Bí Mật Độc Quyền
Chương 3: (h)
Em bị lạc trong ngôi nhà bánh kẹo, đi một chút dừng một chút, luôn luyến tiếc rời xa, bởi vì — anh ở nơi này.
Đèn pha lê sáng rực rỡ, khách khứa tụ họp, ly cụng ly, hai bên là dàn nhạc đang chơi, thân sĩ quý tộc chuyện trò vui vẻ, đây là một bữa tiệc của xã hội thượng lưu.
Nhân vật chính là dưỡng nữ của Tề gia, hôm nay là sinh nhật hai mươi tuổi của cô, Tề Duy Đức đặc biệt vì cô tổ chức tiệc sinh nhật.
An Bối Nhã mặc một bộ lễ phục váy quây màu đen, phía dưới là váy tầng mỏng manh, lộ ra một đôi chân dài xinh đẹp, trên cổ là một chiếc dây chuyền kim cương, được gọt cắt thành một hình thoi hoàn mỹ tọa trên bộ ngực sữa hơi lộ ra, ở dưới ánh đèn lóe lên tia sáng rực rỡ.
Cô vẫn để mái tóc ngắn đen xinh xắn, cùng với vòng cổ khuyên tai kim cương, trên khuôn mặt xinh đẹp là một nụ cười tự tin, đôi mắt sáng nhìn quanh, một phong thái làm mê muội lòng người.
Ở phương đông một mét sáu mươi lăm có thể nói là cao gầy, nhưng tại nước ngoài mỹ nữ xung quanh, cô xem như nhỏ xinh, ngũ quan chỉ có thể coi là thanh tú, cũng không sánh bằng thiên kim quý tộc ở bốn phía, vậy mà cô vẫn tỏa sáng lóa mắt, phong thái tự tin hào hứng, khiến cô vô cùng dễ làm người khác chú ý.
Vây quanh bốn phía của cô là một đám nam sĩ, bọn họ tranh nhau cùng cô nói chuyện, trong mắt lộ vẻ tán thưởng và nịnh hót cô. Nhân vật nổi tiếng trong xã hội ở Anh quốc ai chẳng biết, An Bối Nhã là công chúa nhỏ được Tề Duy Đức thương yêu nhất, mặc dù thân phận là con nuôi, nhưng Tề Duy Đức cơ hồ luôn đem đến cho cô những điều tốt đẹp nhất, coi cô như con gái ruột.
Khi cô mười bảy, Tề Duy Đức đặc biệt vì cô tổ chức tiệc sinh nhật, để cô vào công ty thực tập, khi họp, cô ngồi bên người Tề Duy Đức lắng nghe( nguyên gốc là bàng thính: Tham gia hội nghị nhưng không được quyền phát biểu và biểu quyết), chờ nhân viên báo cáo xong, điều đầu tiên Tề Duy Đức làm, là quay đầu hỏi cô có ý tưởng gì.
Mà cô, không chút hồi hộp, đối mặt với một nhóm người lớn tuổi và lão làng hơn, cô mỉm cười, chậm rãi mà nói.
Cô nói, tương lai là thế giới 3G, mọi người dựa vào mạng, dựa vào công nghệ cao, Tề thị đi trước người khác một bước, là muốn khai phá trước người khác, trước tiên bắt đầu làm từ ISP( Internet service provider–Nhà cung cấp dịch vụ Internet) rồi đến điện thoại di động, rồi đến máy tính, Tề thị chủ yếu sẽ dẫn đầu các xí nghiệp khác, trở thành thủ lĩnh của lình vực công nghệ cao.
Cô lập ra một kế hoạch khiến Tề thị kiếm được hàng trăm triệu, cổ phiếu lên cao, cũng làm thanh danh cô khai hỏa, Tề Duy Đức trong lòng đối với cô càng yêu thương hơn, coi cô như báu vật, địa vị của cô gần như thay thế được thiếu gia của Tề gia. Chỉ có điều, cô không cần những thứ này, thứ cô muốn, chỉ có một.
Cầm ly rượu thủy tinh, An Bối Nhã uống sâm panh, cánh môi chứa nét cười nhạt, giống như chuyên tâm nghe người bên cạnh nói chuyện, nhưng lòng dạ của cô vẫn đặt ở cửa.
Cô cân nhắc thời gian, đã hơn mười giờ, anh vẫn chưa xuất hiện, nhưng cô không vội, cô biết anh nhất định sẽ đến, Tề thúc đã từng ra lệnh cho anh, kêu anh đêm nay nhất định phải xuất hiện.
Tuy rằng quan hệ của anh và Tề thúc vô cùng lạnh nhạt, song lời nói của Tề thúc anh vẫn sẽ tuân theo. Cha với con trai, mặc dù luôn giương cung bạt kiếm, nhưng cô biết Tề thúc vẫn luôn quan tâm đến anh, chẳng qua là đã quen nghiêm khắc, cũng không biết nên thay đổi thái độ như thế nào.
Mà anh, nếu không thèm để ý, căn bản là sẽ không ngoan ngoãn nghe lời, chỉ có thể nói cá tính hai cha con đều kiêu ngạo như nhau, ai nếy đều giấu đi biểu cảm thật dưới khuôn mặt. An Bối Nhã gợi lên nét cười —— bởi vì ở cửa truyền đến tiếng xôn xao. Cô biết, anh đến rồi.
Ngước mắt lên, cô nhìn về phía anh. Tây trang màu xám đậm tôn lên thân hình cao lớn, mái tóc đen dày được chải gọn gàng, lộ ra cái trán cao, cũng làm cho ngũ quan tuấn mỹ càng lạnh lùng, môi mỏng khẽ mím, không hề mỉm cười, ánh mắt lãnh ngạo, cả người tản mát khí thế quý tộc.
Sự xuất hiện của anh làm cho nam giới trong bữa tiệc ảm đạm thất sắc, trong ánh nhìn cuả nhóm nữ giới là sự ái mộ không chút che giấu. Anh khoác tay một mĩ nữ tóc vàng, cô ta mặc một bộ lễ phục màu trắng tao nhã, đôi mắt xanh biếc đẹp như bảo thạch, ngũ quan tinh tế như ngọc, xinh đẹp mà cao quý, khiến chúng nam sĩ nín thở. Đồng tử An Bối Nhã hơi co lại.
Lina? Hayes —— thiên kim quý tộc nổi danh, gia tộc cô ta có lịch sử lâu đời, ở Scotland có quyền có thế, mà vẻ đẹp của cô ấy càng làm người khác chú ý, các nam nhân tre già măng mọc khao khát cái ngoái đầu của cô, cô ấy là một người phụ nữ hấp dẫn, một ngôi sao.
Cô ấy cũng là cô gái duy nhất có thể khiến anh lộ ra một chút dịu dàng, chỉ khi đối xử với cô ấy, anh mới không cao ngạo lạnh nhạt.
Năm đó, cũng vào tiệc sinh nhật hai mươi tuổi của cô, anh dẫn theo Lina xuất hiện, mà cô, mặc dù kinh ngạc, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh, thậm chí vẫn còn có thể cùng khách khứa cười nói, chỉ đến khi trở về phòng, cô mới tháo mặt nạ xuống, lộ ra sự mất mát.
Cô luôn luôn kiêu ngạo, bất luận ở trước mặt kẻ nào cũng sẽ không tỏ ra yếu mềm, nhất là anh, huống chi hai người bọn họ lại như nước với lửa, thế nhưng đôi tai lại vẫn để ý tới chuyện của anh.
Hiện tại ngẫm lại, khi đó cô thật đúng là ngớ ngẩn. An Bối Nhã mỉm cười, chống lại ánh mắt của Tề Thiên Kiêu, cô hướng về anh nâng ly rượu, im lặng mà kính anh (kính này là kính anh một ly rượu), sau đó mở miệng, khẽ nhấp một ngụm sâm panh, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm qua cánh môi, lập tức thấy tia lửa chợt lóe rồi biến mất trong mắt anh. Bên bờ môi cô nét cười càng sâu.
"Bối Nhã." Nam sĩ bên cạnh đột nhiên đem môi dán vào bên tai cô nói chuyện, cô không tránh né, quay đầu lại nhìn về phía hắn, cánh môi vẫn giữ nét cười nhạt.
"Hửm?" Cô giương mắt hỏi, một động tác nhẹ nhàng, nhưng lại tự nhiên quyến rũ như vậy, đôi mắt đẹp nhộn nhạo, tràn đầy ý cười.
Người đàn ông tim đập thình thịch, nhịn không được đưa tay ôm hông cô. Thân thể mềm mại cùng hắn dán vào nhau, xông vào mũi là mùi hương thoang thoảng của phụ nữ khiến người ta mê muội.
"Bằng lòng cùng tôi khiêu vũ chứ?" An Bối Nhã đặt ly rượu xuống, quay về phía người đàn ông mỉm cười.
"Được thôi!" Ôm lấy tay của hắn ta, tiến vào sàn nhảy, cô để người đàn ông ôm vô cùng thân mật, cánh tay đặt ở sau gáy hắn, mắt đẹp nhìn hắn, nụ cười yếu ớt xinh đẹp vẫn dừng trên bờ môi. Cô biết, người ấy đang nhìn cô. Bởi thế nụ cười của cô lại càng đẹp hơn.
Anh nhìn cô. Tay của người đàn ông kia đang dán vào hông cô, chỉ thiếu chút nữa thì chạm vào mông cô, thân thể của cô gần như dán vào người nam nhân, nam nhân vô cùng thân thiết ở bên tai cô nói chuyện, mà cô cười khẽ, mắt đẹp nhìn quanh, lộ ra phong thái hết sức mê người.
Anh nhìn người đàn ông ôm cô lộ ra ánh mắt mê muội, hận không thể một hơi nuốt cô vào. Không chỉ nam nhân kia, những nam nhân ở đây đều nhìn cô.
Đây là yến hội của cô, mà cô được người khác chú mục chính là nữ hoàng. Cô cười, nhất nhất chấp nhận lời mời khiêu vũ của nam nhân, cô dựa vào cánh tay họ, dùng cặp mắt xinh đẹp chết tiệt kia chăm chú nhìn họ.
***
Tề Thiên Kiêu dùng sức cắn đôi môi mềm, rước lấy một tiếng hừ nhẹ phản đối, chôn ở da thịt mềm mại cọ xát cực nóng của người phụ nữ, ra sức xâm nhập sự diễm lệ của cô.
An Bối Nhã uốn cong thân hình yêu kiều, chân dài ôm lấy thắt lưng anh, lễ phục nhỏ màu đen bị kéo xuống, hỗn độn rơi rớt ở thắt lưng, bộ ngực sữa bị bàn tay to tùy ý nhào nặn chơi đùa, lưu lại vết tích thô lỗ của nam nhân.
Anh còn cắn môi cô, đau đớn làm cho cô nhíu mày, từ môi anh lùi lại, đầu lưỡi liếm qua cánh môi, mắt đẹp kiều mỵ ngắm nhìn anh.
"Nhẹ một chút, đừng lưu lại dấu vết, bữa tiệc còn chưa kết thúc." Cô vừa từ toilet đi ra, đã bị anh kéo đến thư phòng tối tăm, không nói hai lời, liền bạo ngược mà lấp kín môi của cô, kéo lễ phục của cô xuống, hung tợn mà tiến vào cô.
"Thế này cô còn muốn quay về yến hội?" Vẻ mặt anh trào phúng.
Môi của cô bị anh cắn đến sưng đỏ, đôi mắt đẹp chớp chớp, xuân quang mềm mại đáng yêu, bộ ngực sữa in hằn dấu ngón tay của anh, ngay cả bả vai nhỏ mảnh dẻ cũng bị anh cố ý để lại vết cắn. Cô dám đi ra ngoài như vậy, người sáng suốt vừa thấy đã biết ngay cô vừa làm gì xong.
"Đương nhiên, tôi chính là nhân vật chính của bữa tiệc này, nhân vật chính sao có thể vắng mặt." An Bối Nhã bày ra một dáng vẻ đương nhiên, cô hướng anh cười, đầy quyến rũ,
"Chỉ cần anh đừng quá phận, những dấu vết này, dùng phấn là có thể che đi hết."
Sau đó để cô mang theo diện mạo xinh đẹp quyến rũ này, đi vào bữa tiệc, cho bàn tay của những nam nhân ngu xuẩn đó chơi đùa sao?
Cô gái này rất khéo nắm bắt lòng người, nhất là đối với nam giới, cô giống như công chúa, lúc đó giao thiệp với bọn họ, hưởng thụ ngưỡng mộ từ họ.
Rõ ràng là một dung mạo bình thường không có gì đặc sắc, bạn gái anh Lina so với cô đẹp hơn không biết bao nhiêu, nhưng mà ở tiệc rượu lúc nãy, sự xuất hiện của Lina chỉ được chú ý một lúc, cô một lòng cùng nam nhân khiêu vũ( nguyên văn là ủng vũ– ủng là ôm), ánh mắt của mọi người đều rơi vào người cô.
Mà cô mỉm cười, hưởng thụ những ánh mắt này, được nam nhân khác ôm vào trong ngực, cô thì chuyên tâm nhìn bọn họ, lơ là sự hiện hữu của anh. Không ai có thể dễ dàng tha thứ cho sự phớt lờ đó.
Tề Thiên Kiêu lùi thân mình lại, bừng bừng phấn chấn rút dục vọng nam tính ra khỏi tiểu huyệt, anh rời khỏi liền rước lấy tiếng ngâm khẽ của cô. Anh còn chưa thỏa mãn, sao dễ dàng bỏ qua cho cô được.
Sự nghi vấn của cô lập tức nhận được đáp án, anh đột nhiên xoay người cô lại, để cô nằm sấp trên bàn sách, đưa lưng về phía anh, cô sửng sốt, lập tức hiểu được ý đồ của anh.
"Tề Thiên Kiêu, anh không thể..."
Xoát một tiếng, tiểu lễ phục màu đen bị anh xé bỏ hoàn toàn, rời khỏi thân thể yêu kiều, rơi lả tả trên mặt sàn.
"Anh... A ——" cô quay đầu đang muốn phản kháng, anh lại đột nhiên tiến vào từ phía sau, nhiệt thiết chen mở mị thịt, bất thình lình tiến vào hoa tâm.
Cô cắn môi, thân thể vì bị đột ngột tiến vào mà run rẩy, vách thường hoa tự nhiên co rút lại, chặt chẽ thít chặt nơi nóng rực to lớn.
Anh nghiêng người, vòm ngực cường tráng ngăn chặn cái lưng mềm mại. Khác với cô, tây trang của anh vẫn hoàn hảo mặc trên người, chỉ cởi bỏ quần lót, để dục vọng nam tính chôn vào.
"Như vậy cô còn có thể trở lại bữa tiệc sao?"
Lời nói tràn ngập ác ý ở bên tai cô nhẹ thở, bàn tay nắm lấy khuôn ngực mềm mại, hông mạnh mẽ rút ra, rồi lại hung hăng xâm nhập.
"A..." An Bối Nhã ngẩng đầu, khẽ cắn môi, đầu mày nhíu lại, nhưng mà thân thể nhịn không được truyền đến hưng phấn.
Ngọn đèn mờ nhạt chiếu vào người cô, để anh chứng kiến dáng vẻ mê người khi cô sa vào sắc dục. Nắm lấy bầu ngực non mềm, ngón tay dùng sức siết lấy, không để ý sức lực của mình sẽ làm cô đau, anh xoa nắn nhũ thịt, thô lỗ mà lôi kéo đỉnh nhụy.
Anh đối cô từ trước đến nay chưa hề dịu dàng, là cô trêu chọc anh trước, hai người chơi đùa đã bốn năm, thân thể mềm mại dưới thân này, anh hiểu rõ hơn so với bất kì ai khác.
Anh càng thô lỗ, tiểu huyệt càng siết chặt anh, mị thịt non mịn sít sao bao bọc lấy anh, khiến anh mỗi một cái trừu đưa đều vô cùng khó khăn.
Bất luận chiếm giữ cô bao lần, cô vẫn síết chặt như vậy, làm cho anh muốn hung hăng phá hủy. Anh chiếm lĩnh cô, một lần rồi lại một lần xâm nhập, tiếng rên rỉ trầm trầm của cô làm cho anh chiếm lĩnh dữ dội hơn.
Hoa thịt nhu động, tham lam cùng nghênh đón sự xâm lược của anh. Ngón tay dài đi vào nơi trơn mềm, trêu chọc hai cánh hoa ẩm ướt đang nhỏ giọt, đầu ngón tay khẽ uốn, yêu dịch quấn quanh ngón tay, theo mỗi lần trừu đưa của anh, dâm đãng mà chảy xuống dưới đùi.
An Bối Nhã ngẩng đầu lên, ngón tay mảnh khảnh cắm sâu vào lòng bàn tay, thân hình đáng yêu vì sắc dục mà phiếm hồng, cô mê hoặc xoay hông, khi anh ra vào, bụng hơi co lại, siết lấy vật nóng rực.
Anh tiến vào cô, cô cám dỗ anh, lễ phục bị xé bỏ minh chứng rằng anh không thể khống chế được nữa, cô không cần anh cư xử dịu dàng, từ trước đến nay cô không phải là một cô gái nhu nhược. Cô như ngọn lửa, hơn nữa, muốn thiêu đốt anh.
Tiểu huyệt chặt chẽ bóp nghẹt cắn nuốt anh,cô nghe được tiếng hô hấp dồn dập của anh, tiếng tim đập thật nhanh, hòa cùng tiếng thở dốc của cô. Trận vui chơi này, cô sẽ không để cho bản thân độc diễn, cô muốn anh và cô cùng nhau điên cuồng.
"A..." Chất lỏng nóng bỏng tràn vào cơ thể, cô rên rỉ, thân thể mềm mại vì hưng phấn mà run rẩy, sau đó hạ thân mềm nhũn.
Tề Thiên Kiêu rút ra dục vọng nam tính, yêu dịch ngọt ngậy chảy ra thật nhiều, hòa cùng nhiệt dịch anh đưa vào, từng giọt từng giọt mà lưu lại một vũng mật dịch trên nền đá cẩm thạch trắng.
Anh biết hôm nay là kỳ an toàn của cô, cho nên không hề do dự —— đừng hỏi vì sao anh biết, dù sao anh cũng chẳng biết tại sao ngay cả thời gian hành kinh của cô cũng nhớ rõ.
Anh lau sạch thân mình, xác định không có một chút dấu vết hỗn độn nào, không hề quan tâm cô vẫn đang gục xuống bàn, định rời khỏi.
"Từ từ." An Bối Nhã lười biếng xoay người, thanh âm mang theo kiều mỵ sau lửa tình, chân cô vì mới vừa rồi giao hoan kịch liệt mà khẽ run, nếu không phải dựa vào bàn học, e rằng chân đã sớm mềm nhũn.
"Anh định bỏ đi như vậy?" Chiếm hữu cô, xé lễ phục của cô, bản thân sảng khoái xong rồi thì muốn đi?
"Không thế thì sao?" Anh không cho là bọn họ còn có cái gì có thể nói, về phần không có quần áo thì cô phải rời đi như thế nào, đó là chuyện của cô.
An Bối Nhã ngồi trên bàn sách, hai chân hé mở, ngọn đèn mờ nhạt chiếu lên thân thể mềm mại trần trụi, trên người cô tất cả đều là dấu vết dâm mỹ, giữa hai chân là cánh hoa đỏ tươi, để lộ nước mật thơm tho.
"Thì ra năng lực của anh chỉ có như vậy?" Yêu mị mà liếm đôi môi sưng đỏ xinh đẹp, cô ngờ vực liếc anh một cái.
"Được rồi! Anh có thể đi rồi." Cô vươn tay cầm lấy điện thoại bên cạnh. Tề Thiên Kiêu nhìn động tác của cô, mày bất giác nhăn lại,
"Cô muốn làm gì?" An Bối Nhã không để ý tới anh, trực tiếp bấm số, chờ kết nối xong mới mở miệng,
"Xin chào! David, anh..." Cạch! Điện thoại bị ngắt kết nối. Cô cười, yếu ớt nâng mắt, không chút bất ngờ nhìn con ngươi đen lạnh lẽo sâu thẳm
"Làm sao vậy?" Vẻ mặt của cô vừa vô tội vừa khờ dại. Bóng đen cao lớn bao phủ cô, Tề Thiên Kiêu nghiêm mặt lạnh lùng, tay anh phủ lên đoá hoa thầm kín, ngón tay đâm vào tiểu huyệt ướt át, thanh âm rét lạnh, cơ hồ khinh bỉ nói
"Cô thật dâm đãng."
"Đúng vậy nhỉ!" Cô không quan tâm đến lời bình luận của anh, ngón tay nắm lấy cà vạt, kéo anh xuống, môi gần như dán vào anh.
"Có điều, hiện tại tôi không muốn dâm đãng với anh."
Nói xong, lập tức đẩy anh ra, cô nhảy xuống khỏi bàn, không quan tâm bản thân đang trần trụi, cô đi về phía tủ rượu, rót cho mình một ly.
Dựa vào tủ rượu, An Bối Nhã nhấm nháp ly vang đỏ ngọt ngào, như một bà hoàng, cao ngạo mà nhìn anh.
"Còn chưa đi sao? Hay là anh muốn thưởng thức tôi cùng nam nhân khác ân ái?" Cô buồn rầu mà nhíu mày,
"Nhưng tôi không muốn bị người ta thấy đông cung tú đâu! ( kiểu chương trình three some kaka) Cho nên..." Cô phất tay xua anh, như muốn đuổi một con cún, "Đi mau."
Tề Thiên Kiêu trừng mắt với cô. Đối mặt với cái nhìn chòng chọc của anh, cô vẫn coi như không, rượu vang đỏ khẽ chảy xuống cánh môi, nhỏ giọt xuống ngực, tiếp tục thong thả đi xuống. Anh nhìn chằm chằm chất lỏng lưu lạc kia, nhìn thân thể mềm mại mới nãy anh còn chiếm giữ, nơi thầm kín xinh đẹp vẫn ướt át, mật dịch vẫn không ngừng từ tiểu huyệt chảy xuống.
Toàn thân cô tất cả đều là dấu vết anh lưu lại, vừa rồi còn rên rỉ ở dưới thân anh, như một yêu nữ truỵ lạc, gắt gao quấn lấy anh. Mà hiện tại, cô vẫn chưa hài lòng, khiêu chiến tôn nghiêm đàn ông của anh, chuẩn bị tìm nam nhân khác —— bởi vì, anh chưa làm cô thỏa mãn.
Không một người đàn ông nào có thể chịu được loại vũ nhục này, biết rõ là cô cố tình, nhưng Tề Thiên Kiêu vẫn bị cô chọc giận.
Cô luôn hiểu được làm thế nào để khiêu khích lửa giận của anh, dùng dáng vẻ tươi cười của cô, dùng ánh mắt của cô, dùng tất cả mọi thứ của cô, người phụ nữ này —— khiến người ta hoàn toàn căm giận.
Anh nới lỏng cà vạt, bước về hướng cô. Muốn chơi đúng không? Anh theo hầu. Nhìn trong mắt anh toát ra lửa giận, An Bối Nhã nhướng mày, cô lánh về bên cạnh, né tránh đôi tay đang đưa tới của anh,
"Tránh ra, tôi không muốn chơi đùa với anh."
"Tùy theo cô sao?" Tề Thiên Kiêu thô bạo bắt lấy cô, ly rượu trên tay cô rơi xuống, rượu đỏ chảy tràn trên sàn, cũng không ai để ý. Môi cô bị lấp kín, nam nhân tách hai chân cô ra, dục vọng nam tính sớm đã bừng bừng phấn chấn đặt nơi đóa hoa, mông hẹp đột nhiên rất thẳng, lách vào nơi trơn mềm, dùng sức thẳng tiến tiểu huyệt.
"Đừng..." Cô hừ nhẹ, đôi tay nhỏ bé nắm lấy áo sơ mi của anh, dùng sức lôi kéo, mặc dù không thể xé rách áo sơ mi của anh, nhưng cũng khiến những chiếc cúc áo rơi vãi trên mặt đất. Anh đã xé bỏ lễ phục của cô, thì đây chỉ là có qua có lại.
Bàn tay nhỏ bé lành lạnh vỗ về cơ ngực cường tráng, hàm răng gặm cắn môi dưới anh, trả lễ lại việc anh vừa mới cắn môi cô. Cô không quay về bữa tiệc được, anh cũng đừng hi vọng xuất hiện ở đó.
Tề Thiên Kiêu híp mắt, sự ngang bướng trong mắt cô gợi lên ham muốn chinh phục của đàn ông, anh rút ra, bàn tay siết lấy bên mông, hướng lên trên hoa tâm đụng chạm. Cô không cam chịu yếu thế, xoay thắt lưng thả lỏng hông, khi anh tiến tới tận cùng cũng như lùi xuống, mị thịt hút quyện dục vọng nam tính, ma sát sảng khoái nóng rực.
Bọn họ giống như hai dã thú, dùng thân thể cắn xé lẫn nhau, miệng lưỡi giao triền, nước miếng chảy xuôi, bọn họ không có thời gian rảnh rỗi tranh luận, chỉ dùng sức lực mà cuốn lấy đối phương.
Ướt át của cô bao lấy anh, lửa nóng của anh chiếm lĩnh cô, mồ hôi theo da thịt tuôn ra, nơi giao hợp phát ra tiếng nước dính dấp.
"Tề, anh ở đây à?" Đột nhiên, cửa phòng mở ra.
Hai người dừng động tác lại, tủ rượu che khuất bóng dáng của bọn họ, làm người đứng ở của nhìn không thấy bọn họ, nhưng mà nếu tiến tới thì sẽ không như vậy.
An Bối Nhã khẽ cắn môi anh, mắt đẹp ẩn chứa nét quyến rũ.
"Thế nào? Là Lina." Cô khẽ thì thầm, hai chân lại càng siết chạt hơn, mông cong khẽ mở, đóa hoa non nớt chặt chẽ kẹp chặt dục vọng nam tính.
Tề Thiên Kiêu nhịn khát vọng muốn kêu lên xuống, nhìn ý cười cố tình trong mắt cô, bàn tay chế trụ mông tròn, dục vọng nam tính hung hăng hướng lên tận cùng chơi đùa, nhẹ nhàng chậm chạp mà mãnh liệt va chạm hoa tâm ở chỗ sâu nhất.
An Bối Nhã dùng sức cắn môi, nhịn tiếng rên rỉ, đầu ngón tay lại vì khoái cảm mà cắm thật sâu vào vai anh. Anh xấu xa kéo môi, không buông tha cô, tiếp tục đưa tới, khiêu khích thân thể của cô.
An Bối Nhã vòng tay ôm anh thật chặt, dứt khoát há mồm cắn bên cổ anh, mông tròn cũng hư hỏng mà vặn vẹo, nghênh đón động tác của anh.
"Tề?" Lina chuẩn bị đi vào phòng.
"Lina tiểu thư." Cole đúng lúc xuất hiện,
"Sao ngài lại ở chỗ này?" "Cole, ông có biết Tề đi đâu không?"
"Thiếu gia vừa mới nhận được một cuộc điện thoại quan trọng, tạm thời phải rời đi trước, cậu ấy phân phó tôi thông báo cho ngài, còn dặn tôi thiết đãi ngài thật tốt."
"Thì ra là vậy." Lina cười nói.
"Đúng vậy, thật sự rất xấu hổ, vậy mời tiểu thư Lina đi theo tôi." Cole cung kính nói, ông lặng lẽ đóng cửa lại, tầm mắt từ đầu đến cuối cũng chưa nhìn vào trong.
Mà trong phòng hai người sớm đã quên đi tất cả, lửa dục đốt cháy bọn họ, đến tận khoảnh khắc cuối cùng, bọn họ run lên, hai mắt nhìn nhau, miệng lưỡi giao triền, điên cuồng mà đòi hỏi, vẫn muốn chiếm đoạt đối phương, dục vọng mới biến mất lại bắt đầu, thật lâu không ngớt...
An Bối Nhã biết, thứ Tề Thiên Kiêu muốn ở cô —— chỉ giới hạn ở tình dục. Hai người bọn họ thể xác từ trước đến nay phối hợp khăng khít, anh biết làm gì để khiêu khích cô, cô biết rõ trêu chọc anh thế nào, họ quen thuộc với thân thể của nhau. Mà tâm hồn vẫn thật xa xôi. Tuyệt đối không thể so với sự gần gũi giữa anh và Lina.
Ăn kem, cô đọc những bài báo của các tạp chí bát quái, trang bìa chính là một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ, nam tuấn tú, nữ xinh đẹp, đứng chung một chỗ, tựa như câu chuyện cổ tích của hoàng tử và công chúa. Cô nhìn tấm ảnh của anh, mà anh, cúi đầu nhìn Lina, vẻ mặt từ trước đến nay lạnh lùng đang giữ một nét cười hiếm thấy. Anh tới New York đi công tác, còn có mỹ nữ theo cùng, thật sự là thoải mái ha! Một đôi tay che chắn tấm ảnh.
"Đừng nhìn, cái này có gì đẹp sao?" Y Ti cuộn tạp chí lại, dùng sức quăng vào sọt rác.
"Xem cũng không tồi đâu! Tuấn nam mỹ nữ đứng cùng nhau, thực là cảnh đẹp ý vui." An Bối Nhã cắn thìa, vẫn cười thảnh thơi.
"Bối Nhã? An!" Y Ti chống nạnh trừng cô, "Cậu quả thực là..." Cô tức giận đến mức không biết nên nói sao, cô hoàn toàn không hiểu Bối Nhã đang suy nghĩ cái gì.
Nó rõ ràng thích Tề Thiên Kiêu, hai người còn phát sinh quan hệ, nhưng Tề Thiên Kiêu lại chỉ cư xử với nó lạnh nhạt, thậm chí tin tức phong lưu một đống, hiện tại người yêu mới chính là Lina, bây giờ tin tức bát quái tất cả đều trên báo, hai người gia thế bối cảnh tương xứng như hoàng tử và công chúa, chuyện tốt không còn xa.
Nhìn đến những bát quái này, cô lo lắng đến muốn chết, sợ Bối Nhã đau lòng khổ sở, cho nên đặc biệt bay đến Scotland trông nom nó, không nghĩ rằng nó lại bày ra một bộ dáng điềm tĩnh...
Không, với cá tính của Bối Nhã, nhất định là giả vờ, nó mà đau lòng khổ sở, cũng sẽ không để cho người khác biết, tính cách của nó chính là quật cường như vậy.
Y Ti nhịn không được mà lo lắng cho bạn thân, "Bối Nhã, không cần thích hắn, nhiều đàn ông theo đuổi cậu như vậy, sao nhất định phải là Tề Thiên Kiêu kia?"
Theo quan điểm của cô, tên kia căn bản là chẳng đáng để Bối Nhã thích, cô thật sự không hiểu, Bối Nhã yêu thương hắn vì cái gì?
Đúng, bộ dạng Tề Thiên Kiêu trông rất đẹp mắt, có dáng điệu của quý tộc, anh tuấn nhiều tiền, khiến phụ nữ động tâm, nhưng hắn đối xử với Bối Nhã không tốt một chút nào, hơn nữa hắn còn rất ghét Bối Nhã.
Với cá tính của Bối Nhã, loại đàn ông mắt mọc trên đỉnh đầu này, nó vốn sẽ không thích, vậy mà nó đã yêu. Bối Nhã nói với cô, nó vừa gặp đã yêu.
Trời ơi! Cô không thể tin được Bối Nhã luôn luôn lý trí, thế mà lại có lúc nhất kiến chung tình, hơn nữa đối tượng còn là một người căm hận nó khủng khiếp.
Hai người là chị em tốt, Bối Nhã có gì đều nói với cô, đương nhiên cả việc nó không được hoan nghênh trong đại trạch của Tề gia. Thậm chí đã ở đó bốn năm, Bối Nhã vẫn cứ cô độc.
"Y Ti, đừng lo lắng cho mình, mình ổn mà."
Đối với sự quan tâm của bạn tốt, An Bối Nhã trong lòng đau khổ, nhưng cô thật sự không sao. Suy cho cùng những bài báo này, trước khi chết cô cũng xem rồi, muốn đau lòng cũng đã đau lòng, cô được tái sinh, so với bất kì ai khác đều hiểu được đau lòng là chuyện vô ích.
Cô trước kia, chỉ có thể kín đáo quan tâm tới chuyện của anh, bởi vì anh căm ghét, bởi vì anh kiêu ngạo, cô cũng chưa từng chung sống hòa bình với anh.
Mỗi khi đối thoại, lời nói luôn lạnh nhạt, liều mạng xem ai thắng ai thua, anh châm chọc khiêu khích, cô ăn nói lanh lợi, lúc nào cũng chia tay trong cụt hứng.
Cho dù hối hận, cô cũng chẳng biểu lộ ra mặt. Cô chỉ có thể len lén nhìn anh, giống như con ngốc, đối mặt với anh, đối mặt với tình yêu, cô nhát gan không dám tiến lên một bước, không giống cá tính của An Bối Nhã cô chút nào.
Mà hiện tại, cô không như thế, cũng không muốn lại khiến mình có cơ hội hối hận. Cho dù hiện tại anh cùng Lina ở bên nhau thì sao? Chỉ cần hai người vẫn chưa kết hôn, cô vẫn còn cơ hội, hơn nữa...
Cô không cho rằng anh thực sự thờ ơ với cô. Mỗi lần hai người giằng co đến một giới hạn nào đó, anh sẽ rời khỏi Scotland, sau đó, cô sẽ chứng kiến một đống chuyện xấu của anh.
Làm cho cô có chút ảo giác, hình như anh đang cố tình gây chuyện để cho cô thấy. Xúc một miếng kem, An Bối Nhã há miệng ăn, chocolate ngọt lạnh làm đầu óc cô nguội mát, cũng làm tâm tư đang vội vàng xao động cũng bình tĩnh trở lại — được rồi!
Cô phải thừa nhận, cho dù đã trải qua cái việc nặng nề này một lần, khi nhìn tạp chí, cô vẫn bị tổn thương. Aizz! Bất kể trước khi tái sinh hay sau khi tái sinh, số phận của An Bối Nhã cô là thua trong tay Tề Thiên Kiêu.
"Bối Nhã, cậu đang suy nghĩ gì vậy?" Y Ti lo lắng nhìn cô. Còn nói không sao, thậm chí còn thất thần như vậy.
"Không có gì." Biết Y Ti vẫn lo lắng, An Bối Nhã vỗ vỗ vai cô ấy, "Này, ăn kem đi. Cậu hiếm khi tới Scotland, chúng ta dạo chơi ở Edinburgh nha. Cậu muốn ở thêm vài ngày, mình sẽ đưa cậu đi chơi ở mọi chốn." Cô cười, đôi mắt cong cong, tìm không thấy một chút muộn phiền.
Trò chơi bốn năm qua, cô nghĩ, đã đến lúc nên chậm rãi thu lưới rồi.
Đèn pha lê sáng rực rỡ, khách khứa tụ họp, ly cụng ly, hai bên là dàn nhạc đang chơi, thân sĩ quý tộc chuyện trò vui vẻ, đây là một bữa tiệc của xã hội thượng lưu.
Nhân vật chính là dưỡng nữ của Tề gia, hôm nay là sinh nhật hai mươi tuổi của cô, Tề Duy Đức đặc biệt vì cô tổ chức tiệc sinh nhật.
An Bối Nhã mặc một bộ lễ phục váy quây màu đen, phía dưới là váy tầng mỏng manh, lộ ra một đôi chân dài xinh đẹp, trên cổ là một chiếc dây chuyền kim cương, được gọt cắt thành một hình thoi hoàn mỹ tọa trên bộ ngực sữa hơi lộ ra, ở dưới ánh đèn lóe lên tia sáng rực rỡ.
Cô vẫn để mái tóc ngắn đen xinh xắn, cùng với vòng cổ khuyên tai kim cương, trên khuôn mặt xinh đẹp là một nụ cười tự tin, đôi mắt sáng nhìn quanh, một phong thái làm mê muội lòng người.
Ở phương đông một mét sáu mươi lăm có thể nói là cao gầy, nhưng tại nước ngoài mỹ nữ xung quanh, cô xem như nhỏ xinh, ngũ quan chỉ có thể coi là thanh tú, cũng không sánh bằng thiên kim quý tộc ở bốn phía, vậy mà cô vẫn tỏa sáng lóa mắt, phong thái tự tin hào hứng, khiến cô vô cùng dễ làm người khác chú ý.
Vây quanh bốn phía của cô là một đám nam sĩ, bọn họ tranh nhau cùng cô nói chuyện, trong mắt lộ vẻ tán thưởng và nịnh hót cô. Nhân vật nổi tiếng trong xã hội ở Anh quốc ai chẳng biết, An Bối Nhã là công chúa nhỏ được Tề Duy Đức thương yêu nhất, mặc dù thân phận là con nuôi, nhưng Tề Duy Đức cơ hồ luôn đem đến cho cô những điều tốt đẹp nhất, coi cô như con gái ruột.
Khi cô mười bảy, Tề Duy Đức đặc biệt vì cô tổ chức tiệc sinh nhật, để cô vào công ty thực tập, khi họp, cô ngồi bên người Tề Duy Đức lắng nghe( nguyên gốc là bàng thính: Tham gia hội nghị nhưng không được quyền phát biểu và biểu quyết), chờ nhân viên báo cáo xong, điều đầu tiên Tề Duy Đức làm, là quay đầu hỏi cô có ý tưởng gì.
Mà cô, không chút hồi hộp, đối mặt với một nhóm người lớn tuổi và lão làng hơn, cô mỉm cười, chậm rãi mà nói.
Cô nói, tương lai là thế giới 3G, mọi người dựa vào mạng, dựa vào công nghệ cao, Tề thị đi trước người khác một bước, là muốn khai phá trước người khác, trước tiên bắt đầu làm từ ISP( Internet service provider–Nhà cung cấp dịch vụ Internet) rồi đến điện thoại di động, rồi đến máy tính, Tề thị chủ yếu sẽ dẫn đầu các xí nghiệp khác, trở thành thủ lĩnh của lình vực công nghệ cao.
Cô lập ra một kế hoạch khiến Tề thị kiếm được hàng trăm triệu, cổ phiếu lên cao, cũng làm thanh danh cô khai hỏa, Tề Duy Đức trong lòng đối với cô càng yêu thương hơn, coi cô như báu vật, địa vị của cô gần như thay thế được thiếu gia của Tề gia. Chỉ có điều, cô không cần những thứ này, thứ cô muốn, chỉ có một.
Cầm ly rượu thủy tinh, An Bối Nhã uống sâm panh, cánh môi chứa nét cười nhạt, giống như chuyên tâm nghe người bên cạnh nói chuyện, nhưng lòng dạ của cô vẫn đặt ở cửa.
Cô cân nhắc thời gian, đã hơn mười giờ, anh vẫn chưa xuất hiện, nhưng cô không vội, cô biết anh nhất định sẽ đến, Tề thúc đã từng ra lệnh cho anh, kêu anh đêm nay nhất định phải xuất hiện.
Tuy rằng quan hệ của anh và Tề thúc vô cùng lạnh nhạt, song lời nói của Tề thúc anh vẫn sẽ tuân theo. Cha với con trai, mặc dù luôn giương cung bạt kiếm, nhưng cô biết Tề thúc vẫn luôn quan tâm đến anh, chẳng qua là đã quen nghiêm khắc, cũng không biết nên thay đổi thái độ như thế nào.
Mà anh, nếu không thèm để ý, căn bản là sẽ không ngoan ngoãn nghe lời, chỉ có thể nói cá tính hai cha con đều kiêu ngạo như nhau, ai nếy đều giấu đi biểu cảm thật dưới khuôn mặt. An Bối Nhã gợi lên nét cười —— bởi vì ở cửa truyền đến tiếng xôn xao. Cô biết, anh đến rồi.
Ngước mắt lên, cô nhìn về phía anh. Tây trang màu xám đậm tôn lên thân hình cao lớn, mái tóc đen dày được chải gọn gàng, lộ ra cái trán cao, cũng làm cho ngũ quan tuấn mỹ càng lạnh lùng, môi mỏng khẽ mím, không hề mỉm cười, ánh mắt lãnh ngạo, cả người tản mát khí thế quý tộc.
Sự xuất hiện của anh làm cho nam giới trong bữa tiệc ảm đạm thất sắc, trong ánh nhìn cuả nhóm nữ giới là sự ái mộ không chút che giấu. Anh khoác tay một mĩ nữ tóc vàng, cô ta mặc một bộ lễ phục màu trắng tao nhã, đôi mắt xanh biếc đẹp như bảo thạch, ngũ quan tinh tế như ngọc, xinh đẹp mà cao quý, khiến chúng nam sĩ nín thở. Đồng tử An Bối Nhã hơi co lại.
Lina? Hayes —— thiên kim quý tộc nổi danh, gia tộc cô ta có lịch sử lâu đời, ở Scotland có quyền có thế, mà vẻ đẹp của cô ấy càng làm người khác chú ý, các nam nhân tre già măng mọc khao khát cái ngoái đầu của cô, cô ấy là một người phụ nữ hấp dẫn, một ngôi sao.
Cô ấy cũng là cô gái duy nhất có thể khiến anh lộ ra một chút dịu dàng, chỉ khi đối xử với cô ấy, anh mới không cao ngạo lạnh nhạt.
Năm đó, cũng vào tiệc sinh nhật hai mươi tuổi của cô, anh dẫn theo Lina xuất hiện, mà cô, mặc dù kinh ngạc, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh, thậm chí vẫn còn có thể cùng khách khứa cười nói, chỉ đến khi trở về phòng, cô mới tháo mặt nạ xuống, lộ ra sự mất mát.
Cô luôn luôn kiêu ngạo, bất luận ở trước mặt kẻ nào cũng sẽ không tỏ ra yếu mềm, nhất là anh, huống chi hai người bọn họ lại như nước với lửa, thế nhưng đôi tai lại vẫn để ý tới chuyện của anh.
Hiện tại ngẫm lại, khi đó cô thật đúng là ngớ ngẩn. An Bối Nhã mỉm cười, chống lại ánh mắt của Tề Thiên Kiêu, cô hướng về anh nâng ly rượu, im lặng mà kính anh (kính này là kính anh một ly rượu), sau đó mở miệng, khẽ nhấp một ngụm sâm panh, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm qua cánh môi, lập tức thấy tia lửa chợt lóe rồi biến mất trong mắt anh. Bên bờ môi cô nét cười càng sâu.
"Bối Nhã." Nam sĩ bên cạnh đột nhiên đem môi dán vào bên tai cô nói chuyện, cô không tránh né, quay đầu lại nhìn về phía hắn, cánh môi vẫn giữ nét cười nhạt.
"Hửm?" Cô giương mắt hỏi, một động tác nhẹ nhàng, nhưng lại tự nhiên quyến rũ như vậy, đôi mắt đẹp nhộn nhạo, tràn đầy ý cười.
Người đàn ông tim đập thình thịch, nhịn không được đưa tay ôm hông cô. Thân thể mềm mại cùng hắn dán vào nhau, xông vào mũi là mùi hương thoang thoảng của phụ nữ khiến người ta mê muội.
"Bằng lòng cùng tôi khiêu vũ chứ?" An Bối Nhã đặt ly rượu xuống, quay về phía người đàn ông mỉm cười.
"Được thôi!" Ôm lấy tay của hắn ta, tiến vào sàn nhảy, cô để người đàn ông ôm vô cùng thân mật, cánh tay đặt ở sau gáy hắn, mắt đẹp nhìn hắn, nụ cười yếu ớt xinh đẹp vẫn dừng trên bờ môi. Cô biết, người ấy đang nhìn cô. Bởi thế nụ cười của cô lại càng đẹp hơn.
Anh nhìn cô. Tay của người đàn ông kia đang dán vào hông cô, chỉ thiếu chút nữa thì chạm vào mông cô, thân thể của cô gần như dán vào người nam nhân, nam nhân vô cùng thân thiết ở bên tai cô nói chuyện, mà cô cười khẽ, mắt đẹp nhìn quanh, lộ ra phong thái hết sức mê người.
Anh nhìn người đàn ông ôm cô lộ ra ánh mắt mê muội, hận không thể một hơi nuốt cô vào. Không chỉ nam nhân kia, những nam nhân ở đây đều nhìn cô.
Đây là yến hội của cô, mà cô được người khác chú mục chính là nữ hoàng. Cô cười, nhất nhất chấp nhận lời mời khiêu vũ của nam nhân, cô dựa vào cánh tay họ, dùng cặp mắt xinh đẹp chết tiệt kia chăm chú nhìn họ.
***
Tề Thiên Kiêu dùng sức cắn đôi môi mềm, rước lấy một tiếng hừ nhẹ phản đối, chôn ở da thịt mềm mại cọ xát cực nóng của người phụ nữ, ra sức xâm nhập sự diễm lệ của cô.
An Bối Nhã uốn cong thân hình yêu kiều, chân dài ôm lấy thắt lưng anh, lễ phục nhỏ màu đen bị kéo xuống, hỗn độn rơi rớt ở thắt lưng, bộ ngực sữa bị bàn tay to tùy ý nhào nặn chơi đùa, lưu lại vết tích thô lỗ của nam nhân.
Anh còn cắn môi cô, đau đớn làm cho cô nhíu mày, từ môi anh lùi lại, đầu lưỡi liếm qua cánh môi, mắt đẹp kiều mỵ ngắm nhìn anh.
"Nhẹ một chút, đừng lưu lại dấu vết, bữa tiệc còn chưa kết thúc." Cô vừa từ toilet đi ra, đã bị anh kéo đến thư phòng tối tăm, không nói hai lời, liền bạo ngược mà lấp kín môi của cô, kéo lễ phục của cô xuống, hung tợn mà tiến vào cô.
"Thế này cô còn muốn quay về yến hội?" Vẻ mặt anh trào phúng.
Môi của cô bị anh cắn đến sưng đỏ, đôi mắt đẹp chớp chớp, xuân quang mềm mại đáng yêu, bộ ngực sữa in hằn dấu ngón tay của anh, ngay cả bả vai nhỏ mảnh dẻ cũng bị anh cố ý để lại vết cắn. Cô dám đi ra ngoài như vậy, người sáng suốt vừa thấy đã biết ngay cô vừa làm gì xong.
"Đương nhiên, tôi chính là nhân vật chính của bữa tiệc này, nhân vật chính sao có thể vắng mặt." An Bối Nhã bày ra một dáng vẻ đương nhiên, cô hướng anh cười, đầy quyến rũ,
"Chỉ cần anh đừng quá phận, những dấu vết này, dùng phấn là có thể che đi hết."
Sau đó để cô mang theo diện mạo xinh đẹp quyến rũ này, đi vào bữa tiệc, cho bàn tay của những nam nhân ngu xuẩn đó chơi đùa sao?
Cô gái này rất khéo nắm bắt lòng người, nhất là đối với nam giới, cô giống như công chúa, lúc đó giao thiệp với bọn họ, hưởng thụ ngưỡng mộ từ họ.
Rõ ràng là một dung mạo bình thường không có gì đặc sắc, bạn gái anh Lina so với cô đẹp hơn không biết bao nhiêu, nhưng mà ở tiệc rượu lúc nãy, sự xuất hiện của Lina chỉ được chú ý một lúc, cô một lòng cùng nam nhân khiêu vũ( nguyên văn là ủng vũ– ủng là ôm), ánh mắt của mọi người đều rơi vào người cô.
Mà cô mỉm cười, hưởng thụ những ánh mắt này, được nam nhân khác ôm vào trong ngực, cô thì chuyên tâm nhìn bọn họ, lơ là sự hiện hữu của anh. Không ai có thể dễ dàng tha thứ cho sự phớt lờ đó.
Tề Thiên Kiêu lùi thân mình lại, bừng bừng phấn chấn rút dục vọng nam tính ra khỏi tiểu huyệt, anh rời khỏi liền rước lấy tiếng ngâm khẽ của cô. Anh còn chưa thỏa mãn, sao dễ dàng bỏ qua cho cô được.
Sự nghi vấn của cô lập tức nhận được đáp án, anh đột nhiên xoay người cô lại, để cô nằm sấp trên bàn sách, đưa lưng về phía anh, cô sửng sốt, lập tức hiểu được ý đồ của anh.
"Tề Thiên Kiêu, anh không thể..."
Xoát một tiếng, tiểu lễ phục màu đen bị anh xé bỏ hoàn toàn, rời khỏi thân thể yêu kiều, rơi lả tả trên mặt sàn.
"Anh... A ——" cô quay đầu đang muốn phản kháng, anh lại đột nhiên tiến vào từ phía sau, nhiệt thiết chen mở mị thịt, bất thình lình tiến vào hoa tâm.
Cô cắn môi, thân thể vì bị đột ngột tiến vào mà run rẩy, vách thường hoa tự nhiên co rút lại, chặt chẽ thít chặt nơi nóng rực to lớn.
Anh nghiêng người, vòm ngực cường tráng ngăn chặn cái lưng mềm mại. Khác với cô, tây trang của anh vẫn hoàn hảo mặc trên người, chỉ cởi bỏ quần lót, để dục vọng nam tính chôn vào.
"Như vậy cô còn có thể trở lại bữa tiệc sao?"
Lời nói tràn ngập ác ý ở bên tai cô nhẹ thở, bàn tay nắm lấy khuôn ngực mềm mại, hông mạnh mẽ rút ra, rồi lại hung hăng xâm nhập.
"A..." An Bối Nhã ngẩng đầu, khẽ cắn môi, đầu mày nhíu lại, nhưng mà thân thể nhịn không được truyền đến hưng phấn.
Ngọn đèn mờ nhạt chiếu vào người cô, để anh chứng kiến dáng vẻ mê người khi cô sa vào sắc dục. Nắm lấy bầu ngực non mềm, ngón tay dùng sức siết lấy, không để ý sức lực của mình sẽ làm cô đau, anh xoa nắn nhũ thịt, thô lỗ mà lôi kéo đỉnh nhụy.
Anh đối cô từ trước đến nay chưa hề dịu dàng, là cô trêu chọc anh trước, hai người chơi đùa đã bốn năm, thân thể mềm mại dưới thân này, anh hiểu rõ hơn so với bất kì ai khác.
Anh càng thô lỗ, tiểu huyệt càng siết chặt anh, mị thịt non mịn sít sao bao bọc lấy anh, khiến anh mỗi một cái trừu đưa đều vô cùng khó khăn.
Bất luận chiếm giữ cô bao lần, cô vẫn síết chặt như vậy, làm cho anh muốn hung hăng phá hủy. Anh chiếm lĩnh cô, một lần rồi lại một lần xâm nhập, tiếng rên rỉ trầm trầm của cô làm cho anh chiếm lĩnh dữ dội hơn.
Hoa thịt nhu động, tham lam cùng nghênh đón sự xâm lược của anh. Ngón tay dài đi vào nơi trơn mềm, trêu chọc hai cánh hoa ẩm ướt đang nhỏ giọt, đầu ngón tay khẽ uốn, yêu dịch quấn quanh ngón tay, theo mỗi lần trừu đưa của anh, dâm đãng mà chảy xuống dưới đùi.
An Bối Nhã ngẩng đầu lên, ngón tay mảnh khảnh cắm sâu vào lòng bàn tay, thân hình đáng yêu vì sắc dục mà phiếm hồng, cô mê hoặc xoay hông, khi anh ra vào, bụng hơi co lại, siết lấy vật nóng rực.
Anh tiến vào cô, cô cám dỗ anh, lễ phục bị xé bỏ minh chứng rằng anh không thể khống chế được nữa, cô không cần anh cư xử dịu dàng, từ trước đến nay cô không phải là một cô gái nhu nhược. Cô như ngọn lửa, hơn nữa, muốn thiêu đốt anh.
Tiểu huyệt chặt chẽ bóp nghẹt cắn nuốt anh,cô nghe được tiếng hô hấp dồn dập của anh, tiếng tim đập thật nhanh, hòa cùng tiếng thở dốc của cô. Trận vui chơi này, cô sẽ không để cho bản thân độc diễn, cô muốn anh và cô cùng nhau điên cuồng.
"A..." Chất lỏng nóng bỏng tràn vào cơ thể, cô rên rỉ, thân thể mềm mại vì hưng phấn mà run rẩy, sau đó hạ thân mềm nhũn.
Tề Thiên Kiêu rút ra dục vọng nam tính, yêu dịch ngọt ngậy chảy ra thật nhiều, hòa cùng nhiệt dịch anh đưa vào, từng giọt từng giọt mà lưu lại một vũng mật dịch trên nền đá cẩm thạch trắng.
Anh biết hôm nay là kỳ an toàn của cô, cho nên không hề do dự —— đừng hỏi vì sao anh biết, dù sao anh cũng chẳng biết tại sao ngay cả thời gian hành kinh của cô cũng nhớ rõ.
Anh lau sạch thân mình, xác định không có một chút dấu vết hỗn độn nào, không hề quan tâm cô vẫn đang gục xuống bàn, định rời khỏi.
"Từ từ." An Bối Nhã lười biếng xoay người, thanh âm mang theo kiều mỵ sau lửa tình, chân cô vì mới vừa rồi giao hoan kịch liệt mà khẽ run, nếu không phải dựa vào bàn học, e rằng chân đã sớm mềm nhũn.
"Anh định bỏ đi như vậy?" Chiếm hữu cô, xé lễ phục của cô, bản thân sảng khoái xong rồi thì muốn đi?
"Không thế thì sao?" Anh không cho là bọn họ còn có cái gì có thể nói, về phần không có quần áo thì cô phải rời đi như thế nào, đó là chuyện của cô.
An Bối Nhã ngồi trên bàn sách, hai chân hé mở, ngọn đèn mờ nhạt chiếu lên thân thể mềm mại trần trụi, trên người cô tất cả đều là dấu vết dâm mỹ, giữa hai chân là cánh hoa đỏ tươi, để lộ nước mật thơm tho.
"Thì ra năng lực của anh chỉ có như vậy?" Yêu mị mà liếm đôi môi sưng đỏ xinh đẹp, cô ngờ vực liếc anh một cái.
"Được rồi! Anh có thể đi rồi." Cô vươn tay cầm lấy điện thoại bên cạnh. Tề Thiên Kiêu nhìn động tác của cô, mày bất giác nhăn lại,
"Cô muốn làm gì?" An Bối Nhã không để ý tới anh, trực tiếp bấm số, chờ kết nối xong mới mở miệng,
"Xin chào! David, anh..." Cạch! Điện thoại bị ngắt kết nối. Cô cười, yếu ớt nâng mắt, không chút bất ngờ nhìn con ngươi đen lạnh lẽo sâu thẳm
"Làm sao vậy?" Vẻ mặt của cô vừa vô tội vừa khờ dại. Bóng đen cao lớn bao phủ cô, Tề Thiên Kiêu nghiêm mặt lạnh lùng, tay anh phủ lên đoá hoa thầm kín, ngón tay đâm vào tiểu huyệt ướt át, thanh âm rét lạnh, cơ hồ khinh bỉ nói
"Cô thật dâm đãng."
"Đúng vậy nhỉ!" Cô không quan tâm đến lời bình luận của anh, ngón tay nắm lấy cà vạt, kéo anh xuống, môi gần như dán vào anh.
"Có điều, hiện tại tôi không muốn dâm đãng với anh."
Nói xong, lập tức đẩy anh ra, cô nhảy xuống khỏi bàn, không quan tâm bản thân đang trần trụi, cô đi về phía tủ rượu, rót cho mình một ly.
Dựa vào tủ rượu, An Bối Nhã nhấm nháp ly vang đỏ ngọt ngào, như một bà hoàng, cao ngạo mà nhìn anh.
"Còn chưa đi sao? Hay là anh muốn thưởng thức tôi cùng nam nhân khác ân ái?" Cô buồn rầu mà nhíu mày,
"Nhưng tôi không muốn bị người ta thấy đông cung tú đâu! ( kiểu chương trình three some kaka) Cho nên..." Cô phất tay xua anh, như muốn đuổi một con cún, "Đi mau."
Tề Thiên Kiêu trừng mắt với cô. Đối mặt với cái nhìn chòng chọc của anh, cô vẫn coi như không, rượu vang đỏ khẽ chảy xuống cánh môi, nhỏ giọt xuống ngực, tiếp tục thong thả đi xuống. Anh nhìn chằm chằm chất lỏng lưu lạc kia, nhìn thân thể mềm mại mới nãy anh còn chiếm giữ, nơi thầm kín xinh đẹp vẫn ướt át, mật dịch vẫn không ngừng từ tiểu huyệt chảy xuống.
Toàn thân cô tất cả đều là dấu vết anh lưu lại, vừa rồi còn rên rỉ ở dưới thân anh, như một yêu nữ truỵ lạc, gắt gao quấn lấy anh. Mà hiện tại, cô vẫn chưa hài lòng, khiêu chiến tôn nghiêm đàn ông của anh, chuẩn bị tìm nam nhân khác —— bởi vì, anh chưa làm cô thỏa mãn.
Không một người đàn ông nào có thể chịu được loại vũ nhục này, biết rõ là cô cố tình, nhưng Tề Thiên Kiêu vẫn bị cô chọc giận.
Cô luôn hiểu được làm thế nào để khiêu khích lửa giận của anh, dùng dáng vẻ tươi cười của cô, dùng ánh mắt của cô, dùng tất cả mọi thứ của cô, người phụ nữ này —— khiến người ta hoàn toàn căm giận.
Anh nới lỏng cà vạt, bước về hướng cô. Muốn chơi đúng không? Anh theo hầu. Nhìn trong mắt anh toát ra lửa giận, An Bối Nhã nhướng mày, cô lánh về bên cạnh, né tránh đôi tay đang đưa tới của anh,
"Tránh ra, tôi không muốn chơi đùa với anh."
"Tùy theo cô sao?" Tề Thiên Kiêu thô bạo bắt lấy cô, ly rượu trên tay cô rơi xuống, rượu đỏ chảy tràn trên sàn, cũng không ai để ý. Môi cô bị lấp kín, nam nhân tách hai chân cô ra, dục vọng nam tính sớm đã bừng bừng phấn chấn đặt nơi đóa hoa, mông hẹp đột nhiên rất thẳng, lách vào nơi trơn mềm, dùng sức thẳng tiến tiểu huyệt.
"Đừng..." Cô hừ nhẹ, đôi tay nhỏ bé nắm lấy áo sơ mi của anh, dùng sức lôi kéo, mặc dù không thể xé rách áo sơ mi của anh, nhưng cũng khiến những chiếc cúc áo rơi vãi trên mặt đất. Anh đã xé bỏ lễ phục của cô, thì đây chỉ là có qua có lại.
Bàn tay nhỏ bé lành lạnh vỗ về cơ ngực cường tráng, hàm răng gặm cắn môi dưới anh, trả lễ lại việc anh vừa mới cắn môi cô. Cô không quay về bữa tiệc được, anh cũng đừng hi vọng xuất hiện ở đó.
Tề Thiên Kiêu híp mắt, sự ngang bướng trong mắt cô gợi lên ham muốn chinh phục của đàn ông, anh rút ra, bàn tay siết lấy bên mông, hướng lên trên hoa tâm đụng chạm. Cô không cam chịu yếu thế, xoay thắt lưng thả lỏng hông, khi anh tiến tới tận cùng cũng như lùi xuống, mị thịt hút quyện dục vọng nam tính, ma sát sảng khoái nóng rực.
Bọn họ giống như hai dã thú, dùng thân thể cắn xé lẫn nhau, miệng lưỡi giao triền, nước miếng chảy xuôi, bọn họ không có thời gian rảnh rỗi tranh luận, chỉ dùng sức lực mà cuốn lấy đối phương.
Ướt át của cô bao lấy anh, lửa nóng của anh chiếm lĩnh cô, mồ hôi theo da thịt tuôn ra, nơi giao hợp phát ra tiếng nước dính dấp.
"Tề, anh ở đây à?" Đột nhiên, cửa phòng mở ra.
Hai người dừng động tác lại, tủ rượu che khuất bóng dáng của bọn họ, làm người đứng ở của nhìn không thấy bọn họ, nhưng mà nếu tiến tới thì sẽ không như vậy.
An Bối Nhã khẽ cắn môi anh, mắt đẹp ẩn chứa nét quyến rũ.
"Thế nào? Là Lina." Cô khẽ thì thầm, hai chân lại càng siết chạt hơn, mông cong khẽ mở, đóa hoa non nớt chặt chẽ kẹp chặt dục vọng nam tính.
Tề Thiên Kiêu nhịn khát vọng muốn kêu lên xuống, nhìn ý cười cố tình trong mắt cô, bàn tay chế trụ mông tròn, dục vọng nam tính hung hăng hướng lên tận cùng chơi đùa, nhẹ nhàng chậm chạp mà mãnh liệt va chạm hoa tâm ở chỗ sâu nhất.
An Bối Nhã dùng sức cắn môi, nhịn tiếng rên rỉ, đầu ngón tay lại vì khoái cảm mà cắm thật sâu vào vai anh. Anh xấu xa kéo môi, không buông tha cô, tiếp tục đưa tới, khiêu khích thân thể của cô.
An Bối Nhã vòng tay ôm anh thật chặt, dứt khoát há mồm cắn bên cổ anh, mông tròn cũng hư hỏng mà vặn vẹo, nghênh đón động tác của anh.
"Tề?" Lina chuẩn bị đi vào phòng.
"Lina tiểu thư." Cole đúng lúc xuất hiện,
"Sao ngài lại ở chỗ này?" "Cole, ông có biết Tề đi đâu không?"
"Thiếu gia vừa mới nhận được một cuộc điện thoại quan trọng, tạm thời phải rời đi trước, cậu ấy phân phó tôi thông báo cho ngài, còn dặn tôi thiết đãi ngài thật tốt."
"Thì ra là vậy." Lina cười nói.
"Đúng vậy, thật sự rất xấu hổ, vậy mời tiểu thư Lina đi theo tôi." Cole cung kính nói, ông lặng lẽ đóng cửa lại, tầm mắt từ đầu đến cuối cũng chưa nhìn vào trong.
Mà trong phòng hai người sớm đã quên đi tất cả, lửa dục đốt cháy bọn họ, đến tận khoảnh khắc cuối cùng, bọn họ run lên, hai mắt nhìn nhau, miệng lưỡi giao triền, điên cuồng mà đòi hỏi, vẫn muốn chiếm đoạt đối phương, dục vọng mới biến mất lại bắt đầu, thật lâu không ngớt...
An Bối Nhã biết, thứ Tề Thiên Kiêu muốn ở cô —— chỉ giới hạn ở tình dục. Hai người bọn họ thể xác từ trước đến nay phối hợp khăng khít, anh biết làm gì để khiêu khích cô, cô biết rõ trêu chọc anh thế nào, họ quen thuộc với thân thể của nhau. Mà tâm hồn vẫn thật xa xôi. Tuyệt đối không thể so với sự gần gũi giữa anh và Lina.
Ăn kem, cô đọc những bài báo của các tạp chí bát quái, trang bìa chính là một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ, nam tuấn tú, nữ xinh đẹp, đứng chung một chỗ, tựa như câu chuyện cổ tích của hoàng tử và công chúa. Cô nhìn tấm ảnh của anh, mà anh, cúi đầu nhìn Lina, vẻ mặt từ trước đến nay lạnh lùng đang giữ một nét cười hiếm thấy. Anh tới New York đi công tác, còn có mỹ nữ theo cùng, thật sự là thoải mái ha! Một đôi tay che chắn tấm ảnh.
"Đừng nhìn, cái này có gì đẹp sao?" Y Ti cuộn tạp chí lại, dùng sức quăng vào sọt rác.
"Xem cũng không tồi đâu! Tuấn nam mỹ nữ đứng cùng nhau, thực là cảnh đẹp ý vui." An Bối Nhã cắn thìa, vẫn cười thảnh thơi.
"Bối Nhã? An!" Y Ti chống nạnh trừng cô, "Cậu quả thực là..." Cô tức giận đến mức không biết nên nói sao, cô hoàn toàn không hiểu Bối Nhã đang suy nghĩ cái gì.
Nó rõ ràng thích Tề Thiên Kiêu, hai người còn phát sinh quan hệ, nhưng Tề Thiên Kiêu lại chỉ cư xử với nó lạnh nhạt, thậm chí tin tức phong lưu một đống, hiện tại người yêu mới chính là Lina, bây giờ tin tức bát quái tất cả đều trên báo, hai người gia thế bối cảnh tương xứng như hoàng tử và công chúa, chuyện tốt không còn xa.
Nhìn đến những bát quái này, cô lo lắng đến muốn chết, sợ Bối Nhã đau lòng khổ sở, cho nên đặc biệt bay đến Scotland trông nom nó, không nghĩ rằng nó lại bày ra một bộ dáng điềm tĩnh...
Không, với cá tính của Bối Nhã, nhất định là giả vờ, nó mà đau lòng khổ sở, cũng sẽ không để cho người khác biết, tính cách của nó chính là quật cường như vậy.
Y Ti nhịn không được mà lo lắng cho bạn thân, "Bối Nhã, không cần thích hắn, nhiều đàn ông theo đuổi cậu như vậy, sao nhất định phải là Tề Thiên Kiêu kia?"
Theo quan điểm của cô, tên kia căn bản là chẳng đáng để Bối Nhã thích, cô thật sự không hiểu, Bối Nhã yêu thương hắn vì cái gì?
Đúng, bộ dạng Tề Thiên Kiêu trông rất đẹp mắt, có dáng điệu của quý tộc, anh tuấn nhiều tiền, khiến phụ nữ động tâm, nhưng hắn đối xử với Bối Nhã không tốt một chút nào, hơn nữa hắn còn rất ghét Bối Nhã.
Với cá tính của Bối Nhã, loại đàn ông mắt mọc trên đỉnh đầu này, nó vốn sẽ không thích, vậy mà nó đã yêu. Bối Nhã nói với cô, nó vừa gặp đã yêu.
Trời ơi! Cô không thể tin được Bối Nhã luôn luôn lý trí, thế mà lại có lúc nhất kiến chung tình, hơn nữa đối tượng còn là một người căm hận nó khủng khiếp.
Hai người là chị em tốt, Bối Nhã có gì đều nói với cô, đương nhiên cả việc nó không được hoan nghênh trong đại trạch của Tề gia. Thậm chí đã ở đó bốn năm, Bối Nhã vẫn cứ cô độc.
"Y Ti, đừng lo lắng cho mình, mình ổn mà."
Đối với sự quan tâm của bạn tốt, An Bối Nhã trong lòng đau khổ, nhưng cô thật sự không sao. Suy cho cùng những bài báo này, trước khi chết cô cũng xem rồi, muốn đau lòng cũng đã đau lòng, cô được tái sinh, so với bất kì ai khác đều hiểu được đau lòng là chuyện vô ích.
Cô trước kia, chỉ có thể kín đáo quan tâm tới chuyện của anh, bởi vì anh căm ghét, bởi vì anh kiêu ngạo, cô cũng chưa từng chung sống hòa bình với anh.
Mỗi khi đối thoại, lời nói luôn lạnh nhạt, liều mạng xem ai thắng ai thua, anh châm chọc khiêu khích, cô ăn nói lanh lợi, lúc nào cũng chia tay trong cụt hứng.
Cho dù hối hận, cô cũng chẳng biểu lộ ra mặt. Cô chỉ có thể len lén nhìn anh, giống như con ngốc, đối mặt với anh, đối mặt với tình yêu, cô nhát gan không dám tiến lên một bước, không giống cá tính của An Bối Nhã cô chút nào.
Mà hiện tại, cô không như thế, cũng không muốn lại khiến mình có cơ hội hối hận. Cho dù hiện tại anh cùng Lina ở bên nhau thì sao? Chỉ cần hai người vẫn chưa kết hôn, cô vẫn còn cơ hội, hơn nữa...
Cô không cho rằng anh thực sự thờ ơ với cô. Mỗi lần hai người giằng co đến một giới hạn nào đó, anh sẽ rời khỏi Scotland, sau đó, cô sẽ chứng kiến một đống chuyện xấu của anh.
Làm cho cô có chút ảo giác, hình như anh đang cố tình gây chuyện để cho cô thấy. Xúc một miếng kem, An Bối Nhã há miệng ăn, chocolate ngọt lạnh làm đầu óc cô nguội mát, cũng làm tâm tư đang vội vàng xao động cũng bình tĩnh trở lại — được rồi!
Cô phải thừa nhận, cho dù đã trải qua cái việc nặng nề này một lần, khi nhìn tạp chí, cô vẫn bị tổn thương. Aizz! Bất kể trước khi tái sinh hay sau khi tái sinh, số phận của An Bối Nhã cô là thua trong tay Tề Thiên Kiêu.
"Bối Nhã, cậu đang suy nghĩ gì vậy?" Y Ti lo lắng nhìn cô. Còn nói không sao, thậm chí còn thất thần như vậy.
"Không có gì." Biết Y Ti vẫn lo lắng, An Bối Nhã vỗ vỗ vai cô ấy, "Này, ăn kem đi. Cậu hiếm khi tới Scotland, chúng ta dạo chơi ở Edinburgh nha. Cậu muốn ở thêm vài ngày, mình sẽ đưa cậu đi chơi ở mọi chốn." Cô cười, đôi mắt cong cong, tìm không thấy một chút muộn phiền.
Trò chơi bốn năm qua, cô nghĩ, đã đến lúc nên chậm rãi thu lưới rồi.
Bình luận truyện