Bảy Kiếp Xui Xẻo
Chương 13
Nước mắt tuôn mãi
không ngừng, hình dáng sư phụ nhòe đi trong mắt ta, ta nắm chặt lấy tay
người, chỉ sợ buông ra thì người sẽ bỏ ta lại: “Đừng… đừng không cần
con…”
Sư phụ thở dài: “Ngươi ngu quá đi thôi.”
“Đừng bỏ con lại.” Ta thút thít mãi không thôi.
“Không bỏ ngươi!” Kiên nhẫn nói xong câu này thì người lại trầm mặc hồi lâu, ta cố nín khóc. Đột nhiên sư phụ giật tay ra, ta bỗng thấy trống trải, đang luống cuống thì lòng bàn tay bỗng thật ấm áp. Sư phụ nắm lấy tay ta, giống hệt lúc kéo ta leo núi khi còn nhỏ.
Trong làn nước mắt mênh mang của ta, người cong môi chịu thua: “Được rồi, về Phong Tuyết sơn trang thôi.”
Giọng nói ấy rõ ràng đượm vẻ bực bội nhưng ta lại thấy nó cũng ấm áp, y như bàn tay của sư phụ vậy.
“Sư phụ... bị thương, đau...”
“Xây xát ấy mà, trông hơi ghê thôi.”
Sư phụ dắt ta đi được hai bước thì ta đứng lại, ngoảnh đầu chỉ Tử Huy ngồi một bên nói: “Sư phụ… vẫn còn một người.”
Người sư phụ cứng lại, quay đầu lại, nhìn Tử Huy một lượt từ đầu đến chân, nhướng mày với ta: “Ồ, ngươi thật sự tìm được gà tơ hầm nấm rồi kìa, đây là yêu tinh gà hay yêu tinh nấm?”
Ta vội vàng nắm chặt tay sư phụ, thề thốt: “Con không cần yêu tinh yêu tiếc gì nữa hết! Chỉ cần sư phụ mà thôi!” Thấy ta thế này sư phụ thoáng giật mình, quay ngoắt đi khẽ hừ một tiếng: “Coi như ngươi thức thời.”
Đúng lúc đó, Tử Huy kiệm lời bỗng nói: “Tiểu… A Tường cô nương, cô nương cứ về với sư phụ trước đi, ta không sao đâu.”
Ta chớp mắt nhìn y, nghĩ bụng với cái mặt trắng bệch này mà nói ra những lời ấy thật chẳng đáng tin chút nào. Bỏ một người suy kiệt như thế ở trong rừng sâu, hơn nữa dù gì chúng ta cũng coi như quen biết… Ta còn chưa nghĩ xong, thì sư phụ đã dứt khoát lôi ta đi: “Hòn đá vạn năm thành tinh, không biết tu vi của tên này còn cao hơn ngươi tới mức nào đâu, đâu cần ngươi lo lắng.”
“Cao hơn cả sư phụ ạ?”
Sư phụ im lặng một lúc, đột nhiên ngoảnh lại véo mạnh má ta: “Nếu không phải tại ngươi thì ta đâu có tới mức này.”
Sư phụ véo hơi đau, ta cố gắng kiềm chế nước mắt không cho nó chảy ra. Sư phụ mà giận thế nào cũng bỏ ta cho coi... bàn tay đang véo má ta dần buông lỏng, sư phụ thở dài: “Mà thôi… ngươi có biết gì đâu.”
Ta theo sư phụ về Phong Tuyết sơn trang.
Trong mấy tháng sau, sư phụ viện cớ vai bị thương, bắt ta làm cả việc lật sách. Hầu như lúc nào ta cũng xoay vòng dưới mắt sư phụ, nhưng có vẻ sư phụ rất thích nên ta coi đó như là chuộc lỗi, cố gắng hầu hạ người.
Một hôm, sư phụ đang ngủ trưa, ta ngồi trên chiếc ghế đẩu cạnh giường quạt cho người.
Đương lúc quạt mà mắt lim dim, thì đột nhiên có thứ gì đó lăn lông lốc tới bên chân. Ta chớp mắt, mơ màng nhìn, đó là một hòn đá trong suốt lấp lánh to bằng ngón tay cái. Ta nhặt lên, soi nó dưới ánh mặt trời, xung quanh ánh lê sắc tím cực đẹp.
“Hôm nào xuống núi bảo thợ thủ công làm cho sư phụ cái nhẫn, sư phụ mà đeo thì đẹp lắm.” Vừa dứt lời, chẳng hiểu vì sao tay ta lại run lên bần bật, hòn đá kia xoay tròn trên mặt đất rồi không biết lăn đi đâu. Ta đang định cúi xuống tìm, thì sư phụ đột nhiên hừ hai tiếng tỏ ý không hài lòng:
“Tiểu Tường Tử! Quạt đi! Không được lười biếng!”
Ta vội vàng quạt cho sư phụ, nghĩ bụng đợi khi rãnh rỗi tìm. Nhưng sau đó có tìm thế nào ta cũng không thấy hòn đá đó đâu, lâu dần ta cũng quên đi.
Mùa đông lại đến, tuyết đọng trên Phong Tuyết sơn trang còn ngập cả đầu gối. Hình như sư phụ bẩm sinh ghét tuyết rơi, mỗi khi có gió tuyết, nếu không có chuyện gì quan trọng thì người sẽ ôm lò sưởi đọc sách cả ngày.
Than, lò hương, cơm canh, đều sai ta chạy liên tục chuẩn bị.
Hôm đó ta ăn cơm với sư phụ xong thì lại đi rửa bát, quét sân. Ta cầm cái chổi xể ngồi bệt dưới nền tuyết gật gà gật gù, hôm qua sư phụ kiểm tra tâm pháp, ta không thuộc, vậy là người dạy ta tới hơn nửa đêm. Hôm nay lại phải dậy sớm như vậy, ta không chịu nổi nữa vì vậy mơ màng nằm xuống nền tuyết mà ngủ.
Trong mơ có một người áo tím đang gọi tên ta: “A Tường cô nương, A Tường cô nương.”
Bực mình vì đang mơ đẹp thì bị quấy nhiễu, lầm bầm vài câu, không muốn để ý đến y, nhưng y cứ gọi mãi, câu cuối cùng mang vẻ trêu chọc: “A Tường cô nương còn không dậy thì sư phụ cô nương sẽ đánh mông cô đấy.”
Hai tiếng “sư phụ” chọc thẳng vào thần kinh của ta, ta vừa mở mắt ra thì khéo thay cũng thấy sư phụ choàng tấm áo màu mặc trúc in hoa đứng trước mặt. Người cau mày, căng thẳng nhìn ta: “Dậy ngay, không được ngủ trên nền tuyết.”
Sư phụ rất ít khi nghiêm khắc với ta như thế, ta sửng sốt, quên cả phản ứng. Sư phụ thì chẳng buồn nói câu thứ hai, xốc ta lên khỏi nền tuyết: “Nếu ngươi mệt thì về phòng mình mà ngủ.” Nói xong câu này người quay người định đi. Để lại một câu tan đi trong gió rét, ta không biết đó chỉ là ảo giác của ta hay là người thật sự đã nói thế.
“Có người nhắm mắt lại trong tuyết, rồi vĩnh viễn không bao giờ mở ra nữa.”
Ta không hiểu câu này, cũng không hiểu nổi. Sau đó, thỉnh thoảng sư phụ lại hơi đờ đẫn nhìn ta, như thể đang nhìn ta, mà lại như đang nhìn một người khác, thậm chí có lúc còn vô thức thốt lên:
“Bố khỉ... càng lớn càng giống!”
Từ nhỏ sư phụ đã toàn nói những câu ta không hiểu, ta cũng không thèm để ý, nhưng từ đó về sau, ta thường hay nằm mơ thấy một người áo tím, y thường ngồi trong một góc tối nhìn ta, gọi ta… A Tường cô nương.
Mới đầu ta không dám bắt chuyện với y, nhưng mấy lần sau ta cố lấy dũng khí hỏi: “Ngươi là ai?”
Y hờ hững đáp: “Người trong mộng.”
Hôm sau vừa tỉnh lại ta bèn chạy tới hỏi sư phụ: “Người trong mộng là gì ạ?”
Sư phụ nằm trên giường ngáp ngắn ngáp dài, lười biếng trả lời ta: “Quỷ, linh hồn, tóm lại là những thứ không sống trên thế gian này, yêu ma sản sinh từ những suy nghĩ xấu xa lộn xộn trong đầu ngươi. Ờm… Ngươi thấy cái nào hợp, thì cái đấy chính là người trong mộng.”
Ta gãi đầu, cảm thấy cái nào cũng không hợp, nhân cơ hội xuống Thánh Lăng giáo lấy thức ăn, ta lại xin giáo chúng của Thánh Lăng giáo chỉ bảo vấn đề này. Đáp án mọi người cho ta kỳ quặc vô cùng, không cái nào giống cái nào.
Bác hộ giáo vỗ đầu ta sung sướng nói: “Tiểu Tường Tử đã lớn rồi.” Chị đường chủ lại dõi về phương xa như tú tài ngâm thơ bảo ta rằng: “Lòng hoài vương vấn, nửa kia nơi nao, vào tận mơ tìm.” Chú đầu bếp mổ lợn lại nói: “Có mộng xuân rồi cơ đấy! Được lắm, sau này có lấy chồng thì cứ phỏng theo dáng vẻ của người trong mộng mà tìm.” Nói xong, chú mổ lợn vuốt cằm suy nghĩ hồi lâu, lẩm bẩm than thở: “Chết… thiếu chủ mà nghe thấy câu này chắc không để ta yên mất…”
Ta chớp mắt nhìn mãi lâu, rồi lại hỏi: “Lấy chồng về làm gì?”
“Làm gì á...” Ông chủ cười khanh khách, “Kiếm tiền nuôi gia đình, cho vợ con sống sung sướng!”
Ta khấp khởi mừng thầm, mắt sáng lên, vội vàng hỏi: “Thế sau này cháu kiếm một người chồng rồi làm vợ của người đó được không?” Nếu vậy có thể để chồng làm những việc sư phụ giao, gấp chăn giặt quần áo, đấm chân bóp vai, vậy là ta được sống sung sướng rồi!
Không ngờ ta lại hỏi câu này, chú mổ lợn lại bối rối gãi đầu: “Được thì được thôi… nhưng… cháu phải hỏi sư phụ cháu trước đã.” Có thêm một người hầu hạ mình, sư phụ sẽ thích lắm, được lợi thế cơ mà, chắc chắn người sẽ đồng ý thôi.
Ta phấn khởi xách thức ăn quay về Phong Tuyết sơn trang.
Ăn xong cơm tối, thấy hôm nay sư phụ rất vui, vì thế thích thú hỏi: “Sư phụ muốn có thêm một người hầu hạ nữa không?”
Sư phụ uống hớp trà, ngoảnh đầu nhìn ta một lát: “Có một đệ tử ngốc là đủ lắm rồi, ta không muốn nhận thêm một đứa về làm khổ mình thêm nữa.”
“Không phải nhận đệ tử.” Ta nói, “Con kiếm một người chồng, sau đó đưa chàng về cùng hầu hạ sư phụ được không?” Ta xòe tay ra, kể từng lợi ích của việc lấy chồng: “Con rửa bát chàng quét nhà, con nhóm bếp chàng chẻ củi, con giặt quần áo… ừm, chàng cũng giặt quần áo cùng con. Chắc chắn hiệu suất vừa tốt vừa nhanh.” Ta háo hức nhìn sư phụ: “Sư phụ nói xem, thế có tuyệt vời không chứ?”
Sư phụ tỉnh bơ mân mê tách trà, im lặng không nói một lời.
Hình như người không nghe thấy ta nói gì, vì thế ta cao giọng hỏi lại: “Sư phụ, ngươi thấy việc con đi kén chồng thế nào?”
“Xoảng”, tách trà trên tay sư phụ vỡ toang, nước trà bắn hết lên người sư phụ. Ta sửng sốt, lại thấy sư phụ cười thành tiếng: “Tốt, rất tốt, có kẻ tự tới tận cửa hầu hạ, không tốt sao được!”
Tuy người nói thế nhưng vẻ mặt lại như ngây dại, ta rất muốn nói rằng, “Sư phụ, vẻ mặt và lời nói của người chẳng hợp nhau tí nào.” Nhưng ngay trước khi ta mở miệng, sư phụ lại đi tới trước mặt ta, véo má ta rõ mạnh.
“Gan phết đấy nhỉ, hử, Tiểu Tường Tử, đã muốn tìm người giúp rồi cơ đấy, có tổ chức có kỷ luật chống lại ta rồi cơ đấy.”
“Là cùng hầu hạ sư phụ chứ.” Ta sửa lại, nhưng đương nhiên là sư phụ không để ý.
“Được thôi, con gái phàm trần đến tuổi cập kê là phải lấy chồng. Còn hơn một năm nữa, một năm sau nếu ngươi tìm thấy người hợp ý thì cứ lấy đi.” Rồi người nhìn ta coi thường: “Tới lúc đó không ai thèm lấy ngươi thì đừng có khóc lóc kể khổ với ta nhé.”
Ta vò đầu, vô cùng khó hiểu: “Sư phụ, người không muốn con lấy chồng thì con không lấy nữa, người đừng giận.”
Không biết câu này chọc phải sợi dây thần kinh nào của sư phụ, người ngẩn ngơ, lập tức thả tay ra, quay ngoắt đầu đi rồi nói: “Hừ, ai thèm quan tâm ngươi có lấy không, có điều… có điều ngươi là đệ tử của ta, tới lúc đó chẳng có ai rước lại mất mặt ta.”
Sư phụ đúng là kẻ sĩ diện, ta thở dài, nói: “Sư phụ đừng lo, giờ con đã có mục tiêu rồi, cố gắng cố gắng.”
Ta dọn dẹp bát đũa rồi đi ra ngoài, còn sư phụ lại đứng đờ trong phòng như khúc gỗ, mãi tới khi ta sắp quẹo đi thì bỗng nghe thấy giọng nói nặng trĩu của sư phụ vang từ phía sau, “Này”, người gọi ta, nhưng phải nghĩ hồi lâu rồi mới hỏi: “Ngươi chấm ai rồi?”
Ta nhìn trời nghĩ một lát, rồi đáp: “Người trong mộng.”
Vừa quẹo qua tường, còn chưa đi được mấy bước ta đã nghe thấy tiếng đá bàn đạp ghế từ phía sau.
Vừa ăn cơm xong mà sư phụ đã luyện công ngay rồi… siêng năng thật đấy. Ta cũng phải cố gắng kiếm chồng cho mình, vậy thì sau này mới có thể giúp đỡ sư phụ, ít gây rắc rối cho người hơn.
Từ đó về sau, sư phụ càng sai ta làm nhiều việc, ngay cả lúc ngủ cũng chỉ tiếc không thể bắt ta trải chăn đệm nằm ngay bên giường người. Mỗi lần xuống Thánh Lăng giáo lấy thức ăn, sư phụ cũng nhàn rỗi đi theo sau ta, mới đầu mọi người vẫn bình thường, nhưng dần dần trai tráng trong giáo không tìm ta nói chuyện nữa, rồi chả bao lâu ngay cả chú mổ lợn ở phòng bếp cũng không dám nói nhiều với ta.
Mọi chuyện cứ như thế trong một khoảng thời gian, ta thấy hơi buồn, nghĩ rằng chắc mình đã làm sai chuyện gì khiến mọi người ghét rồi. Mỗi lần thấy ta, sư phụ cũng không vui, mặt càng khó coi hơn, thỉnh thoảng còn nghe thấy người buột miệng lẩm bẩm: “Mẹ kiếp, quả nhiên là người của Thánh Lăng giáo…”
Vẫn là giấc mơ đó, trong bóng tối yên ắng, người áo tím lẳng lặng nhìn ta.
Ta cũng nhìn y hồi lâu, cuối cùng buồn bã mở miệng: “Ngươi đừng nhìn ta nữa, dù ngươi có là người trong mộng của ta thì ta cũng không lấy ngươi làm chồng được đâu.”
Ngày mai chính là ngày ta tới tuổi cập kê. Sư phụ sai người Thánh Lăng giáo tổ chức một bữa tiệc kén rể cực kì xôm tụ cho ta, mà ngày này càng tới gần thì vẻ mặt của người lại càng khó coi. Mặc dù không biết nguyên nhân, nhưng vẫn có thể nhận ra sư phụ không thích ta lấy chồng. Đã thế ta càng không hiểu, nếu người đã không thích thì ta không lấy nữa là được rồi, tại sao phải chuốc lấy phiền chuẩn bị tiệc kén rể làm gì?
Ta lại thở dài, nói với người áo tím: “Sư phụ kỳ quặc lắm, tuy người mở tiệc kén rể cho ta, thật ra lại không thích ta đi lấy chồng đâu, vì thế dù ta có muốn kiếm một tấm chồng lắm lắm, nhưng cũng sẽ không lấy. Vả lại, ngươi mãi mãi chỉ xuất hiện trong giấc mơ của ta, lại không thể đến được. Ừm… thế nên, ta nghĩ rằng, sau này ngươi đừng xuất hiện trong giấc mơ của ta nữa, ngươi khiến ta muốn được sống sung sướng, cuối cùng lại không thể có, chán lắm.”
Người áo tím nghe ta nói vậy, không biết vì sao lại bật cười: “Đừng lo, ta sẽ cố gắng để nàng được sống sung sướng, được không?”
Mắt ta lóe sáng, nhưng vừa nghĩ tới cái mặt nặng trịch của sư phụ thì ta lại bối rối: “Ta mà sống sung sướng thì sư phụ sẽ không vui… hay là thôi đi, ta cứ sống thế này với sư phụ là được.”
Người áo tím trầm mặc hồi lâu: “Hình như A Tướng cô nương rất thích sư phụ của mình?”
“Rất thích.” Ta gật đầu: “Sư phụ ăn thịt ta cũng ăn thịt, sư phụ vui ta cũng vui.”
Người áo tím không nói gì nữa, ta thoáng nghe thấy tiếng sư phụ đang gọi ta, chắc trời đã sáng rồi. Ta vẫy tay nói vời người áo tím: “Ta đi đây, sau này chúng ta đừng gặp lại nữa.”
Ta mở mắt ra, trời mới tảng sáng, ta thắc mắc không biết tại sao hôm nay sư phụ lại tràn đầy sức sống như thế, còn dậy sớm hơn cả ta. Mắt ta dần thấy rõ ràng hơn, sư phụ đang đứng bên giường của ta, nheo mắt quan sát: “Mơ thấy cái gì mà cứ lẩm bẩm thế hả?”
“À...” Ta dụi mắt đáp: “Đang tạm biệt người trong mộng…” Còn chưa nói xong, ta đã thấy nằng nặng, sư phụ cáu kỉnh ném một đống quần áo lằng nhằng lên giường ta, mặt xanh lét, nghiến răng nghiến lợi thở hồi lâu rồi mới nói: “Hôm nay là gặp được rồi, không cần phải lưu luyến trong mơ nữa!”
Ta đang định giải thích sau này sẽ không gặp nữa thì sư phụ đã quay người ra khỏi phòng, chỉ bực bội ném lại một câu: “Mặc xong bộ váy này thì ra, tiệc kén rể hôm nay tổ chức trong Thánh Lăng giáo, ngươi cùng xuống núi với ta.”
Haizz... Sư phụ lại tự làm khổ mình rồi.
Sư phụ đưa cho ta một bộ váy trắng, ta ngắm nghía trước gương đồng, cảm thấy bộ này rất giống bộ mọi người mặc lúc một vị đường chủ nào đấy trong Thánh Lăng giáo qua đời mấy năm trước, có điều nó cũng không tệ. Ta xách váy chạy ra ngoài tìm sư phụ.
Sư phụ thấy ta, đầu tiên là giật mình, sau đó nhíu mày: “Cấm cười, giả bộ quyến rũ gì chứ!” Ta ngoan ngoãn mím môi, người lại nhíu mày, “Đừng có tỏ vẻ chín chắn.”
--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------
Ta ức lắm: “Con có tỏ vẻ gì đâu.”
“Không nói nhiều! Cấm ra vẻ đáng thương!”
Ta ngậm miệng, không biết phải làm thế nào. Sư phụ lại che mặt, thở dài thườn thượt: “Được rồi… xuống núi thôi, xuống núi.” Ta cúi đầu theo sau người, chỉ nghe thấy sư phụ đấm ngực lẩm bẩm: “Mẹ kiếp, ta sao thế này! Ta sao thế này! Tất cả là do tên người trong mộng kia, hôm nay ta mà biết ngươi là ai, để xem ông đây hành ngươi thế nào, xử ngươi thế nào!”
Ta đi sau sư phụ, giật nhẹ chéo áo người: “Sư phụ, nếu người thật sự không thích thì hôm nay chúng ta thôi đi, sau này con sẽ không nhắc đến ba chữ người trong mộng với người nữa.”
Sư phụ thoáng dừng lại, ta ngẩng đầu lên nhìn người, thấy gương mặt nghiêng nghiêng của sư phụ đượm vẻ kinh ngạc. Hình như người không muốn ta nhìn thấy vẻ mặt này nên vội vã quay đầu, không nói gì đi thẳng về phía trước. Ta túm lấy chéo áo của người bước theo sau.
Y chang một cái đuôi...
Đột nhiên một bàn tay ấm áp nắm lấy bàn tay đang túm chéo áo người của ta, giọng nói của sư phụ vang lên trong bầu không khí se lạnh: “Ta không… có ý giận ngươi.” Người dắt ta đi qua con đường lát đá xanh xuống núi, “Ngươi đừng sợ.”
Ta nhìn chằm chú vào tay sư phụ, chỉ vậy thôi mà đã an tâm rồi.
Thánh Lăng giáo đã sắp xếp đâu vào đấy, lúc sư phụ dắt ta vào, ta thấy hầu như là nữ đệ tử trong giáo, bọn họ cười toe toét chúc mừng ta. Lúc đi qua đình viện, ta thấy có nam đệ tử đang quét lá rơi, bất giác dừng chân: “Chồng ơi…” Tốt quá đi, việc nặng trong giáo đều do đàn ông làm, nếu trong Phong Tuyết sơn trang có đàn ông thì thật tốt quá rồi…
Đương nhiên, sư phụ là một sự tồn tại khác hẳn đàn ông và phụ nữ.
Ta vừa dừng bước thì sư phụ cũng đứng lại. Lúc ta quay đầu lại nhìn sư phụ, không hiểu vì sao mặt người lại xanh lét.
Ta chớp mắt, không thể hiểu nổi cái tính nói giận là giận của sư phụ.
Sư phụ đưa ta tới một tòa lầu cao hai tầng trong Thánh Lăng giáo, ở đó có một cái ban công, có thể nhìn thấy toàn cảnh cái sân bằng phẳng ở phía dưới, bình thường giáo chúng của Thánh Lăng giáo đều luyện võ tại đây, hôm nay lại bị đuổi sạch để mở tiệc kén rể cho ta.
Ta đứng trên ban công với sư phụ, thoáng chốc tất cả đàn ông trong giáo đều đã tụ tập hết ở đây, xếp thành từng hàng một, đến ngay cả chú đầu bếp mổ lợn cũng toát mồ hôi lạnh đứng đó. Xem ra bọn họ đều chẳng mấy sẵn lòng, như thể ai ai cũng bị đau dạ dày vậy, đau tới mức không dám ngẩng cả đầu lên, ta phóng mắt ra xa, hầu như chỉ thấy biển đầu đen xì.
Có người bê một chiếc ghế bành ra cho sư phụ, người ngồi xuống, cầm tách trà lên, không thèm nhìn mắt xung quanh một cái, lạnh lùng nói: “Được rồi, Tiểu Tường Tử, cuối cùng ngươi cũng đợi được ngày hôm nay rồi. Chọn đi, người trong mộng của ngươi ở đâu?”
Ta ngó nghiêng khắp nơi, nói với sư phụ: “Sư phụ… người không thích con chọn thì con không chọn nữa.”
Sư phụ cười tít mắt: “Ngại hả? Được rồi, vậy thì, các ngươi tự ứng cử đi.” Người nói với giáo chúng phía dưới, “Đồ đệ ta nuôi mười năm, ai muốn lấy?”
Mọi người phía dưới càng cúi đầu thấp hơn, im phăng phắc.
Ta chớp mắt một lúc, bao năm nay, không ngờ lại chẳng ai muốn làm chồng ta, ta không kìm được tiếng thở dài buồn bã. Tiếng thở dài này của ta lại khiến sư phụ cười lạnh, người dán mắt nhìn ta một lúc, rồi cười sang sảng.
“Được rồi, các ngươi cũng ngại ứng cử?” Sư phụ lấy một quả cầu đỏ trong tay người phía sau, nói: “Thế thì hôm nay chúng ta ném tú cầu vậy? Trúng vào ai thì chính là người đó, Tiểu Tường Tử, ngươi phải nhìn người ngươi thích mà ném đó.”
Sư phụ đưa quả cầu đỏ cho ta, ta ôm quả cầu suy nghĩ một lát, ném nhẹ quả cầu vào trong lòng sư phụ.
Sư phụ đứng hình, đờ đẫn nhìn quả cầu trong lòng, ta nhìn chăm chú vào sư phụ rồi nói: “Con cảm thấy người con thích nhất vẫn là sư phụ.”
Mọi người im phăng phắc, phía dưới liên tục vang lên những tiếng thở phào nhẹ nhõm, người hầu đằng sau còn cười thành tiếng, còn sư phụ lại dần đỏ mặt trong khung cảnh huyên náo này.
“Đại… đại… đại nghịch bất đạo!” Sư phụ bỗng đứng phắt dậy, véo mặt ta: “To gan gớm, dám chòng ghẹo ông đây à!”
“Rơi rồi rơi rồi!” ta nhìn quả cầu đỏ lăn xuống đất rồi từ từ lăn ra khỏi hàng rào gỗ của ban công, rơi xuống phía dưới. Mọi người bên dưới lập tức chạy tán loạn như muông thú, quả cầu đỏ rơi xuống đất nảy lên hai cái, lăn lông lốc tới giữa sân, gần như đồng thời, nội trong ba thước quanh nó, không một bóng người.
“A...” Ta cụp mắt có chút thất vọng: “Thì ra mọi người sợ phải làm chồng ta, thì ra mọi người đều ghét bỏ kẻ ngốc này.”
Bàn tay véo má ta thoáng cứng đơ lại, sư phụ nói: “Kẻ nào dám!” Nói đoạn, sư phụ lại ho khù khụ: “Không phải vì lí do đó.”
Ta ngẩng đầu nhìn sư phụ: “Vậy vì sao không có ai muốn làm chồng con?”
Sư phụ há hốc miệng, còn chưa kịp nói gì thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc vọng tới một cách thần kỳ, đó là người áo tím thường xuất hiện trong giấc mơ.
“A Tường cô nương, ta đồng ý.”
Ta ngoảnh đầu lại nhìn, một làn áo tím đạp gió mà tới, y lướt qua mọi người, từ từ đi tới bên quả cầu đỏ, bàn tay trắng nõn nhặt quả cầu rơi trên đất lên. Y phủi hết bụi đất dính trên đó đi, mỉm cười nhìn ta: “Ta sẽ cố gắng để nàng sống sung sướng.”
“Người trong mộng?” Ta ngơ ngác lẩm bẩm, không dám tin hắn thật sự xuất hiện ở đời thực. Trong giấc mơ, ta chưa từng thấy rõ mặt hắn, giờ nhìn rõ rồi, mới giật mình nhớ ra, đây không phải là người đàn ông hơn một năm trước bị đám bắt yêu bắt đi cùng ta sao!
“Tử Huy!” Ta có chút sung sướng reo lên, lúc ấy đi với sư phụ, không biết sau đó y sống chết thế nào, giờ thấy y còn sống thì thật tốt quá rồi, ta cũng cảm thấy vui vẻ.
“Ồ, người trong mộng.” Sư phụ đột nhiên lên tiếng, giọng điệu kỳ quái, lòng ta bất giác run lên, thận trọng quay đầu lại liếc sư phụ một cái, chỉ thấy miệng người cong lên thành một hình cung quái gở, cười rợn người: “Ha ha ha ha, thì ra là thế, thì ra là thế, tính đi tính lại cũng không tính tới không phải là người trong giáo.” Sư phụ liếc ta, vẻ dữ tợn trong mắt khiến ta sợ run cả chân, người véo mặt ta, cười nói: “Giỏi thật đó Tiểu Tường Tử, một năm trở lại đây, ngươi và tên khốn này thông đồng ở đâu mà chẳng ai biết gì thế?”
Dáng vẻ nổi điên này của sư phụ khiến ta thấy sờ sợ, giọng ta run bần bật thành thật trả lời: “Lúc ngủ trên giường.”
Bàn tay véo chặt mặt ta đột nhiên thả ra, vẻ mặt sư phụ nháy mắt trở nên hoang mang: “Các… các ngươi, đã gạo nấu thành cơm rồi.”
“Gạo đâu ra cơm đâu ra, con chỉ gặp hắn trong mơ thôi, thi thoảng nói vài lời.” Ta vội vàng giải thích, “Con chỉ nấu cơm cho sư phụ thôi, chưa nấu cho người khác bao giờ, sư phụ đừng giận mà.” Tuy ta không biết việc nấu cho người khác bữa cơm thì có gì mà phải giận, nhưng sư phụ luôn giận dữ vô cớ, ta biết điều nhường người là được.
Nghe thấy lời này của ta, sư phụ tỉnh táo lại, mặt lại càng nặng hơn: “Thuật nhập mộng.” Sư phụ nhìn Tử Huy phía dưới, cười khẩy nói: “Huynh đài đã phải nhọc lòng một phen vì đồ đệ ngốc này của ta rồi!”
“Một năm không gặp, tại hạ vẫn mong nhớ A Tường cô nương ngày đêm.” Má Tử Huy ửng hồng, hắn khẽ nói: “Tại hạ nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy chỉ có biện pháp này mới không quá đường đột, bày trận làm phép thoát hồn nhập mộng, tuy có chút nguy hiểm, nhưng vì A Tường cô nương, làm gì cũng đáng.”
Mắt ta sáng ngời, bị mấy câu cuối hớp hồn hoàn toàn, ta dường như có thể thấy viễn cảnh tương lai có một bóng người bận rộn trong Phong Tuyết sơn trang. Ta ngẩn ngơ nhìn Tử Huy, tràn đầy mong đợi.
Hàng lan can gỗ mà sư phụ chống tay vang lên tiếng rắc rắc, giống như là sắp bị bóp nát ra vậy. Đột nhiên sư phụ kéo ta đi, ta chỉ thấy mắt mình tối sầm, hóa ra là bóng lưng của sư phụ đã che khuất tầm mắt ta. Ta nghe thấy giọng nói ngột ngạt của sư phụ vang lên: “Bỏ cuộc đi, Tiểu Tường Tử không gả cho người ngoài Thánh Lăng giáo, ngươi tới từ đâu thì cút về đấy.”
Nói xong, sư phụ túm lấy ta, kéo vào trong lầu.
Ta có chút luyến tiếc quay đầu lại nhìn Tử Huy, bỗng thấy hắn đứng bên ngoài hét lên, “Sư phụ làm vậy chẳng phải đã quá độc đoán rồi sao? Giờ A Tường cô nương đã tới tuổi cập kê, vậy mà trong giáo không có ai muốn lấy nàng ấy. Sư phụ lấy lý do đó để giữ A Tường cô nương ở lại bên cạnh ngài, đã từng nghĩ tới việc sẽ làm lỡ chuyện chung thân đại sự của A Tường cô nương chưa?”
Sư phụ khựng lại, hít thật sâu, không biết đang đè nén điều gì. Tử Huy vẫn không dừng lại, nói tiếp: “Tại hạ thật lòng thật dạ tới xin sự đồng ý của A Tường cô nương, dù sư phụ không muốn thấy tại hạ, phải chăng cũng nên hỏi ý của A Tường cô nương đã. Vả lại, nàng chỉ là đệ tử của ngài, ngài đâu thể áp đặt cả đời nàng.”
Tay ta bị sư phụ nắm tới phát đau, ta cố gắng chịu đựng, cuối cùng không chịu được nữa khẽ nói: “Sư phụ… đau.”
Xung quanh im ắng tới đáng sợ, người hầu trong gác như thể người chết, ngay cả tiếng thở cũng không thấy, sư phụ trầm mặc hồi lâu, cuối cùng buông tay ta ra, quay người lại, u ám nhìn ta một lúc: “Tiểu Tường Tử, nói đi, kẻ tên là Tử Huy này, ngươi muốn hay không?”
“Con...” Ta khó xử liếc sư phụ, cuối cùng cúi gằm đầu xuống đáp: “Nếu sư phụ không thích, thì con không muốn.”
Ta nhìn chòng chọc vào móng chân hồi lâu, không nghe thấy sư phụ mở lời, tò mò liếc sư phụ, lại thấy mặt người nhăn tít, môi mím chặt và gương mặt hơi tái y như bị người ta tát mạnh một cái.
“Sư phụ...”
“Ta hỏi ngươi, ngươi có muốn gả đi không?”
“Sư phụ không muốn con gả, con không gả.”
“Không phải ta muốn hay không, mà là ngươi.” Sư phụ cực kì cố chấp, mắt dán chặt vào ta hỏi: “Ngươi muốn gả đi không?”
Ta nhìn gương mặt khó coi của sư phụ, có chút lo lắng muốn nắm lấy tay người, chúng ta đừng tự làm khó mình nữa được không… Nhưng không cho ta cơ hội mở miệng, sư phụ đã gật đầu: “Được rồi, ngươi muốn, vậy tùy ngươi.” Sư phụ quay người bỏ đi, lạnh lùng ném lại một câu: “Tự mang người về Phong Tuyết sơn trang rồi sắp xếp đi.”
Ta chạy theo người, vừa mới xuống gác, sư phụ thấy Tử Huy vênh mặt bước tới thì đột nhiên nổi giận quát ta: “Không được đi theo!”
Ta dừng lại, ngoan ngoãn đứng ở đó, bất giác cảm thấy sợ hãi, sư phụ giận rồi, người lại bỏ ta rồi.
“A Tường cô nương.” Tử Huy và sư phụ lướt qua vai nhau, hắn đi tới trước mặt ta, gò má ửng hồng: “Ngại quá, tối qua thấy nàng nói thế, ta có hơi nóng vội. Hôm nay đường đột quá, mong cô nương đừng giận.”
Ánh mắt của ta vẫn dõi theo bóng lưng khuất dần của sư phụ, lời của Tử Huy lọt vào tai trái lại dốc khỏi tai phải luôn.
“A Tường cô nương?” Một bàn tay huơ huơ trước mặt ta, ta chớp mắt, cuối cùng ánh mắt của ta cũng dừng trên mặt Tử Huy, ta đan tay lại, bực mình: “Chúng ta đã hứa là sẽ không gặp lại nhau nữa rồi cơ mà.”
Tử Huy ngẩn người: “Xin lỗi nàng, song ta vẫn không thể kìm nén nổi, muốn tới đây thử xem…”
Có người đồng ý làm chồng ta nên ta vẫn rất vui, nhưng sư phụ lại không thích… Đầu ta bỗng ấm ấm, Tử Huy xoa đầu ta nói: “Bây giờ sư phụ không đồng ý có lẽ là vì không yên tâm giao nàng cho ta. Sau này sống với nhau lâu rồi, ta tin người sẽ nhìn thấy tấm chân tình của ta, tất cả sẽ ổn thôi.”
Ta cúi đầu nghĩ một lúc, thấy y nói cũng có lí, vì thế cũng dần an tâm.
Liếc mắt nhìn quả cầu đỏ trên tay y, ta chỉ vào đó nói: “Cái này là của sư phụ, người trả cho ta đi.”
Bàn tay trên đầu thoáng khựng lại, ta ngẩng đầu, thấy Tử Huy nở nụ cười thật ấm áp: “Được, của sư phụ.”
Ta cầm lấy quả cầu đỏ, nói với Tử Huy: “Ta đưa ngươi về Phong Tuyết sơn trang, ngươi cứ quét sân trước đã.”
“... Được, quét sân.”
Đêm đó, ta không đợi được tới lúc sư phụ về Phong Tuyết sơn trang.
Ta bó gối ngồi ngay trước cổng tới hơn nửa đêm, gió núi buốt giá của đêm khuya như thổi qua cả xương ta, lạnh thấu tim. Những vì tinh tú rải khắp bầu trời xoay tròn trên đầu ta, ta ngẩn người nhìn chằm chằm vào thềm đá dài dằng dặc từ trước cổng sơn trang xuống, hy vọng bóng hình của sư phụ sẽ hiện ra ngay lúc ta lơ đãng, sau đó sẽ véo má ta bắt ta về phòng ngủ.
Nhưng sư phụ vẫn không hề xuất hiện, còn Tử Huy lại đợi cùng ta, hắn khoác thêm cho ta một lớp áo nữa: “Về ngủ đi, ta trông hộ nàng, sư phụ mà về thì ta sẽ báo cho nàng ngay.”
Ta cố chấp lắc đầu. Tử Huy cũng không khuyên nữa, ngồi xuống bên cạnh ta, nhìn con đường lát đá dài dằng dặc phía dưới.
“Tử Huy, sao ngươi lại muốn làm chồng ta như thế?” Nhân lúc rãnh rỗi, ta hỏi: “Ta quen thân với người trong Thánh Lăng giáo như thế vậy mà chẳng có ai muốn.”
“Ừm, có lẽ vì ta thích nàng nhiều hơn cả sự sợ hãi đối với sư phụ nàng.”
“Vì sao lại thích ta?”
Tử Huy ngừng một lát, rồi nói tiếp: “Nàng đoán xem.”
“Ta ngốc, không đoán được.” Ta vùi đầu vào giữa hai đầu gối, cơn buồn ngủ ập tới, mắt cứ muốn nhắm tịt lại. Ta thành thực đáp: “Ta luôn cảm thấy mắt của ngươi có vấn đề.”
“Hả?” Người bên cạnh hình như hơi hoảng hốt: “Có vấn đề chỗ nào?”
“Không biết, nhưng, ta cảm thấy thế...có lẽ tự đáy lòng ngươi không muốn làm chồng ta.” Ta nhắm mắt lại, nghiêng đầu sang bên cạnh, tựa lên một bả vai rắn chắc: “Thật ra thì… ngươi không muốn cũng không sao… ta có ép đâu.”
Người bên cạnh không hé răng nữa, ta cũng dần chìm vào trong giấc ngủ.
Sáng hôm sau, ta nghe thấy tiếng có người quét sân soàn soạt. Mơ màng dụi mắt, ta vừa ra nhìn thì thấy Tử Huy đang cầm chổi quét con đường lát đá trước cổng sơn trang. Không gian thoang thoảng một mùi hương kì lạ, ta thoáng nhớ tới chú đầu bếp mổ lợn đã từng nói với ta rằng, mùi này là mùi “Rượu”, một thứ rất kì diệu, nhưng trước giờ chú vẫn không cho động vào, còn bảo là con gái mà uống sẽ thành con điên.
Sư phụ thở dài: “Ngươi ngu quá đi thôi.”
“Đừng bỏ con lại.” Ta thút thít mãi không thôi.
“Không bỏ ngươi!” Kiên nhẫn nói xong câu này thì người lại trầm mặc hồi lâu, ta cố nín khóc. Đột nhiên sư phụ giật tay ra, ta bỗng thấy trống trải, đang luống cuống thì lòng bàn tay bỗng thật ấm áp. Sư phụ nắm lấy tay ta, giống hệt lúc kéo ta leo núi khi còn nhỏ.
Trong làn nước mắt mênh mang của ta, người cong môi chịu thua: “Được rồi, về Phong Tuyết sơn trang thôi.”
Giọng nói ấy rõ ràng đượm vẻ bực bội nhưng ta lại thấy nó cũng ấm áp, y như bàn tay của sư phụ vậy.
“Sư phụ... bị thương, đau...”
“Xây xát ấy mà, trông hơi ghê thôi.”
Sư phụ dắt ta đi được hai bước thì ta đứng lại, ngoảnh đầu chỉ Tử Huy ngồi một bên nói: “Sư phụ… vẫn còn một người.”
Người sư phụ cứng lại, quay đầu lại, nhìn Tử Huy một lượt từ đầu đến chân, nhướng mày với ta: “Ồ, ngươi thật sự tìm được gà tơ hầm nấm rồi kìa, đây là yêu tinh gà hay yêu tinh nấm?”
Ta vội vàng nắm chặt tay sư phụ, thề thốt: “Con không cần yêu tinh yêu tiếc gì nữa hết! Chỉ cần sư phụ mà thôi!” Thấy ta thế này sư phụ thoáng giật mình, quay ngoắt đi khẽ hừ một tiếng: “Coi như ngươi thức thời.”
Đúng lúc đó, Tử Huy kiệm lời bỗng nói: “Tiểu… A Tường cô nương, cô nương cứ về với sư phụ trước đi, ta không sao đâu.”
Ta chớp mắt nhìn y, nghĩ bụng với cái mặt trắng bệch này mà nói ra những lời ấy thật chẳng đáng tin chút nào. Bỏ một người suy kiệt như thế ở trong rừng sâu, hơn nữa dù gì chúng ta cũng coi như quen biết… Ta còn chưa nghĩ xong, thì sư phụ đã dứt khoát lôi ta đi: “Hòn đá vạn năm thành tinh, không biết tu vi của tên này còn cao hơn ngươi tới mức nào đâu, đâu cần ngươi lo lắng.”
“Cao hơn cả sư phụ ạ?”
Sư phụ im lặng một lúc, đột nhiên ngoảnh lại véo mạnh má ta: “Nếu không phải tại ngươi thì ta đâu có tới mức này.”
Sư phụ véo hơi đau, ta cố gắng kiềm chế nước mắt không cho nó chảy ra. Sư phụ mà giận thế nào cũng bỏ ta cho coi... bàn tay đang véo má ta dần buông lỏng, sư phụ thở dài: “Mà thôi… ngươi có biết gì đâu.”
Ta theo sư phụ về Phong Tuyết sơn trang.
Trong mấy tháng sau, sư phụ viện cớ vai bị thương, bắt ta làm cả việc lật sách. Hầu như lúc nào ta cũng xoay vòng dưới mắt sư phụ, nhưng có vẻ sư phụ rất thích nên ta coi đó như là chuộc lỗi, cố gắng hầu hạ người.
Một hôm, sư phụ đang ngủ trưa, ta ngồi trên chiếc ghế đẩu cạnh giường quạt cho người.
Đương lúc quạt mà mắt lim dim, thì đột nhiên có thứ gì đó lăn lông lốc tới bên chân. Ta chớp mắt, mơ màng nhìn, đó là một hòn đá trong suốt lấp lánh to bằng ngón tay cái. Ta nhặt lên, soi nó dưới ánh mặt trời, xung quanh ánh lê sắc tím cực đẹp.
“Hôm nào xuống núi bảo thợ thủ công làm cho sư phụ cái nhẫn, sư phụ mà đeo thì đẹp lắm.” Vừa dứt lời, chẳng hiểu vì sao tay ta lại run lên bần bật, hòn đá kia xoay tròn trên mặt đất rồi không biết lăn đi đâu. Ta đang định cúi xuống tìm, thì sư phụ đột nhiên hừ hai tiếng tỏ ý không hài lòng:
“Tiểu Tường Tử! Quạt đi! Không được lười biếng!”
Ta vội vàng quạt cho sư phụ, nghĩ bụng đợi khi rãnh rỗi tìm. Nhưng sau đó có tìm thế nào ta cũng không thấy hòn đá đó đâu, lâu dần ta cũng quên đi.
Mùa đông lại đến, tuyết đọng trên Phong Tuyết sơn trang còn ngập cả đầu gối. Hình như sư phụ bẩm sinh ghét tuyết rơi, mỗi khi có gió tuyết, nếu không có chuyện gì quan trọng thì người sẽ ôm lò sưởi đọc sách cả ngày.
Than, lò hương, cơm canh, đều sai ta chạy liên tục chuẩn bị.
Hôm đó ta ăn cơm với sư phụ xong thì lại đi rửa bát, quét sân. Ta cầm cái chổi xể ngồi bệt dưới nền tuyết gật gà gật gù, hôm qua sư phụ kiểm tra tâm pháp, ta không thuộc, vậy là người dạy ta tới hơn nửa đêm. Hôm nay lại phải dậy sớm như vậy, ta không chịu nổi nữa vì vậy mơ màng nằm xuống nền tuyết mà ngủ.
Trong mơ có một người áo tím đang gọi tên ta: “A Tường cô nương, A Tường cô nương.”
Bực mình vì đang mơ đẹp thì bị quấy nhiễu, lầm bầm vài câu, không muốn để ý đến y, nhưng y cứ gọi mãi, câu cuối cùng mang vẻ trêu chọc: “A Tường cô nương còn không dậy thì sư phụ cô nương sẽ đánh mông cô đấy.”
Hai tiếng “sư phụ” chọc thẳng vào thần kinh của ta, ta vừa mở mắt ra thì khéo thay cũng thấy sư phụ choàng tấm áo màu mặc trúc in hoa đứng trước mặt. Người cau mày, căng thẳng nhìn ta: “Dậy ngay, không được ngủ trên nền tuyết.”
Sư phụ rất ít khi nghiêm khắc với ta như thế, ta sửng sốt, quên cả phản ứng. Sư phụ thì chẳng buồn nói câu thứ hai, xốc ta lên khỏi nền tuyết: “Nếu ngươi mệt thì về phòng mình mà ngủ.” Nói xong câu này người quay người định đi. Để lại một câu tan đi trong gió rét, ta không biết đó chỉ là ảo giác của ta hay là người thật sự đã nói thế.
“Có người nhắm mắt lại trong tuyết, rồi vĩnh viễn không bao giờ mở ra nữa.”
Ta không hiểu câu này, cũng không hiểu nổi. Sau đó, thỉnh thoảng sư phụ lại hơi đờ đẫn nhìn ta, như thể đang nhìn ta, mà lại như đang nhìn một người khác, thậm chí có lúc còn vô thức thốt lên:
“Bố khỉ... càng lớn càng giống!”
Từ nhỏ sư phụ đã toàn nói những câu ta không hiểu, ta cũng không thèm để ý, nhưng từ đó về sau, ta thường hay nằm mơ thấy một người áo tím, y thường ngồi trong một góc tối nhìn ta, gọi ta… A Tường cô nương.
Mới đầu ta không dám bắt chuyện với y, nhưng mấy lần sau ta cố lấy dũng khí hỏi: “Ngươi là ai?”
Y hờ hững đáp: “Người trong mộng.”
Hôm sau vừa tỉnh lại ta bèn chạy tới hỏi sư phụ: “Người trong mộng là gì ạ?”
Sư phụ nằm trên giường ngáp ngắn ngáp dài, lười biếng trả lời ta: “Quỷ, linh hồn, tóm lại là những thứ không sống trên thế gian này, yêu ma sản sinh từ những suy nghĩ xấu xa lộn xộn trong đầu ngươi. Ờm… Ngươi thấy cái nào hợp, thì cái đấy chính là người trong mộng.”
Ta gãi đầu, cảm thấy cái nào cũng không hợp, nhân cơ hội xuống Thánh Lăng giáo lấy thức ăn, ta lại xin giáo chúng của Thánh Lăng giáo chỉ bảo vấn đề này. Đáp án mọi người cho ta kỳ quặc vô cùng, không cái nào giống cái nào.
Bác hộ giáo vỗ đầu ta sung sướng nói: “Tiểu Tường Tử đã lớn rồi.” Chị đường chủ lại dõi về phương xa như tú tài ngâm thơ bảo ta rằng: “Lòng hoài vương vấn, nửa kia nơi nao, vào tận mơ tìm.” Chú đầu bếp mổ lợn lại nói: “Có mộng xuân rồi cơ đấy! Được lắm, sau này có lấy chồng thì cứ phỏng theo dáng vẻ của người trong mộng mà tìm.” Nói xong, chú mổ lợn vuốt cằm suy nghĩ hồi lâu, lẩm bẩm than thở: “Chết… thiếu chủ mà nghe thấy câu này chắc không để ta yên mất…”
Ta chớp mắt nhìn mãi lâu, rồi lại hỏi: “Lấy chồng về làm gì?”
“Làm gì á...” Ông chủ cười khanh khách, “Kiếm tiền nuôi gia đình, cho vợ con sống sung sướng!”
Ta khấp khởi mừng thầm, mắt sáng lên, vội vàng hỏi: “Thế sau này cháu kiếm một người chồng rồi làm vợ của người đó được không?” Nếu vậy có thể để chồng làm những việc sư phụ giao, gấp chăn giặt quần áo, đấm chân bóp vai, vậy là ta được sống sung sướng rồi!
Không ngờ ta lại hỏi câu này, chú mổ lợn lại bối rối gãi đầu: “Được thì được thôi… nhưng… cháu phải hỏi sư phụ cháu trước đã.” Có thêm một người hầu hạ mình, sư phụ sẽ thích lắm, được lợi thế cơ mà, chắc chắn người sẽ đồng ý thôi.
Ta phấn khởi xách thức ăn quay về Phong Tuyết sơn trang.
Ăn xong cơm tối, thấy hôm nay sư phụ rất vui, vì thế thích thú hỏi: “Sư phụ muốn có thêm một người hầu hạ nữa không?”
Sư phụ uống hớp trà, ngoảnh đầu nhìn ta một lát: “Có một đệ tử ngốc là đủ lắm rồi, ta không muốn nhận thêm một đứa về làm khổ mình thêm nữa.”
“Không phải nhận đệ tử.” Ta nói, “Con kiếm một người chồng, sau đó đưa chàng về cùng hầu hạ sư phụ được không?” Ta xòe tay ra, kể từng lợi ích của việc lấy chồng: “Con rửa bát chàng quét nhà, con nhóm bếp chàng chẻ củi, con giặt quần áo… ừm, chàng cũng giặt quần áo cùng con. Chắc chắn hiệu suất vừa tốt vừa nhanh.” Ta háo hức nhìn sư phụ: “Sư phụ nói xem, thế có tuyệt vời không chứ?”
Sư phụ tỉnh bơ mân mê tách trà, im lặng không nói một lời.
Hình như người không nghe thấy ta nói gì, vì thế ta cao giọng hỏi lại: “Sư phụ, ngươi thấy việc con đi kén chồng thế nào?”
“Xoảng”, tách trà trên tay sư phụ vỡ toang, nước trà bắn hết lên người sư phụ. Ta sửng sốt, lại thấy sư phụ cười thành tiếng: “Tốt, rất tốt, có kẻ tự tới tận cửa hầu hạ, không tốt sao được!”
Tuy người nói thế nhưng vẻ mặt lại như ngây dại, ta rất muốn nói rằng, “Sư phụ, vẻ mặt và lời nói của người chẳng hợp nhau tí nào.” Nhưng ngay trước khi ta mở miệng, sư phụ lại đi tới trước mặt ta, véo má ta rõ mạnh.
“Gan phết đấy nhỉ, hử, Tiểu Tường Tử, đã muốn tìm người giúp rồi cơ đấy, có tổ chức có kỷ luật chống lại ta rồi cơ đấy.”
“Là cùng hầu hạ sư phụ chứ.” Ta sửa lại, nhưng đương nhiên là sư phụ không để ý.
“Được thôi, con gái phàm trần đến tuổi cập kê là phải lấy chồng. Còn hơn một năm nữa, một năm sau nếu ngươi tìm thấy người hợp ý thì cứ lấy đi.” Rồi người nhìn ta coi thường: “Tới lúc đó không ai thèm lấy ngươi thì đừng có khóc lóc kể khổ với ta nhé.”
Ta vò đầu, vô cùng khó hiểu: “Sư phụ, người không muốn con lấy chồng thì con không lấy nữa, người đừng giận.”
Không biết câu này chọc phải sợi dây thần kinh nào của sư phụ, người ngẩn ngơ, lập tức thả tay ra, quay ngoắt đầu đi rồi nói: “Hừ, ai thèm quan tâm ngươi có lấy không, có điều… có điều ngươi là đệ tử của ta, tới lúc đó chẳng có ai rước lại mất mặt ta.”
Sư phụ đúng là kẻ sĩ diện, ta thở dài, nói: “Sư phụ đừng lo, giờ con đã có mục tiêu rồi, cố gắng cố gắng.”
Ta dọn dẹp bát đũa rồi đi ra ngoài, còn sư phụ lại đứng đờ trong phòng như khúc gỗ, mãi tới khi ta sắp quẹo đi thì bỗng nghe thấy giọng nói nặng trĩu của sư phụ vang từ phía sau, “Này”, người gọi ta, nhưng phải nghĩ hồi lâu rồi mới hỏi: “Ngươi chấm ai rồi?”
Ta nhìn trời nghĩ một lát, rồi đáp: “Người trong mộng.”
Vừa quẹo qua tường, còn chưa đi được mấy bước ta đã nghe thấy tiếng đá bàn đạp ghế từ phía sau.
Vừa ăn cơm xong mà sư phụ đã luyện công ngay rồi… siêng năng thật đấy. Ta cũng phải cố gắng kiếm chồng cho mình, vậy thì sau này mới có thể giúp đỡ sư phụ, ít gây rắc rối cho người hơn.
Từ đó về sau, sư phụ càng sai ta làm nhiều việc, ngay cả lúc ngủ cũng chỉ tiếc không thể bắt ta trải chăn đệm nằm ngay bên giường người. Mỗi lần xuống Thánh Lăng giáo lấy thức ăn, sư phụ cũng nhàn rỗi đi theo sau ta, mới đầu mọi người vẫn bình thường, nhưng dần dần trai tráng trong giáo không tìm ta nói chuyện nữa, rồi chả bao lâu ngay cả chú mổ lợn ở phòng bếp cũng không dám nói nhiều với ta.
Mọi chuyện cứ như thế trong một khoảng thời gian, ta thấy hơi buồn, nghĩ rằng chắc mình đã làm sai chuyện gì khiến mọi người ghét rồi. Mỗi lần thấy ta, sư phụ cũng không vui, mặt càng khó coi hơn, thỉnh thoảng còn nghe thấy người buột miệng lẩm bẩm: “Mẹ kiếp, quả nhiên là người của Thánh Lăng giáo…”
Vẫn là giấc mơ đó, trong bóng tối yên ắng, người áo tím lẳng lặng nhìn ta.
Ta cũng nhìn y hồi lâu, cuối cùng buồn bã mở miệng: “Ngươi đừng nhìn ta nữa, dù ngươi có là người trong mộng của ta thì ta cũng không lấy ngươi làm chồng được đâu.”
Ngày mai chính là ngày ta tới tuổi cập kê. Sư phụ sai người Thánh Lăng giáo tổ chức một bữa tiệc kén rể cực kì xôm tụ cho ta, mà ngày này càng tới gần thì vẻ mặt của người lại càng khó coi. Mặc dù không biết nguyên nhân, nhưng vẫn có thể nhận ra sư phụ không thích ta lấy chồng. Đã thế ta càng không hiểu, nếu người đã không thích thì ta không lấy nữa là được rồi, tại sao phải chuốc lấy phiền chuẩn bị tiệc kén rể làm gì?
Ta lại thở dài, nói với người áo tím: “Sư phụ kỳ quặc lắm, tuy người mở tiệc kén rể cho ta, thật ra lại không thích ta đi lấy chồng đâu, vì thế dù ta có muốn kiếm một tấm chồng lắm lắm, nhưng cũng sẽ không lấy. Vả lại, ngươi mãi mãi chỉ xuất hiện trong giấc mơ của ta, lại không thể đến được. Ừm… thế nên, ta nghĩ rằng, sau này ngươi đừng xuất hiện trong giấc mơ của ta nữa, ngươi khiến ta muốn được sống sung sướng, cuối cùng lại không thể có, chán lắm.”
Người áo tím nghe ta nói vậy, không biết vì sao lại bật cười: “Đừng lo, ta sẽ cố gắng để nàng được sống sung sướng, được không?”
Mắt ta lóe sáng, nhưng vừa nghĩ tới cái mặt nặng trịch của sư phụ thì ta lại bối rối: “Ta mà sống sung sướng thì sư phụ sẽ không vui… hay là thôi đi, ta cứ sống thế này với sư phụ là được.”
Người áo tím trầm mặc hồi lâu: “Hình như A Tướng cô nương rất thích sư phụ của mình?”
“Rất thích.” Ta gật đầu: “Sư phụ ăn thịt ta cũng ăn thịt, sư phụ vui ta cũng vui.”
Người áo tím không nói gì nữa, ta thoáng nghe thấy tiếng sư phụ đang gọi ta, chắc trời đã sáng rồi. Ta vẫy tay nói vời người áo tím: “Ta đi đây, sau này chúng ta đừng gặp lại nữa.”
Ta mở mắt ra, trời mới tảng sáng, ta thắc mắc không biết tại sao hôm nay sư phụ lại tràn đầy sức sống như thế, còn dậy sớm hơn cả ta. Mắt ta dần thấy rõ ràng hơn, sư phụ đang đứng bên giường của ta, nheo mắt quan sát: “Mơ thấy cái gì mà cứ lẩm bẩm thế hả?”
“À...” Ta dụi mắt đáp: “Đang tạm biệt người trong mộng…” Còn chưa nói xong, ta đã thấy nằng nặng, sư phụ cáu kỉnh ném một đống quần áo lằng nhằng lên giường ta, mặt xanh lét, nghiến răng nghiến lợi thở hồi lâu rồi mới nói: “Hôm nay là gặp được rồi, không cần phải lưu luyến trong mơ nữa!”
Ta đang định giải thích sau này sẽ không gặp nữa thì sư phụ đã quay người ra khỏi phòng, chỉ bực bội ném lại một câu: “Mặc xong bộ váy này thì ra, tiệc kén rể hôm nay tổ chức trong Thánh Lăng giáo, ngươi cùng xuống núi với ta.”
Haizz... Sư phụ lại tự làm khổ mình rồi.
Sư phụ đưa cho ta một bộ váy trắng, ta ngắm nghía trước gương đồng, cảm thấy bộ này rất giống bộ mọi người mặc lúc một vị đường chủ nào đấy trong Thánh Lăng giáo qua đời mấy năm trước, có điều nó cũng không tệ. Ta xách váy chạy ra ngoài tìm sư phụ.
Sư phụ thấy ta, đầu tiên là giật mình, sau đó nhíu mày: “Cấm cười, giả bộ quyến rũ gì chứ!” Ta ngoan ngoãn mím môi, người lại nhíu mày, “Đừng có tỏ vẻ chín chắn.”
--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------
Ta ức lắm: “Con có tỏ vẻ gì đâu.”
“Không nói nhiều! Cấm ra vẻ đáng thương!”
Ta ngậm miệng, không biết phải làm thế nào. Sư phụ lại che mặt, thở dài thườn thượt: “Được rồi… xuống núi thôi, xuống núi.” Ta cúi đầu theo sau người, chỉ nghe thấy sư phụ đấm ngực lẩm bẩm: “Mẹ kiếp, ta sao thế này! Ta sao thế này! Tất cả là do tên người trong mộng kia, hôm nay ta mà biết ngươi là ai, để xem ông đây hành ngươi thế nào, xử ngươi thế nào!”
Ta đi sau sư phụ, giật nhẹ chéo áo người: “Sư phụ, nếu người thật sự không thích thì hôm nay chúng ta thôi đi, sau này con sẽ không nhắc đến ba chữ người trong mộng với người nữa.”
Sư phụ thoáng dừng lại, ta ngẩng đầu lên nhìn người, thấy gương mặt nghiêng nghiêng của sư phụ đượm vẻ kinh ngạc. Hình như người không muốn ta nhìn thấy vẻ mặt này nên vội vã quay đầu, không nói gì đi thẳng về phía trước. Ta túm lấy chéo áo của người bước theo sau.
Y chang một cái đuôi...
Đột nhiên một bàn tay ấm áp nắm lấy bàn tay đang túm chéo áo người của ta, giọng nói của sư phụ vang lên trong bầu không khí se lạnh: “Ta không… có ý giận ngươi.” Người dắt ta đi qua con đường lát đá xanh xuống núi, “Ngươi đừng sợ.”
Ta nhìn chằm chú vào tay sư phụ, chỉ vậy thôi mà đã an tâm rồi.
Thánh Lăng giáo đã sắp xếp đâu vào đấy, lúc sư phụ dắt ta vào, ta thấy hầu như là nữ đệ tử trong giáo, bọn họ cười toe toét chúc mừng ta. Lúc đi qua đình viện, ta thấy có nam đệ tử đang quét lá rơi, bất giác dừng chân: “Chồng ơi…” Tốt quá đi, việc nặng trong giáo đều do đàn ông làm, nếu trong Phong Tuyết sơn trang có đàn ông thì thật tốt quá rồi…
Đương nhiên, sư phụ là một sự tồn tại khác hẳn đàn ông và phụ nữ.
Ta vừa dừng bước thì sư phụ cũng đứng lại. Lúc ta quay đầu lại nhìn sư phụ, không hiểu vì sao mặt người lại xanh lét.
Ta chớp mắt, không thể hiểu nổi cái tính nói giận là giận của sư phụ.
Sư phụ đưa ta tới một tòa lầu cao hai tầng trong Thánh Lăng giáo, ở đó có một cái ban công, có thể nhìn thấy toàn cảnh cái sân bằng phẳng ở phía dưới, bình thường giáo chúng của Thánh Lăng giáo đều luyện võ tại đây, hôm nay lại bị đuổi sạch để mở tiệc kén rể cho ta.
Ta đứng trên ban công với sư phụ, thoáng chốc tất cả đàn ông trong giáo đều đã tụ tập hết ở đây, xếp thành từng hàng một, đến ngay cả chú đầu bếp mổ lợn cũng toát mồ hôi lạnh đứng đó. Xem ra bọn họ đều chẳng mấy sẵn lòng, như thể ai ai cũng bị đau dạ dày vậy, đau tới mức không dám ngẩng cả đầu lên, ta phóng mắt ra xa, hầu như chỉ thấy biển đầu đen xì.
Có người bê một chiếc ghế bành ra cho sư phụ, người ngồi xuống, cầm tách trà lên, không thèm nhìn mắt xung quanh một cái, lạnh lùng nói: “Được rồi, Tiểu Tường Tử, cuối cùng ngươi cũng đợi được ngày hôm nay rồi. Chọn đi, người trong mộng của ngươi ở đâu?”
Ta ngó nghiêng khắp nơi, nói với sư phụ: “Sư phụ… người không thích con chọn thì con không chọn nữa.”
Sư phụ cười tít mắt: “Ngại hả? Được rồi, vậy thì, các ngươi tự ứng cử đi.” Người nói với giáo chúng phía dưới, “Đồ đệ ta nuôi mười năm, ai muốn lấy?”
Mọi người phía dưới càng cúi đầu thấp hơn, im phăng phắc.
Ta chớp mắt một lúc, bao năm nay, không ngờ lại chẳng ai muốn làm chồng ta, ta không kìm được tiếng thở dài buồn bã. Tiếng thở dài này của ta lại khiến sư phụ cười lạnh, người dán mắt nhìn ta một lúc, rồi cười sang sảng.
“Được rồi, các ngươi cũng ngại ứng cử?” Sư phụ lấy một quả cầu đỏ trong tay người phía sau, nói: “Thế thì hôm nay chúng ta ném tú cầu vậy? Trúng vào ai thì chính là người đó, Tiểu Tường Tử, ngươi phải nhìn người ngươi thích mà ném đó.”
Sư phụ đưa quả cầu đỏ cho ta, ta ôm quả cầu suy nghĩ một lát, ném nhẹ quả cầu vào trong lòng sư phụ.
Sư phụ đứng hình, đờ đẫn nhìn quả cầu trong lòng, ta nhìn chăm chú vào sư phụ rồi nói: “Con cảm thấy người con thích nhất vẫn là sư phụ.”
Mọi người im phăng phắc, phía dưới liên tục vang lên những tiếng thở phào nhẹ nhõm, người hầu đằng sau còn cười thành tiếng, còn sư phụ lại dần đỏ mặt trong khung cảnh huyên náo này.
“Đại… đại… đại nghịch bất đạo!” Sư phụ bỗng đứng phắt dậy, véo mặt ta: “To gan gớm, dám chòng ghẹo ông đây à!”
“Rơi rồi rơi rồi!” ta nhìn quả cầu đỏ lăn xuống đất rồi từ từ lăn ra khỏi hàng rào gỗ của ban công, rơi xuống phía dưới. Mọi người bên dưới lập tức chạy tán loạn như muông thú, quả cầu đỏ rơi xuống đất nảy lên hai cái, lăn lông lốc tới giữa sân, gần như đồng thời, nội trong ba thước quanh nó, không một bóng người.
“A...” Ta cụp mắt có chút thất vọng: “Thì ra mọi người sợ phải làm chồng ta, thì ra mọi người đều ghét bỏ kẻ ngốc này.”
Bàn tay véo má ta thoáng cứng đơ lại, sư phụ nói: “Kẻ nào dám!” Nói đoạn, sư phụ lại ho khù khụ: “Không phải vì lí do đó.”
Ta ngẩng đầu nhìn sư phụ: “Vậy vì sao không có ai muốn làm chồng con?”
Sư phụ há hốc miệng, còn chưa kịp nói gì thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc vọng tới một cách thần kỳ, đó là người áo tím thường xuất hiện trong giấc mơ.
“A Tường cô nương, ta đồng ý.”
Ta ngoảnh đầu lại nhìn, một làn áo tím đạp gió mà tới, y lướt qua mọi người, từ từ đi tới bên quả cầu đỏ, bàn tay trắng nõn nhặt quả cầu rơi trên đất lên. Y phủi hết bụi đất dính trên đó đi, mỉm cười nhìn ta: “Ta sẽ cố gắng để nàng sống sung sướng.”
“Người trong mộng?” Ta ngơ ngác lẩm bẩm, không dám tin hắn thật sự xuất hiện ở đời thực. Trong giấc mơ, ta chưa từng thấy rõ mặt hắn, giờ nhìn rõ rồi, mới giật mình nhớ ra, đây không phải là người đàn ông hơn một năm trước bị đám bắt yêu bắt đi cùng ta sao!
“Tử Huy!” Ta có chút sung sướng reo lên, lúc ấy đi với sư phụ, không biết sau đó y sống chết thế nào, giờ thấy y còn sống thì thật tốt quá rồi, ta cũng cảm thấy vui vẻ.
“Ồ, người trong mộng.” Sư phụ đột nhiên lên tiếng, giọng điệu kỳ quái, lòng ta bất giác run lên, thận trọng quay đầu lại liếc sư phụ một cái, chỉ thấy miệng người cong lên thành một hình cung quái gở, cười rợn người: “Ha ha ha ha, thì ra là thế, thì ra là thế, tính đi tính lại cũng không tính tới không phải là người trong giáo.” Sư phụ liếc ta, vẻ dữ tợn trong mắt khiến ta sợ run cả chân, người véo mặt ta, cười nói: “Giỏi thật đó Tiểu Tường Tử, một năm trở lại đây, ngươi và tên khốn này thông đồng ở đâu mà chẳng ai biết gì thế?”
Dáng vẻ nổi điên này của sư phụ khiến ta thấy sờ sợ, giọng ta run bần bật thành thật trả lời: “Lúc ngủ trên giường.”
Bàn tay véo chặt mặt ta đột nhiên thả ra, vẻ mặt sư phụ nháy mắt trở nên hoang mang: “Các… các ngươi, đã gạo nấu thành cơm rồi.”
“Gạo đâu ra cơm đâu ra, con chỉ gặp hắn trong mơ thôi, thi thoảng nói vài lời.” Ta vội vàng giải thích, “Con chỉ nấu cơm cho sư phụ thôi, chưa nấu cho người khác bao giờ, sư phụ đừng giận mà.” Tuy ta không biết việc nấu cho người khác bữa cơm thì có gì mà phải giận, nhưng sư phụ luôn giận dữ vô cớ, ta biết điều nhường người là được.
Nghe thấy lời này của ta, sư phụ tỉnh táo lại, mặt lại càng nặng hơn: “Thuật nhập mộng.” Sư phụ nhìn Tử Huy phía dưới, cười khẩy nói: “Huynh đài đã phải nhọc lòng một phen vì đồ đệ ngốc này của ta rồi!”
“Một năm không gặp, tại hạ vẫn mong nhớ A Tường cô nương ngày đêm.” Má Tử Huy ửng hồng, hắn khẽ nói: “Tại hạ nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy chỉ có biện pháp này mới không quá đường đột, bày trận làm phép thoát hồn nhập mộng, tuy có chút nguy hiểm, nhưng vì A Tường cô nương, làm gì cũng đáng.”
Mắt ta sáng ngời, bị mấy câu cuối hớp hồn hoàn toàn, ta dường như có thể thấy viễn cảnh tương lai có một bóng người bận rộn trong Phong Tuyết sơn trang. Ta ngẩn ngơ nhìn Tử Huy, tràn đầy mong đợi.
Hàng lan can gỗ mà sư phụ chống tay vang lên tiếng rắc rắc, giống như là sắp bị bóp nát ra vậy. Đột nhiên sư phụ kéo ta đi, ta chỉ thấy mắt mình tối sầm, hóa ra là bóng lưng của sư phụ đã che khuất tầm mắt ta. Ta nghe thấy giọng nói ngột ngạt của sư phụ vang lên: “Bỏ cuộc đi, Tiểu Tường Tử không gả cho người ngoài Thánh Lăng giáo, ngươi tới từ đâu thì cút về đấy.”
Nói xong, sư phụ túm lấy ta, kéo vào trong lầu.
Ta có chút luyến tiếc quay đầu lại nhìn Tử Huy, bỗng thấy hắn đứng bên ngoài hét lên, “Sư phụ làm vậy chẳng phải đã quá độc đoán rồi sao? Giờ A Tường cô nương đã tới tuổi cập kê, vậy mà trong giáo không có ai muốn lấy nàng ấy. Sư phụ lấy lý do đó để giữ A Tường cô nương ở lại bên cạnh ngài, đã từng nghĩ tới việc sẽ làm lỡ chuyện chung thân đại sự của A Tường cô nương chưa?”
Sư phụ khựng lại, hít thật sâu, không biết đang đè nén điều gì. Tử Huy vẫn không dừng lại, nói tiếp: “Tại hạ thật lòng thật dạ tới xin sự đồng ý của A Tường cô nương, dù sư phụ không muốn thấy tại hạ, phải chăng cũng nên hỏi ý của A Tường cô nương đã. Vả lại, nàng chỉ là đệ tử của ngài, ngài đâu thể áp đặt cả đời nàng.”
Tay ta bị sư phụ nắm tới phát đau, ta cố gắng chịu đựng, cuối cùng không chịu được nữa khẽ nói: “Sư phụ… đau.”
Xung quanh im ắng tới đáng sợ, người hầu trong gác như thể người chết, ngay cả tiếng thở cũng không thấy, sư phụ trầm mặc hồi lâu, cuối cùng buông tay ta ra, quay người lại, u ám nhìn ta một lúc: “Tiểu Tường Tử, nói đi, kẻ tên là Tử Huy này, ngươi muốn hay không?”
“Con...” Ta khó xử liếc sư phụ, cuối cùng cúi gằm đầu xuống đáp: “Nếu sư phụ không thích, thì con không muốn.”
Ta nhìn chòng chọc vào móng chân hồi lâu, không nghe thấy sư phụ mở lời, tò mò liếc sư phụ, lại thấy mặt người nhăn tít, môi mím chặt và gương mặt hơi tái y như bị người ta tát mạnh một cái.
“Sư phụ...”
“Ta hỏi ngươi, ngươi có muốn gả đi không?”
“Sư phụ không muốn con gả, con không gả.”
“Không phải ta muốn hay không, mà là ngươi.” Sư phụ cực kì cố chấp, mắt dán chặt vào ta hỏi: “Ngươi muốn gả đi không?”
Ta nhìn gương mặt khó coi của sư phụ, có chút lo lắng muốn nắm lấy tay người, chúng ta đừng tự làm khó mình nữa được không… Nhưng không cho ta cơ hội mở miệng, sư phụ đã gật đầu: “Được rồi, ngươi muốn, vậy tùy ngươi.” Sư phụ quay người bỏ đi, lạnh lùng ném lại một câu: “Tự mang người về Phong Tuyết sơn trang rồi sắp xếp đi.”
Ta chạy theo người, vừa mới xuống gác, sư phụ thấy Tử Huy vênh mặt bước tới thì đột nhiên nổi giận quát ta: “Không được đi theo!”
Ta dừng lại, ngoan ngoãn đứng ở đó, bất giác cảm thấy sợ hãi, sư phụ giận rồi, người lại bỏ ta rồi.
“A Tường cô nương.” Tử Huy và sư phụ lướt qua vai nhau, hắn đi tới trước mặt ta, gò má ửng hồng: “Ngại quá, tối qua thấy nàng nói thế, ta có hơi nóng vội. Hôm nay đường đột quá, mong cô nương đừng giận.”
Ánh mắt của ta vẫn dõi theo bóng lưng khuất dần của sư phụ, lời của Tử Huy lọt vào tai trái lại dốc khỏi tai phải luôn.
“A Tường cô nương?” Một bàn tay huơ huơ trước mặt ta, ta chớp mắt, cuối cùng ánh mắt của ta cũng dừng trên mặt Tử Huy, ta đan tay lại, bực mình: “Chúng ta đã hứa là sẽ không gặp lại nhau nữa rồi cơ mà.”
Tử Huy ngẩn người: “Xin lỗi nàng, song ta vẫn không thể kìm nén nổi, muốn tới đây thử xem…”
Có người đồng ý làm chồng ta nên ta vẫn rất vui, nhưng sư phụ lại không thích… Đầu ta bỗng ấm ấm, Tử Huy xoa đầu ta nói: “Bây giờ sư phụ không đồng ý có lẽ là vì không yên tâm giao nàng cho ta. Sau này sống với nhau lâu rồi, ta tin người sẽ nhìn thấy tấm chân tình của ta, tất cả sẽ ổn thôi.”
Ta cúi đầu nghĩ một lúc, thấy y nói cũng có lí, vì thế cũng dần an tâm.
Liếc mắt nhìn quả cầu đỏ trên tay y, ta chỉ vào đó nói: “Cái này là của sư phụ, người trả cho ta đi.”
Bàn tay trên đầu thoáng khựng lại, ta ngẩng đầu, thấy Tử Huy nở nụ cười thật ấm áp: “Được, của sư phụ.”
Ta cầm lấy quả cầu đỏ, nói với Tử Huy: “Ta đưa ngươi về Phong Tuyết sơn trang, ngươi cứ quét sân trước đã.”
“... Được, quét sân.”
Đêm đó, ta không đợi được tới lúc sư phụ về Phong Tuyết sơn trang.
Ta bó gối ngồi ngay trước cổng tới hơn nửa đêm, gió núi buốt giá của đêm khuya như thổi qua cả xương ta, lạnh thấu tim. Những vì tinh tú rải khắp bầu trời xoay tròn trên đầu ta, ta ngẩn người nhìn chằm chằm vào thềm đá dài dằng dặc từ trước cổng sơn trang xuống, hy vọng bóng hình của sư phụ sẽ hiện ra ngay lúc ta lơ đãng, sau đó sẽ véo má ta bắt ta về phòng ngủ.
Nhưng sư phụ vẫn không hề xuất hiện, còn Tử Huy lại đợi cùng ta, hắn khoác thêm cho ta một lớp áo nữa: “Về ngủ đi, ta trông hộ nàng, sư phụ mà về thì ta sẽ báo cho nàng ngay.”
Ta cố chấp lắc đầu. Tử Huy cũng không khuyên nữa, ngồi xuống bên cạnh ta, nhìn con đường lát đá dài dằng dặc phía dưới.
“Tử Huy, sao ngươi lại muốn làm chồng ta như thế?” Nhân lúc rãnh rỗi, ta hỏi: “Ta quen thân với người trong Thánh Lăng giáo như thế vậy mà chẳng có ai muốn.”
“Ừm, có lẽ vì ta thích nàng nhiều hơn cả sự sợ hãi đối với sư phụ nàng.”
“Vì sao lại thích ta?”
Tử Huy ngừng một lát, rồi nói tiếp: “Nàng đoán xem.”
“Ta ngốc, không đoán được.” Ta vùi đầu vào giữa hai đầu gối, cơn buồn ngủ ập tới, mắt cứ muốn nhắm tịt lại. Ta thành thực đáp: “Ta luôn cảm thấy mắt của ngươi có vấn đề.”
“Hả?” Người bên cạnh hình như hơi hoảng hốt: “Có vấn đề chỗ nào?”
“Không biết, nhưng, ta cảm thấy thế...có lẽ tự đáy lòng ngươi không muốn làm chồng ta.” Ta nhắm mắt lại, nghiêng đầu sang bên cạnh, tựa lên một bả vai rắn chắc: “Thật ra thì… ngươi không muốn cũng không sao… ta có ép đâu.”
Người bên cạnh không hé răng nữa, ta cũng dần chìm vào trong giấc ngủ.
Sáng hôm sau, ta nghe thấy tiếng có người quét sân soàn soạt. Mơ màng dụi mắt, ta vừa ra nhìn thì thấy Tử Huy đang cầm chổi quét con đường lát đá trước cổng sơn trang. Không gian thoang thoảng một mùi hương kì lạ, ta thoáng nhớ tới chú đầu bếp mổ lợn đã từng nói với ta rằng, mùi này là mùi “Rượu”, một thứ rất kì diệu, nhưng trước giờ chú vẫn không cho động vào, còn bảo là con gái mà uống sẽ thành con điên.
Bình luận truyện