Bênh Vực Người Mình Cuồng Ma

Quyển 2 - Chương 16



Sự tình có thể ảnh hưởng đến bộ phim, Lý đạo đương nhiên không dám trì hoãn, cúp điện thoại liền lập tức dẫn người tới. Lý đạo cảm ơn Phương Lập Triết, mời hắn đi trước, rồi mới đen mặt bước vào ghế lô đóng cửa cùng nam nhân kia thương lượng.

Tô Viên Viên giật giật lỗ tai, nghe trong ghế lô Lý đạo vừa đấm vừa xoa, kiến nghị để Hướng Đồng bồi thường nam nhân kia một khoản tiền, từ đây không ai nợ ai. Còn nếu hắn ta nhất định muốn làm lớn thì cũng không sợ, hắn ta không có chứng cứ, liệu ai tin tưởng? Nhiều nhất chỉ coi hắn ta là fan cuồng ý đồ thương tổn Hướng Đồng thôi, có nháo đến cục cảnh sát thì cũng chẳng ích gì.

Phương Lập Triết xoa xoa đầu Tô Viên Viên, ôm nàng trở về ghế lô của đoàn phim, câu cuối cùng Tô Viên Viên nghe được chính là Lý đạo đè thấp thanh âm cường ngạnh cảnh cáo Hướng Đồng, kêu cô ta xử lý sự tình sạch sẽ, trong vòng ba năm, nếu cô ta nháo ra tai tiếng, sẽ phải bồi thường một khoản tiền kếch xù.

Thời gian trù bị bộ phim này rất dài, nếu bị nữ chính gièm pha liên lụy thì sẽ tạo thành tổn thất cực lớn, không chỉ là tiền tài, còn có tâm huyết của họ.

Buổi tối tan cuộc, Hướng Đồng đi ở cuối cùng gọi Phương Lập Triết, có chút ủy khuất hỏi: "Phương ca, anh rõ ràng có thể giúp tôi, vì sao còn nói cho người khác? Hiện tại...... hiện tại tôi không biết nên làm cái gì bây giờ."

Phương Lập Triết nhàn nhạt nói: "Thực xin lỗi, Hướng tiểu thư, tôi không hiểu rõ tình huống nên không thể tùy tiện nhúng tay, huống chi, vì bộ phim này, Lý đạo cũng sẽ không để chuyện này lọt ra ngoài, cô không cần lo lắng." Hắn nhìn đồng hồ, nói, "Đã khuya, tôi đi trước, Hướng tiểu thư cũng nên trở về sớm một chút."

Phương Lập Triết quay người muốn bước đi, lại bị Hướng Đồng túm chặt cánh tay, cô ta kích động nói: "Phương ca, trước kia anh không phải như thế! Bốn năm trước, thời điểm tôi mới xuất đạo, anh còn từng giúp tôi mà, anh đã quên sao? Nếu không có anh, có lẽ tôi đã bị kẻ đó chiếm tiện nghi rồi. Tôi vẫn luôn muốn cảm tạ anh nhưng không có cơ hội, hiện tại chúng ta cùng ở trong một đoàn phim, anh...... anh sao lại lạnh lùng vậy?"

Tô Viên Viên da gà rớt đầy đất, một móng vuốt hất tay cô ta sang một bên, gầm nhẹ kháng cự. Hướng Đồng lui về phía sau một bước, giật mình nhìn Tô Viên Viên, manh sủng này, đột nhiên có chút đáng sợ.

Phương Lập Triết nhíu mày, mặt vô biểu tình nhìn cô ta, "Hướng tiểu thư, về chuyện cô nói, tôi hoàn toàn không có ấn tượng, mà nếu thực sự có thì cũng chỉ là thuận tay giúp đỡ thôi. Dù gì thì lúc trước tôi cũng là người của Tinh Huy, chiếu cố đồng sự cũng là lẽ thường tình."

Không để cô ta nói thêm gì nữa, Phương Lập Triết ôm Tô Viên Viên lên xe đi luôn. Tô Viên Viên nhìn qua cửa sổ xe, thấy Hướng Đồng rớt nước mắt, nàng còn loáng thoáng nghe được cô ta thấp giọng nói: "Vì sao...... vì sao lại thế......em thích anh mà......"

Tô Viên Viên gắt gao mím môi, không biết vì sao lại cảm thấy không vui. Hướng Đồng cho rằng mình là ai? Phương Lập Triết đã nói không nhớ rõ, cô ta còn ở kia mà yêu với chả thích, cái thích của cô ta là kiểu gì thế? Khi Phương Lập Triết té ngã, sao cô ta không đứng ra nói thích? Huống chi, trong nguyên tác, tuy ban đầu cô ta xử sự lạnh nhạt với Phùng Huy, nhưng sau đó còn không phải đi theo gã ta? Phùng Huy chính là kẻ vu oan Phương Lập Triết, chèn ép Phương Lập Triết a, "thích" có thể rẻ mạt như vậy sao? Hay sự thực là cô ta chỉ cần PHùng Huy tùy tùy tiện tiện vu hãm liền tin ngay không nghi ngờ?

Tô Viên Viên cảm thấy cô ta phi thường đáng ghét, đáng ghét hơn trước gấp vạn lần, sớm biết vậy nàng liền không gia nhập cái đoàn phim này, còn phải mỗi ngày nhìn thấy cái bản mặt cô ta!

Tô Viên Viên cuộn thành một đoàn làm ổ trên đùi Phương Lập Triết. Phương Lập Triết dựa vào lưng ghế xoa xoa cái trán, thở dài: "Thật phiền toái, vốn dĩ chỉ là cùng mọi người làm quen một chút, không ngờ lại thành nhiều chuyện thế này." Hắn cúi đầu nhìn Tô Viên Viên, nhéo nhéo tai nàng, cười nói, "Nếu Tô Tô không thích cô ta, về sau gặp phải cứ làm lơ là được, dù sao cũng không có cảnh diễn phối hợp."

Tô Viên Viên tạm hài lòng, ngẩng đầu cọ cọ lòng bàn tay hắn, ngoan ngoãn kêu một tiếng.

Về đến nhà, Phương Lập Triết qua loa tắm rửa xong định đi nấu chút canh giải rượu, nhưng có lẽ là uống quá nhiều, còn là hỗn hợp mấy loại rượu, đấu óc choáng váng quay cuồng. Hắn ngồi ở mép giường một lát, thấy không tỉnh táo được, dứt khoát trực tiếp nằm xuống, nhắm mắt lại ôm Tô Viên Viên thấp giọng nỉ non, "Trước nằm một lát đi, đỡ choáng váng rồi tính tiếp."

Tô Viên Viên vốn không để trong lòng, ai biết chỉ vài phút sau Phương Lập Triết đã ngủ say, lay lay mấy lần cũng chưa tỉnh. Tóc hắn còn ướt sũng, ngủ rồi mà mày còn nhíu chặt, nhất định là rất khó chịu.

Tô Viên Viên lại kêu hắn hai tiếng, do dự một lát, xoay một vòng liền biến thành một cô nhóc khoảng mười tuổi.

001 vội vàng lên tiếng,【Ký chủ! Ngươi cưỡng chế hóa hình sẽ suy yếu ba ngày!】

【Ta biết a, nhưng hình như A Triết rất khó chịu. Không sao đâu, mấy ngày tiếp theo ta chỉ có hai tràng diễn, còn đều là chịu ngược, trạng thái uể oải một chút vừa lúc thích hợp. Còn may tu vi đề cao, hiện tại đã có thể hóa hình ba giờ, bằng không còn chả biết có thể chiếu cố người hay không nữa.】

Thời gian ba giờ không dài, Tô Viên Viên nhanh chóng nhảy xuống giường đi nấu canh giải rượu. Nàng nhìn nhìn hướng dẫn, lại thử thử vặn vặn bếp gas, cảm giác thật khó khống chế, nhíu mày nói:【Sao lại thế này, ta thấy A Triết sử dụng rất đơn giản a】

Nàng nghĩ nghĩ, dứt khoát đổ hết nguyên liệu vào trong nồi, ngón trỏ và ngón giữa hợp lại, chỉ thẳng vào nồi nước, "Khởi, định!"

Nồi đun nước vững vàng treo giữa không trung. Tiếp theo, Tô Viên Viên phất tay, tất cả các bức màn đồng thời che kín các cánh cửa, nàng lại búng tay một cái, dưới đáy nồi đột nhiên nổi lửa, bắt đầu nấu canh giải rượu.

Nàng vỗ vỗ tay, đắc ý mà cười, "Đã xong! Không có gì có thể làm khó ta!!!"

Nhớ đến tóc Phương Lập Triết còn ướt sũng, Tô Viên Viên ánh mắt sáng lên, chạy về phòng ngủ đặt tay lên đầu hắn, chậm rãi vận pháp lực, chỉ vài giây sau, toàn thân Phương Lập Triết đã khô mát. Nàng sờ sờ trán Phương Lập Triết, lại sờ sờ chính mình, cảm thấy hẳn là không có việc gì, liền vận pháp thuật nâng Phương Lập Triết và cái chăn lên, đặt hắn nằm ngay ngắn giữa giường rồi mới phủ chăn lên.

Nàng ngồi ở mép giường tỉ mỉ nhìn ngắm gương mặt Phương Lập Triết, cảm thán: "Hắn đúng là có hơi giống thư sinh a, chính là một chút bóng dáng, ngươi nói có phải hay không?"

001 tạt nước lạnh,【Căn cứ theo số liệu phân tích, ngũ quan hai người hoàn toàn bất đồng. Đến nỗi bóng dáng, khả năng chỉ là tác dụng tâm lý của ký chủ.】

【Không thể nào, ta đâu có ngốc! Ta nghĩ A Triết chính là thư sinh, chẳng qua cần nghiệm chứng một chút. Còn nữa, vì sao hắn không nhớ ta? Đây cũng là một vấn đề, ta hy vọng hắn có thể nhớ tới ta, dù sao cũng đã ở bên nhau nhiều năm như vậy.】

【Ký chủ, ta kiến nghị ngươi đừng ôm hy vọng quá lớn, nếu không, lỡ hắn không phải Trác Phong, sẽ tạo thành đả kích rất nghiêm trọng.】

Tô Viên Viên hừ hừ hai tiếng, không cùng nó cãi cọ, dù sao nàng vẫn tin tưởng Phương Lập Triết cùng Trác Phong đều là một người, bọn họ sớm chiều ở chung hơn bảy mươi năm, sao có thể nhận sai? Nàng nhìn thời gian, chạy tới phòng bếp lấy canh giải rượu, dùng pháp lực hạ nhiệt độ, trở lại phòng ngủ nâng Phương Lập Triết dậy, từ từ đút cho hắn.

Đút xong canh, Tô Viên Viên đỡ hắn nằm xuống, lại liếc thấy trên cổ hắn có thứ gì đó quen quen. Nàng kéo kéo tơ hồng cẩn thận lôi điếu trụy ra, kinh ngạc mở to mắt, "Ngọc bội phòng ngự?!"

【001! Đây không phải ngọc bội phòng ngự ta đưa cho Trác Phong sao? Đồ vật của thế giới trước chẳng lẽ có thể đưa tới thế giới này? Không đúng! Đây chính là chứng cớ chứng minh A Triết chính là Trác Phong a, đúng hay không???】

【Theo lý thuyết, đồ vật đã tặng cho người khác sẽ không thể mang tới thế giới này, ta kiểm tra một chút, thỉnh chờ một lát......】

Tô Viên Viên cầm ngọc bội lật qua lật lại kiểm tra, chân mày nhíu chặt,【Sao lại thế này? Vì sao hoa văn lại bị bào mòn? Khó trách A Triết chưa từng nói ta rất giống hình ảnh trên ngọc bội! Còn nữa, phía sau ngọc bội sao lại bị nứt ra? Hiện tại nhìn như đồ cổ vậy, quá cũ, không đẹp như hồi trước.】

【Phân tích xong. Ký chủ, khí linh ta từng nói đang trốn trong khối ngọc bội này, nó dùng phương pháp gì đó che chắn chính mình, cho nên ta vẫn luôn không phát hiện được Phương Lập Triết đeo ngọc bội. Trước mắt vẫn chưa thể câu thông với khi linh, bất quá từ tình trạng của ngọc bội, chắc chắn Trác Phong cùng khí linh này đã phải trả giá khá lớn mới có thể đi theo chúng ta, thế cho nên ngọc bội phòng ngự mới cũ nát đến loại trình độ này, đại khái là tổn thất không ít linh lực. Mà nó vừa đến thế giới này lại phải ngăn trở một lần tai nạn xe cộ, lại thêm một lần hao tổn, đây hẳn là nguyên nhân khiến khí linh bị thương không thể thức tỉnh.】

【Vậy thì...... có phải vì thế nên thư sinh mới không nhớ rõ ta?】

【Có lẽ, mọi chuyện đụng tới hồn phách đều phải hành sự thật cẩn thận, không có đủ linh lực thì rất khó bảo tồn ký ức, hơn nữa tựa hồ bọn họ thực sa sút, nói không chừng còn có khó xử khác.】

Tô Viên Viên tức khắc cảm thấy Trác Phong hẳn là cũng bị thương không nhẹ, liền tính ngày thường nhìn không có gì, nhưng chuyện linh hồn ai biết được? Nàng sờ sờ ngọc bội, cẩn thận trả về trong cổ áo PHương Lập Triết, trong lòng yên lặng nói:【Về sau, ngươi phân một nửa sô điểm nguyện lực đạt được cho A Triết, mau chóng chữa trị khối ngọc bội này, sau đó hỏi khí linh kia xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.】

001 có chút chần chờ,【Ký chủ, không phải ngươi rất để ý điểm nguyện lực sao? Làm vậy sẽ trì hoãn tốc độ tu luyện. Nếu chúng ta thừa dịp khí linh chưa thức tỉnh, Phương Lập Triết cũng chưa khôi phục ký ức mau chóng hoàn thành nhiệm vụ thế giới này rồi ném rớt bọn họ, các thế giới tiếp theo sẽ không còn ai đoạt điểm nguyện lực với chúng ta.】

Tô Viên Viên cười nói:【Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, đừng quá chú trọng vào lợi ích như vậy có được không? Ta muốn tu tiên, nhưng cũng không có nghĩa muốn trở thành kẻ máu lạnh vô tình a. Nếu là lục thân không nhận, cả người đã ở chung hơn bảy mươi năm cũng có thể tùy tiện vứt bỏ, loại phẩm tính này còn có thể thành tiên? Còn đòi đạt được công đức? Chỉ cần còn sống sống trên đời đã đủ tạo nghiệt. Hơn nữa, nếu không tìm hiểu sự tình cho rõ ràng, chúng ta có thể tiếp tục an tâm đi tiếp sao? Ngoan, nghe ta, sớm chữa trị ngọc bội đi, không biết khí linh này là cái dạng gì, khí linh ta từng gặp qua đều thực hung hãn a, đáng tiếc ta không có, may mắn hiện tại có ngươi, ngươi tựa như bản mạng pháp bảo của ta vậy, thời thời khắc khắc ở bên ta, ngươi còn lợi hại hơn khí linh!】

【......Thật vậy chăng? 】

【Đương nhiên là thật sự! Ta thích ngươi nhất!】

【Được, ta sẽ toàn lực phối hợp ký chủ.】

Tô Viên Viên vừa lòng mỉm cười, khi cúi đầu nhìn Phương Lập Triết, trong ánh mắt nàng ngập tràn hoài niệm cùng vui sướng. Thật tốt, về sau lại có thể ở bên nhau, chỉ cần hỏi rõ tiền căn hậu quả, nàng nhất định có thể tìm được biện pháp cùng thư sinh tiếp tục ở bên nhau, không bao giờ chia lìa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện