Bị Cha Bán Cho Hạo Thiếu

Chương 50: Trượng phu "yếu đuối"



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Giữa đường lộ đông đúc và nhộn nhịp

Giữa đường lộ đông đúc và nhộn nhịp. Anh Ngọc thất thần nhìn về phía chân trời xa tít với đôi mắt không thể đượm buồn hơn. Mọi chuyện diễn ra một cách chóng vánh đến bản thân cô cũng không thể ngờ. Dẫu biết rằng trong cuộc đời phải có đôi lần sóng gió nhưng sao cuộc đời của cô lại nhiều bão táp phong ba thế này? Bây giờ nên về nhà ăn nói với cha thế nào đây? Cô sợ rằng ông sẽ đến tìm Lê Đan mất.

Dưới mái hiên của trạm chờ xe bus, Anh Ngọc cứ nấn ná ở đó, không biết mình lúc này sẽ nên đi về đâu và cần phải làm gì. Ước gì bản thân có thể mạnh mẽ hơn một chút nữa. Ngay lúc này cô phải tập cứng rắn dần để còn bảo vệ cho con của mình. Bàn tay nhẹ nhàng đưa lên lau hai bên hốc mắt. Những gì từng trải cứ cho là trải nghiệm mới mẽ đi. Sau này khi nhìn lại thì cô sẽ nhận ra đó chính là bàn đạp cho chính bản thân của mình.

*Rầm*

- Anh Ngọc!

Vừa nghe tiếng gọi, Anh Ngọc nhìn về hướng ấy. Trước mắt cô là con ôtô màu trắng đầy sang trọng của Lam Trạch. Tiểu Khuê vừa thấy cô thì đã cùng Lam Trạch xuống xe và chạy nhanh đến, ánh nhìn cũng trông cực kỳ lo lắng.

- Cậu không sao chứ? Tại sao lại không về nhà vậy?

- Tiểu Khuê à!

Anh Ngọc vươn tay ôm chầm lấy Tiểu Khuê, đầu cũng gục lên vai cô ấy đầy bất lực. Cảm giác của cô ngay lúc  này cứ như cả thế giới quay lưng với mình vậy. Chỉ còn mỗi mình Tiểu Khuê là đáng để tin cậy mà thôi.

- Cậu sao vậy? Nói mình nghe đi, là ai đã ức hiếp cậu?

- Hức...mình...mình không còn nhà nữa.- Đôi mắt của Anh Ngọc hoàn toàn bị nhòe đi bởi màng sương mỏng bao phủ.

- Là sao chứ?

Buông Anh Ngọc ra, cô ấy nhíu mày đầy khó hiểu. Ngay lúc này Anh Ngọc bất chợt càng khóc nấc lên. Dù đã cố gắng kiềm nén nhưng cứ nghĩ về Lê Đan là cô không thể nguôi ngoai được. Anh có biết ngay thời khắc này cô đang nhớ anh da diết như thế nào hay không?

- Mình và Lê Đan sẽ li hôn...

- Cái gì?- Hai người họ cùng đồng thanh.

- Anh Ngọc, em đừng đùa như vậy.

Lam Trạch khó tin những gì mình vừa nghe, thái độ cực kỳ hoảng hốt. Bảo sao lúc nãy Lê Đan đã gửi địa chỉ cho anh đến đây. Quay đầu nhìn xung quanh, trông thấy con ôtô màu đen ở cách đó không xa thì anh chợt nín bặt.

- Không có!- Cô lắc đầu.- Anh ấy sẽ nộp đơn nhanh thôi.

- Bình tĩnh! Cậu về nhà của mình ở lại một đêm trước đi, chuyện gì thì để ngày mai hẵng tính sau.

- Để anh đưa hai người về.

Lam Trạch nhanh chân chạy đến xe trước. Tiểu Khuê vỗ về vài cái an ủi xong thì cùng cô bước đi. Vừa đi, Anh Ngọc vừa quay đầu nhìn phía sau. Cô cảm nhận được một ánh mắt rất ấm áp đang dõi theo mình. Cho là ảo tưởng cũng được nhưng cô tin vào cảm giác của bản thân. Hạo Lê Đan, có phải anh cũng đang dõi theo cô có đúng không?

Bên trong con xe màu đen bóng loáng, Lê Đan lặng lẽ giương mắt nhìn theo bóng dáng kia. Anh đã theo sau cô từ rất lâu. Sợ rằng Anh Ngọc lại dại dột thêm một lần nữa mà ảnh hưởng đến bản thân, không chỉ một mà tận hai sinh mạng. Nếu như cô có làm sao thì anh có thể nào sống nổi? Gục đầu xuống vô lăng khi chiếc xe của Lam Trạch đã đi mất, Lê Đan không thể làm chủ được bản thân nữa, những giọt nước mắt mặn chát cứ thế mà tràn mi. Sau lần phải khóc khi tạm biệt mẹ mình để đi du học thì đây là lần thứ hai anh thành ra thế này. Bầu trời hoàn toàn sụp đổ, không gian xung quanh anh lúc này rất ảm đạm, chỉ toàn là mây mờ giăng lối. Phải biết đến bao giờ anh mới có thể tìm được con đường để đến bên hai mẹ con họ một lần nữa đây?

Cô đã từng hỏi lí do là gì, Lê Đan cũng chỉ nói bâng quơ bất kể điều gì cũng được nhưng tuyệt đối sẽ không bao giờ nói rằng bản thân đã hết yêu. Anh biết Anh Ngọc hiểu vì sao phải làm vậy. Người phụ nữ của anh rất thông minh và nhạy bén, có lẽ cô sẽ cảm thông cho anh mà thôi.

Nghiến chặt răng, Lê Đan đấm mạnh vào vô lăng vài cái. Đôi tay đưa lên vò tóc đến nỗi chúng đều rối bời. Cô chỉ vừa rời xa anh chưa đến một ngày mà bản thân đã hoá điên dại. Nếu như cứ tiếp tục những ngày tháng này thì anh phải sống làm sao?

...

- Nội! Kiểu này có đẹp không?

Trương Dĩnh hào hứng xem những bộ album ảnh cưới mà studio vừa gửi qua. Quả là ông chủ Hạo Thị, Hạo Chính Quốc làm gì cũng nhanh gọn cả. Chỉ có vài ngày cô im lặng thì ông đã khiến họ li hôn luôn rồi. Trương Dĩnh đã nói trước rồi mà. Những gì của cô thì mãi mãi cũng là của cô mà thôi.

- Chọn kiểu nào con thích là được.- Lâm Thu Hoa bình thản xem bộ ảnh khác.- Váy cưới thì nên chọn màu trắng, kem và đỏ cho nổi bật.

- Ngày hôm đó nội phải gọi Trương Sáng trang điểm cho con đấy. Chị ấy tay nghề tốt lắm luôn.

- Được rồi! Tiểu công chúa của nội đương nhiên là phải đẹp chứ.- Bà bật cười, cốc yêu cô một cái.

Bên ngoài có bóng một người đàn ông. Sau khi công tác xong thì Trương Đằng đã về thăm lại cô nhi viện năm xưa và ở lại hai hôm nên bây giờ mới về nhà. Nét mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi, Trương Đằng vào nhà với tâm thế không được ổn định cho lắm. Trương Dĩnh thấy ông về thì vui vẻ đi đến gần. Ôm lấy cánh tay của ông, cô mỉm cười và phấn khởi nói.

- Cha xem, con sắp kết hôn rồi đấy.

- Con kết hôn? Với Lê Đan ư?

Trương Đằng nhíu mày. Lê Đan rõ ràng đã là vợ chồng hợp pháp cùng Anh Ngọc vậy sao có thể kết hôn cùng Trương Dĩnh? Nhưng người khiến Trương Dĩnh vui vẻ như vậy thì chắc chắn chỉ có thể là Lê Đan mà thôi.

- Đúng rồi đó cha, vài ngày nữa con và Lê Đan sẽ đi chụp ảnh cưới đó.

- À, cha biết rồi.

Trương Đằng cười gượng, đột nhiên bản thân ông thấy cực kì chán nản. Dù biết tin con gái sắp lấy chồng là vui nhưng bản thân ông lúc này không hề vui nổi. Trong lòng cứ cảm thấy đau đau khó tả thế nào đấy. Chẳng hiểu là vì sao mà mấy ngày nay lại như thế. Hay là do sự vô tình của hôm trước đã khiến thâm tâm của ông tiếp tục dậy sóng?

- Con gái lấy chồng thì cha không vui sao? Gương mặt lại bí xị như thế?

- Không có! Cha hơi mệt nên về phòng trước đây. Con chào mẹ!

- Uhm! Con mệt thì đi nghỉ ngơi đi. Mẹ sẽ gọi người hầm thứ gì đó bổ bổ rồi mang lên.

Trương Đằng chỉ gật nhẹ đầu rồi quay lưng đi lên bậc thang. Nhìn theo bóng của cha mình, Trương Dĩnh bĩu môi rồi đi đến bên cạnh Lâm Thu Hoa mà ngồi xuống. Càng ngày cha của cô càng khó hiểu. Đến cả đứa con gái như cô mà còn khó nhìn ra được rằng ông đang nghĩ gì.

...

- Đây này! Bây giờ đi hầm thứ này cho tôi. Anh Ngọc ra ngoài cả ngày chắc chắn không ăn uống gì đầy đủ cả, nhớ chuẩn bị thêm sữa đấy. Còn sáng mai phải nấu đủ mấy món này, thên một ít nước ép hoa quả nữa. Tạm thời vậy đi, còn gì thì tôi dặn dò thêm.

- Vâng!

Lâm Phi Sương chỉ tay vào những món giàu chất dinh dưỡng và rất tốt cho thai phụ. Lúc trước không có bà không biết Lê Đan có chăm sóc cho Anh Ngọc đầy đủ không nữa. Bây giờ có bà ở đây thì mọi thứ dành cho con dâu và cháu nội phải tốt nhất có thể.

- Cũng trễ rồi, phu nhân nên đi nghỉ ngơi sớm thì hơn. Thiếu gia và thiếu phu nhân sẽ quay về sớm thôi mà.

Quản gia lựa lời nói khéo. Sức khỏe của Lâm Phi Sương không tốt nếu như để bà biết xảy ra chuyện không may thì Lê Đan lại càng khổ hơn.

- Tôi không sao! Chị cứ vào trong đi. Khi nào Lê Đan về thì tôi đi ngủ cũng không muộn.- Lâm Phi Sương xua tay, ánh mắt trông ngóng ra phía cửa.

- Tôi hiểu rồi.

Dừng xe ở trong sân nhà, Lê Đan lưỡng lự hồi lâu. Vài ngày trước anh và Hạo Chính Quốc đã trao đổi vài điều với nhau. Anh đồng ý cưới Trương Dĩnh nhưng Lâm Phi Sương phải được tự do và sống cùng anh. Cả mẹ con của Anh Ngọc nữa, bất kể một ai cũng không được quấy rối họ cho dù có bất cứ chuyện gì. Nếu như lúc này anh không làm vậy thì có lẽ những người mà bản thân yêu thương nhất sẽ không còn ở đây, bên cạnh và sống thật vui vẻ, hạnh phúc. Chi bằng anh cưới Trương Dĩnh để trả tự do cho họ. Một mình anh sống trong khuôn khổ là quá đủ rồi.

Xuống xe và đóng sầm cửa, anh ngập ngừng một lúc rồi mới đi vào. Bây giờ đã gần khuya, không còn sớm nữa, có lẽ mẹ của anh cũng đã đi ngủ. Thật tình là bây giờ anh cũng không biết mở lời ra sao với bà.

Vừa vào phòng khách thì Lê Đan đã sững người khi thấy Lâm Phi Sương vẫn còn thức. Trông thấy anh thì bà vui vẻ đứng dậy xong thì đi đến đối diện. Ánh mắt hết nhìn Lê Đan và con xe đang đỗ ở ngoài, bà nhíu mày, đôi mắt liền trở nên đầy phức tạp.

- Anh Ngọc đâu? Con bảo đi đón con bé mà sao giờ này mới về? Hai mẹ con Anh Ngọc đang ở đâu?

- Cô ấy sẽ không về đây nữa đâu mẹ.- Cả gương mặt không hề biểu hiện một cảm xúc nào khác ngoài sự hờ hững, anh trầm giọng.

- Là sao chứ? Anh Ngọc có chuyện gì rồi ư?

Lâm Phi Sương lo lắng đi ra phía sau Lê Đan, đôi mắt cũng quét nhìn xung quanh xem anh có lừa mình hay không. Đang yên đang lành, tình cảm vợ chồng cũng rất tốt vậy sao lại xảy ra chuyện cơ chứ? Vả lại với thái độ của anh thì chuyện này không phải nhỏ.

- Anh Ngọc! Con có ở đây không? Đừng học theo Lê Đan mà lừa mẹ.

- Mẹ à!- Lê Đan mím môi.- Chúng con sẽ li hôn.

Vừa nghe tiếng sét bên tai, Lâm Phi Sương lập tức quay người nhìn anh. Tổng thể gương mặt không thể giấu được sự bàng hoàng của mình, bà từng bước từng bước đi đến gần, chất giọng cũng yếu đi thấy rõ.

- Li hôn sao?

*Bốp*

- Con đúng là loại đàn ông vô trách nhiệm.

Lê Đan cắn môi dưới, đưa tay lên má khi nhận được cái tát đã tức khắc đỏ ửng, sưng tấy. Cái tát đau điếng vừa nhận từ Lâm Phi Sương không hề thấp tháp gì cả. Bà đánh đau đấy nhưng có lẽ vì trong lòng đã quá tổn thương nên anh không cảm nhận được nỗi đau từ da thịt. Đây cũng là lần đầu tiên bà đánh anh. Bấy nhiêu cũng đủ là Lâm Phi Sương đã tức giận thế nào và yêu quý Anh Ngọc ra sao. Từ sau khi thoả thuận, Lê Đan giống hệt như một người hoàn toàn khác. Anh trầm lặng hẳn đi, ít nói và ít xuất hiện bên ngoài. Trong trí óc và con tim cứ mãi nhớ về Anh Ngọc không thể nào nguôi ngoai được. Có lẽ là anh đã lụy tình cô mất rồi cũng nên.

- Con đang làm cái trò gì vậy? Hạo Lê Đan! Mẹ dạy dỗ con sống như vậy đấy sao?- Tức giận đến nỗi bật khóc, Lâm Phi Sương lớn tiếng quát.

- Con xin lỗi mẹ! Ngay lúc này con không thể nào làm khác hơn được nữa.- Lê Đan chỉ biết cúi đầu, chưa khi nào tự thấy bản thân mình vô dụng đến như thế.

Xâu chuỗi lại mọi chuyện và hiểu phần nào ý của anh, Lâm Phi Sương chợt trở nên lặng người. Thì ra là Hạo Chính Quốc bày ra trò này. Thử hỏi trên đời này có người cha nào nhẫn tâm đến như vậy? Từ bé cho đến khi trưởng thành đã không dành yêu thương cho con trai đã đành, bây giờ đến cả hạnh phúc của nó mà ông ta cũng đan tâm cướp mất. Tại sao anh có thể đồng ý với ông ta dễ dàng như vậy chứ?

- Mẹ đã nói rồi. Cuộc đời là của con, hạnh phúc cũng là của con. Vì một bà già sống nay chết mai này thì có đáng không? Rồi mẹ con Anh Ngọc phải như thế nào đây? Ai sẽ là người chở che cho họ lúc khó khăn?

- Con sai rồi mẹ ơi.- Ôm chầm lấy bà, Lê Đan vỡ òa như một đứa trẻ.- Chính con là người khiến Anh Ngọc phải chịu đớn đau không thể tả. Nhưng chúng con còn trẻ, còn có thể làm lại từ đầu với nhau dẫu có trôi qua năm năm hay mười năm nữa. Còn mẹ, mất đi mẹ rồi thì con biết tìm ở đâu đây?

Lâm Phi Sương ôm lấy anh mà vỗ về. Bà biết Lê Đan thương mình như thế nào mà. Nhưng Anh Ngọc đang bụng mang dạ chửa, làm như vậy có quá thiệt thòi không?

- Thằng nhóc này sao lại ngốc đến vậy chứ?

Như hàng nghìn lưỡi dao sắc bén cứa vào tim. Cả thân thể cũng gần như ngã quỵ. Gục đầu lên vai bà, chỉ có khi bên cạnh mẹ của mình thì Lê Đan mới cho phép bản thân mình yếu đuối và có thể bày tỏ hết những gì bản thân đang phải gánh chịu.

- Con phải làm sao đây? Con nên làm gì tiếp theo đây mẹ? Anh Ngọc như một phần của cuộc sống, không còn cô ấy thì con phải biết làm sao?

- Lê Đan, nghe mẹ này.

Lâm Phi Sương khịt mũi và lấy lại bình tĩnh của bản thân. Nhìn con trai thế này làm sao bà không đau lòng cơ chứ. Nếu như Hạo Chính Quốc đã lộ rõ bản chất thì bà đây cũng không cần khoang nhượng nữa. Hai tay ôm trọn gương mặt anh tú, ánh nhìn của bà đầy quả quyết.

- Dẫu sao thì cũng đã tổn thương rồi. Xem như bây giờ con đã mất hết tất cả. Tập trung phát triển Lê Viễn, đến thời cơ chín mùi thì mẹ sẽ cùng con lật đổ Hạo Thị. Chỉ cần Lê Viễn lớn mạnh thì Trương Gia cũng phải nhìn sắc mặt của con mà sống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện