Bệnh Án Khám Chữa FA Di Căn

Chương 52



Tình yêu sét đánh của cậu tài xế còn chưa bắt đầu đã tuyên cáo kết thúc.

Mặt cậu tài xế càng ngày càng đỏ, gãi đầu khó xử, rõ ràng rất mất mát lại vẫn cười cười xấu hổ: “À... Bạn trai chị chắc chắn là một người rất tuyệt vời...”

Viên Mãn rất quen với vẻ mặt như tự thấy quá cao không với được của cậu tài xế, trước đây cô cũng từng như vậy.

Đúng là có ma xui quỷ khiến, lúc này vì sao cô lại không tự chủ được nhìn về phía Trịnh Diễn Tự đang bước đi xa?

Trịnh Diễn Tự trong tầm mắt cô, bước chân không nhanh cũng không do dự, sẽ không bị bất kì ai, bất kì chuyện gì làm xáo trộn bước chân, sẽ không... dừng lại quá nửa giây trong thế giới của cô.

Viên Mãn thu ánh mắt lại, tha thứ cho cô, lúc này cô chỉ muốn hư vinh, tiếp tục nói dối: “Anh ấy rất tuyệt vời, rất tốt với chị, rất chiều chuộng chị, rất yêu chị, rất...”

Viên Mãn cắn môi thật mạnh, cuối cùng không nói dối tiếp được nữa. Cô cười cười với cậu tài xế, dùng nụ cười kết thúc chủ đề này.

Còn trong nụ cười này có bao nhiêu thê lương, bao nhiêu cô độc, chắc chỉ có một mình cô biết.

***

Lúc Trịnh Diễn Tự về đến nhà còn chưa đến 11 giờ.

Nhưng vì sao lại cảm thấy còn mệt hơn cả khi làm việc suốt đêm?

Mang theo sự uể oải không thể diễn tả, Trịnh Diễn Tự vừa day mi tâm vừa đi đến phòng quần áo.

Lúc cởi áo khoác chuẩn bị treo lên giá, Trịnh Diễn Tự vô thức sờ túi, nhíu mày nghi hoặc, sau đó lấy một gói khăn giấy từ trong túi ra.

Là gói khăn giấy của Viên Mãn mà anh ta nhặt ở chỗ tòa nhà WTO.

Trịnh Diễn Tự chỉ nhìn gói khăn giấy mà đột nhiên thất thần, gói khăn giấy trước mắt tự nhiên biến thành hình ảnh người nào đó chảy nước mũi. Tại sao lại có người để cho nước mũi sắp chảy xuống đến miệng mà còn không lau? Trịnh Diễn Tự bật cười một tiếng, nhưng khi nhìn thấy chính mình với vẻ mặt tươi cười trong chiếc gương lớn đối diện, anh ta lại lập tức nghiêm mặt.

Vì sao anh ta phải cười?

Trịnh Diễn Tự lắc đầu, tiện tay ném gói khăn giấy vào sọt rác. Có những thứ chỉ có ném đi mới có thể khuất mắt trông coi...

Ban ngày anh ta không ở nhà, người giúp việc theo giờ đến nhà quét dọn không có một hạt bụi. Đưa mắt nhìn quanh, tất cả đều gọn gàng ngăn nắp. Nhưng càng gọn gàng ngăn nắp lại càng tỏ ra trống trải và lạnh lẽo, Trịnh Diễn Tự thay y phục, đánh răng rửa mặt, vào phòng sách xem tài liệu một lát. Tiếng bước chân của anh ta trở thành động tĩnh duy nhất trong nhà, còn sau khi anh ta ngồi vào bàn, xung quanh lại khôi phục sự yên tĩnh đến đáng sợ.

Nhưng lúc này...

“Anh biết bây giờ tuổi thọ trung bình của người Trung Quốc là bao nhiêu không? 72 tuổi. Vậy anh biết tuổi thọ trung bình của những người ưu tú ở Trung Quốc là bao nhiêu không? 55 tuổi. Anh biết vì sao không? Anh biết nguyên nhân chết thường gặp nhất của tầng lớp ưu tú là gì không? Mệt chết...”

“Tóm lại là cô muốn nói gì?”

“Tôi muốn nói, ngày nào anh cũng bận rộn như vậy, anh không sợ đến 55 tuổi đã chết thẳng cẳng à? Mà anh lại hoàn toàn không có thời gian tán gái, không có thời gian tán gái sẽ không có thời gian sinh con, không có thời gian sinh con sẽ không có người thừa kế, đến lúc đó tài sản của anh làm thế nào? Hay là làm từ thiện, quyên tặng người nghèo, chẳng hạn như tôi?”

Trịnh Diễn Tự ngẩng phắt đầu lên...

Ngoài anh ta, xung quanh hoàn toàn không có người.

Trịnh Diễn Tự ấn mi tâm theo thói quen. Có một thời gian anh ta thường xuyên sinh ra huyễn thính, chẳng hạn như lúc chạy sớm luôn cảm thấy có người cằn nhằn với mình: “Anh chạy nhanh như vậy làm gì? Đợi tôi một chút thì chết à?”

Nhưng khi anh ta quay đầu lại, lại chỉ có những khuôn mặt xa lạ.

Hoặc chẳng hạn như sau khi chạy xong đến siêu thị mua nước, luôn cảm thấy có người than vãn với anh ta: “Tôi có thể uống một chai nước ngọt hay không?”

Nhưng khi anh ta cầm một chai nước khoáng và một chai nước ngọt ra quầy thanh toán xong lại không có người nào vội vã cầm lấy chai nước ngọt lao ra ngoài cửa hàng tạp hoá, không hề dừng lại đợi anh ta vì sợ anh ta đổi ý.

Thời gian đó cuộc sống của Trịnh Diễn Tự bị quấy rầy rất nhiều, nếu triệu chứng còn tiếp tục duy trì, phỏng chừng anh ta sẽ phải đi xem bác sĩ tâm lí. Có điều may mà hai tuần sau hết thảy lại trở lại bình thường.

Nhưng mà hôm nay...

Trịnh Diễn Tự nhìn đồng hồ, đã 1 rưỡi sáng, thôi tốt nhất là tắt máy tính ngủ...

***

Ngày ngày nối tiếp nhau trôi qua, lại đã sắp đến ngày hai mươi mốt. Bà Viên rất suốt ruột với cô con gái ế chồng của mình. Đối với lần đầu tiên xem mắt thất bại của Viên Mãn, bà Viên vẫn cho rằng là đối phương không thích con gái nhà mình. Để con gái khỏi ngã lòng nản chí, bà Viên xưa nay luôn độc mồm độc miệng cũng phải trái lương tâm động viên Viên Mãn: “Lần đầu tiên xem mắt thất bại rất bình thường, xem thâm vài lần là được”.

Viên Mãn chỉ có thể báo trước cho Cao Đăng: “Buổi tối ngày hai mốt chị phải đi xem mắt, nếu có khách hàng tới cậu ứng phó trước giúp chị”.

Cao Đăng đúng là đã quen coi lời Viên Mãn nói như gió thoảng bên tai, ngày hai mươi mốt, Viên Mãn đang chuẩn bị ra về, Cao Đăng lại đến gõ cửa phòng làm việc của cô.

“Chị làm gì mà về sớm thế?” Cao Đăng lộ vẻ kinh ngạc khi thấy cô đang quàng khăn lên cổ.

“Cậu quên rồi à? Chị hôm nay đi xem mắt”.

“...” Cao Đăng nhếch miệng: “Quên mất”.

Cao Đăng vừa dứt lời đã có một bóng người từ từ đi vào phòng làm việc của Viên Mãn.

Là một cô bé thoạt nhìn còn chưa trưởng thành.

Viên Mãn lập tức lia ánh mắt về phía Cao Đăng: Chuyện gì???

Cao Đăng lại chỉ nhún vai vô vị: “Khách hàng mới”.

***

Lúc đi vào văn phòng của Viên Mãn, thiếu nữ mặc một bộ đồ hiệu xa xỉ tỏ ra hết sức cao ngạo. Nếu không phải vì khuôn mặt rất tròn, dáng người hơi béo, Viên Mãn tuyệt đối sẽ cho rằng đây là một người mẫu thiếu nữ.

Cô bé cũng rất trực tiếp: “Tôi biết theo đuổi nam thần không dễ dàng, nhưng tôi đã nghĩ kĩ rồi, đầu tiên tôi phải phẫu thuật thẩm mỹ để chính mình trở nên xinh đẹp đã”.

Viên Mãn cố gắng làm cho giọng mình tỏ ra chuyên nghiệp một chút: “Thứ nhất, chỗ này của bọn chị không cung cấp dịch vụ thẩm mỹ. Thứ hai, em còn nhỏ, mới 16 tuổi, em cần gì phải động dao kéo vì một cậu bé chứ?”

Cô bé lại không thèm quan tâm, quan sát Viên Mãn từ trên xuống dưới: “Trước chị cũng béo còn gì? Chẳng phải chị cũng dựa vào phẫu thuật mới được như bây giờ sao?”

“Ai nói với em là chị phẫu thuật mới biến thành như bây giờ?”

“Những người bôi đen chị trên mạng nói”. Cô bé nhếch miệng không quan tâm: “Có điều vấn đề này không phải trọng điểm. Tôi không lấy chị nên cũng không quan tâm chị có phẫu thuật hay không. Trọng điểm là những thứ này...”

Cô bé dốc cặp sách xuống bàn, mấy chiếc đồng hồ từ trong cặp đổ ra: “Chị tìm chỗ bán những thứ này giúp tôi, tiền bán đủ thanh toán tất cả chi phí”.

Viên Mãn hít sâu một hơi, sợ nhất là gặp phải bọn nhóc đầu óc đơn giản như thế này.

Cô phải làm thế nào để tái tạo thế giới quan cho cô bé này bây giờ? Không còn cách nào khác, chỉ có thể thành khẩn khuyên nhủ: “Mặc dù xinh đẹp thật sự rất quan trọng, nhưng dù em có trở nên xinh đẹp, đối phương cũng không nhất định sẽ yêu em. Tính cách, khí chất, tu dưỡng, những thứ nội tại này kì thực quan trọng hơn. Chẳng phải em nói xung quanh cậu ấy có rất nhiều nữ sinh xinh đẹp sao? Thế vì sao bây giờ cậu ấy còn chưa có bạn gái? Điều này chứng mình cậu ấy không phải một người chỉ coi trọng vẻ bề ngoài”.

“Nhưng nếu tôi không đẹp thì còn không thể chen vào xung quanh anh ấy nữa cơ. Dù tôi có vẻ đẹp nội tâm, anh ấy cũng làm sao phát hiện được?”

Viên Mãn sửng sốt.

Nói thật sự rất có lí, Viên Mãn nhất thời không thể nào phản bác được.

Rốt cuộc đây là con cái nhà ai mà có thể ngụy biện làm cô giáo Viên thua tan tác?

Cuối cùng Viên Mãn không nhịn được mở tài liệu trên bàn ra.

Trịnh Diễn Ninh?

Cái tên này, vì sao, hơi quen quen?

Trong lúc Viên Mãn cau mày nhìn tài liệu chằm chằm, cô bé lại lên tiếng: “Chị lấy bao nhiêu lý do không chịu nhận vụ này của tôi có phải vì chị không đủ năng lực không?”

Đúng là cả vú lấp miệng em: “Anh trai tôi vẫn nói công ty các người không đáng tin, mới đầu tôi còn không tin. Rốt cuộc chị có nhận hay không?”

Cuối cùng Viên Mãn không nhịn được đưa tay ngắt lời cô bé này: “Dừng lại!”

Cô bé nhếch miệng, mặc dù không cam lòng nhưng vẫn ngậm miệng lại.

“Chị hỏi một câu trước được không?”

“Hỏi đi”.

“Anh trai em... có phải là...” Ba chữ tiếp theo, Viên Mãn nuốt nước bọt, lại nuốt nước bọt, cuối cùng mới có thể nói ra miệng: “Trịnh Diễn Tự?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện