Bệnh "Không Thể Yêu"

Chương 27: Đồng thoại trứng mặt trời (06)



Nói xong những lời này, cô phát hiện Tả Dịch nhìn chằm chằm vào cô.

Cô đưa tay sờ sờ mặt của mình, nghi ngờ hỏi: “Mặt tôi... có dính gì sao?”

Tả Dịch hít sâu một hơi, vẻ mặt ngưng trọng hỏi cô: “Không có, anh muốn hỏi em, vừa rồi anh ấy nói với em những gì.”

Kiều San thành thật trả lời, truyền lại y lời của Ứng Sênh Nam cho anh không xót một chữ.

Tả Dịch gật đầu một cái, vẫn lạnh nhạt, lại hỏi: “Kiều San, chút chú ý của em chẳng lẽ không phải nên chú ý tới anh theo đuổi em sao?”

Lời này ngược lại làm cho Kiều San sửng sốt, cô chớp chớp mắt, một hồi lâu mới phản ứng lại, dùng móng vuốt vỗ vỗ vai anh, vẻ mặt xót xa nói: “Tôi biết Ứng Sênh Nam ép buộc anh quá chặt, tôi hiểu, mẹ tôi cũng như vậy, cả ngày ép tôi tìm bạn trai, cho nên hai chúng ta... cùng một lứa bên trời lận đận.”

Nói xong còn vỗ vỗ vai anh, ngẩng đầu nhìn hành lang bệnh viện: “Đi thôi, đi lên đi thăm Văn Văn, chắc hẳn lát nữa Giản Thời Chương sẽ đến.”

Kiều San bước nhanh về phía trước, Tả Dịch theo sát phía sau, nhìn chằm chằm vào ót của cô, có xúc động kéo cô trở lại, ôm cô lên khiêng trên vai, cứ như vậy mà nghênh ngang đi lên.

Ừ... Anh có chút tức giận.

Văn Văn đang nằm ở trên giường xem truyện tranh, Quách Phỉ ngồi ở một bên gọt táo. Thấy bọn họ đi vào, Quách Phỉ đứng dậy ra dấu bọn họ tùy ý ngồi, Văn Văn thả quyển truyện xuống chào hỏi bọn họ: “Chào chú Tả, chào mẹ Kiều, ba Tiêu vừa đi, hai người có thấy ba không?”

Kiều San: “Tiếu Già cũng tới sao?”

Quách Phỉ gật đầu: “Đúng vậy, anh ấy nhìn từ cửa sổ xuống thấy hai người đi lên thì rời đi trước.”

Cái anh này... Đi rồi cũng tốt, bớt xấu hổ.

Hai ngày trước, Kiều San đã thương lượng đối sách với Văn Văn xong. Cô nháy mắt với Văn Văn, cô bé lập tức hiểu ngầm, dụng giọng điệu của tiểu đại nhân cảm khái nói: “Ai, mẹ, con muốn nghe mẹ đánh đàn dương cầm.”

Quách Phỉ đang cẩn thận gọt táo, không ngẩng đầu hỏi bé: “Bệnh viện làm gì có Piano? Đừng làm rộn, chờ con xuất viện, mỗi ngày mẹ sẽ đán đành cho con nghe.”

Kiều San mượn cơ hội xen vào: “Nếu tôi nhớ không lầm, phía sau bệnh viện có một nhà có Piano, là bệnh viện mua để cho bệnh nhân giết thời gian, không bằng chúng ta đến đó đi?”

Quách Phỉ không biết bọn họ đang tính toán gì, dịu dàng hỏi con gái: “Con thật sự muốn nghe mẹ đánh đàn sao? Muốn nghe bài gì đây?”

Văn Văn cúi đầu trầm tư một látm ngẩng đầu nói: “Ừm... Con muốn nghe mẹ đánh bài “Con trùng bay”, nhị hồ Piano hợp tấu thì càng tốt hơn.” Con bé quay đầu nhìn về phía Tả Dịch, “Chú Tả, chú biết kéo nhị hồ không?”

Tả Dịch phản xạ có điều kiện lùi về sau, hai tay ngăn phía trước, “Không biết.”

Kiều San nhìn Tả Dịch bình thường nghiêm trang, nhớ tới âm nhị hồ như giết bò kia, hai vai không khỏi bắt đầu run rẩy, không kiềm được mà cười ra tiếng.

Ba người còn lại trong phòng đồng thời nhìn cô. Tả Dịch thu hồi động tác tay, nghiêm chỉnh đứng thẳng, mặt sa sầm thấp giọng hỏi cô: “Anh biết em đang cười cái gì, chuyện đó em còn tính cười bao lâu?”

Kiều San phụt cười ra tiếng: “Tiếng nhị hồ anh kéo đó đủ để tôi cười một năm, ha ha ha ha...”

Tiếng cười của Kiều San vừa mới ngừng, Giản Thời Chương gõ cửa đi tới. Anh quen thuộc đặt trái lênbàn, xoay người cười nói với Văn Văn: “Văn Văn, mấy ngày nay ở bệnh viện thế nào? Có nghe lời bác sĩ không? Có ngoan không?”

Văn Văn gật đầu: “Ngoan ạ! Chú nam thần, cháu vô cùng ngoan đấy ạ! Đúng rồi, chú nam thần tới thật đúng lúc, cháu muốn nghe hợp tấu nhị hồ Piano! Mẹ đánh đàn dương cầm chú kéo nhị hồ được không?”

Sắc mặt Quách Phỉ biến đổi rõ rệt, siết chặc dao gọt trái cây nói:“ Không được, Văn Văn, ngài Giản bận như vậy làm sao có thể trình diễn cho một mình con? Đừng làm rộn nữa.”

“Không sao, anh có thời gian, cô bạn nhỏ muốn nghe anh thì có thể kéo mấy khúc.” Giản Thời Chương ôn hòa cười một tiếng.

Văn Văn vui sướng vỗ tay, mềm mại nói: “Tốt quá! Tốt quá! Cảm ơn chú nam thần!”

Kiều San kéo Quách Phỉ, xoay người sang chỗ khác nhỏ giọng nói: “Hiếm khi con bé có yêu cầu, nên thỏa mãn cho con bé chút đi, ân oán của cô và ngài Giản phải đặt sang bên, được không?”

Quách Phỉ chần chừ không chắc, Kiều San lại nói: “Cô Quách, cô nên biết, quá trình chiến đấu của Văn Văn và căn bệnh hết sức gian khổ, nếu có thể dỗ con bé vui vẻ thì sao lại không làm?”

Quách Phỉ nhìn về phía Giản Thời Chương, dùng giọng điệu khách sáo nói: “Vậy thì làm phiền ngài Giản rồi.”

Giản Thời Chương khẽ gật đầu, “Đừng khách sáo, nên làm thôi.”

Đối diện bệnh viện có một quán cho thuê đàn, Giản Thời Chương đi vào trong thuê một nhị hồ. Ở trong phòng nghỉ rộng rãi, có ba bệnh nhân ngồi ở một bên vây xem, Tả Dịch ôm Văn Văn và Kiều San đứng ở một bên.

Quách Phỉ mở nắp đàn Piano lên, thử mấy âm, cảm thấy không có vấn đề mới khẽ gật đầu với Giản Thời Chương. Nhị hồ của Giản Thời Chương đã chuẩn bị xong, đợi đoạn mở đầu trong trẻo của “Côn trùng bay” vang lên, Giản Thời Chương cũng kéo theo mấy âm thấp ai uyển, lúc nốt dừng thì dừng lại, ánh mắt rơi vào gò má Quách Phỉ, chưa hề dời đi.

Văn Văn hát theo nhạc đệm Piano của Quách Phỉ, giọng trẻ con non nớt nhẹ nhàng hát: “Bầu trời đen kịt rủ xuống, trời đầy sao phát sáng đi theo, côn trùng bay, côn trùng bay, bạn ở nơi đâu nhớ đến ai...”

Toàn bộ thế giới dường như an tĩnh lại, Piano du dương, giọng trẻ con mềm mại.

Lúc xong được nửa đoạn, lúc Piano chỉ còn lại mấy âm cuối cùng, Quách Phỉ ngẩng đầu nhìn về phía Giản Thời Chương.

Âm nhị hồ nối tiếp đúng chỗ, dây trong vững vàng hùng hậu, dây ngoài cao vút sáng ngời, làn điệu dung hợp trong âm dương như khóc như tố. Bài Côn trùng bay được Giản Thời Chương kéo thành một sự bi thương không cần nói cũng biết, Quách Phỉ nhìn anh ta, bởi vì làn điệu anh kéo mà viền mắt đỏ lên.

Cảnh tượng này giống như trở lại sáu năm trước.

Lúc kia cô là giáo viên dạy Piano cho anh, biết anh biết kéo nhị hồ thì quấn lấy anh muốn hợp tấu một khúc.

Khi đó khúc bọn họ hợp tấu không phải là “Côn trùng bay”, mà là “Đừng mất đừng quên”, phối hợp hết sức ăn ý, nhạc cụ hợp tấu khiến cho tâm linh của bọn họ rung động, không thể dùng ngôn ngữ nói rõ. Nhưng loại rung động này khiến bọn họ cả đời đều không thể quên.

Quách Phỉ đỏ mắt chạy ra khỏi phòng nghỉ.

Kiều San nháy mắt với Giản Thời Chương, thúc giục: “Anh còn thất thần làm gì? Đuổi theo mau!”

Lúc này Giản Thời Chương mới phản ứng lại, đặt nhị hồ xuống đứng dậy đuổi theo.

Đợi hai người đi hết, Văn Văn ôm lấy cổ Tả Dịch hỏi: “Chú Tả, chú nói hai người đó có thể đến với nhau không? Vừa rồi mẹ con mới khóc, tại sao mẹ lại khóc vậy?”

Kiều San bịa đại một lý do: “Mẹ con có thể là quá kích động đấy? Văn Văn, chuyện này không gấp được, hai người muốn ở cùng nhau trước tiên phải xây dựng thiện cảm đã.”

Văn Văn bĩu môi thấp giọng nói: “Cô giáo từng nói, muốn làm chuyện gì đó nếu nóng vội thì không thể thành công. Nhưng mẹ Kiều, con sợ không đợi được đến ngày bọn họ ở bên nhau.”

Kiều San liếc nhìn ra ngoài cửa, thoáng thấy góc áo của Giản Thời Chương, dựa theo kế hoạch lúc đầu, lúc này hẳn là Quách Phỉ cũng ở bên ngoài.

Cô lại hỏi Văn Văn: “Vậy nếu chú nam thần của con và mẹ con cuối cùng không thể ở bên nhau thì sao? Con có khó chịu không?”

Văn Văn dùng đôi tay nhỏ bé ôm lấy chỗ ngực, nói: “Mẹ Kiều, con có thể cảm giác được chú nam thần rất thích rất thích mẹ con, ánh mắt chú ấy nhìn mẹ rất khác với khi nhìn với người khác, cho nên con cảm thấy sau khi con đi, chú ấy nhất định có thể chăm sóc mẹ con thật tốt. Đến lúc đó con đi rồi, con sẽ ở trên trời bảo vệ cho bọn họ, nói không chừng con và ông nội Thượng Đế thương lượng với nhau, để con tiếp tục đầu thai vào trong bụng mẹ thì sao? Vậy, chú nam thần không phải là cha của con à?”

Kiều San đoán không sai, quả thực Quách Phỉ ở bên ngoài.

Làm một người mẹ, nghe thấy con gái nói như vậy, rốt cuộc cô ấy không nhịn được nữa mà nước mắt vỡ đê.

Cô đi vào toilet rửa mặt, sau khi đi ra Giản Thời Chương vẫn còn đứng ở ngưỡng cửa chờ cô.

Giản Thời Chương nói với cô: “Phỉ Phỉ, mặc kệ em có đồng ý hay không, anh sẽ dùng thời gian nửa đời còn lại để đền bù tổn thất cho hai mẹ con em.”

Quách Phỉ đưa lưng về phía anh ta, im lặng một lát sau hỏi anh ta: “Giản Thời, nếu cho anh một cơ hội làm lại, lúc ấy anh còn bảo tôi phá Văn Văn không?”

Giản Thời Chương nhìn cô, nói: “Nếu có thể quay lại thời gian đó, anh sẽ không, anh sẽ bảo vệ mẹ con em thật tốt, bởi vì anh biết những năm này em vất vả khổ sở cỡ nào, cũng biết Văn Văn đáng yêu bao nhiêu. Nếu như vẫn đứng ở góc độ sáu năm trước, anh vẫn sẽ khuyên em phá Văn Văn, bởi vì khi đó, anh càng yêu em hơn, anh không muốn em bị một đứa bé vẫn chưa thành hình liên lụy đến. Phỉ Phỉ, có nhiều quyết định đã làm thì không thể thu hồi, cho nên trời cao mới tra tấn anh suốt mấy năm qua, những năm này anh cho rằng đứa bé đã không còn, gần như hàng đêm đều gặp ác mộng, mỗi đêm giãy dụa tỉnh lại, trong đầu đều là khuôn mặt của em. Đã có duyên gặp lại, tại sao không thử sống chung lần nữa? Coi như, chúng ta chưa từng quen biết nhau, anh không phải Giản Thời, anh là Giản Thời Chương, là một trai ế lớn tuổi chưa bao giờ yêu ai, Giản Thời Chương.”

Quách Phỉ im lặng, hồi lau sau rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên nhìn anh ta: “Giản Thời Chương, anh đồng ý làm cha dượng của con tôi, đồng ý ký hợp đồng kết hôn năm năm với tôi không? Năm năm sau chúng ta ly hôn, mỗi người một ngã, trong năm năm này tôi sẽ lo tiền chi tiêu trong nhà, trách nhiệm của anh là chăm sóc Văn Văn.”

Giản Thời Chương: “Bà Giản, anh đồng ý.”

Quách Phỉ vẫn không cười, chỉ gật đầu nói: “Vậy được, ngày mai tôi sẽ cho trợ lý chuẩn bị hợp đồng kết hôn.”

Giản Thời Chương nhìn Quách Phỉ rời đi, rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm, bất kể như thế nào đều xem như đánh thắng trận chiến này rồi.

Năm năm sau anh nhất định sẽ không ly hôn, nhất định không, đánh chết cũng không.

Đến chết cũng không từ bỏ.

Kiều San và Tả Dịch đang ngồi ở cạnh giường bệnh chơi trò tạo hình dây với Văn Văn, Quách Phỉ dẫn Giản Thời Chương đi tới, hắng giọng một cái nói: “Tôi nói với mọi người một chuyện, về tôi và Giản Thời Chương.”

Văn Văn dừng động tác lại, ngừng thở nhìn bọn họ.

Quách tuyên bố nói: “Tôi và Giản Thời Chương quyết định kết hôn, cuối tuần đi lĩnh chứng, về phần hôn lễ, đợi Văn Văn xuất viện chúng tôi sẽ bổ sung sau.”

Kiều San hoảng sợ suýt chút nữa rớt xuống giường, tốc độ này... thật sự quá nhanh rồi?

Văn Văn cũng cảm thấy bất ngờ, cũng ngơ ngác nói: “Mẹ? Con đang nằm mơ sao?”

Giản Thời Chương xoay người, dịu dàng hỏi con bé: “Chẳng lẽ Văn Văn không muốn chú làm cha của con?”

Hạnh phúc tới quá đột ngột, Văn Văn vui vẻ kêu lên: “Cha!”

Quách Phỉ: “...”

Giản Thời Chương cười ra tiếng, rốt cuộc cũng là máu mủ tình thâm, mặc dù không biết chân tướng nhưng giữa hai người đều có một duyên phận kỳ diệu dẫn dắt.

*

Chuyện Giản Thời Chương với Quách Phỉ coi như chấm dứt, Kiều San dùng di động mở kho nhân duyên ra, dời tư liệu của hai người bọn họ đến “Kho tình nhân chờ khảo sát“.

Kiều San nâng di động cúi đầu đi về phía trước, Tả Dịch chân dài dặn dò cô: “Đi đường không nên nhìn điện thoại, em đứng ở cửa chờ anh, anh đi lái xe.”

“Được rồi biết rồi.” Kiều San nói thầm, “Sao giống mẹ tôi vậy chứ.”

Cất điện thoại cô mới nhớ tới, sinh nhật mẹ cô sắp đến rồi, đến lúc đó phải về quê một chuyến, đối mặt với tam cô lục dì. Kiều San nâng trán đau đầu, chợt trên đỉnh đầu truyền tới một giọng nam dễ nghe.

“Kiều San.”

Cô ngẩng đầu, không biết từ lúc nào Tiếu Già đã đứng ở trước mặt cô.

Kiều San có chút kinh ngạc, “Anh... Không phải anh đã đi lâu rồi sao? Tại sao vẫn còn ở đây?”

Tiếu Già cười nói: “Đợi em hai tiếng, rốt cục cũng đợi được.” Nụ cười ấm áp trước sau như một.

Tiếu Già nói: “Kiều San, chúng ta giản hòa đi, sắp tới sinh nhật của dì rồi.”

“Chúng ta có cãi nhau sao?” Kiều San mập mờ nói.

Không có, thật ra bọn họ hoàn toàn không cãi nhau.

Tiếu Già mỉm cười, nói: “Ừ, ý của anh là, anh nghĩ thông suốt rồi. Thật ra tình cảm của anh đối với em vốn chẳng phải là kiểu yêu thích kia, mà là kiểu có hơi vượt qua tình anh em, nhưng cũng không phải là tình yêu. Khi anh nhìn thấy em đi cạnh Tả Dịch, đứng ở góc độ anh trai cảm thấy em bị heo đẩy rồi, anh nói vậy em hiểu chứ?”

Kiều San lắc đầu, chợt lại gật đầu, “Đã hiểu, rốt cục anh cũng nghĩ thông suốt rồi?” Cuối cùng cô cũng tháo gỡ được xấu hổ, cảm thán nói: “Đúng thôi, hai chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, hiểu rõ đối phương như vậy, sao anh có thể có kiểu tình cảm đó với em chứ? Không sao không sao, hiện tại làm rõ vẫn còn kịp. Sinh nhật mẹ em anh cũng trở về chứ?”

Tiếu Già: “Ừ, hôm qua dì gọi điện thoại cho anh, nói anh trở về cùng em.”

Ngăn cách trong lòng cô vì lời nói dối của Tiếu Già mà thoải mái.

Trong lòng Kiều San thư thái, nhưng trái tim Tiếu Già lại càng trầm xuống, bởi vì nói dối rất nặng nề. Anh lấy kẹo nuga mà cô thích ăn từ trong túi ra, cô giống như đứa con nít cầm lấy cây kẹo trong tay anh, nhanh chóng lột giấy ngoài ném vào trong miệng.

Hòn đá đè ở trong lòng mấy ngày nay cuối cùng cũng chuyển đi, Kiều San cảm thấy đám mây trên đỉnh đầu cũng không còn, hé lộ bầu trời trong xanh, ngay cả không khí cũng dường như tươi mát hơn phần nào.

Tiếu Già thấy miệng nhỏ của cô cắn kẹo nuga thì thử vươn tay ra, muốn xoa đầu của cô. Kiều San vô thức muốn tránh đi, nhưng nghĩ đến lời anh vừa mới nói thì lại giống như trước đây vui vẻ tiếp nhận.

Đúng lúc Tả Dịch lái xe chạy tới, vừa xuống xe thì nhìn thấy một màn này. Anh đi tới, vô tình cố ý kéo Kiều San ra phía sau mình, vẻ mặt kinh ngạc hỏi cô: “Sinh nhật bác gái? Khi nào vậy?”

Kiều San chớp chớp mắt: “Có liên quan gì đến anh sao? Thứ hai tuần sau.”

Tả Dịch: “À, vừa vặn cuối tuần anh muốn đến thành phố Minh Dương, có thể đi cùng em.”

Kiều San liếc nhìn Tiếu Già, lại nhìn Tả Dịch, cảm thấy dẫn Tả Dịch theo cũng tốt, có thể tránh đi ít lời lảm nhảm của mấy bà cô dì trong nhà.

Cô kéo Tả Dịch qua một bên, ra dấu anh cúi người xuống, tiến đến gần lỗ tai anh nhỏ giọng nói: “Tả Dịch, chúng ta thương lượng đi, anh nói với anh trai anh, bạn gái của anh là tôi. Tôi nói với mẹ tôi, bạn trai của tôi là anh. Như vậy hai chúng ta có thể tránh đi ít lời càu nhàu, anh nói xem?”

Tả Dịch hỏi cô: “Hạn là bao lâu?”

Kiều San liếc nhìn Tiếu Già sau lưng nhỏ giọng nói: “Chờ tôi tìm được bạn trai hoặc chờ anh tìm được bạn gái, thế nào?”

Tả Dịch sa sầm mặt.

Cô ngốc này, còn muốn tìm đàn ông khác? Thời gian này cho cô ăn cơm nhiều như vậy là vô ích rồi!

Ngay cả Đô Đô mỗi ngày đều ôm bắp chân anh cọ cọ, sao lại không bằng cả con chó thế?

Tả Dịch nhìn cô một cái, ánh mắt không mấy thân thiết, “Được, không thành vấn đề.”

Vậy anh sẽ khiến cô cả đời không tìm được bạn trai.

Buổi chiều, Tả Dịch đăng trạng thái lên tường.

“Tôi với em chết tới cùng.”

Ứng Sênh Nam like, Kiều San like, Giản Thời Chương like, Quách Phỉ like.

Giản Thời Chương bình luận: “Cậu thật sự càng lớn càng trẻ lại, càng ngày càng ngây thơ.”

Ứng Sênh Nam bình luận: “Em muốn chết tới cùng với ai vậy? Có tinh thần chết cùng người ta thì mau đi theo đuổi con gái người ta được không? Được không? Được không?”

Kiều San trả lời Ứng Sênh Nam: “Lão cầm thú, đừng dạy hư bạn trai tôi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện