Bỉ Ngạn Yên Hoa
Chương 37
Mạc Phi vô lực tựa ở đầu giường, bàn tay phải đau buốt vẫn còn hơi run run. Hai cái tát đó dường như đã rút hết khí lực của anh, mặc dù là đánh lên mặt Thư Lạc, nhưng anh lại có cảm giác tim mình còn đau đớn hơn cả cậu ta, đau đến nước mắt nhịn không được mà chảy xuống.
“Thư Lạc, tôi muốn nói rõ ràng cho cậu biết, tôi sẽ không giúp cậu làm tổn thương An Thế Duy, càng sẽ không giúp cậu bày mưu hãm hại hắn.”
“Câm miệng, đừng để tôi nghe từ miệng anh tên của một nam nhân khác.”
“Còn nữa, nếu như cậu muốn hại hắn, tôi nhất định sẽ tìm mọi cách ngăn cản cậu. Tôi sẽ không để cho cậu có cơ hội làm tổn thương đến hắn.”
“Đủ rồi! Mạc Phi! Chuyện đã tới nước này rồi mà anh vẫn không thể tỉnh táo lại một chút sao?!”
Thư Lạc đột nhiên rít lên, nổi giận đùng đùng tiến tới, một tay kéo lấy vạt áo Mạc Phi, cố sức xé mở.
Mạc Phi kinh hô một tiếng, còn chưa kịp giãy dụa cổ tay đã bị nắm chặt.
“Anh tự nhìn lại mình đi! Hắn đã đánh anh thành bộ dạng gì, anh vẫn còn yêu hắn sao? Có phải muốn bị hắn đánh chết mới chịu quay đầu lại?! Hắn đối với anh như vậy, tại sao anh vẫn còn muốn bảo vệ hắn! Anh cứ một mực yêu người đàn ông đó, rốt cuộc hắn ta có cái gì tốt?”
Mạc Phi ngơ ngẩn, thân thể trần trụi phủ đầy những vết thương thâm tím, cả người nhịn không được mà lạnh run, ánh mắt trống rỗng nhìn Thư Lạc.
“Rốt cuộc hắn ta có cái gì tốt… ” Anh lầm bầm lặp lại, thê lương cười nói, “Thì là hắn đánh tôi, ngược đãi tôi, nhưng hắn không biết dùng âm mưu thủ đoạn để lừa dối tôi, sẽ không bày mưu tính kế để đùa giỡn tôi. Tuy An Thế Duy không phải quân tử, nhưng hắn cũng không phải loại người tiểu nhân đê tiện vô sỉ như cậu.”
Trong nháy mắt, Thư Lạc cảm giác trái tim mình bỗng thắt lại, giống như bị ai đó dùng thanh kiếm sắc bén đâm xuyên qua, đau đến rỉ ra từng giọt máu tươi. Cậu cố gắng kéo bản thân mình thoát khỏi bờ vực sụp đổ của lý trí, thanh âm run rẩy thấp giọng hỏi một câu.
“Vậy là ở trong lòng anh, tôi không thể nào bằng hắn?”
Mạc Phi cắn chặt môi, từng giọt nước mắt liên tục trào ra, anh nhìn vẻ mặt đau xót tuyệt vọng củaThư Lạc, mặc cho trái tim đang vô cùng đau đớn, khẩu thị tâm phi nhả ra một chữ.
“Phải.”
Thư Lạc đột nhiên ngây người một chút, lập tức thất thần nở nụ cười.
“Tốt, rất tốt, vô cùng tốt… Quả nhiên là tình nhân mà An Thế Duy dùng tiền bao nuôi, từ thân thể đến trái tim đều bị mua đi… A, Mạc Phi, giá của anh là bao nhiêu? Tôi trả gấp đôi, để tôi vui vẻ một buổi tối nhé, được không?”
“Thư Lạc! Cậu đừng quá đáng!”
Mạc Phi tức giận trừng mắt nhìn người thanh niên dường như đã đánh mất lý trí này.
“Ha, quá đáng? Đây đâu phải ngày đầu anh biết tôi, tôi sẽ còn làm ra nhiều chuyện quá đáng hơn nữa, có muốn biết một chút không? A, dù sao tôi cũng là người như thế rồi mà…”
Thư Lạc buồn bã đau thương cười. Cậu ta vừa cười vừa mạnh mẽ ấn Mạc Phi ngã xuống giường, lấy thân đè lên. Mạc Phi nhất thời quá sợ hãi, liều mạng giãy dụa phản kháng. Nhưng anh đâu phải là đối thủ của Thư Lạc, trong lúc giằng co đã nhanh chóng bị chế ngự. Đôi mắt Thư Lạc đỏ au giống như một một con thú con đã mất đi lý tính, cậu gắt gao đè chặt cánh tay đang giãy dụa lung tung của Mạc Phi, thô bạo cởi quần áo trên người anh.
“Thư Lạc! Buông tôi ra! Dừng tay! Thư Lạc!”
Mạc Phi hoảng sợ kêu la, kiệt lực phản kháng để thoát khỏi sự kiềm chế của Thư Lạc, thế nhưng vẫn không cách nào thoát ra.
Thư Lạc hung hăng cúi đầu vùi sâu vào cổ Mạc Phi, điên cuồng gặm cắn cần cổ cùng bờ vai non mịn, sau đó dần dần trượt tới bộ ngực gầy yếu, ngón tay cùng đầu lưỡi bắt đầu chơi đùa hai điểm đỏ hồng non mềm ở trước ngực, đến khi hai khỏa anh đào ấy bị chà đạp đến sung huyết đứng thẳng. Cùng lúc đó, một bàn tay của Thư Lạc đã tiến vào trong quần lót của Mạc Phi mà khám phá, hạ thân mềm nhũn bị nắm lấy, thô bạo xoa nắn.
Người dưới thân bất ngờ đau đến thân thể co rúm lại.
“A a! Thư Lạc… Buông tay… Đau quá… Đau quá…”
Mạc Phi kêu khóc liên tục giãy dụa thân thể muốn tránh khỏi bàn tay kia, nhưng lại không có cách nào trốn thoát. Lúc một ngón tay trượt theo bắp đùi mạnh mẽ đâm vào hậu phương, Mạc Phi bất ngờ hoảng hốt la lên thất thanh. Đại não không ngừng phát ra tín hiệu nguy hiểm. Ngón tay kia không chút kiêng nể thô bạo đâm vào, sự trừu sáp mang theo đau đớn, phẫn nộ, nhục nhã, còn có cả sự sợ hãi và khủng hoảng tột độ, tất cả cảm xúc trong nháy mắt đều xông thẳng lên não, Mạc Phi càng trở nên hoảng sợ luống cuống, anh kêu khóc ra sức quẫy đạp hai chân, không ngừng phản kháng chống trả, thế nhưng thân thể lại bị gắt gao áp trụ, quần dài cùng nội y liền bị thô bạo giật xuống.
“Thư Lạc, tôi muốn nói rõ ràng cho cậu biết, tôi sẽ không giúp cậu làm tổn thương An Thế Duy, càng sẽ không giúp cậu bày mưu hãm hại hắn.”
“Câm miệng, đừng để tôi nghe từ miệng anh tên của một nam nhân khác.”
“Còn nữa, nếu như cậu muốn hại hắn, tôi nhất định sẽ tìm mọi cách ngăn cản cậu. Tôi sẽ không để cho cậu có cơ hội làm tổn thương đến hắn.”
“Đủ rồi! Mạc Phi! Chuyện đã tới nước này rồi mà anh vẫn không thể tỉnh táo lại một chút sao?!”
Thư Lạc đột nhiên rít lên, nổi giận đùng đùng tiến tới, một tay kéo lấy vạt áo Mạc Phi, cố sức xé mở.
Mạc Phi kinh hô một tiếng, còn chưa kịp giãy dụa cổ tay đã bị nắm chặt.
“Anh tự nhìn lại mình đi! Hắn đã đánh anh thành bộ dạng gì, anh vẫn còn yêu hắn sao? Có phải muốn bị hắn đánh chết mới chịu quay đầu lại?! Hắn đối với anh như vậy, tại sao anh vẫn còn muốn bảo vệ hắn! Anh cứ một mực yêu người đàn ông đó, rốt cuộc hắn ta có cái gì tốt?”
Mạc Phi ngơ ngẩn, thân thể trần trụi phủ đầy những vết thương thâm tím, cả người nhịn không được mà lạnh run, ánh mắt trống rỗng nhìn Thư Lạc.
“Rốt cuộc hắn ta có cái gì tốt… ” Anh lầm bầm lặp lại, thê lương cười nói, “Thì là hắn đánh tôi, ngược đãi tôi, nhưng hắn không biết dùng âm mưu thủ đoạn để lừa dối tôi, sẽ không bày mưu tính kế để đùa giỡn tôi. Tuy An Thế Duy không phải quân tử, nhưng hắn cũng không phải loại người tiểu nhân đê tiện vô sỉ như cậu.”
Trong nháy mắt, Thư Lạc cảm giác trái tim mình bỗng thắt lại, giống như bị ai đó dùng thanh kiếm sắc bén đâm xuyên qua, đau đến rỉ ra từng giọt máu tươi. Cậu cố gắng kéo bản thân mình thoát khỏi bờ vực sụp đổ của lý trí, thanh âm run rẩy thấp giọng hỏi một câu.
“Vậy là ở trong lòng anh, tôi không thể nào bằng hắn?”
Mạc Phi cắn chặt môi, từng giọt nước mắt liên tục trào ra, anh nhìn vẻ mặt đau xót tuyệt vọng củaThư Lạc, mặc cho trái tim đang vô cùng đau đớn, khẩu thị tâm phi nhả ra một chữ.
“Phải.”
Thư Lạc đột nhiên ngây người một chút, lập tức thất thần nở nụ cười.
“Tốt, rất tốt, vô cùng tốt… Quả nhiên là tình nhân mà An Thế Duy dùng tiền bao nuôi, từ thân thể đến trái tim đều bị mua đi… A, Mạc Phi, giá của anh là bao nhiêu? Tôi trả gấp đôi, để tôi vui vẻ một buổi tối nhé, được không?”
“Thư Lạc! Cậu đừng quá đáng!”
Mạc Phi tức giận trừng mắt nhìn người thanh niên dường như đã đánh mất lý trí này.
“Ha, quá đáng? Đây đâu phải ngày đầu anh biết tôi, tôi sẽ còn làm ra nhiều chuyện quá đáng hơn nữa, có muốn biết một chút không? A, dù sao tôi cũng là người như thế rồi mà…”
Thư Lạc buồn bã đau thương cười. Cậu ta vừa cười vừa mạnh mẽ ấn Mạc Phi ngã xuống giường, lấy thân đè lên. Mạc Phi nhất thời quá sợ hãi, liều mạng giãy dụa phản kháng. Nhưng anh đâu phải là đối thủ của Thư Lạc, trong lúc giằng co đã nhanh chóng bị chế ngự. Đôi mắt Thư Lạc đỏ au giống như một một con thú con đã mất đi lý tính, cậu gắt gao đè chặt cánh tay đang giãy dụa lung tung của Mạc Phi, thô bạo cởi quần áo trên người anh.
“Thư Lạc! Buông tôi ra! Dừng tay! Thư Lạc!”
Mạc Phi hoảng sợ kêu la, kiệt lực phản kháng để thoát khỏi sự kiềm chế của Thư Lạc, thế nhưng vẫn không cách nào thoát ra.
Thư Lạc hung hăng cúi đầu vùi sâu vào cổ Mạc Phi, điên cuồng gặm cắn cần cổ cùng bờ vai non mịn, sau đó dần dần trượt tới bộ ngực gầy yếu, ngón tay cùng đầu lưỡi bắt đầu chơi đùa hai điểm đỏ hồng non mềm ở trước ngực, đến khi hai khỏa anh đào ấy bị chà đạp đến sung huyết đứng thẳng. Cùng lúc đó, một bàn tay của Thư Lạc đã tiến vào trong quần lót của Mạc Phi mà khám phá, hạ thân mềm nhũn bị nắm lấy, thô bạo xoa nắn.
Người dưới thân bất ngờ đau đến thân thể co rúm lại.
“A a! Thư Lạc… Buông tay… Đau quá… Đau quá…”
Mạc Phi kêu khóc liên tục giãy dụa thân thể muốn tránh khỏi bàn tay kia, nhưng lại không có cách nào trốn thoát. Lúc một ngón tay trượt theo bắp đùi mạnh mẽ đâm vào hậu phương, Mạc Phi bất ngờ hoảng hốt la lên thất thanh. Đại não không ngừng phát ra tín hiệu nguy hiểm. Ngón tay kia không chút kiêng nể thô bạo đâm vào, sự trừu sáp mang theo đau đớn, phẫn nộ, nhục nhã, còn có cả sự sợ hãi và khủng hoảng tột độ, tất cả cảm xúc trong nháy mắt đều xông thẳng lên não, Mạc Phi càng trở nên hoảng sợ luống cuống, anh kêu khóc ra sức quẫy đạp hai chân, không ngừng phản kháng chống trả, thế nhưng thân thể lại bị gắt gao áp trụ, quần dài cùng nội y liền bị thô bạo giật xuống.
Bình luận truyện