Bí Mật - Nhược Hoa Từ Thụ

Chương 56



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

BÍ MẬT - CHƯƠNG 56
Tác giả: Nhược Hoa Từ Thụ
Edit: Alex
_____________
Hôm trước lấy máu, hôm qua phát sốt, hôm nay lại chơi cả ngày ở bên ngoài, Thẩm Quyến hết tinh thần, cảm thấy mệt mỏi, bèn nói với Cố Thụ Ca: "Chúng ta nghỉ ngơi."
Cố Thụ Ca gật đầu không ngừng. Đợi Thẩm Quyến tắt TV, cô lại nhìn thoáng qua một lần cuối cùng. Trên màn hình là cha mẹ Trang Phách cầm ảnh con gái khóc nức nở, nói ngày nào chưa thấy được Trang Phách thì vẫn không tin cô ấy đã không còn trên cõi đời, mong mọi người giúp đỡ, cùng nhau tìm kiếm Trang Phách.
Màn hình vụt tắt.
Tim Cố Thụ Ca cũng trầm xuống. Con cái mất tích, sống không thấy người, chết không thấy xác, thân làm cha mẹ phải lo lắng, đau lòng đến độ nào?
Thẩm Quyến đứng dậy lên lầu, Cố Thụ Ca theo sau. Góc cầu thang lầu hai có khoảng không gian trống, đặt một chiếc tủ bát rất lớn. Thứ được trưng bày bên trong chính là đồ lão Cố tiên sinh sưu tầm lúc sinh thời, đều là những món nho nhỏ rất tinh xảo mà lại giá trị ngàn vàng. Trong quãng thời gian khó khăn nhất, Cố Dịch An từng đùa nói bán tháo hết đồ trong tủ này cũng đủ cho ba người bọn họ không lo ăn mặc sống khỏe mấy đời. Vậy mới thấy được độ trân quý của chúng.
Nhưng lúc này, sự chú ý của Cố Thụ Ca hoàn toàn không nằm ở những món đồ sưu tầm đó. Cô nhìn vào tấm kính trên tủ. Mặt kính chiếu rọi ra hình ảnh Thẩm Quyến, mà phía sau Thẩm Quyến lại không có cô. Chỉ một mình chị thấy được cô, còn lại gương, thủy tinh, tất cả đều không thể chiếu đến. Máy ảnh chắc cũng không chụp được.
Cô là một con âm quỷ.
Nếu hung thủ giết cô bằng một cách khác, không phải giữa đường phố đông đúc mà ở chốn vắng lặng không người, sau đó xử lý thi thể, khiến cô sống không thấy người, chết chẳng thấy xác, Thẩm Quyến sẽ làm gì?
Bước đến trước phòng ngủ, Thẩm Quyến mở cửa, quay đầu thấy tiểu quỷ nhà mình ngoan ngoãn đi theo sau. Buổi đêm như vậy, có em ở bên khiến cô rất an lòng. Thẩm Quyến quay đầu nhìn Cố Thụ Ca, Cố Thụ Ca lập tức chạy lên bắt lấy ngón trỏ tay Thẩm Quyến, cùng nhau vào phòng.
Nếu cô sống không thấy người, chết không thấy xác, Thẩm Quyến không khóc lóc, năn nỉ mọi người giúp đỡ trên TV nhưng chị nhất định sẽ bất chấp tất cả đi tìm cô. Cho dù phải lật hết mọi ngõ ngách trên thế giới cũng phải tìm được tung tích của cô.
Cố Thụ Ca mê muội nhìn theo bóng lưng Thẩm Quyến.
"Em ngoan ngoãn chờ đây." Thẩm Quyến nói. Cô phải đi rửa mặt, chải đầu.
Cố Thụ Ca vội gật đầu, ngồi ngay ngắn bên mép giường, ý bảo mình sẽ không đi lung tung, sẽ ngoan ngoãn chờ chị trở lại.
Thẩm Quyến yên tâm rời đi. Đến khi quay lại, cô nhóc quỷ vẫn còn ngồi đó, chỉ là có hơi thất thần, như đang suy nghĩ điều gì.
Không cần quan sát kĩ cũng có thể nhận ra sự khác biệt giữa người và quỷ. Tiểu quỷ không có thực thể, trong suốt tựa hình chiếu thực thế ảo, lại như kỹ xảo ba xu rẻ tiền trong những bộ phim sơ sài, không có tâm, còn chưa xóa viền hết. Nhưng bộ dáng em nghiêm túc suy tư thật sự rất động lòng.
Thẩm Quyến không ngăn được mình nghĩ nếu giờ trên đời còn có thể tu luyện, Tiểu Ca tu luyện thành một con quỷ vô cùng lợi hại trong khi cô hết dương thọ rồi chuyển thế, liệu em có đi tìm cô từ đời này qua đời khác, sau đó kể cô nghe sự tích yêu nhau oanh liệt của kiếp này?
Tất nhiên là có. Nhưng Thẩm Quyến lại hơi lo lắng. Tiểu Ca nhát gan như vậy, gặp cô rồi, có khi nào sẽ lúng túng đến mức nói năng cũng không được trôi chảy hay không?
"Chị." Phát hiện Thẩm Quyến trở lại, Cố Thụ Ca gọi một tiếng, sau đó túm lấy ngón trỏ Thẩm Quyến, nói: "Mình giúp Trang Phách đi."
Trên bản tin nói cha mẹ Trang Phách chỉ có một mình cô ta là con, từ nhỏ đã dốc hết toàn bộ tâm huyết. Trang Phách cũng rất hiếu thảo, học hành chăm chỉ, mỗi tuần đều liên lạc với nhà hai lần, là một gia đình nhỏ ấm áp. Giờ cô ta mất tích, sự ấm áp giản đơn bị xé toạc. Nếu mãi vẫn không tìm thấy, cả nhà họ sẽ phải sống cuộc sống đờ đẫn, vô hồn.
Nếu chưa từng gặp Trang Phách thì không nói, nhưng sự thật là cô đã từng thấy cô ta, nắm giữ chứng cứ mà người ngoài không biết.
"Ít nhất cũng phải báo cho cảnh sát chuyện cô ta xuất hiện ở chỗ đó vào ngày chín tháng mười hai." Cố Thụ Ca nói.
Thẩm Quyến chưa đồng ý ngay: "Chuyện này, không đơn giản như vậy. Em nghĩ thử xem, tần suất chúng ta nghe nhắc đến chuyện này có phải hơi quá thường xuyên rồi không?"
Là một tin quốc tế, còn không phải tin có liên quan đến kinh tế, chính trị mà chỉ đơn thuần là một du học sinh nước ngoài mất tích. Nói một câu khó nghe thì mỗi năm có biết bao nhiêu người báo mất tích, sao chỉ mỗi tin này luôn xuất hiện trước mặt các cô?
Thẩm Quyến vừa nhắc, Cố Thụ Ca đã lập tức nhận ra: "Tiếu Mẫn về nước là bởi vì chuyện này. Tiếu Úc nghe nói vụ học sinh mất tích, cảm thấy ở nước ngoài không an toàn nên một hai bắt con gái phải trở về."
Mà cô, hơn một tuần trước khi chết đã gặp qua người nọ.
Một chuyện vốn không hề dính dáng lại liên tục xuất hiện, còn vây chặt lấy cái chết của cô. Nếu nói tất cả chỉ là trùng hợp thì sự trùng hợp này cũng quá lớn rồi.
"Vậy phải làm sao đây?" Cố Thụ Ca hỏi.
"Hỏi Tiếu Úc."
Nếu chỉ vô tình thấy được tin tức đó trên TV thì không lí nào Tiếu Úc lại lo lắng đến mức một hai gọi Tiếu Mẫn trở về cho bằng được. Chắc chắn vẫn còn điều gì ẩn khuất.
Cố Thụ Ca gật đầu. Không sai, hẳn là có người nào hoặc chuyện gì đó ảnh hưởng đến quyết định của Tiếu Úc. Các cô có thể điều tra theo hướng này. Còn đang định hỏi tiếp thì Thẩm Quyến đã ngã lưng nằm xuống, Cố Thụ Ca lập tức quẳng hết thắc mắc đi, vội chạy qua nằm cạnh, còn chen chúc mò đến bên gối đầu người ta, tạo cảnh tượng thân mật như cùng chung chăn gối.
Thẩm Quyến kéo chăn hướng Cố Thụ Ca một chút, che hết toàn bộ hồn thể của cô nàng. Như vậy, thoạt trông hai người như đang đắp chung chăn.
"Rất nhiều manh mối cần phải sắp xếp lại một lần nữa." Thẩm Quyến nằm thẳng, từ tốn nói.
Các cô như vậy tựa một cặp yêu nhau đang tùy ý nói chuyện phiếm trước khi ngủ. Cố Thụ Ca chạy theo suy nghĩ của Thẩm Quyến: "Nếu là có người cố ý dẫn đường Tiếu Úc, vậy tụi mình phải điều tra cho kĩ vụ án mất tích này."
Người đó sẽ là ai đây? Cố Thụ Ca nghĩ.
Nói xong, mãi vẫn chẳng thấy đáp lại, Cố Thụ Ca nhịn không được quay đầu nhìn sang thì thấy Thẩm Quyến đã ngủ.
Chị mệt quá rồi. Cố Thụ Ca đau lòng. Cô khẽ tựa qua, cả người thậm chí nhập vào, nghe được tiếng hít thở đều đều của Thẩm Quyến. Cô ngồi dậy, vờ như hôn lên mắt người thương. Thẩm Quyến không cảm giác được. Chị vẫn ngủ thật say, không hề bị quấy nhiễu.
Cố Thụ Ca nằm trở lại giường, vừa thở phào nhẹ nhõm vừa âm thầm mất mát. Đến khi nào cô mới có thân thể, mới thật sự hôn được lên mắt chị?
Hôm sau, Thẩm Quyến đến công ty như thường lệ. Trợ lý từng đưa hộp chuyển phát vào văn phòng thấy được Thẩm Quyến, ngoại trừ lời chào bình thường thì còn hỏi thêm một câu: "Chủ tịch, chị có ổn không?"
Hôm đó cô ta sợ đến rối loạn, không quá để ý tình huống của chủ tịch đã trực tiếp chạy ra báo cảnh sát, sau cũng chưa quay trở vào mà bị một đám nhân viên bủa vây, hỏi xem chuyện gì đã xảy ra. Cô ta sợ chuyện có liên quan đến vụ án của cô Cố nên không tiết lộ cho bất kì ai. Chỉ là chuyện này chủ tịch không che giấu nên dù cô không nói nhưng trên dưới cả công ty cuối cùng vẫn biết.
Con người một khi đã hóng chuyện thì sẽ suy diễn ra rất nhiều thứ. Chỉ trong thời gian hơn một ngày ngắn ngủi mà những đồng nghiệp chung quanh trợ lý đã bóc ra hết những chuyện từ nhỏ đến lớn của chủ tịch một lượt.
Trợ lý vào công ty muộn, nghe các đồng nghiệp bàn tán mới biết thì ra chủ tịch trông vẻ vang, hào nhoáng là thế nhưng thực chất quá khứ từng vô cùng trắc trở. Tình cảm của chị và cô Cố chắc hẳn là rất sâu. Khoan hẵng nói đến chuyện một tay nuôi lớn thì trong quá trình cô Cố trưởng thành, chủ tịch nhất định cũng đã trút vào vô số tâm huyết.
Nhưng giờ đây, trong công ty có không ít người nói chủ tịch máu lạnh, thấy ngón tay cô Cố mà vẫn tỉnh rụi như không có chuyện gì. Thậm chí còn có người nói tất cả sự quan tâm của chủ tịch trước kia đều là đóng kịch, nói không chừng vụ án của cô Cố còn dính dáng đến chị.
Đương nhiên không ai dám nói những lời ấy trước mặt Thẩm Quyến, nhưng trợ lý đã nghe hết toàn bộ.
Thẩm Quyến nhớ rõ cô nàng trợ lý này rất nhút nhát, bình thường ngay cả nhìn thẳng vào cô còn không dám, sao hôm nay lại lớn gan như vậy?
"Tôi không sao." Thẩm Quyến trả lời.
Trợ lý giúp Thẩm Quyến mở cửa phòng, còn bước theo vào. Cố Thụ Ca đi sau, đang yên lành, tự dưng lại có thêm một người đi cùng, cô đột nhiên cảm thấy lãnh địa của mình bị xâm phạm, bèn liếc mắt nhìn bảng tên trên ngực trợ lý, phát hiện cô ta tên Bắc Thư.
À, tên nghe cũng hay. Cố Thụ Ca nghĩ, rồi lại nhích đến gần Thẩm Quyến hơn một chút, như muốn dán lên người người ta.
Bắc Thư giúp Thẩm Quyến pha trà, đang đưa lưng về phía hai người.
Thấy cô quỷ đột nhiên dính sát vào, Thẩm Quyến cười, im lặng hỏi: "Làm gì đó?"
Cố Thụ Ca không đáp. Cô chính là muốn ở gần Thẩm Quyến.
Bắc Thư pha trà bưng đến, lại cung kính mà cẩn thận đặt trong tầm tay Thẩm Quyến. Thẩm Quyến nói tiếng cảm ơn.
Đi mau. Cố Thụ Ca thầm nguýt.
Nhưng Bắc Thư vẫn chưa đi. Cô ta trông như đang châm chước tìm từ, mặt nghẹn đỏ bừng.
Vẻ mặt này, hệt như những lúc cô thẹn thùng, xấu hổ với Thẩm Quyến. Cố Thụ Ca đột nhiên cảm thấy chua lòm, như bị rót cho một vò dấm lâu năm.
Thẩm Quyến cũng phát hiện Bắc Thư còn nấn ná, khó hiểu ngẩng đầu, hỏi: "Cô còn chuyện gì sao?"
Bắc Thư lập tức thẳng lưng, không dám nhìn Thẩm Quyến mà chỉ nói liền một hơi: "Em... hôm qua em bị dọa, biểu hiện không được tốt, nhưng tương lai sẽ khác. Sau này, chủ tịch bất luận có chuyện gì đều có thể sai bảo em!"
Nói xong, Bắc Thư còn thấp thỏm nhìn Thẩm Quyến một cái. Thấy chủ tịch chỉ cười nhạt, cô lại càng căng thẳng.
"Tôi biết rồi. Cô đi làm việc đi." Thẩm Quyến nói.
Bắc Thư gật đầu, rời khỏi phòng.
Thẩm Quyến vẫn bắt đầu công việc như thường lệ. Cô đã dặn dò cấp dưới nếu Tiếu Úc đến thì mời ông ta vào văn phòng, còn tìm một phần tài liệu có liên quan đến Tiếu Úc trong một đống tư liệu, đặt sang một bên, định sẽ dùng nó để mở lời.
Cúi đầu nghiêm túc làm việc được một chốc, thấy hơi khát, Thẩm Quyến bèn duỗi tay bưng trà theo thói quen. Nhưng vừa chạm vào ly trà thì mu bàn tay đã bị chọt nhẹ.
Thẩm Quyến ngẩng lên, hỏi: "Sao vậy em?"
Cố Thụ Ca lắc đầu, nghiêm trang đáp: "Không có gì."
Thẩm Quyến cười cười. Nụ cười này chân thật hơn nụ cười lúc nãy với Bắc Thư, cũng động lòng hơn nhiều. Tim Cố Thụ Ca lập tức được sưởi ấm, nhưng còn chưa ấm đến mức hòa tan được sự ghen tuông trong cô.
Thẩm Quyến lại cúi đầu bưng trà. Cố Thụ Ca sửng sốt, chọt thêm lần nữa.
Thẩm Quyến mang vẻ mặt khó hiểu nhưng vẫn rất kiên nhẫn mà dịu giọng hỏi: "Em làm sao vậy? Chỗ nào không thoải mái hay là muốn nói cái gì?"
Cố Thụ Ca vẫn chỉ đáp lại đúng một câu: "Không có gì." Sau đó liếc nhìn chén trà, vờ như thật sự không có chuyện gì, nói: "Trà lạnh rồi, chị đổi ly khác đi."
Thẩm Quyến dùng tay thử áp vào thành ly, vẫn còn ấm, vừa vặn có thể uống được, không lạnh. Cô đang định nói chuyện thì lại cảm giác được tiểu quỷ bên cạnh đột nhiên xuất hiện một loại cảm xúc mới.
Em toát ra một quả chanh be bé, như được treo ngay đỉnh đầu.
_____________
Cố Chanh: Hôm nay quyết không cho chị uống ly trà này!


_____________
Bữa nói ra chương chập chờn nhưng chắc nay phải ngưng tới Tết...
Hẹn quý dị mùng 1 xả hàng nhe 🙆‍♀️🙆‍♀️


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện