Bị Ép Kết Hôn

Chương 11





Bị ép kết hôn
Trans: Ying Ying

Chương 11
Ôn gia trăm năm hưng thịnh, đến nay còn chưa suy tàn, với Ôn gia bây giờ tiền đã không còn là quan trọng nhất.

Đoạn Minh Sâm hiểu rõ nên cũng không phản bác, bé ngoan nhận giáo huấn.

Nhà cậu tuy không bằng Ôn gia, nhưng địa vị trong xã hội cũng không kém, nếu như chuyện hai người kết hôn chưa đến một tuần mà đã ra ngoài tìm vịt giải sầu bị tuồn ra, nhất định sẽ làm ảnh hưởng danh tiếng của cả hai bên gia đình.


Có điều lúc Đoạn Minh Sâm cùng Ôn Hạc Xuyên đến nhà hắn ở đỉnh núi, cậu vẫn còn rất hoang mang: "Ba anh nói chúng ta ở lại một thời gian, sẽ không phải sống trên núi hoang chứ?"
Ôn Hạc Xuyên tìm thấy phần mộ của ông nội, vừa nhỏ cỏ vừa nói: "Ở dưới thôn."
Hiếm khi thấy mặt mày hắn ủ rũ, Đoạn Minh Sâm đột nhiên muốn cười: "Anh đến đây không ít lần rồi hả?"
"Còn phải nói, mỗi lần phạm lỗi đều bị đày đến đây."
Đoạn Minh Sâm ngồi trên đất nhìn Ôn Hạc Xuyên: "Ba anh thật lợi hại nha, ba tôi tuy rằng hay mắng tôi nhưng chưa bao giờ phạt cả."
"Cậu đang khoe mẽ đấy hả?
"Ha ha, anh thật thông minh, vậy mà cũng nhìn ra."
"Cậu mau đứng lên, đồ ngốc cậu đang ngồi lên đầu ông nội tôi đấy."
Ôn Hạc Xuyên đơn giản quét dọn một chút, sau đó dẫn Đoạn Minh Sâm xuống núi.

Thôn nhỏ trong núi không giàu có, Ôn gia không muốn xây nhà quá to ở đây sợ làm ảnh hưởng người dân trong thôn, nên khi Đoạn Minh Sâm theo Ôn Hạc Xuyên bước vào căn phòng vỏn vẹn chỉ có 50 mét vuông, cậu liền tái cả mặt.

"Chúng ta phải ở đây một thời gian sao? Đệt, thế này cũng quá mộc mạc rồi đó."
Ôn Hạc Xuyên cởi áo khoác, chuẩn bị dọn dẹp căn phòng một chút, nhìn vẻ mặt ghét bỏ của cậu hững hờ nói: "Ở được thì ở, không được thì tự đi tìm chỗ ngủ."
Đoạn Minh Sâm khinh thường liếc mắt nhìn một vòng, sau đó quay đầu bỏ đi: "Hôm nay không thèm ở."
Ôn Hạc Xuyên nhìn cậu đang rất có khí phách: "Có ngon thì cậu đừng về."
"Tôi mà thèm về thì con mẹ nó liền học tiếng chó kêu nhé!"
Đoạn Minh Sâm khí phách bước ra ngoài, tiện thể còn cầm luôn bóp tiền của Ôn Hạc Xuyên.


Từ căn nhà cũ nát bước ra, hít thở bầu không khí trong lành không vướng khói bụi như ở thành phố, cậu quyết định hôm nay phải thuê một khách sạn để ngủ.

Thôn trong núi rất nhỏ, chỉ có một con đường chính, về phần làm sao có thể phân biệt ra được con đường chính, thì bởi vì chỉ có con đường này được trải nhựa.

Từ nhỏ đến giờ, cậu chưa từng đến chỗ nào nhỏ xíu như vậy, cho dù như thế cũng vẫn phải tìm một khách sạn.

Kết quả là đi hết một đường, cậu mới phát hiện nơi ngủ tốt nhất chính là căn phòng cậu vừa mới rời khỏi.

Đoạn Minh Sâm không muốn từ bỏ, đột nhiên cậu nhìn thấy bên đường có nhà nghỉ nhỏ gọi là Ấn Tượng Paris, nghĩ thầm tên cũng không tệ thì hoàn cảnh chắc cũng ổn.

Mang nội tâm kích động vọt vào hỏi thăm, kết quả liền bị căn phòng vừa nhỏ vừa tối dọa chạy mất, ngay lúc này ấn tượng của cậu đối với Paris tuột đến số âm.

Tìm hết cả một con đường vẫn không thấy được nơi nào tốt, cậu liền nhung nhớ căn phòng 50 mét vuông vừa sạch sẽ lại sáng sủa kia.

Đoạn Minh Sâm suy nghĩ một lúc rồi ghé mua ít đồ ăn, mặt dày quay lại.

Lúc Ôn Hạc Xuyên nghe thấy tiếng đập cửa hắn vẫn đang dọn phòng, hơi câu khóe miệng đi lại mở cửa.


Đoạn Minh Sâm đang cầm đồ ăn đứng bên ngoài, có ý muốn chen vô liền bị Ôn Hạc Xuyên khoanh tay đứng cản lại, hắn nhìn cậu nhướng mày.

Đoạn Minh Sâm vươn một ngón tay gõ gõ vào ngực hắn: "Đàn ông thì phải rộng lượng một chút."
Ôn Hạc Xuyên hất cằm nhìn cậu.

"Anh không cho tôi vào phải không?"
"Không cho."
"Phắc anh, Ôn Hạc Xuyên!!"
"Phắc ai cũng không cho."
Giằng co hết nửa ngày Đoạn Minh Sâm quyết định từ bỏ: "Anh được lắm, ông đây co được giãn được, cứ chờ tôi cắn chết anh đi!"
"Gâu gâu gâu!!!"
"Ha ha ha ha ha ha ha!"
"Cười con khỉ!! Té ngay!! Tránh ra cho tôi vào!!"

Lâu ngày không edit lại, Sâm Sâm vẫn tiện miệng như ngày nào há há.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện