Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi

Chương 30: Khích lệ



Một đêm qua đi, khi mặt trời hiện ra, cánh rừng an bình chợt vang lên một đạo tiếng thét chói tai, chim chóc cả kinh bay toán loạn, đám hộ vệ cũng bừng tỉnh dậy.

Mọi người cả kinh ngồi đậy khi về phía người đang kêu sợ hãi đều âm thầm lắc đầu, gương mặt khẩn trương nháy mắt trở nên thoải mái, cảnh giác giải trừ.

Nhạc Sở Nhân có chút phiền chán nhíu mi, giật giật thân mình muốn xoay người, tay lại đụng phải một vật thể mềm mại ấm áp. Chậm rãi mở mắt ra, đập vào mắt là cành lá thưa thớt cùng với một mảnh thiên không trong vắt.

"Ai giả tiếng quỷ kêu vậy? Sáng sớm tìm chết a!"

Thanh âm vừa mới tỉnh còn khàn khàn, lại ngăn không được trong đó chứa tức giận, tính khí của nàng lúc rời giường rất nóng nảy nha.

"Hồng xà bò đến trên người thập bát, vừa mở mắt dọa hắn nhảy dựng."

Thanh âm ôn hòa vang lên trên đỉnh đầu, Nhạc Sở Nhân quay đầu, đập vào mắt là Phong Duyên Thương đang cúi đầu nhìn nàng.

Sáng sớm nhìn đến mỹ nam, tựa hồ tức giận bỗng tiêu tán chút. Chậm rãi hạ ánh mắt, Nhạc Sở Nhân lúc này mới chú ý nàng hiện tại giống như nằm ở trên đùi hắn? Mà thứ ấm áp co dãn nàng vừa đụng tới là bụng hắn a.

Bật ngồi dậy, Nhạc Sở Nhân nhíu mày nhìn hắn, Phong Duyên Thương khóe môi mỉm cười mặc nàng xem, cũng không bởi vì biểu tình của nàng mà tức giận.

"Nửa đêm ta bò tới trên đùi ngươi?"

Sờ sờ sau gáy, không đợi Phong Duyên Thương trả lời, nàng có chút ghét bỏ bĩu môi:

"Đùi thật đúng là cứng rắn, cổ của ta a!"

Phong Duyên Thương có vài phần không nói gì, chân hắn đều đã tê rần, nàng cư nhiên còn có thể nói ra lời này a.

Không để ý tới Phong Duyên Thương, Nhạc Sở Nhân chuyển khai tầm mắt nhìn về phía nơi khác, lửa trại đêm qua giờ chỉ còn đống tro tàn, Phong Duyên Tinh đang cùng hồng xà mắt to trừng mắt nhỏ.

Hắn ngồi dưới đất, hồng xà ngay tại đối diện hắn, nửa người trên ngẩng cao, chậm rì rì phun đầu lưỡi giống như ở cười nhạo Phong Duyên Tinh nhát gan. Phong Duyên Tinh ánh mắt trừng lớn, trong lòng hung hăng mắng súc sinh này cùng chủ nhân nó kiêu ngạo giống nhau.

"Chậc chậc, tiểu súc sinh, ngươi sáng sớm náo loạn cái gì? Còn giở trò như vậy cẩn thận cái thân ngươi."

Nhạc Sở Nhân rõ ràng mắng tiểu xà nhưng vào tai Phong Duyên Tinh chính là đang mắng hắn. Không khỏi cắn răng, nhưng lại chẳng thể làm gì được.

Mọi người sắc mặt khác nhau, ai có lỗ tai đều nghe ra được Nhạc Sở Nhân đang chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, nhưng ai cũng không dám nhiều lời nói, bằng không nhất định thực thảm a.

"Lại đay cho lão nương, leo nhanh lên núi tìm bảo bối đi, nếu ngươi vận khí tốt chúng ta hôm nay có thể trở về."

Đứng lên lắc lắc cổ, xoay xoay thắt lưng, thần thanh khí sảng.

Hồng xà vặn vẹo thân mình xinh đẹp rời đi, bả vai Phong Duyên Tinh vốn buộc chặt lập tức thả lỏng, hắn thật rất sợ hồng xà cắn hắn a.

"Hôm nay có thể trở về?"

Phong Duyên Thương đứng lên, động tác tao nhã vuốt lại trường bào màu xanh, vải dệt tương đối tốt, hắn vốt qua vài cái vị trí bị Nhạc Sở Nhân áp qua cũng san bằng, dưới ánh mặt trời phiếm ánh sáng.

"Có lẽ vậy, những thứ hôm qua lấy được không sai biệt lắm đủ vây quanh vương phủ một vòng. Hôm nay sẽ tìm chút thứ khác, từ nay về sau đảm bảo Thất vương phủ bọn họ có đi mà không có về ."

Ngửa đầu nhìn mặt Phong Duyên Thương, Nhạc Sở Nhân có chút híp mắt. Trong rừng rậm này cũng không có cảnh đẹp ý vui gì để ngắm, duy nhất có thể thưởng thức chỉ có khuôn mặt này của Phong Duyên Thương. ( =)) )

Phong Duyên Thương cười khẽ, đồng tử Nhạc Sở Nhân trong nháy mắt ngưng trệ, trong đầu lập tức xuất hiện hai chữ: yêu nghiệt!

"Tiểu Thương Tử, bộ dạng ngươi thật đẹp mắt!"

Hoàn toàn từ góc độ tán thưởng thốt ra, mọi người xung quanh thần sắc khác nhau, ngay sau đó không hẹn mà cùng xoay mặt nhìn về phía nơi khác rồi đều tự tránh ra chuẩn bị xuất phát.

Phong Duyên Tinh đang phủi tro bụi trên áo choàng bĩu môi, không tiếng động mắng câu không biết xấu hổ.

Phong Duyên Thương cười ra tiếng, con ngươi xinh đẹp lấp lánh thâm thúy khiến người ta không thể dời mắt.

Nhạc Sở Nhân híp mắt, lui về sau hai bước lắc đầu thở dài:

"Về sau ngươi nhưng đừng như vậy , không tốt cho mắt ta a "

Thậm chí đầu óc đều có điểm choáng váng! Quả nhiên a, sắc đẹp hại người!

Đối với ý tứ của Nhạc Sở Nhân, Phong Duyên Thương có chút khó hiểu:

"Vì sao?"

Nhạc Sở Nhân không nói gì:

"Nói ngươi rất chói mắt !"

Nói xong vòng qua hắn rời đi, thằng nhãi này sao lại đẹp như vậy chứ?! Không làm nữ nhân thật đáng tiếc.

Phong Duyên Thương cười khẽ lắc đầu, mặc dù hắn không biết là khuôn mặt này của hắn như thế nào ( Nguyệt *@[email protected]*: Thật sao? Huynh chưa từng soi gương hử? hử?), nhưng nghĩ đến Nhạc Sở Nhân vừa mới thần sắc có chút sững sờ có thể xác định hắn có lẽ thực tuấn a.

Hai người đối thoại tuy không ái muội kiều diễm gì nhưng ở trong mắt người khác lại là thân mật như vậy, thậm chí có mấy người tuổi trẻ hoài xuân đều cảm giác ghen tị nha. Đồng thời cũng sinh vài phần hâm, khắp Đại Yến này chỉ sợ không có nữ tử thứ hai như Nhạc Sở Nhân a, công khai khen phu quân bộ dạng tuấn, hơn nữa là dùng từ ngữ lưu loát thẳng thắn khiến người ta không thể không vui như vậy. Ai nói nhất định phải ôn nhu như nước có lễ có đức mới là hảo nữ tử? Nếu như bên người có một nữ tử như Nhạc Sở Nhân vậy cả đời cũng sẽ không cảm thấy nhàm chán a.

Đội ngũ xuất phát tiến vào rừng sâu, dọc theo đường đi cũng có không ít thu hoạch, đều là những thứ Nhạc Sở Nhân thích . Thích Kiến muốn luyện dược, cho nên cũng thu hoạch không ít thảo dược. Xà, con rết, con nhện, bò cạp, thậm chí còn có mật gấu, một cái buổi sáng trôi qua, có thể nói thu hoạch khá phong phú.

Phong Duyên Tinh vẫn đi theo, Nhạc Sở Nhân cũng không để ý tới hắn. Có thể là cảnh cáo ngày hôm qua đã có tác dụng, hắn luốn cách Nhạc Sở Nhân xa xa, tuy sẽ nhân thời điểm nàng không chú ý mà hướng nàng trừng mắt, nhưng cũng may Nhạc Sở Nhân không phát hiện, có người thấy cũng cho rằng không nhìn thấy.

Lướt qua một đỉnh núi, núi non trùng điệp tiến vào tầm. Phương xa còn có vách núi hiểm trở rất là hùng vĩ.

"Nông phu hái thuốc nói nếu tiến sâu vào núi, thường xuyên mười ngày nửa tháng mới có thể rời núi. Chúng ta muốn vào đi sao?"

Phong Duyên Thương nhìn xa xa xa, hai tay chắp sau lưng thực bộ dáng thanh thản.

Nhạc Sở Nhân hai tay đều là bùn đất, nam trang màu trắng cũng đen một khối bụi một khối, khuôn mặt trắng nõn đỏ rực, có thể thấy được từ nãy đến giờ nàng cũng chưa nhàn rỗi chút nào.

"Ta thật ra thập phần muốn đi xem, nơi đó bảo bối khẳng định không ít. Tuy nhiên chúng ta mang đến mười mấy giỏ trúc không sai biệt lắm đã đầy cả rồi, đồ ăn cũng không đủ chống đỡ nhiều ngày, trở về đi!"

Mấu chốt là quá nhiều người giống như đại càn quét a. Hơn nữa trong đoàn người có hai cái đuôi vô dụng, trong đó một cái thời thời khắc khắc đi sau mông nàng hỏi cái này hỏi kia, nàng tính có cơ hội chính mình đến.

"Cũng tốt, nếu là khi nào lại muốn đến, hết thảy đều chuẩn bị sung túc, bổn vương lại cùng nàng đi."

Phong Duyên Thương âm thầm thở phào, tuy nhiên trên mặt vẫn duy trì thần sắc ôn hòa như gió.

Nhạc Sở Nhân bĩu môi, nhìn lướt qua Phong Duyên Thương toàn thân sạch sẽ giống như vừa tắm xong, lần sau cũng sẽ không dẫn hắn đi thật vướng bận a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện