Bỉ Ngạn Yên Hoa
Chương 21
“Tiểu Phi?!”
Người đó nắm chặt lấy hai tay đang giãy dụa của tôi, giọng nói quen thuộc vang lên bên tai. Tôi ngây ngốc một chút, ngẩng đầu, trong ánh sáng lờ mờ cuối cùng mới nhìn thấy rõ người đang ôm chặt tôi chính là Thư Lạc, tôi giật mình hoảng sợ vài giây, trái tim đang đập thình thịch dần trấn tĩnh trở lại, dưới chân mềm nhũn, suýt chút nữa là ngã xuống.
“Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”
Thư Lạc đỡ lấy tôi. Tôi kinh hoàng thở dốc trong chốc lát, sau đó quay đầu nhìn lại, liền phát hiện phía sau không hề có một bóng người. Lẽ nào lúc nãy đều là ảo giác của mình sao? Không, không thể nào. Đúng là đã có người theo dõi mình. Nhưng mà rốt cuộc người đó là ai? Chỉ vì muốn cướp tiền thôi sao?
Không có thời gian suy nghĩ về mấy câu hỏi này, tôi cố gắng lấy lại bình tĩnh, nói: “Không sao.”
Tôi lúng túng giãy khỏi cái ôm của Thư Lạc, hai người nhìn nhau, hơn nửa tháng không gặp, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì mới phải. Mặc dù trong lòng lúc nào cũng muốn nhìn thấy Thư Lạc, nhưng đến khi cậu ta đứng ở trước mặt tôi rồi, đầu lưỡi cứ líu lại không biết nói gì. Hai người không nói tiếng nào im lặng nhìn nhau một lát, sau đó cùng nhau quay về nhà.
Con đường nhỏ vào ban đêm trở nên vô cùng yên ắng, ánh trăng yếu ớt nhàn nhạt phủ xuống. Tôi đi ở phía sau Thư Lạc, cúi đầu giẫm lên cái bóng của mình dưới ánh đèn đường, bước chân luôn chậm hơn cậu ta nửa nhịp, tôi cố tình làm vậy, bởi vì tôi cảm thấy rất bối rối khi đi bên cạnh cậu ấy. Thế nhưng Thư Lạc lại cố đi chậm lại, đợi tôi đi tới. Thấy cậu ta đi chậm, tôi lại càng đi chậm hơn nữa, thế là, đoạn đường vốn chỉ mất mười phút là tới nơi, vậy mà tôi lại có cảm giác đi cả một thế kỷ rồi mà vẫn chưa đến đích.
Cuối cùng, Thư Lạc bất thình lình dừng lại, tôi không để ý, liền va vào sau lưng cậu ta.
Tôi mờ mịt ngẩng đầu, nhìn thấy Thư Lạc đưa tay sờ lên cái trán bị đụng trúng của tôi, vô cùng ôn nhu cười cười, đôi con ngươi đen láy sâu thẳm nhìn tôi chăm chú.
Cậu ta không nói tiếng nào cầm lấy túi đồ trong tay tôi, sau đó nắm lấy tay kia của tôi, mười ngón tay đan xen nhau nhét vào túi áo của cậu ta. Tôi bỗng có chút bất ngờ, nhưng cũng không giãy ra, cứ để yên cho lòng bàn tay ấm áp đó bao bọc lấy tay mình, yên lặng cúi đầu cùng cậu ấy đi về nhà.
Lúc về tới khu nhà trọ, dưới ánh đèn đường sáng sủa, tôi mới phát hiện ra sắc mặt Thư Lạc có chút tiều tụy, chỉ mới mấy tuần không gặp mà cậu ta đã gầy đi rất nhiều, cằm cũng trở nên nhọn đi.
Đứa trẻ này có phải mấy ngày qua ăn uống không đầy đủ không? Lúc nào cũng đi sớm về muộn như vậy, ngoài trời lạnh lẽo lại còn ăn mặc phong phanh, thật đúng là không biết cách chăm sóc bản thân mình mà. Nhìn thấy cậu ta như vậy, tôi không khỏi xót xa.
“Thư Lạc. ” lúc cậu ta mở cửa phòng, tôi liền gọi cậu ta lại, “Hôm nay tôi có nấu súp, có muốn ăn không? Thời tiết lạnh như vậy, ăn cái gì đó nóng rồi đi ngủ thì sẽ thoải mái hơn đó.”
Thư Lạc sửng sốt một chút, sau đó liền lộ ra vẻ vui mừng cùng nụ cười có chút xấu hổ, gật đầu nói: “Ừ.”
Tôi nhịn không được vui vẻ mỉm cười, chợt phát hiện ra, chuyện đứa trẻ này chịu ăn thức ăn do tôi nấu lại có thể khiến tôi vui vẻ đến vậy.
Thế là, trong lòng có cảm giác như được nhìn thấy ánh sáng, vừa vào nhà tôi liền vội vàng chạy vào bếp hâm lại nồi súp thịt heo củ cải, lại sợ Thư Lạc sẽ đói bụng, tôi liền đem hết thức ăn còn nguyên ở trong tủ lạnh ra hâm lại hết một lần, sau đó lại rửa thêm táo và nho làm món tráng miệng, có thể bổ sung thêm chất dinh dưỡng cho cậu ấy. Đến lúc làm xong đâu ra đấy rồi, tôi chạy qua phòng Thư Lạc gọi cậu ta qua ăn cơm, lại phát hiện ra Thư Lạc đã cuộn mình nằm trên sô pha mệt mỏi ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Căn phòng vô cùng yên tĩnh, ngay cả đèn cũng không bật lên, chỉ có ánh trăng màu bạc từ ngoài cửa sổ dịu dàng chiếu vào, Thư Lạc nằm trên sô pha giống như một chú chó lớn ngoan ngoãn, an tĩnh nằm đó, ánh trăng nhàn nhạt phủ xuống khiến khung cảnh trước mắt trở nên huyền ảo mông lung như tranh vẽ. Tôi ngồi xuống sô pha, yên lặng ngắm nhìn, nhịn không được vươn tay khẽ chạm vào gương mặt anh tuấn đang say ngủ kia, lại không cẩn thận khiến cậu ta giật mình tỉnh giấc, tôi sợ đến run lên, nhanh chóng rút tay về, nhưng bàn tay lại bị nắm chặt.
“Tiểu Phi…”
Thư Lạc nắm chặt tay tôi không buông, đưa đến bên môi, nhẹ nhàng hôn lên đầu ngón tay của tôi.
Tôi hoảng hốt, cố sức rút tay về, ho khan một tiếng, nói: “Súp hâm xong rồi, mau qua ăn đi.”
Nói xong liền đứng lên hướng cánh cửa đi tới, nhưng vừa đi được vài bước đột nhiên thân thể bị níu lại, tôi mất đà lảo đảo chúi người về phía trước, cả người liền bị ôm chặt.
“Tiểu Phi, tôi cứ tưởng mình đã bị anh ghét rồi.”
Thư Lạc từ phía sau ôm lấy eo tôi, ôm rất chặt, giống như muốn hòa tan tôi vào trong lòng, cậu ta tì cằm lên vai tôi, hơi thở nóng bỏng phả vào bên tai.
Tôi cảm thấy trái tim mình có chút loạn nhịp, trấn tĩnh một chút, giãy khỏi vòng tay cậu ta, xoay người cười cười véo mũi cậu ta một cái, bông đùa nói: “Đứa ngốc này, sao tôi có thể ghét cậu chứ, tôi thích nhất là trẻ con mà.”
Thư Lạc sửng sốt một chút, đột nhiên nhíu mày, thanh âm lộ rõ sự nôn nóng và tức giận.
“Mạc Phi, đừng có tự lừa gạt mình nữa, anh biết rất rõ tôi không phải là trẻ con.”
Tôi sững sờ, nhìn khuôn mặt anh tuấn ở trước mắt đã lộ ra nét quyến rũ nam tính của người đàn ông trưởng thành, bờ vai to lớn rắn chắc hơn tôi, hơn nữa vóc dáng cũng cao hơn tôi rất nhiều, tôi không khỏi thở dài buồn bã, đúng vậy, Thư Lạc đúng là đã không còn nhỏ nữa. Tôi không thể phủ nhận.
Thế nhưng, nếu như không xem Thư Lạc là trẻ con, vậy thì cái cảm giác quyến luyến không muốn xa rời cậu ấy ở trong lòng thì phải giải thích như thế nào đây? Từ trước đến giờ, tôi luôn xem Thư Lạc là một đứa trẻ, xem cậu ta như em trai của mình, có như vậy tôi mới thoải mái ở cùng cậu ấy, mới có thể cho rằng tình cảm mình dành cho cậu ấy chỉ là sự yêu thương của anh trai dành cho em trai mà thôi. Còn bây giờ, tôi giống như người đang ngủ say đột nhiên giật mình tỉnh giấc, có một giọng nói không ngừng nhắc nhở tôi, Thư Lạc, đã không còn là đứa trẻ như tôi hay nói nữa. A, lộn xộn quá. Thực lộn xộn quá đi. Tôi dần cảm thấy hoang mang.
Tôi cố gắng điều chỉnh tâm tình, đột nhiên trước mắt bỗng tối đen, đôi môi liền bị bịt kín. Tôi rên lên một tiếng, vừa muốn kháng cự, thân thể đã bị đôi tay cường tráng kia ôm chặt. Thư Lạc ấn chặt gáy tôi, mạnh mẽ hôn xuống, tôi giãy giụa, cả người bị ôm chặt bước đi hai bước, mất thăng bằng ngã xuống sô pha.
Người đó nắm chặt lấy hai tay đang giãy dụa của tôi, giọng nói quen thuộc vang lên bên tai. Tôi ngây ngốc một chút, ngẩng đầu, trong ánh sáng lờ mờ cuối cùng mới nhìn thấy rõ người đang ôm chặt tôi chính là Thư Lạc, tôi giật mình hoảng sợ vài giây, trái tim đang đập thình thịch dần trấn tĩnh trở lại, dưới chân mềm nhũn, suýt chút nữa là ngã xuống.
“Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”
Thư Lạc đỡ lấy tôi. Tôi kinh hoàng thở dốc trong chốc lát, sau đó quay đầu nhìn lại, liền phát hiện phía sau không hề có một bóng người. Lẽ nào lúc nãy đều là ảo giác của mình sao? Không, không thể nào. Đúng là đã có người theo dõi mình. Nhưng mà rốt cuộc người đó là ai? Chỉ vì muốn cướp tiền thôi sao?
Không có thời gian suy nghĩ về mấy câu hỏi này, tôi cố gắng lấy lại bình tĩnh, nói: “Không sao.”
Tôi lúng túng giãy khỏi cái ôm của Thư Lạc, hai người nhìn nhau, hơn nửa tháng không gặp, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì mới phải. Mặc dù trong lòng lúc nào cũng muốn nhìn thấy Thư Lạc, nhưng đến khi cậu ta đứng ở trước mặt tôi rồi, đầu lưỡi cứ líu lại không biết nói gì. Hai người không nói tiếng nào im lặng nhìn nhau một lát, sau đó cùng nhau quay về nhà.
Con đường nhỏ vào ban đêm trở nên vô cùng yên ắng, ánh trăng yếu ớt nhàn nhạt phủ xuống. Tôi đi ở phía sau Thư Lạc, cúi đầu giẫm lên cái bóng của mình dưới ánh đèn đường, bước chân luôn chậm hơn cậu ta nửa nhịp, tôi cố tình làm vậy, bởi vì tôi cảm thấy rất bối rối khi đi bên cạnh cậu ấy. Thế nhưng Thư Lạc lại cố đi chậm lại, đợi tôi đi tới. Thấy cậu ta đi chậm, tôi lại càng đi chậm hơn nữa, thế là, đoạn đường vốn chỉ mất mười phút là tới nơi, vậy mà tôi lại có cảm giác đi cả một thế kỷ rồi mà vẫn chưa đến đích.
Cuối cùng, Thư Lạc bất thình lình dừng lại, tôi không để ý, liền va vào sau lưng cậu ta.
Tôi mờ mịt ngẩng đầu, nhìn thấy Thư Lạc đưa tay sờ lên cái trán bị đụng trúng của tôi, vô cùng ôn nhu cười cười, đôi con ngươi đen láy sâu thẳm nhìn tôi chăm chú.
Cậu ta không nói tiếng nào cầm lấy túi đồ trong tay tôi, sau đó nắm lấy tay kia của tôi, mười ngón tay đan xen nhau nhét vào túi áo của cậu ta. Tôi bỗng có chút bất ngờ, nhưng cũng không giãy ra, cứ để yên cho lòng bàn tay ấm áp đó bao bọc lấy tay mình, yên lặng cúi đầu cùng cậu ấy đi về nhà.
Lúc về tới khu nhà trọ, dưới ánh đèn đường sáng sủa, tôi mới phát hiện ra sắc mặt Thư Lạc có chút tiều tụy, chỉ mới mấy tuần không gặp mà cậu ta đã gầy đi rất nhiều, cằm cũng trở nên nhọn đi.
Đứa trẻ này có phải mấy ngày qua ăn uống không đầy đủ không? Lúc nào cũng đi sớm về muộn như vậy, ngoài trời lạnh lẽo lại còn ăn mặc phong phanh, thật đúng là không biết cách chăm sóc bản thân mình mà. Nhìn thấy cậu ta như vậy, tôi không khỏi xót xa.
“Thư Lạc. ” lúc cậu ta mở cửa phòng, tôi liền gọi cậu ta lại, “Hôm nay tôi có nấu súp, có muốn ăn không? Thời tiết lạnh như vậy, ăn cái gì đó nóng rồi đi ngủ thì sẽ thoải mái hơn đó.”
Thư Lạc sửng sốt một chút, sau đó liền lộ ra vẻ vui mừng cùng nụ cười có chút xấu hổ, gật đầu nói: “Ừ.”
Tôi nhịn không được vui vẻ mỉm cười, chợt phát hiện ra, chuyện đứa trẻ này chịu ăn thức ăn do tôi nấu lại có thể khiến tôi vui vẻ đến vậy.
Thế là, trong lòng có cảm giác như được nhìn thấy ánh sáng, vừa vào nhà tôi liền vội vàng chạy vào bếp hâm lại nồi súp thịt heo củ cải, lại sợ Thư Lạc sẽ đói bụng, tôi liền đem hết thức ăn còn nguyên ở trong tủ lạnh ra hâm lại hết một lần, sau đó lại rửa thêm táo và nho làm món tráng miệng, có thể bổ sung thêm chất dinh dưỡng cho cậu ấy. Đến lúc làm xong đâu ra đấy rồi, tôi chạy qua phòng Thư Lạc gọi cậu ta qua ăn cơm, lại phát hiện ra Thư Lạc đã cuộn mình nằm trên sô pha mệt mỏi ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Căn phòng vô cùng yên tĩnh, ngay cả đèn cũng không bật lên, chỉ có ánh trăng màu bạc từ ngoài cửa sổ dịu dàng chiếu vào, Thư Lạc nằm trên sô pha giống như một chú chó lớn ngoan ngoãn, an tĩnh nằm đó, ánh trăng nhàn nhạt phủ xuống khiến khung cảnh trước mắt trở nên huyền ảo mông lung như tranh vẽ. Tôi ngồi xuống sô pha, yên lặng ngắm nhìn, nhịn không được vươn tay khẽ chạm vào gương mặt anh tuấn đang say ngủ kia, lại không cẩn thận khiến cậu ta giật mình tỉnh giấc, tôi sợ đến run lên, nhanh chóng rút tay về, nhưng bàn tay lại bị nắm chặt.
“Tiểu Phi…”
Thư Lạc nắm chặt tay tôi không buông, đưa đến bên môi, nhẹ nhàng hôn lên đầu ngón tay của tôi.
Tôi hoảng hốt, cố sức rút tay về, ho khan một tiếng, nói: “Súp hâm xong rồi, mau qua ăn đi.”
Nói xong liền đứng lên hướng cánh cửa đi tới, nhưng vừa đi được vài bước đột nhiên thân thể bị níu lại, tôi mất đà lảo đảo chúi người về phía trước, cả người liền bị ôm chặt.
“Tiểu Phi, tôi cứ tưởng mình đã bị anh ghét rồi.”
Thư Lạc từ phía sau ôm lấy eo tôi, ôm rất chặt, giống như muốn hòa tan tôi vào trong lòng, cậu ta tì cằm lên vai tôi, hơi thở nóng bỏng phả vào bên tai.
Tôi cảm thấy trái tim mình có chút loạn nhịp, trấn tĩnh một chút, giãy khỏi vòng tay cậu ta, xoay người cười cười véo mũi cậu ta một cái, bông đùa nói: “Đứa ngốc này, sao tôi có thể ghét cậu chứ, tôi thích nhất là trẻ con mà.”
Thư Lạc sửng sốt một chút, đột nhiên nhíu mày, thanh âm lộ rõ sự nôn nóng và tức giận.
“Mạc Phi, đừng có tự lừa gạt mình nữa, anh biết rất rõ tôi không phải là trẻ con.”
Tôi sững sờ, nhìn khuôn mặt anh tuấn ở trước mắt đã lộ ra nét quyến rũ nam tính của người đàn ông trưởng thành, bờ vai to lớn rắn chắc hơn tôi, hơn nữa vóc dáng cũng cao hơn tôi rất nhiều, tôi không khỏi thở dài buồn bã, đúng vậy, Thư Lạc đúng là đã không còn nhỏ nữa. Tôi không thể phủ nhận.
Thế nhưng, nếu như không xem Thư Lạc là trẻ con, vậy thì cái cảm giác quyến luyến không muốn xa rời cậu ấy ở trong lòng thì phải giải thích như thế nào đây? Từ trước đến giờ, tôi luôn xem Thư Lạc là một đứa trẻ, xem cậu ta như em trai của mình, có như vậy tôi mới thoải mái ở cùng cậu ấy, mới có thể cho rằng tình cảm mình dành cho cậu ấy chỉ là sự yêu thương của anh trai dành cho em trai mà thôi. Còn bây giờ, tôi giống như người đang ngủ say đột nhiên giật mình tỉnh giấc, có một giọng nói không ngừng nhắc nhở tôi, Thư Lạc, đã không còn là đứa trẻ như tôi hay nói nữa. A, lộn xộn quá. Thực lộn xộn quá đi. Tôi dần cảm thấy hoang mang.
Tôi cố gắng điều chỉnh tâm tình, đột nhiên trước mắt bỗng tối đen, đôi môi liền bị bịt kín. Tôi rên lên một tiếng, vừa muốn kháng cự, thân thể đã bị đôi tay cường tráng kia ôm chặt. Thư Lạc ấn chặt gáy tôi, mạnh mẽ hôn xuống, tôi giãy giụa, cả người bị ôm chặt bước đi hai bước, mất thăng bằng ngã xuống sô pha.
Bình luận truyện