Chương 169-3: Ngoại truyện 1: Tại hạ là Diêm Cận 3
Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
“Anh lạc đoàn phim sao? Thế nhưng tôi đâu có nghe thấy có đoàn phim nào tới đây lấy cảnh đâu, anh thuộc đoàn phim nào vậy?” Nhạc Sở Nhân chạy mô tô tới, cô vừa cởi mũ bảo hiểm vừa đánh giá hắn.
Diêm Cận nhìn nàng lại gần, lại nhìn y phục kỳ lạ nàng đang mặc trên người, tầm mắt dừng trên đường cong cân xứng dưới lớp quần áo bó. Sau đó hắn nhanh chóng rời mắt, phi lễ chớ nhìn.
“Tại hạ không hiểu lời cô nương đang nói, cô nương chỉ cần nói cho tại hạ nơi này là nơi nào?” Nhìn thẳng vào mắt nàng, đôi con ngươi Diêm Cận như thể hắt ra ánh sáng, đồng thời khiến cho đối phương cảm thấy áp lực.
“Đây là Cẩm Túc trại.” Cô nói cho anh ta nghe, quả nhiên nhìn vẻ mặt anh ta có vẻ rất mờ mịt.
*Phần xưng hô mình sẽ chuyển đổi linh hoạt: dưới góc nhìn của Nhạc Sở Nhân, mình sẽ để là ‘anh – cô’; dưới góc nhìn của Diêm Cận, mình sẽ để là ‘hắn – nàng’. Sau này khi Diêm Cận đã quen ở hiện đại, phần xưng hô sẽ đổi thành ‘anh- cô’ nhé.
“Cách Đông Cương bao xa?” Chẳng lẽ đây là nước láng giềng? Nhưng trang phục cũng không phải thế này, Diêm Cận cảm thấy nghi hoặc.
“Đông Cương?” Nhạc Sở Nhân nhướn mày, trên khuôn mặt thanh tú đều là nghi vấn, cô chưa bao giờ nghe thấy tên địa danh này.
“Vậy Đại Yến nằm ở hướng nào?” Diêm Cận nhìn biểu cảm của nàng, cảm thấy thật bất an.
“Chưa nghe bao giờ.” Cô lắc đầu, khoanh hai tay, một lần nữa đánh giá người trước mặt này, cô cũng cảm thấy rất khó hiểu. Nhìn anh ta không giống cosplayer, nhưng Đông Cương, Đại Yến là cái gì, quỷ mới biết.
Diêm Cận cảm tưởng như nghe thấy tiếng nổ trong đầu mình, nếu những lời nàng nói là sự thực, nếu như….nếu như Đông Cương, Đại Yến không tồn tại….
Nhạc Sở Nhân nhìn anh ta, đôi mắt như thể được gột rửa, xinh đẹp lại minh diễm.
“Rốt cuộc anh từ đâu tới? Thật sự anh không phải là diễn viên à?” Cô hơi nghiêng đầu, mái tóc dài tới ngực xõa tung, áo sơ mi lửng tay màu trắng tương phản với màu tóc đen bóng khiến khuôn mặt cô nhìn càng trắng.
Diêm Cận không nói, cụp mi mắt, dung nhan tuấn tú có chút mê mang.
Nhạc Sở Nhân lui về sau mấy bước, gió nhẹ thổi qua người đối diện, mùi vị quen thuộc phất qua cánh mũi. Nhạc Sở Nhân không thể tin, híp mắt, sau đó nhếch khóe môi, hai tay để xuống ngang đùi, khẽ khàng cử động. (MTLTH.dđlqđ)
Một cây châm nhẹ nhàng trượt xuống lòng bàn tay, nhìn anh ta đang cúi đầu, cô cướp thời cơ động thủ trước.
Tốc độ nàng mau, tốc độ của Diêm Cận càng mau hơn, ra tay như điện, chế trụ cổ tay nàng, dùng chút sức, cả người nàng bị hắn ôm vào lòng, ngân châm trong tay đang ép sát vào cổ nàng.
Đôi mắt Diêm Cận hung ác: “Nói, ngươi rốt cuộc là người nào? Ai phái tới?”
Dù bị chế trụ, Nhạc Sở Nhân cũng không chút e ngại: “Tôi còn muốn hỏi anh đây, kẻ trộm từ nơi nào tới? Làm thế nào anh lại có bí chế Tị Cổ hoàn độc nhất vô nhị của tôi? Dám có gan uống, không sợ bị độc chết sao?”
Diêm Cận nhíu mày: “Bí chế độc nhất vô nhị? Đây chính là thứ bằng hữu cho ta, khi nào lại thành bí chế độc nhất vô nhị của ngươi?”
“Khốn nạn! Nhìn khắp toàn bộ Trung Quốc chỉ có một mình tôi có thể làm được. Người bạn kia của anh là ai? Nói thử tôi nghe xem nào.” Đôi mắt Nhạc Sở Nhân lạnh lùng như đao, bạn? Dù lão thái bà cũng không thể làm ra.
“Tên của nàng là Nhạc Sở Nhân.” Nói tới ba chữ này, thanh âm của hắn rõ ràng nhu hòa hơn rất nhiều.
“Cái gì?” Nhạc Sở Nhân nhíu mày, sau đó cười lên: “Tên trộm này biết tên lại không biết mặt bản tôn, còn dám dõng dạc nói bạn bè. Tôi chính là Nhạc Sở Nhân, sao tôi không nhớ có người bạn là anh?”
Diêm Cận kinh ngạc: “Ngươi nói cái gì?”
“Hừ, giờ mới biết sợ? Nhạc Sở Nhân chính là tôi, anh trộm đồ của tôi còn nói là bạn tôi, thật nực cười. Anh cho rằng anh ăn mặc quái lạ như thế này lại có thể kết bạn được với tôi? Này anh đẹp trai, lần đầu tiên tôi thấy dạng người cực phẩm như anh đấy.”
Sức lực trên tay Diêm Cận càng lớn hơn: “Ngươi nói ngươi là Nhạc Sở Nhân? Nhưng bộ dáng của ngươi không hề giống nàng.”
“Được rồi được rồi, đừng có nói dối nữa, tôi không có hứng thú nghe anh biên soạn. Tôi có phải Nhạc Sở Nhân hay không, anh đi Cẩm Túc trại hỏi sẽ biết. Đừng nói chỉ mỗi Cẩm Túc trại, dù hỏi ai ngoài nơi này cũng có người biết tôi.” Hừ lạnh, Nhạc Sở Nhân híp mắt, gạt người dám gạt cả lên đầu cô, đúng là não úng nước.
Diêm Cận chậm rãi buông nàng ra, Nhạc Sở Nhân vừa thoát khỏi giam cầm liền lui về vài bước, hai người nhìn chằm chằm lẫn nhau.
Thu lại ngân châm, Nhạc Sở Nhân một tay ôm mũ bào hiểm, một tay tùy tiện chải lại tóc, ngạo mạn kiều diễm lại phong tình đến lạ.
“Dám nói dối lừa tôi? Tiểu tử, xung quanh nơi này đều là địa bàn của chị. Tốt nhất là anh nên thành thật đi, nếu không, thi thể của anh cảnh sát cũng tìm không ra.” Nhạc Sở Nhân nheo mắt, bộ dáng uy hiếp kia lại khiến Diêm Cận cảm thấy hết sức quen thuộc. (MTLTH.dđlqđ)
Lòng tràn đầy nghi hoặc, đầu óc hắn có chút mơ hồ, cô nương này tuy dung mạo khác biệt, nhưng cử chỉ lời nói lại giống nàng như đúc. Nàng còn tên là Nhạc Sở Nhân, còn biết cách chế Tị Cổ hoàn, nói là bí chế độc nhất vô nhị của nàng. Rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì?
Nhìn anh ta không nói lời nào, Nhạc Sở Nhân đảo mắt, sau đó cười nói:”Anh trộm đồ của tôi, lại dám uống, anh nói món nợ này nên tính thế nào? Không bằng, để một tay lại, thế nào?”
Diêm Cận nhìn nàng, càng nhìn càng thấy giống nàng.
“Ngươi có biết Phong Duyên Thương? Hắn đã có bốn đứa con, ba nam, một nữ. Tên lần lượt là Phong Niên Phi, Phong Niên Thiến, Phong Niên Dật và Phong Ngữ Vi.” Nhìn chằm chằm đôi mắt của nàng, Diêm Cận gằn từng tiếng một.
Nhạc Sở Nhân bất mãn, khó hiểu nhìn anh ta: “Không biết, thậm chí tôi còn chưa nghe nói đến.”
Không biết vì sao, nhìn bộ dáng mờ mịt của nàng, đáy lòng hắn đột nhiên dâng lên cảm giác thỏa mãn khó tả: “Tại là là Diêm Cận.”
Tập tin gởi kèm: |
Bình luận truyện