Chương 37: Liệu Thương Côi Bảo
Đám người trong viện thấy Lý Phong ôm trong người một khối ngọc thạch cực lớn thì lấy làm mơ hồ, phần đông đều cảm thấy kinh dị. Có nhiều người biết hắn liền tới trước hô lớn
"Lý tướng quân đã trở về. Người chính là…."
………………………
………………………
………………………
Lý Phóng đưa mắt nhìn một vòng thấy đa số đều đưa mắt khối bạch ngọc trong tay hắn, trong ánh mắt lộ vẻ mê hoặc pha lẫn khó hiểu liền biết bọn họ đang muốn hỏi tức thì liền nói " Chư vị, thật xin lỗi, ta cần phải cứu nghĩa phụ ta. Xin mọi người bỏ qua cho" Nói xong liền rẽ đám đông tiến vào trong phòng
Không phải tất cả mọi người đối với khối bạch ngọc trong tay hắn lấy làm khó hiểu. Trong đó có vài người trong võ lâm cao tuổi nói " Không lẽ đó chính là bạch ngọc hàn băng trong truyền thuyết sao?" Mọi người nghe xong liền bàn tán xôn xao.
Những người cảm thấy mơ hồ liền hỏi " Bạch ngọc hàn băng là cái gì thế?"
" Bạch ngọc hàn băng là một vật rất thần kì. Nếu như quả đó là bạch ngọc hàn băng trong truyền thuyết thì có lẽ Lý Lâm lão tướng quân được cứu rồi"
………………………
………………………
Không để ý tới lời bàn tán của đám đông, Lý Phóng vội mở cửa phòng tiến vào trong.
"To gan, là người nào?" Hai tên hộ vệ trong phòng lập tức đứng ngăn trước mặt hắn.
Chỉ thấy trong phòng trên giường bệnh có một lão nhân trông rất suy nhược, một tuyệt sắc mỹ nữ ngồi ở ghế bên cạnh. Lý Phóng đoán giọng ca bi thương hồi nãy chắc là do mỹ nữ này hát.. Tuyệt sắc mỹ nữ này chính là Liễu Như Yên, nàng ta đã đến Lý phủ được hai ngày
Trong phòng còn có rất nhiều người đang ngồi . Trong đó hắn chú ý đến một người trung niên độ ngoài bốn mươi. Người này mặt trắng không râu, tướng mạo bình thường nhưng lại một dáng vẻ uy nghiêm toát lên một khí thế bá vương. Lý Phóng thất kinh, đây chẳng phải là cửu ngũ chí tôn của đế quốc –hoàng đế- hay sao. Thảo nào tại đây lại xuất hiện hộ vệ trong đại nội ngăn trở, thảo nào ở ngoài phòng lại có nhiều đại nhân vật đến như vậy.
Lý Phóng vội quỳ mọp xuống đất " Thần đáng tội chết, không biết hoàng thượng ở đây. Xin hoàng thượng tha tội"
"Không biết không có tội. Ngươi đứng dậy đi" T.r.u.y.ệtruyenbathu.net
"Tạ chủ long ân" Lý Phóng đứng dậy đưa mắt nhìn quanh. Trong phòng còn có ba người đang ngồi. Trong đó có một vị lão nhân khoảng năm mươi, ngươi này hắn nhận biết được. Đấy chính là vương cấp cao thủ của đế quốc – Đại Bi thiên vương Dương Thụy. Ngồi bên cạnh Dương Thụy là hai vị lão nhân, luận khí thế hay thần quang từ hai mắt phát ar tuyệt không dưới ông ta. Trong đó một người mặt đỏ tai lớn, hai mắt lấp lánh có thần. Lý Phóng trong tâm chợt kinh hãi. Đây chẳng phải là một vị vương cấp cao thủ của đế quốc – Huyết thiên vương Tân An sao? Vậy người thứ ba chẳng phải cũng là…..
Hoàng đế đế quốc mở miệng hỏi " Lý Phóng, ngươi vì sao lại ôm lấy một khối bạch ngọc lớn như avy65?"
Lý Phóng trả lời " Hoàng thượng, đây chính là bạch ngọc hàn băng. Thần đặc biệt mang tới đây để cứu lấy nghãi phụ"
"Cái gì? Ngươi nói trong tay ngươi chính là bạch ngọc hàn băng có thể cứu lấy tính mệnh của lão tướng quân?" Hoàng đế thực sự rất kích động. Điều này cũng không có gì lạ. Nếu không có Lý Lâm thì đã sớm không có Thanh Phong đế quốc, hoàng tộc của Thanh Phong đế quốc đã phải chịu tai họa diệt tộc. Lý Lâm không chỉ là hộ quốc chiến thần của Thanh Phong đế quốc mà còn là cứu mệnh ân nhân của cả hoàng tộc.
"Đúng thế, hoàng thượng. Nếu như quả thật là bạch ngọc hàn băng trong truyền thuyết thì đúng là có thể cứu lấy tính mạng của Lý lão tướng quân" Dương Thụy trả lời
Hai vị lão nhân bên cạnh liền tiến ra trước, hai tay vận công truyền vào bạch ngọc. Tức thì khối bạch ngọc phát ánh sáng rực rỡ chói mắt.
"Không sai, chính là bạch ngọc hàn băng trong truyền thuyết"
"Quả nhiên là bạch ngọc hàn băng"
Cả hai người đồng thanh kêu lên
Hoàng đế liền hỏi " Bạch ngọc hàn băng thật ra là có điểm gì kì diệu chứ?"
Dương Thụy nói " Bệ hạ, thời gian hiện không có nhiều. Hãy để chúng tôi cứu lấy lão tướng quân trước đã"
"Oh, đúng rồi. các ngươi mau cứu lấy lão tướng quân ngay đi"
Dương Thụy nói tiếp " Chúng tôi cần một căn phòng tuyệt đối yên tĩnh, không được để bất kỳ ai quấy nhiễu"
Lý Phóng liền nói " Chỉ có thể tại đây thôi. Nghĩa phụ ta thân thê quá suy nhược, không thể chuyển đi nơi khác được"
Hoàng đế noi" Được, ta sẽ lập tức truyền chỉ cho mọi người mau chóng lánh xa khỏi hậu viện, bảo đảm tuyệt đối yên tĩnh"
Đám đông ở hậu viện tất cả đều bị "thỉnh" tới đại sảnh tiền viện. Hôn nữa một đám đông binh lính được điều đến vây lấy hậu viện từng từng lớp lớp. Trong phòng lúc này chỉ còn Lý Lâm và ba vị lão nhân. Hoàng đế đế quốc, Liễu Như yên cùng Lý Phóng đều bước ra ngoài.
Hoàng đế liền hỏi " Lý Phóng, ngươi tìm được bạch ngọc hàn băng ở nơi nào vậy?"
Lý Phóng trả lời " Thần tìm thấy ở bên đường"
"Cái gì?" Hoàng đế thật sự kinh ngạc. Liễu Như Yên đứng bên cạnh cũng thấy tò mò
Lý Phóng liền đem mọi chuyện trên đường kể lại một cách tường tận
Hoàng đế cảm thán" Xem ra ông trời muốn cứu lão tướng quân. Chứ nếu không thì sao lại có chuyện kì lạ như vậy"
Liễu Như Yên cũng nói " Đúng là ông trời phù hộ cho Thanh Phong đế quốc ta, khiến cho Thanh Phong đế quốc sẽ vĩnh viễn trường tồn"
Hoàng đế nói " Lý Phóng, để ta giới thiệu với ngươi. Đây chính là "Ca vũ song tuyệt" của Thanh Phong đế quốc Như Yên cô nương"
Quay đầu nhìn qua Liễu Như Yên " Như Yên, không cần ta nói chắc nàng cũng biết vị tướng quân này là ai chứ"
Lý Phóng nói " Đã sớm nghe danh từ lâu. "Ca vũ song tuyệt" không chỉ ca vũ đạt đến cảnh giới xuất thần nhập hóa mà bản thân còn là một tuyệt sắc mỹ nhân. Hôm nay được gặp, quả nhiên còn hơn xa lời đồn nhiều" Cũng bời nghĩa phụ có khả năng hết bệnh nên tâm tình của Lý Phóng tốt hơn rất nhiều.
Liễu Như Yên nói " Tướng quân đã quá lời. tiểu nữ chỉ là một người chân yếu tay mềm, sao dám so sánh với một vị anh hùng như tướng quân"
Hoàng đế nói tiếp"Lần này may mắn có ba vị vương cấp cao thủ không kể đường xa tới đây. Lý Phóng, ngươi chắc chưa biết. Ba người họ là Đại Bi thiên vương Dương Thụy, Huyết thiên vương Tần An cùng Ảnh Sát thiên vương Lưu Nhất Phi. Nếu như không có ba người bọn họ không ngừng vận công giữ mạng cho nghĩa phụ ngươi thì sợ rằng……."Hoàng đế thở dài rồi nói tiếp " Lần này cũng may mắn nhờ có Liễu cô nương đây. Nhờ giọng ca của cô nương mới kích thích ký ức trong nội tâm của nghĩa phụ ngươi, kích phát nỗi nhớ nghĩa mẫu của người, nhờ đó mà ông ấy mới có thể tỉnh lại"
"Đa tạ Liễu cô nương"
"Không cần phải cảm tạ ta. Đó là chuyện ta cần phải làm"
Lý Phóng nói tiếp " Cảm ơn hoàng thượng đã kêu gọi rất nhiều kì nhân dị sĩ để giữ lấy tính mạng cho nghĩa phụ của thần"
Hoàng đế nói " Cảm ơn cái gì chứ. Nếu không có nghĩa phụ của ngươi thì làm gì có giang son8 Trần gia chúng ta, Thanh Phong đế quốc liệu có tồn tại không? Ông ấy là ân nhân của Trần gia ta, còn là ân nhân của Thanh Phong đế quốc"
Lý Phóng nghe xong càng muốn rơi nước mắt
Liễu Như yên đứng bên cạnh thầm nhủ " Hoàng đế quả nhiên rất hiểu lòng người, rất biết cách "ngự nhân chi đạo""
Hoàng đế hỏi " Lý Phóng, bạch ngọc hàn băng thật ra có điều kì diệu gì?"
Lý Phóng nói " Thần cũng không rõ lắm. Ba năm trước thân thể của nghĩa phụ đã cực kỳ suy nhược.. Nhưng trong hơn mười năm trở lại đây, không một ai có thể trị khỏi hoàn toàn vết thương của nghĩa phụ. Vì vậy thần không an atm6 đã cho người đi khắp nơi tìm kiếm danh y. Kết quả có thỉnh được một vị giang hồ kì nhân y thuật rất cao siêu. Ông ta cho thần một thang thuốc. Thần chiếu theo thang để bốc thuốc thì bệnh tình của nghĩa phụ tốt hơn rất nhiều. Lúc đó thần cứ tưởng nghĩa phụ sẽ khỏe mạnh trở lại thì ai ngờ vị thần y đó nói chỉ có bạch ngọc hàn băng may ra mới có thể trị hết bệnh. Nhưng ông ta cũng nói thêm, bạch ngọc hàn băng chỉ nghe trong lời đồn chứ chưa ai từng thấy qua. Thần có hỏi ông ta bạch ngọc hàn băng hình thù như thế nào thì ông ta chỉ nói " lạnh như băng, cứng như sắt, đẹp như ngọc" rồi bỏ đi. Thần chỉ biết như vậy thôi"
Hoàng đế than " Giang hồ quả là nhiều kỳ nhân dị sĩ"
Lúc này trong tĩnh thất đột nhiên bạch quang đại thịnh khiến cho mục quang của ba người bất giác nhìn vào trong phòng
Ba vị vương cấp cao thủ trong phòng lúc này đang khẩn trương liệu thương cho Lý Lâm. Chỉ thấy Lý Lâm ngồi trên bạch ngọc hàn băng, bọn ba người Dương Thụy song thủ không ngừng đánh khắp người Lý Lâm. Từng tia bạch quang phát ra từ bạch ngọc hàn băng không ngừn bị Lý Lâm hấp thu. Tay của tam đại thiên vương càng lúc đánh càng nhanh. Tiếng "Bùng" vang lên liên miên bất tuyệt. Sau một thời gian bạch ngọc hàn băng quang mang đại thịnh khiến cho khắp phòng tràn ngập ánh sáng thánh khiết.
Độc Cô Bại Thiên lúc này nếu như tỉnh lại thì thật không biết nên khóc hay cười.. Hắn tự nhiên bỗng trở thành bảo vật vô giá dùng để cứu người. Lúc này hắn đang ở trong trạng thái quy tức, đình chỉ hô hấp. Trái tim cứ vài phút mới đập một lần. Minh vương bất động thì chầm chậm vận chuyển, hàn khí trong cơ thể không ngừng bị đẩy ra bên ngoài.
Lúc này, tam đại thiên vương mỗi người đều đánh ra một chưởng tối hậu. Sau đó đứng dậy, hít sâu một cách nhẹ nhõm, mở cửa phóng bước ra ngoài.
Từ lúc tam đại cao thủ tiến ra thì cũng được hai giờ. Bọn ba người Lý Phóng ở bên ngoài cứ lo lắng không yên sợ xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn. Vừa thấy ba người bước ra liền tiến tới trước để hỏi.
Lý Phóng nói " Ba vị tiền bối, nghĩa phụ ta không biết hiện tại như thế nào?"
Lưu Nhất Phi cười nói " Yên tâm. Lão tướng quân hiện tại tạm thời giữ được tính mệnh rồi"
Hoàng đế của Thanh Phong đế quốc nói " Lần này may mắn nhờ có ba vị trượng nghĩa ra tay"
Cả ba người cùng noi " Bệ hạ, người quá khách khí rồi. Đây là chuyện chúng tôi phải làm"
Liễu Như Yên lên tiếng " Mời ba vị tiền bối vào trong phòng rồi sẽ nói chuyện tiếp"
Trở về phòng, mọi người cùng ngồi xuống. Lý Phóng tới trước mặt ba người hành lễ, liên tục nói lời cảm kích
Ba đại cao thủ khách khí một hồi rồi hỏi " Lý Phóng, khối bạch ngọc hàn băng này ngươi làm sao mà có được?"
Lý Phóng liền đem việc ngẫu nhiên tìm thấy bạch ngọc hàn băng nói qua. Ba người nghe xong cùng nhìn nhau gật đầu nói " Đại lục từ khi nào lại xuất hiện một tuyệt đại cao thủ vậy?"
Lý Phóng nghe ba người nói lấy làm kì lạ. Đặc biệt là đối với hoàng đế đối với bạch ngọc hàn băng rất lấy làm tò mò. Cứ nghĩ ba đại cao thủ sẽ nói về việc bạch ngọc hàn băng. Ai ngơ ba người lại nói ra một câu khó hiểu như vậy.
Hoàng đế đế quốc liền hỏi " Ba vị lão anh hùng, ý của các người là….."
Ba người cùng trả lời " Hồi bẩm bệ hạ, để bọn thảo dân nói qua về gnuyên nhân sản sinh ra bạch ngọc hàn băng cho người nghe"
Tần An nói " Bạch ngọc hàn băng trong thiên hạ cực kỳ khó gặp. Hàng trăm năm trở lại đây chưa từng xuất hiện tại đại lục. Theo lời truyền lại thì bạch ngọc hàn băng không chỉ là vật chí bảo dùng để trị thương mà còn là một bảo bối cực phẩm để luyện công. Nếu có nó tương trợ thì chỉ mất nửa thời gian mà thôi. Vì vậy vật này trong mắt người luyện võ có gái trị liên thành. Bạch ngọc hàn băng sở dĩ trân quý như vậy vì nó chính là tụ tập thiên địa linh khí mà thành"
Tương truyền bạch ngọc hàn băng chỉ được tạo thành bởi hai cách. Một là tạo nên tại nơi chí hàn, do vạn niên hàn băng hấp thụ tinh khí thiên địa cho đến khi trở nên màu trắng tinh khiết thì tạo thành bạch ngọc hàn băng. Bạch ngọc hàn băng này có thể tự xưng là tiên thạch có thể cứu cả người đã chết sống lại.
Cách thứ hai nếu so với cách đầu còn khó khăn hơn vì nó cần một sự hy sinh cực lớn. Tương truyền cần phải có đại cao thủ cảnh giới thánh cấp đem tinh nguyên bản thân tụ lại, hấp thu lấy tinh khí thiên địa để hình thành bạch ngọc hàn băng. Tuy nhiên xác suất thành công chỉ là mười lần được một. Thử hỏi ai chịu hy sinh công lực của thánh cấp để truy cầu lấy một khối bạch ngọc hàn băng mà chưa chắc đã được không?
Trong võ lâm tương truyền chỉ có một vị tiền bối trên mình thụ trọng thương chắc chắn phải chết mới vì hậu nhân lưu hạ một khối bạch ngọc hàn băng. Mặc dù khối bạch ngọc hàn băng này không có hiệu quả như cách đầu tiên nhưng trong mắt người trong võ lâm cũng đã là một vật chí bảo.
Thứ lần này Lý tướng quân mang về chính là được tạo thành bởi cách thứ hai. Bởi vì hiệu quả của nó còn thua xa vạn niên huyền băng tạo thành từ cách thứ nhất. Nhưng đại lục cả trăm năm qua chưa từng có một vị thánh cấp cao thủ nào xuất hiện. Vậy tại sao hôm nay lại xuất hiện một khối bạch ngọc hàn băng do một vị thánh cấp cao thủ hy sinh tinh nguyên tạo thành chứ?
Bình luận truyện