Bất Tử Võ Tôn

Chương 11: Bức ép



Nghe thấy giọng điệu uy hiếp của Phương Hạo, mấy vị trưởng giả của Tiêu gia không khỏi nhíu mày. Mặc dù trong lòng tức giận nhưng vẫn phải cố nuốt xuống, ai bảo trong đời trẻ tuổi của họ chỉ ra được một võ hồn bỏ đi chỉ có thể chữa bệnh kia chứ?

Tiêu nhị gia nhíu mày, muốn mở miệng quát mắng, nhưng vị Tiêu Hồng ngồi ở phía trên kia lại khoát tay, ý bảo hắn chớ có nhiều lời.

Xem ra Tiêu đại gia cũng khá kiêng dè Phương gia. 

Mấy vị trưởng lão Tiêu gia ngồi kế bên vội vàng cười xòa, trong lòng không khỏi thầm rủa.

- Tên Tiêu Vân phế vật kia chọc ai không chọc, lại đi chọc trúng Phương gia!

- Đúng là bất hạnh cho gia tộc mà, cứ ở lì trong nhà làm y sư chẳng phải tốt hơn à? 

Một số người thầm oán giận trong lòng.

Thấy bộ dạng này của những vị trưởng giả Tiêu gia, người của Phương gia nhếch môi cười khẩy, trên mặt lộ rõ ý khinh miệt. Chờ đến khi Phương Hạo ra khỏi Tử Vân quận thành, bước chân vào thế giới võ đạo mênh mông thì Tử Vân quận thành này chính là thiên hạ của bọn họ.

Mọi người cứ ngồi như vậy hơn nửa giờ, nhưng vẫn không có tin gì của Tiêu Vân. 

- Sao hả, tên nhãi Tiêu Vân đó còn chưa đến sao?

Một vị trưởng lão Phương gia đanh mặt lại, quắc mắt lạnh lùng hỏi.

- Hôm trước Tiêu Vân đã ra ngoài rồi, e là khó mà tìm được hắn ngay. 

Tiêu Hồng cười xòa nói.

- Xin các vị chờ một chút.

- Chờ? 

Phương Hạo nheo mắt, nói:

- Đệ đệ của ta đã trúng kịch độc, có thể mất mạng bất cứ lúc nào, sao mà chờ được chứ?

- Hãy bớt nói nhảm đi, mau đi tìm tên phế vật Tiêu Vân kia về, bảo hắn giao thuốc giải ra đây. 

Phương Tuân hừ lạnh một tiếng.

- Phương Tuân, ngươi ăn nói cho hẳn hoi, Vân Nhi không phải phế vật.

Bị người của Phương gia mắng mỏ như vậy, Tiêu Hải trừng mắt, quát: 

- Hơn nữa, chuyện này như thế nào thì còn phải chờ thương nghị lại, nào có chuyện Phương gia ngươi nói gì thì là cái đó chứ? Đừng cho rằng có thể tùy ý bức ép Tiêu gia bọn ta.

- Nghe ý của Tiêu nhị gia là định bao che cho tên phế vật Tiêu Vân kia chứ gì?

Ánh mắt của Phương Hạo lại trầm xuống, trầm mặt nói. 

- Ngươi chỉ là một tên oắt con lông tóc chưa đủ, nào lượt ngươi nói chuyện.

Tiêu Hải nổi giận, từ lúc nào mà Tiêu gia lại rơi đến bước đường này chứ?

- Tiêu Hồng, đây chính là thái độ của Tiêu gia các ngươi đấy sao? 

Phương Tuân nhìn chằm chằm người nam tử trung niên trên chủ vị rồi nói.

- Ha ha, hiểu lầm, là hiểu lầm cả thôi.

Tiêu Hồng gượng cười một tiếng, sau đó lại nhìn xuống dưới nói: 

- Tiêu Hải, người đến thì là khách, đừng có nhiều lời.

- Hừ, ta đại ca rõ là nhát gan thì có.

Tiêu Hải hừ lạnh một tiếng rồi đột nhiên đứng dậy, phất tay áo rời khỏi. 

- Xin các vị đừng trách.

Tiêu Hồng cười nói.

- Nghe nói võ hồn của Tiêu gia có chiến lực phi phàm, tiểu chất đột nhiên nổi hứng, muốn lãnh giáo một phen. Không biết Tiêu gia có vị đệ tử đồng bối nào có thể đánh một trận với ta hay không? 

Phương Hạo đứng dậy, quét mắt nhìn xung quanh một lượt, muốn khiêu chiến với đám trẻ tuổi của Tiêu gia hòng lập uy.

- Như vậy cũng tốt, tránh ngồi không lại thấy chán.

Mấy vị trưởng giả Phương gia gật đầu. 

- Vậy thì mời đến võ trường.

Tiêu Hồng khẽ cau mày, sau đó ra lệnh cho người khác đi gọi mấy đệ tử trẻ tuổi đến.

Ầm! 

Võ trường Tiêu gia có võ đài cho người trong tộc dùng. Hôm nay ở trên đài này có hai vị thiếu niên đang luận bàn với nhau, đối diện đài cao còn có một dãy khán đài, lúc này tất cả các trưởng giả Tiêu gia và Phương gia đều lần lượt ngồi xuống đó.

Mà dưới võ đài đã có vô số tộc nhân Tiêu thị tụ tập ở đó.

Những người này đa số đều là nghe nói về chuyện này nên mới đến xem, dẫu sao thì chuyện này cũng liên quan đến mặt mũi của gia tộc. 

Ở trên đài cao, Phương Hạo chắp hai tay ra sau lưng, ngạo mạn nhìn quanh, dáng vẻ như kẻ đứng trên cao nhìn xuống chúng sinh.

- Đây chính là Phương Hạo sao? Nghe nói hắn ta là thiên chi kiêu tử của đời trẻ tuổi ở Phương gia, đã đánh thức được được băng võ hồn.

- Trong lớp trẻ tuổi của các đại gia tộc ở Tử Vân quận thành ta hiện tại thì chỉ có Phương Hạo đã đánh thức võ hồn, hắn đúng là xứng đáng với vị trí đứng đầu! 

Ánh mắt của mấy thiếu niên Tiêu gia nhìn về phía Phương Hạo không khỏi lộ ra vẻ hâm mộ, nhân vật thế này nhất định sẽ vô cùng phi phàm.

- Chẳng phải Tiêu gia chúng ta  cũng có người thức tỉnh được võ hồn đấy à?

Có người sau nghe thấy những lời này bèn lên tiếng với vẻ không cam lòng. 

- Ngươi muốn nói tới tên phế vật Tiêu Vân kia sao?

Một thanh niên ở bên cạnh nói:

- Thứ mà tên đó thức tỉnh được cũng được gọi là võ hồn à? 

- Là một tên y sư chữa bệnh mà thôi, có tiền đồ gì chứ?

- Aiz, đúng là đáng tiếc.

Nghe vậy, một số người của Tiêu gia liên tục lắc đầu. 

Ồ!

Đúng lúc này lại có một thiếu niên nhảy lên võ đài kia.

- Là Tiêu Thiển đấy. 

- Hắn muốn luận bàn với Phương Hạo sao?

- Trong lớp trẻ tuổi của Tiêu gia ta cũng chỉ có Tiêu Thiển là có thể tranh phong được với tên Phương Hạo kia thôi.

Nhìn thấy có người đã xuất hiện ở đây, trên mặt của những thiếu niên Tiêu gia cuối cùng cũng lộ ra vẻ vui mừng, khi nói chuyện cũng có thêm mấy phần khí thế, có một thứ cảm giác như đã rửa được nỗi nhục. 

Phương Hạo tới đây để khiêu khích rõ ràng chính là khinh thường Tiêu gia, có ai lại muốn chịu nỗi nhục này chứ.

Tiêu Thiển mặc áo trắng, tóc dài tung bay, cỏ vẻ tuấn tú bất phàm. Hắn mới chỉ mười sáu tuổi nhưng đã đạt đến cảnh giới Tôi Thể tầng chín viên mãn, sắp bước vào Tiên Thiên cảnh. Người như vậy cũng coi như một thiếu niên thiên tài ở cả Tử Vân quận thành này.

Vốn dĩ Tiêu Thiển luôn bế quan để trùng kích vào Tiên Thiên cảnh, nhưng nghe nói Phương Hạo đến kiếm chuyện nên hắn đặc biệt tới đây để đánh một trận. 

- Ha ha, Tiêu Thiển, đã lâu không gặp!

Phương Hạo vẫn chắp hai tay sau lưng, thoáng nhíu mày, liếc xéo thiếu niên vừa mới đặt chân lên võ đài. Mặc dù mỉm cười, nhưng sự khinh miệt trong mắt không cần nói cũng biết, cùng là nhân tài nhưng hắn ta căn bản không đánh giá cao Tiêu Thiển.

- Bớt nói nhảm đi, mau ra tay đi. 

Ánh mắt Tiêu Thiển đanh lại, cũng không nói nhiều nữa, trực tiếp mở miệng hối thúc.

Hắn ta sớm đã biết tên Phương Hạo này đến đây là có ý gì, nên căn bản không cần phải nói mấy lời khách sáo làm gì.

- Ha ha, ngươi còn ngông cuồng đến thế nữa à. 

Phương Hạo cao giọng cười lớn một tiếng, hạ hai tay đang chắp ở sau lưng xuống, ánh mắt dần lạnh lẽo, nói:

- Đối phó với ngươi, không cần ta phải ra tay trước.

Hắn nhướng mày nhìn thiếu niên trước mặt với vẻ xem thường. 

- Tên Phương Hạo này thật ngông cuồng!

- Đúng là không coi ai ra gì!

Thấy vậy, những thiếu niên Tiêu gia đều tức giận, Tiêu Thiển là thiên tài trong lớp trẻ tuổi bọn họ, gần như đại diện cho cả một lớp trẻ tuổi trong Tiêu gia, há lại để cho người khác khiêu khích như vậy? Đây chẳng phải là tát thẳng vào mặt của họ sao? 

- Xem chiêu!

Tiêu Thiển đanh mặt lại, dợm chân bước ra, hai tay vung lên tựa như long xà, linh động vô cùng, đánh về phía Phương Hạo.

Kình phong sắc bén dấy lên, tựa như có vô số lưỡi đao bén ngót xé rách hư không, tiếng kêu vù vù khiến người ta cảm thấy giật mình. 

- Đây là võ kỹ huyền giai của Tiêu gia ta, tên là Long Xà Linh Quyết!

- Linh quyết này chỉ có những tu giả Tiên Thiên cảnh mới có thể lĩnh ngộ, phát huy ra uy lực vô cùng mạnh mẽ, Tiêu Thiển đại ca không hổ là thiên tài của Tiêu gia ta, chỉ mới là Tôi Thể tầng chín mà đã có thể luyện thành, nếu hắn bước chân vào Tiên Thiên cảnh tầng hai thì chỉ cần hai tay vừa động là thật sự sẽ có long xà xuất hiện, uy lực khôn cùng.

- Tiêu Thiển ca, đánh gục tên Phương Hạo kia đi! 

Thấy Tiêu Thiển ra tay, những thiếu niên Tiêu gia lập tức cảm thấy nhiệt huyết dâng cao.

- Tiêu Thiển này đúng là có thiên phú rất tốt, tiếc là không thức tỉnh được chiến hồn của Tiêu gia ta.

Trên khán dài, trưởng giả của Tiêu gia cũng gật đầu, trong mắt không khỏi lộ ra vẻ nuối tiếc, nếu như thiếu niên này thức tỉnh được chiến hồn của Tiêu gia thì đừng nói là Tử Vân quận thành, ngay cả Phong Nguyệt vương triều này cũng chẳng mấy ai sánh được. 

Tiêu Chiến Thiên năm đó cũng nhờ vào chiến hồn mà tunh hoàng khắp chốn, đi ra khỏi xó hẻo lánh này, bước vào thế giới võ giả mênh mông ở bên ngoài!

- Long Xà Song Hành!

Phương Hạo ở trên võ đài chỉ cười khẩy một tiếng, khóe miệng nhếch lên đầy lạnh lẽo: 

- Mấy chiêu múa may vặt vãnh này chẳng là gì với ta cả, hãy xem ta dùng một chiêu đánh bại cái gọi là thiên tài của Tiêu gia các ngươi đây.

Nói xong, hai tay của hắn chợt động, lòng bàn tay có hàn khí xuất hiện, không khí trên võ đài như đông cứng lại, một cỗ khí lưu rét lạnh ập tới khiến những tu giả đứng xung quanh vây xem phải rùng mình.

- Khí tức lạnh lẽo quá! 

- Đây chính là sức mạnh mà băng võ hồn mang tới sao?

Hàn khí ập tới, đám thiếu niên bên dưới võ đài vội lùi lại, nhìn lên trên với vẻ sợ hãi. Chỉ thấy Phương Hạo đứng bên trên lạnh lùng, song chưởng huy động, quang ảnh lóe lên đầy trời như trút xuống vô số băng sương.

- Không xong! 

Tiêu Thiển đang đánh về phía Phương Hạo chợt nhướng mày, cảm giác thân thể của mình sắp sửa đông cứng tới nơi, thân thể của hắn vốn vô cùng khỏe mạnh, song chưởng vũ động như long xà bơi lội giữa biển, như ẩn như hiện khó mà nhìn rõ, có thể tấn công người ta bất kỳ lúc nào.

Nhưng nay thân thể của hắn chững lại như bị đóng băng, toàn toàn mất đi tiên cơ.

Theo sau, Phương Hạo cũng đánh tới một chưởng mang theo kình khí lạnh lẽo, thông qua lòng bàn tay rồi điên cuồng ùa vào trong thân thể của Tiêu Thiển. 

Trong lúc thân thể cứng đờ, Tiêu Thiển gần như không thể chống nổi một chiêu này.

Ầm!

Sau một tiếng vang mạnh, thân thể Tiêu Thiển run lên, như bị núi băng đập trúng, thân thể bay ngược ra sau ngã xuống dưới võ đài, hắn rên lên một tiếng, máu rỉ ra bên môi, liếc mắt nhìn xuống thì đôi tay của hắn đã bị đóng băng. 

- Võ hồn đúng là bất phàm!

Tiêu Thiển thở dài, nhuệ khí trong mắt đã mất đi, không thể không thừa nhận đối phương rất mạnh.

- Tiêu Thiển ca thua mất rồi! 

- Những kẻ thức tỉnh võ hồn đúng là nhân trung chi long mà!

Thấy vậy, những thiếu niên Tiêu gia đều lắc đầu thở dài.

Trưởng giả trên khán đài cũng nheo mắt lại, tâm trạng vô cùng nặng nề. 

Tiêu Hồng khoát tay, bảo một trưởng giả bên cạnh đưa Tiêu Thiển đi chữa thương, xua tan hàn khí trong cơ thể.

Đám trưởng giả Phương gia ngồi bên cạnh cười lớn, vẻ mặt càng ngạo mạn hơn.

- Ha ha, Tiêu gia các ngươi còn ai dám lên đấu với ta hay không? 

Phương Hạo chắp tay sau lưng, ngạo mạn nhìn quanh.

Giọng điệu kiêu ngạo, vẻ mặt xem thường của hắn khiến cho người ta chán ghét, chẳng qua đám thiếu niên Tiêu gia bên dưới cũng không dám đứng ra.

Ngay cả Tiêu Thiển cũng thất bại thì đồng lứa còn ai đánh được nữa đây? 

Phương Hạo đã thức tỉnh võ hồn gần như khó mà có đối thủ ở dưới Tiên Thiên cảnh.

- Xem ra Tiêu gia các ngươi đúng là chẳng có ai rồi.

Phương Hạo nhếch môi, nói với vẻ vô cùng kiêu ngạo. 

Lời nói ngông cuồng của hắn khiến mặt của đám trưởng giả Tiêu gia nóng ran như bị tát thẳng.

Nhưng lại không có ai dám phản bác.

- Ha ha, Phương hiền chất có thiên phú hơn người, không ai sánh nổi. 

Tiêu Hồng cười nói.

- Nếu đã vậy thì ngươi có chịu giao tên phế vật Tiêu Vân kia ra hay không?

Phương Hạo hùng hổ nỏi thẳng Tiêu Hồng. 

- Điều này...

Tiêu Hồng nhíu mày.

- Nếu Phương thiếu gia đã mở miệng thì đương nhiên là sẽ giao tên nghịch tử Tiêu Vân kia cho các ngươi rồi. 

Một tên trưởng giả râu tóc bạc phơ bên cạnh Tiêu Hồng mở miệng nói:

- Xin các vị chờ thêm một lát, ta đã phái người đi tìm tên phế vật kia rồi, chắc là sẽ tới ngay thôi.

Nghe lão nói thế, Tiêu Hồng chợt nhướng mày. 

Nhưng bên cạnh lại lập tức có kẻ hùa theo.

- Tên nghiệp chướng Tiêu Vân này không lo tu luyện đường hoàng, lại đi học trò bàng môn tả đạo để hại người, đúng là nên trừng phạt thích đáng.

Những kẻ này đều là trưởng lão của Tiêu gia, nay bọn chúng thấy rõ bản lĩnh của Phương Hạo xong thì đương nhiên sinh lòng muốn thí Tiêu Vân. 

Tiêu Hồng mím môi muốn cất lời, nhưng cuối cùng lại cắn chặt răng im lặng.

Nếu hắn không giao Tiêu Vân ra thì chắc chắn sẽ đối mặt với sự trả thù của tên thiếu niên thiên tài này, khi đó e là sẽ nguy hại cho cả Tiêu gia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện