Chương 7
"Đại nhân, đại nhân, có người đưa đến một phong thư mời." Một gã nha dịch chạy đến từ thật xa, trong tay cầm một tấm thiệp hồng.
Làm sao đột nhiên có người đưa đến thiệp mời vào lúc này vậy? Hoán Thần có chút kinh hãi nhận lấy thiệp hồng, chỉ thấy trên thiệp viết một hàng chữ xinh đẹp - "ân cứu mạng của đại nhân, Nhược Yên thường khắc ghi trong lòng, đặc biệt muốn gặp mặt đại nhân một chút.
Nam Cung Nhược Yên đề bút."
Không để lại địa điểm, cũng không hề để lại thời gian, Hoán Thần không hiểu ra sao, hơn nữa lúc này Lôi Châu lại đang hỗn loạn vì nạn độc dược, trong lòng của Hoán Thần vô cùng hỗn loạn, thật sự không có tâm trạng đi đến chỗ mời.
Hoán Thần vừa muốn mở lời từ chối khéo, Tiểu Phách Tử bên cạnh đã gật đầu lên tiếng trước: "Con mọt sách, lần này mời ngươi, ngươi nên đi đi, nói không chừng có thể thu hoạch được gì.
Nam Cung cô nương này là tài nữ nổi tiếng trong thành Lôi Châu, ẩn cư trong viện, chắc chắn cất giữ rất nhiều sách thuốc, vì sao ngươi không đi mượn vài quyển xem thử?" Tam cô nương, người muốn giúp Tô Hoán Thần, phải không? Vậy, Tiểu Phách Tử ta nhất định sẽ khuyên hắn đến chỗ hẹn.
"Được không đây..." Hoán Thần hơi chần chừ.
Nha dịch bỗng nhiên trừng mắt nhìn Tiểu Phách Tử, kinh hãi kêu lên: "Là ngươi! Phi trộm!"
"À ừ...!là ta, nhưng mà ta không có trộm tiên quang nha, ta đây không có phạm pháp, chẳng lẽ ngươi muốn bắt ta?" Tiểu Phách Tử cười ha ha.
"Ngươi...!ngươi...!không phải nhờ tên đáng chết như ngươi, thì đại nhân nhà ta sẽ không lâm vào tình cảnh nguy khốn thế này!" Nha dịch cắn răng mở miệng, cuốn cuốn tay áo: "Hôm nay ta phải đập cho ngươi một trận nên thân!"
"Con mọt sách, ngươi cũng nên quản thủ hạ mình đi chứ!" Tiểu Phách Tử kéo kéo tay áo Hoán Thần: "Ta thật lòng muốn giúp ngươi lần này mà."
"Được rồi, không cần trách Tiểu Phách Tử nữa, lần này là do sơ xuất của ta mới làm cho tiên quang bị người khác trộm mất." Khẽ nhíu mày, Hoán Thần hít một hơi nhìn Tiểu Phách Tử: "Có lẽ ngươi nói rất đúng, sách thuốc ở chỗ Nam Cung cô nương có thể giúp ích được cho bách tính bị trúng độc ở Lôi Châu này, ta nên đi đến chỗ hẹn trước."
"Vậy ngươi đi theo ta!" Tiểu Phách Tử kéo tay áo Hoán Thần liền chạy đi.
"Đi đâu?"
"Nơi hẹn!" Tiểu Phách Tử nhíu chân mày mỉm cười: "Ta dẫn ngươi đến tiểu viện của Nam Cung cô nương."
"Có vẻ ngươi quen biết Nam Cung cô nương thì phải?" Nghi hoặc lên tiếng hỏi, Hoán Thần ngây ra một chút nhìn Tiểu Phách Tử trước mặt.
"Ta là người Lôi Châu, tất nhiên quen biết Nam Cung cô nương!" Âm thầm hít vào một hơi, Tiểu Phách Tử trừng mắt liếc nhìn Hoán Thần, đột nhiên con mọt sách này trở nên thông minh, làm cho người ta giật mình à.
"Thì ra là vậy..." Hoán Thần gật gật đầu, nhìn Tiểu Phách Tử trước mắt, mặt dù tuấn dật thanh tú, tuy nhiên vẫn luôn thiếu đi chút mùi vị cường tráng...!Tinh tế liếc mắt nhìn đánh giá Tiểu Phách Tử, da trắng nõn, lại có chút gầy...!khẽ lắc lắc đầu, không thể tiếp tục nghĩ nhiều hơn nữa, Hoán Thần lặng lẽ thở dài, chỉ mong trước khi triều đình hạ lệnh trách tội, ta còn có thể vì dân chúng Lôi Châu làm xong chuyện cuối cùng này.
Hoán Thần bị Tiểu Phách Tử kéo đi, rời khỏi thành Lôi Châu, vòng qua mấy đoạn đường, hai bên rừng cây xanh thẳm, nước trong lành, rẽ vào mấy đoạn đường ngoằn ngoèo bên trong sơn đạo, một gian tiểu viện cô đơn mang theo cảm giác im lặng đập vào trong mắt.
Giương mắt lên nhìn, "Cô Trúc" là tên gọi của tiểu viện này.
Tiếng đàn trong suốt tấu lên chậm rãi.
làm cho lòng tràn đầy hỗn loạn bất chợt lắng đọng.
Không hề gõ cửa, Tiểu Phách Tử liền đẩy cửa ra, kéo theo Hoán Thần vào trong tiểu viện.
Đập vào trong mắt chính là một ao sen nở rộ, bên trong ao có một ngôi đình nhỏ, bên cạnh đặt một nhạc cụ, Nhược Yên mặc bạch y hờ hững khảy đàn, dường như không hề cảm thấy được Hoán Thần cùng Tiểu Phách Tử bước vào.
Mười ngón tay vuốt nhẹ, tiếng đàn tràn ra từ đầu ngón tay, từng tiếng đàn đều linh hoạt kỳ ảo.
Nhìn vị nữ tử Nhược Yên khảy đàn từ xa xa, Hoán Thần không tự chủ được giãn ra chân mày, nhẹ nhàng nhắm nghiền hai mắt, nghe thấy trong tiếng đàn chính là tâm tình của người khảy đàn, không khỏi làm cho nàng cảm thấy trong lòng bình yên, không có ai oán, không nôn nóng, cũng không hề tuyệt vọng.
Mở ra đôi mắt, nụ cười ấm áp của Hoán Thần hiện lên trên mặt, Nam Cung cô nương, ta nghĩ ngươi đã hiểu câu nói kia "dụng tâm mà sống, chỉ cầu không tiếc."
"Con mọt sách! Cho ngươi cái này!" Tiểu Phách Tử đột nhiên ném tới một ống tiêu màu xanh lục, Hoán Thần nhận được ống tiêu giương mắt nhìn Tiểu Phách Tử, chỉ thấy nàng lại bay lên mái hiên cao cao bên kia rồi, trên tay xoay xoay một ống sáo trúc lấy xuống từ trên kệ.
Lười biếng nằm xuống trên mái hiên, Tiểu Phách Tử nhìn trời xanh tĩnh lặng không chút ô nhiễm, đột nhiên cảm giác được đáy lòng hoàn toàn an tĩnh.
Kinh ngạc đứng dậy, trên gương mặt Nhược Yên không biết là vui hay buồn, bình tĩnh nhìn Hoán Thần đang đứng cầm tiêu bên cạnh ao sen: "Tô đại nhân?"
"Hoán Thần vô lễ, làm mất nhã hứng của Nam Cung cô nương rồi." Áy náy ôm quyền, Hoán Thần nhìn Nhược Yên ở phía xa xa làm động tác cúi chào.
Nhược Yên vội vàng mỉm cười, lắc lắc đầu: "Đại nhân đồng ý đến chỗ hẹn, ta cũng đang mải chơi đàn không tiếp đón, thật ra người thất lễ là ta mới đúng."
"Được rồi, Nam Cung cô nương, người chơi đàn rất hay, có gì mà hai người phải khách sáo như thế, chẳng vui chút nào!" Nghỉ chân trên mái hiên, Tiểu Phách Tử không nhịn được mở miệng: "Như vậy đi, hai người cùng nhau tấu một khúc, được không? Ta cảm thấy tốt hơn đứng nói chuyện thế này nhiều!"
"Chuyện này..." Hoán Thần khẽ cười, ống tiêu cũng đã đưa đến mép: "Vậy thì, bêu xấu rồi."
Mỉm cười vui vẻ, Nhược Yên ngồi xuống, bàn tay thon dài chạm lên dây đàn: "Kính xin Tô đại nhân chỉ giáo nhiều hơn."
Tiếng đàn như nước chảy róc rách, tiếng tiêu mờ ảo hòa quyện cùng nhau, giống như hai dòng suối thanh khiết hòa chung một chỗ, làm khơi dậy vô số bông hoa nổi lên mặt nước, từng chút rơi vào lòng làm cho người nghe cảm thấy bình yên, thư giãn.
Gió thổi nhẹ qua ao sen, hoa sen đong đưa, mặt hồ xanh biếc hơi lay động.
Tô Hoán Thần, ngươi có thể ở bên cạnh ta hết một tháng này như vậy không? Đáy lòng không khỏi thoáng hiện chút thê lương, tiếng đàn nhẹ nhàng thay đổi, trong lòng thay đổi cũng khiến cho tiếng đàn thay đổi.
Nghe ra bên trong tiếng đàn của nàng mang vẻ đau buồn, tiếng tiêu Hoán Thần nhẹ nhàng điểm một chút.
Nam Cung cô nương, Hoán Thần tin rằng trời cao có đức hiếu sinh, sẽ không để cho cuộc đời của ngươi ngắn ngủi như vậy.
Có thể ở Lôi Châu gặp được ngươi, vị tri âm đầu tiên này, xem như Hoán Thần không tiếc cuộc đời này rồi.
Tam cô nương, mặc dù Tiểu Phách Tử không hiểu âm luật, nhưng theo lời của người đêm qua, Tiểu Phách Tử có thể hiểu, sớm muộn ta sẽ làm con mọt sách hiểu ra, làm cho hắn ở bên cạnh người mỗi ngày - cho dù bà bà có xuất hiện, ở đây đã có Tiểu Phách Tử ta rồi, bà bà muốn động đến người, vẫn phải hao tâm một chút.
Về phần Hợp Hoan, người hãy giao cho Tiểu Phách Tử ta kéo đi là được! Tiểu Phách Tử cười hì hì, lặng lẽ đứng dậy, điểm mũi chân, thừa dịp hai người các nàng vẫn còn chìm đắm trong tiếng nhạc, lặng lẽ rời đi.
Cuối cùng khúc nhạc cũng kết thúc, bên trong tiểu viện chỉ còn hai người mỉm cười nhìn nhau.
Nhược Yên chậm rãi đứng dậy, nhìn Hoán Thần thật sâu, bỗng nhiên sắc mặt thay đổi, vội vàng bịt miệng, nhưng mà vẫn có thể nhìn thấy giọt máu chảy ra từ kẽ tay.
"Nam Cung cô nương!" Trong lòng Hoán Thần hoảng hốt, vội vàng chạy về phía Nhược Yên.
Không kịp để ý nhiều, Hoán Thần đỡ thân thể gầy yếu của nàng, trong lòng không khỏi căng thẳng, triệu chứng này! Giống hệt Lưu nhi, chẳng lẽ Nam Cung cô nương cũng trúng độc?
"Tiểu Phách Tử! Tiểu Phách Tử!" Hoán Thần kinh hãi hô to, nhưng mà Tiểu Phách Tử đã biến mất không còn thấy bóng dáng.
"Tô...!Tô đại nhân...!đừng lo...!lắng..." Nhược Yên nắm chặt tay áo Hoán Thần, tuy nhiên ánh mắt nhìn về phía nội viện đằng sau sơn giả bên cạnh hồ: "Ta...!ta có thuốc...!ở...!trong phòng..."
"Nam Cung cô nương, ngươi cố chịu!" Hoán Thần để xuống ống tiêu trong tay, chạy đến trước người Nhược Yên vội vàng cõng nàng lên: "Ta sẽ dẫn ngươi đi lấy thuốc!"
Rưng rưng mỉm cười, Nhược Yên tựa vào vai Hoán Thần, Tô Hoán Thần, sau này cứ cõng ta đi như vậy, được không?
Nước mắt bỗng nhiên rơi xuống thấm ướt vai Hoán Thần, khiến nàng hơi ngẩn người, đáy lòng Hoán Thần không khỏi dâng lên một trận hoảng hốt.
Không còn thời gian tiếp tục nghĩ nhiều, Hoán Thần cõng Nhược Yên chạy về phía nội viện -
Dùng vai đẩy ra cửa phòng khắc hoa, Hoán Thần bước vào phòng, khắp phòng đều là sách đập vào mắt, Hoán Thần hơi có chút kinh ngạc, vì nhìn thấy trước mắt tủ sách cực kỳ lớn, tính ra chứa trăm ngàn quyển sách, những thứ này chính là sách thuốc Nam Cung cô nương cất giữ theo lời Tiểu Phách Tử sao?
Đặt Nhược Yên xuống giường, Hoán Thần vội vàng mở miệng hỏi: "Nam Cung cô nương, thuốc để ở đâu?"
"Chiếc bình...!bình màu đỏ..." Cố hết sức giơ tay lên, Nhược Yên chỉ về phía bàn trang điểm, nơi đó có hơn mười bình sứ nhỏ đủ các loại màu sắc.
Hoán Thần vội vàng đi đến cầm lấy bình sứ màu đỏ, vội vàng đổ ra mấy viên thuốc từ trong bình sứ: "Dùng bao nhiêu viên?"
"Một...!một là được rồi..." Khó khăn mở miệng, Nhược Yên không nhịn được lại phun ra một ngụm máu tươi.
Cất lại những viên thuốc dư vào trong bình sứ, Hoán Thần cầm một viên thuốc đút cho Nhược Yên: "Nam Cung cô nương, nhanh lên, uống thuốc đi!"
Nhược Yên cố gắng hé miệng, Hoán Thần nhẹ nhàng đút thuốc vào miệng nàng, ngón tay lơ đãng đụng phải môi nàng, đột nhiên dâng lên cảm giác khác thường từ tận đáy lòng.
Trong lòng, bỗng nhiên đập mạnh đến mức bối rối, Hoán Thần vội vàng đứng dậy, rót chén nước ở trên bàn, ngồi xuống bên giường, đỡ Nhược Yên: "Nam Cung cô nương, uống miếng nước đi."
Cảm giác được trong lòng Hoán Thần thay đổi rõ, làm cho lòng Nhược Yên không khỏi ấm áp, nàng tùy ý để cho Hoán Thần đút nước cho mình.
Tô Hoán Thần, ở bên cạnh ta nhiều thêm được không? Không tự chủ được giơ tay lên, Nhược Yên nắm tay Hoán Thần thật chặt.
Hoán Thần chỉ cảm thấy một mảnh lửa nóng bất chợt xuất hiện trên mặt, nàng không biết nên nói gì khi nhìn vào đôi mắt như nước của Nhược Yên - Tô Hoán Thần, ngươi làm sao vậy?
Tim đập bắt đầu thêm mãnh liệt, Hoán Thần vội vàng tránh được ánh mắt Nhược Yên, nhẹ nhàng đỡ Nhược Yên nằm lại trên giường, bỗng nhiên tìm được đề tài, vì vậy mở miệng hỏi: "Nhược Yên cô nương, làm sao cô nương có được thuốc trị bệnh này?" Lấy lại bình tĩnh, Hoán Thần tỉ mỉ nhìn sắc mặt Nhược Yên dần dần trở nên hồng nhuận, cũng không thấy nàng hộc máu nữa, thuốc này thật sự công hiệu!
Che đậy đáy mắt hiện lên chút mất mát, Nhược Yên khàn giọng nói: "Ta ẩn cư ở nơi này nhiều năm...!thích nghiên cứu sách thuốc...!còn trong núi này có nhiều rắn...!vì vậy...!tùy theo...!mỗi loại rắn...!ta...!điều chế...!thuốc giải..."
"Nói như vậy, độc này là rắn độc!" Hoán Thần đột nhiên hiểu rõ mọi chuyện, đột nhiên lần này nhiều người trúng độc ở Lôi Châu như thế, chẳng lẽ đều trúng phải loại rắn độc này? "Thế...!phương thuốc điều chế giải dược này, Nam Cung cô nương có không?"
"Có...!trong một quyển sách ở phía bên kia..." Chỉ về phía tủ sách, đột nhiên Nhược Yên có chút mệt mỏi.
Hoán Thần mừng rỡ, đứng dậy đi về phía tủ sách, lấy xuống một quyển sách, sau đó lật ra liền nhìn thấy ngay tại trang thứ nhất những nét bút xinh đẹp kia đều viết rõ bệnh trạng khi trúng phải loại rắn độc này, cùng với phương pháp điều chế giải dược: "Dân chúng Lôi Châu được cứu rồi! Được cứu rồi!"
Nhìn Nhược Yên thật sâu, Hoán Thần cười đến mức vô cùng vui vẻ: "Nam Cung cô nương! Đạ ta ngươi! Đa tạ ngươi!"
"Ngươi...!bây giờ ngươi phải trở về chế thuốc sao?" Trong giọng nói Nhược Yên có chút không đành lòng.
"Đúng vậy, nhưng mà, ta sẽ trở lại!" Hoán Thần nghiêm nghị gật đầu: "Để cô nương ở đây không ai chăm sóc, ta thật sự không yên lòng, vì vậy, chờ ta căn dặn bọn nha dịch tìm phương thuốc điều chế thật tốt giải dược, ta sẽ trở lại ngay!"
"Thật sao?" Nhược Yên không nhịn được mỉm cười.
"Thật mà!" Hoán Thần nghiêm túc gật đầu, có lẽ ta đang đồng cảm với ngươi, mới có thể...!mới có thể muốn được chăm sóc ngươi thật tốt đi? Nam Cung cô nương, ngươi yên tâm, trước khi triều đình hạ lệnh trách tội, ta sẽ dùng hết toàn lực chăm sóc ngươi thật tốt.
Quay đầu lại nhìn thấy nơi này tràn đầy sách thuốc: "Nam Cung cô nương, ta có thể ở đây đọc sách mỗi ngày không?"
"Rất...!hoan nghênh."
"Ta nghĩ có thể tìm được phương pháp trị hết bệnh cũ của cô nương ở đây...!sau này, xin thứ cho Hoán Thần làm phiền!" Hoán Thần ôm quyền thi lễ.
Đột nhiên cảm thấy nghẹn ngào, làm cho Nhược Yên rưng rưng mỉm cười, Tô Hoán Thần, cho dù ngươi không thể tìm được cách giải độc, nhưng mà cuộc đời này Nhược Yên không còn gì tiếc nuối..
Bình luận truyện