Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 985: Cuộc chiến ánh sáng và bóng tối 32



Cơ thể Brian giống như bộ da người không còn xương, mềm nhũn chảy xuống đất, Anna không để tâm cơ thể trần truồng đứng lên, niệm hai câu, một luồng năng lượng cực lớn từ người cô ta tuôn ta, thân hình nở nang xinh đẹp trong tuyết chói mắt lạ thường, cười lạnh: “Bắt nạt tôi, làm nhục tôi, cuối cùng sẽ phải trả một cái giá lớn gấp trăm ngàn lần!” Cô ta không nhìn cái xác Brian trên đất, một luồng ánh sáng màu trắng từ tay cô ta bay ra, cuốn gió tuyết xung quanh đánh về phía Artturi và Bách Hợp, Artturi ra hiệu cho Bách Hợp ôm cổ mình, một tay anh ôm cô, một tay vẽ vòng tròn lên không trung.

Bách Hợp ôm cổ anh, việc này làm cô không nhìn được động tác vẽ của Artturi, chỉ cảm nhận được hành động của tay anh một chút. Khi anh vẽ xong, một quả cầu trong suốt xuất hiện, giống như làm ảo thuật, quả bóng càng ngày càng lớn, công kích của Anna bị quả cầu của Artturi nuốt vào trong, thế giới trong quả cầu khác hẳn thế giới bên ngoài, dù bão tuyết bên trong có mãnh liệt đến mức nào cũng không thể phá nát quả cầu mà ra ngoài cả.

“Đây là cái gì?”

Thấy như vậy, sắc mặt Anna thay đổi, vô thức thốt lên, cô ta không để ý bản thân đang trần truồng mà khó khăn quay người bỏ chạy, Artturi híp mắt lại, sao có thể để cô ta trốn thoát được chứ.

Quả cầu trên tay anh quay tròn rồi đột nhiên bị ném ra.

Cơ thể Anna vốn đã bay lên, không biết từ bao giờ cô ta có khả năng này. Cô ta bay giữa trời với tốc độ cực nhanh phóng ra ngoài, nhìn thấy sắp biến thành một cái chấm nhỏ xíu sắp biến mất khỏi tầm mắt của Artturi, thế nhưng quả cầu kia lại còn bay nhanh hơn, “Bùm” một cái đập ngay lên lưng cô ta, thét lên một tiếng đau đớn, cơ thể cô ta lung lay, máu từ miệng phun theo gió, trúng một đòn này Anna vẫn không dừng lại, cố gắng hết sức bay nhanh đi xa.

“Quả nhiên đủ thú vị, vậy mà có thể chạy được!”

Bách Hợp nghe thấy vậy, vô thức bỏ tay Artturi ra nhìn. Thấy hình bóng Anna trong gió tuyết như sao băng xẹt qua. Mái tóc dài của cô ta bay bay giữa trời, qua chút thời gian, người chỉ còn là một chấm đen bé xíu rồi nhanh chóng biến mất.

“Cô ta… thứ cô ta cầm trong nay dường như là quyền trượng Quanng Minh phải không?” Lúc này nét mặt Bách Hợp lặng như nước, trước đó tuy Anna có bản lĩnh nhưng chắc chắn không được như vậy, tự nhiên biết bay, Bách Hợp nghĩ cái gậy cô ta đã cầm dường như là quyền trượng, đoán được cô ta có được sức mạnh như vậy là dựa vào nó.

Bây giờ sức mạnh của cô ta đã lớn hơn, vì cô cũng không phải là người làm nhiệm vụ chính, nên sức mạnh bị thế giới này hạn chế, không chỉ trí lực tinh thần lực mà các phương diện thuộc tính khác đều bị hạn chế, ngay cả giá trị vũ lực cũng bị kìm hãm, tập Luyện Thể Thuật mười ngày vẫn không có gì tiến triển. Đầu tiên Anna lấy được quyền trượng Quang Minh, sức mạnh gia tăng gấp mấy lần, vừa rồi dùng công kích như vòi rồng, rồi còn có thể bay lên được, như vậy trước khi làm nhiệm vụ cô ta cũng có giá trị vũ lực không nhỏ, hơn nữa cô ta vào trong nhiệm vụ này có lẽ từ rất sớm nên so với cô có rất nhiều ưu thế.

Trước đó nhìn động tác cô ta cắt cổ sói gọn gàng dứt khoát như vậy, có thể đoán được Anna cũng đã hoàn thành nhiều nhiệm vụ mà đi đến giai đoạn nhận được nhiệm vụ khó khăn như bây giờ, chắc chắn cô ta ác độc không hề thua kém cô, thuộc tính giá trị cũng không nhỏ, sau khi vào nhiệm vụ đã tăng lên giá trị vũ lực, cũng giống cô, có khả năng luyện được bí pháp như Tinh Thần Luyện Thể thuật, bây giờ lại có được quyền trượng Quang Minh, Bách Hợp thật không dám tưởng tượng tới.

Vốn dĩ Anna là em gái của nguyên chủ, hơn nữa vì đã nhận định sẽ giết cô, bây giờ Bách Hợp cũng không phải là người làm nhiệm vụ chính nên nhiệm vụ của cô chủ yếu cũng không phải là làm Brian hồi tâm chuyển ý, cũng không phải là trở thành thánh nữ, có lẽ chỉ là để giữ được tính mạng của mình.

Có thể sống sót được từ trong tay Anna, nhiệm vụ của cô sẽ thành công, Anna sẽ thất bại, nếu cô không sống nổi, chết vào tay Anna thì dĩ nhiên nhiệm vụ của Anna sẽ thành công!

Nhiệm vụ lần này giống như trò chơi ăn thịt nhau vậy, cô và Anna phải tìm cách giết nhau mới có thể là người sống sót, chỉ kẻ thắng mới có thể làm vua.

Bách Hợp nhắm mắt lại, trong lòng lạnh lẽo, chuyện này có lẽ giống như lời Lý Duyên Tỷ nói lúc trước, nhiệm vụ càng về sau sẽ càng khó.

Anh như nuôi trùng độc, để cho một lượng lớn linh hồn vì anh trở thành những người làm nhiệm vụ, khi họ càng mạnh, sẽ gặp những người khác rồi tàn sát lẫn nhau. Cơ thể Bách Hợp căng cứng, đối với tính huống hiện tại cô cực kỳ bất lợi, vì làm nhiệm vụ lần này mà Lý Duyên Tỷ không ở trong tinh không, cho nên không thể bàn bạc được với anh, để cho cô rơi vào hoàn cảnh như vậy cũng có thể không phải ý định của anh.

Bây giờ Anna là người độc ác, sống được đến đây, việc lấy mạng người khác cũng không kém gì cô, ai cũng muốn là người sống sót cho nên khi đụng phải nhau, chỉ có thể không chết không ngừng mà thôi.

“Đúng là quyền trượng Quang Minh, có điều tôi cũng không ngờ nó có sức mạnh lớn đến thế.” Artturi mỉm cười, không còn nhìn thấy bóng của Anna nữa: “Thôi bỏ đi, chạy cũng chạy rồi.”

Hiện tại anh còn muốn ôm Bách Hợp, không có tâm tư đuổi theo cô ta.

Hai người cùng nhìn xuống bộ da người nằm trên đất, Brian hiện tại đã không còn sống nữa, hơn nửa người bị tuyết phủ, khuôn mặt tuấn tú chỉ còn lại da dẻ nhăn nheo lỏng lẻo phủ lấy, gió thổi qua lại lay lay, nhìn như vậy rất kinh khủng, bởi vì mặt không còn máu thịt gì nữa nên không nhìn được rõ ràng, dường như bộ da đang tựa vào bức tượng nữ thần Hắc Ám trước mặt, đúng là chuyện tiếu lâm.

Vì Anna mà hắn phản bội lại tín ngưỡng nhiều năm của mình, phản bội lại lời thề của mình, lời thề sống chết thuần phục nữ thần Quang Minh, cuối cùng kẻ phản bội một ngày lại bị người khác phản bội lại, bị Anna giết chết ở đây, giống như vật hiến tế, chết ở nơi mà đáng lẽ cả đời này hắn sẽ chiến đấu đến cùng ngay trước mặt pho tượng nữ thần Hắc Ám.

Artturi không nhìn theo gió tuyết nữa mà thấy Bách Hợp nhìn bộ da của Brian thì anh cúi đầu, nhẹ giọng hỏi cô:

“Em thấy được không?”

Anh hỏi không đầu không cuối, Bách Hợp nhìn anh bảo: “Người chết có gì hay mà xem được không? Chỉ là tôi đang nghĩ, Anna đã dùng cách nào để trong thời gian ngắn như vậy có thể khôi phục được sức lực, hơn nữa bị thương nặng như thế mà vẫn có thể hồi phục như ban đầu.”

Nói đến đây, trong lòng Bách Hợp càng lạnh lẽo.

Trước đó nhìn Anna dường như không thể sống nổi, có thể cô ta tìm được đường sống từ cõi chết, cũng có thể trong nháy mắt những vết thương đã được chữa lành, giống như tường được sửa lại, sơn lên, nháy mắt đã hồi phục, mà Brian ngay thời điểm cô ta khôi phục cũng lập tức chết đi, chắc hẳn là cô ta đã dùng tính mạng của Brian để hồi phục cho bản thân mình, cô ta làm cách nào? Người làm nhiệm vụ Anna này, vốn có loại ma pháp nào mà có thể làm được nhiều việc như vậy.

Nghe thấy cô nói vậy, Artturi càng xích gần cô hơn, thấy trong mắt cô hiện lên vẻ lo lắng, khóe miệng cười không tan, ánh mắt dời từ cô sang pho tượng nữ thần Hắc Ám quyến rũ bên trên.

Pho tượng hiện tại toàn thân đã mất đi ánh sáng, khuôn mặt vẫn là khuôn mặt ấy, nhưng lại không còn làm cho người ta có cảm giác sợ hãi nữa, anh bế Bách Hợp đi về phía bức tượng nữ thần, vốn ánh mắt pho tượng mang vẻ quyến rũ, bây giờ lại chỉ là một bức tượng đá bình thường, dường như anh không thấy bộ da của Brian, giẫm lên trên đó, âm thanh vang lên làm người ta không thể không sợ, tiếng Artturi dịu dàng:

“Cô ta khôi phục như vậy là tốt hay xấu, cũng không nói rõ ràng được đâu, em sờ thử xem.”

Giọng nói của anh nhẹ nhàng êm dịu, làm Bách Hợp như bị mê hoặc, nghe lời anh mà đưa tay ra sờ thử.

Nói đến cũng kỳ quặc, nhìn qua pho tượng này vô cùng cứng rắn, bị gió tuyết thổi qua nhiều năm như vậy mà nữ thần Hắc Ám đều không bị hao mòn chút nào, vậy mà chỉ cần Bách Hợp chạm nhẹ một ngón tay, vốn bức tượng đang ngồi trên vương tọa một cách sống động lại bị ngón tay cô đâm thủng.

Bách Hợp lại càng hoảng sợ, không ngờ bức tượng này nhìn cứng rắn như vậy nhưng thực ra lại rất mỏng manh!

Điều đáng sợ hơn là, sau khi bị cô đâm trúng một cái, gió thổi mạnh lên, cả pho tượng giống như đã mục nát từ lâu, bức tượng nữ thần Hắc Ám từ đầu đến chân đều biến thành bụi phấn bay theo gió, thoắt cái cả vương tọa cũng tan biến trong gió tuyết. Đến khi có cơn gió khác thổi tới thì ở đây chỉ còn là mảnh đất bằng phẳng, không còn nhìn ra được dấu vết bức tượng đã từng ở đó, dường như đó là thứ chưa từng tồn tại!

“Cái này…” Bách Hợp vô thức nhìn đến Artturi, ánh mắt sợ hãi, rõ ràng bức tượng này không mong manh đến vậy, nó ở đây một thời gian dài đều không xảy ra vấn đề gì, vậy mà bây giờ lại biến mất.

Trước đó ở đây Anna dùng Brian hiến tế, hơn nữa khuôn mặt cô ta cũng phục hồi lại, như vậy chắc chắn cô ta đã làm gì với nữ thần rồi!

“Đi thôi!” thấy cô như vậy, Artturi cười. Bách Hợp không hỏi anh nguyên nhân, anh cũng không nói, đối với việc Anna nhận được sức mạnh truyền lại, anh cũng không có gì phải vội vàng, anh đưa cô theo hướng cũ quay về, mỗi bước đi trong tuyết, tuy anh đang phải bế một người nhưng lại không có vẻ gì là mệt mỏi cả, khi xuống núi ổn thỏa thật sự nhẹ nhõm. Anh nói trước kia đã từng đi qua nơi này, nên bây giờ cũng tìm được đường.

Bây giờ chiều đã ngả về tây, nhưng vì vị trí địa lý của dãy núi đóng băng nên trời tối chậm hơn nơi khác một chút, cho đến lúc hai người quay lại được nơi đã trú chân trước đó, nơi ấy đã bị gió tuyết chôn vùi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện