Bé Con Thân Ái
Chương 41
Lúc đến Cố Khái Mai ngồi bên cạnh ghế lái, nhưng đi về đổi lại thành ba Cố, để tiện nói chuyện cùng Cố Khái Đường.
Cố Khái Đường sợ ba chưa ăn, cho nên mua một ít thức ăn nhanh. Chờ ba Cố ngồi trên xe xong, liền đưa cho ông, thấp giọng nói: "Ba, ăn chút đồ đi."
Ba Cố nhìn thoáng qua, sau đó nói: "Thanh niên các con cứ thích ăn loại đồ ăn này, một chút dinh dưỡng cũng không có. Sắp về nhà, mẹ con chắc chắn đã nấu cơm, không cần ăn linh tinh."
Cố Khái Đường đành nói: "Dạ."
"Ba nghe mẹ con nói, bà ấy giới thiệu cho con mấy cô gái, con gặp cũng chưa gặp phải không?"
"..."
"Đây là làm sao! Cũng đã hai mấy tuổi đầu còn không hiểu chuyện như vậy. Đi gặp mặt cũng đâu phải bắt con cưới người ta. Sao vậy, con muốn cùng mẹ cãi nhau sao?"
Cố Khái Đường kiên trì nói: "... Không phải đâu ba."
"Mặc kệ thế nào, cũng không thể thất hứa, nhất là đối với con gái." Ba Cố biểu tình nghiêm túc, lên án mạnh mẽ nói, "Con như vậy, đem chữ tín của mẹ con ra đùa giỡn, ba quyết không để con làm vậy nữa."
"..."
Thái độ làm người của ba Cố rất đứng đắn, dạy dỗ con trai không chút khách khí, Cố Khái Đường bất đắc dĩ, cũng không tiện tranh luận, nên trầm mặc.
Cố Khái Mai nhìn thấy anh trai mình kinh ngạc, liền vội vàng nói: "Ba, sao lại vừa về đã cãi nhau với anh hai chứ. Anh ấy cũng đâu có cố ý như vậy đâu."
Có lẽ là vì giới tính, ba Cố rõ ràng khoan dung với con gái hơn, nghe nói như vậy, quả nhiên không nói thêm nữa, sắc mặt cũng hòa hoãn lại.
Ba Cố nhìn đùi phải của Cố Khái Đường, hỏi: "Chân con sao rồi?"
Cố Khái Đường trả lời: "Dạ, đi lại không thành vấn đề, cũng có thể chạy bộ."
"Vậy là tốt rồi." Ba Cố thở dài nói, "Ba ở nước ngoài, nghe con bị tai nạn lo muốn chết. Con sau này phải chú ý một chút."
Liên tục hai ngày không ngủ được, trái tim cũng rất khó chịu.
Rõ ràng là lời quan tâm lại nói nghiêm túc như vậy.
Cố Khái Đường gật đầu, nói: "...Dạ. Ba, ba biết chuyện cậu về đây chưa? Cậu đêm nay ở lại nhà mình."
Ba Cố gật đầu, nói: "Ba nghe mẹ con kể. Không có gì. Khái Đường, cậu con có con rồi sao?"
"..."
"Con xem Đậu Tranh người ta chút đi, cũng chẳng lớn hơn con bao nhiêu, con trai đã lớn như thế. Sao không để mẹ con an tâm chút đi?"
"Con..."
"Mẹ con nói ngày một hẹn cho con một người, con lần này phải đi gặp một chút." Ba Cố cứng rắn nói, "Lúc con ngủ, mẹ con bảo cái gì thì làm cái đó đi, đừng có ngỗ nghịch."
Cố Khái Đường tâm tình ưu tư nói: "Con không đi đâu."
"Con dám?!"
Em gái ở phía sau vôin vã giải vây: "Ba, ba gấp cái gì chứ, còn như vậy dọa anh con mất."
Ba Cố "Hanh" một tiếng, nói: "Bảo con đi xem mắt, cũng không phải bắt con kết hôn, con sợ cái gì chứ?"
Nhưng mà không tiếp tục, ngược lại nói với Cố Khái Mai: "Tiểu Hoa bao giờ mới tới nhà mình?"
Nói đến chính là bạn trai Cố Khái Mai, họ Hoa, tên Khang, tết âm lịch mấy năm trước đều tới gặp gia đình, cho nên tương đối quen thuộc ba Cố.
Hai cha con cô bắt đầu nói chuyện, Cố Khái Đường cuối cùng cũng có thể thở ra một cái.
Từ sân bay về nhà kẹt xe nghiêm trọng, mãi đến sau giờ tối với tới. Bầu trời đã tối đen, bên ngoài còn có tuyết rơi.
Cố Khái Đường vỗ tuyết trên vai, ấn chuông cửa.
Tới mở cửa là Đậu Tranh đang ôm Tiễu Dã, y thấy Cố Khái Đường liền thở phào nhẹ nhõm, nói: "Kẹt xe nghiêm trọng như thế sao?"
"Ừ." Cố Khái Đường nói, "Tuyết rơi, cũng không dám lái quá nhanh."
Đậu Tranh vừa ôm lấy Tiễu Dã, vừa giúp Cố Khái Đường xách hành lý. Cố Khái Đường né ra, không để y cầm được, nói: "Cậu tốt hơn bế con đi."
Vừa nói, Cố Khái Đường vừa đi vào phòng khách, đem hành lý của ba Cố để qua một bên, cởi áo ba-đờ-xuy lạnh như băng.
Ba Cố đi vào phía sau, liếc mắt liền nhìn thấy đứa nhỏ Đậu Tranh ôm trong tay, ông vừa cởi mũ, vừa dùng nón tay sờ sờ gò má Tiễu Dã, hỏi: "Đây là con trai em sao? Bao nhiêu tuổi rồi?"
Đậu Tranh có chút khẩn trương nhìn ba Cố.
Ba Cố thân hình cao lớn, tương đối nghiêm túc, phần lớn người trong nhà đều sợ ông. Đậu Tranh cùng anh rể này không quá thân thiết, cho nên cảm thấy áp lực mơ hồ.
Y nói: "Hơn ba tuổi, Tiễu Dã gọi ông nội đi con."
Tiễu Dã nghe lời gọi một tiếng, hoảng hốt nhìn ba Cố.
Ba Cố sửng sốt, sau đó nở nụ cười. Hai bên mái của ông đều là tóc bạc, thoạt nhìn quả nhiên giống ông nội.
Cố Khái Đường cởi áo ra, sau đó giúp mẹ Cố bưng thức ăn, đi qua phòng khách thì thấy ba Cố đang chơi cùng Tiễu Dã. Nhìn biểu tình say sưa của ông, Cố Khái Đường không nhịn được thở dài.
Ba Cố thôi thúc Cố Khái Đường kết hôn, chính là muốn bế cháu nội đi. Đã nói từ trước, ba Cố bảo nếu như Cố Khái Đường hoặc Cố Khái Mai có con, ông sẽ từ chức về nước giúp đỡ chăm sóc.
... Chuyện này tạm thời không có khả năng. Nghĩ đến người cha cường thế này, Cố Khái Đường đau đầu không ngớt.
Trên bàn cơm, Cố Khái Đường ăn rất quy củ, rất sợ nói không nên lời, khiến ba Cố tức giận. May là bữa cơm này là bữa ăn đầu tiên khi ba Cố về nhà, ba Cố độ lượng thả cho Cố Khái Đường một con ngựa, không nhắc đến chuyện đi coi mắt nữa.
Cuối cùng cũng về nhà, ba Cố rõ ràng thả lòng rất nhiều, Bình thường ăn cơm, cả nhà rất ít khi nói chuyện phím, nhưng vì có thêm Đậu Tranh và Tiễu Dã nên cũng không có theo quy củ bất thành văn này.
