống mẹ ta...... giống nhau...... ta sợ, rất sợ anh ấy giống mẹ ta, ở trước mặt ta...... một dao đi xuống, khắp phòng đều là máu...... đều là máu...... Cho nên anh ấy muốn đi, ta cũng không dám ngăn anh ấy......”

Bùi Văn hít sâu một hơi, cú đấm thứ ba rốt cuộc cũng hạ xuống mặt Đỗ Nhược Hàn, đem mặt Đỗ Nhược Hàn đánh bật ra sau.

“Anh ấy không hề giống mẹ ngươi...... mẹ ngươi là vì muốn lưu lại người yêu mà cực đoan như vậy, nhưng anh ấy lại là vì muốn rời đi...... Không ai có thể trói buộc anh ấy, nếu muốn giữ anh ấy lại, phải tôn trọng anh ấy.”

Hắn xoa xoa bàn tay bị đau vì đánh người, đi vài bước, lại quay đầu lại.

“Đỗ Nhược Hàn, ngươi không xứng nói yêu anh ấy, trước khi ngươi dứt bỏ được ám ảnh mà mẹ ngươi gây ra, ngươi không có tư cách đi yêu bất luận kẻ nào, cũng không có tư cách được bất cứ ai yêu, ta may mắn, năm đó ta mang ngươi từ bên người anh ấy rời đi, nếu không...... ngươi sẽ trở thành bản sao của mẹ ngươi. Đỗ Nhược Hàn, ngươi mới là người giống mẹ mình nhất.”

Sau khi rời khỏi Đỗ gia, Bùi Văn nhận được điện thoại của Trịnh Thế Đồng.

“Đan Đan nói Tô Vũ đi du lịch giải sầu, đi đâu thì cậu đừng hỏi, Đan Đan cũng không biết. Tớ nói với cậu a, về sau chuyện của Tô Vũ, cậu cũng đừng tìm tớ, Đan Đan nhận được một cái tin nhắn cuối cùng của Tô Vũ, cảm thấy bất thường, liều mạng gọi cho Tô Vũ, nhưng gọi thế nào cũng không được, ôi! Đan Đan đang ở trong phòng ném đồ đạc ầm ỹ, tớ phải đi trấn an trấn an...... Tớ nói này Bùi thiếu gia, cậu hại chết tớ rồi!”

Nói xong, Trịnh Thế Đồng không đợi Bùi Văn kịp nói gì, liền lập tức ngắt điện thoại.

Bùi Văn cầm điện thoại sửng sốt một lúc lâu, sau đó hung hăng ném điện thoại đi. Năm đó khi hắn biết Đỗ Nhược Hàn cùng một người nam nhân ở chung, cũng không hề thất thố như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện