Chương 223: Kết cục
Thời gian như nước, ba năm trôi qua trong chớp mắt
Vô số tuyệt thế cường giả mất mạng trong trận Bách thánh đại chiến, sau cùng cũng mang lại bình an cho Thiên Vũ đại lục. Võ giới lại được đón mùa xuân tràn đầy ánh nắng ấm áp, tất cả lại bắt đầu.
Chỉ có một đoạn ái tình thê lương khiến mọi thánh giả đều thương cảm.
Thiên hạ đệ nhất ma Độc Cô Bại Thiên, kẻ từng bị vô số nhân vật võ lâm truy sát, từng đại chiến thiên hạ, đối địch với trời, là cường giả mạnh nhất nghịch thiên cửu chuyển, để tiêu diệt Đại Ma Thiên Vương, để lấy lại yên bình cho Thiên Vũ đại lục đã vứt bỏ sinh mệnh, yêu cầu hai nàng con gái hắn yêu thương nhất đích thân ra tay giết chết mình.
Hai người con gái đó đương nhiên là những người bi thương nhất.
Ba năm nay, Minh Nguyệt và Huyên Huyên đau khổ cùng cực. Minh Nguyệt cả ngày khóc than, chìm đắm trong thống khổ vô biên. Tiểu ma nữ hoạt bát Huyên Huyên cũng như mất hết sinh khí, suốt ngày ngơ ngơ ngác ngác, thường khóc thương mỗi lúc tỉnh mộng.
Ba năm nay, hai nàng cư trú trên một hòn đảo nhỏ ở hải ngoại, cách tuyệt thế nhân, lại không tiếp khách, tự mình phong bế trên hòn đảo. Trái tim hai nàng đã bị phong bế từ khoảnh khắc mũi tên đó bắn ra.
Không gì đau khổ hơn đích tay giết chết người mình yêu thương nhất.
Ba năm trôi qua, không ai dám đặt chân sang Bỉ Ngạn, năng lượng cuồng bạo ở đây dâng tràn, cho dù là Võ thánh mạnh nhất cũng khó lòng chống nổi.
Hòn đảo đã trở thành một tử địa thật sự, không hề có dấu hiệu của sự sống.
Một ngày, giữa dòng xoáy năng lượng cuồng bạo của Bỉ Ngạn xuất hiện một hư ảnh lờ mờ. Hư ảnh rất nhạt, liên tục đối kháng với bão lốc năng lượng, xoay chuyển tìm kẽ hở tránh né, nghỉ ngơi.
Hàng ngày hư ảnh tích tụ sức mạnh, mãi ba tháng sau, hình thể mới dần ổn định.
"Ta quay lại rồi."
Thời gian đưa thoi, lại ba năm nữa trôi qua.
Minh Nguyệt và Huyên Huyên lòng lạnh tro tàn, không còn bi thương nữa, hai nàng không còn tình cảm nữa, hình như trái tim đã chết…
Cho đến một ngày, một tiếng sấm động trời vang vọng khắp tầng không Thiên Vũ đại lục, ánh mắt hai nàng mới hiện lên sinh khí.
Hư không vỡ nát, một luồng đại lực hùng hậu từ Bỉ Ngạn dâng tràn khiến mọi thánh giả kinh hãi cực độ.
Ai nấy khẩn trương nhìn lên hư không.
"Trải qua ngàn kiếp nguy hiểm, dẫu cho hồn phi phách tán, linh thức của ta vẫn còn, vượt hết bách thế luân hồi, dù cho lục đạo vô thường, ta vẫn vĩnh sinh bất tử!"
Một cỗ khí tức mãnh liệt bá tuyệt thiên hạ tràn khắp mỗi thốn không gian trên Thiên Vũ đại lục, khiến các Võ thánh đều có cảm giác run rẩy xuất phát từ tận đáy linh hồn.
Một đạo quang ảnh đứng thẳng trên tầng không Thiên Vũ đại lục, linh khí mười phương cùng hướng về nơi đó.
Minh Nguyệt và Huyên Huyên cao hứng rơi lệ, miệng lẩm nhẩm, nhanh chóng hướng về quang ảnh.
Lúc họ đến nơi, nhục thân Độc Cô Bại Thiên đã tái hiện xong xuôi.
"Bại Thiên…cuối cùng huynh cũng quay lại…"
"Tiểu Bạch đáng chết, ta hận ngươi…."
"Đúng vậy, ta quay lại rồi. Lúc trước, ta lừa hai nàng, nhưng trước lúc ra đi một sát na, ta cảm giác như vậy quá ư vô trách nhiệm. Làm gì có chuyện ta cam chịu cứ thế ra đi? Hơn nữa ta đã hứa với hai nàng, nhất định phải làm được, dẫu trải qua ngàn kiếp nguy hiểm, ta cũng phải trùng phùng với hai nàng."
Mười năm sau, trên một hòn đảo nhỏ mĩ lệ, ba đứa trẻ đang đùa nghịch.
"Tiểu Nguyệt, Tiểu Huyên, Tiểu Bại đừng nghịch nữa, mau rửa tay vào ăn cơm…"
Kết cục thứ nhất kết thúc như vậy.
oOo
Kế cục thứ hai: kết cục này bao quát cả kết cục thứ nhất.
Mười năm nhanh chóng trôi qua, ba đứa con của Độc Cô Bại Thiên mỗi ngày mỗi lớn.
Hai người vợ, ba đứa con khả ái, còn có cả phụ mẫu khả kính cùng gia gia, nãi nãi… Đó là một gia đình hạnh phúc.
Trong lòng Độc Cô Bại Thiên thủy chung vẫn không đề cập với người thân, bí mật đó do Đại Ma Thiên Vương để lộ…
Ngày đó Hậu Nghệ cung từ thời đại thần thoại thái cổ để lại được Minh Nguyệt và Huyên Huyên dồn thần lực vào, uy lực tăng lên vô hạn, thần quang tiễn xuyên qua cả Đại Ma Thiên Vương và Độc Cô Bại Thiên.
Thân thể cả hai nổ tung, thần lực mạnh mẽ không ngừng xé nát linh thức họ, nhưng hai cường giả nghịch thiên không thẹn là những kẻ gần như tiếp cận với Thần, hai cỗ linh niệm thủy chung không tan.
oOo
Đại Ma Thiên Vương than: "Độc Cô Bại Thiên ngươi quả nhiên là nhân vật phi phàm, lại chọn cách cùng chết với ta. Ồ, rõ ràng bọn ta là những kẻ giống nhau, đều nghịch thiên, phản kháng mệnh vận, vì sao lại chết đi thế này? Ôi!"
"Hành vi của ngươi ta không chấp nhận được!"
"Ngươi quá thiện lương, thành đại sự kể gì những chuyện lặt vặt, giết mấy tên Võ thánh có đáng gì, ngàn năm, vạn năm sau sẽ xuất hiện bao nhiêu Võ thánh."
"Hừ!" Độc Cô Bại Thiên hừ lạnh, nhiển nhiên không muốn nghe tên điên này nói nhăng nói cuội. Hắn lạnh lùng thốt: "Ngươi nói đi xem rốt lại ngươi nắm được bí mật kinh người gì nào? Chúng ta đều đã thế này, không biết còn kiên trì được bao lâu, ngươi…."
Đại Ma Thiên Vương nói: "Theo ngươi, trên Võ thánh là gì?"
"Đương nhiên là thần, bất quá thần đã không còn tồn tại nữa."
"Trên thần là gì?"
Độc Cô Bại Thiên tắc tị.
Đại Ma Thiên Vương nói: "Là trời! Ngươi có biết tại sao chúng thần trong thời đại thần thoại thái cổ lại tiêu vong không? Là bị trời diệt."
Độc Cô Bại Thiên hỏi: "Trời là gì?"
Đại Ma Thiên Vương đáp: "Ta cũng không biết, ta chỉ biết thái cổ chúng thần đích đích xác xác bị trời tiêu diệt mà thôi."
"Ngươi biết bằng cách nào?"
"Ta phát hiện được một di tích của cổ thần, trải qua bao phen gian nan phiên dịch, cuối cùng cũng hiểu được những chữ khắc trên đó, hiểu được đôi chút chân tướng."
Độc Cô Bại Thiên dần bị hấp dẫn, không né được, buột miệng hỏi: "Thật ra là bí mật kinh thiên gì?"
Đại Ma Thiên Vương đáp: "Thần là dạng tồn tại cực hạn mà trời cao chấp nhận, một khi có quá nhiều thần hoặc có kẻ siêu việt hơn thần xuất hiện sẽ dẫn đến "trời phạt", mà như thế không có vị thần nào tránh thoát, đều bị giáng xuống luân hồi, ngàn kiếp không so được với tiền thần."
Độc Cô Bại Thiên hỏi: "Ngươi đang nói đùa sao?"
Đại Ma Thiên Vương thở dài: "Tất cả đều là thật, một vài việc cổ văn khắc lại đã được chứng minh. Trên đó viết rằng ở phía Tây xa xôi, tận đáy biển sâu có một đại lục giống như Thiên Vũ đại lục, người ở đó tu tập loại công pháp khác hẳn với người luyện võ của Thiên Vũ đại lục nhưng cả hai đại lục đều có một điểm chung là xuất hiện hiện tượng "trời phạt". Mấy vạn năm trước ta từng vượt sóng trùng dương xem thử có đại lục dó không. Ai ngờ những lời cổ văn là thật, thật sự có một đại lục như vậy."
Độc Cô Bại Thiên vô cùng kinh hãi.
"Ma pháp được người ở đó tu luyện hoàn toàn khác hẳn chúng ta về phương pháp, một số loại giống như tu đạo giả của chúng ta ở thời đại thần thoại thái cổ."
Độc Cô Bại Thiên hỏi: "Những gì vị thần đó khắc lại là thật, vậy…phía sau còn gì nữa?" Giờ hắn hoàn toàn bị hấp dẫn.
Đại Ma Thiên Vương than: "Chúng thần ở thời đại thái cổ thần thoại không phải là những người đầu tiên bị trời phạt, trước họ còn có mấy thời đại thần thoại khác, đương nhiên kết quả giống nhau, bị trời phạt và chúng thần biến mất."
"Cái gì?"
Đại Ma Thiên Vương nói: "Vạn cổ đến nay đều thế, sẽ còn vĩnh viễn tiếp tục, trừ phi đến một ngày có ai đó đủ khả năng diệt được trời, phá được trời…"
Độc Cô Bại Thiên hỏi: "Đó là nguyên nhân khởi đầu cho cơn điên của ngươi?"
"Không sai, ta biết thực lực của mình còn xa mới được như chúng thần thái cổ, nhưng ta chỉ muốn có một câu trả lời, xem trời rốt cuộc là gì?"
Độc Cô Bại Thiên thở dài, bây giờ hắn đã hiểu hết, làm sao lại không muốn biết chân tướng?
Đại Ma Thiên Vương nói: "Vì những điều đó, từ thời kỳ viễn cổ ta đã chuẩn bị cho đến giờ, nhưng…ôi!"
"Ngươi mà thành công sẽ biết được chuyện chúng thần đã chết cũng không biết được bao nhiêu, thật ra đó là chuyện gì?"
"Ta không ngờ được hai con nhóc đó lại xuất hiện, ta thành công sẽ biết được trời là gì, sẽ có năng lực khiêu chiến với trời."
"Lẽ nào ngươi mạnh hơn các thần?"
"Đúng thế, linh lực hùng hậu của mấy chục vị cường giả viễn cổ bị ta phong ấn tại một nơi bí mật tại Bỉ Ngạn, lần bách thánh đại chiến này khiến nhều thánh giả rơi rụng như thế, linh lực trên mình họ đều bị ta hấp dẫn vào nơi phong ấn, nếu cho ta thời gian, ta tin rằng sẽ hấp thu được số linh lực đó, mạnh hơn các thần và khiêu chiến với trời."
Độc Cô Bại Thiên không biết nói gì, Đại Ma Thiên Vương quả nhiên là một thiên tài điên cuồng, không ngờ lại nghĩ ra hành động nghịch nhiên như thế.
"Tất cả đã xong rồi, lúc thân thể ta nổ tung, phong ấn được mở, linh lực hùng mạnh sẽ điên cuồng tràn ra, không lâu nữa Bỉ Ngạn sẽ hóa thành một biển năng lượng cuồng bạo."
Độc Cô Bại Thiên chỉ còn biết thở dài: "Ôi."
Đại Ma Thiên Vương lại nói: "Ta không xong rồi, thần lực ta phải chịu ác liệt hơn ngươi nhiều, hi vọng ngươi có thể kiên trì. Ta tin rằng một thời đại thần thoại mới sẽ tới, chúng thần sẽ tái hiện, hi vọng ngươi có thể phát giác ra chân tướng."
Linh thức của Đại Ma Thiên Vương dần tịch diệt, nhưng trong lúc tối hậu quan đầu, y đột nhiên hét lớn: "Ta đã nhìn thấy tương lai…ta đã thấy một chút chân tướng, Độc Cô Bại Thiên, hi vọng của ta hoàn toàn kí thác lên ngươi. Nếu có ngày ngươi lại luân hồi, ta hi vọng linh thức mạnh mẽ sẽ giúp ngươi nhớ lại mọi việc trong quá khứ, đừng quên ngươi là một trong những chiến hồn mạnh nhất đất trời không ngừng luân hồi."
Đại Ma Thiên Vương biến mất như thế.
Độc Cô Bại Thiên không biết y có nhìn thấy tương lai thật không, càng không biết "một trong những chiến hồn mạnh nhất đất trời không ngừng luân hồi" là nói đến mười kiếp từ viễn cổ đến nay hay còn xa xưa hơn, mấy thời đại thần thoại đã biến mất đó.
"Luân hồi? Ta là một trong những chiến hồn nghịch thiên mạnh nhất? Có một ngày ta lại luân hồi nữa chăng?"
"Cha đi ăn cơm." Tiểu Bại cắt ngang dòng suy nghĩ, Độc Cô Bại Thiên ôm con trai mới sáu tuổi lên: "Ngoan lắm, đi nào, chúng ta đi ăn cơm."
Tiểu Bại ngây thơ nói: "Cha, vừa này con mơ một giấc mơ kì quái, mơ thấy cha khiêu chiến với một người không thể chiến thắng, cha…biến mất luôn, mẹ, tỷ tỷ, còn có con nữa rất nhớ cha…"
Độc Cô Bại Thiên rúng động trong lòng, hôn nhẹ lên má con: "Trẻ con đã biết mơ mộng, đừng kể lại với mẹ những chuyện này nhé, biết chưa."
"Vâng."
Độc Cô Bại Thiên ngầng nhìn vòm xanh, tựa hồ nhìn thấy một đôi mắt chăm chú rọi vào hắn, lòng hắn có phần trầm trọng.
"Đại Ma, có lẽ ngươi thuần túy là một người nghịch thiên, ta tin rằng ngươi không chết…Thời đại thần thoại sẽ đến, ta tin rằng những kẻ nghịch thiên như ngươi nhất nhất sẽ tỉnh lại, qua ngàn năm nữa, qua vạn năm nữa, qua một thời đại thần thoại nữa, cũng có một ngày trời bị phá diệt." Bạn đang đọc truyện tại Truyện Bất Hủ - www.Truyện Bất Hủ
"Thần mà đã biến mất sẽ luân hồi tại trần thế, ta là ai? Đại Ma là ai? Trong mắt của trời, bọn ta chỉ là một trò đùa, là những con trùng nhỏ bé đáng thương."
"Nếu thật sự có một kẻ vô thượng có thể chủ tể tất cả, ta nguyền rủa ngươi cũng bị kẻ khác nắm vận mệnh, sớm muộn gì cũng sẽ bị tiêu diệt."
Ngàn năm sau, Thiên Vũ đại lục lại bước vào một thời đại thần thoại mới…
Hết
Bình luận truyện