Bệnh Án Khám Chữa FA Di Căn
Chương 13
Ngày 14 tháng 2 năm 2014, Valentine, “Cô Viên hôm nay không làm thêm giờ” đăng một trạng thái tiêu cực hoàn toàn không hợp thời nhưng lại nhận được rất nhiều phản hồi.
“Hôm nay mở thớt, bạn làm thế nào phát hiện mình bị phản bội?”
Kết quả những người bình luận toàn là thám tử siêu hạng.
“Giả vờ lấy điện thoại di động của hắn chơi trò chơi, thấy hắn giật lại điện thoại với vẻ mặt hoảng hốt”.
“Yêu xa. Phát hiện một lọ nước hoa phụ nữ trong ảnh tự sướng hắn chụp trước gương trong nhà vệ sinh”.
“Đi vệ sinh ở nhà hắn, phát hiện trong thùng rác có giấy vệ sinh gấp không giống kiểu gấp của hắn”.
“Vốn không bao giờ đăng mấy thể loại như kiểu hạt giống tâm hồn, đột nhiên có một thời gian đăng toàn những câu của Lục Kỳ”.
“Có một lần đến nhà hắn phát hiện hắn mang ga trải giường đi giặt. Phải biết bình thường hắn lười đến mức tất cũng chất đống cả tháng chờ tôi đến giặt giúp”.
“Ông xã nói buổi tối phải đi tiếp khách, rất muộn mới về. Khi về tôi phát hiện anh ta không đi tất, mà buổi sáng hôm đó rõ ràng anh ta có đi tất”.
“Hắn cầm điện thoại di động, tôi nhìn trộm lịch sử cuộc gọi thấy có mấy cuộc gọi đến 10086, số tổng đài của China Mobile. Khi đó tôi biết ngay là hắn ăn vụng rồi, bởi vì hắn dùng mạng của China United, số tổng đài 10010”.
Có hôm tôi phát hiện ghế phụ lái trên xe hắn được đẩy hết cỡ về phía trước. Khi đó tôi đã sụp đổ, không ngừng vặn hỏi hắn, cuối cùng hắn thừa nhận hôm đó quả thật đã cùng bồ nhí chơi trên xe”.
Thời gian trôi đến ngày 14 tháng 7 năm 2014, chủ nhân của trang “Cô Viên hôm nay không làm thêm giờ” lại khóc nức nở trên phố vì bị phản bội mà không phòng bị kịp.
Rốt cuộc vấn đề bắt đầu xuất hiện từ khi nào?
Bắt đầu từ khi cô vừa nhắc tới chuyện sống chung là hắn đã ấp úng không dám trả lời? Bắt đầu từ sau khi hắn về nước, càng ngày càng ít gọi điện thoại cho cô? Hay là bắt đầu ngay từ khi hắn cố gắng giảm cân, trong khi cô lại để mặc cho mình tăng cân không hề khống chế?
Bây giờ đầu óc Viên Mãn bị nước vào nghiêm trọng, hỗn độn đến mức hoàn toàn không thể suy nghĩ những vấn đề này. Trong thế giới của cô chỉ có tiếng khóc của chính mình và tiếng thở khe khẽ của người nào đó bên kia điện thoại.
“Hu hu hu...”
“...”
“Hu hu hu hu...”
“...”
“Hu hu hu hu hu hu...”
Cuối cùng đối phương cũng chịu mở miệng: “Đã khóc đủ chưa?”
“Chưa đủ!” Viên Mãn gào lên với đối phương bằng giọng mũi, dường như phải trút hết tất cả giận dữ lên người kẻ ngoài cuộc này: “Tôi... tôi bị phản bội rồi.. Hu hu hu... Anh còn... Anh còn... Hu hu hu... chỉ biết quan tâm đến cái bồn hoa rách nát của anh!”
“...”
“Hu hu hu hu hu hu...”
Cuối cùng người bên kia điện thoại có cứng rắn đến mấy cũng không nhịn được thở thật dài: “Bây giờ cô có hai lựa chọn. Thứ nhất, khóc, khóc thoải mái, khóc chán rồi thì bắt taxi về nhà, tắm rửa, ngủ một giấc. Hôm sau tỉnh lại cứ coi như chưa có chuyện gì xảy ra, nên tìm tình yêu mới thì cứ tìm, nên tập trung làm việc thì cứ làm”.
Viên Mãn khịt mũi một cái: “Còn lựa chọn thứ hai?”
Hiển nhiên lựa chọn đầu tiên này cô không làm được.
“Đến siêu thị mua một cái kéo, quay lại cắt công cụ gây án của thằng cha đó. Tôi có thể đến bảo lãnh cho cô. Yên tâm, cô bóc lịch mấy năm đi ra rồi lại là một hảo hán”.
“...”
“...”
Đợi thêm một lát không thấy có phản ứng gì, Trịnh Diễn Tự chủ động chấm dứt cuộc gọi. Người không có triển vọng thì không xứng để anh ta phải lãng phí thời gian.
Chỉ thương bồn hoa của anh ta...
Trịnh Diễn Tự đút tay túi quần đi đến cạnh bồn hoa. Đó là một cây bình an được anh ta lấy từ vườn hoa bệnh viện sau đợt nằm viện kéo dài hai năm, kì thực không hề đáng giá, nhưng đối với anh ta thì lại là loài cây quý giá nhất trên đời.
Anh ta vừa làm việc xong, máy tính còn chưa tắt, trên màn hình còn hiển thị ba bản thảo thư xin lỗi về sự kiện để lộ thông tin người sử dụng trước đó do bộ phận quan hệ xã hội gửi cho anh ta. Đương nhiên đây chỉ là bước đầu tiên, trọng điểm là các công việc tiếp theo như bồi thường thiệt hại, hoàn thiện kĩ thuật điện toán đám mây và gây dựng lại lòng tin của người sử dụng.
Trước đó anh ta đã giận dữ sa thải kĩ sư trưởng phụ trách điện toán đám mây của Khoa Tín, khiến giờ đây đội ngũ kĩ thuật của Khoa Tín như rắn mất đầu, cuống quýt tìm kiểm kĩ sư trưởng mới.
Khoa Tín bề ngoài vẫn yên ổn như thường, kì thực lại loạn trong giặc ngoài. Bây giờ việc anh ta nên làm là ngồi trước máy tính xem xét mấy phương án giải quyết khủng hoảng do bộ phận quan hệ xã hội đưa ra, nhưng anh ta mới đọc được hai dòng lại bắt đầu phân tâm, nhìn về phía cây bình an đang hấp hối ở góc nhà.
Trịnh Diễn Tự khẽ cau mày rồi đứng bật dậy, cầm ví tiền, điện thoại di động và chìa khóa rồi mở cửa ra ngoài.
Thế là mười một giờ đêm, trên phố Bắc Kinh xuất hiện một cảnh tượng kì lạ.
Một người đàn ông lái xe sang, tướng mạo tuấn tú, ăn mặc lịch sự ôm một bồn hoa héo rũ giá trị chưa đến trăm tệ đi khắp nơi tìm cửa hàng bán hoa còn mở cửa.
Chỉ tiếc đã muộn thế này thì làm gì còn cửa hàng hoa nào mở cửa?
Sau khi đến một cửa hàng hoa theo chỉ dẫn của GPS và một lần nữa nhìn thấy trên cửa treo tấm biển “Nghỉ bán hàng”, Trịnh Diễn Tự lại thất thểu ngồi vào xe.
Chẳng qua chỉ là muốn mua một chai dung dịch dinh dưỡng mà thôi, nhưng dường như cả thế giới đều đã đóng cửa. Trịnh Diễn Tự ngồi trong xe đã tắt máy, nhìn bồn hoa đặt bên ghế phụ lái, dường như nhìn thấy chính mình khi còn tứ cố vô thân nhiều năm trước.
Lúc này lại có người gọi điện thoại đến quấy rầy anh ta.
Anh ta gạt phím nhận cuộc gọi nhưng lại không nói gì. Im lặng là cách thức thể hiện sự giận dữ của anh ta. Người bên kia điện thoại có lẽ cho rằng còn chưa kết nối nên chần chừ một hồi lâu rồi mới thử gọi một tiếng.
“A lô!”
“...”
“A lô?”
“Nói”.
Một chữ trầm trầm, lời ít mà ý nhiều. Đối phương ngơ ngác một lát rồi mới hắng giọng hỏi nghiêm túc: “Xin hỏi có phải người thân của Viên Mãn không?”
“...”
“Đây là đồn công an XX”.
***
Trịnh Diễn Tự không chỉ một lần tự hỏi chính mình, tại sao mình lại tuyển một trợ lý đời sống như vậy.
Nếu không phải ông cụ thao túng việc tuyển dụng trợ lý đời sống, chỉ cho phép hai người vào vòng phỏng vấn cuối cùng là cơ sở ngầm của cụ và Viên Mãn, anh ta cũng không cần chọn một trong hai, đành phải chọn Viên Mãn. Suy nghĩ của anh ta khi đó rất đơn giản: Thay vì cả ngày bị cơ sở ngầm của ông cụ theo dõi, chẳng thà tuyển một người tư chất bình thường làm trợ lí còn hơn.
Nhưng anh ta nhanh chóng phát hiện mình đã tính sai, vị Viên tiểu thư này đâu có gì gọi là bình thường? Cô ta quả thực chỉ làm mọi chuyện rắc rối thêm, phiền phức thêm chứ không giúp được gì, không làm được gì hết.
Mà lúc này Trịnh Diễn Tự lại phát hiện mình tính sai một lần nữa: Anh ta tưởng Viên Mãn không có gan cắt gã rác rưởi đó...
Một chiếc xe nhanh chóng băng qua đêm đen đến cổng đồn công an, khéo léo quay đầu trong khoảng trống nhỏ hẹp, dừng xe, tắt máy rất nhịp nhàng.
Một bóng người cao ráo xuống xe đi thẳng vào cổng đồn công an.
Nhìn người đàn ông tuyên bố là đến bảo lãnh bạn này, sĩ quan cảnh sát phụ trách đăng kí vào cửa nhạy cảm phát hiện tình hình khác thường.
Đầu tiên, tất cả những người tới bảo lãnh cho bạn bè đều tỏ vẻ nôn nóng, không có ngoại lệ, chỉ mong đăng kí cho nhanh để còn vào trong. Người này hoàn toàn trái ngược, vẻ mặt thờ ơ đứng ngoài cửa sổ như chuyện không liên quan đến mình. Dáng đứng nghênh ngang giống như đến thị sát công việc.
Tiếp theo, vì sao trong tay gã còn ôm một bồn hoa?
Sĩ quan cảnh sát nửa tin nửa ngờ làm xong thủ tục đăng kí rồi cho phép người này vào.
Đây là lần đầu tiên Trịnh Diễn Tự đến đồn công an, không nghĩ rằng đồn công an lúc nửa đêm còn náo nhiệt hơn ngoài phố rộng rãi, cảnh sát trực ban ngủ gật, côn đồ đánh nhau đang xem xét thương tích, hai vợ chồng đều lên án đối phương bạo hành gia đình... Đi một mạch qua trước mặt những người này, cuối cùng Trịnh Diễn Tự nhìn thấy Viên Mãn ngồi trong góc.
Người phụ nữ này không lộ vẻ khác thường, không nói câu nào, giống hệt một tội phạm lạnh lùng tỉnh táo.
Còn sĩ quan cảnh sát nữ đối diện với Viên Mãn thì cầm công cụ gây án trong tay: Một chiếc kéo được đựng trong túi bóng trong suốt.
“Cô dùng chiếc kéo này đúng không?”
Viên Mãn ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đỏ bừng ánh lên vẻ quật cường: “Trước khi luật sư của tôi đến, tôi có quyền im lặng”.
Nữ cảnh sát không nhịn được cười: “Ôi trời ơi! Cô xem nhiều phim Hồng Kông quá rồi đấy. Lại còn quyền im lặng nữa!”
Trịnh Diễn Tự vẫn đứng cách đó không gần không xa nghe vậy liền khẽ cau mày, Một vụ án gây thương tích nghiêm trọng như thế mà nữ cảnh sát lại không hề tỏ ra nghiêm túc?
Có lẽ ánh mắt anh ta quá sắc bén, Viên Mãn và nữ cảnh sát đều dừng lại, gần như đồng thời quay sang nhìn về phía Trịnh Diễn Tự.
Viên Mãn sửng sốt, ánh mắt nhìn anh ta lập tức mừng rỡ như giữa tuyệt cảnh lại thấy đường sống.
Nữ cảnh sát cũng sửng sốt, ánh mắt lóe lên một vẻ choáng ngợp, nhưng ánh mắt không chuyên nghiệp này nhanh chóng bị dập tắt, chuyển thành một vẻ mặt nghiêm khắc: “Anh là luật sư của cô ấy?”
Trịnh Diễn Tự không trả lời, hỏi ngược lại: “Người bị hại đâu?”
Luật sư của anh ta đang trên đường tới đây. Trước đó luật sư cũng đã trao đổi với anh ta qua điện thoại, thương thế của người bị hại thế nào sẽ quyết định đêm nay Viên Mãn có thể được bảo lãnh hay không.
“Người bị hại?” Nữ cảnh sát chợt lộ vẻ kinh ngạc.
Sau khi suy nghĩ một lát. Cuối cùng nữ cảnh sát cũng bàng hoàng tỉnh ngộ, không nhịn được bật cười: “Anh gọi là người bị hại à? Đúng là kì lạ...” Sau một hồi cảm thán mới nghiêm mặt nói: “Trên khu đất trống bên ngoài”.
Lần này đến lượt Trịnh Diễn Tự sửng sốt.
Để trên khu đất trống bên ngoài?
***
Được nữ cảnh sát dẫn đường, Trịnh Diễn Tự nhanh chóng đi tới bên cạnh một... chiếc xe SUV bị phá hoại rất nghiêm trọng.
Nữ cảnh sát hất cằm về phía chiếc xe, dường như đang nói với Trịnh Diễn Tự: nhìn đi, đây chính là người bị hại mà anh nói...
Trong thời gian một giây đồng hồ ngắn ngủi, Trịnh Diễn Tự trải qua rất nhiều tâm tình phức tạp.
Nghĩa là người bị hại không phải là người mà là xe?
Xe của ai? Của gã đàn ông phản bội rác rưởi đó?
Nghĩa là cô ta hoàn toàn không cắt gã rác rưởi đó mà chỉ phá xe?
Thế tại sao anh ta phải tất bật chạy đến đây?
Bận rộn trăm công nghìn việc, một phút đáng giá mấy trăm ngàn, vì sao anh ta phải chạy đến nơi quỷ quái này vì một chiếc xe rách nát?
Trịnh Diễn Tự cứng nhắc quay lại nhìn Viên tiểu thư với vẻ mặt buồn bực đang trốn phía sau nữ cảnh sát. Nghĩa là người ngu ngốc nhất trong toàn bộ chuyện này kì thực không phải Viên tiểu thư mà là anh ta?
Trịnh Diễn Tự cảm thấy thế giới quan của mình lại sụp đổ...
Nữ cảnh sát nhớ tới câu nói của Viên Mãn trước đó - trước khi luật sư của tôi đến, tôi có quyền im lặng - không khỏi lắc đầu bật cười: “Cô phá xe của người ta, đây là việc nhỏ, chỉ cần đến tiền là được, cần gì phải nói như phim Hồng Kông chứ?”
Không ngờ câu này lại đâm đúng nỗi đau của Viên Mãn. Viên Mãn lập tức vênh mặt lên: “Vì sao tôi phải đền? Đây là xe tôi mua! Tiền vay mua xe đến giờ tôi vẫn đang phải trả!”
Nữ cảnh sát không biết nên làm thế nào. Cô ta cũng chỉ là một cảnh sát nho nhỏ, cả ngày giải quyết việc tranh chấp gia đình đã đủ đau đầu rồi, những vụ khó khăn hơn tốt nhất là giao cho người cao tay hơn giải quyết. Cô ta không khỏi nhìn về phía người đàn ông có vẻ rất thản nhiên bên cạnh. Đây rồi, đây chính là người cao tay mà mình cần tìm.
“Luật sư, anh khuyên bảo thân chủ của anh đi”.
Trịnh Diễn Tự chậm rãi nhìn về phía cô nàng bánh bèo thoạt nhìn có vẻ ương bướng nhưng thực ra lại chỉ dám trút giận lên chiếc xe.
Thấy anh ta nhìn mình, Viên Mãn hoàn toàn có thể đoán được anh ta sẽ nói gì.
Chế nhạo cô chỉ dám trút giận lên chiếc xe?
Trách cô hại anh ta đi một chuyến vô ích?
Hay chỉ lạnh lùng nhìn cô một cái rồi quay đầu đi, không nói một lời nào, ngày mai sẽ cho cô nghỉ việc?
Căn cứ những kinh nghiệm trước đây, khả năng thứ ba là phù hợp nhất với tính tình nhỏ nhen của Trịnh tiên sinh...
Viên Mãn đang chờ xem phỏng đoán của mình trở thành hiện thực, không ngờ lúc này Trịnh Diễn Tự lại... bật cười.
Trong ánh mắt nhìn cô còn mang vài phần tán thưởng: “Dựa vào sức một người đã tháo được bốn bánh xe, còn đập kính chắn gió tan tành thế này, cô cũng giỏi đấy chứ?”
Bốn mắt nhìn nhau, Viên Mãn cũng bật cười.
Nữ cảnh sát hoàn toàn không hiểu hai người này đang làm trò gì, chỉ có thể im lặng lắc đầu: Thôi xong, hôm nay gặp phải một đôi dở hơi rồi.
Đúng lúc này...
“Viên Mãn?”
Một tiếng gọi quen thuộc khiến nụ cười của Viên Mãn đống cứng trên mặt. Cô chậm rãi, chậm rãi quay lại như robot, nhìn về phía phát ra tiếng gọi...
Nữ cảnh sát đương nhiên cũng nhìn thấy Bác Yến, thấy Viên Mãn không nói gì nên đành phải đi tới: “Anh là chủ xe à?”
Ánh mắt Bác Yến di chuyển qua lại giữa xe và bạn gái của mình, cuối cùng dừng lại trên người một người đàn ông xa lạ.
Ánh mắt hắn bất giác dừng lại trên người một kẻ ngoài cuộc không chỉ bởi vì khí trường của người ngoài cuộc này quá mạnh mẽ, cực kì không ăn nhập với khung cảnh xung quanh, mà còn vì...
Sau khi liếc qua mặt hắn, ánh mắt của người đàn ông này lia về phía đũng quần hắn, chính xác mà lạnh lẽo...
Dường như đang nói...
Thứ đáng lẽ đã bị cắt mất, vì sao lại vẫn bình yên vô sự ở đó?
Trước ánh mắt lạnh như dao, chỉ bị liếc qua cũng thấy đau của người đàn ông này, Bác Yến không nhịn được rùng mình một cái.
*******************
Lời tác giả: Chọn 1 trong 3, tiếp theo các bạn mong muốn:
A. Trịnh tiên sinh giúp cô giáo Viên cắt công cụ gây án của kẻ phản bội.
B. Trịnh tiên sinh thiện chí đóng vai người thứ ba để cô giáo Viên vênh váo trước mặt gã phản bội?
C. Hảo hán báo thù mười năm không muộn, Trịnh tiên sinh giúp cô giáo Viên vạch đường phản kích.
“Hôm nay mở thớt, bạn làm thế nào phát hiện mình bị phản bội?”
Kết quả những người bình luận toàn là thám tử siêu hạng.
“Giả vờ lấy điện thoại di động của hắn chơi trò chơi, thấy hắn giật lại điện thoại với vẻ mặt hoảng hốt”.
“Yêu xa. Phát hiện một lọ nước hoa phụ nữ trong ảnh tự sướng hắn chụp trước gương trong nhà vệ sinh”.
“Đi vệ sinh ở nhà hắn, phát hiện trong thùng rác có giấy vệ sinh gấp không giống kiểu gấp của hắn”.
“Vốn không bao giờ đăng mấy thể loại như kiểu hạt giống tâm hồn, đột nhiên có một thời gian đăng toàn những câu của Lục Kỳ”.
“Có một lần đến nhà hắn phát hiện hắn mang ga trải giường đi giặt. Phải biết bình thường hắn lười đến mức tất cũng chất đống cả tháng chờ tôi đến giặt giúp”.
“Ông xã nói buổi tối phải đi tiếp khách, rất muộn mới về. Khi về tôi phát hiện anh ta không đi tất, mà buổi sáng hôm đó rõ ràng anh ta có đi tất”.
“Hắn cầm điện thoại di động, tôi nhìn trộm lịch sử cuộc gọi thấy có mấy cuộc gọi đến 10086, số tổng đài của China Mobile. Khi đó tôi biết ngay là hắn ăn vụng rồi, bởi vì hắn dùng mạng của China United, số tổng đài 10010”.
Có hôm tôi phát hiện ghế phụ lái trên xe hắn được đẩy hết cỡ về phía trước. Khi đó tôi đã sụp đổ, không ngừng vặn hỏi hắn, cuối cùng hắn thừa nhận hôm đó quả thật đã cùng bồ nhí chơi trên xe”.
Thời gian trôi đến ngày 14 tháng 7 năm 2014, chủ nhân của trang “Cô Viên hôm nay không làm thêm giờ” lại khóc nức nở trên phố vì bị phản bội mà không phòng bị kịp.
Rốt cuộc vấn đề bắt đầu xuất hiện từ khi nào?
Bắt đầu từ khi cô vừa nhắc tới chuyện sống chung là hắn đã ấp úng không dám trả lời? Bắt đầu từ sau khi hắn về nước, càng ngày càng ít gọi điện thoại cho cô? Hay là bắt đầu ngay từ khi hắn cố gắng giảm cân, trong khi cô lại để mặc cho mình tăng cân không hề khống chế?
Bây giờ đầu óc Viên Mãn bị nước vào nghiêm trọng, hỗn độn đến mức hoàn toàn không thể suy nghĩ những vấn đề này. Trong thế giới của cô chỉ có tiếng khóc của chính mình và tiếng thở khe khẽ của người nào đó bên kia điện thoại.
“Hu hu hu...”
“...”
“Hu hu hu hu...”
“...”
“Hu hu hu hu hu hu...”
Cuối cùng đối phương cũng chịu mở miệng: “Đã khóc đủ chưa?”
“Chưa đủ!” Viên Mãn gào lên với đối phương bằng giọng mũi, dường như phải trút hết tất cả giận dữ lên người kẻ ngoài cuộc này: “Tôi... tôi bị phản bội rồi.. Hu hu hu... Anh còn... Anh còn... Hu hu hu... chỉ biết quan tâm đến cái bồn hoa rách nát của anh!”
“...”
“Hu hu hu hu hu hu...”
Cuối cùng người bên kia điện thoại có cứng rắn đến mấy cũng không nhịn được thở thật dài: “Bây giờ cô có hai lựa chọn. Thứ nhất, khóc, khóc thoải mái, khóc chán rồi thì bắt taxi về nhà, tắm rửa, ngủ một giấc. Hôm sau tỉnh lại cứ coi như chưa có chuyện gì xảy ra, nên tìm tình yêu mới thì cứ tìm, nên tập trung làm việc thì cứ làm”.
Viên Mãn khịt mũi một cái: “Còn lựa chọn thứ hai?”
Hiển nhiên lựa chọn đầu tiên này cô không làm được.
“Đến siêu thị mua một cái kéo, quay lại cắt công cụ gây án của thằng cha đó. Tôi có thể đến bảo lãnh cho cô. Yên tâm, cô bóc lịch mấy năm đi ra rồi lại là một hảo hán”.
“...”
“...”
Đợi thêm một lát không thấy có phản ứng gì, Trịnh Diễn Tự chủ động chấm dứt cuộc gọi. Người không có triển vọng thì không xứng để anh ta phải lãng phí thời gian.
Chỉ thương bồn hoa của anh ta...
Trịnh Diễn Tự đút tay túi quần đi đến cạnh bồn hoa. Đó là một cây bình an được anh ta lấy từ vườn hoa bệnh viện sau đợt nằm viện kéo dài hai năm, kì thực không hề đáng giá, nhưng đối với anh ta thì lại là loài cây quý giá nhất trên đời.
Anh ta vừa làm việc xong, máy tính còn chưa tắt, trên màn hình còn hiển thị ba bản thảo thư xin lỗi về sự kiện để lộ thông tin người sử dụng trước đó do bộ phận quan hệ xã hội gửi cho anh ta. Đương nhiên đây chỉ là bước đầu tiên, trọng điểm là các công việc tiếp theo như bồi thường thiệt hại, hoàn thiện kĩ thuật điện toán đám mây và gây dựng lại lòng tin của người sử dụng.
Trước đó anh ta đã giận dữ sa thải kĩ sư trưởng phụ trách điện toán đám mây của Khoa Tín, khiến giờ đây đội ngũ kĩ thuật của Khoa Tín như rắn mất đầu, cuống quýt tìm kiểm kĩ sư trưởng mới.
Khoa Tín bề ngoài vẫn yên ổn như thường, kì thực lại loạn trong giặc ngoài. Bây giờ việc anh ta nên làm là ngồi trước máy tính xem xét mấy phương án giải quyết khủng hoảng do bộ phận quan hệ xã hội đưa ra, nhưng anh ta mới đọc được hai dòng lại bắt đầu phân tâm, nhìn về phía cây bình an đang hấp hối ở góc nhà.
Trịnh Diễn Tự khẽ cau mày rồi đứng bật dậy, cầm ví tiền, điện thoại di động và chìa khóa rồi mở cửa ra ngoài.
Thế là mười một giờ đêm, trên phố Bắc Kinh xuất hiện một cảnh tượng kì lạ.
Một người đàn ông lái xe sang, tướng mạo tuấn tú, ăn mặc lịch sự ôm một bồn hoa héo rũ giá trị chưa đến trăm tệ đi khắp nơi tìm cửa hàng bán hoa còn mở cửa.
Chỉ tiếc đã muộn thế này thì làm gì còn cửa hàng hoa nào mở cửa?
Sau khi đến một cửa hàng hoa theo chỉ dẫn của GPS và một lần nữa nhìn thấy trên cửa treo tấm biển “Nghỉ bán hàng”, Trịnh Diễn Tự lại thất thểu ngồi vào xe.
Chẳng qua chỉ là muốn mua một chai dung dịch dinh dưỡng mà thôi, nhưng dường như cả thế giới đều đã đóng cửa. Trịnh Diễn Tự ngồi trong xe đã tắt máy, nhìn bồn hoa đặt bên ghế phụ lái, dường như nhìn thấy chính mình khi còn tứ cố vô thân nhiều năm trước.
Lúc này lại có người gọi điện thoại đến quấy rầy anh ta.
Anh ta gạt phím nhận cuộc gọi nhưng lại không nói gì. Im lặng là cách thức thể hiện sự giận dữ của anh ta. Người bên kia điện thoại có lẽ cho rằng còn chưa kết nối nên chần chừ một hồi lâu rồi mới thử gọi một tiếng.
“A lô!”
“...”
“A lô?”
“Nói”.
Một chữ trầm trầm, lời ít mà ý nhiều. Đối phương ngơ ngác một lát rồi mới hắng giọng hỏi nghiêm túc: “Xin hỏi có phải người thân của Viên Mãn không?”
“...”
“Đây là đồn công an XX”.
***
Trịnh Diễn Tự không chỉ một lần tự hỏi chính mình, tại sao mình lại tuyển một trợ lý đời sống như vậy.
Nếu không phải ông cụ thao túng việc tuyển dụng trợ lý đời sống, chỉ cho phép hai người vào vòng phỏng vấn cuối cùng là cơ sở ngầm của cụ và Viên Mãn, anh ta cũng không cần chọn một trong hai, đành phải chọn Viên Mãn. Suy nghĩ của anh ta khi đó rất đơn giản: Thay vì cả ngày bị cơ sở ngầm của ông cụ theo dõi, chẳng thà tuyển một người tư chất bình thường làm trợ lí còn hơn.
Nhưng anh ta nhanh chóng phát hiện mình đã tính sai, vị Viên tiểu thư này đâu có gì gọi là bình thường? Cô ta quả thực chỉ làm mọi chuyện rắc rối thêm, phiền phức thêm chứ không giúp được gì, không làm được gì hết.
Mà lúc này Trịnh Diễn Tự lại phát hiện mình tính sai một lần nữa: Anh ta tưởng Viên Mãn không có gan cắt gã rác rưởi đó...
Một chiếc xe nhanh chóng băng qua đêm đen đến cổng đồn công an, khéo léo quay đầu trong khoảng trống nhỏ hẹp, dừng xe, tắt máy rất nhịp nhàng.
Một bóng người cao ráo xuống xe đi thẳng vào cổng đồn công an.
Nhìn người đàn ông tuyên bố là đến bảo lãnh bạn này, sĩ quan cảnh sát phụ trách đăng kí vào cửa nhạy cảm phát hiện tình hình khác thường.
Đầu tiên, tất cả những người tới bảo lãnh cho bạn bè đều tỏ vẻ nôn nóng, không có ngoại lệ, chỉ mong đăng kí cho nhanh để còn vào trong. Người này hoàn toàn trái ngược, vẻ mặt thờ ơ đứng ngoài cửa sổ như chuyện không liên quan đến mình. Dáng đứng nghênh ngang giống như đến thị sát công việc.
Tiếp theo, vì sao trong tay gã còn ôm một bồn hoa?
Sĩ quan cảnh sát nửa tin nửa ngờ làm xong thủ tục đăng kí rồi cho phép người này vào.
Đây là lần đầu tiên Trịnh Diễn Tự đến đồn công an, không nghĩ rằng đồn công an lúc nửa đêm còn náo nhiệt hơn ngoài phố rộng rãi, cảnh sát trực ban ngủ gật, côn đồ đánh nhau đang xem xét thương tích, hai vợ chồng đều lên án đối phương bạo hành gia đình... Đi một mạch qua trước mặt những người này, cuối cùng Trịnh Diễn Tự nhìn thấy Viên Mãn ngồi trong góc.
Người phụ nữ này không lộ vẻ khác thường, không nói câu nào, giống hệt một tội phạm lạnh lùng tỉnh táo.
Còn sĩ quan cảnh sát nữ đối diện với Viên Mãn thì cầm công cụ gây án trong tay: Một chiếc kéo được đựng trong túi bóng trong suốt.
“Cô dùng chiếc kéo này đúng không?”
Viên Mãn ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đỏ bừng ánh lên vẻ quật cường: “Trước khi luật sư của tôi đến, tôi có quyền im lặng”.
Nữ cảnh sát không nhịn được cười: “Ôi trời ơi! Cô xem nhiều phim Hồng Kông quá rồi đấy. Lại còn quyền im lặng nữa!”
Trịnh Diễn Tự vẫn đứng cách đó không gần không xa nghe vậy liền khẽ cau mày, Một vụ án gây thương tích nghiêm trọng như thế mà nữ cảnh sát lại không hề tỏ ra nghiêm túc?
Có lẽ ánh mắt anh ta quá sắc bén, Viên Mãn và nữ cảnh sát đều dừng lại, gần như đồng thời quay sang nhìn về phía Trịnh Diễn Tự.
Viên Mãn sửng sốt, ánh mắt nhìn anh ta lập tức mừng rỡ như giữa tuyệt cảnh lại thấy đường sống.
Nữ cảnh sát cũng sửng sốt, ánh mắt lóe lên một vẻ choáng ngợp, nhưng ánh mắt không chuyên nghiệp này nhanh chóng bị dập tắt, chuyển thành một vẻ mặt nghiêm khắc: “Anh là luật sư của cô ấy?”
Trịnh Diễn Tự không trả lời, hỏi ngược lại: “Người bị hại đâu?”
Luật sư của anh ta đang trên đường tới đây. Trước đó luật sư cũng đã trao đổi với anh ta qua điện thoại, thương thế của người bị hại thế nào sẽ quyết định đêm nay Viên Mãn có thể được bảo lãnh hay không.
“Người bị hại?” Nữ cảnh sát chợt lộ vẻ kinh ngạc.
Sau khi suy nghĩ một lát. Cuối cùng nữ cảnh sát cũng bàng hoàng tỉnh ngộ, không nhịn được bật cười: “Anh gọi là người bị hại à? Đúng là kì lạ...” Sau một hồi cảm thán mới nghiêm mặt nói: “Trên khu đất trống bên ngoài”.
Lần này đến lượt Trịnh Diễn Tự sửng sốt.
Để trên khu đất trống bên ngoài?
***
Được nữ cảnh sát dẫn đường, Trịnh Diễn Tự nhanh chóng đi tới bên cạnh một... chiếc xe SUV bị phá hoại rất nghiêm trọng.
Nữ cảnh sát hất cằm về phía chiếc xe, dường như đang nói với Trịnh Diễn Tự: nhìn đi, đây chính là người bị hại mà anh nói...
Trong thời gian một giây đồng hồ ngắn ngủi, Trịnh Diễn Tự trải qua rất nhiều tâm tình phức tạp.
Nghĩa là người bị hại không phải là người mà là xe?
Xe của ai? Của gã đàn ông phản bội rác rưởi đó?
Nghĩa là cô ta hoàn toàn không cắt gã rác rưởi đó mà chỉ phá xe?
Thế tại sao anh ta phải tất bật chạy đến đây?
Bận rộn trăm công nghìn việc, một phút đáng giá mấy trăm ngàn, vì sao anh ta phải chạy đến nơi quỷ quái này vì một chiếc xe rách nát?
Trịnh Diễn Tự cứng nhắc quay lại nhìn Viên tiểu thư với vẻ mặt buồn bực đang trốn phía sau nữ cảnh sát. Nghĩa là người ngu ngốc nhất trong toàn bộ chuyện này kì thực không phải Viên tiểu thư mà là anh ta?
Trịnh Diễn Tự cảm thấy thế giới quan của mình lại sụp đổ...
Nữ cảnh sát nhớ tới câu nói của Viên Mãn trước đó - trước khi luật sư của tôi đến, tôi có quyền im lặng - không khỏi lắc đầu bật cười: “Cô phá xe của người ta, đây là việc nhỏ, chỉ cần đến tiền là được, cần gì phải nói như phim Hồng Kông chứ?”
Không ngờ câu này lại đâm đúng nỗi đau của Viên Mãn. Viên Mãn lập tức vênh mặt lên: “Vì sao tôi phải đền? Đây là xe tôi mua! Tiền vay mua xe đến giờ tôi vẫn đang phải trả!”
Nữ cảnh sát không biết nên làm thế nào. Cô ta cũng chỉ là một cảnh sát nho nhỏ, cả ngày giải quyết việc tranh chấp gia đình đã đủ đau đầu rồi, những vụ khó khăn hơn tốt nhất là giao cho người cao tay hơn giải quyết. Cô ta không khỏi nhìn về phía người đàn ông có vẻ rất thản nhiên bên cạnh. Đây rồi, đây chính là người cao tay mà mình cần tìm.
“Luật sư, anh khuyên bảo thân chủ của anh đi”.
Trịnh Diễn Tự chậm rãi nhìn về phía cô nàng bánh bèo thoạt nhìn có vẻ ương bướng nhưng thực ra lại chỉ dám trút giận lên chiếc xe.
Thấy anh ta nhìn mình, Viên Mãn hoàn toàn có thể đoán được anh ta sẽ nói gì.
Chế nhạo cô chỉ dám trút giận lên chiếc xe?
Trách cô hại anh ta đi một chuyến vô ích?
Hay chỉ lạnh lùng nhìn cô một cái rồi quay đầu đi, không nói một lời nào, ngày mai sẽ cho cô nghỉ việc?
Căn cứ những kinh nghiệm trước đây, khả năng thứ ba là phù hợp nhất với tính tình nhỏ nhen của Trịnh tiên sinh...
Viên Mãn đang chờ xem phỏng đoán của mình trở thành hiện thực, không ngờ lúc này Trịnh Diễn Tự lại... bật cười.
Trong ánh mắt nhìn cô còn mang vài phần tán thưởng: “Dựa vào sức một người đã tháo được bốn bánh xe, còn đập kính chắn gió tan tành thế này, cô cũng giỏi đấy chứ?”
Bốn mắt nhìn nhau, Viên Mãn cũng bật cười.
Nữ cảnh sát hoàn toàn không hiểu hai người này đang làm trò gì, chỉ có thể im lặng lắc đầu: Thôi xong, hôm nay gặp phải một đôi dở hơi rồi.
Đúng lúc này...
“Viên Mãn?”
Một tiếng gọi quen thuộc khiến nụ cười của Viên Mãn đống cứng trên mặt. Cô chậm rãi, chậm rãi quay lại như robot, nhìn về phía phát ra tiếng gọi...
Nữ cảnh sát đương nhiên cũng nhìn thấy Bác Yến, thấy Viên Mãn không nói gì nên đành phải đi tới: “Anh là chủ xe à?”
Ánh mắt Bác Yến di chuyển qua lại giữa xe và bạn gái của mình, cuối cùng dừng lại trên người một người đàn ông xa lạ.
Ánh mắt hắn bất giác dừng lại trên người một kẻ ngoài cuộc không chỉ bởi vì khí trường của người ngoài cuộc này quá mạnh mẽ, cực kì không ăn nhập với khung cảnh xung quanh, mà còn vì...
Sau khi liếc qua mặt hắn, ánh mắt của người đàn ông này lia về phía đũng quần hắn, chính xác mà lạnh lẽo...
Dường như đang nói...
Thứ đáng lẽ đã bị cắt mất, vì sao lại vẫn bình yên vô sự ở đó?
Trước ánh mắt lạnh như dao, chỉ bị liếc qua cũng thấy đau của người đàn ông này, Bác Yến không nhịn được rùng mình một cái.
*******************
Lời tác giả: Chọn 1 trong 3, tiếp theo các bạn mong muốn:
A. Trịnh tiên sinh giúp cô giáo Viên cắt công cụ gây án của kẻ phản bội.
B. Trịnh tiên sinh thiện chí đóng vai người thứ ba để cô giáo Viên vênh váo trước mặt gã phản bội?
C. Hảo hán báo thù mười năm không muộn, Trịnh tiên sinh giúp cô giáo Viên vạch đường phản kích.
Bình luận truyện