Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 42: Tuổi Xuân Ngát Hương Ngọc Lan



Ai ai cũng biết, tuổi xuân dùng để hoang phí, có nụ cười, có nước mắt, có mơ màng và một chút buồn thương…

Trước khi bước vào xã hội, ‘hộp số’ của đời người chỉ dừng lại trên con đường ‘thanh xuân’. Ai ai cũng biết, tuổi xuân dùng để hoang phí, có nụ cười, có nước mắt, có mơ màng và một chút buồn thương. Trường đại học là nơi giữ chặt lấy những năm tháng khi cái đuôi của tuổi xuân đang lao vút đi như bay, mà Cố Sơ của thời đại học chỉ mới vừa bắt đầu tuổi xuân của mình.

Cố Sơ thi đỗ đại học A năm cô mười bảy tuổi.

Năm ấy, phía đầu con đường Hoài Hải của Thượng Hải dựng lên một đèn màu đếm ngược giờ tới thiên niên kỷ mới theo phong cách của Pari, Pháp. Mới đó Cố Sơ còn ở bên một đám chị em cấp ba đứng dưới ngọn đèn màu rực rỡ đó cùng mọi người đếm ngược, sau đó chạy tới bến Thượng Hải đi từ nửa đêm tới tận bình minh, cảm thán ba năm cấp ba đã sắp rời xa, thế mà chẳng mấy chốc cô đã hùng dũng oai vệ, bừng bừng khí thế kéo hành lý tới báo danh ở đại học A.

Đại học A, trường cũ của mẹ, ‘cung điện’ y học đạt trình độ cao nhất, vườn trường tuyệt đẹp trồng đây cây ngọc lan, tiếc là khi Cố Sơ tới báo danh thì đã là tháng chín, chỉ còn nhìn thấy um tùm những lá. Trong đó có một con đường mà hai bên toàn là ngọc lan trắng, các đàn anh đàn chị của đại học A đặt tên cho con đường ấy là ‘đường Bạch Ngọc Lan’. Khi hoa ngọc lan nở, con đường này trắng xóa như tuyết. Cố Sơ cảm thấy trong năm năm tới đây, cô cũng sẽ yêu con đường này.

Động tĩnh của việc Cố Sơ nhập trường không hề nhỏ. Bố đích thân tới tiễn cô, để tránh có phóng viên theo đuôi chụp hình, chỉ riêng xe của vệ sỹ đã tới ba chiếc. Đi cùng với bố tới giúp cô làm thủ tục nhập học còn có cậu chủ nhà họ Kiều, Kiều Vân Tiêu. Năm đó anh ấy cũng mới 20 tuổi, là sinh viên ưu tú của một ngôi trường nổi tiếng trong tốp đầu các trường kinh tế, cách đại học A của cô một tiếng đi xe. Xung quanh có không ít người, có người chứng kiến sự phô trương, có người nhìn Kiều Vân Tiêu. Cố Sơ cảm thấy hơi xấu hổ, khăng khăng bắt bố về.

Ở trường mình, Kiều Vân Tiêu cũng là một nhân vật ‘làm mưa làm gió’, lại vì Cố Sơ mà thường xuyên lui tới đại học A nên dần dần cũng trở thành ‘nam thần’ trong mắt các nữ sinh đại học A. Tất cả mọi người đều cho rằng Kiều Vân Tiêu là bạn trai của Cố Sơ, bao gồm cả cô bạn Tiêu Tiếu Tiếu cùng phòng, bất luận cô giải thích bao nhiêu lần, Tiêu Tiếu Tiếu vẫn một mực tin tưởng.

Cố Sơ kết bạn rất nhanh. Gia đình cô giàu có nên vung tay rất thoải mái, thường xuyên tặng một số mỹ phẩm hàng hiệu cho các bạn cùng phòng hoặc những bạn học nói chuyện hợp, các loại trang sức nhỏ lại càng không thành vấn đề. Đầu lưỡi của cô rất nhạy cảm, lại tham ăn, vì đã từng ai oán với bố một câu rằng mấy món ở nhà ăn không ngon, bố liền bỏ cho nhà trường một khoản tiền, sắp xếp cho đầu bếp trong gia đình vào nhà ăn, chuyên làm cho cô cả nhà họ Cố một số món ăn đặc biệt.

Đương nhiên Cố Sơ ăn không hết nên hay gọi các chị em tới ăn cùng, tính cách vừa huênh hoang lại rộng rãi.

Vào một ngày sau khi nhập học một tuần, Cố Sơ được dịp nổi trội. Nguyên nhân là ‘bạn trai’ của cô bị cướp! Mà đúng vào ngày đó, cô lại đụng chạm với một nhân vật đình đám khác của đại học A.

Nhân vật đình đám khác đó chính là Lục Bắc Thâm, còn ‘bạn trai’ của Cố Sơ là Kiều Vân Tiêu.

Tiến trình của sự việc rất đơn giản. Kiều Vân Tiêu tới đại học A thăm Cố Sơ, khi đi qua con đường Ngọc Lan đã bị một nữ sinh năm hai chặn lại, ngượng ngập đưa cho anh ấy một bức thư tình. Kiều Vân Tiêu là ai chứ? Một cậu ấm từ nhỏ đã ngắm qua ‘muôn loài hoa’, lại là con một và là người thừa kế của nhà họ Kiều, thay bạn gái như thay áo. Các cô gái tiếp cận với anh ấy nhiều vô kể. Trước nay anh ấy không từ chối bất kỳ cô gái nào chủ động bày tỏ nên đã nhận thư tình.

Cảnh này vừa hay bị Cố Sơ bắt gặp, lúc đó cô đang cùng cả một đám chị em thân thiết tới thư viện, đi ngang qua con đường Ngọc Lan xanh mát bèn nhìn rõ cảnh đàn chị năm hai chủ động ôm Kiều Vân Tiêu. Cố Sơ chứng kiến cảnh này như xem chuyện vui, các chị em khác thì xì xào to nhỏ.

Ngày hôm sau, đàn chị năm hai đó bị người ta chặn lại trên đường Ngọc Lan. Khi Cố Sơ hay tin vội chạy tới thì chị ta đang ngồi trên ghế gỗ, tóc tai bù xù, sợ hãi nhìn đám con gái đang bao vây tấn công mình…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện