Bí Mật Nóng Bỏng
Chương 1: Nhầm phòng
Một cơn gió lạnh thổi qua, cô bừng tỉnh... Thu rồi, vậy là đã thu rồi:
- Vậy là chị gần sinh rồi nhỉ, chán ghê, em còn tưởng chúng ta còn có thể như thời thiếu nữ đi với nhau...
Cô chưa kịp nói hết câu.
- Thư! Em cũng đã đi làm một thời gian rồi, cô bé, tỉnh dậy đi, hãy chú ý lấy ai đó giúp chị. Nhìn xem, bụng chị to từng này rồi, còn cô... Cô đã có bạn trai chưa???
- Ờm... Em về phòng trước đây chị Phương.
- Này con bé kia! Đứng...Aizzz Nhìn nó chạy kìa...
_________
Lại nữa, lại nữa,... Biết thế chả về thăm, lần nào cũng bạn trai, bạn trai, bạn trai,... Em muốn độc thân chắc, đương nhiên là không, nhưng em cũng khổ lắm chứ, gặp toàn những thằng ất ơ ai mà chịu cho thấu, thằng ngon thì chưa đến tay mình đã mất, mà có khi nó không có ai cũng là vì bạn ý là thụ...
Ôi trời,... lạnh quá, nổi hết da gà rồi, thật là thiểu năng hết sức, nghĩ thế nào lại mặc cái váy hai dây mỏng tang vậy nhỉ.
Nên cấp thiết lúc này là tìm phòng thật nhanh thay đồ.
__________
Cạch...
Thư nhíu mày, rất không thoải mái:
"Chị Phương quên khoá cửa phòng rồi, nguy hiểm thật, bà chửa ở một mình đã nguy hiểm rồi, ai lại còn quên khoá cửa ở khách sạn."
Cô đẩy vali vào phòng, không gian căn phòng rộng rãi cùng kiến trúc Pháp sang trọng không khiến cô hết ngạc nhiên. Hương hoa ly thoang thoảng thực khiến người ta dễ chịu, cửa sổ lớn hướng tầm nhìn về phía công viên xanh, giá trị căn phòng này tuyệt đối không nhỏ, anh rể thực tốt mà.
Cô cầm lấy bộ quần áo tính vào nhà tắm thay thì nghe tiếng nước chảy trong đó...
"Không đùa chứ?" Thư giật mình.
Quay đầu lại, một người đàn ông cường tráng bước ra, giọt nước trên tóc nhỏ xuống bờ vai rộng lớn rắn chắc, hình thể trông khá hoàn hảo, phần nào ra phần ấy, múi nào múi ấy rắn chắc, không có mỡ thừa nhìn rất mê hoặc. Hắn giật mình, đôi mắt sâu như vực thẳm, mặt tuy không thể hiện cảm xúc nhưng có thể nhận ra hắn đang bất ngờ, cô cũng ngạc nhiên nhìn lại hắn.
Trong đầu suy nghĩ đầu tiên của Phong là:" Liệu có phải người của hắn biết hắn đang tắm nên tìm một cô gái đến phục vụ. Hoặc là đám phụ nữ thích hắn tìm cách leo lên giường hắn, những lần trước họ hay nhằm vào lúc này mà."
Không... Không, hắn không gọi cho người của hắn, càng không có cấp dưới hắn biết hắn ở phòng này...
Cô gái này có vẻ không phải là nhân viên khách sạn, tuy nhiên nhìn kĩ cũng không tệ: váy hai dây bó sát người tôn lên đường cong mềm mại hệt như tấm vải lụa, rất uyển chuyển, rất khó để cưỡng lại.
Nhưng dường như nhớ ra gì đó, mắt Phong tối lại...
Hắn ta chăm chú nhìn cô, cũng từng bước tiến lại gần.
- Cô là ai?
Trong đầu nghĩ ra hàng vạn lý do: Nhân viên lễ tân? Nhầm phòng?
Cô cũng ngờ ngợ ra có lẽ:"Đây không phải là...? 199,... "
Thấy cô như vậy, hẳn là đang nghĩ cách nói dối, anh ta cũng chặn luôn suy nghĩ ấy của cô, lột trần Thư:
- Cô không phải nhân viên lễ tân vì vậy đừng nghĩ cách nói sai sự thật.
Bị phát hiện như vậy, đương nhiên trong đầu cô chỉ muốn tìm cái hố rúc xuống. Nhưng mà dù bản thân như vậy cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì, cách tốt bây giờ là cần giữ bình tĩnh.
Thư tự nhủ phải bình tĩnh, nhưng ai trong tình huống vào nhầm phòng còn bình tĩnh kiểu gì chứ?
Sau một chút thời gian định thần, cuối cùng cô đã có thể đứng thẳng người, ngạc nhiên trên khuôn mặt cũng được che đi thay vào 1 khuôn mặt nghiêm túc cùng thoáng chút xấu hổ, cô cúi đầu nhìn chìa khoá phòng trong tay...
- Đây là phòng bao nhiêu, không phải là phòng 199 chứ?...
Phong nhìn cô, nhếch mép cười:
- Không! Phải là 119!
Hắn ngân lên ở câu cuối.
Nhìn cửa thoát ra ở phía, khá xa với vị trí hiện tại của bản thân.
Thôi, nhận lỗi cũng đâu có sao, cô sẽ không chạy, chạy chẳng khác nào trộm, anh ta trông lịch lãm như vậy hẳn không đánh người chạy lại, đến đây cô vững vàng trong lòng, nhận trách nhiệm:
- Tôi xin lỗi vì đã nhầm phòng.
Cô chỉ còn biết cười trừ với anh mà quay đi.
"Tôi cho cô đi rồi à". Phong tuy đáp lạnh lùng, nhưng tâm trạng lại tỏ ra khá thích thú, có lẽ vì phản ứng thú vị của cô.
Thư hoá đá tại chỗ, xác nhận lại trong đầu:Hắn vừa bảo gì cơ? Rối rắm cùng rối rắm. Thư nghĩ hẳn là anh ta không chấp nhận lời xin lỗi như vừa rồi, vậy là lại tiếp tục:
- Đó thực sự là lỗi của tôi, thực sự xin lỗi anh.
Phong xoa chiếc cằm, chăm chú nhìn cô, suy nghĩ cẩn thận về ý định trong đầu mình. Đôi mắt loé lên tia đen tối, cùng mờ mịt.
- Vậy là chị gần sinh rồi nhỉ, chán ghê, em còn tưởng chúng ta còn có thể như thời thiếu nữ đi với nhau...
Cô chưa kịp nói hết câu.
- Thư! Em cũng đã đi làm một thời gian rồi, cô bé, tỉnh dậy đi, hãy chú ý lấy ai đó giúp chị. Nhìn xem, bụng chị to từng này rồi, còn cô... Cô đã có bạn trai chưa???
- Ờm... Em về phòng trước đây chị Phương.
- Này con bé kia! Đứng...Aizzz Nhìn nó chạy kìa...
_________
Lại nữa, lại nữa,... Biết thế chả về thăm, lần nào cũng bạn trai, bạn trai, bạn trai,... Em muốn độc thân chắc, đương nhiên là không, nhưng em cũng khổ lắm chứ, gặp toàn những thằng ất ơ ai mà chịu cho thấu, thằng ngon thì chưa đến tay mình đã mất, mà có khi nó không có ai cũng là vì bạn ý là thụ...
Ôi trời,... lạnh quá, nổi hết da gà rồi, thật là thiểu năng hết sức, nghĩ thế nào lại mặc cái váy hai dây mỏng tang vậy nhỉ.
Nên cấp thiết lúc này là tìm phòng thật nhanh thay đồ.
__________
Cạch...
Thư nhíu mày, rất không thoải mái:
"Chị Phương quên khoá cửa phòng rồi, nguy hiểm thật, bà chửa ở một mình đã nguy hiểm rồi, ai lại còn quên khoá cửa ở khách sạn."
Cô đẩy vali vào phòng, không gian căn phòng rộng rãi cùng kiến trúc Pháp sang trọng không khiến cô hết ngạc nhiên. Hương hoa ly thoang thoảng thực khiến người ta dễ chịu, cửa sổ lớn hướng tầm nhìn về phía công viên xanh, giá trị căn phòng này tuyệt đối không nhỏ, anh rể thực tốt mà.
Cô cầm lấy bộ quần áo tính vào nhà tắm thay thì nghe tiếng nước chảy trong đó...
"Không đùa chứ?" Thư giật mình.
Quay đầu lại, một người đàn ông cường tráng bước ra, giọt nước trên tóc nhỏ xuống bờ vai rộng lớn rắn chắc, hình thể trông khá hoàn hảo, phần nào ra phần ấy, múi nào múi ấy rắn chắc, không có mỡ thừa nhìn rất mê hoặc. Hắn giật mình, đôi mắt sâu như vực thẳm, mặt tuy không thể hiện cảm xúc nhưng có thể nhận ra hắn đang bất ngờ, cô cũng ngạc nhiên nhìn lại hắn.
Trong đầu suy nghĩ đầu tiên của Phong là:" Liệu có phải người của hắn biết hắn đang tắm nên tìm một cô gái đến phục vụ. Hoặc là đám phụ nữ thích hắn tìm cách leo lên giường hắn, những lần trước họ hay nhằm vào lúc này mà."
Không... Không, hắn không gọi cho người của hắn, càng không có cấp dưới hắn biết hắn ở phòng này...
Cô gái này có vẻ không phải là nhân viên khách sạn, tuy nhiên nhìn kĩ cũng không tệ: váy hai dây bó sát người tôn lên đường cong mềm mại hệt như tấm vải lụa, rất uyển chuyển, rất khó để cưỡng lại.
Nhưng dường như nhớ ra gì đó, mắt Phong tối lại...
Hắn ta chăm chú nhìn cô, cũng từng bước tiến lại gần.
- Cô là ai?
Trong đầu nghĩ ra hàng vạn lý do: Nhân viên lễ tân? Nhầm phòng?
Cô cũng ngờ ngợ ra có lẽ:"Đây không phải là...? 199,... "
Thấy cô như vậy, hẳn là đang nghĩ cách nói dối, anh ta cũng chặn luôn suy nghĩ ấy của cô, lột trần Thư:
- Cô không phải nhân viên lễ tân vì vậy đừng nghĩ cách nói sai sự thật.
Bị phát hiện như vậy, đương nhiên trong đầu cô chỉ muốn tìm cái hố rúc xuống. Nhưng mà dù bản thân như vậy cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì, cách tốt bây giờ là cần giữ bình tĩnh.
Thư tự nhủ phải bình tĩnh, nhưng ai trong tình huống vào nhầm phòng còn bình tĩnh kiểu gì chứ?
Sau một chút thời gian định thần, cuối cùng cô đã có thể đứng thẳng người, ngạc nhiên trên khuôn mặt cũng được che đi thay vào 1 khuôn mặt nghiêm túc cùng thoáng chút xấu hổ, cô cúi đầu nhìn chìa khoá phòng trong tay...
- Đây là phòng bao nhiêu, không phải là phòng 199 chứ?...
Phong nhìn cô, nhếch mép cười:
- Không! Phải là 119!
Hắn ngân lên ở câu cuối.
Nhìn cửa thoát ra ở phía, khá xa với vị trí hiện tại của bản thân.
Thôi, nhận lỗi cũng đâu có sao, cô sẽ không chạy, chạy chẳng khác nào trộm, anh ta trông lịch lãm như vậy hẳn không đánh người chạy lại, đến đây cô vững vàng trong lòng, nhận trách nhiệm:
- Tôi xin lỗi vì đã nhầm phòng.
Cô chỉ còn biết cười trừ với anh mà quay đi.
"Tôi cho cô đi rồi à". Phong tuy đáp lạnh lùng, nhưng tâm trạng lại tỏ ra khá thích thú, có lẽ vì phản ứng thú vị của cô.
Thư hoá đá tại chỗ, xác nhận lại trong đầu:Hắn vừa bảo gì cơ? Rối rắm cùng rối rắm. Thư nghĩ hẳn là anh ta không chấp nhận lời xin lỗi như vừa rồi, vậy là lại tiếp tục:
- Đó thực sự là lỗi của tôi, thực sự xin lỗi anh.
Phong xoa chiếc cằm, chăm chú nhìn cô, suy nghĩ cẩn thận về ý định trong đầu mình. Đôi mắt loé lên tia đen tối, cùng mờ mịt.
Bình luận truyện