Bất Tuần

Chương 10



“Ôm tôi!” Trần Dã nói khẽ.

Lục Tuần nhíu mày: “Cậu ——”

“Phóng viên!” Trần Dã thì thầm.

Lục Tuần liếc sang bên cạnh, sau đó vươn tay quàng qua hông Trần Dã.

Nhìn từ phía sau lưng, hai người một thì khoác vai, một thì ôm hông, trông hệt như đám nam sinh cấp ba thân thiết thích dán lấy nhau.

Gã phóng viên cau mày, vừa tiến lên mấy bước thì một cánh tay đã chặn ngay trước mặt gã.

“Làm gì đó?” Bảo vệ hằm hằn nhìn chòng chọc gã ta, “Đây là trường học, người không phận sự được không được phép tiến vào!”

“Khoan đã ——” Phóng viên nhìn hai bóng người phía trước đi xa dần, đột nhiên cảm giác mình đã bỏ lỡ điều gì đó, gã liền vòng qua bảo vệ, tiến lên trước mấy bước.

“Này!” Bảo vệ túm lấy cổ tay gã ta, “Đứng lại!”

“Chạy!” Trần Dã hô khẽ.

Hai người chạy nhanh về phía trước, chẳng mấy chốc đã tới được tòa nhà giảng dạy.

Phóng viên dùng dằng lôi kéo với bảo vệ, khi tập trung nhìn lại thì đã chẳng thấy bóng dáng hai người đâu nữa.

“Cậu xem, cái thứ thằng chả đeo trên cổ đó.” Trần Dã tựa vào lan can lầu hai, chỉ vào gã đàn ông đứng ngoài trường đang thò đầu hướng vào trong ngó nghiêng, “Là máy ảnh đúng không.?”

“Đúng.” Lục Tuần ghé lại gần cậu, gật đầu đáp.

“Bọn họ không tìm bố cậu mà tìm cậu làm gì?” Trần Dã nghiêng đầu hỏi.

Lục Tuần nhìn Trần Dã: “Bọn họ ——”

“Thôi bỏ đi, xem như tôi chưa hỏi.” Trần Dã quay đầu đi.

Lục Tuần thoáng ngạc nhiên, rồi bỗng nở nụ cười, nghiêm túc nói: “Cảm ơn.”

Trần Dã cất bước đi lên cầu thang: “Chuông reo rồi.”

Buổi tối thi tiếng Anh và hóa học, cầm bài thi trên tay, Trần Dã chỉ biết hoang mang.

Môn văn tuy phiền, nhưng nếu vắt hết óc ra thì ít nhất cậu cũng viết được đầy tờ giấy thi, giáo viên nhìn chữ cậu còn nể tình mà cho tí điểm.

Nhưng tiếng Anh thì ——

Điểm thi tiếng Anh cao nhất từ trước đến nay của cậu là 14 điểm.

Điểm tối đa là 150 điểm.

Thi xong hai môn cuối cùng, giáo viên thu bài rồi bước ra khỏi cửa lớp, lớp học yên tĩnh lập tức vỡ òa trong tiếng hò hét náo nhiệt tựa như được giải thoát.

Trần Dã vốn đang bực mình vì thi cử, tự dưng nghe tiếng ồn này, mặt mũi cậu càng bí xị hơn.

Cậu đá vào bàn, chân bàn bằng sắt nện rầm xuống sàn.

Tiếng vang inh tai khiến cả lớp lặng ngắt như tờ, đồng loạt quay đầu nhìn về phía Trần Dã.

Trần Dã đứng dậy toan rời đi.

“Chờ đã.” Lục Tuần thu dọn giấy bút trên bàn.

Trần Dã nhíu mày, cúi đầu nhìn hắn: “Gì vậy?”

Lục Tuần một tay thu dọn đồ đạc, tay kia lấy di động ra chỉ vào thời gian.

“À.” Trần Dã lại ngồi xuống.

Tối nay Lục Tuần có đặt lịch hẹn ở quyền quán, lịch thi kéo dài đến tận giờ tự học buổi tối cho nên hiện tại cũng gần sát giờ rồi.

Lục Tuần thu dọn xong xuôi, nói ok rồi đeo cặp lên: “Đi nào.”

Trần Dã xách cái cặp trống trơn đi theo.

Một phút sau khi hai người rời đi, lớp học vẫn lặng thinh như cũ.

“Đại Đông! Chuyện gì thế này? Đại Đông! Hai đứa nó có hẹn với nhau nữa hả!” Trương Hạo Kiệt hỏi.

“Tao cũng không biết…..” Trình Tiến Đông ngơ ngác mất một lúc rồi nghiến răng nghiến lợi nói, “Cái thằng tra nam chết bầm này lại giờ trò quỷ rồi.”

Trong quyền quán không có nhiều người luyện giờ muộn, huống chi hiện tại đã gần 11 giờ rồi, toàn bộ sàn đấu văng tanh, chỉ có một huấn luyện viên còn đang dọn dẹp đồ luyện tập ở trước lôi đài.

Hai người thay đồ vận động xong, đứng trên đài thủ sẵn tư thế.

“Keng ——”

Đồng hồ bắt đầu tính giờ.

Đánh với Lục Tuần hai trận, Trần Dã đã nắm được đại khái sự chênh lệch giữa mình và hắn.

Tốc độ của hai người ngang ngửa nhau, có khi cậu còn nhanh hơn một chút.

Nhưng sức của Lục Tuần quá mạnh. Hắn tung một đòn là cánh tay cậu đã tê rần ba bốn giây rồi.

Nếu Lục Tuần tung hết sức thì chắc cậu thậm chí còn chẳng trụ được nửa trận. Đánh được hết trận với nhau là bởi Lục Tuần chỉ đang luyện đòn đấm và luyện bước chân thôi.

Trình độ của tên này hoàn toàn đủ khả năng đi thi đấu rồi.

Khi chuông báo reo lên lần nữa, Trần Dã đặt mông ngồi phịch xuống đất, ngửa mặt nằm bẹp ra sàn.

Đánh với Lục Tuần quá là mệt.

“Uống nước đi này.” Lục Tuần khom lưng đưa cho cậu chai nước.

Trần Dã thở hổn hển, chống người ngồi dậy, nhận lấy chai nước, ngửa đầu uống một ngụm.

Uống xong cậu mới phát hiện hô hấp của Lục Tuần đã điều chỉnh về bình thường. Bá thật.

Trần Dã lại nhìn cơ bắp rắn chắc trên cánh tay Lục Tuần, hỏi: “Cậu từng học võ thuật chuyên nghiệp à?”

Cơ bắp của người này nhất định là từng được luyện tập bài bản, đường nét rắn rỏi đẹp đẽ mà không hề bị quá lố, chỉ khi dùng sức thì cơ thể ấn giấu dưới lớp vỏ ấy mới bộc lộ ra.

“Ừ.” Lục Tuần gật đầu.

“Học lâu chưa?” Trần Dã bắt đầu luyện từ hồi cấp hai.

“Từ hồi lớp 7.” Lục Tuần nói.

“Sao không đi đánh chuyên nghiệp, cậu rất có tài năng đấy.” Trần Dã lau mồ hôi trên trán, “Đi thi đấu còn có tiền ——”

Nói được nửa chừng, Trần Dã khựng lại. Cậu quên béng mất, tên này là con nhà giàu mà.

“Trình độ của cậu cũng không tệ, đi thi đấu cũng được đó.” Lục Tuần nói.

Trần Dã uống một hớp nước, không trả lời.

Cậu tới chỗ này làm huấn luyện viên là giấu bà nội, năm ấy việc bố cậu đột ngột qua đời trên sàn đấu đã tạo thành kích thích rất lớn đối với bà. Nếu bà mà biết cậu tiếp xúc với boxing thì sẽ đánh chết cậu mất.

“Đi thôi.” Lục Tuần nhảy xuống lôi đài.

Trần Dã xua tay: “Tôi vẫn còn một khách nữa.”

Lục Tuần nhìn đồng hồ treo trên trường, đã gần rạng sáng.

“Trễ thế này rồi mà?” Lục Tuần hỏi.

Bình thường chẳng ai lại chọn tập luyện vào ban đêm hay rạng sáng, hắn tập vào buổi tối cũng là vì buổi tối hắn phải tự học ở trường nên mới đẩy lịch xuống giờ muộn thế này.

Trần Dã gật đầu: “À, anh ta ——”

“Tiểu Dã.” Một giọng nam cất lên từ cạnh đó.

Lục Tuần quay đầu nhìn sang.

Đó là một người đàn ông khoảng hơn 30 tuổi, ngoại hình trắng trẻo kiểu thư sinh, mặc sơ mi và áo vest.

“Khách của tôi tới rồi.” Trần Dã nhảy xuống lôi đài.

Lưu Dương: “Tiểu Dã, hôm nay ——”

“Gọi tôi là Trần Dã.” Trần Dã nói.

“Cái tính này của em.” Lưu Dương cười cười, mắt liếc phần xương quai xanh lộ ra của Trần Dã mấy bận, nói, “Thật là ngầu ghê.”

“Anh uống rượu à?” Trần Dã ngửi thấy mùi rượu.

“Có uống chút chút.” Lưu Dương cười đáp, “Không việc gì đâu, chỉ tập luyện tí thôi mà, anh ngồi trong văn phòng cả ngày nên giờ muốn vận động một chút.”

Trần Dã cau mày, đang định bảo uống rượu thì đừng tập, song Lưu Dương đã đi tới phòng thay đồ rồi.

Trần Dã hơi khó chịu, cậu quay người lại, trông thấy Lục Tuần: “Sao cậu còn đứng đây?”

Lục Tuần: “…….”

“Đưa cậu chai nước tăng lực thôi.” Nói rồi, Lục Tuần xách ba lô đi vào phòng tắm.

Lúc Lưu Dương thay quần áo đi ra, Trần Dã cũng đã nghỉ ngơi lại sức xong.

“Đến đây đi.” Lưu Dương nói.

Trần Dã khom người, bày tư thế phòng thủ.

Cậu đánh với khách hàng ở trình độ như Lục Tuần thì là có tới có lui, cậu công tôi thủ, tôi thủ cậu công.

Nhưng nền tảng của Lưu Dương còn yếu, về cơ bản cậu chỉ cần phòng thủ, chỉnh sửa tư thế ra đòn và lực độ mạnh yếu, thông thường sẽ không chủ động tấn công. Thỉnh thoảng tung quyền cũng chỉ là quơ quơ mấy cái thôi.

“Ối!” Lưu Dương đánh được hai phát, tự dưng chân cẳng loạng choạng ngã đổ về phía ngực Trần Dã.

“Đứng lên đi.” Trần Dã đeo găng tay nên không tiện đỡ hắn, đánh một trận xong người cậu vốn đang nóng hầm hập, cái tên Lưu Dương này còn cứ dán vào không chịu rời ra, làm cậu phiền ơi là phiền, “Nhanh nào.”

“Xin lỗi nhé.” Nghe giọng cậu có vẻ không vui, Lưu Dương lập tức đứng thẳng người lại, “Anh hơi ngất ngưởng một tẹo.”

“Vậy hôm nay đến đây thôi.” Trần Dã khó chịu.

Đánh một trận với Lục Tuần, có qua có lại, cân tài cân sức, còn đánh với người này thì như đang chơi đùa vậy, cho nên cậu cứ thấy gượng tay.

“Anh không sao.” Lưu Dương lại thủ thế, đập đập găng nói, “Tiếp nào.”

Trần Dã cũng không tiện nói gì, tuy nhiên tiếp đó chân Lưu Dương vẫn không vững, cứ ngả nghiêng vào Trần Dã mấy lần.

Đỡ được mấy lần thì Trần Dã cũng phiền, thấy Lưu Dương lại đổ về phía mình, cậu thụi một quyền vào bụng Lưu Dương để đỡ lấy hắn.

“A.” Lưu Dương kêu lên.

“Không sao chứ?” Trần Dã cau mày, cậu đâu có dùng lực nhỉ.

“Trần Dã, sức em mạnh thật.” Lưu Dương vừa cười vừa thở phì phò, giọng nói hơi nhỏ.

Trần Dã không nghe rõ: “Anh nói cái ——”

“Trần Dã.” Lục Tuần đứng bên dưới nhìn một hồi cuối cùng nhìn hết nổi, “Xuống đây.”

Cái tên Trần Dã này không biết là không có não hay là có vấn đề về não nữa. Thằng cha trên đài nãy giờ cứ làm mấy động tác trong sáng lẫn trong tối, chỉ thiếu điều hôn luôn nữa thôi.

“Gọi tôi à?” Trần Dã nghiêng đầu hỏi.

“Ừm.” Lục Tuần gật đầu.

“Anh nghỉ ngơi một lát đi.” Bảo với Lưu Dương xong, Trần Dã kéo dây chăng cao su đi xuống lôi đài.

“Gì thế?” Trần Dã nhìn mái tóc ẩm nước vừa tắm xong của hắn, cất tiếng hỏi, “Cậu tắm xong cả rồi, còn đợi làm gì nữa?”

“Hắn ta thả dê cậu mà cậu không nhận ra à?” Lục Tuần cũng đến là cạn lời.

“Tôi là nam, anh ta cũng là nam, thả dê kiểu gì được chứ.” Trần Dã lơ nga lơ ngơ.

Lục Tuần: “…….”

“Được rồi được rồi, cậu tập xong rồi thì mau đi đi.” Trần Dã đang nóng trong người nên cũng lười nói chuyện, chỉ muốn tập nhanh cho xong, liền xoay người leo lên đài.

Lưu Dương đứng trên đài liếc nhìn Lục Tuần rồi lại nhìn Trần Dã vừa leo lên, “Bạn của em à?”

“Không phải.” Trần Dã trả lời.

“Trần Dã, hay là em cũng thử đánh anh đi.” Lưu Dương nói.

“Cái gì?” Trần Dã thắc mắc.

“Đòn đấm vừa rồi em đánh rất đẹp.” Lưu Dương cười bảo, “Cơ bắp trên tay em thật là đẹp, là nhờ luyện võ mà có hả?”

Trần Dã cảm thấy tối nay cái tên Lưu Dương này cứ quai quái kiểu gì, nhưng đây là yêu cầu của khách hàng.

“Anh đỡ cẩn thận nhé, phần đầu chú ý tránh né.” Trần Dã nói.

Lưu Dương thủ thế xong: “Đợi lát nữa mình hẹn ——”

“Chú ý.” Trần Dã tiến lên một bước, tung cú đấm hướng thẳng về phía trước.

Tuy nói sức Trần Dã không bằng Lục Tuần, nhưng cái này cũng phải xem là đánh với ai, sức của người bình thường không thể nào đỡ được cú đấm của Trần Dã.

Lưu Dương còn chưa nói hết câu thì mặt đã ẵm trọn một đấm đau điếng, bị đánh ngã vật ra đất.

Trần Dã cũng bất ngờ, trước khi tung đòn cậu đã lên tiếng nhắc nhở rồi mà, hơn nữa tốc độ ra đòn cũng rất chậm, thế mà người này lại đứng đực ra đó cho cậu đánh.

“Anh không sao chứ?” Trần Dã dìu hắn ta, “Sao anh không ——”

“Không cái gì? Cậu bị điên à?” Lưu Dương nằm lăn ra đất, điên tiết phun ra ngụm máu trong miệng.

“Hả?” Động tác dìu của Trần Dã khựng lại.

“Mẹ kiếp sao cậu đánh tôi?” Lưu Dương đứng lên, sắc mặt khó coi.

“Anh bảo tôi đánh còn gì?” Trần Dã nhíu mày nén giận.

“Tôi bảo cậu đánh kiểu đó à! Đ*t mẹ cậu bị điên đúng không!”

“Không đánh kiểu đó thì đánh kiểu gì? Ý anh nói tôi ra đòn không tiêu chuẩn hả?” Trần Dã cũng phát cáu, tính khí cậu vốn đã nóng nảy, dù có là khách hàng cũng không thèm nhẫn nhịn, “Tôi cho anh biết, đòn đấm thẳng vừa rồi! Tôi đánh tuyệt đối không có một chút vấn đề gì hết! Lực độ hoàn mỹ!”

Lục Tuần đứng dưới đài: “…….”

“Đ*t! Đồ thần kinh!” Lưu Dương tháo găng tay, tức tối bỏ xuống khỏi lôi đài.

“Bị ngu à.” Trần Dã đen mặt nhảy xuống lôi đài, “Điên hả, tự mình bảo tôi đánh, tức cái khỉ gì?”

Lục Tuần chứng kiến toàn bộ quá trình, giơ ngón cái với cậu.

“Đúng không, cú đấm vừa nãy của tôi đánh chuẩn mà?” Trần Dã nhíu mày, “Tên ngu này, biết éo gì chứ.”

Lục Tuần: “…….”

Editor: Muốn cưa được em Dã thì phải mạnh hơn ẻm ko là ăn đấm tòe mỏ:))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện