Bị Phú Nhị Đại Theo Đuổi

Chương 41: Một chân đạp hai thuyền



Editor: tiểu mao

Bởi vì có Kỷ An Ninh là nguyên nhân, Trần Hạo và Mạnh Hân Vũ, Bạch Lộ coi như có quen biết. Cẩu độc thân năm ba làm sao có thể buông tha hai tiểu học muội năm nhất cơ chứ, Trần Hạo đương nhiên muốn nắm lấy cơ hội.

Bọn họ vừa ra khỏi nhà ăn, liền trao đổi số điện thoại với nhau, thêm wechat.

Mạnh Hân Vũ và Bạch lộ đều cười hì hì, mặt hơi đỏ.

Chuyện yêu đương đúng là làm cho người ta mơ ước.

Nghỉ giữa giờ buổi chiều, Bạch Lộ hưng phấn nói cho Kỷ An Ninh: “Trần Hạo hỏi ký túc xá bọn mình có muốn cùng ký túc xá bọn họ thiết lập quan hệ hữu nghị không kìa!”

Kỷ An Ninh không ngờ cùng ăn một bữa cơm lại thu hoạch được cái này.

Cùng phòng ký túc xá với Mạnh Hân Vũ còn có hai cô gái thuộc khoa khác, hai người bọn họ rất hưng phấn, ríu ra ríu rít bàn luận tối nay nên nói thế nào với hai bạn kia.

Kỷ An Ninh cho dù không tham gia vào cũng cảm nhận được sự vui vẻ của hai người họ. cô chống má, mỉm cười nhìn các nàng đang nhảy nhót xôn xao.

Học tập, yêu đương, bạn bè.

Trước sau hai kiếp, tới tận bây giờ, Kỷ An Ninh mới chính thức hưởng thụ cuộc sống đại học bình thường. (Truyện được edit và đăng tại cungquanghang.com)

Bởi vì Kỷ An Ninh đã đáp ứng sau này cùng ăn cơm trưa với Văn Dụ, Văn Dụ liền đồng ý buổi tối không đuổi theo cô.

Xe đón xe đưa, đúng là rất chói mắt. Càng khỏi phải nói đến cái xe Hummer đen “khiêm tốn” vốn nổi danh ở trường kia.

Mạnh Hân Vũ và Bạch Lộ cũng nhận ra xe của Văn Dụ. Hai người bọn họ sau khi ăn xong cơm chiều thì ra ngoài trường học tản bộ một vòng, xung quanh có rất nhiều quán nhỏ, tất cả mọi người đều thích đi dạo chơi vào buổi trưa hoặc chạng vạng tối, vừa hay để tiêu cơm luôn.

Tản bộ từ cửa hàng nhỏ về cổng trường, Bạch Lộ liền dùng cùi chỏ huých Mạnh Hân Vũ: “Này! Này! Kia có phải xe của Văn Dụ không?”

Xe Hummer đen dừng trước cửa trường học, cao hơn một khoảng so với mấy xe khác, rất dễ thấy.

Nhưng Bạch Lộ kinh sợ không phải vì xe, mà vì người bên cạnh xe.

Nhìn qua là thấy Tôn Nhã Nhàn cố ý ăn mặc đẹp, đứng bên cạnh xe, cách cái cửa xe trò chuyện với Văn Dụ.

“Hôm nay?” Văn Dụ nhìn bộ dạng chủ động ân cần của cô ta, nhàn nhạt mà cự tuyệt, “Hôm nay có chuyện, hôm khác đi.”

Hôm qua anh mời cô ta tới đường Kiều Nam, cô ta không đi. Hôm nay cô ta muốn chủ động mời anh đi uống cà phê, anh lại cự tuyệt. Văn Dụ lúc lạnh lúc nóng, làm Tôn Nhã Nhàn thấy bất ổn trong lòng.

Nhìn chiếc Hummer đen nhanh chóng rời đi, cô ta rất hối hận đêm qua không nên cự tuyệt Văn Dụ. Nếu Văn Dụ cho cô ta thêm cơ hội, cô ta chắc chắn sẽ không cự tuyệt.

Ngày khai giảng đầu tiên, Tôn Nhã Nhàn đã quen biết Văn Dụ. Đương nhiên là chỉ có cô ta biết anh thôi.

Vừa khai giảng năm học mới, sinh viên năm nhất vào trường. Mấy sư huynh trong trường học xoa tay hằm hè, chỉ đợi mấy tiểu học muội nhập học. Ngày nhập học đó, đi đâu cũng thấy đám học trưởng ân cần chỉ đường, chuyển hành lý cho mấy tiểu học muội.

Tôn Nhã Nhàn xinh đẹp như vậy, tự nhiên bắt đầu từ nhà ga liền được đám học trưởng đón người mới vây quanh. Hoa đại cho xe buýt tới đón tân sinh viên tới trường, hành lý đương nhiên không cần cô ta lo, đám học trưởng kia thi nhau tranh cướp giúp cô kéo hành lý.

Nam sinh năm nhất không được đối xử tốt như vậy, một thân một mình lo liệu.

Có một nam sinh năm nhất dáng vẻ quê mùa, giống như là từ nông thôn lên, một cái vali cộng thêm mấy cái bao. Cậu ta một tay kéo vali, trên vali còn chồng thêm mấy cái bao lớn, một bao lớn khác thì vác trên vai, cứ thế xông thẳng vào trường.

Tôn Nhã Nhàn được bọn học trưởng Lý Toàn Hữu chăm sóc, bản thân ưu nhã cõng theo một cái túi nhỏ, trơ mắt nhìn cậu ta cắm đầu chạy vè phía trường học, trực tiếp đụng trúng một chàng trai trẻ tuổi đang bước nhanh ra khỏi trường.

Chàng trai trẻ tuổi kia phản ứng nhanh nhẹn, trong nháy mắt đụng nhau liền đưa tay ra. một tay chụp lấy cái bao lớn đang sắp rớt xuống, một tay khác bắt lấy bả vai nam sinh kia, giữ cậu ta lại tránh bị ngã.

Chàng trai trẻ tuổi kia trong nháy mắt thể hiện sức mạnh, làm trong lòng Tôn Nhã Nhàn dao động. cô tập trung nhìn lại, người kia mũi cao thẳng, gương mặt anh tuấn. anh đưa cái bao lớn cho cậu nam sinh kia, nói “Chú ý một chút”, hình như đang có vẻ không vui. Nhìn qua còn hơi tức giận.

Điều này càng hấp dẫn Tôn Nhã Nhàn.

Giống như hàng hiệu trên người anh, giống như chiếc xe Hummer của anh.

Sau đó Tôn Nhã Nhàn đi nghe ngóng khắp nơi. Chiếc xe Hummer kia đúng là rất nổi tiếng, sau khi nghe ngóng liền biết được: Văn Dụ, năm ba, là đại thiếu gia, trong nhà rất nhiều tiền.

Tâm Tôn Nhã Nhàn vẫn luôn nóng hổi, không thèm để nam sinh khác vào mắt. (Truyện được edit và đăng tại cungquanghang.com)

Văn Dụ đối với cô ta lúc nóng lúc lạnh, trong lòng Tôn Nhã Nhàn sinh u oán, đứng ở chỗ đó nhìn theo Hummer đã đi xe một lúc mới quay đầu trở về trường.

Kỷ An Ninh cũng không phải ngày nào cũng ăn cơm trưa với Văn Dụ, trừ buổi sáng cô phải trực ban ở nhà ăn, trưa với chiều đều theo thời khóa biểu xếp lịch trực. Thứ sáu cô phải trực buổi trưa, Văn Dụ biết hôm nay cô trực nên cố ý tới chỗ cô mua cơm.

Nhìn qua thấy hàng chỗ cô dài hơn so với mấy hàng khác, đều là con trai.

Văn Dụ: “…” Móa nó!

Văn Dụ đương nhiên sẽ không bạc đãi dạ dày của mình, cũng không thể chen lấn với một hàng dài con trai đang xếp hàng kia chỉ để nhìn Kỷ An Ninh một chút, nói với cô thêm một câu.

anh cùng bọn Trần Hạo, Tôn Khải ăn cơm trước. Đến lúc ăn no, cửa sổ cũng chẳng còn người nào, Kỷ An Ninh đẩy xe đẩy nhỏ ra thu bàn ăn. Lúc đi ngang qua, cô còn vui vẻ chào hỏi bọn họ.

Bàn ăn bằng sắt để đầy trên mấy giá nhựa, nặng kinh khủng, lúc Kỷ An Ninh đầy về phải cúi người dùng sức đẩy.

một cô gái nhỏ nhắn gầy yếu, mấy người Trần Hạo nhìn cũng thấy đau lòng, lại quay sang nhìn Văn Dụ vẫn đang ngồi vững như Thái Sơn ở đằng kia, bọn hắn nhịn không được hỏi: “Có muốn qua giúp đỡ không?”

Trong mắt Văn Dụ lại đầy ý cười, nói: “không cần. Đó là công việc của cô ấy.”

Bỏ qua thân phận “cô gái anh thích”, Văn Dụ kỳ thật rất thích người tự lực cánh sinh, tính cách kiên trì.

Người mặc tạp dề của nhà ăn, cặp tóc lên, Kỷ An Ninh mộc mạc giống mấy bà thím, dáng người nhỏ yếu, lại phá lệ cho anh cảm giác khỏe khoắn.

Đây là sự tràn đầy sức sống, sinh mệnh đang giãy dụa hướng tới trước, vui vẻ phồn vinh, làm người ta thấy vui vẻ.

Kỷ An Ninh đúng là không cần người khác giúp đỡ. cô khách sáo từ chối tiểu Ngô ở bếp sau đang nhiệt tình đề nghị giúp đỡ, hỏi: “Dì lý, mấy cái này để ở đâu?”

Dì Lý vừa xỉa răng vừa chỉ: “Bên kia, bảo lão Mã chỉ cho.”

Kỷ An Ninh ì ạch đẩy xe qua.

Công việc làm ngoài giờ ở nhà ăn tiền lương rất thấp, lại rất mệt mỏi. Nhưng chỗ tốt lớn nhất là thời gian linh hoạt, cái này cố ý chiếu cố cho mấy sinh viên nghèo mà bố trí, bởi vậy dựa vào thời khóa biểu có thể linh hoạt chiếu cố thời gian của sinh viên, không ảnh hưởng tới việc lên lớp của Kỷ An Ninh.

Kỷ An Ninh tính qua, không có thu nhập từ NL, thu nhập từ quán cà phê, dạy kèm thêm nhà ăn trường học cộng lại, miễn cưỡng có thể đảm bảo nhu cầu chi tiêu của mình. Trong thời gian này, cô mua lò vi ba cộng thêm quần áo mới, chắc không có gì phát sinh nữa.

Nhưng điều chỉnh công việc giúp cô không bị bận rộn như trước, thời gian trống cô có thể tập trung vào việc học.

So với trước đó, mặc dù thu nhập cao, nhưng bận rộn mệt nhọc, trong lòng luôn trống rỗng, bây giờ lại có cảm giác quỹ đạo sinh hoạt được nâng lên, làm cho người ta kìm lòng không được mà tràn đầy hi vọng.

Lúc kết thúc công việc chuẩn bị rời đi, dì Lý gọi cô lại, kín đáo đưa cho cô hai quả lê nhỏ: “Cầm lấy.”

Đây là trái cây bán kèm với đồ ăn, Kỷ An Ninh thấy hơi do dự. Dì Lý nói: “Chúng ta làm việc ở nhà ăn, không thể chút phúc lợi cũng không có. Bây giờ đâu phải thời kì đói kém, sư phụ nấu chính đều rất mập mạp.”

Bà nói xong, bản thân của cầm một quả lê gặm một miếng.

Kỷ An Ninh cười đến hai mắt cong cong, đem lê nhét vào túi sách, nói “Cám ơn” rồi nhẹ nhàng chạy.

Sư phụ Mã cũng đang gặm lê đi tới, nói với dì Lý: “Đứa nhỏ này, nhìn thì gầy gò nhỏ nhắn, làm việc rất được.”

Dì Lý gật gật đầu.

Mạnh Hân Vũ thu thập cặp sách, chuẩn bị tới thư viện học tập, Bạch Lộ hùng hùng hổ hổ xông vào.

“Hân Vũ!” cô nàng vừa vào cửa liền gào to, “Cậu có biết tớ vừa nghe được chuyện gì không!”

Mạnh Hân Vũ nhìn cô nàng nói chuyện đến thở không ra hơi, cười cô nàng: “Nhìn cậu gấp chưa kìa, uống ngụm nước đi rồi nói tiếp.”

Bạch Lộ chạy vội lên lầu, đúng là thở không ra hơi, nâng cốc lên uống ừng ực mấy ngụm, “Cạch” để ly xuống, đi thẳng vào vấn đề: “Tôn Nhã Nhàn lên xe Văn Dụ, đi cùng hắn kìa!”

Tin tức rất có tính xung kích, Mạnh Hân Vũ cũng kinh ngạc: “Sao cậu biết? Cậu thấy rồi à?”

“không phải tớ! Là Hà Hướng Đông!” Bạch Lộ nói, “Hà Hướng Đông ra ngoài ăn xâu nướng thì nhìn thấy. hắn ta còn cằn nhằn cả đường với tớ.”

Cái gì mà “Con gái xinh đẹp đều hám giàu” linh tinh gì đó.

Hà Hướng Đông chính là người xuất hiện trong mộng Văn Dụ, nam sinh nói ba nghìn tệ cũng nguyện ý. Nam sinh này đã theo đuổi Tôn Nhã Nhàn từ túc tập huấn quân sự, nhưng hắn muốn nhan sắc không có nhan sắc, muốn dáng người không có dáng người, muốn gia thế không có gia thế, Tôn Nhã Nhàn nhìn hắn chướng mắt.

Kiếp trước, hắn ra là người giúp Tôn Nhã Nhàn tung tin đồn.

Kiếp này, Tôn Nhã Nhàn lên Hummer của Văn Dụ, trong mắt hắn cô ta liền trở thành “con gái hám giàu”. hắn căm giận, đúng lúc nửa đường gặp phải Bạch Lộ liền cằn nhằn nguyên đoạn đường về.

Nếu không phải Bach Lộ suy nghĩ một chút liền biết chuyện giữa Văn Dụ và Tôn Nhã Nhàn, cơ bản lười nghe tên này nói, loại con trai ánh mắt thiển cận cho rằng mua một cái túi mấy trăm tệ là loại con gái hám giàu, đúng là lý luận cứt chó.

“Tôn Nhã Nhàn sao lại cùng Văn Dụ…” Mạnh Hân Vũ xoắn xuýt, “Cậu nói xem An Ninh liệu có biết không? Chúng ta có nên nói cho An Ninh không?”

Bạch Lộ cũng do dự xoắn xuýt.

“Chiếu theo ý An Ninh thì Văn Dụ đang theo đuổi cậu ấy… Hai người bọn họ chưa phải người yêu.” cô nàng nói, “Chúng ta nếu nói với cậu ấy, có phải hơi lo chuyện bao đồng không?”

Đây cũng là nguyên nhân Mạnh Hân Vũ đang xoắn xuýt. cô nàng thẳng tính, nếu Kỷ An Ninh và Văn Dụ công khai là người yêu, Văn Dụ cùng Tôn Nhã Nhàn mập mờ như vậy cô nàng đã sớm nói thẳng với Kỷ An Ninh rồi.

Nhưng Văn Dụ và Kỷ An Ninh lại không phải là người yêu. Bọn cô cùng ăn cơm với bọn Văn Dụ, Trần Hạo, đều cảm giác được, hai người này còn chưa tiến tới giai đoạn yêu đương.

“Đúng là đểu cán.” Mạnh Hân Vũ cả giận, “Dù gì cũng đang theo đuổi Kỷ An Ninh, sao còn một chân đạp hai thuyền.”

“Đúng vậy. Làm hại tớ còn thấy anh ta đẹp trai, còn khuyên An Ninh tiếp nhận kìa.” Bạch Lộ cảm thông trong lòng, thở dài, “Nam sinh dáng dấp đẹp trai lại giàu có đúng là không đáng tin.”

Mạnh Hân Vũ suy nghĩ nói: “Nhìn lại thì, An Ninh chỉ đơn giản muốn cùng Văn Dụ làm sư huynh muội cùng câu lạc bộ thôi, tớ cũng không muốn truyền chuyện này ra, rảnh rỗi đi lo chuyện, An Ninh nếu thật sự có ý định tiếp nhận Văn Dụ, vậy chúng ta nhất định phải nói cho cậu ấy.”

Nhất thời, hai người đều có ấn tượng cực kì kém với Văn Dụ.

Mà Tôn Nhã Nhàn… Tôn Nhã Nhàn tối hôm đó bị làm cho mờ mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện