Bí Mật Nóng Bỏng
Chương 6-1: Gián điệp
Ngồi trên chiếc Bugatti, cô nghe thấy âm thanh trong quán bar, cảm giác lo sợ bắt đầu dâng lên trong cô. Có tật giật mình quả là đúng thật.
...
Cảm nhận được cô gái bên cạnh hơi run run, bất giác trong lòng hắn có gì đó hơi... Không nỡ ư? Không được, việc này rất cần thiết. Dù sao cũng phải giúp cô bình tĩnh, vậy nếu...
Thư nhận ra tay phải anh đang nắm tay cô, ngón tay của anh không ngừng miết qua tất cả các khớp rồi đến lòng bàn tay cô.
" Cô chỉ cần cố gắng hỏi những điều cần hỏi, nó sẽ sớm qua nhanh!".
Tự nhủ đi Thư, dù sao anh ta nói cũng đúng bình tĩnh, thở sâu sâu... thật là sâu...
" Hãy nhớ lý do vì sao cô làm như vậy"
" Ờm, là những hạt giống."
" Cô sẽ có nó..."
Phong mở chiếc hộp bên cạnh, đem đến cho cô.
Giật nảy mình, Thư lùi lại ra cửa, trố mắt nhìn, đây là lật đầu tiên cô trực tiếp nhìn đồ thật, trước kia sinh viên học quân sự không hề có nha!
" Súng?Không đùa chứ,nguy hiểm đến vậy à, còn muốn tôi làm người khác bị thương?
Minh quay xuống hàng ghế dưới, đưa tay lên môi ra hiệu im lặng nghe tiếp. Còn Thư làm sao im được: điếc mà không sợ súng, cô là nhìn thấy súng thôi đã hãi lắm rồi.
Nhìn vẻ mặt hiếm có của cô gái lộ ra,Phong cười trong lòng, nói tiếp:" À tôi sẽ không bao giờ để cho cô làm như vậy mà chưa được huấn luyện. Nhưng... những nhiệm vụ tiếp sau này tôi sẽ hướng dẫn cô."
" Không đùa chứ,những nhiệm vụ sau,...sử dụng...liệu tôi có...chết...!"
" Vậy thì hãy tự mình vượt qua khó khăn và mấy cái nguy hiểm tới đi."
Cô gái cúi đầu xuống, nhìn hai bàn tay của mình, nhẹ giọng nói: "Không thể nào..."
Nhưng giường như sợ Phong lại bắt cô làm gì thêm, liền xua xua tay:
"Thôi được, tôi chắc chắn sẽ vượt qua." Cái gì mà vượt qua được chứ, Cô ôm đầu khóc không ra nước mắt.
"Tốt thôi. cây súng này là để dành cho Bình. Tôi nghĩ nó sẽ rất yên tâm nếu người sử dụng là cậu ta."
" Cũng chỉ là biện pháp phòng ngừa,đừng quá lo lắng,chị à.", Không nỡ nhìn cô như vậy, Bình phá vỡ không khí.
" Cậu hài hước đấy." Phong đưa mắt lườm người đang điều khiển xe phía trước.
" Phải không?" Bình Nhận lại súng từ tay Phong đồng thời mỉm cười.
Tuy nhiên lo lắng cô,Phong bất giác hỏi lại:" chiếc súng này rất dễ sử dụng, muốn đem nó theo chứ?" Phong mang ra từ trong tập đựng tài liệu một chiếc súng nhỏ.
Không để cô trả lời, anh nhét nó vào tay của cô:" Chỉ khi là khi nào cần sử dụng nó thì hãy lôi ra."
"Tôi thì có thể giấu được ở chỗ nào chứ?váy không có túi nhé." Nhưng nghĩ ra được điều gì đó, Thư nhỏ giọng lại, cúi xuống nhìn vào khe ngực của mình, khe khẽ nói:" Không lẽ nhét ở..."
Nhìn qua gương chiếu hậu, Minh bật cười:" Này, bà già này hồi trẻ cũng dùng súng mà không biết có thể giấu ở đó đấy!" Rồi càng cười to hơn khi nhìn thấy biểu cảm xấu hổ của cô.
Nhưng Phong không hề thấy hài hước gì bởi điều này liên quan đến an toàn của cô, chưa kể anh còn đang có tính toán. Lấy hộp y tế Minh chuẩn bị, lôi ra một cuộn vải, chỉ quẳng một câu:" Không phiền chứ?"
"làm đi." Thư nhìn ra tính toán của Phong, dù sao cũng còn mỗi cách này.
Phong vén chiếc váy cô lên cao, để lộ cặp đùi trắng cùng đôi chân thon que. May thay thời điểm này hắn vẫn ít nhiều bình tĩnh, đem cột chặt súng vào phần đùi ấy. Tuy vậy vẫn cố ý tiếp xúc nhiều nhất có thể với làn da của cô.
Bàn tay tuy to và thô, vô cùng linh hoạt, những vết chai cứng liên tục chạm vào da cô. Sự ma sát trên da không quá nhẹ cũng không quá mạnh tạo ra cảm giác buồn buồn ngưa ngứa khó chịu, Thư không khỏi nhăn mặt với hành động có thể liệt vào hành vi quấy rối tình dục phụ nữ, nhưng lại bất lực không biết làm gì khi xubg quanh toàn người của anh, tự an ủi: chỉ cần lờ nó đi thôi.
...
Trước khi vào bar, Phong ghé sát người cô, Thư cố gắng nhích ra xa nhưng đã kịch đường, một tay anh lại chống sau lưng cô, nhưng tay còn lại cầm chiếc hộp nhỏ đưa cho cô.
Nhìn đồ trong tay anh ta một cách vô cảm, cố ý nói:" Lại thứ gì hay ho tiếp đây?"
Cô mở chiếc hộp,đó là một viên ngọc vô cùng xinh xắn, tinh xảo, không quá to nên không cảm thấy nặng. Nhưng màu trắng tinh khiết của nó báo hiệu dự cảm chẳng lành về nguồn gốc của thứ đắt tiền này:
" Đây là pha lê." Cô nhìn Phong, không thèm che nụ cười lôi cuốn ấy đi mà để mặc nó khiến người đàn ông trước mặt thất thần.
" Gài vào áo" Phong đưa cánh tay còn lại chạm vào phần da thịt phía dưới cổ Thư. " Dù sao cũng rất vui vì cô thích nó nhưng giá trị của nó không chỉ Ở bên ngoài."
" Uh! Mấy người che dấu thứ gì bên trong nó vậy?"
Tháo cặp kính nữ tính ra khỏi khuôn mặt mình, Bình khâm phục hỏi:" Phát hiện ra là pha lê. Lại còn đoán được có đồ dấu bên trong! Tỉnh thật đấy!"
Phong đưa tay chỉ vào trung tâm của viên ngọc.
" Có một chiếc camera,nó sẽ ghi lại cuộc nói chuyện giữa cô và người đàn ông đó trong thân phận cô là Ánh. Nó cũng cho phép tôi biết cô đang làm gì trong bar, nó để bảo vệ an toàn cho cô."
Đôi bàn tay run run nắm chặt, giọng cô dần mất tự nhiên khi nói ra:
" Camera này,...súng này...,nó thực sự không khiến tôi cảm thấy an toàn. Phải nguy hiểm thế nào mới được sở hữu những thứ này chứ?"
...
Cảm nhận được cô gái bên cạnh hơi run run, bất giác trong lòng hắn có gì đó hơi... Không nỡ ư? Không được, việc này rất cần thiết. Dù sao cũng phải giúp cô bình tĩnh, vậy nếu...
Thư nhận ra tay phải anh đang nắm tay cô, ngón tay của anh không ngừng miết qua tất cả các khớp rồi đến lòng bàn tay cô.
" Cô chỉ cần cố gắng hỏi những điều cần hỏi, nó sẽ sớm qua nhanh!".
Tự nhủ đi Thư, dù sao anh ta nói cũng đúng bình tĩnh, thở sâu sâu... thật là sâu...
" Hãy nhớ lý do vì sao cô làm như vậy"
" Ờm, là những hạt giống."
" Cô sẽ có nó..."
Phong mở chiếc hộp bên cạnh, đem đến cho cô.
Giật nảy mình, Thư lùi lại ra cửa, trố mắt nhìn, đây là lật đầu tiên cô trực tiếp nhìn đồ thật, trước kia sinh viên học quân sự không hề có nha!
" Súng?Không đùa chứ,nguy hiểm đến vậy à, còn muốn tôi làm người khác bị thương?
Minh quay xuống hàng ghế dưới, đưa tay lên môi ra hiệu im lặng nghe tiếp. Còn Thư làm sao im được: điếc mà không sợ súng, cô là nhìn thấy súng thôi đã hãi lắm rồi.
Nhìn vẻ mặt hiếm có của cô gái lộ ra,Phong cười trong lòng, nói tiếp:" À tôi sẽ không bao giờ để cho cô làm như vậy mà chưa được huấn luyện. Nhưng... những nhiệm vụ tiếp sau này tôi sẽ hướng dẫn cô."
" Không đùa chứ,những nhiệm vụ sau,...sử dụng...liệu tôi có...chết...!"
" Vậy thì hãy tự mình vượt qua khó khăn và mấy cái nguy hiểm tới đi."
Cô gái cúi đầu xuống, nhìn hai bàn tay của mình, nhẹ giọng nói: "Không thể nào..."
Nhưng giường như sợ Phong lại bắt cô làm gì thêm, liền xua xua tay:
"Thôi được, tôi chắc chắn sẽ vượt qua." Cái gì mà vượt qua được chứ, Cô ôm đầu khóc không ra nước mắt.
"Tốt thôi. cây súng này là để dành cho Bình. Tôi nghĩ nó sẽ rất yên tâm nếu người sử dụng là cậu ta."
" Cũng chỉ là biện pháp phòng ngừa,đừng quá lo lắng,chị à.", Không nỡ nhìn cô như vậy, Bình phá vỡ không khí.
" Cậu hài hước đấy." Phong đưa mắt lườm người đang điều khiển xe phía trước.
" Phải không?" Bình Nhận lại súng từ tay Phong đồng thời mỉm cười.
Tuy nhiên lo lắng cô,Phong bất giác hỏi lại:" chiếc súng này rất dễ sử dụng, muốn đem nó theo chứ?" Phong mang ra từ trong tập đựng tài liệu một chiếc súng nhỏ.
Không để cô trả lời, anh nhét nó vào tay của cô:" Chỉ khi là khi nào cần sử dụng nó thì hãy lôi ra."
"Tôi thì có thể giấu được ở chỗ nào chứ?váy không có túi nhé." Nhưng nghĩ ra được điều gì đó, Thư nhỏ giọng lại, cúi xuống nhìn vào khe ngực của mình, khe khẽ nói:" Không lẽ nhét ở..."
Nhìn qua gương chiếu hậu, Minh bật cười:" Này, bà già này hồi trẻ cũng dùng súng mà không biết có thể giấu ở đó đấy!" Rồi càng cười to hơn khi nhìn thấy biểu cảm xấu hổ của cô.
Nhưng Phong không hề thấy hài hước gì bởi điều này liên quan đến an toàn của cô, chưa kể anh còn đang có tính toán. Lấy hộp y tế Minh chuẩn bị, lôi ra một cuộn vải, chỉ quẳng một câu:" Không phiền chứ?"
"làm đi." Thư nhìn ra tính toán của Phong, dù sao cũng còn mỗi cách này.
Phong vén chiếc váy cô lên cao, để lộ cặp đùi trắng cùng đôi chân thon que. May thay thời điểm này hắn vẫn ít nhiều bình tĩnh, đem cột chặt súng vào phần đùi ấy. Tuy vậy vẫn cố ý tiếp xúc nhiều nhất có thể với làn da của cô.
Bàn tay tuy to và thô, vô cùng linh hoạt, những vết chai cứng liên tục chạm vào da cô. Sự ma sát trên da không quá nhẹ cũng không quá mạnh tạo ra cảm giác buồn buồn ngưa ngứa khó chịu, Thư không khỏi nhăn mặt với hành động có thể liệt vào hành vi quấy rối tình dục phụ nữ, nhưng lại bất lực không biết làm gì khi xubg quanh toàn người của anh, tự an ủi: chỉ cần lờ nó đi thôi.
...
Trước khi vào bar, Phong ghé sát người cô, Thư cố gắng nhích ra xa nhưng đã kịch đường, một tay anh lại chống sau lưng cô, nhưng tay còn lại cầm chiếc hộp nhỏ đưa cho cô.
Nhìn đồ trong tay anh ta một cách vô cảm, cố ý nói:" Lại thứ gì hay ho tiếp đây?"
Cô mở chiếc hộp,đó là một viên ngọc vô cùng xinh xắn, tinh xảo, không quá to nên không cảm thấy nặng. Nhưng màu trắng tinh khiết của nó báo hiệu dự cảm chẳng lành về nguồn gốc của thứ đắt tiền này:
" Đây là pha lê." Cô nhìn Phong, không thèm che nụ cười lôi cuốn ấy đi mà để mặc nó khiến người đàn ông trước mặt thất thần.
" Gài vào áo" Phong đưa cánh tay còn lại chạm vào phần da thịt phía dưới cổ Thư. " Dù sao cũng rất vui vì cô thích nó nhưng giá trị của nó không chỉ Ở bên ngoài."
" Uh! Mấy người che dấu thứ gì bên trong nó vậy?"
Tháo cặp kính nữ tính ra khỏi khuôn mặt mình, Bình khâm phục hỏi:" Phát hiện ra là pha lê. Lại còn đoán được có đồ dấu bên trong! Tỉnh thật đấy!"
Phong đưa tay chỉ vào trung tâm của viên ngọc.
" Có một chiếc camera,nó sẽ ghi lại cuộc nói chuyện giữa cô và người đàn ông đó trong thân phận cô là Ánh. Nó cũng cho phép tôi biết cô đang làm gì trong bar, nó để bảo vệ an toàn cho cô."
Đôi bàn tay run run nắm chặt, giọng cô dần mất tự nhiên khi nói ra:
" Camera này,...súng này...,nó thực sự không khiến tôi cảm thấy an toàn. Phải nguy hiểm thế nào mới được sở hữu những thứ này chứ?"
Bình luận truyện