Bất Tử Bất Diệt

Chương 185: Đế chiến tự mạc



Thiên địa ngập tuyết, núi rừng lạnh lẽo vang lên tiếng rên khe khẽ, Độc Cô Bại Thiên chật vật bò khỏi đống tuyết, quay lại sơn động Huyết Đế cùng Tư Đồ Minh Nguyệt từng ở.

Nằm ở chỗ Tư Đồ Minh Nguyệt từng nằm, lòng hắn nhói lên, cơ hội trùng phùng trong lần gặp ngẫu nhiên này đã qua mất.

Bất tử ma công tự vận chuyển không ngừng điều trị tấm thân trọng thương của hắn. Hắn vừa chưa thương vừa suy nghĩ, vì sao Huyết Đế biến thành như vậy, sau mấy lượt suy tính cũng tìm ra được suy đoán sơ bộ. Ngày đó phụ thân hắn và Huyết Đế hoành không xuất thế, khiến võ lâm Hán Đường đế quốc đại loạn, rồi hai người từ hai hướng tiến lên võ lâm thánh địa- Vụ Ẩn phong, giao chiến kinh thiên động địa với đế cảnh cao thủ trên đó. Người ngoài không biết kết quả nhưng hắn là con Nộ Đế biết rằng phụ thân ôm thương thế trở về, Huyết Đế cũng trọng thương rút đi, cả hai lưỡng bại câu thương với Vụ Ẩn phong. Hắn đoán rằng lần đó Huyết Đế có lẽ bị thưởng tổn đến não bộ, bằng không sao lại biến thành như bây giờ, công lực cũng tổn hại, song vì sao ông đột nhiên khôi phục công lực trong sơn động thì hắn không đoán được.

Một ngày sau, hắn hồi phục gần như hoàn toàn, lại rời sơn động đi tìm kiếm khắp núi non, bình nguyên gần đó….Cơ hồ lật từng tấc đất lên mà không thấy tung tích Huyết Đế.

Hắn lại đến tòa thành gặp ông hôm trước, tìm một đệ tử ma giáo. Giờ hắn coi người ma giáo như thủ hạ, lệnh cho đệ tử đó nhanh chóng điều động tất cả đi tìm Huyết Đế, theo như miêu tả.

Ba ngày trôi qua, Huyết Đế và Tư Đồ Minh Nguyệt như thể bốc hơi khỏi nhân gian, không để lại manh mối gì.

"Choang."

Nghe đệ tử ma giáo mang tin thất vọng về, hắn ném mạnh chén trà xuống đất, tức giận: "Các ngươi đúng là ăn hại, có mỗi hai người cũng không tìm được? Tiếp tục tim cho ta."

Đệ tử ma giáo báo tin cho hắn run rẩy, không dám thở mạnh, rồi cuối cùng lặng lẽ lui ra.

Lòng hắn như lửa đốt, đi đi lại lại trong phòng, hy vọng kì tích sẽ xuất hiện.

Dù nóng lòng thì hiện thực vẫn tàn khốc như thường, lại hai ngày nữa qua đi, đệ tử ma giáo tìm hết núi rừng cùng trấn thành gần đó mà không ra manh mối gì.

Hắn thật không không ngồi yên được, không tưởng tượng nổi vì sao hai người không để lại tung tích gì.

"Lẽ nào Huyết Đế thi triển vô thượng khinh công, đi một mạch, không dừng lần nào trong vòng trăm dặm?"

Ngày thứ sáu, hắn rời tòa thành, trước khi đi còn dặn đệ tử ma giáo liên tục thông báo cho nhau, tiến hành tìm hai người trên phạm vi toàn Thanh Phong đế quốc.

Hoa Vân Tiên ở xa tận Tân Minh đế quốc, nghe được tin liền lẩm bẩm: "Hắn coi người ma giáo là thủ hạ chăng, ôi, như thế không phải càng khiến giáo chủ vui hay sao? Rồi hắn sẽ không thể dứt ra được, triệt để về với ma giáo…"

Độc Cô Bại Thiên đi qua hết thành trấn này đến thành trấn khác, lần nào cũng ôm hy vọng vào phân đàn ma giáo rồi thất vọng rời đi. Mấy ngày liên như vậy, hắn tạm nén tình cảm, giao hẳn việc đó cho đệ tử ma giáo rồi tiến về Nam Cung thế gia.

Trên đời có quá nhiều việc phải bó tay, hắn hy vọng lại có cơ hội trùng phùng với Tư Đồ Minh Nguyệt, nhưng cơ hội ngẫu nhiên đã trôi qua.

Năm ngày sau, hắn còn cách Nam Cung thế gia không đầy trăm dặm, bèn nghỉ lại. Trước mỗi lần đại chiến, hắn đều điều tức kĩ càng, đưa bản thân về trạng thái tốt nhất.

Nam Cung thế gia, Nam Cung Tiên Nhi mỉm cười: "Không ngờ Độc Cô Bại Thiên lại là giống si tình, tấm lòng với Tư Đồ Minh Nguyệt lại sâu như vậy."

Nam Cung Anh Hùng nói: "Hắn cách đây không đầy trăm dặm, con còn cười được ư?"

Thị đáp: "Trước đây con lo lắm, nhưng thấy gia gia bình thản nên con cũng yêu lòng, lão nhân gia nhất định đã có phương pháp đối phó hắn, bằng không đâu thể thản nhiên như vậy. Cúng ta còn phải lo gì nữa, Độc Cô Bại Thiên tuyệt đối không làm gì được Nam Cung thế gia"

Nam Cung Anh Hùng nói: "Mong là thế."

Nam Cung Vô Địch từ ngoài bước vào: "Không cần lo, ta đã chuẩn bị xong, chỉ đợi hắn tới."

Ba ngày sau, Độc Cô Bại Thiên hướng vào Nam Cung thế gia, đại chiến dồn nén lâu ngày sắp bắt đầu.

Lúc hắn còn cách Nam Cung thế gia ba dặm, Nam Cung Vô Địch đang nhắm mắt dưỡng thần chợt mở bừng mắt: "Đến rồi, sau cùng cũng đến, ta mong ngươi lâu lắm rồi."

Nam Cung Anh Hùng tỏ vẻ khẩn trương: "Đến rồi…"

Nam Cung Tiên Nhi lúc trước rất thoải mái, giờ cũng thấy khẩn trương: "Đến rồi, hắn thật sự đến rồi…"

Khóe miệng Độc Cô Bại Thiên nhếch nụ cười lạnh, lẩm bẩm: "Nam Cung ơi, Nam Cung, hôm nay các ngươi cứ cầu phúc cho nhiều vào." Đế cảnh thần thức hùng hậu tràn ra, hắn rảo bước đi về phía Nam Cung thế gia.

Đồng thời, Nam Cung Vô Địch cũng đứng dậy, đế cảnh thần thức tràn ra, kỷ trà trước mặt lão vỡ tan, cửa phòng tự động mở ra.

Nam Cung Anh Hùng và Nam Cung Tiên Nhi cả kinh thất sắc, vội lui sang bên.

Nam Cung Vô Địch quay lại dặn: "Các con đừng sợ, ở lại đợi tin của ta, ta mà bất hạnh tất sẽ có người xuất hiện thu thập hắn. Nhưng các con không được khinh cử vọng động, ngàn vạn lần không được đến gần phạm vi đại chiến."

Nam Cung Anh Hùng gật đầu, Nam Cung Tiên Nhi nói: "Gia gia cẩn thận."

"Ừ, gia gia biết." Nam Cung Vô Địch không ngoái đầu lại, sau khi ra khỏi cửa Nam Cung thế gia, lão mới thể hiện toàn bộ sức mạnh, sát khí bùng lên khiến không khí lạnh lẽo càng thêm buốt giá, hoa tuyết cạnh đó hóa thành băng nhận văng tứ tán trên không, rít lên lảnh lói.

Độc Cô Bại Thiên ở cách năm trăm thước cảm giác được chiến ý của lão, dụng lực giậm chân phải, mặt đất rung chuyển, vết nứt khổng lồ từ mũi chân hắn lan dần ra, môn lâu của Nam Cung thế gia lắc lư.

Nam Cung Vô Địch hừ lạnh, rảo bước tới, mặt đất nổ ầm một tiếng rồi lại bình tĩnh.

Hắn lạnh giọng: "Lão bất tử, lúc hãm hại ta chắc ngươi chắc không ngờ Độc Cô Bại Thiên mỗ có ngày đạt mức tu vi này, sẽ có ngày đánh đến tận cửa nhà ngươi."

Nam Cung Vô Địch lạnh giọng đáp trả: "Quả thật bất ngờ, ngươi đạt đến cảnh giới này vốn là chuyện sớm muộn, chỉ không ngờ ngươi tiến nhanh thế mà thôi, tha mạng cho ngươi lúc xưa quả là sai lầm ngàn đời, nếu ta xuất thủ sớm hơn, chắc giang hồ không xảy ra mối loạn Bất tử ma đế hôm nay." Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện Bất Hủ

Độc Cô Bại Thiên ngửa mặt cười vang, gằn giọng: "Ha ha… lão bất tử hại ta chưa đủ ư? Nếu không phải các ngươi để lộ việc ta xá thân thành ma, Độc Cô Bại Thiên có bao giờ bị người thiên hạ truy sát, thành công địch của toàn võ lâm. Nếu không phải các ngươi dồn ta cửu tử nhất sinh, ta sao phải luôn sống trong bóng đen tử vong, nếu không phải các ngươi vì sao Nguyệt nhi lại về cõi u minh, chia cách với ta. Toàn thể Nam Cung thế gia các ngươi chết trăm lần cũng không đủ giải mối hận trong lòng ta, hôm nay các ngươi mà may mắn tốn tàn được, nên thắp hương tạ ơn phật."

Nam Cung Vô Địch cười lạnh: "Hắc hắc, ngươi tuy mạnh nhưng đừng quên nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, đừng tưởng mình thiên hạ vô địch, kẻ mạnh hơn ngươi thiếu gì, chẳng qua ngươi chưa gặp mà thôi, hôm nay ngươi động được nửa sợi lông Nam Cung thế gia đã rồi hẵng khoác lác."

"Nam Cung Vô Địch lão thất phu, đừng tưởng thành đế trước ta là có gì xuất chúng, ta gặp không ít kẻ mạnh hơn ngươi ta còn không coi ra gì, nữa là lão bất tử không đáng một xu nhà ngươi. Ngươi so với Kiếm đế thì sao? Thực lực của ngươi so với bát đế liên thủ thì thế nào?" Kì thật hắn đang hoài nghi, bởi phát giác Nam Cung Vô Địch ung dung thật sự, không phải là làm màu làm mè. Hắn kinh ngạc, không hiểu sao đối phương lại thản nhiên đến thế, nên mới dùng lời lẽ đả kích, hy vọng tìm hiểu được một đôi điều.

Nam Cung Vô Địch hừ lạnh: "Tiểu tử tự đại, hôm nay ngươi thoát được khỏi đây đã rồi hãy khoe khoang. Hắc hắc, ta mong ngươi lâu lắm rồi, không ngờ hôm nay ngươi mới tới, ta vẫn khát vọng một trận đại chiến chân chính, mong rằng ngươi đừng khiến ta thất vọng."

Độc Cô Bại Thiên biết không cần nói gì nữa, hắn ném áo choàng đi, chiếc áo nát vụn trên không, cùng hoa tuyết phơi phới rơi xuống.

Nam Cung Vô Địch rảo bước tới, dừng cách hắn mười mấy thước: "Tuy ngươi là tiểu bối nhưng ta buộc phải khen rằng tu vi của ngươi đã đạt tới đỉnh đế cảnh, ta hơn ngươi mấy chục tuổi nhưng đấu với ngươi cũng không đến nỗi mất mặt."

"Đến đây, lão thất phu, ân oán giữa chúng ta chỉ có thể động thủ giải quyết, không cần nói nhiều."

Thần thức của hai đế cảnh cao thủ tràn khắp không gian, như kinh đào hãi lãng va chạm nhau.

Ở Nam Cung thế gia cách đó mấy trăm dặm, mọi già trẻ nam nữ đầu cảm ứng được hai cao thủ siêu phàm, đều cả kinh thất sắc.

Đất trời ngập hoa tuyết, tiên thiên cương khí từ hai đế cảnh cao thủ tràn ra, cương khí chói lòa hất tung hoa tuyết bay ngược, trong vòng mười trượng quanh hai người không có nửa bông, ngoài mười trượng toàn là băng nhận bay loạn xạ.

"Độc Cô Bại Thiên, ngươi đừng để ta thất vọng."

"Đến đây, lão thất phu."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện