Chương 33
"Ta nóng......" Hoài Băng liên tiếp tại trên người Tiểu Phách Tử cọ động, vươn tay ôm chặt thân mình Tiểu Phách Tử, một bên hôn môi Tiểu Phách Tử, một bên lẩm nhẩm thanh âm rên rỉ.Tiểu Phách Tử chỉ cảm thấy bụng dưới chính mình một mảnh lửa nóng lại ẩm ướt,Tiểu Phách Tử chỉ cảm thấy bụng dưới chính mình một mảnh lửa nóng lại ẩm ướt,không tự chủ được vươn tay đi, cởi ra cái quần ướt đẫm của Hoài Băng.
Bỗng nhiên mát lạnh, làm cho Hoài Băng nhịn không được một trận rung động, ngã ngồi tại phía trên bụng Tiểu Phách Tử, xúc cảm từ trước đến nay chưa có làm cho Tiểu Phách Tử cả người chấn động, đưa tay ôm chặt thân mình của nàng, thật sâu hôn hai điểm chu hồng trước ngực Hoài Băng.
"Ngươi......!Ngươi......" Hai gò má đỏ bừng, Hoài Băng ý thức sớm mơ hồ, hai tay bối rối tại trên lưng Tiểu Phách Tử xoa loạn, cặp mông không an phận cọ động, làm cho Tiểu Phách Tử không tự chủ được kêu rên một tiếng, đem Hoài Băng áp đảo ở tại dưới thân.
"Ta......!Ta giết ngươi!" Hoài Băng nâng tay đến, như là đánh sau cổ Tiểu Phách Tử,lại chung quy biến thành ôm lấy cổ Tiểu Phách Tử gắt gao cuốn lấy Tiểu Phách Tử đồng dạng kịch liệt thở dốc.
"Ngũ cô nương......" Tiểu Phách Tử thì thào gọi, trong lúc đó ngón tay nhẹ nhàng hướng tới hai chân Hoài Băng đi vòng quanh.
Xúc cảm khác thường, càng là làm cho Hoài Băng toàn thân run lên, không tự chủ được kẹp lấy tay Tiểu Phách Tử, mở miệng ra, liền tại trên vai Tiểu Phách Tử hung hăng cắn.
Đau đớn, làm cho thần trí Tiểu Phách Tử lại lần nữa thanh minh lên, nhìn giờ này khắc này thân mình tuyết trắng hiện ra trước mắt, Tiểu Phách Tử hoảng loạn vô cùng, muốn rút tay ra, đầu ngón tay lại vô tình đụng vào, lại làm cho Tiểu Phách Tử không tự chủ được đổ hít một hơi, như là bị ma quỷ sai khiến giống nhau, đầu ngón tay nhịn không được tại nơi mềm mại chuyển một vòng tròn.
Hoài Băng thân mình run lên, toàn thân lửa nóng tựa hồ tìm được một biện pháp phát tiết, chậm rãi mở ra hai chân.
Đưa tay thu trở về, Tiểu Phách Tử ánh mắt bối rối theo trên người dời Hoài Băng,hung hăng cho chính mình một bạt tai,"Ngươi như thế nào có thể làm bậy với ngũ cô nương đâu! tiểu súc sinh!"
"Nóng quá......" Hoài Băng hô hấp gần trong gang tấc, Tiểu Phách Tử mãnh liệt lắc đầu, thân thể khô nóng, tâm khô nóng, không thể......!Nhưng là......!Chỉ nhìn thân mình Hoài Băng liếc mắt một cái, lại có ý muốn hoang đường muốn chạm nàng đâu?
"Nóng quá......" trong lúc đó tay Hoài Băng bỗng nhiên chạm vào giữa hai chân Tiểu Phách Tử, Tiểu Phách Tử cả kinh cúi đầu kêu một tiếng,"Ngũ cô nương không cần!"
Tiểu Phách Tử theo bản năng tránh về phía sau, lại gặp phải một thân mình ướt sũng, đỏ mặt quay đầu đi, sắc mặt khoảnh khắc liền tái nhợt,"Hợp......!Hợp Hoan!"
"Các ngươi!" Hợp Hoan hung hăng cho Tiểu Phách Tử một bạt tai, rưng rưng đẩy Tiểu Phách Tử,"Ngươi như thế nào có thể đối ngũ tỷ như vậy? Như thế nào có thể?"
"Ta...!ta..." Tiểu Phách Tử cúi đầu nhìn bàn tay ướt nhẹp của mình, "Ta cũng không biết vì sao ta lại như vậy?" Bỗng nhiên nghĩ đến con rắn độc bị nàng bóp đến mức thoi thóp, không biết còn sống hay chết kia, "Là rắn độc! Là ngũ cô nương bị rắn cắn, sau đó ta giúp nàng hút độc, ta...!ta..."
"Tiểu Phách Tử, ngươi khiến cho ta thật sự thất vọng!" Thanh âm lạnh như băng của Hợp Hoan vang lên, nước mắt liên tục rơi xuống, nàng ra tay điểm huyệt của Hoài Băng, hốt hoảng kéo lên y phục Hoài Băng, "Ngươi chạm vào ngũ tỷ rồi, sau này ngươi phải đối mặt với nàng thế nào đây?"
"Ta...!ta..." Tiểu Phách Tử ngây như khúc gỗ đứng tại đó, vừa nghĩ đến chuyện hoang đường vừa nãy, tim đập càng thêm hoảng loạn.
Nước mắt rơi cuồn cuộn, Hợp Hoan cắn răng đưa lòng bàn tay dán tại lưng Hoài Băng, vận công giúp Hoài Băng ép độc rắn ra khỏi cơ thể.
Tiểu Phách Tử cúi đầu, nhìn thấy trên người mình không có gì, cuống quít nhặt y phục rơi đầy đất mặc vào.
Nhưng nóng ran trong cơ thể vẫn không thể nào xóa đi được, Tiểu Phách Tử hung hăng nhéo mình, xoay người chạy đến bờ biển.
Nhảy xuống nước biển lạnh như băng, toàn thân Tiểu Phách Tử run lên, tâm loạn như ma, chờ đến lúc ngũ cô nương tỉnh rồi, làm sao đối mặt với nàng đây? Sau hôm nay, lại càng nên làm sao đối mặt với Hợp Hoan đây?
Độc rắn chậm rãi được ép khỏi cơ thể Hoài Băng, sau cùng Hợp Hoan vỗ nhè nhẹ lên lưng Hoài Băng, chỉ thấy Hoài Băng rên rỉ một tiếng, mềm nhũn ngã vào ngực Hợp Hoan.
Cẩn thận đặt Hoài Băng nằm trên đất, Hợp Hoan giúp nàng chỉnh sửa lại y phục, đau lòng nhìn Hoài Băng, "Ngũ tỷ, ta sẽ để cho Tiểu Phách Tử phải chịu trách nhiệm với tỷ! Tỷ nghỉ ngơi thật tốt đi, chờ chút nữa ta liền dẫn tỷ đi tìm tam tỷ."
Vừa dứt lời, Hợp Hoan cắn răng đứng dậy, nhìn Tiểu Phách Tử vẫn ở dưới biển, bị sóng biển đánh liên hồi, trong lòng hung hăng nhói lên, không biết bởi vì tức giận nàng khinh bạc ngũ tỷ, hay là khổ sở vì nàng không thuộc về mình nữa.
Hợp Hoan vội vàng đi đến, đứng trên bờ biển nhìn Tiểu Phách Tử đang ở trong nước, lạnh lùng gọi nàng, "Ngươi còn đứng dưới nước làm gì vậy? Ngươi cho rằng ta không dám đến giết ngươi sao?"
"Ta...!ta không phải sợ chết, mà là ta không thể đi lên, bởi vì ta cảm thấy nóng quá!" Tiểu Phách Tử tràn đầy áy náy nhìn Hợp Hoan, "Thật xin lỗi, ta thực sự là không cố ý làm tổn thương ngươi, cũng không cố ý làm tổn thương ngũ cô nương, nếu như ta chết rồi, cũng phải nói một lời giải thích với ngươi cùng nàng, còn bây giờ nếu ta đi lên rồi ngươi lập tức sẽ lấy mạng ta!"
"Ngươi có lên không?" Hợp Hoan hung hăng trừng mắt nhìn Tiểu Phách Tử, nhưng trong mắt đã tràn đầy lệ nóng.
"Ta..." Hai bên má Tiểu Phách Tử đỏ bừng, nghẹn ngào từng hồi, nhìn nước mắt nàng chảy xuống, bỗng nhiên trong lòng như có thứ gì hung hăng đâm vào, cuối cùng đành chậm rãi đi về phía Hợp Hoan.
"Hợp Hoan..." Tiểu Phách Tử cảm thấy hổ thẹn nhìn Hợp Hoan, nóng ran trong thân thể không thể xóa đi được, không nhịn được nhéo bắp đùi mình, lắc lắc đầu, không thể để thần trí bị mê hoặc nữa.
Hợp Hoan nhìn trên má Tiểu Phách Tử bị khắc dấu tay đỏ bừng, đau lòng chạm lên mặt nàng, "Vẫn còn đau phải không?"
"Không đau, là ta đáng chết!" Tiểu Phách Tử lắc đầu liên tục, "Cho đến bây giờ ta chưa từng cảm thấy hận bản thân mình như vậy! Hợp Hoan, ngươi giết ta đi để trong lòng ta cảm thấy dễ chịu hơn! Nhìn thấy dáng vẻ này của ngươi...!ngươi khiến cho ta...!cho ta cảm thấy mình càng đáng chết!"
"Môi ngũ tỷ mềm không?" Bỗng nhiên Hợp Hoan mở miệng hỏi.
Tiểu Phách Tử sững sờ, không biết nên trả lời Hợp Hoan thế nào.
Hợp Hoan mỉm cười buồn bã, nhìn Tiểu Phách Tử, "Thân thể ngũ tỷ đủ ấm áp chứ?"
"Hợp Hoan..." Tiểu Phách Tử nghẹn ngào khó nói thành lời, cảm thấy hổ thẹn, không biết nước mắt từ đâu lăn xuống khóe mắt.
"Môi ngươi, có phải đã hôn khắp toàn thân nàng rồi không?" Hợp Hoan ngẩng đầu, ánh mắt buồn bã mang theo đe dọa nhìn Tiểu Phách Tử, "Trả lời ta!"
"Ta không biết..." Tiểu Phách Tử nhìn gương mặt Hợp Hoan khổ sở, Hợp Hoan ngốc, nếu như ngươi tiếp tục hỏi, người chịu tổn thương chẳng qua chỉ là ngươi thôi!
"Tiểu Phách Tử." Đột nhiên Hợp Hoan ôm lấy gương mặt Tiểu Phách Tử, hung hăng hôn lên môi nàng.
Tiểu Phách Tử chấn động, những thứ nóng rang bị đè nén kia giống như hồng thủy mãnh thú xông thẳng ra ngoài, "Hợp Hoan...!không thể...!ta không thể tiếp tục làm sai!"
Buông lỏng môi Tiểu Phách Tử, Hợp Hoan gạt đi nước mắt trên mặt, "Ngươi nói đi, là môi của ta mềm, hay môi ngũ tỷ mềm?" Vừa dứt lời kéo xuống cổ áo Tiểu Phách Tử, ngón tay rơi trên hình xăm trên ngực Tiểu Phách Tử.
"Hợp Hoan..." Tiểu Phách Tử hổ thẹn lắc đầu, "Đừng như vậy..."
Hợp Hoan nhìn hình xăm trên ngực Tiểu Phách Tử, cười khổ, "Cho dù lục tỷ giúp ngươi xóa đi hình xăm này, ta cũng không thể nào khắc hình khác cho ngươi, cũng không thể khắc lên người ta làm thành một đôi được nữa." Ngẩng đầu, Hợp Hoan nhìn Tiểu Phách Tử thật sâu, "Mười bảy năm, lần đầu ta biết thích một người là cảm giác gì, cũng là lần đầu ta biết, đau lòng là cảm giác gì."
"Hợp Hoan..." Tiểu Phách Tử kéo Hợp Hoan ôm vào lòng, "Đừng như vậy, ta rất khó chịu, thật sự rất khó chịu..."
"Môi ta không thể cứng như môi ngũ tỷ, thân thể ta cũng sẽ không lạnh so với ngũ tỷ, chẳng qua là..." Hợp Hoan run rẩy đẩy ra Tiểu Phách Tử, "Tiểu Phách Tử chỉ có một, ngũ tỷ cũng chỉ có một..."
"Hoàn cảnh của ngũ tỷ rất đáng thương, ngươi đừng thấy nàng luôn hung ác với ngươi như vậy, thật ra thì tâm địa nàng rất thiện lương, nếu ta xảy ra chuyện, nàng sẽ là người đầu tiên xông lên phía trước cứu ta!" Hợp Hoan mỉm cười thê lương, xoa nhẹ gương mặt Tiểu Phách Tử, "Nếu ngũ tỷ đã cho ngươi điều này, sau này ngươi..." Bỗng nhiên thanh âm mang theo nghẹn ngào, Hợp Hoan lui về phía sau một bước, "Sẽ là của ngũ tỷ, ta sẽ không làm bất kỳ hành động quá mức nào, chỉ cần ngũ tỷ vui vẻ, ngươi..." Tránh đi đôi mắt đẫm lệ của Tiểu Phách Tử, Hợp Hoan cúi đầu, "Ngươi có thể làm cho ngũ tỷ vui vẻ, đúng hay không?"
"Vậy còn ngươi?" Tiểu Phách Tử chỉ cảm thấy trong lòng loạn đến cực điểm, "Ngươi thì sao?"
"Ta không cần ngươi nữa!" Hợp Hoan hít một hơi, ngẩng đầu gượng cười một tiếng, "Bắt đầu từ hôm nay, ta sẽ giao ngươi cho ngũ tỷ, ngươi phải yêu thương ngũ tỷ thật tốt, biết không?"
"Hợp Hoan..." Tiểu Phách Tử nắm thật chặt nắm đấm, "Ngươi hãy giết chết ta đi, ta làm ra chuyện như vậy, ngũ cô nương sẽ không thể nào tha thứ ta, ta cũng không thể nào tha thứ cho bản thân mình!"
"Tiểu Phách Tử, ngươi thật không thể tiếp tục đùa cợt được rồi." Hợp Hoan nghiêm nghị nhìn nàng, "Ngươi xem, mặc dù ngươi lớn hơn một chút so với ta, nhưng ta cảm thấy ta kiên cường hơn nhiều so với ngươi!" Hợp Hoan giơ tay lên, xóa đi nước mắt tràn ra khóe mắt lần nữa, "Ta có thể làm, ta đã làm, ngươi thì sao? Có phải ngươi nên đi làm chuyện ngươi phải làm, nên đối mặt với người ngươi phải đối mặt không?"
Hợp Hoan giơ tay đặt trước ngực Tiểu Phách Tử, bỗng nhiên nội lực mạnh mẽ đánh vào tâm mạch Tiểu Phách Tử, "Tiểu Phách Tử, ngươi có thể làm tổn thương ta, nhưng ngàn vạn lần không thể gây tổn thương cho ngũ tỷ, nếu không..."
Tiểu Phách Tử chỉ cảm thấy một luồng nội lực mãnh liệt đụng thẳng vào nhau bên trong cơ thể, khiến toàn thân nóng ran xông lên cổ họng, vừa muốn nói chuyện, chỉ cảm thấy giống như một luồng mùi tanh dâng lên cổ họng, há mồm phun ra máu độc.
Hợp Hoan nhịn xuống kích động muốn chạy đến đỡ nàng, lùi về sau một bước, "Từ nhỏ đến lớn, hiểu rõ ta nhất là sáu vị tỷ tỷ đảo Thiên Khu, ta từng âm thầm thề, sau này chỉ cần là thứ ta có, chỉ cần là các nàng muốn ta đều sẽ cho các nàng - vì vậy Tiểu Phách Tử, ta đây không cần ngươi nữa! Ngươi hãy nghe cho kỹ, ta đây không cần ngươi nữa!" Nước mắt cuồn cuộn chảy xuống, Hợp Hoan che kín mặt, xoay người chạy đến chỗ Hoài Băng.
"Hợp Hoan...!khụ khụ..." Tiểu Phách Tử không nhịn được ho kịch liệt, chạy theo Hợp Hoan.
"Tiểu Phách Tử, đừng lo lắng, mau cõng ngũ tỷ đi, cùng ta bơi đi tìm tam tỷ cùng con mọt sách!" Hợp Hoan không dám tiếp tục nhìn Tiểu Phách Tử thêm chút nào, nàng chỉ vào Hoài Băng, run giọng mở miệng nói.
"Được không, trên chân ngũ cô nương vẫn còn đang bị thương, nếu để nước biển chạm vào thì..." Bàn tay Tiểu Phách Tử vừa chạm vào thân thể Hoài Băng, không tự chủ được liền đỏ mặt.
"Bây giờ không thể để ý nhiều như vậy, Tiểu Phách Tử, nếu như không nhanh chóng tìm được y phục sạch thay cho ngũ tỷ, để nàng chịu lạnh nữa nhất định nàng sẽ ngã bệnh!" Hợp Hoan nhéo tai Tiểu Phách Tử, "Nếu như ngũ tỷ bị bệnh, ta cũng sẽ không tha cho ngươi! Hơn nữa, ngươi mà không nhanh chóng sửa tốt lại thuyền làm trễ nải thời gian khiến con mọt sách bị độc phát, tam tỷ cũng sẽ như ta, không bỏ qua cho ngươi!"
"Hả?" Tiểu Phách Tử không khỏi hít sâu, trên mặt đang đỏ bừng bỗng trở nên trắng bệch.
Cúi người xuống cõng Hoài Băng, Tiểu Phách Tử nghiêm túc nhìn Hợp Hoan, "Vậy...!vậy chúng ta đi mau..."
Mùi hương quen thuộc truyền vào trong mũi Hoài Băng khiến chân mày nàng nhẹ nhàng cau lại, lồng ngực đang dán trên lưng Tiểu Phách Tử liền lên tiếng đập..
Bình luận truyện