Chương 8
BÍ MẬT - CHƯƠNG 8
Tác giả: Nhược Hoa Từ Thụ
Edit: Alex
_____________
Lưu Quốc Hoa báo cáo tiến độ điều tra, chứng minh bọn họ đã rất cố gắng đối với người ủy thác cùng vụ án này xong là đi ngay.
Thẩm Quyến cũng không dừng lại, trực tiếp khởi động ô tô.
Cố Thụ Ca xoắn xuýt ở băng sau một lúc rồi lại mon men mò về ghế lái phụ. Chỗ này vốn dĩ chính là chỗ của cô. Trước kia, mỗi lần Thẩm Quyến lái xe, cô đều ngồi ở đây. Cho dù... cho dù năm đó cô hiểu lầm, Thẩm Quyến không có tình cảm ấy với mình nhưng ít ra bọn họ vẫn là người nhà, ngồi trên ghế lái phụ cũng không có gì.
Cô cố gắng xem nhẹ dụng ý thật sự trong lòng là muốn ở gần Thẩm Quyến hơn một chút, cứ tự thuyết phục bản thân như vậy.
Thẩm Quyến lái xe rất ổn, thong thả bon bon giữa chốn thị thành tấp nập, không nhanh cũng không chậm. Mắt cô chăm chú nhìn thẳng, thi thoảng lại ngó kính chiếu hậu một cái, không chút lơ là. Cho dù đang chờ đèn đỏ cũng hết sức tập trung chú ý tình hình giao thông.
Cố Thụ Ca không biết chị muốn đi đâu. Cô dần thất thần, suy ngẫm vấn đề Lưu Quốc Hoa đưa ra vừa rồi.
Có ai biết được chuyện cô về nước?
Cố Thụ Ca cẩn thận ngẫm nghĩ một lượt, phát hiện quả thật có người biết. Là một bạn học của cô.
Ngày đó, trong tiết học, cô dùng điện thoại đặt vé máy bay. Người bạn kia đã nhìn thoáng qua màn hình điện thoại của cô rồi hỏi một câu: "Cậu định về nhà à?"
Cô ta hỏi câu đó xong, không đợi Cố Thụ Ca trả lời đã tiếp tục cúi đầu ghi chép, chuyển sự chú ý quay lại bài giảng. Đó là một đoạn ký ức vô cùng ngắn ngủi, chỉ chừng mười mấy giây, cho nên Cố Thụ Ca mới không nhớ ra ngay. Giờ ngẫm lại, cô vẫn cảm thấy rất khó tin. Người bạn kia là một nữ sinh có quan hệ khá tốt với cô trong trường, vì mang họ Lý nên mọi người đều gọi là Mộc Tử*. Cũng là người Hoa, tính cách rất điềm đạm, lúc cười rộ lên sẽ có hai lúm đồng tiền bên khóe miệng, trông có vẻ ngây thơ như học sinh. Ba cô ta là bác sĩ, mẹ là giáo viên trung học, gia đình vô cùng bình thường, không xem như giàu có nhưng từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng thiếu ăn thiếu mặc. Những tin tức đó đều là do Mộc Tử nói cho cô khi bọn họ quen biết nhau chưa đến ba ngày.
*Chữ Lý (李) là ghép từ chữ Mộc (木) và chữ Tử (子).
Một người hoàn toàn không có tâm cơ gì, không thể nào là cô ấy. Nhưng rất có thể cô ta đã nói cho người khác nghe. Vậy số người biết liền tăng nhiều, nhưng cũng dễ tra, chỉ cần tìm Mộc Tử hỏi một câu là có được danh sách chính xác.
Cố Thụ Ca suy nghĩ cả buổi trời mới ra được chút manh mối, sau đó lại vấp phải vấn đề nan giải vẫn luôn tồn tại kia. Cô vẫn chưa biết phải làm sao mới có thể nói cho Thẩm Quyến manh mối mình biết được.
Cố Thụ Ca đau đầu. Cô đảo mắt nhìn ra cửa sổ, phát hiện hai người lúc này đã ra khỏi thành phố. Xem thời gian, vậy mà đã hai tiếng trôi qua. Đây là muốn đi đâu? Cố Thụ Ca mờ mịt, nhìn sang Thẩm Quyến, lại không cách nào tìm ra được manh mối gì từ vẻ mặt chị.
Vì thế cô đành phải ngồi yên.
Lại hai tiếng nữa trôi qua, các cô đến dưới chân một ngọn núi hẻo lánh, ít người qua lại. Thẩm Quyến xuống xe, vừa đi vừa nhìn chung quanh, tìm được một con đường mòn bị che khuất bởi cây cỏ, bước lên. Cố Thụ Ca cũng vội vàng đuổi theo.
Đó là một con đường lát đá xanh. Trên các phiến đá mọc đầy rêu, không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng. Hai bên đường cây cối rậm rạp, có thể tưởng tượng ra nếu là mùa xuân hạ thì nơi này sẽ là cảnh tượng um tùm đến độ nào.
Đường rất hẹp, cơ bản chỉ vừa đủ cho hai người sóng vai. Thẩm Quyến đi trước, Cố Thụ Ca theo sau. Cô tò mò nhìn chung quanh, không biết rốt cuộc Thẩm Quyến đến chốn rừng núi hẻo lánh này làm gì, lại càng không biết thời này rồi mà vẫn còn tồn tại một chốn hoang sơ như vậy tại nơi chỉ cách đô thị phồn hoa hơn hai tiếng lái xe.
Các cô đi nửa giờ, đến lưng chừng núi, đằng trước rốt cuộc xuất hiện một khoảnh sân. Nhìn từ xa chỉ thấy tường vây màu đỏ, ở giữa là cổng chính, cửa mở, không nhìn rõ khung cảnh bên trong. Đợi đến gần, thấy rõ rồi, Cố Thụ Ca mới phát hiện đây là một ngôi chùa.
Thẩm Quyến lặn lội đường xa đến một ngôi chùa trong rừng núi hẻo lánh làm gì? Cố Thụ Ca vô cùng khó hiểu, nhưng chẳng mấy chốc cô đã nhớ đến chuyện tối qua, nhớ đến những lời cuối cùng Lưu Quốc Hoa nói ban nãy, lập tức rõ ràng.
Chuyện trong nghề phải hỏi người trong nghề. Chuyện thần quái, thỉnh giáo hai tông Phật, Đạo là cách tốt nhất. Thẩm Quyến muốn biết cô có thật sự đang tồn tại hay không, hoặc là nói, chị muốn tìm cô.
Cố Thụ Ca mang vẻ mặt phức tạp đi theo sau Thẩm Quyến. Đột nhiên, tay chân cô dừng lại, chỉ có thể lẳng lặng nhìn theo bóng dáng có phần đơn bạc của chị.
Cửa chùa rộng mở, trên cửa có một tấm biển, trên biển là ba chữ Chùa Quảng Bình được viết bằng kiểu chữ Triện. Nhìn qua cửa chùa có thể thấy một tòa đình viện lượn lờ hương khói.
Thẩm Quyến bước qua ngạch cửa. Cố Thụ Ca đi theo, cũng muốn vào trong. Nhưng cô mới nhấc chân đã phát hiện có một bức tường vô hình chắn trước mặt.
Cô hoảng sợ, vươn tay sờ thử, quả nhiên sờ được một bước tường trong không khí. Nhìn không thấy, nhưng thật sự có tồn tại.
Thẩm Quyến vẫn tiếp tục đi vào trong. Bóng dáng chị ngày một khuất xa. Cố Thụ Ca đột nhiên cảm thấy hoảng hốt, như có sự liên hệ nào đó giữa cô và Thẩm Quyến bị đứt đoạn. Cố Thụ Ca nôn nóng, cũng bất chấp hình tượng, dùng cả người nện lên bức tường vô hình kia.
Ngôi chùa này không lớn, sân hai cổng, điện trước thờ tượng Phật để khách hành hương thăm viếng, sân sau là nơi ở của các tăng nhân, nhà bếp và chỗ học buổi sáng.
Thẩm Quyến bước vào chùa. Mùi đàn hương quanh quẩn bên người, không khí yên tĩnh, cổ kính ngập tràn khắp các ngõ ngách. Đầu tiên cô vào điện trước dâng một nén nhang. Thẩm Quyến không có tín ngưỡng tôn giáo, nhưng dù đến chùa miếu hay đạo quan, cô đều sẽ dâng một nén nhang. Cũng không phải vì cầu phù hộ mà là nhập gia tùy tục, biểu đạt sự tôn trọng đối với chủ nhân nơi đây.
Nhưng lúc này, cô quỳ gối trước Phật, lòng thành kính hơn bao giờ hết.
Một tăng nhân bước ra từ điện phó, mặc áo cà sa, đầu có đốm hương. Ông ta chờ Thẩm Quyến dâng nhang xong mới cất tiếng hỏi: "Thí chủ đến tệ chùa là để làm pháp sự hay xin sâm hỏi cát hung?"
Chùa Quảng Bình hẻo lánh, cũng không nổi tiếng. Khách hành hương lặn lội đường xa đến đây đều là được người giới thiệu, có cầu mới đến.
Thẩm Quyến khẽ gật đầu với ông ta. Hòa thượng chắp tay trước ngực, trả lại một lễ.
"Tôi đến tìm người." Thẩm Quyến nói, "Kính Vân đại sư của quý chùa có tiện ra gặp một lần không?"
"Kính Vân sư huynh?" Hòa thượng ngạc nhiên, sau đó lại cười, nói, "Thật không khéo. Sư huynh một năm trước đã rời khỏi chùa đi vân du, chưa định ngày về."
Ở xã hội hiện đại xi măng cốt thép thế này, hai chữ vân du nghe có vẻ vô cùng lạc lõng. Nhưng lão hòa thượng lại nói ra hết sức tự nhiên, dường như rời khỏi ngôi chùa này, bên ngoài vẫn là non xanh nước biếc, tiên cảnh nhân gian như thời xưa.
Thẩm Quyến hỏi: "Có thể liên hệ được không?"
Hòa thượng lắc đầu: "Kính Vân sư huynh tâm không vướng bận, không có để lại phương thức liên lạc."
"Vậy liệu có biết con đường ông ấy vân du?"
Hòa thượng vẫn lắc đầu: "Không biết."
Xem ra là không gặp được, trong dăm ba bữa cũng tìm không ra.
Thẩm Quyến lấy từ trong túi xách ra một tờ chi phiếu, đưa cho hòa thượng, lại nói: "Có một việc muốn thỉnh giáo đại sư."
Hòa thượng nhìn con số trên chi phiếu, nhận lấy rồi chắp tay trước ngực, tụng câu phật hiệu, sau đó nói: "Thí chủ theo tôi ra sân sau nói cặn kẽ đi."
Sân sau trông càng cổ kính, là kiểu kiến trúc từ thời trung cổ. Mái hiên thấp, dưới hiên lót sàn, trên sàn là một chiếc bàn con, trên bàn con đặt lư hương, mỗi cạnh lại có một tấm đệm hương bồ hình tròn.
Hai người mỗi người ngồi xuống một bên. Hòa thượng rót hai chung trà xanh. Thẩm Quyến lấy túi bùa kia ra, kể lại từ đầu.
"Hai năm trước, tình cờ gặp gỡ, Kính Vân đại sư đã tặng cho tôi túi bùa này, nói rằng có thể chắn một lần tử kiếp. Tôi tặng lại nó cho người khác." Thẩm Quyến rũ mắt, nhìn chung trà xanh trên bàn, "Hôm qua, người ấy gặp tai nạn giao thông qua đời, giờ di thể còn ở bệnh viện."
Vẻ mặt hòa thượng dần trở nên ngưng trọng. Ông ta nhận lấy túi bùa, đưa lên quan sát thật lâu, cuối cùng thoáng hiện vẻ nghi hoặc: "Kì lạ, túi bùa này đã được dùng một lần."
Thẩm Quyến cũng đoán được: "Bản lĩnh của Kính Vân đại sư, tôi đã được chứng kiến. Cho nên không phải túi bùa vô dụng, hẳn là trước đó đã có một lần tử kiếp."
Hòa thượng liên tục gật đầu. Xã hội hiện đại tin vào khoa học, những thứ thần thần quỷ quỷ bị liệt vào mánh khóe bịp bợm. Nhưng nếu có thể truyền lưu thiên cổ, nhiều đời bất diệt thì những thứ thần quỷ này đương nhiên là có đạo lí riêng, hiện tại cũng còn người thật sự có bản lĩnh. Phần lớn những người bản lĩnh ấy đều có chút ngạo khí, không muốn phải chịu thành kiến, xem thường từ người đời, thế nên sẽ tìm đến một phiến rừng núi để ẩn cư.
Hòa thượng Kính Vân chính là một trong số đó. Ông ta thật sự có năng lực.
Hòa thượng thường hay tiếp đãi khách hành hương, rất am hiểu đạo lí đối nhân xử thế. Ông ta quan sát vẻ mặt Thẩm Quyến, trấn an một câu: "Sinh tử phúc họa đều có trời định, thí chủ không cần phải tự trách. Làm gì có ai bảo vệ được một người khác cả đời."
Túi bùa này ngàn vàng khó cầu, trên đời chỉ có mỗi một cái ấy. Kính Vân sư huynh chịu đưa cho người này, vậy tất nhiên đã nhận ân huệ rất lớn từ cô ta. Nhưng thứ quý giá có thể cứu mạng như thế, cô ta lại thẳng tay sang qua cho người khác. Vậy trong lòng cô, chỉ sợ người khác này còn quan trọng hơn cả bản thân.
Mệnh người đều đã được định sẵn, hết lòng là được, thật sự không cần tự trách quá mức.
Tiếng chuông vang lên, các hòa thượng học sáng ra khỏi phòng. Mấy tiểu sa di đùa giỡn đuổi bắt nhau ngay trong sân. Thẩm Quyến không biết có nghe lọt hay không, nhìn ra sân một chốc rồi lại thuyết minh mục đích đến: "Tối hôm qua, tôi cảm giác được em ấy. Tôi cảm giác được em ở ngay sau lưng, đang nhìn tôi."
Hòa thượng vỡ lẽ, thì ra là vong hồn quấy phá. Trước kia cũng từng có loại chuyện này, chỉ là người khác đều đến cầu ông ta đuổi đi ác quỷ, có điều đối với vị thí chủ trước mắt mà nói thì hẳn là mời ông ta an hồn, để vong hồn sớm ngày an giấc, đi vào luân hồi.
Ông đang định đáp lời, nhận vụ pháp sự lần này thì Thẩm Quyến lại lên tiếng: "Tôi muốn gặp em ấy."
Hòa thượng kinh ngạc, nhưng chẳng mấy chốc đã nghĩ thông, quá nửa là còn gút mắc tình hận gì rồi. Ngã Phật đều chú ý thanh tâm quả dục, không chấp niệm, không cố chấp. Ông ta khuyên nhủ: "Người đã trải qua tử kiếp đều sẽ có oán khí. Oán khí nặng mới có thể hóa thành quỷ, ở lại nhân gian. Cho nên quỷ đều do ác niệm hóa thành, không nhớ rõ người và chuyện lúc sinh thời. Thí chủ dù có nhìn thấy thì đó cũng đã sớm không phải người cô muốn tìm. Có thể còn sẽ quấy phá, muốn nhập vào cô."
"Tôi muốn gặp em ấy." Giọng Thẩm Quyến hết sức bình tĩnh. Nét mặt nhu hòa hiếm khi lộ ra chấp niệm khăng khăng. Cô nói: "Cho dù em ấy biến thành ác quỷ, muốn nhập vào chính tôi. Tôi cũng phải gặp em một lần."
_____________
Thẩm Quyến: Cho dù em ấy biến thành ác quỷ, tôi cũng muốn gặp.
Quỷ đói Cố Thụ Ca: Ngoàm, một phát ăn chị luôn.
Bình luận truyện