Bỉ Ngạn Yên Hoa
Chương 31
Tôi họ Thư, không phải họ An. Tôi theo họ mẹ.
Tôi là Thư Lạc. Năm nay hai mươi tuổi. Tôi là gay.
Kỳ thực đây chính là một vở kịch. Vào ngày hôm đó, lúc bác sĩ lạnh nhạt nói với tôi “Tỷ lệ thành công của ca phẫu thuật không quá 50% “, bức màn cho vở kịch này đã được kéo lên.
Tôi rất bình tĩnh mỉm cười, nói với bác sỹ: “Cho tôi một chút thời gian.”
Sau đó, tôi nhận được một tấm séc từ tay người phụ nữ kia. Điều buồn cười nhất chính là, cô ta cứ tưởng rằng mình vô tình tìm được tôi rồi lên kế hoạch lợi dụng. Nhưng sự thực, lại hoàn toàn trái ngược.
Tôi thờ ơ liếc nhìn tấm ảnh trong tay. Đó là một nam nhân vô cùng thanh tú tao nhã, nhìn qua có vẻ khá yếu ớt, hai tay đang ôm túi táo tươi ngon mới mua, an tĩnh nhàn hạ bước đi dưới ánh mặt trời, hoàn toàn không phát hiện ra ống kính của thám tử tư đang ngắm thẳng vào mình, trên mặt còn nở một nụ cười nhạt vô cùng dịu dàng.
Anh ta tên là Mạc Phi. Một cái tên lập lờ nước đôi.*
“Đây là tình nhân mà chồng của cô đang bao dưỡng ở bên ngoài sao? ” tôi nghiêng người dựa vào vách tường trong con hẻm nhỏ, chậm rãi châm một điếu thuốc, hơi trào phúng nhìn người phụ nữ xinh đẹp cao quý ở trước mặt.
Nữ nhân với khuôn mặt được trang điểm kỹ lưỡng kia không lộ ra bất cứ biểu tình nào, cũng không nói tiếng nào, ngầm thừa nhận.
Tôi biết, cô ta chỉ là đang ngụy trang mà thôi, người phụ nữ này đang kiệt lực che giấu sự phẫn nộ và sỉ nhục của mình. Ha, có lẽ đối với một thiên kim tiểu thư giàu sang quyền thế mà nói, không có chuyện gì đáng hổ thẹn hơn chuyện người chồng tinh anh mà mình đã nghìn chọn vạn tuyển, được khen là “mẫu đàn ông lý tưởng “, lại là một người đồng tính luyến ái.
“Nói đi, cô muốn tôi làm sao đây?”
Tôi chậm rãi phun ra một hơi thuốc, dùng bật lửa đốt dần tấm ảnh. Khuôn mặt đó, đã khắc sâu trong lòng tôi rồi.
Nữ nhân yên lặng thật lâu, cuối cùng đôi môi anh đào nhỏ nhắn mê hoặc lòng người kia mới bắt đầu hé mở, âm điệu vô cùng dịu dàng không cao không thấp, chậm rãi nói: “Tôi muốn cậu, tiếp cận cái tên nam kỹ không biết xấu hổ này, tách hắn ra khỏi chồng tôi, sau đó hãy hủy hoại hắn. Tôi muốn cho hắn biết, giành lấy chồng của tôi, sẽ không có kết cục tốt.”
Những lời nói từ trong kẽ răng nhả ra, từng chữ một lạnh lùng tàn nhẫn. Giống như một lưỡi dao sắc bén, xé rách vỏ bọc hoàn hảo của cô ta.
Tôi khẽ cười “chậc chậc ” hai tiếng, thảo nào người ta từng nói, độc nhất là lòng dạ đàn bà. Nữ nhân, quả nhiên là loại động vật đáng sợ. Càng mỹ lệ, thì càng hung ác.
Tôi ném đầu thuốc lá cùng tấm ảnh cháy gần hết xuống đất, dùng mũi giày nghiền lên.
“Được, tôi sẽ cố gắng.”
Trên đôi giày cao gót tinh xảo, nữ nhân kiều mị thướt tha chậm rãi đi ra khỏi con hẻm, nhanh chóng bước vào trong xe, chiếc xe riêng liền lập tức phóng đi.
Tôi vẫn dựa lưng vào tường, trầm tư trong chốc lát. Khóe môi không nhịn được khẽ nhếch lên một tia trào phúng.
An Thế Duy, điểm yếu của anh thật sự chí mạng đấy.
Nam nhân tên Mạc Phi này sống một mình trong một căn hộ rất bình thường. Tôi cứ nghĩ rằng loại người như An Thế Duy sẽ bí mật nuôi tiểu tình nhân của mình trong khuê phòng, cho dù không phải là một ngôi biệt thự xa hoa lộng lẫy bên cạnh bãi biển thì cũng là một căn hộ cao cấp ở trung tâm khu đô thị phồn hoa nào đó. Không ngờ hắn lại keo kiệt như vậy, có lẽ là để che giấu tai mắt người đời. Một nam nhân lại để cho một nam nhân khác bao dưỡng, nói thẳng ra, so với nam kỹ thì chẳng có gì khác biệt, đơn giản chỉ là tham tiền thôi, chỉ cần kiếm được tiền, ai cũng có thể lấy làm chồng. Thật đúng là thứ hư vinh ti tiện.
Một buổi chiều đầy nắng, tôi ngồi ở một quán cà phê ngoài trời, mang kính râm, vành mũ kéo thấp xuống, vừa lơ đãng nhấm nháp ly cà phê, vừa liếc mắt dõi theo nam nhân mới đi ra từ siêu thị phía đối diện.
Mạc Phi xách túi đồ mới mua, trên người mặc một chiếc áo T shirt sẫm màu vô cùng đơn giản, nơi cổ áo lộ ra cần cổ đặc biệt trắng nõn, bên dưới là một chiếc quần jean gọn gàng, ôm lấy đôi chân thon dài xinh đẹp. Nhìn từ xa, cả người anh ta đều toát lên cảm giác thanh thoát vô cùng dễ chịu. Vóc dáng của anh ta cũng không tính là thấp, thế nhưng khung xương lại phi thường tinh tế, eo thon chân dài. Với thân thể như vậy chắc chắn lúc An Thế Duy ôm vào lòng, nhất định sẽ rất thướt tha mềm mại, quyến rũ mị hoặc, hơn nữa khuôn mặt có thể nói là xinh đẹp hoàn mỹ, không thể không thừa nhận, dáng vẻ đó thật sự đủ để khiến người khác phải mê mẩn.
Tôi không khỏi khinh miệt cười, sau đó lại thấy một đứa bé trai đột nhiên xông lên trước, cố ý từ phía sau đẩy mạnh Mạc Phi một cái, lúc anh ta loạng choạng suýt ngã, đứa trẻ đó cũng tự mình ngã ngồi trên mặt đất, khóc rống lên. Tiếng khóc vang lên khiến người qua đường liền hiếu kỳ tò mò. Mạc Phi nhanh chóng ngồi xổm xuống, khẽ sờ lên tóc cậu bé, nói cái gì đó, thế nhưng đứa trẻ kia vẫn cứ khóc lớn không thôi. Mạc Phi tựa hồ có chút luống cuống, vội vàng vươn tay muốn đỡ cậu bé đứng dậy, thế nhưng bàn tay lại bất ngờ bị gạt ra. Đứa trẻ trừng mắt hung dữ nói ra một câu, sau đó liền tự mình đứng lên, từ trong đám người vây quanh nhanh chóng chạy mất. Còn Mạc Phi thì sững người ngồi nguyên tại chỗ, bởi vì câu nói của đứa trẻ kia mà nhất thời khuôn mặt đỏ bừng, anh ta cắn chặt môi dưới, rũ mắt xuống, cảm thấy xấu hổ đến không thể ngẩng đầu lên được. Mạc Phi ngồi đó ngây ngốc vài giây, trong ánh mắt kỳ lạ của ngững người xung quanh, anh ta cúi gằm mặt nhanh chóng nhặt lại những món đồ bị vương vãi lung tung, nhưng đôi tay thì lại không ngừng run rẩy, nhặt lên rồi lại rớt xuống, bộ dạng vô cùng khổ sở. Cuối cùng, sau khi nhặt hết đồ xong, anh ta liền lập tức đứng lên, cúi đầu vội vã chạy khỏi nơi đó, đôi chân loạng choạng giống như muốn ngã, dường như là chạy trối chết.
Nhìn bộ dạng hoảng hốt lo sợ đến tội nghiệp kia, tôi không khỏi bật cười. Ha, làm một nam sủng không biết liêm sỉ, da mặt sao có thể mỏng như vậy? Giả bộ thuần khiết vô tội sao? Hừ, làm trò!
Bóng lưng gầy yếu không ngừng run rẩy của Mạc Phi rất nhanh đã mất hút. Tôi vẫn ngồi đó chậm rãi thưởng thức cà phê. Hai phút sau, một cậu bé đi tới trước mặt tôi, rất không khách khí chìa tay ra, đòi tôi đưa tiền.
Tôi mỉm cười, tiện tay rút từ trong ví ra một tờ năm mươi đồng, nhưng không đưa liền cho nó, mà lại hỏi: “Lúc nãy em có nói như những gì anh đã dặn không đấy?”
Cậu bé liền làm vẻ mặt ông cụ non hếch mũi lên, nói dĩ nhiên rồi, sau đó lặp lại một lần cho tôi nghe.
“Đừng có dùng bàn tay bẩn thỉu của anh chạm vào tôi! Cái đồ nam kỹ bị bao dưỡng!”
Tôi thoả mãn cười cười, đặt tiền vào trong tay cậu bé. Cậu nhóc hoan hô một tiếng, nắm chặt lấy tờ tiền vui tươi hớn hở chạy đi. Tôi trầm ngâm nhìn tách cà phê trước mắt từ từ nguội đi, im lặng cười.
Chú thích:
Mạc Phi (莫非 đọc là mòfēi): ờ thì theo như trong QT của ta thì hai chữ này còn có nghĩa là “chẳng lẽ; hay là; hẳn là ” -> cho nên Thư Lạc mới nói là ‘lập lờ nước đôi’ đó ~~^^ lúc đầu nhìn QT cứ thấy ‘chẳng lẽ’ một nùi nhìn cũng zui thiệt, em Lý Tử bên Huyết chi dụ hoặc thì bị dịch thành ‘cây mận’ ~~ha ha
Tôi là Thư Lạc. Năm nay hai mươi tuổi. Tôi là gay.
Kỳ thực đây chính là một vở kịch. Vào ngày hôm đó, lúc bác sĩ lạnh nhạt nói với tôi “Tỷ lệ thành công của ca phẫu thuật không quá 50% “, bức màn cho vở kịch này đã được kéo lên.
Tôi rất bình tĩnh mỉm cười, nói với bác sỹ: “Cho tôi một chút thời gian.”
Sau đó, tôi nhận được một tấm séc từ tay người phụ nữ kia. Điều buồn cười nhất chính là, cô ta cứ tưởng rằng mình vô tình tìm được tôi rồi lên kế hoạch lợi dụng. Nhưng sự thực, lại hoàn toàn trái ngược.
Tôi thờ ơ liếc nhìn tấm ảnh trong tay. Đó là một nam nhân vô cùng thanh tú tao nhã, nhìn qua có vẻ khá yếu ớt, hai tay đang ôm túi táo tươi ngon mới mua, an tĩnh nhàn hạ bước đi dưới ánh mặt trời, hoàn toàn không phát hiện ra ống kính của thám tử tư đang ngắm thẳng vào mình, trên mặt còn nở một nụ cười nhạt vô cùng dịu dàng.
Anh ta tên là Mạc Phi. Một cái tên lập lờ nước đôi.*
“Đây là tình nhân mà chồng của cô đang bao dưỡng ở bên ngoài sao? ” tôi nghiêng người dựa vào vách tường trong con hẻm nhỏ, chậm rãi châm một điếu thuốc, hơi trào phúng nhìn người phụ nữ xinh đẹp cao quý ở trước mặt.
Nữ nhân với khuôn mặt được trang điểm kỹ lưỡng kia không lộ ra bất cứ biểu tình nào, cũng không nói tiếng nào, ngầm thừa nhận.
Tôi biết, cô ta chỉ là đang ngụy trang mà thôi, người phụ nữ này đang kiệt lực che giấu sự phẫn nộ và sỉ nhục của mình. Ha, có lẽ đối với một thiên kim tiểu thư giàu sang quyền thế mà nói, không có chuyện gì đáng hổ thẹn hơn chuyện người chồng tinh anh mà mình đã nghìn chọn vạn tuyển, được khen là “mẫu đàn ông lý tưởng “, lại là một người đồng tính luyến ái.
“Nói đi, cô muốn tôi làm sao đây?”
Tôi chậm rãi phun ra một hơi thuốc, dùng bật lửa đốt dần tấm ảnh. Khuôn mặt đó, đã khắc sâu trong lòng tôi rồi.
Nữ nhân yên lặng thật lâu, cuối cùng đôi môi anh đào nhỏ nhắn mê hoặc lòng người kia mới bắt đầu hé mở, âm điệu vô cùng dịu dàng không cao không thấp, chậm rãi nói: “Tôi muốn cậu, tiếp cận cái tên nam kỹ không biết xấu hổ này, tách hắn ra khỏi chồng tôi, sau đó hãy hủy hoại hắn. Tôi muốn cho hắn biết, giành lấy chồng của tôi, sẽ không có kết cục tốt.”
Những lời nói từ trong kẽ răng nhả ra, từng chữ một lạnh lùng tàn nhẫn. Giống như một lưỡi dao sắc bén, xé rách vỏ bọc hoàn hảo của cô ta.
Tôi khẽ cười “chậc chậc ” hai tiếng, thảo nào người ta từng nói, độc nhất là lòng dạ đàn bà. Nữ nhân, quả nhiên là loại động vật đáng sợ. Càng mỹ lệ, thì càng hung ác.
Tôi ném đầu thuốc lá cùng tấm ảnh cháy gần hết xuống đất, dùng mũi giày nghiền lên.
“Được, tôi sẽ cố gắng.”
Trên đôi giày cao gót tinh xảo, nữ nhân kiều mị thướt tha chậm rãi đi ra khỏi con hẻm, nhanh chóng bước vào trong xe, chiếc xe riêng liền lập tức phóng đi.
Tôi vẫn dựa lưng vào tường, trầm tư trong chốc lát. Khóe môi không nhịn được khẽ nhếch lên một tia trào phúng.
An Thế Duy, điểm yếu của anh thật sự chí mạng đấy.
Nam nhân tên Mạc Phi này sống một mình trong một căn hộ rất bình thường. Tôi cứ nghĩ rằng loại người như An Thế Duy sẽ bí mật nuôi tiểu tình nhân của mình trong khuê phòng, cho dù không phải là một ngôi biệt thự xa hoa lộng lẫy bên cạnh bãi biển thì cũng là một căn hộ cao cấp ở trung tâm khu đô thị phồn hoa nào đó. Không ngờ hắn lại keo kiệt như vậy, có lẽ là để che giấu tai mắt người đời. Một nam nhân lại để cho một nam nhân khác bao dưỡng, nói thẳng ra, so với nam kỹ thì chẳng có gì khác biệt, đơn giản chỉ là tham tiền thôi, chỉ cần kiếm được tiền, ai cũng có thể lấy làm chồng. Thật đúng là thứ hư vinh ti tiện.
Một buổi chiều đầy nắng, tôi ngồi ở một quán cà phê ngoài trời, mang kính râm, vành mũ kéo thấp xuống, vừa lơ đãng nhấm nháp ly cà phê, vừa liếc mắt dõi theo nam nhân mới đi ra từ siêu thị phía đối diện.
Mạc Phi xách túi đồ mới mua, trên người mặc một chiếc áo T shirt sẫm màu vô cùng đơn giản, nơi cổ áo lộ ra cần cổ đặc biệt trắng nõn, bên dưới là một chiếc quần jean gọn gàng, ôm lấy đôi chân thon dài xinh đẹp. Nhìn từ xa, cả người anh ta đều toát lên cảm giác thanh thoát vô cùng dễ chịu. Vóc dáng của anh ta cũng không tính là thấp, thế nhưng khung xương lại phi thường tinh tế, eo thon chân dài. Với thân thể như vậy chắc chắn lúc An Thế Duy ôm vào lòng, nhất định sẽ rất thướt tha mềm mại, quyến rũ mị hoặc, hơn nữa khuôn mặt có thể nói là xinh đẹp hoàn mỹ, không thể không thừa nhận, dáng vẻ đó thật sự đủ để khiến người khác phải mê mẩn.
Tôi không khỏi khinh miệt cười, sau đó lại thấy một đứa bé trai đột nhiên xông lên trước, cố ý từ phía sau đẩy mạnh Mạc Phi một cái, lúc anh ta loạng choạng suýt ngã, đứa trẻ đó cũng tự mình ngã ngồi trên mặt đất, khóc rống lên. Tiếng khóc vang lên khiến người qua đường liền hiếu kỳ tò mò. Mạc Phi nhanh chóng ngồi xổm xuống, khẽ sờ lên tóc cậu bé, nói cái gì đó, thế nhưng đứa trẻ kia vẫn cứ khóc lớn không thôi. Mạc Phi tựa hồ có chút luống cuống, vội vàng vươn tay muốn đỡ cậu bé đứng dậy, thế nhưng bàn tay lại bất ngờ bị gạt ra. Đứa trẻ trừng mắt hung dữ nói ra một câu, sau đó liền tự mình đứng lên, từ trong đám người vây quanh nhanh chóng chạy mất. Còn Mạc Phi thì sững người ngồi nguyên tại chỗ, bởi vì câu nói của đứa trẻ kia mà nhất thời khuôn mặt đỏ bừng, anh ta cắn chặt môi dưới, rũ mắt xuống, cảm thấy xấu hổ đến không thể ngẩng đầu lên được. Mạc Phi ngồi đó ngây ngốc vài giây, trong ánh mắt kỳ lạ của ngững người xung quanh, anh ta cúi gằm mặt nhanh chóng nhặt lại những món đồ bị vương vãi lung tung, nhưng đôi tay thì lại không ngừng run rẩy, nhặt lên rồi lại rớt xuống, bộ dạng vô cùng khổ sở. Cuối cùng, sau khi nhặt hết đồ xong, anh ta liền lập tức đứng lên, cúi đầu vội vã chạy khỏi nơi đó, đôi chân loạng choạng giống như muốn ngã, dường như là chạy trối chết.
Nhìn bộ dạng hoảng hốt lo sợ đến tội nghiệp kia, tôi không khỏi bật cười. Ha, làm một nam sủng không biết liêm sỉ, da mặt sao có thể mỏng như vậy? Giả bộ thuần khiết vô tội sao? Hừ, làm trò!
Bóng lưng gầy yếu không ngừng run rẩy của Mạc Phi rất nhanh đã mất hút. Tôi vẫn ngồi đó chậm rãi thưởng thức cà phê. Hai phút sau, một cậu bé đi tới trước mặt tôi, rất không khách khí chìa tay ra, đòi tôi đưa tiền.
Tôi mỉm cười, tiện tay rút từ trong ví ra một tờ năm mươi đồng, nhưng không đưa liền cho nó, mà lại hỏi: “Lúc nãy em có nói như những gì anh đã dặn không đấy?”
Cậu bé liền làm vẻ mặt ông cụ non hếch mũi lên, nói dĩ nhiên rồi, sau đó lặp lại một lần cho tôi nghe.
“Đừng có dùng bàn tay bẩn thỉu của anh chạm vào tôi! Cái đồ nam kỹ bị bao dưỡng!”
Tôi thoả mãn cười cười, đặt tiền vào trong tay cậu bé. Cậu nhóc hoan hô một tiếng, nắm chặt lấy tờ tiền vui tươi hớn hở chạy đi. Tôi trầm ngâm nhìn tách cà phê trước mắt từ từ nguội đi, im lặng cười.
Chú thích:
Mạc Phi (莫非 đọc là mòfēi): ờ thì theo như trong QT của ta thì hai chữ này còn có nghĩa là “chẳng lẽ; hay là; hẳn là ” -> cho nên Thư Lạc mới nói là ‘lập lờ nước đôi’ đó ~~^^ lúc đầu nhìn QT cứ thấy ‘chẳng lẽ’ một nùi nhìn cũng zui thiệt, em Lý Tử bên Huyết chi dụ hoặc thì bị dịch thành ‘cây mận’ ~~ha ha
Bình luận truyện