Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 1283: Đảo tàn sát đẫm máu 11



Edit: Joly

Beta: Sakura

“Dẫn chó qua bên đó xem thử!” Thủ lĩnh nghiến răng, một người còn sống không thể biến mất không thấy, trước sau đều phải thử tất cả biện pháp. Mấy người nghe xong lời này của hắn đều nhẹ nhàng thở ra gật đầu, những con chó đã sắp không khống chế được, nhe răng hung ác sủa vang dội, nếu không phải cổ bị buộc lại, sẽ vồ lên chụp người, lúc này bị kéo qua hai bên trái phải cửa lớn, một đội người chia làm hai nữa, bên trái không có tin tức truyền đến, ngược lại là bên phải, còn chưa đi tới gần lưới điện, đám chó diên cuồn sủa lên.

“Đúng là chỗ này.”  Thủ lĩnh vẻ mặt phức tạp, đã tìm được tung tích của Bách Hợp tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhỏm, có tung tích thì tốt rồi, chỉ cần chậm rãi tìm, cuồi cùng cũng sẽ tìm ra, so với việc không thấy tung tích của con mồi mọi người thúc thủ vô sách thì tốt hơn nhiều. Lưới điện thật dài thật rộng như vậy, ngoại trừ ô tô có thể chạy ra vào ra, những thứ khác căn bản không thể tiến vào, có người không nhịn được hỏi một câu:

“Cô ấy vào bằng cách nào?” Ở đây không thấy vết tích người bị đốt thành than, ngược lại phía xa xa có một vết tro, có người cầm đèn pin chiếu, đại khái to cở bằng bàn tay, cho dù là người bị đốt thành tro cũng không thể chỉ có một dấu nhỏ như vậy.

Thủ lĩnh cắn răng cau mày: “Hay là cô ta ngắt mạch điện?”

Liên quan tới an nguy của biệt thự, chỗ nào có người to gan lớn mật đóng lại mạch điện cao thế? Thế nhưng mạch điện không đóng lại, vậy cũng không phải.

“Thử!” Tai nghe đeo trên tai của Thủ lĩnh vang lên, hắn cùng người đó nói vài câu, mới vung tay lên hạ quyết định.

Điện cao thế ở đây chưa đóng lại, không ngoại trừ khả năng điện áp xảy ra vấn đề, nếu không thể giải thích ‘Con mồi’ theo con đường này đào thoát, duy nhất để xác minh, chính là giẫm lên thử một lần sẽ biết. Mọi người nghe nói như thế cũng không dám lên tiếng. Thủ lĩnh âm trầm nhìn thoáng qua mọi người, ánh mắt của hắn lạnh đến mức, tất cả mọi người đều cúi đầu né tránh ánh mắt kia.

Sau vài giây đồng hồ hắn đem ánh mắt thu trở về, cười lạnh hai tiếng: “Không thử không xác định được, không bắt được cô ta, chúng ta đều phải chết!”

Thốt ra lời này xong, mọi người đều toàn thân chấn động, ngay sao đó ánh mắt thủ lĩnh nhín xuống đám chó, con chó kia nhe nanh há miệng, bộc lộ vẻ mặt hung ác, phát hiện có ánh mắt đang nhìn nó, con chó kia thậm chí hạ thấp thân mình, làm ra bộ dạng thủ thế chuẩn bị tấn công. Những con chó này đều là dùng thịt người sau khi bị giết chết cho ăn, hung hãn dị thường, căn bản không e ngại bất luận kẻ nào, một khi chọc giận nó, rất có khả năng nó sẽ công kích đến chính mình. Thủ lĩnh nhìn thấy tư thế của nó, cười lạnh hai tiếng, mắng một câu:

“Đồ chó! Chính là mày.”

Hắn buộc con chó về phía điện cao thế, nhưng động vật đối với những nơi nguy hiểm rất mẫn cảm, con chó không chịu đi, càng sủa càng hung, cảnh cáo nhìn về phía hắn, hắn ta giơ súng trong tay lên nhắm ngay đầu con chó ‘Pằng’ một phát.

Trong tiếng sủa thê thảm của nó, cả bầy đột nhiên phát điên lên, những người khác thấy vậy liền tách đám chó ra, miễn cho những con khác khi nổi điên lên, đến lúc đó thấy ai cũng tấn công.

Thủ lĩnh đem xác con chó trúng đạn ném vào lưới điện, âm thanh ‘Xì xì’ vang lên, con chó vẫn còn run rẩy thoáng cái bị điện giật co thành một đoàn, ngay sau đó da lông bốc cháy, trong một phút, cũng đã bị điện giật tróc da tróc thịt.

Tình cảnh như vậy tất nhiên mạch điện không xảy ra vấn đề, nếu mạch điện không có vấn đề vậy mùi của Bách Hợp lại biến mất trước lưới điện này, trước sau bên trái đều không có, bên phải lại đi không được, vậy đến cùng là cô ta đi đâu?

Tất cả mọi người có chút nóng nảy, mà lúc này Bách Hợp đã vào trong khu biệt thự một nơi gọi là ‘khu Tây’, bên ngoài máy camera và máy cảm ứng càng nhiều hơn, không biết nguyên nhân là do tối nay cô cùng với người khác chạy trốn hay là do nơi này có khách hàng quan trọng, ngôi biệt thự này thủ vệ so với bên phòng giam nhiều hơn rất nhiều, cô cẩn thận từng li từng tí tránh đi camera, cửa trước khu biệt thự có một bể bơi thật lớn, bên cạnh đứng đầy người, một ông già đang ngâm mình trong hồ nước, dưới ánh đèn ánh mắt lão ta âm trầm, mấy cô gái trong trang phục nô bộc đang giúp lão mát sa rửa mặt.

“Chạy thoát?”

Lão già kia âm thanh có chút khàn khàn, nhíu mày: “Chỗ này của các người, còn có người có thể chạy thoát được?”

Hắn cười to, nữa người trên hiện ra đầy nếp nhăn, mấy cô hầu gái cẩn thận giúp lão ta tẩy trừ, một bộ dáng đầy khẩn trương.

“Thông báo cho Mike tới đón tôi.” Lão già vừa nói xong, quay qua nhìn thấy người phụ trách hỗn loạn gật đầu xong, liền ngồi bật dậy, một tay đẩy người phụ nữ nhu thuận vốn đang ngồi bên cạnh ông ta ra, vẻ mặt âm trầm.

Bên cạnh bể bơi, một thanh niên còn trẻ tuổi nghe lão ta nói như vậy có chút sốt ruột:

“Lão Ưng tiên sinh, có lẽ ngài nên tin tưởng thực lực của King, ‘Con mồi’ sẽ không chạy thoát khỏi đây, khẳng định thân phận của ngài cũng không bị bại lộ, xin cứ yên tâm chơi đùa là được.”

Cậu ta vừa nói dứt lời, lão già liền há miệng cười to: “Tin tưởng thực lực của King? ‘Tùy Ý’ cũng vì quá tin tưởng, mới có thể chết ở đây, tôi già rồi, cũng không thể chịu giày vò như người trẻ tuổi các cậu được.” Trước đó ‘Tùy Ý tiên sinh’ bị ‘Con mồi’ giết chết trong phòng giam, cũng có một nhóm người bỏ trốn bây giờ đã truyền khắp đảo, cậu thanh niên mặc áo bành tô nghe được lời này và thần sắc hung ác nham hiểm của lão ta, ánh mắt lộ vẻ lo lắng.

Trong lòng thầm mắng lão già thành tinh, sự tình phát sinh đến bây giờ mới hơn 3 giờ đồng hồ, nhưng không khí trên đảo bầu đè nén hơn trước khi hắn nhận được thông báo cẩn thận mọi việc, từ trong lời nói có thể thấy được tin tức ‘Tùy Ý tiên sinh’ xảy ra chuyện. Sự tình càng ngày càng khuếch trương ra.

Nếu như hôm nay để cho lão ta rời khỏi đảo này, những khách hàng khác ở trên đảo sẽ phong phanh truyền tin tức cho nhau, trước mắt đã có vài người rời khỏi đây, nếu như lại có người tiếp tục rời đi, đến lúc đó đảo nhỏ này sẽ chịu một kích trí mạng. Mọi người làm hoạt động phi pháp dơ bẩn trong lòng đều biết, người tới nơi này, mặc dù không lộ ra tên thật của mình, nhưng phần lớn đều là nhân vật có tiếng trên thế giới, những tội ác hoạt động trên đảo này, một khi có ‘Con mồi’ đào thoát, có thể biết sẽ mang đến bão táp lớn như thế nào!

Cấp trên đã phái người truy bắt kẻ đào thoát, cũng kêu gọi những vị ‘khách nhân’ lưu lại, nếu không một khi đã rời đi, khả năng họ sẽ không trở lại.

“Lão Ưng tiên sinh, ở trên đảo xác thực xảy ra chút chuyện, chuyện lần này cũng vượt quá dự liệu của chúng tôi, về phần ‘Tùy Ý tiên sinh’, ngài có thể tin tưởng chúng tôi, tuyệt đối sẽ không phát sinh lần hai. Tòa biệt thự này có bao nhiêu vòng bảo hộ mạnh chắc hẳn trong lòng ngài cũng biết, nếu không không đến mức mỗi lần tới đây đều ngụ tại nơi này.” Người thanh niên mặc áo bành tô thốt ra lời này, thần sắc trên mặt Lão giả có chút hòa hoãn một chút, nhưng biểu tình vẫn có chút khó coi, rất may ông ta không nhắc đến việc rời khỏi đây nữa. Người thanh niên có chút nhẹ nhàng thở ra, trên mặt lộ dáng tươi cười:

“Hơn nữa khi sự việc phát sinh đến giờ, ở trên đảo đã phái ra lực lượng vũ trang đuổi bắt những người kia, tình hình trước mắt đã có 5 người chết, thi thể bị xử lý, chỉ có một con mồi may mắn chạy trốn được.” Hắn nói xong, dừng một chút: “Thế nhưng thượng cấp cũng đã phái người đang truy tìm, trước mắt đã có tung tích của cô ta, ngài cứ việc an tâm.”

Khu biệt thự nay là nơi luôn luôn phòng ngự sâm nghiêm nhất, lão già cũng không phải lần đầu tiên đến đây, đối với điểm này trong lòng hiểu rõ, cửa lớn có không ít thủ vệ canh gác, hai bên trái phải chỉ có ô tô mới có thể ra vào. Nghe thấy trong đám đào thoát có 5 người đã bị giết, chỉ sót một người, mà trước mắt trên đảo cũng đã bắt tay vào truy tìm, tuy ông ta vô cùng để ý tính mạng của mình nhưng vẫn cười gật đầu đồng ý.

Ông ta không nhắc đến việc rời khỏi đây, nét cười trên mặt người mặt áo bành tô càng đậm: “Như vậy Lão Ưng tiên sinh ngài sẽ bắt đầu cuộc chơi chứ ạ?”

Bách Hợp trốn cạnh mảng thực vật lớn ở bể bơi, nghe thấy những người trong lồng sắt chạy trốn đều bị giết chết, biểu tình không thay đổi chút nào. Kỳ thật cô đã sớm đoán được khả năng sẽ là như vậy, đám người kia lá gan quá nhỏ, lúc trước xe bị hỏng, cũng không nguyện ý dựa vào hai chân để chạy trốn, ngược lại tin tưởng ô tô, tuy là ô tô chạy nhanh, nhưng mọi người chưa quen địa hình trên đảo, họ cũng không nghĩ thử, ô tô mặc dù nhanh nhưng động tĩnh cũng không nhỏ, dễ dàng gây chú ý đến người khác, chỉ cần tìm thấy xe của bọn họ, muốn đánh muốn giết là chuyện trở bàn tay, ngược lại nếu tự ai nấy chạy phần sống sót sẽ tăng lên…

Nhưng bản tính con người vẫn còn bản năng động vật, tin rằng nhiều người nhiều sức mạnh, trong đám họ còn hai người bị thương, một thân máu tươi, bọn thủ vệ truy tìm có mang theo chó săn, kỳ thật lái xe hay dựa vào hai chân chạy trốn, những người này đều chạy không thoát. Tuy rằng Bách Hợp biết rõ họ sẽ không trốn được, nhưng lúc nghe thấy tin này thì càng chán ghét đảo này hơn.

Trong bể bơi, ông già kia vẫn còn đang nói chuyện với người mặc áo bành tô, nghe được người thanh niên hỏi ông ta có bắt đầu vào trò chơi hay không, ông ta liền nhếch miệng:

“Không vội, tôi bơi cũng lâu rồi, người đã già, bơi hai vòng thể lực tiêu hao nhiều, bụng cũng đã đói.” Ông ta nói đến đây, mấy cô gái xinh đẹp ngồi cạnh giúp ông ta mát sa nghe xong lời này, mặt biến sắc ‘Xoát’ cái trắng bệch, toàn thân cũng bắt đầu run rẩy.

“Đã vậy, trò chơi trước tạm dừng, vẫn là dùng cơm trước!” Lão già cười cười nói một câu như vậy, các cô gái đầu sợ hãi. Người mặt áo bành tô trong lòng thở phào một cái, cuối cùng đã giữ được lão ta.

Chỉ cần ông ta không rời khỏi đây, như vậy muốn làm gì cũng được. Người mặt áo bành tô đối với ông ta hết sức quen thuộc, nghe xong lời này liền gật đầu, ánh mắt dừng lại trên người các cô gái, mí mắt rủ xuống dưới, cung kính hỏi: “Lão Ưng tiên sinh ngài nhìn trúng ai rồi?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện