Chương 15: Bí mật động trời của bà Dung
Cô thấy bóng dáng lướt qua, ai trông giống bà Dung thế nhỉ, cô nhìn phớt qua thì bà ấy đã đi mất, té nhàu một cái do giật mình. Sao tự nhiên con Oa này lại ói máu ra thế kia? Cô nhói ngay ngực cái rồi ôm lên nhăn nhó, cậu từ xa chạy lại, đỡ cô lên cái rồi nói:
"Quan tìm thầy lang cho cô ấy đi, tôi sẽ đưa chị dâu về!"
Lúc ấy trước mặt nhiều người nên cô đẩy cậu ra, cậu nhìn cô, trong giây phút ấy chợt có một giây hụt hẫng, cô cúi đầu chào quan rồi bước ra ngoài. Lúc ấy nơi đó lại chẳng khác cái chợ là bao, ồn ào và lộn xộn, cô thấy mọi người chỉ trỏ vào mặt cô, nói rất nhiều, còn đại loại như kiểu cô làm gì mờ ám hại con Oa không bằng. Tự nhiên nó vật ra đất, cô đây còn muốn nghe xem tốt cuộc là con Oa nói gì. Cái chuyện đánh A Tỳ thật ra không như nó nghĩ, và cả chuyện tiểu thư Huệ của nó, thật sự là nó hiểu sai ý rồi. Cô vừa bước ra được hai bước đã chóng mặt hoa mắt, tay vịnh vào cái cột mà mồ côi lạnh toát. Lát sau thì ngã vật ra luôn, cậu thấy thế thì đỡ cô lên, bế ra xe, mặc kệ bao nhiêu người nhìn theo. Cậu đặt cô vào xe ngựa rồi quay lại nói với quan.
Quan nhìn nhìn rồi suy nghĩ, lát quan gật đầu luôn, cậu mỉm cười cái rồi quay lại xe, quan nhìn qua đám người kia rồi nói:
"Mời thầy lang cho cô ấy, còn mấy người, chuyện đứa trẻ này phải ở lại xét xử thêm. Nếu thật sự nó bị té chết thì mới được về, không thì phải ở lại điều tra!"
Đang ngồi trên xe ngựa, cô mở mắt nhìn cái rồi ngồi dậy, thấy cậu nhìn chăm chú vào mình thì mới quay mặt đi chỗ khác. Cô im lặng như vậy cho đến khi về đến nhà, cô được cậu đỡ xuống, vừa vào tới cửa cô đã dừng chân lại, mắt cô đảo quanh rồi ngây người ra đó, cậu liền thắc mắc hỏi:
"Chị sao thế?"
"À không sao!"
Cô bước đi vào, cậu mở cửa không thắc mắc gì nữa. Cô đứng đó suy nghĩ một hồi, cái mùi này, là mùi của bà Hoàng. Cái mùi vừa ôi vừa tanh, mùi đặc trưng của xác chết đây mà, tại sao mới bước chân xuống đã ngửi thấy chứ? Cô đảo mắt qua nhìn kiểm tra xem rốt cuộc có phải bà Hoàng đã qua đến đây rồi không? Khi cậu vừa mở cửa ra, phía sau cánh gà ấy là bà Hoàng, cô nhìn thấy mặt bà ấy mà lạnh toát xương sống. Cô nhìn qua bà Dung, rồi vú Nụ ngoắc tay với cô, ra dấu là hành lễ với mẹ chồng đi. Cậu Cảnh Minh đặt tay ra sau lưng cô đẩy nhẹ, cô và cậu cùng cúi xuống chào bà.
Bà mỉm cười ngồi xuống rồi sờ vào gương mặt cậu, bà âu yếm nói:
"Đứng lên đi con!"
Bà giơ tay đỡ cậu, còn cô phải vất vả đứng dậy, vết thương khiến cô cảm thấy khó chịu quá, cô nuốt nước bọt cái rồi quay qua bà Dung, cái cảm giác khi đối diện với bà ấy cứ cảm thấy rợn rợn kiểu gì ấy, như kiểu đang đối diện với một xác chết vậy. Cô đảo mắt quanh xem và Hậu có qua không, thật sự có rất nhiều chuyện cô muốn nói cho bà nghe, vì cô đã tìm ra được cái gì đó rồi, muốn hỏi ý bà xem rốt cuộc là sao.
"Hoài Thục à..."
"À dạ!"
Cô giật mình cái rồi nhìn qua bà Hoàng, hình như lúc nãy bà kêu mà cô không nghe, cô dạ cái gấp gáp, chợt bà Dung tiến lên một bước, cô biết nếu bây giờ mà sơ hở ra một tý có lẽ bà Dung lại có cơ hội ra tay với mình. Cô liếc qua nhìn hai mẹ con họ một lát rồi cúi người xuống, định mời mẹ chồng vào nhà thì chợt cái mùi ấy xộc vào mũi, cô nhợn lên một cái rồi mắc ói, lấy tay bịt miệng lại rồi cúi đầu xuống.
Vừa nói tới đó bà Dung đã bước lại nắm ngay cái vết thương của cô mà bóp.
"A...!"
Cậu cầm tay bà ấy lại, cậu đẩy nhẹ bà ấy ra rồi nghiến răng nói:
"Dám hành động thô thiển trước mặt tôi sao"
Vừa lúc ấy bà Hoàng liền đảo mắt qua bà Dung, bà ấy cúi đầu rồi lùi ra phía sau. Cô đau đến độ chân run cả lên, cậu lại không nói vụ cô bị thương nên cô nghĩ cậu muốn dấu, cô cũng ráng đứng thẳng lên rồi nói:
"Con xin lỗi mẹ ạ, bụng con không tốt nên con muốn xin phép mẹ cho con vào nghỉ ngơi! "
"Ừm...!"
Bà trả lời một tiếng rồi thôi, bà Dung nhìn lên thấy ánh mắt của cậu liếc mình thì liền giật mình cúi đầu xuống. Bà Hoàng kéo cậu vào nhà rồi cười cười nói nói, nói rất nhiều chuyện nhưng cậu chỉ gật đầu rồi ậm ừ mà thôi. Cô nằm được một lát thì có vú Nụ gõ cửa đi vào, vú liền bước lại giường nói:
"Cô tranh thủ đi ra hầu bà, chứ đừng thất lễ, lỡ bà bắt tội thì lại nát thân cô ra, nhà họ Hoàng không đơn giản như nhà tôi đâu, nên cô đừng có lơ là, là chết đấy!"
Cô lau mồ hôi cái rồi nói:
"Vú ơi, bây giờ cháu bị thương nên cháu đi không nổi, mà hình như cậu Cảnh Minh không muốn bà Dung và mẹ chồng biết nên mới giấu. Có gì vú giúp cháu che giấu nhé, cháu đội ơn vú!"
"Cô có sao không đấy, vẻ mặt không tốt lắm!"
"Cái bà Dung chết tiệt ấy, không biết bà ta có phát hiện ra tôi bị thương không? Bà ấy còn bấu vào nữa chứ, đau chết đi được mà!"
Cô vừa nhăn nhó vừa rêи ɾỉ, bà vú rót cho cô một ly nước rồi nói:
"Họ chỉ nghe bên đây có chuyện nên qua xem, cái vụ đứa trẻ con đó, mà chuyện đó giải quyết xong rồi nên chắc một chút họ sẽ về thôi. Cô ráng ra ngoài nói chuyện một lát, họ về là ổn thôi!"
Cô uống xong cốc nước thì mới gật đầu, nhà họ Hoàng lớn thế kia, chả nhẽ bà Hoàng lại không ở mà lại qua đây à. Có niềm tin rằng lời vú Nụ nói là đúng, cô lấy hết sức ngồi dậy, chỉ một lát thôi, sẽ ổn thôi mà.
Cô đứng dậy tiến lại bàn trang điểm, ngồi thoa chút son lên cho có sắc khí, cô liền nói:
"Bà yên tâm đi, tôi sẽ không để họ trách phạt bà, có gì sai tôi sẽ tự nhận, bà đừng lo lắng nhé!"
Cô vừa nói xong thì chợt hít một hơi sâu, cô bước ra khỏi cửa, ra đến phòng khách cô cúi chào mẹ chồng đàng hoàng. Cậu Cảnh Minh vẫn ngồi đó nói chuyện với bà, bà liền kêu cô lại gần bà ngồi, cô liền mỉm cười rồi lại đó, bà có hỏi thăm cậu, hỏi thăm cô, bà dịu dàng nói:
"Hoài Thục này, thời gian này khổ cho con rồi, nhưng con cứ yên tâm đi, tháng sau mẹ sẽ cho người tới đón con về, dù sao thì nhà họ Hoàng mới là nơi con ở, nên con phải chăm chỉ đó!"
Cô mỉm cười gật đầu, mỗi câu bà nói ra đều khiến cô lạnh cả gai óc. Cô cố gắng ngồi đó nghe bà nói, lúc sau bà quay lại nhìn cậu Cảnh Minh, tay bà nắm tay cậu xoa xoa, mặt cậu vẫn lạnh như tiền, nếu không biết người ta còn nghĩ hai người họ không phải là mẹ con đó. Tuy cậu không phải loại người tình cảm lắm nhưng cách cư xử hằng ngày vẫn gọi là ổn và bình thường, nhưng tại sao khi đối diện với mẹ mình cậu lại trở nên như vậy? Cô nhìn hai người họ nói chuyện một hồi rồi chợt cái đùng phía sau, cô giật mình cái rồi quay ra nhìn. Cô đứng dậy đi ra sau, nghe thấy tiếng roi quất khiến lòng cô chợt như lửa nóng, không cần biết là ai đánh ai, nhưng nghe thấy tiếng bà Dung cô lại có thể hình dung ra gương mặt của một con quỷ rồi. Bà ấy như một con quỷ sống vậy, ngoài bà Hoàng và cậu Cảnh Minh ra hầu như ai bà ấy cũng ra tay được.
"Dừng tay!"
Cô chạy lại mặt lạnh ngắt nắm cái roi trên tay bà Dung lại, bọn nhỏ nó gào khóc ôm lấy bà vú Nụ. Cô thấy bà ấy nằm vật ra đất, mặt mũi thì trầy xước rướm máu, chưa cần nói gì cô đã tự hiểu.
"Đây là nhà vú Nụ, có mẹ chồng tôi, cậu Cảnh Minh, còn có tôi! Bà đừng có lộng hành ở đây!"
Cô nói mà như nghiến răng, bà ấy giật lại cái roi rồi đá mấy cái mảnh vải ra, là mấy mảnh vải cô thêu thùa, cô liếc qua bà Dung, bà ấy liền gằn giọng nói:
"Tôi đánh bà ấy vì bà ấy không dạy dỗ cô đàng hoàng, nếu cô không muốn bà ta bị hành xác thì học hành cho tử tế, chứ mà qua tay tôi thì sai một cái là một cái roi, chứ đừng có nghĩ làm dâu nhà này là dễ dàng. Dạy không đàng hoàng hay học không đàng hoàng thì đều phải bị ăn roi cả, nên tiểu thư hãy nhớ đến lời tôi, có trở thành thiếu phu nhân nhà họ Hoàng hay mãi mãi chỉ được người ta gọi là tiểu thư còn phải dựa vào biểu hiện bản thân mình! "
Nói xong bà Dung cuộn tròn cái roi rồi cất vào, cô lại đỡ bà vú Nụ lên rồi phủi đất cát trên người bà ấy xuống. Lát sau cô quay qua dỗ mấy đứa nhỏ, tự nhiên cô thấy con Kim Nhã nó nhìn bà Dung trân trân, cô thắc mắc rồi quay qua nhìn bà Dung, bà ấy quay lưng lại đi vào nhà, tự nhiên nó thốt lên, còn chỉ tay vào người bà ấy.
"Có một chị gái khóc!"
Cô không biết nó nói gì, nhưng lại rất hốt hoảng bụm miệng nó lại, cô hoang mang rồi nói đỡ lại câu nói đó.
"Chị đâu có khóc đâu!"
Cô nói rồi xoay người nó lại, cô nhìn qua thấy bà Dung nhìn con Kim Nhã như muốn ăn sống nó. Cô biết đã quá muộn rồi, bà ấy đã nghe Kim Nhã nói câu đó, cô nghe không hiểu nhưng hình như bà Dung hiểu, và bà ấy đã để ý con Kim Nhã rồi. Chẳng hiểu sao lúc ấy cô thấy ánh mắt của bà Dung nhìn nó mà cô sợ chết điếng người, cô kéo bà vú và đám nhỏ vào trong.
"Đi vào đi!"
Cô quay lại nhìn bà ấy, bà ấy vẫn dùng ánh mắt đó nhìn vào con Kim Nhã, cô nuốt nước bọt cái rồi kéo họ vào phòng đóng chặt cửa lại, cô liền kéo con kim Nhã ra một góc rồi hỏi nó:
"Kim Nhã à, em nói cái gì vậy, em nói gì vậy nói chị nghe với!"
"Có một chị đang khóc?"
"Chị nào?"
"Là trên lưng bà Dung đó!"
Nó cười cái rồi thì thầm vào tai cô, tiếng cười hí hí của nó làm cô sởn cả gai óc. Tồi nó liền chạy lại vú Nụ, mấy đứa nó khóc lóc, nhưng chỉ có con Kim Nhã là không khóc một tý nào cả. Từ lúc đến đây ở tới bây giờ cô vẫn cảm thấy con Kim Nhã là nó lạ lùng nhất, không biết cô đoán có đúng không nhưng hình như đôi mắt của nó có thể thấy người âm hay sao ấy, nhiều khi thấy tụi kia chơi với nhau còn con Kim Nhã lại cứ nhìn ra ngoài khoảng không rồi cười cười, đợt trước nó còn bị đứa nhỏ trong bồn nước dọa đến nổi bị động kinh luôn, mà lúc nãy nó lại chỉ tay thẳng vào bà Dung, với cả ánh mắt của bà ấy nhìn nó, thật sự đó không phải là lời nói vô tình thốt ra. Và ánh mắt kia cũng không phải là ánh mắt thắc mắc, mà là ánh mắt bất ngờ, và là ánh mắt căm ghét căm ghét khi con Kim Nhã nói ra câu đó.
Cô quay qua nhìn con Kim Nhã xong cái rồi mở cửa chạy ra ngoài. Cô muốn xác nhận xem có phải lời Kim Nhã nói là đúng không, cô có mắt âm dương, nếu Kim Nhã thấy chắc chắn cô cũng phải thấy chứ. Nếu chắc ăn hơn ra gặp bà Dung là được mà.
Cô hớt hải chạy ra, thấy bà Dung đứng sau lưng của mẹ chồng. Mọi người đang nhìn ra, cô vuốt cái tóc và quần áo đàng hoàng lại rồi từ từ bước vào, bà liền nhìn cô nói:
"Con hãy chăm chỉ học hành nhé! Chuyện của vú Nụ hôm nay xem như là một bài học nhỏ, con nên xem lại bản thân mình, đừng ham chơi con nhé. Không sợ đòn roi thì cũng phải nghĩ cho người khác một chút, không phải chỉ phạt mình con đâu, ai liên quan đều bị phạt, con đã nghe rõ chưa?"
Cô gật gật đầu cái rồi quỳ xuống dưới đất, mồ hôi nhễ nhại trên trán, cô nói:
"Dạ lần này con xin mẹ bỏ qua, lần sau con không dám mẹ ạ!"
Cô run rẩy nhìn lên cậu, thấy cậu nhìn xuống mình, cô liền né ánh mắt đó đi. Sợ bà Hoàng mà thấy lại nghĩ ngợi lung tung, cô liền nhìn xuống đất
"Con đứng lên đi, mẹ không khó khăn gì đâu, nhưng mà nhà mình có nề có nếp từ lâu rồi, mẹ không muốn nhà mình đảo lộn lên. Sau này con sẽ chính thức làm thiếu phu nhân nhà họ Hoàng, mà Cảnh Minh sau này còn lấy vợ, con làm chị dâu, còn thay mẹ quán xuyến các em, dạy bảo em dâu, còn rất nhiều thứ trong nhà con ạ, nên cái gì quan trọng thì phải học con nhé!"
Lời bà nói ra tuy rất nhẹ nhàng, nhưng từng câu từng chữ đều mang theo hơi hướng răn đe dọa nạt. Cô liền cúi đầu rồi ngồi xuống ghế, bà vẫn ngồi nói chuyện với cậu, còn cô lâu lâu cô lại đưa mắt qua nhìn bà Dung. Tuy ở gần bà ấy chưa được bao lâu nhưng cái cảm giác sợ bà ấy nó dâng lên mạnh mẽ, không phải bị bà ấy đánh nên sợ, mà cái cô sợ chính là con người bà ấy. Giống ma quỷ hơn là người, không biết mọi người lại gần bà ấy cảm thấy thế nào, cô lại có cảm giác bà Hoàng và cả bà Dung có một sự giống nhau, nửa người nửa ma.
Lâu lâu cô nhìn vào gáy bà Dung, xem có thấy cái gì giống như con Kim Nhã nói không, quả thực là không có. Nhưng lâu lâu cô vẫn nghe thấy có tiếng thở phát ra, tiếng thở cứ phì phò phì phò, ngoài mẹ chồng và bà Dung ra thì còn có ai, cậu ngồi đối diện thì không nói rồi, thấy cô cứ nhìn, bà Dung liếc qua cô rồi nhìn cô, cô giật mình quay mặt qua chỗ khác.
Họ nói chuyện được hơn một giờ thì về, bà Hoàng còn ôm cậu tạm biệt. Bà Dung vạch cái màn ra cho bà Hoàng chui vào, lúc đó từ đâu có một cơn gió lùa qua, cô vô tình cúi xuống chào mẹ chồng thì ngẩn lên thấy tóc bà Dung bay phất lên. Cô thấy tóc bà ấy rất lạ, lớp bên ngoài bị gió thổi tung lên có một màu đen huyền, còn lớp trong lại có màu hơi bạc, là màu tóc bạc của người lớn tuổi. Cô nhìn lên chợt giật mình lùi lại mấy bước, cô thấy có một cô gái bị chổng ngược người lên, đầu cô ấy đụng vào đầu bà Dung, chân đưa thẳng lên trời, tóc cô ấy phủ lên tóc bà Dung. Sau đó bà Dung quay lại chào cậu, khi cúi xuống thì cô gái ấy đã biến mất, cô trợn mắt lên cái rồi lùi lại, bà ấy cúi xuống chào luôn cả cô. Cô liền gật đầu trong gượng gạo, cô vẫn chưa hết bàng hoàng, tại sao lại thấy cảnh này, gương mặt cô gái đó nhìn rất khắc khổ, mắt thì chảy ra một dòng lệ đỏ, nhìn rất là đau khổ, cô nhíu mày lại rồi nhìn theo xe, chiếc xe ngựa ấy dần dần rời đi. Cô đứng đó nhìn theo hoài, tới nổi cậu kêu mà cô còn không hay. Giật mình cái cô trấn tỉnh rồi cùng cậu quay vào trong nhà, cô bước vào phòng thăm bà vú Nụ cái rồi mới ra, bà ấy bị đau nên còn nằm. Cô nói sẽ đi sắc thuốc cho bà, bà không cho nhưng cô vẫn đi, nhưng ra đến cửa đã bị cậu cản lại, cậu xuống bếp sắc thuốc cho cả hai người, cô có đi theo cậu, cô trầm ngâm một hồi rồi chợt hỏi.
"Sao hôm nay mẹ cậu qua thăm mà cậu buồn thế?"
Cậu không nói gì cả, chỉ lắc lắc đầu mà thôi, đến tối đó cậu vẫn không nói gì. Cô không thể xuống bếp, bà vú cũng vậy, hôm sáng bà Hoàng nói sợ cậu không có ai hầu, đòi đem thêm người qua mà cậu không đồng ý, nên tối đó cậu nấu cơm tối luôn. Cô ăn cơm uống thuốc xong thì lại đến lúc thay vải băng vết thương, cậu vẫn vào thay như bình thường, và cô lại ngại ngùng như bình thường. Cô nhìn cậu hôm nay rất lạ, hình như cậu rất chán ghét mẹ mình vậy, nói chuyện với bà cậu chỉ ậm ừ gật gật, không cười không nói gì cả. Thường ngày cũng đâu ít nói lắm đâu, thay xong rồi cậu lại qua lo cho vú Nụ. Mấy vết roi đó có mà quất cô thì cô chịu cũng không nổi nói chi là bà bà vú tuổi tác đã cao, cô chỉnh y phục lại đàng hoàng rồi chợt đứng lên, cô định tắt đèn đi ngủ thì nghe bên ngoài có tiếng gõ của. Cô thấy hình bóng một đứa nhỏ, không biết giờ này chưa ngủ đi còn qua đây làm gì? Cô ra mở cửa định hỏi thì chợt câm miệng luôn, chẳng có đứa nhỏ nào cả, cô lạnh sóng lưng rồi nhìn ra bên ngoài, bên cái hàng rào đâu lại lòi ra cánh tay, ngoắc ngoắc cô, còn nghe nó kêu:
"Chị ơi, chị ơi!"
Nghe thấy giọng quen quen, cô nhìn kĩ lại thì mới thấy, nó là hồn ma của thằng nhóc chết dưới hồ sen lúc sáng nằm trên quan đây mà. Cô nuốt nước bọt cái rồi nhìn nó, nó kêu cô rất lớn, còn rất gấp gáp nữa, cô lại sợ, tự nhiên nó quay lại đây tìm cô làm gì? Cô có làm gì nó đâu kia chứ, cô định đóng cửa lại thì nó chợt chỉ tay ra đường nói rất là to:
"Bị dẫn rồi chị ơi! Em chị bị dẫn đi rồi! "
Cô liền chăm chú lời nó nói hơn, như tin vào lời nó, cô liền đáp lại, như kiểu nó là người sống vậy.
"Em nói ai?"
"Một bé gái, bị một bà phù thủy dẫn đi rồi! Chị mau cứu nó đi!"
Cô vừa nghe tới đó bỗng nhiên não cô tự động hiện ra gương mặt của con Kim Nhã, rồi bà phù thủy là ai? Cô nhớ tới ánh mắt bà Dung lúc sáng mà tay chân cô lạnh toát, cô quay lại nhìn thì thằng bé đó mất tiêu. Cô chạy như điên qua phòng mấy đứa nhỏ, thắp sáng mấy cây nến lên mà run phải biết. Cô vừa thắp nến lên xong liền đi kiểm tra mấy đứa nhỏ, tới chỗ của con Kim Nhã thì tay chân cô run lẩy bẩy, cô kéo mấy đứa nhỏ dậy rồi liên tục hỏi tụi nó:
"Kim Nhã đâu rồi mấy đứa, mấy đứa thấy Kim Nhã đâu không? "
"Dạ, nó nằm ở đây, ủa đâu rồi? "
Chúng nó dụi mắt ngáp ngắn ngáp dài cái rồi nói:
"Chắc là đi vệ sinh! "
Cô chạy như điên ra nhà vệ sinh, cô mở cửa cái ầm cái, không thấy nó đâu cả. Cô chạy ra hàng rào tìm thằng nhóc con đó, định hỏi nó thấy ai dắt Kim Nhã đi không, nhưng không thấy nó đâu cả. Rồi cô nhìn quanh cái con đường tối om này, cô nghe tiếng hát vang của con Kim Nhã, nó đang ở đâu? Rồi từ trong một cánh đồng cỏ xa xa, cô thấy có một ánh sáng màu đỏ, là ánh sáng của cái đèn lồng, cô nhìn theo nó chăm chú. Có phải ai đó không, sợ nhầm đuổi theo sẽ vô ích, cô nhìn rất kĩ càng, lát sau thằng nhóc đó từ sau lưng cô nói:
"Chị ơi, em đi xem rồi, bà ấy cầm theo một sợi dây thừng, và dẫn em chị vào rừng rồi chị!"
"Trời ơi Kim Nhã! Cậu Cảnh Minh ơi, Kim Nhã nó đi mất rồi! "
Cô quay vào nhà, gào thét lên như phát điên vậy, cô đập cửa phòng cậu rầm rầm. Cậu mở cửa ra nhìn cô với ánh mắt bất ngờ, cầm hai tay cô lại, cô nói như gào khóc.
"Người ta dẫn Kim Nhã đi mất rồi cậu ơi!".
Bình luận truyện