Bỉ Ngạn Hoa Yêu
Chương 1
Ta rút chiếc trâm bạc trên đầu, mớ tóc được vấn cũng theo đó rơi xuống, vươn trên vai ta. Ta nhìn trời đêm bên ngoài, Tây Sương viện rất tĩnh mịch, ta ngắm cây trâm một lúc, nhẹ giọng nói với nha hoàn duy nhất hầu bên cạnh ta “Tiểu Trúc, ngươi bảo thiện phòng làm ít bánh đậu đỏ mang đến, ta muốn ăn”
Ta nằm trên ghế quý phi, ngẩng mặt nhìn trời. Bàn tay ta siết chặt cây trâm, ta nghe thấy giọng mình nhẹ tênh “Vân Tư, ta vì ngươi mà mệt mỏi quá rồi”.
Cơn đau nhói từ lồng ngực lan ra, khiến ta không mở nổi hai mắt nữa, bầu trời đêm ngoài kia cũng xa dần.
Ta chìm trong giấc mộng, cảm giác mình trôi lơ lửng, nhưng ta không buồn mở mắt ra. Ta nghe thấp thoáng tiếng bước chân dồn dập, càng lúc càng gần, càng lúc càng quen thuộc.
“Vân Tư”, tiếng ai đó thống thiết gào tên ta. Giữa bốn bề mênh mông, ta giật mình tỉnh lại. Phát hiện mình vẫn đang còn trong phòng, chỉ là cảm giác nhẹ bẫng này cũng rất chân thực, bên tai ta có tiếng nói mơ hồ “Vân Tư, ngươi chết rồi”.
Ta không biết đó là ai, nhưng dường như cũng biết rõ đó là ai. Ta nói “có thể cho ta gặp hắn lần cuối được không, ta không cam tâm”
Giọng nói ấy lại mơ hồ “được, chấp niệm ngươi quá sâu, ta cũng không có cách nào mang ngươi đi được”.
Ta nhìn nam nhân đang ôm chặt lấy chính ta, gương mặt hắn hiện lên đau đớn ngập tràn càng khiến ta phẫn hận. Ta tiến đến trước mặt hắn, Phong Vân ngẩng đầu nhìn ta, ánh mắt mờ mịt lộ rõ vẽ kinh ngạc, ta nghe hắn dịu dàng gọi “Vân Tư?”
Tay ta siết lại thành quyền, nhìn thẳng vào mắt hắn, ta gằn giọng “chàng có tư cách gì gọi tên ta, chàng lấy quyền gì gọi tên ta?”.
“nàng…tại sao phải như vậy? nàng thật muốn rời khỏi ta như vậy sao?”
Ta bật cười, cảm thấy chính mình thật thê thảm “ta mang một trái tim cuồng nhiệt và chân thành để yêu chàng, giữa bốn bề đao thương, không một chút do dự xông vào mang chàng đi, gió cát sa mạc cũng không làm ta chùn bước, chỉ vì có chàng”
“một năm dài ta chờ đợi, cũng chờ được ngày chàng mang sính lễ đến cầu thân…nhưng tại sao lại là Vân Giai? tại sao không phải là ta?”
“ta mang theo cố chấp điên cuồng gả cho chàng, đổi lại là đau thương cùng tủi nhục, trái tim ta đau đớn từng ngày. Phong Vân, ta muốn nhìn thấy chàng đau đớn, muốn nhìn thấy chàng hối hận”
Ta nhắm hai mắt, trước mặt hắn, vẽ ra một ảo ảnh chân thực. Phong Vân quỳ dưới sàn, hai tay ôm chặt lấy thân thể ta vào lòng, mắt nhìn ảo ảnh, ta thấy hắn ngây người.
Phong Vân nhìn thấy cảnh tượng thành Dương Châu ngày hôm đó, trước cổng thành, thi thể binh lính Nam Chiêu chất đầy, cả người hắn máu me nhuộm đỏ, tóc tai rũ rượi, vô lực bị người ta trói chặt vào cộc gỗ dựng trước cổng thành phơi nắng.
Hắn nhớ rõ, lần giao chiến với Bắc Quốc khi đó, thành Dương Châu thất thủ, hắn là Tướng cầm quân, bị trói chờ chết nơi đó.
Hắn thấy nàng, Vân Tư dẫn theo một đoàn quân Tây Vệ, nàng cưỡi ngựa đi đầu, tay cầm trường kiếm, hắn thấy nàng ở giữa bể máu cùng xác chết, liều mạng đem hắn rời đi, kim quang vấn tóc nàng bị chém đứt, ở giữa biển đao thương phiến loạn ấy, tay nàng vẫn ôm chặt hắn không buông.
Phải yêu đến nhường nào mới có thể sống chết không rời? Vân Phong đau đớn cuối mặt, không dám nhìn.
Ta bật cười đáng sợ “ta muốn chàng nhớ kỹ, ta muốn chàng biết được, ngày đó ta đã trải qua những gì, ta muốn chàng đời đời kiếp kiếp ghi nhớ thật kỹ”
Phong Vân bị Vân Tư ép buộc nhìn thẳng vào ảo ảnh. Hắn thấy nàng dìu hắn đi qua sa mạc nóng cháy da thịt. Hắn thấy nàng vừa khóc vừa đào bới giữa bãi cát mênh mông, cho đến khi tìm được hắn, nàng dùng hai bàn tay rỉ máu ôm lấy hắn, tựa cằm vào trán hắn cười trong nước mắt. Thật ngu ngốc, ngu ngốc đến đáng thương.
Phong Vân nghe thấy giọng mình nghẹn lại ở cổ họng, mãi không thể thành lời, hắn chỉ có thể từng chút một gọi tên nàng “Vân Tư…Vân…Tư”
Ta nhìn thấy hắn đau đớn như vậy, lòng càng thêm chua xót “Phong Vân, ta từ bỏ địa vị quận chúa, từ bỏ binh quyền, trường kiếm cất đi, ta mặc gá y gả cho chàng, chính chàng đã từng chút một hủy hoại tấc cả của ta, chính chàng từng chút một chà đạp tôn nghiêm của ta”.
“Từ ngày gả cho chàng, ta đã quên đi, chính mình cũng từng rất kiêu ngạo. Ta đã quên đi một người là Vân tướng quân kiêu dũng trên sa trường, vó ngựa đạp lên xác kẻ thù mà đi tới. Chỉ còn một Vân Tư nhu nhược, ngốc nghếch, cố chấp yêu chàng”.
Ta cuối đầu đối diện hắn, khẽ hỏi “chàng đau không? Trái tim chàng đau không?”
Hắn không trả lời, chỉ trân trối nhìn ta, ta lại hỏi, giọng điên cuồng “chàng đau không? Ta chết rồi, chàng có đau lòng không?”
Phong Vân hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm ta, ta còn thấy nước mắt chảy dài trên gò má hắn.
“nàng không hiểu? hay không chịu hiểu? Vân Tư, ta yêu nàng, ta đã yêu nàng”
Ta càng điên tiết hơn, giọng cao lên “yêu ta? Tại sao? tại sao mãi đến khi khiến ta tổn thương, chàng mới yêu ta?”
Hắn nhắm chặt hai mắt, đau đớn mím môi.
Ta ngửa đầu, nước mắt lại vẫn rơi, điên cuồng trách mắng
“Tại sao? Lại mang một trái tim đã yêu người khác để yêu ta? Tại sao lại yêu ta bằng trái tim không trọn vẹn?”
“Chàng từng nói, nếu như chàng may mắn sống sót, nhất định sẽ dùng cả đời để yêu ta. Nhưng mà chàng lại nhận nhầm tỷ ấy là ta? Ngay cả người mình yêu cũng có thể nhận nhầm, chàng lấy tư cách gì mà yêu ta?”
“nỗi đau chàng nhận lấy hôm nay, có bằng một phần mười nỗi đau ta đã trải qua, những thứ chàng đánh mất hôm nay, có bằng những thứ ta đã đánh mất? Phong Vân, từ khi yêu chàng, ta đã đánh mất tấc cả, cho đến hôm nay, cả mạng sống cũng không còn”
“tại sao, vốn là chuyện của ta và chàng, tại sao lại trở thành chuyện giữa chàng và Vân Giai?”
“Lúc ta yêu chàng, lúc ta cùng chàng thề nguyện, Vân Giai chỉ là một người xa lạ, khi chàng yêu tỷ ấy, ta đã trở thành kẻ thứ ba”
Ta ngửa đầu cười một tràng thê lương, nghe thấy giọng mình trở nên đáng sợ “chàng đau lòng sao? bi thương sao? đáng đời chàng, đáng lắm. Chàng càng đau thương, ta càng thống khoái. Tư Đồ Phong Vân, ta nói cho chàng biết, ta hận chàng, kiếp này hận chàng, đến chết cũng hận chàng, chàng mãi mãi cũng sẽ không nhận được sự tha thứ từ ta. Nếu có kiếp sao, ta nguyện cùng chàng đối địch, tốt nhất là kẻ thù không đội trời chung, đời đời kiếp kiếp”
Ta thấy tầm mắt mơ hồ, chính mình tan ra như bọt biển.
Tiếng nói bên tai có chút vội “Vân Tư, ngươi mang thù hận quá nặng, hồn không còn nguyên vẹn nữa, không thể chuyển thế luân hồi”
“vậy ta sẽ biến mất sao?”
“có lẽ vậy”
“cũng tốt, không phải cùng chàng đời đời kiếp kiếp làm kẻ thù, thật tốt”
Ta lầm bẩm trong đầu “…con người ta thật ra rất ích kỷ, ta muốn chàng phải nhớ ta cho tới chết. Thật ra…ta vẫn muốn cùng chàng kiếp sau gặp lại, một lần nữa bắt đầu lại, không có đau thương, không có những kẻ khác, chỉ có ta và chàng…nhưng mà, ta sẽ không nói cho chàng biết…không..nói”
Dẫn Hồn Tử dùng phép đưa hồn phách Vân Tư vào trong bình Dẫn Hồn, nhưng hắn không cách nào kéo lại được. Hắn nhíu mày, nhìn luồng ánh sáng vàng bay đi, khẽ làu bàu “Thiên Quân, kiếp này ngươi có thể khiến Bỉ Ngạn Hoa Yêu chìm trong chấp niệm, mới có thể thoát khỏi tay ta, chuyện thế này, sẽ không có lần hai”.
Ta nằm trên ghế quý phi, ngẩng mặt nhìn trời. Bàn tay ta siết chặt cây trâm, ta nghe thấy giọng mình nhẹ tênh “Vân Tư, ta vì ngươi mà mệt mỏi quá rồi”.
Cơn đau nhói từ lồng ngực lan ra, khiến ta không mở nổi hai mắt nữa, bầu trời đêm ngoài kia cũng xa dần.
Ta chìm trong giấc mộng, cảm giác mình trôi lơ lửng, nhưng ta không buồn mở mắt ra. Ta nghe thấp thoáng tiếng bước chân dồn dập, càng lúc càng gần, càng lúc càng quen thuộc.
“Vân Tư”, tiếng ai đó thống thiết gào tên ta. Giữa bốn bề mênh mông, ta giật mình tỉnh lại. Phát hiện mình vẫn đang còn trong phòng, chỉ là cảm giác nhẹ bẫng này cũng rất chân thực, bên tai ta có tiếng nói mơ hồ “Vân Tư, ngươi chết rồi”.
Ta không biết đó là ai, nhưng dường như cũng biết rõ đó là ai. Ta nói “có thể cho ta gặp hắn lần cuối được không, ta không cam tâm”
Giọng nói ấy lại mơ hồ “được, chấp niệm ngươi quá sâu, ta cũng không có cách nào mang ngươi đi được”.
Ta nhìn nam nhân đang ôm chặt lấy chính ta, gương mặt hắn hiện lên đau đớn ngập tràn càng khiến ta phẫn hận. Ta tiến đến trước mặt hắn, Phong Vân ngẩng đầu nhìn ta, ánh mắt mờ mịt lộ rõ vẽ kinh ngạc, ta nghe hắn dịu dàng gọi “Vân Tư?”
Tay ta siết lại thành quyền, nhìn thẳng vào mắt hắn, ta gằn giọng “chàng có tư cách gì gọi tên ta, chàng lấy quyền gì gọi tên ta?”.
“nàng…tại sao phải như vậy? nàng thật muốn rời khỏi ta như vậy sao?”
Ta bật cười, cảm thấy chính mình thật thê thảm “ta mang một trái tim cuồng nhiệt và chân thành để yêu chàng, giữa bốn bề đao thương, không một chút do dự xông vào mang chàng đi, gió cát sa mạc cũng không làm ta chùn bước, chỉ vì có chàng”
“một năm dài ta chờ đợi, cũng chờ được ngày chàng mang sính lễ đến cầu thân…nhưng tại sao lại là Vân Giai? tại sao không phải là ta?”
“ta mang theo cố chấp điên cuồng gả cho chàng, đổi lại là đau thương cùng tủi nhục, trái tim ta đau đớn từng ngày. Phong Vân, ta muốn nhìn thấy chàng đau đớn, muốn nhìn thấy chàng hối hận”
Ta nhắm hai mắt, trước mặt hắn, vẽ ra một ảo ảnh chân thực. Phong Vân quỳ dưới sàn, hai tay ôm chặt lấy thân thể ta vào lòng, mắt nhìn ảo ảnh, ta thấy hắn ngây người.
Phong Vân nhìn thấy cảnh tượng thành Dương Châu ngày hôm đó, trước cổng thành, thi thể binh lính Nam Chiêu chất đầy, cả người hắn máu me nhuộm đỏ, tóc tai rũ rượi, vô lực bị người ta trói chặt vào cộc gỗ dựng trước cổng thành phơi nắng.
Hắn nhớ rõ, lần giao chiến với Bắc Quốc khi đó, thành Dương Châu thất thủ, hắn là Tướng cầm quân, bị trói chờ chết nơi đó.
Hắn thấy nàng, Vân Tư dẫn theo một đoàn quân Tây Vệ, nàng cưỡi ngựa đi đầu, tay cầm trường kiếm, hắn thấy nàng ở giữa bể máu cùng xác chết, liều mạng đem hắn rời đi, kim quang vấn tóc nàng bị chém đứt, ở giữa biển đao thương phiến loạn ấy, tay nàng vẫn ôm chặt hắn không buông.
Phải yêu đến nhường nào mới có thể sống chết không rời? Vân Phong đau đớn cuối mặt, không dám nhìn.
Ta bật cười đáng sợ “ta muốn chàng nhớ kỹ, ta muốn chàng biết được, ngày đó ta đã trải qua những gì, ta muốn chàng đời đời kiếp kiếp ghi nhớ thật kỹ”
Phong Vân bị Vân Tư ép buộc nhìn thẳng vào ảo ảnh. Hắn thấy nàng dìu hắn đi qua sa mạc nóng cháy da thịt. Hắn thấy nàng vừa khóc vừa đào bới giữa bãi cát mênh mông, cho đến khi tìm được hắn, nàng dùng hai bàn tay rỉ máu ôm lấy hắn, tựa cằm vào trán hắn cười trong nước mắt. Thật ngu ngốc, ngu ngốc đến đáng thương.
Phong Vân nghe thấy giọng mình nghẹn lại ở cổ họng, mãi không thể thành lời, hắn chỉ có thể từng chút một gọi tên nàng “Vân Tư…Vân…Tư”
Ta nhìn thấy hắn đau đớn như vậy, lòng càng thêm chua xót “Phong Vân, ta từ bỏ địa vị quận chúa, từ bỏ binh quyền, trường kiếm cất đi, ta mặc gá y gả cho chàng, chính chàng đã từng chút một hủy hoại tấc cả của ta, chính chàng từng chút một chà đạp tôn nghiêm của ta”.
“Từ ngày gả cho chàng, ta đã quên đi, chính mình cũng từng rất kiêu ngạo. Ta đã quên đi một người là Vân tướng quân kiêu dũng trên sa trường, vó ngựa đạp lên xác kẻ thù mà đi tới. Chỉ còn một Vân Tư nhu nhược, ngốc nghếch, cố chấp yêu chàng”.
Ta cuối đầu đối diện hắn, khẽ hỏi “chàng đau không? Trái tim chàng đau không?”
Hắn không trả lời, chỉ trân trối nhìn ta, ta lại hỏi, giọng điên cuồng “chàng đau không? Ta chết rồi, chàng có đau lòng không?”
Phong Vân hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm ta, ta còn thấy nước mắt chảy dài trên gò má hắn.
“nàng không hiểu? hay không chịu hiểu? Vân Tư, ta yêu nàng, ta đã yêu nàng”
Ta càng điên tiết hơn, giọng cao lên “yêu ta? Tại sao? tại sao mãi đến khi khiến ta tổn thương, chàng mới yêu ta?”
Hắn nhắm chặt hai mắt, đau đớn mím môi.
Ta ngửa đầu, nước mắt lại vẫn rơi, điên cuồng trách mắng
“Tại sao? Lại mang một trái tim đã yêu người khác để yêu ta? Tại sao lại yêu ta bằng trái tim không trọn vẹn?”
“Chàng từng nói, nếu như chàng may mắn sống sót, nhất định sẽ dùng cả đời để yêu ta. Nhưng mà chàng lại nhận nhầm tỷ ấy là ta? Ngay cả người mình yêu cũng có thể nhận nhầm, chàng lấy tư cách gì mà yêu ta?”
“nỗi đau chàng nhận lấy hôm nay, có bằng một phần mười nỗi đau ta đã trải qua, những thứ chàng đánh mất hôm nay, có bằng những thứ ta đã đánh mất? Phong Vân, từ khi yêu chàng, ta đã đánh mất tấc cả, cho đến hôm nay, cả mạng sống cũng không còn”
“tại sao, vốn là chuyện của ta và chàng, tại sao lại trở thành chuyện giữa chàng và Vân Giai?”
“Lúc ta yêu chàng, lúc ta cùng chàng thề nguyện, Vân Giai chỉ là một người xa lạ, khi chàng yêu tỷ ấy, ta đã trở thành kẻ thứ ba”
Ta ngửa đầu cười một tràng thê lương, nghe thấy giọng mình trở nên đáng sợ “chàng đau lòng sao? bi thương sao? đáng đời chàng, đáng lắm. Chàng càng đau thương, ta càng thống khoái. Tư Đồ Phong Vân, ta nói cho chàng biết, ta hận chàng, kiếp này hận chàng, đến chết cũng hận chàng, chàng mãi mãi cũng sẽ không nhận được sự tha thứ từ ta. Nếu có kiếp sao, ta nguyện cùng chàng đối địch, tốt nhất là kẻ thù không đội trời chung, đời đời kiếp kiếp”
Ta thấy tầm mắt mơ hồ, chính mình tan ra như bọt biển.
Tiếng nói bên tai có chút vội “Vân Tư, ngươi mang thù hận quá nặng, hồn không còn nguyên vẹn nữa, không thể chuyển thế luân hồi”
“vậy ta sẽ biến mất sao?”
“có lẽ vậy”
“cũng tốt, không phải cùng chàng đời đời kiếp kiếp làm kẻ thù, thật tốt”
Ta lầm bẩm trong đầu “…con người ta thật ra rất ích kỷ, ta muốn chàng phải nhớ ta cho tới chết. Thật ra…ta vẫn muốn cùng chàng kiếp sau gặp lại, một lần nữa bắt đầu lại, không có đau thương, không có những kẻ khác, chỉ có ta và chàng…nhưng mà, ta sẽ không nói cho chàng biết…không..nói”
Dẫn Hồn Tử dùng phép đưa hồn phách Vân Tư vào trong bình Dẫn Hồn, nhưng hắn không cách nào kéo lại được. Hắn nhíu mày, nhìn luồng ánh sáng vàng bay đi, khẽ làu bàu “Thiên Quân, kiếp này ngươi có thể khiến Bỉ Ngạn Hoa Yêu chìm trong chấp niệm, mới có thể thoát khỏi tay ta, chuyện thế này, sẽ không có lần hai”.
Bình luận truyện