Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi

Chương 165-3: Phong Niên Phi cảm thấy rất vừa lòng 3



Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

“Có một câu mà bổn vương vẫn luôn muốn nói, đa tạ Bắc Vương đã chăm sóc con trai ta chu đáo như vậy.” Phong Duyên Thương chắp tay, thái độ phi thường thành khẩn chân thành. Bùi Tập Dạ quan tâm tới Phong Niên Phi như vậy, hắn tự nhận có chút không bằng, đương nhiên hắn cũng chẳng ngốc mà nói lời này với tình địch.

Bùi Tập Dạ đáp lễ có lệ: “Cần Vương gia không cần khách khí, trẫm làm việc chưa bao giờ quan tâm tới người khác, Cần Vương gia không cần nói lời cảm ơn.”

Khuôn mặt Phong Duyên Thương thủy chung vẫn luôn mỉm cười, phong độ ngời ngời. So sánh thì người nào đó có chút không bằng.

Trong trúc xá, Đinh Đương ôm Niên Phi không muốn buông tay, tỉ mỉ nhìn khuôn mặt bé, vui vẻ tán thưởng: “Vương phi, tiểu Thế tử lớn rất nhiều, tóc cũng dài ra rồi, lại còn rất đen.” Búi tóc nho nhỏ chỉ búi một phần tóc, còn lại đều xõa xuống cần cổ bé, phát quan bằng hoàng kim tinh xảo được khảm hồng ngọc, y phục quý khí giá trị liên thành.

“Mang bé lại đây.” Nhạc Sở Nhân ngồi xuống, tiện tay cầm một loại quả ở khay bên cạnh lên đưa cho bé.

Phong Niên Phi vững vàng đi tới trước mặt Nhạc Sở Nhân, vươn bàn tay nho nhỏ cầm lấy trái cây, lễ phép nói: “Cảm ơn nương.”

Nghe bé nói, Nhạc Sở Nhân không khỏi cười rộ lên: “Con trai, có phải quên nương rồi không?”

Phong Niên Phi ôm trái cây, khuôn mặt tuấn tú mê mang, bé còn chưa hiểu người lớn nói gì.

“Được rồi, không nói đến cái này nữa, lại đây với nương nào.” Kéo bé đến trước mặt mình, Nhạc Sở Nhân hơi cúi người vuốt ve khuôn mặt bé, cảm thấy xem thế nào cũng không đủ.

Phong Niên Phi mặc kệ nàng vuốt ve, một lát sau, bé đảo mắt rồi chăm chăm nhìn vào cái bụng lớn của Nhạc Sở Nhân. Kỳ thật bé đã sớm tò mò, vì sao bụng mọi người đều bình thường, chỉ có nương là khác?

Nhạc Sở Nhân thấy bé để ý đến bụng mình, giữ chặt tay bé đặt lên bụng mình: “Trong bụng nương có đệ đệ, con có thích đệ đệ không?”

“Dạ.” Vừa nói tới đệ đệ, bé có thể hiểu được từ này. Bé đưa tay nhỏ xoa xoa bụng nàng, gật đầu.

“Bảo bối, dù nương có sinh bao nhiêu đệ đệ muội muội, con là đại ca, cũng là đứa nhỏ đầu tiên của nương.” Nhìn bé, Nhạc Sở Nhân không nhịn được khuyến khích bé.

Phong Niên Phi ngoan ngoan gối đầu lên bụng nàng, chớp mắt, đối ngươi đen bóng.

Bùi Tập Dạ dạy dỗ Phong Niên Phi rất có tâm, không chỉ Nhạc Sở Nhân khẳng định điểm này, ngay cả Phong Duyên Thương cũng phải thừa nhận.

Loại cung tiễn nhỏ đặc chế cho trẻ con, Niên Phi cũng có thể ra hình ra dáng mà bắn, tư thế rất đúng, trụ chân vững vàng. Dù tuổi vẫn nhỏ nhưng đủ lực. (MTLTH.dđlqđ)

Bùi Tập Dạ ngồi xổm bên cạnh bé, đôi ngươi tinh xảo lộ rõ kiêu ngạo. Đợi bé tự mình bắn ra mũi tên thứ nhất rồi sau đó hắn cầm tay bé, hai người hợp lức kéo dây cung. Mũi tên bắn ra rất xa, chim trên trời bay tán loạn, rồi có một con rơi tùm xuống nước.

Vừa thấy trúng mục tiêu, Phong Niên Phi vui vẻ, Bùi Tập Dạ buông tay bé đứng dậy, cao ngạo liếc mắt vợ chồng hai người, mặt mày đắc ý hết biết.

Nhạc Sở Nhân cong môi cười: “Bùi Tập Dạ, ngươi khiến ta phải nhìn bằng cặp mắt khác xưa đó. Con ta được ngươi dụng tâm nuôi dưỡng tốt như vậy, xem ra ta còn phải nói một tiếng cảm ơn.”

“Muốn cảm ơn sao? Cổ nhân có câu lấy thân báo đáp, trẫm cũng muốn nàng báo đáp trẫm như vậy.” Dù nàng có biến thành bộ dạng như thế nào, hắn nghĩ hắn chẳng bao giờ cự tuyệt.

Nhạc Sở Nhân hừ một tiếng, Phong Duyên Thương bên cạnh thản nhiên nhìn hắn một cái. Nhìn cái biểu tình đáng đánh kia của hắn, Phong Duyên Thương liếc mắt cũng đoán được trong lòng hắn đang nghĩ cái gì.

“Đừng có nói lời vô nghĩa, chờ thời cơ thích hợp ta sẽ báo đáp ngươi, ngươi cứ chờ xem.” Nhạc Sở Nhân nheo mắt, lễ vật này nàng đã muốn tặng hắn từ lâu. Chỉ là hiện tại không tiện, đợi đến khi lão nhị ra đời, tuyệt đối cho hắn kinh hỉ.

Bùi Tập Dạ bán tín bán nghi, hắn không tin Nhạc Sở Nhân có lòng tốt như vậy, hắn nghĩ rằng ngày sau nên cẩn thận một chút vẫn tốt hơn. Nhưng hiện tại hắn căn bản không thể nghĩ được dù có cẩn thận bao lâu cũng khó lòng tránh thoát, nhi tử ngoan Phong Niên Phi cũng hợp mưu với nương bé tính kế hắn.

Ban đêm, hai người lớn một đứa trẻ nằm cùng nhau trên chiếc giường lớn. Niên Phi nằm trong cùng, bé mặc áo lót màu trắng, tóc ngắn xõa tung, bộ dáng dễ thương kia nhìn rất giống một tiểu cô nương.

Nhạc Sở Nhân nghiêng người nhìn bé, đứa nhỏ này thật sự rất ngoan. Tựa như lúc vẫn còn nằm trong bụng, sẽ không nghịch ngợm hay khóc náo.

“Con trai à, từ nay về sau ở với nương, không cần thiết phải đi Bắc Cương nữa, được không?” Vuốt vuốt bàn tay nho nhỏ của bé, nàng ôn nhu hỏi.

Vấn đề này Phong Niên Phi lý giải không được, nhưng đôi mắt lại mở rất lớn, đảo đảo, nhìn qua đã thấy là một đứa trẻ thông minh.

“Nàng nói mấy vấn đề này con tất nhiên vẫn chưa hiểu được. Thế nhưng xem tình hình này, có khả năng con có thể sống xa Bùi Tập Dạ.” Phong Duyên Thương dựa đầu vào thành giường, khóe môi mỉm cười nhìn bàn chân bé tí của Niên Phi, quả thật là lớn rồi, nhìn đôi chân cũng to hơn trước không ít.

“Ta biết, nhưng nhìn bộ dạng của Bùi Tập Dạ như vậy, hình như hắn coi con chúng ta thành con thân sinh của hắn mất rồi.” Tuy có chút bất mãn nhưng đáy lòng nàng lại có chút vui mừng. Bùi Tập Dạ dạy dỗ nuôi dưỡng Phong Niên Phi như con đẻ, tính ra ngoại trừ khuôn mặt, phu thê nàng có hơi vô tình.

“Đúng vậy, một câu phụ vương, hai câu con ngoan, người cha như ta có cũng được mà không có cũng chẳng sao.” Đưa tay vuốt vuốt má con trai, chọc bé đến nỗi phải chui vào lòng Nhạc Sở Nhân để tránh.

Nhạc Sở Nhân cười khẽ, cúi đầu hôn hai má bé. Trên người bé con vẫn còn vương mùi sữa, rất dễ chịu.

Phong Duyên Thương nhìn hai người, phượng mâu xinh đẹp lấp loáng ý cười.

“Hôm nay nàng nói muốn báo đáp hắn, có phải chuyện nàng đã từng nói với ta hay không?” Chiều này lúc nàng nói, hắn có thể mơ hồ đoán được. Hắn đoán chắc chuyện này mà thành, Bùi Tập Dạ sẽ hận chết nàng.

Nhạc Sở Nhân nhíu mày, mân mê ngón út con trai, gật đầu: “Hắn thích trẻ con như vậy, tốt nhất là tự mình sinh lấy một đứa. Cả ngày cứ quấn quít lấy con ta, hiện tại Niên Phi còn nhỏ thì không nói, nhưng lúc con trưởng thành mà hắn vẫn cứ muốn dây dưa là có ý gì? Vậy nên phần tạ lễ này ta nhất định muốn đưa.” Khi đó tới Bắc Cương, nàng đã gặp qua không ít cơ thiếp của Bùi Tập Dạ, nhìn cũng rất xinh đẹp. Hơn nữa nhìn hắn có kinh nghiệm chăm con như vậy, phần quà này của nàng đảm bảo khiến nàng vừa lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện