Bia Đỡ Đạn Phản Công
Chương 1196: Nhân duyên mượn xác hoàn hồn 18
Bách Hợp mới tiêu diệt thây khô, có thể vì cái thi thể này đã ngấm âm khí trong một thời gian quá dài, hơn nữa trước khi chết oán khí quá nặng lại bị nhân khí dẫn sống, được uống máu tươi nên hung tính cực mạnh, lá bùa của cô không khống chế được đành phải dùng tay chế ngự.
Tuy cô có Đạo Đức Kinh, sức đề kháng với thi khí hơn đạo sĩ bình thường rất nhiều, nhưng do thi khí này quá mạnh nên làm cho cô cũng bị nhiễm một chút, nơi này vô cùng hung hiểm kỳ quặc, vậy mà hết lần này tới lần khác Thẩm Xuân còn chỉ trích cô giết người, cô muốn tìm chỗ ngồi nghỉ ngơi điều dưỡng khí huyết đang dâng trào cũng không được, lại còn phải nghe Thẩm Xuân lảm nhảm, Bách Hợp tự nhiên muốn giết người, quay đầu trừng mắt với anh ta:
“Anh câm miệng lại cho tôi!”
Nếu là lúc trước Bách Hợp nói chuyện với Thẩm Xuân kiểu đấy, anh ta sẽ không sợ, tất nhiên còn phản bác vài ba câu, nhưng bây giờ đã khác, vài phút trước Bách Hợp mới “giết” người, lòng dạ cô độc ác như vậy, giết vài người còn không nháy mắt một cái, còn quát bắt mình câm miệng, vẻ mặt đầy ác ý, khác hẳn bộ dạng nhu nhược trước kia, Thẩm Xuân không dám đùa giỡn với cô, sợ hãi lùi về sau hai bước, bám vào cái khung cửa bên cạnh, liền im bặt.
Giải quyết xong cái thây khô, nhìn lại số người sống sót chỉ còn mười mấy, Trang Thiên Minh lau mặt, thấy ánh mắt Bách Hợp thay đổi, nhớ lại cảnh lúc nãy Bách Hợp chế ngự thây khô, vốn dĩ bản thân cũng không coi trọng cô gái trẻ tuổi như vậy, không ngờ vật đổi sao dời, bây giờ lại thể hiện ra có đạo thuật cao siêu, không chỉ cưỡng chế hai âm hồn bà Vương và hòa thượng béo rời đi, phá hai cái đèn lồng da người, còn giết chết được cái thây khô hung hãn. Một chỗ dựa mạnh mẽ như thế, dù nhà cổ này thâm trầm lạ thường, thì sự hiện diện của Bách Hợp vẫn làm người ta như túm được cọng cỏ cứu mạng. Trang Thiên Minh hơi thả lòng một chút, thở hắt chửi thề vài câu, nhìn Bách Hợp cung kính hơn nhiều: “Không ngờ cô Tống giỏi như vậy, cám ơn cô đã cứu mạng.”
Lúc đầu cùng đi vào cửa này có mấy chục người, loại trừ một nam một nữ mới chết trong tay thây khô, phần lớn đều sợ hãi cảnh thây khô ăn thịt người vội chạy mất, tòa nhà cổ này chỗ nào cũng nguy hiểm, bản thân ai cũng khó bảo đảm an toàn như vậy làm gì còn sức quan tâm những thứ khác? Mắt Trang Thiên Minh khô khốc, do khi nãy hoảng sợ cực độ, mắt trừng lớn, nên bây giờ thấy con mắt khó chịu muốn nháy mấy cái. Nhưng có lẽ do quá mức sợ hãi, ánh mắt cũng không nghe lời, mồ hôi trên trán chảy ròng ròng xuống mắt, xót đến chảy nước, theo bản năng nháy nháy mất cái mới đỡ một chút.
Trán ông ta đầy mồ hôi, gió thổi qua lạnh run, mồ hôi lại chảy ra như thác, ông ta đưa tay lau mặt, nhưng tay mềm rũ không cử động được.
“Mấy cái này…” Ông ta thấy mấy cái thi thể trước mặt, máu đen của tử thi trộn với bùn ở khắp nơi, mùi máu tươi hòa cùng mùi mồ hôi khiến Trang Thiên Minh nôn ọe, mấy cái tử thi không còn nguyên dạng nữa, đầu bị nổ tung, tình trạng đủ để người ta mơ thấy ác mộng, ông ta không muốn mở mắt, vừa định hỏi ra miệng, sắc mặt Bách Hợp không đổi liếc mấy thi thể dưới đất:
“Mấy người này nhiễm thi khí, nếu không giết bây giờ hóa thành cương thi, tôi thì không sợ, nhưng mọi người chưa chắc sống nổi.” Thực tế mấy người này sống hay chết cô không quan tâm, nhưng từ khi vào nhà cổ cô đã nhắc nhở qua, nhưng người trong hiệp hội không ai để trong lòng. Bây giờ đi vào có người chết rồi cũng đừng oán cô.
Tuy nhiên nếu có thể thuận tay cứu người, Bách Hợp vẫn sẽ cứu, nhưng nếu Trang Thiên Minh muốn trách cô ra tay xen vào việc của người khác, Bách Hợp tất nhiên không vui. Dù sao cô cũng sẽ báo thù cho nguyên chủ, tận diệt cái nhà này xong, cô sẽ rời xa nơi quỷ quái ấy. Đến lúc đó nếu cô hao tâm tổn trí cứu những người này rồi, ra ngoài còn bị cắn trả, bảo cô giết người, chỉ sợ là không chịu được. Ở thế giới này ra khỏi nhà cổ cô rời đi, lại làm hại thanh danh của nguyên chủ, thoát khỏi nhà cổ lại phải ngồi tù, không chăm sóc được cha mẹ, có khi nhiệm vụ sẽ thất bại.
Mấy người này thức thời thì không sao, nếu không thức thời, tuy cô không hi vọng quá nhiều người chết, nhưng nếu cần cô sẽ diệt cỏ tận gốc. Trong mắt Bách hợp hiện lên sát ý, nói ra những lời này, Trang Thiên Minh thấy cô cau mày, nghe được những người bị giết đã nhiễm thi khí, có thể sẽ biến thành cương thi, sau lưng mồ hôi lạnh chảy ra như tắm.
Một cái thây khô lúc nãy đã đủ đáng sợ, nếu thêm vài cái không dọa chết người sao? Ông ta liên tục gật đầu, thở hổn hển không nên lời, nhưng Thẩm Xuân lại cau mày: “Đây chỉ là suy đoán của cô, sao cô biết họ sẽ biến thành thây khô? Có khi bọn họ còn có thể cứu được, cô chính là kẻ giết người!”
“Bà mẹ nó anh phiền vừa thôi!” Bách Hợp bực mình liếc Thẩm Xuân, sát ý ngập trong mắt: “Tôi đã giết người rồi, vậy anh có tin tôi sẽ giết anh ngay lập tức, ở đây cũng không ai cứu anh hay không?”
Lúc nãy cô đấu với thây khô, cứ vậy bẻ tay nó, sau đấy không biết dùng phương pháp gì làm nổ tung đầu mấy người sống, thi thể họ còn đầy trên đất, Bách Hợp nói muốn giết Thẩm Xuân, anh ta bị dọa đến đổ mồ hôi lạnh.
Trước kia Thẩm Xuân sẽ không tin cô có thể giết mình, dù sao hai người cũng lớn lên cùng nhau, quan hệ hai nhà như vậy, khi còn trẻ hai người cũng có một khoảng thời gian ái muội, cho đến nửa năm trước khi quyết định đến cái nhà cổ này, người lớn mới thấy rõ quan hệ của cả hai, nếu không đến tận bây giờ Tống Bách Hợp có khi vẫn còn toàn tâm toàn ý với anh ta, nếu anh ta không trốn nhà đi, có khi người lớn đã tiến hành mai mối, đến giấy đăng ký kết hôn cũng cầm rồi.
Lúc ấy Tống Bách Hợp ngoan ngoãn phục tùng anh ta, anh ta nói một là một hai là hai, Thẩm Xuân nào có ngờ sẽ có ngày cô nói muốn giết mình? Nhưng tình huống bây giờ đã khác, khi anh ta nói không cưới Bách Hợp, Tống Bách Hợp dường như không còn mong chờ gì nữa, không còn nghe lời anh ta như trước, nhìn anh ta với ánh mắt lãnh đạm, bây giờ anh ta chỉ nói hai câu, cô cũng không kiên nhẫn đòi mạng, trong lòng Thẩm Xuân lạnh lẽo, phảng phất như mất mát cái gì đan xen với cảm giác xấu hổ như bị Bách Hợp tát trước mặt người khác, rõ ràng anh ta không thích Bách Hợp, một chút xíu cũng không giống với đối tượng anh ta muốn kết hôn, nhưng cô gái vỗn dĩ ngoan ngoãn nghe lời đi theo anh ta trước giờ không còn như vậy, cảm giác này quả thật không dễ chịu gì. Thẩm Xuân cắn răng, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Bách Hợp đã không kiên nhẫn với anh ta, anh ta nếu cố nói thêm gì nữa, hậu quả cũng có thể đoán được.
Nhớ lại lúc mới vào cổng vòm, Bách Hợp đẩy ngã anh ta, cho một đấm, Thẩm Xuân trợn trừng mắt, dằn lại chút cảm giác mất mát, không nói gì nữa.
Thấy Thẩm Xuân im miệng, Bách Hợp cười lạnh, lắc nhẹ hai tay đã cứng đờ vì nhiễm thi khí, một mặt quay qua nói: “Thu gom đồ đạc, chúng ta đi thôi.”
Trên mặt đất có và cái thi thể, mấy cái ba lô vẫn nằm trên người họ, hôm nay mọi người đi vào tòa nhà này mới chỉ gặp vài con lâu la, đối thủ hùng mạnh còn chưa thấy, không biết đến lúc nào mới ra khỏi tòa nhà này được. Số lượng người giờ chỉ còn mười mấy, khi đi vào đây mỗi người mang theo nước và lương khô cũng chỉ có hạn, bây giờ có người chết, chỗ đồ ấy dĩ nhiên do người còn sống cầm theo.
Trang Thiên Minh nghe Bách Hợp dặn dò, cắn răng nén sợ hãi, không dám nhìn cái đầu bị nổ be bét như đập dưa hấu của họ, kêu gọi mọi người nhanh chóng lấy ba lô trên thi thể rồi mới đến bên cạnh Bách Hợp.
“Cô Tống…” Trang Thiên Minh do dự mở miệng, sợ hãi ngập tràn trong mắt: “Tới bây giờ, số người chết đã nhiều như vậy, tôi thấy, ở lại chỗ này chỉ sợ…”
“Đến cũng đã đến rồi, ông còn tưởng mình có thể dễ dàng rời khỏi đây sao?” Bách Hợp nhếch miệng cười, trong mắt không có gì vui vẻ: “Cho tới bây giờ, chỗ nhà cổ này tôi chắc chắn phải đi, mọi người muốn đi cùng thì không sao, có thể đi cùng tôi, nếu không muốn đi, thì tự mình tìm đường ra là được.”
Bách Hợp nói vậy, mấy người còn sống bất mãn: “Cái nhà cổ này nguy hiểm vô cùng, trước khi cái kia…” Một đạo cô trung niên lên tiếng, bà ta vừa nói tới cái kia, đột nhiên một cái thây khô từ trong hồ lao ra, bà ta sợ run, đến nỗi ngay cả hai chữ “cái kia” cũng không dám nhắc nữa, chỉ mơ hồ bâng quơ một câu: “…xuất hiện, đã chết nhiều người như vậy, cô còn muốn ở lại trong này làm gì?”
“Tôi đã nói rồi” Bách Hợp nhướng mày nhìn đạo cô nói: “Nếu mọi người muốn đi cứ tự nhiên, tôi không ngăn cản.” Phần lớn những người này trình độ chỉ có một nửa, vốn góp thêm vào cho đủ nhân số, trong đó có không ít những người theo bên hiệp hội, đều là những “đại sư” không có tên tuổi chỉ biết treo đầu dê bán thịt chó, ở cùng một chỗ với bọn họ, cơ bản chỉ thấy họ là những vật cản, họ sống hay chết cũng không liên quan đến Bách Hợp.
Tuy cô có Đạo Đức Kinh, sức đề kháng với thi khí hơn đạo sĩ bình thường rất nhiều, nhưng do thi khí này quá mạnh nên làm cho cô cũng bị nhiễm một chút, nơi này vô cùng hung hiểm kỳ quặc, vậy mà hết lần này tới lần khác Thẩm Xuân còn chỉ trích cô giết người, cô muốn tìm chỗ ngồi nghỉ ngơi điều dưỡng khí huyết đang dâng trào cũng không được, lại còn phải nghe Thẩm Xuân lảm nhảm, Bách Hợp tự nhiên muốn giết người, quay đầu trừng mắt với anh ta:
“Anh câm miệng lại cho tôi!”
Nếu là lúc trước Bách Hợp nói chuyện với Thẩm Xuân kiểu đấy, anh ta sẽ không sợ, tất nhiên còn phản bác vài ba câu, nhưng bây giờ đã khác, vài phút trước Bách Hợp mới “giết” người, lòng dạ cô độc ác như vậy, giết vài người còn không nháy mắt một cái, còn quát bắt mình câm miệng, vẻ mặt đầy ác ý, khác hẳn bộ dạng nhu nhược trước kia, Thẩm Xuân không dám đùa giỡn với cô, sợ hãi lùi về sau hai bước, bám vào cái khung cửa bên cạnh, liền im bặt.
Giải quyết xong cái thây khô, nhìn lại số người sống sót chỉ còn mười mấy, Trang Thiên Minh lau mặt, thấy ánh mắt Bách Hợp thay đổi, nhớ lại cảnh lúc nãy Bách Hợp chế ngự thây khô, vốn dĩ bản thân cũng không coi trọng cô gái trẻ tuổi như vậy, không ngờ vật đổi sao dời, bây giờ lại thể hiện ra có đạo thuật cao siêu, không chỉ cưỡng chế hai âm hồn bà Vương và hòa thượng béo rời đi, phá hai cái đèn lồng da người, còn giết chết được cái thây khô hung hãn. Một chỗ dựa mạnh mẽ như thế, dù nhà cổ này thâm trầm lạ thường, thì sự hiện diện của Bách Hợp vẫn làm người ta như túm được cọng cỏ cứu mạng. Trang Thiên Minh hơi thả lòng một chút, thở hắt chửi thề vài câu, nhìn Bách Hợp cung kính hơn nhiều: “Không ngờ cô Tống giỏi như vậy, cám ơn cô đã cứu mạng.”
Lúc đầu cùng đi vào cửa này có mấy chục người, loại trừ một nam một nữ mới chết trong tay thây khô, phần lớn đều sợ hãi cảnh thây khô ăn thịt người vội chạy mất, tòa nhà cổ này chỗ nào cũng nguy hiểm, bản thân ai cũng khó bảo đảm an toàn như vậy làm gì còn sức quan tâm những thứ khác? Mắt Trang Thiên Minh khô khốc, do khi nãy hoảng sợ cực độ, mắt trừng lớn, nên bây giờ thấy con mắt khó chịu muốn nháy mấy cái. Nhưng có lẽ do quá mức sợ hãi, ánh mắt cũng không nghe lời, mồ hôi trên trán chảy ròng ròng xuống mắt, xót đến chảy nước, theo bản năng nháy nháy mất cái mới đỡ một chút.
Trán ông ta đầy mồ hôi, gió thổi qua lạnh run, mồ hôi lại chảy ra như thác, ông ta đưa tay lau mặt, nhưng tay mềm rũ không cử động được.
“Mấy cái này…” Ông ta thấy mấy cái thi thể trước mặt, máu đen của tử thi trộn với bùn ở khắp nơi, mùi máu tươi hòa cùng mùi mồ hôi khiến Trang Thiên Minh nôn ọe, mấy cái tử thi không còn nguyên dạng nữa, đầu bị nổ tung, tình trạng đủ để người ta mơ thấy ác mộng, ông ta không muốn mở mắt, vừa định hỏi ra miệng, sắc mặt Bách Hợp không đổi liếc mấy thi thể dưới đất:
“Mấy người này nhiễm thi khí, nếu không giết bây giờ hóa thành cương thi, tôi thì không sợ, nhưng mọi người chưa chắc sống nổi.” Thực tế mấy người này sống hay chết cô không quan tâm, nhưng từ khi vào nhà cổ cô đã nhắc nhở qua, nhưng người trong hiệp hội không ai để trong lòng. Bây giờ đi vào có người chết rồi cũng đừng oán cô.
Tuy nhiên nếu có thể thuận tay cứu người, Bách Hợp vẫn sẽ cứu, nhưng nếu Trang Thiên Minh muốn trách cô ra tay xen vào việc của người khác, Bách Hợp tất nhiên không vui. Dù sao cô cũng sẽ báo thù cho nguyên chủ, tận diệt cái nhà này xong, cô sẽ rời xa nơi quỷ quái ấy. Đến lúc đó nếu cô hao tâm tổn trí cứu những người này rồi, ra ngoài còn bị cắn trả, bảo cô giết người, chỉ sợ là không chịu được. Ở thế giới này ra khỏi nhà cổ cô rời đi, lại làm hại thanh danh của nguyên chủ, thoát khỏi nhà cổ lại phải ngồi tù, không chăm sóc được cha mẹ, có khi nhiệm vụ sẽ thất bại.
Mấy người này thức thời thì không sao, nếu không thức thời, tuy cô không hi vọng quá nhiều người chết, nhưng nếu cần cô sẽ diệt cỏ tận gốc. Trong mắt Bách hợp hiện lên sát ý, nói ra những lời này, Trang Thiên Minh thấy cô cau mày, nghe được những người bị giết đã nhiễm thi khí, có thể sẽ biến thành cương thi, sau lưng mồ hôi lạnh chảy ra như tắm.
Một cái thây khô lúc nãy đã đủ đáng sợ, nếu thêm vài cái không dọa chết người sao? Ông ta liên tục gật đầu, thở hổn hển không nên lời, nhưng Thẩm Xuân lại cau mày: “Đây chỉ là suy đoán của cô, sao cô biết họ sẽ biến thành thây khô? Có khi bọn họ còn có thể cứu được, cô chính là kẻ giết người!”
“Bà mẹ nó anh phiền vừa thôi!” Bách Hợp bực mình liếc Thẩm Xuân, sát ý ngập trong mắt: “Tôi đã giết người rồi, vậy anh có tin tôi sẽ giết anh ngay lập tức, ở đây cũng không ai cứu anh hay không?”
Lúc nãy cô đấu với thây khô, cứ vậy bẻ tay nó, sau đấy không biết dùng phương pháp gì làm nổ tung đầu mấy người sống, thi thể họ còn đầy trên đất, Bách Hợp nói muốn giết Thẩm Xuân, anh ta bị dọa đến đổ mồ hôi lạnh.
Trước kia Thẩm Xuân sẽ không tin cô có thể giết mình, dù sao hai người cũng lớn lên cùng nhau, quan hệ hai nhà như vậy, khi còn trẻ hai người cũng có một khoảng thời gian ái muội, cho đến nửa năm trước khi quyết định đến cái nhà cổ này, người lớn mới thấy rõ quan hệ của cả hai, nếu không đến tận bây giờ Tống Bách Hợp có khi vẫn còn toàn tâm toàn ý với anh ta, nếu anh ta không trốn nhà đi, có khi người lớn đã tiến hành mai mối, đến giấy đăng ký kết hôn cũng cầm rồi.
Lúc ấy Tống Bách Hợp ngoan ngoãn phục tùng anh ta, anh ta nói một là một hai là hai, Thẩm Xuân nào có ngờ sẽ có ngày cô nói muốn giết mình? Nhưng tình huống bây giờ đã khác, khi anh ta nói không cưới Bách Hợp, Tống Bách Hợp dường như không còn mong chờ gì nữa, không còn nghe lời anh ta như trước, nhìn anh ta với ánh mắt lãnh đạm, bây giờ anh ta chỉ nói hai câu, cô cũng không kiên nhẫn đòi mạng, trong lòng Thẩm Xuân lạnh lẽo, phảng phất như mất mát cái gì đan xen với cảm giác xấu hổ như bị Bách Hợp tát trước mặt người khác, rõ ràng anh ta không thích Bách Hợp, một chút xíu cũng không giống với đối tượng anh ta muốn kết hôn, nhưng cô gái vỗn dĩ ngoan ngoãn nghe lời đi theo anh ta trước giờ không còn như vậy, cảm giác này quả thật không dễ chịu gì. Thẩm Xuân cắn răng, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Bách Hợp đã không kiên nhẫn với anh ta, anh ta nếu cố nói thêm gì nữa, hậu quả cũng có thể đoán được.
Nhớ lại lúc mới vào cổng vòm, Bách Hợp đẩy ngã anh ta, cho một đấm, Thẩm Xuân trợn trừng mắt, dằn lại chút cảm giác mất mát, không nói gì nữa.
Thấy Thẩm Xuân im miệng, Bách Hợp cười lạnh, lắc nhẹ hai tay đã cứng đờ vì nhiễm thi khí, một mặt quay qua nói: “Thu gom đồ đạc, chúng ta đi thôi.”
Trên mặt đất có và cái thi thể, mấy cái ba lô vẫn nằm trên người họ, hôm nay mọi người đi vào tòa nhà này mới chỉ gặp vài con lâu la, đối thủ hùng mạnh còn chưa thấy, không biết đến lúc nào mới ra khỏi tòa nhà này được. Số lượng người giờ chỉ còn mười mấy, khi đi vào đây mỗi người mang theo nước và lương khô cũng chỉ có hạn, bây giờ có người chết, chỗ đồ ấy dĩ nhiên do người còn sống cầm theo.
Trang Thiên Minh nghe Bách Hợp dặn dò, cắn răng nén sợ hãi, không dám nhìn cái đầu bị nổ be bét như đập dưa hấu của họ, kêu gọi mọi người nhanh chóng lấy ba lô trên thi thể rồi mới đến bên cạnh Bách Hợp.
“Cô Tống…” Trang Thiên Minh do dự mở miệng, sợ hãi ngập tràn trong mắt: “Tới bây giờ, số người chết đã nhiều như vậy, tôi thấy, ở lại chỗ này chỉ sợ…”
“Đến cũng đã đến rồi, ông còn tưởng mình có thể dễ dàng rời khỏi đây sao?” Bách Hợp nhếch miệng cười, trong mắt không có gì vui vẻ: “Cho tới bây giờ, chỗ nhà cổ này tôi chắc chắn phải đi, mọi người muốn đi cùng thì không sao, có thể đi cùng tôi, nếu không muốn đi, thì tự mình tìm đường ra là được.”
Bách Hợp nói vậy, mấy người còn sống bất mãn: “Cái nhà cổ này nguy hiểm vô cùng, trước khi cái kia…” Một đạo cô trung niên lên tiếng, bà ta vừa nói tới cái kia, đột nhiên một cái thây khô từ trong hồ lao ra, bà ta sợ run, đến nỗi ngay cả hai chữ “cái kia” cũng không dám nhắc nữa, chỉ mơ hồ bâng quơ một câu: “…xuất hiện, đã chết nhiều người như vậy, cô còn muốn ở lại trong này làm gì?”
“Tôi đã nói rồi” Bách Hợp nhướng mày nhìn đạo cô nói: “Nếu mọi người muốn đi cứ tự nhiên, tôi không ngăn cản.” Phần lớn những người này trình độ chỉ có một nửa, vốn góp thêm vào cho đủ nhân số, trong đó có không ít những người theo bên hiệp hội, đều là những “đại sư” không có tên tuổi chỉ biết treo đầu dê bán thịt chó, ở cùng một chỗ với bọn họ, cơ bản chỉ thấy họ là những vật cản, họ sống hay chết cũng không liên quan đến Bách Hợp.
Bình luận truyện