Tiễu Dã cực kỳ thông minh nhưng tuổi còn quá nhỏ, nói chuyện cũng không đặc biệt rõ ràng. Bé con trò chuyện với ba Cố rất dài dòng, khiến ba Cố không ngừng cười lớn.
Tiễu Dã cực kỳ hưng phấn, cuối cùng còn đứng trên ghế, vươn tay muốn ôm cổ ba Cố. Điều này khiến Cố Khái Đường thấy khó hiểu, Tiễu Dã hình như sợ người lạ, nhưng cũng cực kỳ dính người, coi như là ngày đầu tiên gặp mặt cũng có thể chấp nhận đối phương. Tỷ như lần đầu tiên nhìn thấy Cố Khái Đường, bé con cũng để Cố Khái Đường bế.
Ba Cố thụ sủng nhược kinh, ôm phía sau Tiễu Dã, nói: "Bảo bối, coi chừng ngã."
Cố Khái Đường đưa tay ôm Tiễu Dã từ trên người ba Cố xuống, nói: "Để ông nội ăn cơm nào."
Tiễu Dã liền yên tĩnh, ngồi trên đùi Cố Khái Đường, sau đó ngửa đầu nói với hắn: "Thúc phụ, con muốn ăn cái kia."
Cố Khái Đường gắp rau cho bé ăn. Lúc đứng lên, hắn nghe ba Cố tiếc nuối nói với Đậu Tranh: "Vẫn là có con tốt hơn. Lúc còn trẻ thì thấy phiền, trưởng thành, biết được cô đơn mới hiểu được có con tốt thế nào."
Đậu Tranh yên lặng nghe, gật đầu, sâu sắc nói: "Quả thực là như thế."
Trong nhà hai anh em tổ chức tiệc sinh nhật cũng không mời nhiều người, chỉ có mấy người bà con và một ít bạn bè thân thiết. Nhưng hai người nhận được không ít quà, đa số đều là quà vốn là tết âm lịch mới tặng, mượn cơ hội này tặng sớm một chút.
Bận rộn một ngày đêm, chín giờ tối mới tiễn xong vị khách cuối cùng, Cố Khái Đường nói với ba mẹ: "Tụi con về trước đây."
Nếu như bình thường, mẹ Cố sẽ tuyệt đối không để Cố Khái Đường trở về, bà hận không thể giữ Cố Khái Đường ở lại cho tới ngày khai giảng. Nhưng lần này không giống, ngoại trừ chuyện sữa bột của Tiễu Dã còn ở tiểu khu Minh Châu, ở đây không tiện, còn là bởi vì mẹ Cố cầu xin cùng ba Cố đe dọa, Cố Khái Đường cuối cùng cũng đành đáp ứng ngày mai đi xem mắt, địa điểm ở một nhà hàng phụ cận tiểu khu Minh Châu.
Mẹ Cố vỗ vai Cố Khái Đường, nói: "Con trai, không cần khẩn trương, không thích cũng không sao, còn nhiều cơ hội tốt."
Cố Khái Đường thở dài, lười nói tiếp.
"Được rồi," mẹ Cố nói, "Con cầm mấy thứ này đi."
Bà chỉ vào đống hộp quà xếp thành núi nhỏ, là những thứ mà người khác biếu, đồ đạt rất nhiều, căn bản chưa dùng hết, mẹ Cố liền bảo Cố Khái Đường lấy về.
Cố Khái Đường hỏi: "Sao lại có rượu?"
Đồ uống không tính, thỉnh thoảng cũng sẽ dùng, nhưng hắn hầu như không uống rượu.
Mẹ Cố "Ai nha" một tiếng, nói: "Sắp tới mùa xuân, con không tới thăm thầy Lưu sao? Cầm đi tặng ông ấy."
Cố Khái Đường trầm mặc một chút, chẳng biết suy nghĩ gì, một lát sau gật đầu: "Con biết rồi."
Về đến nhà đã hơn mười giờ tối, Tiễu Dã buồn ngủ không mở nỗi mắt. Hai ngừa rửa ráy đơn giản rồi trở về phòng của mình. Nghe âm thanh, Đậu Tranh đã ngủ.
Cố Khái Đường mở máy vi tính, mở thư mục, bắt đầu lưu những thứ quan trọng.
Đặt bên người Cố Khái Đường là một cái hộp laptop mới tinh, bên trong đựng một chiếc máy tính xách tay, là quà Cố Khái Mai mua cho anh trai.
Cô cũng không có sáng tạo gì, hàng năm đều tặng Cố Khái Đường sản phẩm điện tử, xác suất tặng máy vi tính rất lớn. Bởi vì bản thân cô tốc độ thay đổi đồ rất nhanh, thấy sản phẩm mới tung ra thị trường liền muốn mua, vừa hy vọng Cố Khái Đường có thể dùng kiểu dáng giống như mình, vì vậy hằng năm đều tặng hắn máy tính xách tay.
Cố Khái Đường đổi máy vi tính rất nhanh, có liên quan trực tiếp đến bản tính cả thèm chóng chán của em gái.
Cố Khái Đường vừa tra cứu văn kiện, vừa kiểm tra hộp thư, chẳng mấy chốc thấy một email em gái Cố Khái Mai gửi tới.
Cố Khái Đường gửi đến một đoạn mô tả thời gian và địa điểm, phía sau còn nói: "Anh, ngày mai anh mà không đi, ba sẽ rất tức giận."
Cố Khái Đường dựa vào phía sau ghế, nghĩ thầm, bởi vì mẹ không làm việc gì, quá mức thanh nhàng mới có thể dây dưa vấn đề hôn sự của mình.
Hắn không khỏi nóng nảy nghĩ, thật sự có chút phiền phức.
Bởi vì tâm sự nặng nề, đêm hôm đó tận ba giờ sáng Cố Khái Đường mới đi ngủ, phân nửa thời gian dùng để sửa chữa luận văn, phân nửa thời gian ngồi đờ ra bên giường. Thế là ngày hôm sau không kinh ngạc chút nào ngủ thẳng tới tám giờ. Đậu Tranh đứng ở cửa suy nghĩ một chút, có nên vào gọi hắn rời giường hay không, sợ hắn bỏ bữa sáng sẽ đói bụng.
Cố Khái Đường ở trong chăn giật giật, cảm thụ đệm chăn mềm mại và ấm áp. Khí trời lạnh không muốn rời giường, nghĩ như vậy, Cố Khái Đường nhịn không được muốn nhắm mắt lại.
"Hải Đường, đứng lên ăn một chút đi." Đậu Tranh nói như vậy, đi tới vài bước kéo màn cửa sổ ra."Ăn xong ngủ tiếp."
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ nhất thời chiếu vào, bị màn ngăn trở một phần, bị song cửa cắt thành từng mảng, giữa không gian có lớp bụi mỏng xoay vòng.
Cố Khái Đường vừa mở mắt đã nhìn thấy một chút bụi bị mặt trời chiếu không có chỗ trốn, không khỏi né về phía sau, hắn phiền não không gì sánh được nói: "Trong nhà bẩn quá."
Đậu Tranh gật đầu nói: "Sắp đến tết âm lịch rồi, nên dọn dẹp một chút. Nếu không thì hôm nay tổng vệ sinh đi."
Cố Khái Đường nằm lỳ trên giường, từ chối trả lời, thanh âm khàn khàn nói: "Đợi ngày mai đi, hôm nay tôi phải đi gặp một người, trưa không ăn ở nhà."
Đậu Tranh vừa nghe động tĩnh của Tiễu Dã ở trong phòng khách, vừa nói: "Gặp thầy cậu sao? Tôi giúp cậu đem đồ để lên cốp xe nhé."
"Không phải."
"A? Vậy cậu muốn đi gặp ai."
Cố Khái Đường dừng một chút, không nói gì.
Cố Khái Đường sợ ba chưa ăn, cho nên mua một ít thức ăn nhanh. Chờ ba Cố ngồi trên xe xong, liền đưa cho ông, thấp giọng nói: "Ba, ăn chút đồ đi."
Ba Cố nhìn thoáng qua, sau đó nói: "Thanh niên các con cứ thích ăn loại đồ ăn này, một chút dinh dưỡng cũng không có. Sắp về nhà, mẹ con chắc chắn đã nấu cơm, không cần ăn linh tinh."
Cố Khái Đường đành nói: "Dạ."
"Ba nghe mẹ con nói, bà ấy giới thiệu cho con mấy cô gái, con gặp cũng chưa gặp phải không?"
"..."
"Đây là làm sao! Cũng đã hai mấy tuổi đầu còn không hiểu chuyện như vậy. Đi gặp mặt cũng đâu phải bắt con cưới người ta. Sao vậy, con muốn cùng mẹ cãi nhau sao?"
Cố Khái Đường kiên trì nói: "... Không phải đâu ba."
"Mặc kệ thế nào, cũng không thể thất hứa, nhất là đối với con gái." Ba Cố biểu tình nghiêm túc, lên án mạnh mẽ nói, "Con như vậy, đem chữ tín của mẹ con ra đùa giỡn, ba quyết không để con làm vậy nữa."
"..."
Thái độ làm người của ba Cố rất đứng đắn, dạy dỗ con trai không chút khách khí, Cố Khái Đường bất đắc dĩ, cũng không tiện tranh luận, nên trầm mặc.
Cố Khái Mai nhìn thấy anh trai mình kinh ngạc, liền vội vàng nói: "Ba, sao lại vừa về đã cãi nhau với anh hai chứ. Anh ấy cũng đâu có cố ý như vậy đâu."
Có lẽ là vì giới tính, ba Cố rõ ràng khoan dung với con gái hơn, nghe nói như vậy, quả nhiên không nói thêm nữa, sắc mặt cũng hòa hoãn lại.
Ba Cố nhìn đùi phải của Cố Khái Đường, hỏi: "Chân con sao rồi?"
Cố Khái Đường trả lời: "Dạ, đi lại không thành vấn đề, cũng có thể chạy bộ."
"Vậy là tốt rồi." Ba Cố thở dài nói, "Ba ở nước ngoài, nghe con bị tai nạn lo muốn chết. Con sau này phải chú ý một chút."
Liên tục hai ngày không ngủ được, trái tim cũng rất khó chịu.
Rõ ràng là lời quan tâm lại nói nghiêm túc như vậy.
Cố Khái Đường gật đầu, nói: "...Dạ. Ba, ba biết chuyện cậu về đây chưa? Cậu đêm nay ở lại nhà mình."
Ba Cố gật đầu, nói: "Ba nghe mẹ con kể. Không có gì. Khái Đường, cậu con có con rồi sao?"
"..."
"Con xem Đậu Tranh người ta chút đi, cũng chẳng lớn hơn con bao nhiêu, con trai đã lớn như thế. Sao không để mẹ con an tâm chút đi?"
"Con..."
"Mẹ con nói ngày một hẹn cho con một người, con lần này phải đi gặp một chút." Ba Cố cứng rắn nói, "Lúc con ngủ, mẹ con bảo cái gì thì làm cái đó đi, đừng có ngỗ nghịch."
Cố Khái Đường tâm tình ưu tư nói: "Con không đi đâu."
"Con dám?!"
Em gái ở phía sau vôin vã giải vây: "Ba, ba gấp cái gì chứ, còn như vậy dọa anh con mất."
Ba Cố "Hanh" một tiếng, nói: "Bảo con đi xem mắt, cũng không phải bắt con kết hôn, con sợ cái gì chứ?"
Nhưng mà không tiếp tục, ngược lại nói với Cố Khái Mai: "Tiểu Hoa bao giờ mới tới nhà mình?"
Nói đến chính là bạn trai Cố Khái Mai, họ Hoa, tên Khang, tết âm lịch mấy năm trước đều tới gặp gia đình, cho nên tương đối quen thuộc ba Cố.
Hai cha con cô bắt đầu nói chuyện, Cố Khái Đường cuối cùng cũng có thể thở ra một cái.
Từ sân bay về nhà kẹt xe nghiêm trọng, mãi đến sau giờ tối với tới. Bầu trời đã tối đen, bên ngoài còn có tuyết rơi.
Cố Khái Đường vỗ tuyết trên vai, ấn chuông cửa.
Tới mở cửa là Đậu Tranh đang ôm Tiễu Dã, y thấy Cố Khái Đường liền thở phào nhẹ nhõm, nói: "Kẹt xe nghiêm trọng như thế sao?"
"Ừ." Cố Khái Đường nói, "Tuyết rơi, cũng không dám lái quá nhanh."
Đậu Tranh vừa ôm lấy Tiễu Dã, vừa giúp Cố Khái Đường xách hành lý. Cố Khái Đường né ra, không để y cầm được, nói: "Cậu tốt hơn bế con đi."
Vừa nói, Cố Khái Đường vừa đi vào phòng khách, đem hành lý của ba Cố để qua một bên, cởi áo ba-đờ-xuy lạnh như băng.
Ba Cố đi vào phía sau, liếc mắt liền nhìn thấy đứa nhỏ Đậu Tranh ôm trong tay, ông vừa cởi mũ, vừa dùng nón tay sờ sờ gò má Tiễu Dã, hỏi: "Đây là con trai em sao? Bao nhiêu tuổi rồi?"
Đậu Tranh có chút khẩn trương nhìn ba Cố.
Ba Cố thân hình cao lớn, tương đối nghiêm túc, phần lớn người trong nhà đều sợ ông. Đậu Tranh cùng anh rể này không quá thân thiết, cho nên cảm thấy áp lực mơ hồ.
Y nói: "Hơn ba tuổi, Tiễu Dã gọi ông nội đi con."
Tiễu Dã nghe lời gọi một tiếng, hoảng hốt nhìn ba Cố.
Ba Cố sửng sốt, sau đó nở nụ cười. Hai bên mái của ông đều là tóc bạc, thoạt nhìn quả nhiên giống ông nội.
Cố Khái Đường cởi áo ra, sau đó giúp mẹ Cố bưng thức ăn, đi qua phòng khách thì thấy ba Cố đang chơi cùng Tiễu Dã. Nhìn biểu tình say sưa của ông, Cố Khái Đường không nhịn được thở dài.
Ba Cố thôi thúc Cố Khái Đường kết hôn, chính là muốn bế cháu nội đi. Đã nói từ trước, ba Cố bảo nếu như Cố Khái Đường hoặc Cố Khái Mai có con, ông sẽ từ chức về nước giúp đỡ chăm sóc.
... Chuyện này tạm thời không có khả năng. Nghĩ đến người cha cường thế này, Cố Khái Đường đau đầu không ngớt.
Trên bàn cơm, Cố Khái Đường ăn rất quy củ, rất sợ nói không nên lời, khiến ba Cố tức giận. May là bữa cơm này là bữa ăn đầu tiên khi ba Cố về nhà, ba Cố độ lượng thả cho Cố Khái Đường một con ngựa, không nhắc đến chuyện đi coi mắt nữa.
Cuối cùng cũng về nhà, ba Cố rõ ràng thả lòng rất nhiều, Bình thường ăn cơm, cả nhà rất ít khi nói chuyện phím, nhưng vì có thêm Đậu Tranh và Tiễu Dã nên cũng không có theo quy củ bất thành văn này.
Tiễu Dã cực kỳ thông minh nhưng tuổi còn quá nhỏ, nói chuyện cũng không đặc biệt rõ ràng. Bé con trò chuyện với ba Cố rất dài dòng, khiến ba Cố không ngừng cười lớn.
Tiễu Dã cực kỳ hưng phấn, cuối cùng còn đứng trên ghế, vươn tay muốn ôm cổ ba Cố. Điều này khiến Cố Khái Đường thấy khó hiểu, Tiễu Dã hình như sợ người lạ, nhưng cũng cực kỳ dính người, coi như là ngày đầu tiên gặp mặt cũng có thể chấp nhận đối phương. Tỷ như lần đầu tiên nhìn thấy Cố Khái Đường, bé con cũng để Cố Khái Đường bế.
Ba Cố thụ sủng nhược kinh, ôm phía sau Tiễu Dã, nói: "Bảo bối, coi chừng ngã."
Cố Khái Đường đưa tay ôm Tiễu Dã từ trên người ba Cố xuống, nói: "Để ông nội ăn cơm nào."
Tiễu Dã liền yên tĩnh, ngồi trên đùi Cố Khái Đường, sau đó ngửa đầu nói với hắn: "Thúc phụ, con muốn ăn cái kia."
Cố Khái Đường gắp rau cho bé ăn. Lúc đứng lên, hắn nghe ba Cố tiếc nuối nói với Đậu Tranh: "Vẫn là có con tốt hơn. Lúc còn trẻ thì thấy phiền, trưởng thành, biết được cô đơn mới hiểu được có con tốt thế nào."
Đậu Tranh yên lặng nghe, gật đầu, sâu sắc nói: "Quả thực là như thế."
Trong nhà hai anh em tổ chức tiệc sinh nhật cũng không mời nhiều người, chỉ có mấy người bà con và một ít bạn bè thân thiết. Nhưng hai người nhận được không ít quà, đa số đều là quà vốn là tết âm lịch mới tặng, mượn cơ hội này tặng sớm một chút.
Bận rộn một ngày đêm, chín giờ tối mới tiễn xong vị khách cuối cùng, Cố Khái Đường nói với ba mẹ: "Tụi con về trước đây."
Nếu như bình thường, mẹ Cố sẽ tuyệt đối không để Cố Khái Đường trở về, bà hận không thể giữ Cố Khái Đường ở lại cho tới ngày khai giảng. Nhưng lần này không giống, ngoại trừ chuyện sữa bột của Tiễu Dã còn ở tiểu khu Minh Châu, ở đây không tiện, còn là bởi vì mẹ Cố cầu xin cùng ba Cố đe dọa, Cố Khái Đường cuối cùng cũng đành đáp ứng ngày mai đi xem mắt, địa điểm ở một nhà hàng phụ cận tiểu khu Minh Châu.
Mẹ Cố vỗ vai Cố Khái Đường, nói: "Con trai, không cần khẩn trương, không thích cũng không sao, còn nhiều cơ hội tốt."
Cố Khái Đường thở dài, lười nói tiếp.
"Được rồi," mẹ Cố nói, "Con cầm mấy thứ này đi."
Bà chỉ vào đống hộp quà xếp thành núi nhỏ, là những thứ mà người khác biếu, đồ đạt rất nhiều, căn bản chưa dùng hết, mẹ Cố liền bảo Cố Khái Đường lấy về.
Cố Khái Đường hỏi: "Sao lại có rượu?"
Đồ uống không tính, thỉnh thoảng cũng sẽ dùng, nhưng hắn hầu như không uống rượu.
Mẹ Cố "Ai nha" một tiếng, nói: "Sắp tới mùa xuân, con không tới thăm thầy Lưu sao? Cầm đi tặng ông ấy."
Cố Khái Đường trầm mặc một chút, chẳng biết suy nghĩ gì, một lát sau gật đầu: "Con biết rồi."
Về đến nhà đã hơn mười giờ tối, Tiễu Dã buồn ngủ không mở nỗi mắt. Hai ngừa rửa ráy đơn giản rồi trở về phòng của mình. Nghe âm thanh, Đậu Tranh đã ngủ.
Cố Khái Đường mở máy vi tính, mở thư mục, bắt đầu lưu những thứ quan trọng.
Đặt bên người Cố Khái Đường là một cái hộp laptop mới tinh, bên trong đựng một chiếc máy tính xách tay, là quà Cố Khái Mai mua cho anh trai.
Cô cũng không có sáng tạo gì, hàng năm đều tặng Cố Khái Đường sản phẩm điện tử, xác suất tặng máy vi tính rất lớn. Bởi vì bản thân cô tốc độ thay đổi đồ rất nhanh, thấy sản phẩm mới tung ra thị trường liền muốn mua, vừa hy vọng Cố Khái Đường có thể dùng kiểu dáng giống như mình, vì vậy hằng năm đều tặng hắn máy tính xách tay.
Cố Khái Đường đổi máy vi tính rất nhanh, có liên quan trực tiếp đến bản tính cả thèm chóng chán của em gái.
Cố Khái Đường vừa tra cứu văn kiện, vừa kiểm tra hộp thư, chẳng mấy chốc thấy một email em gái Cố Khái Mai gửi tới.
Cố Khái Đường gửi đến một đoạn mô tả thời gian và địa điểm, phía sau còn nói: "Anh, ngày mai anh mà không đi, ba sẽ rất tức giận."
Cố Khái Đường dựa vào phía sau ghế, nghĩ thầm, bởi vì mẹ không làm việc gì, quá mức thanh nhàng mới có thể dây dưa vấn đề hôn sự của mình.
Hắn không khỏi nóng nảy nghĩ, thật sự có chút phiền phức.
Bởi vì tâm sự nặng nề, đêm hôm đó tận ba giờ sáng Cố Khái Đường mới đi ngủ, phân nửa thời gian dùng để sửa chữa luận văn, phân nửa thời gian ngồi đờ ra bên giường. Thế là ngày hôm sau không kinh ngạc chút nào ngủ thẳng tới tám giờ. Đậu Tranh đứng ở cửa suy nghĩ một chút, có nên vào gọi hắn rời giường hay không, sợ hắn bỏ bữa sáng sẽ đói bụng.
Cố Khái Đường ở trong chăn giật giật, cảm thụ đệm chăn mềm mại và ấm áp. Khí trời lạnh không muốn rời giường, nghĩ như vậy, Cố Khái Đường nhịn không được muốn nhắm mắt lại.
"Hải Đường, đứng lên ăn một chút đi." Đậu Tranh nói như vậy, đi tới vài bước kéo màn cửa sổ ra."Ăn xong ngủ tiếp."
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ nhất thời chiếu vào, bị màn ngăn trở một phần, bị song cửa cắt thành từng mảng, giữa không gian có lớp bụi mỏng xoay vòng.
Cố Khái Đường vừa mở mắt đã nhìn thấy một chút bụi bị mặt trời chiếu không có chỗ trốn, không khỏi né về phía sau, hắn phiền não không gì sánh được nói: "Trong nhà bẩn quá."
Đậu Tranh gật đầu nói: "Sắp đến tết âm lịch rồi, nên dọn dẹp một chút. Nếu không thì hôm nay tổng vệ sinh đi."
Cố Khái Đường nằm lỳ trên giường, từ chối trả lời, thanh âm khàn khàn nói: "Đợi ngày mai đi, hôm nay tôi phải đi gặp một người, trưa không ăn ở nhà."
Đậu Tranh vừa nghe động tĩnh của Tiễu Dã ở trong phòng khách, vừa nói: "Gặp thầy cậu sao? Tôi giúp cậu đem đồ để lên cốp xe nhé."
"Không phải."
"A? Vậy cậu muốn đi gặp ai."
Cố Khái Đường dừng một chút, không nói gì.
Bình luận truyện