Bất Tiểu Tâm
Chương 16: Gặm một cái coi nhưlà biểu lộ sao?
Đôi đũa của Hà Luật dừng lại một chút, lại tiếp tục như không có chuyện gì mà gắp miếng nấm trong đĩa nhỏ trước mặt. Thường Kiện hung ác mà trừng huynh đệ của mình một chút, thật vô cùng hối hận vì đã dẫn theo một đám thành sự không đủ bại sự có thừa này.
Thời điểm trời hoàn toàn tối mịt, đêm hội lửa trại bắt đầu diễn ra tại quảng trường lớn, nói là đêm hội, kỳ thực rất đơn giản, một đống lửa lớn, microphone, thêm mấy hàng ghế dựa mới được đặt, nhưng mà lại ở vùng ngoại thành xa xôi, bầu trời trong lành nên có chút cảm giác rộng lớn. Thường Kiện kéo Hà Luật vào chỗ ghế trong góc, chỉ sợ mấy cái hồ cẩu bằng hữu kia lại nói ra mấy lời nói kinh động.
Người chủ trì tạm thời đang phát mấy ca khúc sống động trong máy, nhưng không biết sao số người nhảy múa theo ca khúc cũng không có nhiều, người chủ trì đại khái là có chút lúng túng, cuối cùng cũng nảy ra chút ý đồ xấu, để mỗi người lên hát. Có lẽ những nơi như nông gia này thường tổ chức mấy loại hình thức lễ hội kiểu này, trong máy tính của chủ nhà có đầy đủ các loại nhạc đệm, Thường Kiện thậm chí còn tìm thấy mấy ca khúc đang hot.
Thời điểm microphone chuyền tới tay Thường Kiện, Thường Kiện đem tay phải hướng trên áo lướt qua, lau đi mồ hôi chảy trên trán.
Thường Kiện thời thiếu niên từng vô cùng yêu thích một ban nhạc Hồng Kông, từ ca từ đến giai điệu từng đem cho cậu rất nhiều nhiệt huyết cùng cảm động. Bây giờ bài này có thể lấy ra liền hát, nhưng là Thường Kiện lại lần nữa tốn không ít thời gian luyện tập qua. Bài này thể hiện tình yêu của vị ca sĩ này dành cho mẹ nên từ "Yêu" lặp lại nhiều lần tạo thành lời hô hoán, nhưng Thường Kiện lại mang tâm tư coi nó làm lễ vật thứ nhất tặng cho Hà Luật.
Tiếng Quảng Đông phát âm cùng với tiếng phổ thông nhất định có chút khác biệt, Thường Kiện không thể xác định người nghe có thể phát hiện ra ý nghĩa ca từ hay không, nhưng câu nói kia làm trung tâm của điệp khúc phát âm hoàn toàn giống với tiếng phổ thông, nói cách khác, hoàn toàn không sợ người nghe không hiểu.
Thời điểm bỏ mic xuống, người nghe ở dưới thổi ra từng trận huýt sáo, đêm hội này cũng không phải chỉ có nhóm người của Thường Kiện, cò có cả các du khách khác, trận huýt sáo này có thể thấy được không phải là người của Thường Kiện tâng bốc, mà là thực sự nhận được cổ động. Thường Kiện cười hì hì lắc lắc tay, gọn gàng nhanh gọn nhảy từ trên sân khấu xuống.
"Thế nào?" Chỗ ngồi của Hà Luật không tính là quá thấp, nhưng có chút hẻo lánh, bên người trước sau đều không có ai, Thường Kiện phớt lờ mọi người trực tiếp giống như tranh công mà chạy đến trước mặt Hà Luật.
"Không tồi a," Hà Luật đối mặt với ánh mắt sáng lấp lánh của Thường Kiện không tự chủ được di chuyển tầm mắt, "Thời bọn tôi số nam sinh yêu thích bọn họ hát có lẽ còn nhiều hơn."
"Thời các thầy..." Thường Kiện nghe được có chút không thoải mái, loại từ ngữ này giống như đem cậu bỏ qua một bên, Thường Kiện lại mở miệng, thời điểm nói còn dẫn theo chút làm nũng mà chính cậu cũng không ý thức được, "Hà giáo sư."
"Hả?"
"Thời đại của các thầy không xa, đặc biệt là thầy, em cách thầy rất gần." Thường Kiện giọng điệu nghiêm túc có chút run, cậu lại duỗi tay ra, trịnh trọng nắm tay Hà Luật, "Lại như nơi này, rất gần rất gần."
Hà Luật theo ánh mắt Thường Kiện nhìn thấy bàn tay hai người đang nắm vào nhau, Hà Luật như là chậm hai nhịp mới kịp phản ứng được bàn tay mình đang bị học sinh của anh sưởi ấm, Hà Luật nhất thời có chút hoảng loạn, nghĩ muốn rút tay ra.
Thường Kiện đột nhiên dùng sức, làm cho Hà Luật không rút tay ra được mà ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Thường Kiện. Phía sau là lửa trại cháy hừng hực cùng với đám người náo nhiệt, đỉnh đầu là bầu trời trống trải mà sạch sẽ, thời điểm bốn mắt nhìn nhau, nhẫn nại tiêu hao hết, một cái cúi đầu hô hấp liền hòa vào nhau.
Hà Luật liền cảm thấy trước mắt tối sầm lại, một bóng người đè lên, sau đó là trên môi có cảm giác ấm áp ẩm ướt, nhẹ nhàng tiếp xúc, sau đó cái lưỡi của người kia nhẹ nhàng lướt qua môi mình.
Hà Luật cảm giác dài dằng dặc, nhưng là trên thực tế Thường Kiện hoàn thành hành vi bị liệt vào mục khinh bạc giáo sư của mình bất quá chỉ là hai, ba giây, trước khi Hà Luật làm ra phản ứng, Thường Kiện cũng đã lui lại.
"Em hi vọng, có thể cùng giáo sư gần như thế." Lưu – manh xong Thường Kiện liếm liếm môi trên, giống như căng thẳng lại giống như càng thêm lưu manh đối với người bị hại nói.
Những âm thanh ầm ĩ xung quanh dường như đều đã đi xa, Hà Luật cảm thấy thân thể có chút lạnh: "Thường Kiện, tôi là giáo sư của cậu."
"Tình yêu thầy trò từ lâu không còn là tin mới, huống hồ thực sự mà nói, em không có lớp là thầy dạy, đừng quên cái tiết học lập trình kia em chỉ là vì thầy mới đi."
"Thường Kiện, tôi là nam nhân."
"Em giống như thầy rõ ràng sự thực này." Thường Kiện cười khổ một cái, giãy dụa cái gì cũng không phải là hoàn toàn chưa từng có, chỉ là Thường Kiện vốn sống vì mình, tình cảm của mình do mình chủ trương, người khác không quan trọng.
Hà Luật đứng dậy, nghiêm túc lại khẳng định nói: "Như vậy không tốt." Nói xong Hà Luật liền xoay người trực tiếp hướng về phòng đi về.
Thường Kiện vốn không phải dự định gấp gáp như vậy, không biết vì sao thời khắc đó tự cho là thiên thời địa lợi, lại có chút quá nóng lòng thu được. Thường Kiện đuổi theo: "Hà giáo sư..."
Hà Luật không quay đầu lại, nhất quyết trở lại phòng, lúc trước uống hai chén rượu giờ bắt đầu có cảm giác, choáng váng không tỉnh táo lắm. Thời điểm đẩy cửa đi vào Hà Luật thậm chí còn có một loại cảm giác không biết chỗ nào dung thân. Cái ghế gỗ cứng rắn kia? Nhìn qua liền không phải rất thoải mái. Cái giường rộng rãi hai người kia? Nhìn thấy Thường Kiện nhanh chóng đuổi theo, Hà Luật bỗng nhiên liền tỉnh ngộ. Giường này, cũng là ngồi không được.
Hà Luật liền đứng thẳng tắp như vậy ở trong phòng, hồi lâu mới giống như muốn nói gì lại thôi nhìn Thường Kiện thở dài: "Thường Kiện."
"Em là thật lòng." Trực giác của Thường Kiện cảm thấy Hà Luật là muốn khuyên cậu, đối với Hà Luật từ chối hoặc là tiếp thu, Thường Kiện tự nhận là cũng có thể thản nhiên đối mặt, thế nhưng cậu không muốn nhìn thấy Hà Luật trốn tránh. Dựa vào phủ định cảm tình của đối phương để đạt tới chính mình nội tâm bình tĩnh, không khỏi quá... tàn nhẫn.
"Tôi trước đây cũng đã gặp qua," Hà Luật có chút mỏi mệt xoay người lại, "Hắn là bạn cùng phòng đại học của tôi, cũng là bạn cùng phòng nghiên cứu sinh, vẫn rất chăm sóc tôi, liền như vậy hơn chín năm. Thế nhưng... Sau đó liền không giống nhau." Hà Luật có chút đau đớn thê thảm ngẩng mặt lên: "Có lúc, bởi vì muốn có được mà mất đi, rất đáng tiếc, cậu có hiểu không?"
"Thầy là không thể tiếp thu nam nhân?" Thường Kiện đã có chút hiểu, "Vì lẽ đó một khi biểu lộ với thầy, liền ngay cả bằng hữu đều không thể làm?"
"...Không phải..." Hà Luật rõ ràng là muốn phủ nhận, nhưng cảm thấy như thế nào cũng không thể tìm được từ thích hợp, nhưng kia vì tham muốn độc chiếm mà sinh ra thương tổn, bởi vì phương diện ái tình đột ngột mà sinh ra lúng túng cùng không dễ chịu, đến cùng là nên làm gì...
Thời điểm trời hoàn toàn tối mịt, đêm hội lửa trại bắt đầu diễn ra tại quảng trường lớn, nói là đêm hội, kỳ thực rất đơn giản, một đống lửa lớn, microphone, thêm mấy hàng ghế dựa mới được đặt, nhưng mà lại ở vùng ngoại thành xa xôi, bầu trời trong lành nên có chút cảm giác rộng lớn. Thường Kiện kéo Hà Luật vào chỗ ghế trong góc, chỉ sợ mấy cái hồ cẩu bằng hữu kia lại nói ra mấy lời nói kinh động.
Người chủ trì tạm thời đang phát mấy ca khúc sống động trong máy, nhưng không biết sao số người nhảy múa theo ca khúc cũng không có nhiều, người chủ trì đại khái là có chút lúng túng, cuối cùng cũng nảy ra chút ý đồ xấu, để mỗi người lên hát. Có lẽ những nơi như nông gia này thường tổ chức mấy loại hình thức lễ hội kiểu này, trong máy tính của chủ nhà có đầy đủ các loại nhạc đệm, Thường Kiện thậm chí còn tìm thấy mấy ca khúc đang hot.
Thời điểm microphone chuyền tới tay Thường Kiện, Thường Kiện đem tay phải hướng trên áo lướt qua, lau đi mồ hôi chảy trên trán.
Thường Kiện thời thiếu niên từng vô cùng yêu thích một ban nhạc Hồng Kông, từ ca từ đến giai điệu từng đem cho cậu rất nhiều nhiệt huyết cùng cảm động. Bây giờ bài này có thể lấy ra liền hát, nhưng là Thường Kiện lại lần nữa tốn không ít thời gian luyện tập qua. Bài này thể hiện tình yêu của vị ca sĩ này dành cho mẹ nên từ "Yêu" lặp lại nhiều lần tạo thành lời hô hoán, nhưng Thường Kiện lại mang tâm tư coi nó làm lễ vật thứ nhất tặng cho Hà Luật.
Tiếng Quảng Đông phát âm cùng với tiếng phổ thông nhất định có chút khác biệt, Thường Kiện không thể xác định người nghe có thể phát hiện ra ý nghĩa ca từ hay không, nhưng câu nói kia làm trung tâm của điệp khúc phát âm hoàn toàn giống với tiếng phổ thông, nói cách khác, hoàn toàn không sợ người nghe không hiểu.
Thời điểm bỏ mic xuống, người nghe ở dưới thổi ra từng trận huýt sáo, đêm hội này cũng không phải chỉ có nhóm người của Thường Kiện, cò có cả các du khách khác, trận huýt sáo này có thể thấy được không phải là người của Thường Kiện tâng bốc, mà là thực sự nhận được cổ động. Thường Kiện cười hì hì lắc lắc tay, gọn gàng nhanh gọn nhảy từ trên sân khấu xuống.
"Thế nào?" Chỗ ngồi của Hà Luật không tính là quá thấp, nhưng có chút hẻo lánh, bên người trước sau đều không có ai, Thường Kiện phớt lờ mọi người trực tiếp giống như tranh công mà chạy đến trước mặt Hà Luật.
"Không tồi a," Hà Luật đối mặt với ánh mắt sáng lấp lánh của Thường Kiện không tự chủ được di chuyển tầm mắt, "Thời bọn tôi số nam sinh yêu thích bọn họ hát có lẽ còn nhiều hơn."
"Thời các thầy..." Thường Kiện nghe được có chút không thoải mái, loại từ ngữ này giống như đem cậu bỏ qua một bên, Thường Kiện lại mở miệng, thời điểm nói còn dẫn theo chút làm nũng mà chính cậu cũng không ý thức được, "Hà giáo sư."
"Hả?"
"Thời đại của các thầy không xa, đặc biệt là thầy, em cách thầy rất gần." Thường Kiện giọng điệu nghiêm túc có chút run, cậu lại duỗi tay ra, trịnh trọng nắm tay Hà Luật, "Lại như nơi này, rất gần rất gần."
Hà Luật theo ánh mắt Thường Kiện nhìn thấy bàn tay hai người đang nắm vào nhau, Hà Luật như là chậm hai nhịp mới kịp phản ứng được bàn tay mình đang bị học sinh của anh sưởi ấm, Hà Luật nhất thời có chút hoảng loạn, nghĩ muốn rút tay ra.
Thường Kiện đột nhiên dùng sức, làm cho Hà Luật không rút tay ra được mà ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Thường Kiện. Phía sau là lửa trại cháy hừng hực cùng với đám người náo nhiệt, đỉnh đầu là bầu trời trống trải mà sạch sẽ, thời điểm bốn mắt nhìn nhau, nhẫn nại tiêu hao hết, một cái cúi đầu hô hấp liền hòa vào nhau.
Hà Luật liền cảm thấy trước mắt tối sầm lại, một bóng người đè lên, sau đó là trên môi có cảm giác ấm áp ẩm ướt, nhẹ nhàng tiếp xúc, sau đó cái lưỡi của người kia nhẹ nhàng lướt qua môi mình.
Hà Luật cảm giác dài dằng dặc, nhưng là trên thực tế Thường Kiện hoàn thành hành vi bị liệt vào mục khinh bạc giáo sư của mình bất quá chỉ là hai, ba giây, trước khi Hà Luật làm ra phản ứng, Thường Kiện cũng đã lui lại.
"Em hi vọng, có thể cùng giáo sư gần như thế." Lưu – manh xong Thường Kiện liếm liếm môi trên, giống như căng thẳng lại giống như càng thêm lưu manh đối với người bị hại nói.
Những âm thanh ầm ĩ xung quanh dường như đều đã đi xa, Hà Luật cảm thấy thân thể có chút lạnh: "Thường Kiện, tôi là giáo sư của cậu."
"Tình yêu thầy trò từ lâu không còn là tin mới, huống hồ thực sự mà nói, em không có lớp là thầy dạy, đừng quên cái tiết học lập trình kia em chỉ là vì thầy mới đi."
"Thường Kiện, tôi là nam nhân."
"Em giống như thầy rõ ràng sự thực này." Thường Kiện cười khổ một cái, giãy dụa cái gì cũng không phải là hoàn toàn chưa từng có, chỉ là Thường Kiện vốn sống vì mình, tình cảm của mình do mình chủ trương, người khác không quan trọng.
Hà Luật đứng dậy, nghiêm túc lại khẳng định nói: "Như vậy không tốt." Nói xong Hà Luật liền xoay người trực tiếp hướng về phòng đi về.
Thường Kiện vốn không phải dự định gấp gáp như vậy, không biết vì sao thời khắc đó tự cho là thiên thời địa lợi, lại có chút quá nóng lòng thu được. Thường Kiện đuổi theo: "Hà giáo sư..."
Hà Luật không quay đầu lại, nhất quyết trở lại phòng, lúc trước uống hai chén rượu giờ bắt đầu có cảm giác, choáng váng không tỉnh táo lắm. Thời điểm đẩy cửa đi vào Hà Luật thậm chí còn có một loại cảm giác không biết chỗ nào dung thân. Cái ghế gỗ cứng rắn kia? Nhìn qua liền không phải rất thoải mái. Cái giường rộng rãi hai người kia? Nhìn thấy Thường Kiện nhanh chóng đuổi theo, Hà Luật bỗng nhiên liền tỉnh ngộ. Giường này, cũng là ngồi không được.
Hà Luật liền đứng thẳng tắp như vậy ở trong phòng, hồi lâu mới giống như muốn nói gì lại thôi nhìn Thường Kiện thở dài: "Thường Kiện."
"Em là thật lòng." Trực giác của Thường Kiện cảm thấy Hà Luật là muốn khuyên cậu, đối với Hà Luật từ chối hoặc là tiếp thu, Thường Kiện tự nhận là cũng có thể thản nhiên đối mặt, thế nhưng cậu không muốn nhìn thấy Hà Luật trốn tránh. Dựa vào phủ định cảm tình của đối phương để đạt tới chính mình nội tâm bình tĩnh, không khỏi quá... tàn nhẫn.
"Tôi trước đây cũng đã gặp qua," Hà Luật có chút mỏi mệt xoay người lại, "Hắn là bạn cùng phòng đại học của tôi, cũng là bạn cùng phòng nghiên cứu sinh, vẫn rất chăm sóc tôi, liền như vậy hơn chín năm. Thế nhưng... Sau đó liền không giống nhau." Hà Luật có chút đau đớn thê thảm ngẩng mặt lên: "Có lúc, bởi vì muốn có được mà mất đi, rất đáng tiếc, cậu có hiểu không?"
"Thầy là không thể tiếp thu nam nhân?" Thường Kiện đã có chút hiểu, "Vì lẽ đó một khi biểu lộ với thầy, liền ngay cả bằng hữu đều không thể làm?"
"...Không phải..." Hà Luật rõ ràng là muốn phủ nhận, nhưng cảm thấy như thế nào cũng không thể tìm được từ thích hợp, nhưng kia vì tham muốn độc chiếm mà sinh ra thương tổn, bởi vì phương diện ái tình đột ngột mà sinh ra lúng túng cùng không dễ chịu, đến cùng là nên làm gì...
Bình luận truyện