Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 1326: Kết thúc bia đỡ đạn 26



Trước kia Lý Càn Vô bị Lý Duyên Tỷ giết, tu vi của mình kém Lý Càn Vô rất nhiều, nếu như hắn muốn động thủ, chính mình chắc chắn không phải đối thủ của hắn.

Nghe những lời nữ nhân trước mặt nói xong, Lý Duyên Tỷ bộ dạng khẳng khái: “Hôm nay ta đã trở về, ngươi có thể đi rồi.”

Lời này đến tai Lý Càn Như, cô ta nắm chặt tay lại. Trước mặt một số người hầu ở hồ Thủy Nguyệt mà thái độ Lý Duyên Tỷ càn quấy hung hăng như vậy, Lý Càn Như cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, biết tính cách của hắn coi trời bằng vung, dù là Lý Càn Vô cũng không chiếm được phần hơn từ chỗ hắn, rốt cục cơn tức này cũng đành nhịn xuống. Thuyền nhỏ chở Bách Hợp bay nhanh về phía lầu các của hồ Thủy Nguyệt, mặt Lý Càn Như biến sắc, rốt cục sau cùng cũng lấy ra pháp bảo phi hành của mình rồi quay trở lại đại lục Thương Lan.

Tuy trên danh nghĩa cô ta là trưởng bối của Lý Duyên Tỷ, nhưng trong thế giới này thực lực vi tôn. Hiện tại thực lực Lý Duyên Tỷ cao hơn cô ta, trước mặt Lý Duyên Tỷ vừa rồi cô ta không thăm dò được tu vi của anh đã đạt đến giai cấp nào, khi trước hắn có thể giết chết Lý Càn Vô, có khi đã là Nguyên anh hậu kỳ rồi, nếu cô ta mang tin tức Lý Duyên Tỷ chưa chết tranh thủ hồi báo gia tộc, nhục nhã ngày hôm này cô ta không báo được nhưng chắc chắn sẽ có người báo thay cho cô ta.

Hồ Thủy Nguyệt không chỉ thay đổi chủ nhân mới, mà chủ quản mới cũng thay đổi, Lý Duyên Tỷ vừa đến đã đuổi Lý Càn Như đi, làm cho lòng người trong hồ Thủy Nguyệt đều không yên. Trong nội viện ngoại trừ Lý Càn Như ở, còn có mấy cái làm đỉnh lô cho cô ta thái bổ, Lý Duyên Tỷ thấy không thích nên sai người xử lý xong xuôi, đưa Bách Hợp vào Nghênh Hương cư.

Một lần nữa quay lại đây, nhưng những thiếu nữ trước kia làm việc cùng Bách Hợp, hay Hương Viên cũng đã chết lâu rồi. Sân nhỏ vẫn là vẻ hoa lệ như xưa, nhưng người đã đổi khác.

Tuy lúc trước Hương Viên đối với cô cũng không tốt, nhưng Bách Hợp không so đo với cô ta, mặc kệ việc làm ra quá nhiều. Trên thực tế đối với cô Hương Viên chỉ như một đứa trẻ chưa hiểu biết. Tuy trải qua nhiều nhiệm vụ như vậy, cô sớm đã hình thành thói quen người bên cạnh sẽ vì sinh lão bệnh tử mà đi, thế nhưng đây là thế giới thật, làm cô nhớ tới có một lần tiến vào thế giới tu tiên. Trong thế giới ấy, mẫu thân nguyên chủ đối với cô vô cùng yêu thương, nhưng đợi được đến lúc cô tu luyện thành công về đến nhà thì mẫu thân nguyên chủ đã sớm hóa thành một đống xương trắng.

Dường như những chuyện đó cô đã quên mất, thế nhưng bây giờ Nghênh Hương cư cảnh còn người mất, làm cho Bách Hợp không khỏi thở dài.

“Em muốn cái gì?”

Trong ao suối nước nóng, anh khi thì hóa thành hình rồng, khi thì hóa thành hình người bơi lội thỏa thích. Sau khi tiến vào Hóa Thần kỳ, đại yêu chi lực trên người anh mạnh hơn rất nhiều. Huyết mạch của Lý thị truyền thừa vĩnh viễn cùng thực lực của bản thân hỗ trợ lẫn nhau. Bách Hợp ngồi bên cạnh ao, một đôi chân trần như chạm ngọc, mũi chân còn cách mặt nước một đoạn, thấy cô ngồi ngơ ngẩn, Lý Duyên Tỷ đến bên cạnh cũng không biết.

Màu vàng của bóng rồng trong nước bơi qua bơi lại hỏi cô, thấy cô cũng chưa hồi thần, Lý Duyên Tỷ xông lên, cũng may Nghênh Hương Cư sửa chữa suối nước nóng phía sau khá lớn, tựa như cái sân bóng nên có thể chứa được thân hình của hắn trong đó, khi anh bay lên mang theo không ít bọt nước. Khi anh xông tới như bị một trận nước mưa xối xả trút xuống, quần áo dính chặt lấy người cô. Cô còn chưa kịp nói gì, cơ thể kia đã cúi đầu hôn rồi ngẩng đầu lao thẳng xuống.

Da dày thịt béo như anh sẽ không bị thương, chỉ sợ cô sẽ bị anh đè chết!

“Ah!” Bách Hợp muốn đẩy anh ra. Anh rơi xuống lại biến thành hình người, đè lên cô. Bình thường cô không hề lộ ra dáng vẻ này, anh buồn bực cười thành tiếng tựa vào gáy cô, thè lưỡi ra liếm liếm lên cổ cô.

“Đang nghĩ gì thế?”

Anh vừa hỏi, vừa bĩu môi, rất nhanh trên cổ cô đã lưu lại ấn ký, Bách Hợp vừa đau vừa tê dại, hít một hơi lấy sức đẩy anh ra. Vốn tưởng đẩy một cái anh sẽ không sao, ai ngờ vừa dùng sức một chút hắn đã nương theo lực đẩy của cô bắn ra. Chỉ là hắn ta cũng không rơi xuống nước, một nửa người dưới biến thành rồng, nửa người phía trên vẫn là hình người.

“Đại yêu chi lực của anh đã có thể khống chế đến mức này?”

Thấy cảnh này, cô đã quên những hành động vừa rồi của anh. Lý Duyên Tỷ gật đầu, hai tay còn đang nắm chặn lấy chân của cô, bàn tay dùng một lực rất nặng rồi chầm chậm đi dần lên phía đùi: “Thời kỳ thiếu niên đại yêu chi lực trong cơ thể cũng không nhiều, nhưng tôi thì khác.” Thực lực của anh khi ở thời kỳ cường thịnh, có thể biến thành hình rồng di chuyển, không giống như thời niên thiếu duy trì không tới nổi một phút.

Thế nhưng khi còn thiếu niên cũng không biết vận dụng như thế nào, anh nghiêm túc giải thích, động tác tay lại có chút khiêu khích làm Bách Hợp không được tự nhiên, vừa định kẹp hai chân lại, cơ thể anh lại đè xuống, giữ lấy một chân cô trong tay. Năm ngón chân với năm cái móng vuốt giống bàn tay bóng lóng mượt mà như trân châu, anh nhịn không được lại ve vuốt, Bách Hợp co ngón chân lại, giãy dụa vài cái nhưng cũng không hất được tay của anh ra.

“Đại yêu chi lực và thực lực của tôi hỗ trợ lẫn nhau, nhất là lúc lôi kiếp, tôi có thể dùng yêu hình để chống lại.” Anh vừa nói vừa cúi đầu xuống giữa hai chân cô.

Cô khép chặt hai chân lại, nhưng Lý Duyên Tỷ cũng không vội vàng tách ra, hắn tỳ khuôn mặt lên hai đùi của cô, cảm nhận làn da non mịn mềm mại dính sát lấy má mình, cảm giác sảng khoái này anh không có cách nào để hình dung mô tả nổi. Rõ ràng lúc trước anh còn ngại nước suối quá nóng, nhưng nóng sao bằng được cơ thể anh lúc này, anh cúi sát mặt xuống hai chân Bách Hợp, dịu dàng nói: “Tiểu Hợp, em nghe cho kỹ nhé, đợi chút xíu nữa nếu tôi hỏi mà em không trả lời được, tôi sẽ trừng phạt em.”

Trên thực tế anh đang nói gì, Bách Hợp đều không nghe rõ, khi anh nói hơi thở ấm áp phả lên hai đùi cô, làm cho lông tơ toàn thân cô dựng ngược. Đừng nói lúc này anh làm vài động tác khiến cô vô cùng căng thẳng, Bách Hợp đẩy anh cũng không được, chỉ có thể ghì chặt đầu anh lại, ngược lại việc này càng làm hắn làm càn: “…Trong lúc đỡ lôi kiếp, tôi vô tình phát hiện được, nếu dùng bản thể để chống lại, khi bị thương sẽ bị ảnh hưởng đến căn cơ, nhưng mà chỗ tốt đạt được cũng vô hạn.”

Đối với người ở thế giới này mà nói, đại yêu chi lực là căn bản, một khi mất đi đại yêu chi lực, căn cốt xem như bị phế, giống như người sinh ra không trọn vẹn, uy lực của lôi kiếp cực lớn, người bình thường không ai dám nếm thử. Nói xong mấy lời này, anh ngẩng đầu lên hỏi Bách Hợp: “Em nhớ kỹ chưa?”

Bách Hợp cắn cắn môi, khuôn mặt đầy vẻ nhẫn nhịn, trong mắt mờ sương, những lời anh vừa nói cô nghe được nhưng không vào đầu mà thôi.

Lý Duyên Tỷ thích bộ dạng này của cô, anh vừa nói xong, môi lại liếm mút phía trong đùi, toàn thân cô căng cứng, đã cố gắng chịu đựng lắm rồi. Anh lại vô cùng kiên nhẫn tìm những điểm mẫn cảm trên người cô, rồi sau đó nhẹ nhàng cắn gặm.

Cô suýt nhảy dựng lên, nửa thân dưới giãy dụa hết sức, Lý Duyên Tỷ lại khẽ đè cô xuống, lúc này cô lại có chút sức lực để vùng vẫy, ỷ vào việc hắn không dám làm cô bị thương, lúc này giống như cái xẻng xúc vào bùn trơn trượt. Cô trượt ra khỏi lòng bàn tay hắn. Lý Duyên Tỷ cau mày, trên người cô xuất hiện thêm nhiều dấu vết, thì hắn lại không nỡ, ở dưới nước suối nóng hổi, khẽ nhếch miệng, nước suối dẫn theo linh lực dường như đang sống lại, chia ra làm nhiều nhánh quấn lấy đôi chân cô rồi khẽ kéo ra.

Nước bò theo mắt cá chân hướng lên phía trên, nửa người trên của Bách Hợp lại đang nằm ở bờ suối. Dù biết rõ thứ quấn lấy chân mình không phải động vật sống, nhưng dòng nước lại bò theo bắp chân của cô hướng lên, làm cô không khỏi giật mình.

“Lý Duyên Tỷ!” Hai chân cô bị ép lộ ra trước mặt anh, anh ghé sát vào người cô, mái tóc rủ xuống cánh tay cô. Tư thế mập mờ làm cô bất an, muốn tránh khỏi trói buộc. Vài phút sau, Lý Duyên Tỷ hôn lên môi cô bảo: “Cho nên Tiểu Hợp, bây giờ em hiểu chưa?”

Vừa rồi anh nói gì, cô căn bản cũng không biết. Trên mặt Bách Hợp nóng lên, nhưng cố gắng không chịu thua. Cái đuôi của anh biến thành bàn chân, tay lại chu du trên người cô. “Như vậy tôi đành trừng phạt em thôi.”

“Anh xấu lắm!”

Suối nước nóng ở Nghênh Hương cư không ai dám vào, Bách Hợp lười biếng ngâm trong suối, đến đầu ngón tay cũng lười nhúc nhích. Hiện tại hai người thân mật, anh cố gắng kiềm chế bản năng muốn đem cô làm đỉnh lô thái bổ, ngược lại còn giúp cho tu vi của cô tốt hơn một chút, anh thò tay sờ vào bụng dưới của cô: “Nhiều nhất là mười năm, em sẽ đạt tới Kim đan trung kỳ.” Nghe xong, Bách Hợp thẹn quá hóa giận tạt nước vào anh.

Hồ Thủy Nguyệt bị anh chiếm đoạt, ngay từ đầu Lý Duyên Tỷ còn cho rằng Lý gia sẽ tìm hắn, dù sao cũng do lúc trước dùng phương pháp mạnh mẽ cưỡng chế Lý Càn Như rời đi như vậy, nhưng đến mấy tháng sau vẫn chưa thấy người nào ở đại lục Thương Lan tìm đến.

Bách Hợp lại bắt đầu bế quan trùng kích vào Kim đan trung kỳ, còn Lý Duyên Tỷ 300 năm sau rời khỏi hồ Thủy Nguyệt một lần, anh đi ra ngoài trừ Bách Hợp ra cũng không ai biết, đến khi trở về đã tiến vào Hóa Thần trung kỳ. Tu vi của anh từng đạt đến Độ Kiếp kỳ, tu luyện một lần nữa cũng chỉ giống như ôn tập lại, rất nhanh. Ý chí của anh kiến định nên cũng không hề lo sợ có tâm ma sinh sôi, cho nên tốc độ tu luyện đặc biệt nhanh, chỉ mất bốn ngàn năm, còn sớm hơn cả anh lúc trước đủ để tiến vào Đại Thừa hậu kỳ, chuẩn bị trùng kích Độ Kiếp kỳ rồi.

Mà trong bốn ngàn năm này, dưới sự trợ giúp của Lý Duyên Tỷ, Bách Hợp cũng tiến vào Hợp Thể hậu kỳ đại viên mãn, sở dĩ cô chưa trùng kích Đại Thừa kỳ là do Lý Duyên Tỷ yêu cầu cô áp chế tu vi lại để có thể cùng đột phá với hắn mà thôi.

Đột phá ở hồ Thủy Nguyệt dĩ nhiên không thích hợp, một khi thiên kiếp ập xuống, với mức độ uy lực của việc Lý Duyên Tỷ trùng kích Độ Kiếp kỳ mà nói chỉ sợ lôi kiếp sẽ san nơi này thành bình địa, hai người rời khỏi hồ Thủy Nguyệt, Lý Duyên Tỷ sống đã nhiều năm, đối với những chỗ nhiều linh khí mà ít có tu sĩ đi lại rõ như lòng bàn tay, đối với lần độ kiếp này anh đã chọn được nơi rồi.

Ở nơi này không có môn phái nào, chỉ có một ít tán tu, khi anh độ kiếp, uy lực của sấm sét đủ để làm bọn họ không dám đến.

Lý Duyên Tỷ bố trí trận kỳ xong, mới thả lỏng pháp lực trong cơ thể, Bách Hợp ở bên cạnh anh hộ pháp, một lượng lớn linh lực xung quanh bị anh hút vào trong cơ thể, trên đầu mây đen ùn ùn kéo đến, sấm chớp rền vang, dị biến như vậy tất nhiên khiến cho nhiều tu sĩ chú ý tới. Đợi đến khi tia sấm sét thứ tám đánh xuống đỉnh đầu Lý Duyên Tỷ đã có tu sĩ mò đến nơi. Vài tia sét cuối cùng Lý Duyên Tỷ dùng hình dạng yêu đón được, tia sáng của sét bao phủ người hắn, một mảng vảy vàng bị thương nặng, đến khi tiếng sấm dần tan đi, Cam lâm rơi xuống mới làm cho vết thương tốt hơn.

Một khi vết thương được chữ trị, vảy trên người anh càng trở nên xinh đẹp hơn, khí tức cũng nguy hiểm hơn. Vì lần trùng kích Độ Kiếp kỳ này, anh đã chuẩn bị một thời gian rất dài, một khi thành công, trong lòng cô cũng thở phào nhẹ nhõm. Sau khi anhđiều tức tốt, tất nhiên sẽ bảo hộ Bách Hợp độ kiếp, có anh bảo vệ dĩ nhiên một ít tu sĩ ở xa xa không dám đến gần.

Hai người độ kiếp xong, điều tức một lúc, có vài tu sĩ ở xa thăm dò: “Không biết hai vị tiền bối nào đến đảo Phả la?”

Nghe mấy chữ đảo Phả La, Bách Hợp nhớ tới mấy ngàn năm trước, cô cùng Lý Duyên Tỷ mới từ Phong Ma Cốc đi ra từng đến đó.

Thấy hai người tu sĩ Bách Hợp không trở mặt, mấy tu sĩ kia lớn gan hơn một chút: “Lão tổ của vãn bối dạo này có việc vui, nếu hai vị tiền bối nể mặt, hay là ghé xem lễ.” Trong vùng núi của đảo Phả La lại xuất hiện hai vị tu sĩ cao thâm độ kiếp, dọa cho đám Huyền Âm không nhẹ, lúc trước không dám đi tới, bây giờ thấy hai người xong việc mới dám hỏi thăm.

Khi nói chuyện cũng cẩn thận từng chút một, Lý Duyên Tỷ nghe xong, cũng nghĩ tới khi cùng với Bách Hợp.

Hôm nay anh đã tiến vào Độ Kiếp kỳ, dù mấy thái thượng trưởng lão của Lý gia vây công anh, dù anhkhông địch lại, nhưng nếu anh muốn đi, mấy người đấy cũng đừng hòng cản được anh. Mấy năm nay thời gian anh làm bạn với Bách Hợp cũng không nhiều, một khi anh tiến vào Độ Kiếp kỳ rồi, sau này anh sẽ có vô cùng vô tận tuổi thọ, anh muốn chuẩn bị thật tốt để ở cùng với Bách Hợp. Nghe mấy người tu sĩ này mời, anh trầm ngâm một lúc rồi hỏi: “Lão tổ nhà ngươi là ai?”

Mấy tu sĩ đang nói chuyện thấy hắn trả lời, trong lòng mừng rỡ nhích lại gần thưa: “Lão tổ gia của vãn bối gọi là Huyền Âm lão nhân, tháng này đang cử hành đại lễ nạp thiếp, lão tổ là người nhiệt tình hiếu khách, nếu biết có khách tới sẽ càng vui hơn đấy ạ.”

Lý Duyên Tỷ vui vẻ đồng ý, anh đạt đến trình độ này đã không sợ bị người ta tính toán, huống chi Huyền Âm lão nhân chỉ là một tu sĩ Nguyên anh hậu kỳ mà thôi, hai người đi vào Huyền Âm môn làm khách cho tới lúc trở về hồ Thủy Nguyệt cũng mất hơn nửa năm.

Mấy năm nay, tại nơi Lý Duyên Tỷ và Bách Hợp tu luyện ở suối nước nóng có tạo một động phủ, trước động phủ có bày cấm chế, bình thường đám đệ tử ở hồ Thủy Nguyệt không dám tới quấy rầy, nên cái cấm chế này bày cũng được vài ngàn năm rồi, nhưng lúc này lại bị hủy mất. Bên trong nội viện hồ Thủy Nguyệt, khách không mời mà đến từ Lý gia ở đại lục Thương Lan, tại hồ Thủy Nguyệt này chờ cũng được ba tháng rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện