Chương 20
BÍ MẬT - CHƯƠNG 20
Tác giả: Nhược Hoa Từ Thụ
Edit: Alex
_____________
Ấm nóng, ướt át, còn hơi sền sệt.
Cố Thụ Ca kinh ngạc trợn tròn.
Cừa bị đẩy mở, một giọng nữ vang lên: "Chủ tịch, chị gọi em?"
Thẩm Quyến lập tức hoàn hồn, bình tĩnh nói: "Chị ấn nhầm, em ra ngoài trước đi."
Thư kí Đổng thấy máu trên tay Thẩm Quyến, kinh hoảng reo lên: "Tay chị đứt rồi. Để em đi lấy hòm thuốc."
"Không cần đâu." Thẩm Quyến tỏ vẻ trấn định, mỉm cười nhìn về phía cô thư kí, "Đứt nhỏ thôi, tự chị lau một chút là được. Em ra ngoài đi."
Cô nàng kia dường như còn muốn nói thêm gì, song giọng điệu của sếp tuy vẫn hiền hòa nhưng rõ là không cho phép cãi lời, cô đành phải lui ra.
Cố Thụ Ca vẫn còn choáng váng. Vừa rồi thấy Thẩm Quyến bị đứt tay, cô chỉ một lòng lo lắng, không chú ý đến những thứ khác. Giờ sự lo lắng đã qua, lực chú ý của cô mới tập trung vào đầu ngón tay chị. Thấy máu Thẩm Quyến, bụng cô đột nhiên sinh ra một cảm giác thèm khát mãnh liệt.
Đói quá, Cố Thụ Ca nghĩ. Cô nhìn chằm chằm vào ngón tay Thẩm Quyến, quá sức thèm muốn.
"Sao đột nhiên em lại chạm được chị?" Đuổi người xong, Thẩm Quyến lập tức lên tiếng hỏi.
Cố Thụ Ca như lâm vào trạng thái hỗn độn. Cô vẫn có thể suy nghĩ, nhưng sự dụ dỗ của máu đối với cô hệt như nước đối với người lạc trong sa mạc đã ba ngày ba đêm, hoàn toàn không cách nào kháng cự.
Cô có thể nghe được câu hỏi của Thẩm Quyến, miệng lẩm bẩm đáp lời: "Tự nhiên là chạm vào được. Em cũng không biết tại sao." Tuy nhiên, mắt vẫn dán chặt vào đầu ngón tay. Thân thể cô bất giác khom xuống, vươn lưỡi chạm vào miệng vết thương. Cô không mút vào mà chỉ cẩn thận liếm thật nhẹ, cố gắng không chạm quá mạnh.
Máu hòa tan trong miệng, không hề có mùi tanh mà hệt như được uống một ly nước ấm giữa mùa đông. Sự ấm áp thấm dài từ thực quản xuống đến tận bụng. Cảm giác đói khát được xoa dịu. Bụng dâng lên một luồng hơi ấm, sau đó lan tỏa khắp toàn thân, vô cùng thoải mái.
Tay Thẩm Quyến khẽ run. Cố Thụ Ca vốn dĩ đã rất căng thẳng, sợ đụng đến miệng vết thương làm đau chị, vội nói: "Chị... chị đừng nhúc nhích."
Thẩm Quyến thật sự bất động, cũng không rút tay về, hệt như nghe được lời Cố Thụ Ca nói.
Cố Thụ Ca khẽ thở phào, lại liếm một chút, cẩn thận hệt như thú cưng đang làm nũng mà liếm tay chủ nhân, cố gắng không làm chủ nhân bị đau. Máu trên ngón tay chẳng mấy chốc đã bị cô liếm sạch. Vết thương cũng không rỉ thêm máu mới.
Cố Thụ Ca thấy trên người có một luồng hơi nóng từ thực quản, dạ dày dần lan tỏa. Hồn thể như được tẩm bổ. Cô cúi đầu nhìn tay mình, trông có vẻ đã bớt trong suốt phần nào.
Lát sau, hơi nóng biến mất, tất cả trở lại như thường. Cố Thụ Ca thoáng ngây ngốc, không hiểu vì sao lại có thay đổi như vậy. Cô nhìn về phía Thẩm Quyến. Vẻ mặt chị có vẻ mất tự nhiên, chị quay mặt sang bên, nhìn ra cửa sổ, im lặng không nói.
Cố Thụ Ca sửng sốt một lúc mới nhận ra Thẩm Quyến không thấy được mình. Cô nhẹ giọng nói một câu: "Thật kì quái. Tự dưng có thể chạm vào chị, lại rất muốn..." Rồi cô khựng lại, đến lúc này mới cảm thấy đáng sợ. Biến thành quỷ còn chưa nói, dù sao cô có Thẩm Quyến, ác niệm không dám xuất hiện dụ dỗ, cô sẽ không làm hại đến người khác, cũng không biến thành lệ quỷ. Nhưng giờ phút này cô lại cảm thấy máu tươi thật quá sức mê hoặc.
"Tiểu Ca." Thẩm Quyến gọi.
Cố Thụ Ca ứng tiếng. Sau đó, cô thấy mặt Thẩm Quyến hơi ửng đỏ.
"Chị nóng sao?" Cô quan tâm hỏi.
Thẩm Quyến không nghe được lời ấy mà tiếp tục nói: "Chúng ta làm cho rõ vì sao em đột nhiên có thể chạm vào chị."
Sự chú ý của Cố Thụ Ca lập tức bị dời đi.
"Chị cảm thấy là máu." Thẩm Quyến nói tiếp, ánh mắt hơi trầm ngâm, "Ngón tay chị đứt, chảy máu. Chỗ, vừa rồi, em, đụng tới đúng là miệng vết thương nơi rỉ máu."
Cố Thụ Ca gật gật đầu, cô cũng nghĩ vậy. Ngay sau đó, cô thấy Thẩm Quyến vừa dứt câu thì mặt lại càng đỏ. Hơn nữa, khi nói những lời ấy, cách ngắt câu của chị cũng không quá tự nhiên. Giữa câu có hơi ngập ngừng nhưng đầu và cuối lại rất lưu loát.
"Chị thật sự không sao chứ? Nếu không tạm thời giảm nhiệt độ máy sưởi một chút nha?" Cố Thụ Ca lại càng lo lắng. Mùa đông ở trong phòng, rất có thể là do nhiệt độ máy sưởi quá cao.
"Chúng ta kiểm nghiệm suy đoán đó trước đi." Ánh mắt Thẩm Quyến vẫn nhu hòa.
Cố Thụ Ca cảm động. Nhất định là chị quá vui sướng vì cô có thể chạm đến chị rồi. Cô cảm thấy mình như ngập tràn sức mạnh. Nếu bây giờ đã chạm được, nói không chừng sau này còn có thể để chị nhìn thấy. Bỗng dưng Cố Thụ Ca thấy làm quỷ cũng là một chuyện rất có tiền đồ, ngập tràn hy vọng.
Thẩm Quyến cúi người nhặt mảnh sứ vỡ. Cố Thụ Ca nhìn đến, đoán được chị muốn làm gì, vội ngăn: "Đừng."
Vừa rồi máu Thẩm Quyến nhỏ xuống đất. Cố Thụ Ca nhanh chóng vươn đầu ngón tay chạm vào giọt máu trên đất, sau đó ấn hai cái trên mu bàn tay Thẩm Quyến.
Lại chạm đến.
Đây đã là lần thứ hai chạm vào nhưng Cố Thụ Ca vẫn không ngăn được sự vui vẻ. Mắt cô sáng rỡ nhìn Thẩm Quyến. Máu thật sự có tác dụng.
Mu bàn tay bị ấn, hơi ngứa. Chút ửng đỏ vừa mới rút khỏi mặt Thẩm Quyến lại quay trở về. Cô sững người trong nháy mắt rồi nói với giọng trấn tĩnh: "Xem ra có thể dùng máu làm trung gian để chạm vào đồ vật."
Cố Thụ Ca cũng nghĩ vậy.
"Như vậy, em cũng có thể dùng máu để viết chữ. Chúng ta có thể giao tiếp." Thẩm Quyến lại nói.
Cố Thụ Ca gật gật đầu.
Cô lại chạm vào vết máu trên mặt đất. Thẩm Quyến liền nhìn đến hình dạng vết máu đầu tiên là thay đổi, sau lại dần dần biến mất. Cố Thụ Ca quẹt hết số máu lên đầu ngón tay rồi mới ngồi xổm xuống, bắt đầu viết chữ trên nền gạch.
Cô cảm nhận được lực cản rất lớn. Ngón tay di chuyển hết sức khó khăn, hệt như người đi ngược gió trong cơn bão, không cách nào nhấc nổi bước chân. Cố Thụ Ca phải cố gắng lắm mới viết được một nét ngang, nhưng máu trên ngón tay không đủ, không thể viết tiếp.
Tuy cả hai không nói gì với nhau nhưng Thẩm Quyến vẫn có thể nhìn ra một nét ngang kia viết rất chậm, rất cố sức, hơn nữa còn đột nhiên gián đoạn. Máu đặc quánh, không thích hợp để làm mực.
"Em chờ đã." Cô nói một câu, lại đánh một cuộc điện thoại, cho người đi mua mấy túi máu về.
Người bên kia đầu dây nhận được yêu cầu thì còn sửng sốt, nghĩ không ra chủ tịch muốn máu làm gì, nhưng cậu ta vẫn nhanh chóng lái xe đi thực hiện.
Còn phải đợi một lúc thì máu mới được mang đến, Thẩm Quyến tiếp tục thu dọn những mảnh vỡ trên mặt đất. Miệng vết thương của cô đã cầm máu, không chạm đến sẽ không đau. Động tác cô rất nhanh chóng, chẳng bao lâu đã nhặt hết những mảnh vỡ. Còn một ít vụn sứ phải dùng đến công cụ quét dọn, cô liền ngồi sang một bên, không chạm vào nữa.
Cố Thụ Ca ngồi cạnh Thẩm Quyến. Cô giờ đây cảm thấy rất lo lắng. Một mặt là có máu rồi, vấn đề giao tiếp của cô và chị đã được giải quyết. Mặt khác, cô thấy hơi sợ, mình vậy mà lại có khao khát muốn uống máu người. Chuyện đó thật đáng sợ.
Cô nhớ đến một chuyện đã từng nghe kể khi còn bé. Rằng chó giữ nhà nuôi ở quê là không được cho ăn xương gà. Bởi vì một khi biết đến sự ngon lành đó, nó sẽ nghiện, rất có thể sẽ đi rượt đuổi, ăn gà sống trong sân.
Cố Thụ Ca rất lo mình sẽ biến thành con chó quê ăn xong là nghiện kia, sẽ phụ thuộc vào hương vị máu người.
Cô thành quỷ mới chín ngày, quan niệm đạo đức của xã hội loài người vẫn còn khắc sâu xong xương tủy. Chỉ nghĩ đến bộ dáng mình uống máu người thôi cô cũng đã cảm thấy rợn tóc gáy.
Chẳng lẽ phải sa đọa từ âm quỷ thành yêu quái sao? Cố Thụ Ca bi ai nghĩ.
"Em đang lo lắng à?" Thẩm Quyến hỏi.
Chị đột nhiên lên tiếng, Cố Thụ Ca đang hoảng bị giật mình, lắp bắp trả lời: "Lo... lo lắm." Lại còn rất chột dạ. Cô không dám nói cho Thẩm Quyến mình vừa uống máu chị.
Cô biết Thẩm Quyến nhất định sẽ không ghét bỏ mình. Chỉ là lỡ như chị cảm thấy hành vi ấy thật quá khủng khiếp, từ đó sợ cô thì phải làm sao?
Nhưng mà không nói thì lại có vẻ không thành thật.
Cố Thụ Ca bắt đầu rối rắm, phân vân không biết có nên nói cho Thẩm Quyến chuyện này hay không.
Thẩm Quyến trông có vẻ bình tĩnh hơn nhiều. Cô đứng dậy, đi rót ly nước, nhấp một ngụm rồi mới dịu giọng an ủi: "Đừng lo. Có thể giao tiếp là dễ hơn nhiều rồi. Chốc nữa chúng ta thử viết trên bàn trà."
Bàn trà làm bằng thủy tinh. Mặt kính rất trơn nhẵn, lực cản nhỏ, viết lên sẽ dễ dàng hơn so với nền gạch.
Cố Thụ Ca được sự trấn tĩnh của Thẩm Quyến lan đến cũng hít sâu mấy hơi, sau đó gật gật đầu. Cô nghĩ chờ đến tối về nhà rồi vẫn nên nói cho chị chuyện cô bị thu hút bởi máu người thôi. Không rõ vì sao, mới rồi cô còn rất lo Thẩm Quyến biết chuyện xong sẽ sợ mình, nhưng giờ đây, sau khi nghe được lời an ủi từ chị, cô lại cảm thấy rất có thể Thẩm Quyến chẳng những không sợ mà còn đi mua máu về đút cho cô.
Rõ ràng là chuyện hết sức khủng khiếp nhưng vừa tưởng tượng cảnh ấy, Cố Thụ Ca lại buồn cười.
Gần một tiếng trôi qua, máu mới được đưa đến. Người được sai đi làm chuyện này rất chu đáo. Vì Thẩm Quyến không nói muốn nhóm máu nào nên ngoại trừ nhóm máu gấu trúc* nhất thời tìm không ra, còn lại cậu ta đều mua đủ mỗi loại một túi mang về.
*Nhóm AB Rh-.
Thẩm Quyến nhận lấy, rồi khóa cửa văn phòng. Sau đó, cô cầm ly, cắt mở một túi máu, đổ vào. Mùi máu tươi nháy mắt lan tỏa trong không khí, có hơi gay mũi. Thẩm Quyến chau mày thật khẽ, nhưng chỉ trong phút chốc, cô đã khôi phục bình thường, không nhìn ra một chút khó chịu nào.
Tâm trạng lo lắng của Cố Thụ Ca đã ngưng ngay từ lúc những túi máu được đưa vào. Cô cảm thấy không quá đúng, vì khi nhìn đến số máu này, cô không hề có cảm giác đói khát, thèm muốn như ban nãy.
Số máu này không hề có sức hấp dẫn với cô.
"Tiểu Ca, lại đây." Thẩm Quyến gọi.
Cố Thụ Ca trấn định tinh thần, nghĩ thầm không thu hút nhưng biết đâu vẫn có thể sử dụng thì sao? Cô bước qua, dùng ngón trỏ tay phải quẹt vào phần máu trong ly. Sau đó, cô liền nhìn đến ngón tay mình hoàn toàn nhập vào trong, mà mặt ngoài ly máu vẫn không chút dao động.
Cô không chạm được ly máu này.
_____________
Ngủ li bì từ năm cũ qua năm mới.
Chúc quý dị năm mới dui dẻ 🎉🎉
Bình luận truyện