Bé Con, Chú Không Thể Chờ

Chương 237



Chương 237:

 

Cô gật đầu, khịt mũi, tùy ý vùi vào trong vòng tay anh, ôm chặt lấy anh, không muốn thả lỏng một chút nào.

 

Lúc này.

 

Cô cảm thấy thật may mắn khi có anh.

 

Có luôn muốn mình độc lập suy nghĩ và trưởng thành, nhưng khi có chuyện gì xảy ra, cô ấy mới thực sự cảm thấy thanh thản chỉ khi có anh ở bên…

 

Khi đó, cô giống như đột nhiên có dũng khí.

 

Cô buộc mình ngừng suy nghĩ, dựa vào ngực anh, lặng lẽ lắng nghe nhịp tim của anh.

 

Kiều Phong Khang xoa dịu và vỗ về cô nhẹ nhàng, kiên nhẫn như dỗ trẻ.

 

Khi cô đến bệnh viện, trong bệnh viện đã sắp xếp xong xuôi, chỉ đợi hai người vào trong.

 

Du Ánh Tuyết đang nằm trên bàn khám, thực hiện các cuộc kiểm tra khác nhau.

 

Dụng cụ khám khoa sản lạnh lùng đối diện với cô khiến cô có chút bối rối.

 

Cô vô thức nhìn xung quanh.

 

Lúc này, Kiều Phong Khang đã bỏ qua sự ngăn cản của y tá và đẩy vào. Nhìn thấy anh, ánh mắt Du Ánh Tuyết sáng lên rạng rỡ.

 

Hai người cách nhau không xa, bốn mắt đã chạm nhau.

 

Tay cô duỗi về phía anh. Nỗi nhớ và sự lệ thuộc trong mắt cô đã rõ ràng hơn.

 

Trái tim đang trào dâng, bao niềm đam mê và thương mến tràn ngập lồng ngực.

 

Anh nhanh chóng chạy đến.

 

“Anh Kiều, rất xin lỗi, nơi này đàn ông không được vào.” Cô y tá dừng lại phía trước nói.

 

Anh cau mày: “Vợ tôi còn ít tuổi, tôi nhất định phải ở bên cạnh cô ấy.”

 

Hai chữ “vợ tôi” văng vẳng bên tai Du Ánh Tuyết và cứ đập vào tim cô.

 

Gợn sóng như gió mùa xuân. Cô hơi giật mình.

 

Ngay sau đó, toàn bộ bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của cô được một bàn tay to lớn nắm chặt.

 

Nó giống như một sự bảo vệ vững vàng nhất.

 

Du Ánh Tuyết không nói gì, nhưng ngước nhìn anh, đôi mắt cô ươn ướt.

 

Anh cũng im lặng, lặng lẽ nhìn xuống cô.

 

Dù sao thì cô cũng không biết ai đã dùng lực trước.

 

Hai người, bàn tay đan vào nhau nắm chặt nhau hơn…

 

“Bác sĩ, anh Kiều…” Cô y tá ngượng ngùng nhìn bác sĩ. Bác sĩ cũng cảm thông những người người trẻ tuổi, biết mình không thể chọc vào sếp lớn, xua tay nói: “Thôi, cô đi ra ngoài trước đi, anh Kiều đấy là trường hợp đặc biệt”

 

Y tá xoay người đi ra ngoài.

 

Bác sĩ nhìn họ nắm chặt tay nhau, cười nói: “Trước đây tôi đã xem nhiều cuộc phỏng vấn của anh Kiều, nhưng tôi chỉ nghĩ rằng anh Kiều không thân thiện lắm. Không ngờ anh ấy lại còn yêu vợ nhiều như vậy.”

 

Du Ánh Tuyết hé môi muốn nói gì đó, nhưng bàn tay hai người đan chặt vào nhau khiến cô cảm thấy ấm áp không thể tả.

 

Cô thèm giây phút này, cũng thèm thuồng danh xưng “vợ”.

 

Tất cả những ý nghĩ này cô đều không thể nói ra.

 

Kiều Phong Khang lo lắng về cô và cũng lo lắng về đứa con chưa ra đời của hai người.

 

Khuôn mặt tuấn tú của anh luôn căng thẳng, lại càng không cẩn thận nói chuyện với đối phương, chỉ nghiêm nghị hỏi: “Cô ấy thế nào rồi? Đứa nhỏ sao rồi?”

 

“Anh Kiều, đừng căng thẳng. Máu vừa được lấy và gửi đi xét nghiệm. Một lúc nữa sẽ có kết quả. Bây giờ chúng ta đang chụp ảnh bốn chiều. Nào, anh ngồi xuống xem con của hai người đi”

 

“Con của chúng tôi?” Kiều Phong Khang khẽ lắc đầu nhìn bác sĩ: “Ý của anh là… bây giờ chúng tôi có thể nhìn thấy con mình qua thiết bị máy móc này?”

 

“Đúng. Anh có thể nhìn thấy toàn bộ khuôn mặt của đứa bé. Đển xem bé giống bố hơn hay giống mẹ hơn một chút” Bác sĩ cười nói, dụng cụ quét lên bụng Du Ánh Tuyết.

 

Ngay sau đó, một hình ảnh mờ ảo nhau xuất hiện trên màn hình nhỏ.

 

Trên mặt cả hai người đều chung một niềm vui lớn.

 

Tuy nhìn không rõ ràng, nhưng vẫn nhìn ra được ngũ quan.

 

Du Ánh Tuyết gần như ngồi bật dậy vì phấn khích. Cô không thể tin rằng một thứ nhỏ bé như vậy vẫn còn sống trong bụng của chính mình.

 

Kinh ngạc không thể diễn tả được.

 

Hơi ấm kèm theo một niềm hạnh phúc khôn tả quấn lấy cô, chợt khiến trái tim cô mềm mại đến lạ thường.

 

Như thể khiến tim cô tan chảy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện